Chương 2540. Liên Tôn
Chương 2540. Liên Tôn
Chương 2540: Liên Tôn
Ở phía xa xa, nữ tử váy trắng tiếp tục bước đi.
Chuyện ban nãy chẳng khác gì một khúc ca ngắn ngủi đối với nàng, nàng chẳng buồn bận tâm.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nữ tử váy trắng đột nhiên dừng lại. Ở phía trước cách nàng không xa có một bức tường thành rất lớn. Bức tường thành này phải vắt ngang qua hàng vạn dặm tinh không, gần như chia cắt cả tinh không ra.
Trên tường thành là những bức tượng tay cầm trường thương.
Phía sau tường thành thì không nhìn rõ gì cả.
Nữ tử váy trắng không hề dừng bước mà đi tiếp.
Rất nhanh sau đó, nàng đã tới được bên ngoài bức tường thành. Cổng thành đang mở, không một ai canh giữ cả.
Nữ tử váy trắng tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này, một giọng nói vang lên từ bên trong cổng thành: “Tiếp tục đi về phía trước là ngươi sẽ chết đấy!”
Nữ tử váy trắng liếc nhìn cổng thành: “Tìm chết!”
Nói đoạn, nàng đã tiến vào bên trong cổng thành… Một lát sau, một cái đầu nhuốm đầy máu bay ra khỏi cổng thành…
Bên trong cổng thành, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Ngươi là ai?”
Không ai trả lời, thế nhưng lại một cái đầu lâu nữa lăn ra khỏi cổng thành.
Rất nhanh sau đó, một luồng khí tức cực lớn đột nhiên trào ra từ cổng thành. Ngay sau đó, một giọng nói già nua vang lên: “Ngươi là ai mà dám xông vào Huyền thành chúng ta…”
Dứt lời, bên trong cổng thành lại có một cái đầu nữa bay ra.
Lúc này, bên ngoài cổng thành có một giọng nói vang lên: “Tiền bối, Huyền thành chúng ta ban nãy có lời gì đắc tội, mong tiền bối tha thứ…”
Lần này, bên trong cổng thành không có đầu lâu nào bay ra nữa.
Một lát sau, bên trong cổng thành, một loạt những tiếng cung kính vang lên: “Chúng ta cung tiễn tiền bối… tiền bối đi thong thả…”
Ngũ Duy vũ trụ.
Trong tinh không, tiên sư bên cạnh Liên Tôn đột nhiên mở mắt. Ngay sau đó, một đồng tiền xuất hiện trước mặt hắn ta.
Liên Tôn nhìn tiên sư: “Có tin tức rồi?”
Tiên sư khẽ nói: “Đạo Tổ đã chết rồi!”
Chết rồi!
Liên Tôn nhíu mày: “Hắn ta có nói gì không?”
Tiên sư trầm giọng nói: “Hắn ta nói, nữ tử váy trắng không hề mạnh đến thế!”
Không hề mạnh đến thế!
Liên Tôn khẽ nói: “Xem ra hắn ta và nữ tử váy trắng đã giao đấu!”
Tiên sư trầm mặc.
Liên Tôn lại nói: “Xem ra cùng lắm nữ tử váy trắng cũng chỉ trên Thành Đạo mà thôi! Nếu vậy thì cũng không có gì đáng sợ!”
Tiên sư lắc đầu: “Ta vẫn thấy chuyện này không hề đơn giản!”
Liên Tôn nhìn hắn ta: “Sao ngươi lại nói vậy?”
Tiên sư trầm giọng nói: “Không nói rõ được, ta chỉ thấy có điều không lành!”
Liên Tôn trầm mặc một hồi rồi lắc đầu: “Dù thế nào thì cũng đến lúc phải ra tay rồi.”
Nói đoạn, hắn ta bèn nhìn Ngũ Duy vũ trụ phía dưới: “Cứ tiếp tục thế này thì một khi Mộ Niệm Niệm khôi phục trí nhớ và thực lực sẽ khó khăn lắm!”
Tiên sư không lên tiếng mà ngẩng đầu nhìn tinh không xa xôi. Hắn ta muốn cảm nhận nữ tử váy trắng nhưng hoàn toàn không thể cảm nhận được!
Hình như tiên sư nhớ ra điều gì đó, hắn ta bèn lấy quy giáp ra bói một quẻ, tuy nhiên cũng chẳng bói được gì!
Liên Tôn mỉm cười: “Đừng nghĩ nhiều nữa! Chỉ cần nàng ta không vượt qua mức độ đó là chúng ta có thể đối phó.”
Nói đoạn, hắn ta bèn quay người lại. Liên Tôn xòe tay ra, một cái ấn màu đen lập tức xuất hiện. Ngay sau đó, cái ấn màu đen đó hóa thành một cánh cửa màu đen, cánh cửa đứng sừng sững giữa tinh không. Bên trong đó là một lốc xoáy đen!
Một lát sau, không gian bên trong cánh cửa bắt đầu chấn động. Không lâu sau, một ngàn cường giả tay cầm trường thương và hắc thuẫn bước ra!
Hắc Đạo Quân!
Hơn một ngàn người này thấp nhất đã là Chứng Đạo cảnh, mà những trang bị trên người bọn họ đều là trang bị đẳng cấp nhất!
Trừ một ngàn người này ra thì bên cạnh Liên Tôn còn có sáu cường giả mặc hắc bào.
Sáu người này đều là cường giả Thành Đạo cảnh!
Cộng thêm tiên sư và Liên Tôn nữa thì có tổng cộng có tám cường giả Thành Đạo cảnh!
Liên Tôn đột nhiên mỉm cười: “Tới xem vị Diệp công tử kia ra sao thôi!”
Nói đoạn, hắn ta bèn biến mất.
Ở phía dưới, Ngũ Duy vũ trụ, Diệp Huyền đang chơi với Niệm Niệm bỗng ngẩng đầu. Hắn trầm mặc trong chốc lát rồi cúi đầu nhìn Niệm Niệm: “Ngươi tự chơi nhé, ta phải đi có chút việc!”
Niệm Niệm nhìn hắn: “Được!”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, hắn đang định rời đi thì Niệm Niệm bỗng kéo tay hắn lại.
Diệp Huyền nhìn nàng và mỉm cười: “Sao thế?”
Niệm Niệm do dự một lát rồi nói: “Ta đợi ngươi!”
Diệp Huyền cười đáp: “Được!”
Niệm Niệm nhìn hắn: “Không được lừa người đâu đấy!”
Diệp Huyền bật cười ha ha: “Nhất định sẽ không lừa ngươi!”
Nói đoạn, hắn bèn xoa đầu Niệm Niệm, sau đó hóa thành một đường kiếm quang xông thẳng lên trời.
Trên bầu trời Đạo thành, một đường kiếm quang đáp xuống trước mặt Liên Tôn. Kiếm quang tản đi, Diệp Huyền xuất hiện trước mặt hắn ta.
Liên Tôn mỉm cười: “Diệp Huyền, chúng ta lại gặp mặt rồi!”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười: “Xưng hô thế nào đây?”
Liên Tôn mỉm cười: “Ngươi có thể gọi ta là Liên Tôn!”