Chương 2543. Đừng khóc!
Chương 2543. Đừng khóc!
Chương 2543: Đừng khóc!
Diệp Huyền mỉm cười: “Tiền bối nói đùa rồi! Dù thế nào thì cũng đa tạ tiền bối và mọi người ban nãy đã tương trợ, Diệp Huyền ta cảm kích không thôi!”
Tô Khắc trầm giọng nói: “Tiểu hữu, lần này Ám Uyên thất bại, bọn họ chắc chắn sẽ không chịu ngừng nghỉ đâu! Thế lực này lớn mạnh vô cùng, ngươi phải cẩn thận đó!”
Nói đến đây, hắn ta ngừng lại một chút rồi tiếp tục: “Trong khoảng thời gian này mười người chúng ta sẽ ở lại Ngũ Duy vũ trụ, đề phòng Ám Uyên giở trò đánh úp!”
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Các ngươi ở lại Ngũ Duy vũ trụ bảo vệ ta?”
Tô Khắc hỏi ngược lại: “Có vấn đề gì sao?”
Diệp Huyền nhìn hắn ta: “Tại sao vậy?”
Tô Khắc nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Chúng ta muốn làm bạn với tiểu hữu!”
Vẻ mặt Diệp Huyền có hơi kì lạ, chẳng lẽ sức hấp dẫn của hắn lớn đến mức độ này sao?
Lúc này, Tô Khắc đột nhiên cười khổ, nói: “Tiểu hữu, thực không dám giấu, sở dĩ chúng ta đến Ngũ Duy vũ trụ là có liên quan đến vị tiền bối phía sau ngươi!”
Tiền bối?
Diệp Huyền sững sờ, hắn nói: “Thanh Nhi?”
Tô Khắc có hơi kinh ngạc: “Đó là nữ tử váy trắng tiền bối?”
Diệp Huyền gật đầu: “Là nàng ấy!”
Tô Khắc liếc nhìn hắn ta: “Không biết tiểu hữu với nàng ta có quan hệ gì!”
Diệp Huyền nói: “Ta là ca ca của nàng ấy!”
Vẻ mặt Tô Khắc có hơi kì lạ, muội muội mạnh hơn ca ca nhiều quá vậy!
Mặc dù Diệp Huyền mạnh nhưng hắn vẫn chưa là gì so với nữ tử váy trắng!
Diệp Huyền than thở, Thanh Nhi!
Thực ra hắn cũng rất muốn gặp Thanh Nhi, cũng không biết hiện giờ nàng đang ở đâu!
Lúc này, một tiếng kiếm minh bỗng vang lên bên cạnh.
Diệp Huyền quay đầu nhìn, Trấn Hồn Kiếm của hắn đang phát ra tiếng động!
Trước sau hấp thụ nhiều linh hồn như vậy, khí tức của Trấn Hồn Kiếm đang tăng lên nhanh chóng!
Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền không khỏi vui mừng, Trấn Hồn Kiếm sắp đột phá rồi!
Hình như nhớ tới điều gì đó, hắn bèn thu Trấn Hồn Kiếm vào bên trong Giới Ngục tháp.
Đột phá bên trong Giới Ngục tháp vẫn tốt hơn!
Tiếp đó, Diệp Huyền thu lại hết những trang bị của các cường giả Ám Uyên. Những trang bị này đều là cực phẩm của cực phẩm, mặc dù không thể so với những bảo vật của Long tộc, song vẫn thuộc hàng đẳng cấp!
Lúc này, Tô Khắc đột nhiên nói: “Tiểu hữu, ta cáo từ trước đây! Trong khoảng thời gian này, ngươi bắt buộc phải cẩn thận! Ám Uyên không thiện lành gì đâu, không được xem thường bọn họ!”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu rồi! Đa tạ tiền bối đã ra tay tương trợ!”
Tô Khắc mỉm cười: “Khách khí quá rồi! Từ hôm nay trở đi, Cổ Thần Uyên và Ngũ Duy vũ trụ chính là đồng minh!”
Nói đoạn, hắn bèn nhìn hai người Huyền Sơ ở phía xa xa.
Diệp Huyền không khỏi than thở. Đương nhiên là hắn hiểu, sở dĩ Cổ Thần Uyên hữu hảo với hắn chắc chắn là bởi Thanh Nhi!
Không cần nói cũng biết chắc chắn Thanh Nhi đã từng tới Cổ Thần Uyên!
Chỉ là không biết Cổ Thần Uyên có bị đánh hay không…
Hắn biết, tính tình của Thanh Nhi cũng không được tốt cho lắm.
Tô Khắc không nói gì nữa mà quay người rời đi.
Mười cường giả Thành Đạo cảnh hắn ta đưa tới đều ở lại Ngũ Duy vũ trụ!
Diệp Huyền nhìn về phía Di Tôn: “Di Tôn tiền bối, ngươi thu dọn chiến trường nhé!”
Di Tôn gật đầu: “Được!”
Diệp Huyền quay người rời đi.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều không ngờ mọi chuyện lại kết thúc như vậy!
Ở một bên khác, Huyền Sơ khẽ nói: “Xem ra Cổ Thần Uyên và Diệp Huyền kết giao cũng không hoàn toàn bởi bọn họ và Ám Uyên là kẻ địch!”
Lão giả trầm mặc.
Lúc này, hắn ta nhận ra sự việc càng lúc càng gay go!
Huyền Sơ đột nhiên nhìn xuống phía dưới: “Ám Uyên sẽ không chịu để yên đâu! Chúng ta cứ chờ xem!”
Nói đoạn, nàng ngừng lại một lát rồi tiếp tục: “Trưởng lão, truyền lệnh cho sư phụ của ta, bảo nàng ấy tới đây một chuyến!”
Lão giả sững sờ, đoạn nói: “Cái này… tại sao?”
Huyền Sơ nhìn lão giả: “Hai người chúng ta không chống nổi ở đây đâu!”
Lão giả: “…”
Ở phía dưới, Diệp Huyền tới một con phố. Hắn vừa đáp đất thì Niệm Niệm đã bổ nhào vào lòng hắn. Nàng cứ ôm khư khư lấy hắn, như thể Diệp Huyền sẽ biến mất vậy…
Diệp Huyền đang định nói chuyện thì Niệm Niệm bỗng ngẩng đầu nhìn hắn. Không biết từ lúc nào mà gương mặt nàng đã đầy nước mắt.
Diệp Huyền không khỏi đau lòng, hắn vội vàng nói: “Đừng khóc! Ai bắt nạt ngươi rồi!”
Niệm Niệm nhìn Diệp Huyền, không cầm được nước mắt: “Có phải ta vô dụng lắm hay không? Chẳng giúp được gì cho ngươi cả…”
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, không gian bên cạnh hắn bỗng nhiên nứt ra. Ngay sau đó, một hư ảnh xuất hiện!
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Diệp Huyền bèn thay đổi, hắn lập tức rút kiếm chém.
Một kiếm chém xuống!
Vụt!
Kiếm của Diệp Huyền chém vào khoảng không!
Hắn kinh ngạc rồi vội sử dụng Đạo Ấn, đang định ra tay lần nữa thì hư ảnh kia đã lùi về phía sau cả trăm trượng. Cùng lúc ấy, Niệm Niệm cũng ở bên cạnh hắn ta.
Trên Thành Đạo cảnh!
Vẻ mặt Diệp Huyền trở nên hung dữ, tay phải của hư ảnh kia túm chặt lấy vai Niệm Niệm: “Muốn cứu nàng ta thì đưa sáu quyển Đạo Kinh tới Phàm Nhân Giới, một mình ngươi tới thôi! Nếu như trong vòng một canh giờ mà ngươi không tới thì thần hồn của nàng sẽ tan nát!”
Nói đoạn, hắn ta và Mộ Niệm Niệm bèn biến mất.
Mà lúc này, phía xa truyền tới giọng nói yếu ớt của Niệm Niệm: “Đừng… tới…”
Diệp Huyền siết chặt thanh kiếm trong tay, cả người hắn tỏa ra luồng sát ý và lệ khí đáng sợ vô cùng.