Chương 2550. Đánh hay không?
Chương 2550. Đánh hay không?
Chương 2550: Đánh hay không?
Địa Tôn lắc đầu: “Ngươi sai rồi!”
Tiên sư liếc nhìn hắn ta, Địa Tôn khẽ nói: “Theo như ta được biết thì nhiều tông môn của Bà Sa Thế Giới đã phái người tới Ngũ Duy vũ trụ! Mà mục đích của bọn họ chính là Đạo Kinh! Như vậy cũng có nghĩa là kẻ địch của Diệp Huyền sẽ ngày càng nhiều! Chúng ta có thể tạm thời ngồi yên xem hổ đấu!”
Tiên sư đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, trên bầu trời Đạo thành có một hư ảnh xuất hiện. Ngay sau đó, một luồng khí tức cực lớn đã bao trùm khắp Đạo thành.
Địa Tôn khẽ cười: “Nhìn xem, cường giả của Bà Sa Thế Giới tới rồi đó! Có kịch hay để xem rồi!”
Trên bầu trời của Đạo thành, Diệp Huyền bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hư ảnh ấy. Hư ảnh dần trở nên rõ ràng, đó là một nam tử trung niên.
Thành Đạo cảnh!
Nam tử trung niên nhìn hắn: “Ngươi chính là Diệp Huyền!”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”
Nam tử trung niên mỉm cười: “Từ xưa đến nay bảo vật trong nhân gian luôn thuộc quyền sở hữu của cường giả. Ngươi yếu như vậy, chiếm cứ sáu quyển Đạo Kinh mà không biết ngại à?”
Diệp Huyền bỗng lấy sáu quyển Đạo Kinh ra, hắn bày chúng xuống trước mặt, đoạn nhìn nam tử trung niên và nói: “Tiền bối nói phải. Như thế này đi, tiền bối tự hạ cảnh giới xuống rồi đấu với ta một trận. Nếu như tiền bối thắng thì ta sẽ giao sáu quyển Đạo Kinh cho tiền bối, tiền bối thấy sao?”
Nam tử trung niên bật cười ha ha: “Đúng là thú vị thật đấy! Một cường giả Ngự Đạo cảnh mà dám thách đấu ta?”
Diệp Huyền nhìn nam tử trung niên: “Ta từng đấu với cường giả trên Thành Đạo cảnh của Ám Uyên rồi, đối phương rất mạnh, ta không phải là đối thủ của hắn ta!”
Nam tử trung niên lắc đầu: “Không không! Không phải đối phương mạnh mà là ngươi quá yếu!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiền bối, đó là cường giả của Ám Uyên đấy!”
Nam tử trung niên khẽ mỉm cười: “Ám Uyên? Nơi rác rưởi đó mà cũng xứng để so sánh với Bà Sa Thế Giới chúng ta sao?”
Ở một bên khác, Địa Tôn nghiêm mặt, không biết hắn ta đang nghĩ gì.
Sắc mặt tiên sư cũng sầm xuống.
Nam tử trung niên đột nhiên nói: “Được! Ta sẽ hạ cảnh giới xuống để đấu với ngươi một trận, ngươi…”
Lúc này, giọng nói của Địa Tôn vang lên: “Các hạ, mặc dù Diệp Huyền là cường giả Ngự Đạo cảnh nhưng sức chiến đấu của hắn có thể giết được cường giả Thành Đạo cảnh đấy! Nhất là hắn còn có một món thần vật của Đạo Đình…”
Nam tử trung niên nhìn Địa Tôn trên bầu trời, hắn ta mỉm cười: “Ngươi là người của Ám Uyên nhỉ?”
Địa Tôn gật đầu: “Đúng vậy! Tại hạ là Địa Tôn của Ám Uyên…”
Nam tử trung niên lắc đầu cười: “Ngươi có biết ếch ngồi đáy giếng không?”
Địa Tôn nhìn nam tử trung niên và không đáp lời.
Nam tử trung niên mỉm cười: “Diệp Huyền cho rằng cường giả Ám Uyên các ngươi mạnh, đó là bởi vì hắn yếu, hắn là ếch ngồi đáy giếng, hắn chưa gặp được đến mấy người là cường giả Thành Đạo cảnh nên mới thấy các ngươi mạnh. Mà các ngươi cho rằng Diệp Huyền không yếu là bởi các ngươi yếu, một cường giả trên Thành Đạo mà đến một thiếu niên Ngự Đạo cảnh cũng không giết nổi… Ta chỉ có thể nói là các ngươi vô năng! Vô năng hết sức!”
Nói đến đây, hắn ta bèn lắc đầu cười: “Nhớ năm xưa chủ của Ám Kinh cũng là một nhân vật lớn, sao hậu nhân của hắn ta lại chán như vậy chứ?”
Địa Tôn trầm mặc.
Sắc mặt tiên sư ở bên cạnh hắn ta xám xịt đến mức đáng sợ.
Lúc này, nam tử trung niên đột nhiên nhìn Địa Tôn và nói: “Theo như ta được biết thì Đạo Đình có một thần vật là Đạo Ấn. Vật này là chí bảo của Đạo Đình, ban nãy ngươi nói Diệp Huyền có được một thần vật chắc là nó nhỉ? Nếu là nó thì ta cũng phải cẩn thận một chút rồi!”
Địa Tôn nhìn nam tử trung niên, sắc mặt hắn ta bình tĩnh: “Đạo Đình? Sao hắn có thể có được thần vật như vậy chứ? Thần vật mà ta nói là thanh kiếm trong tay hắn chứ không phải Đạo Đình. Các hạ hoàn toàn có thể yên tâm, chiến đi!”
Diệp Huyền: “…”
Kiếm!
Nghe Địa Tôn nói vậy, nam tử trung niên bèn nhìn Thiên Tru Kiếm trong tay Diệp Huyền. Trông thấy Thiên Tru Kiếm, hắn ta bèn lắc đầu cười: “Mặc dù thanh kiếm này không tồi, song cũng chỉ có vậy mà thôi!”
Nói đoạn, hắn ta bèn xòe tay ra, sau đó ấn mạnh xuống. Chỉ trong chớp mắt, cảnh giới của hắn ta đã giảm xuống từ trên Thành Đạo cảnh thành Thành Đạo cảnh!
Hình như nam tử trung niên nhớ đến điều gì đó, hắn ta ngẩng đầu nhìn Địa Tôn: “Cho các ngươi xem cường giả chân chính là như thế nào!”
Nói đoạn, hắn ta lại ấn tay phải xuống, lần này hắn ta đã giáng cảnh giới của mình xuống còn Ngự Đạo cảnh!
Trên bầu trời, Địa Tôn trầm mặc một lát rồi lắc đầu: “Thế giới rộng lớn, không gì là không thể!”
Tiên sư: “…”
Phía dưới, nam tử trung niên nhìn Diệp Huyền: “Như vậy không coi là bắt nạt ngươi chứ?”
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Tiền bối, ngươi dám giảm xuống Chứng Đạo cảnh không?”
Mọi người: “…”
Nam tử trung niên nhìn hắn: “Chứng Đạo cảnh?”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta không có ý gì khác, chỉ muốn xem xem cường giả trên Thành Đạo cảnh rốt cuộc mạnh đến mức nào! Nếu như tiền bối có thể thắng ta bằng Chứng Đạo cảnh thì Diệp Huyền ta phục thật sự luôn!”
Nam tử trung niên khẽ cười: “Diệp Huyền, ngươi thấy ta ngu lắm sao?”
Diệp Huyền: “…”
Nam tử trung niên mỉm cười: “Mặc dù ta tự tin nhưng ta cũng hiểu cái gì gọi là cẩn thận! Ra ngoài thì phải cẩn trọng, thế nên giờ ngươi có đánh hay không đây?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đánh chứ!”
Nói đoạn, hắn bèn biến mất ngay tại chỗ.