Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 875 - Chương 2565. Đừng Gặp Phải Ta

Chương 2565. Đừng gặp phải ta Chương 2565. Đừng gặp phải ta

Chương 2565: Đừng gặp phải ta

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn Thiên Tôn, hắn cười: “Thiên Tôn, nói thật các ngươi coi trọng ta quá rồi đó? Để ta đếm xem nào, chậc chậc, bốn mươi sáu cường giả Quy Nhất cảnh, hơn một trăm cường giả Thành Đạo cảnh… Ta mới đạt Ngự Đạo cảnh thôi đấy! Các ngươi chơi thế có quá đáng lắm không?”

Thiên Tôn nhìn hắn và mỉm cười: “Ta đã điều tra về ngươi, trước kia ngươi có rất nhiều đối thủ, thế nhưng bọn họ đều đã chết! Vì sao? Có một nguyên nhân rất quan trọng, đó là vì bọn họ coi thường ngươi! Không dốc hết sức giết ngươi, luôn cho ngươi cơ hội để ngươi trưởng thành! Thế nên ngươi còn sống, còn bọn họ thì chết! Chúng ta sẽ không phạm phải sai lầm giống bọn họ! Ngươi xem, chúng ta có đủ coi trọng ngươi chưa?”

Diệp Huyền trầm mặc.

Thiên Tôn nhìn xung quanh, nàng mỉm cười: “Diệp Huyền, người của ngươi đâu?”

Diệp Huyền liếc nhìn xung quanh, trong lòng thầm chửi mẹ kiếp, lão tử cũng muốn biết người của mình đâu đây này!

Lúc này, Lý Thu Hoành đột nhiên mỉm cười: “Nếu như có cường giả xuất hiện, với thực lực của chúng ta dù đối phương có cách đó hàng trăm vạn dặm thì chúng ta vẫn có thể cảm nhận được! Nhưng tiếc là ta không cảm nhận được khí tức mạnh mẽ nào!”

Nói đoạn, hắn ta bèn nhìn Diệp Huyền: “Diệp Huyền, đừng bảo người phía sau ngươi sợ rồi nhé?”

Ở phía dưới, Diệp Huyền đột nhiên quay người nhìn mấy người Di Tôn: “Các ngươi đi đi!”

Mấy người Di Tôn sững sờ.

Diệp Huyền mỉm cười: “Ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì!”

Di Tôn trầm mặc.

Diệp Huyền nhìn Quan Âm phía dưới: “Đi!”

Quan Âm trầm mặc.

Đi!

Rất rõ ràng, hiện giờ Ngũ Duy vũ trụ không có phần thắng!

Cường giả của Bà Sa Thế Giới và Ám Uyên liên thủ, trong tình thế ấy sao Diệp Huyền có thể chống đỡ đây?

Phải biết rằng những thế lực này đều tồn tại cả mười mấy vạn năm, thậm chí là mấy chục vạn năm!

Còn Diệp Huyền thì sao?

Ban đầu hắn có một chỗ dựa là Mộ Niệm Niệm, thế nhưng bây giờ Niệm Niệm đã biến thành một tiểu nữu hài, không những không giúp được hắn mà còn cần hắn bảo vệ…

Có thể nói, hiện giờ Ngũ Duy vũ trụ đang đứng trước một ngõ cụt!

Lúc này, Diệp Huyền nhìn xuống Đạo thành phía dưới: “Tất cả mọi người có thể rời đi!”

Hắn không yêu cầu tất cả mọi người phải đối mặt với Bà Sa Thế Giới và Ám Uyên cùng với hắn, bởi lẽ điều này chẳng khác gì bảo người khác tự chui đầu vào chỗ chết!

Thực ra hắn cũng muốn chuồn đi lắm!

Thế nhưng hắn biết mình không trốn được và cũng không muốn trốn!

Hắn đã đồng ý với Niệm tỷ phải bảo vệ vũ trụ này, mà đã đồng ý rồi thì phải cố hết sức để hoàn thành.

Nghe Diệp Huyền nói vậy, sắc mặt mọi người phía dưới bỗng trở nên phức tạp.

Bọn họ biết, Diệp Huyền bảo bọn họ chạy trốn để bảo toàn tính mạng!

Diệp Huyền nhìn mọi người phía dưới và mỉm cười: “Xin lỗi, ta không có năng lực bảo vệ các ngươi!”

Vô số người phía dưới đột nhiên hành lễ với hắn.

Thực ra hắn không những thay đổi Ngũ Duy vũ trụ mà còn thay đổi cả vận mệnh của tất cả mọi người!

Trước kia Ngũ Duy vũ trụ, Lục Duy vũ trụ và Đạo Giới còn chẳng có cường giả Độn Nhất cảnh, thế nhưng hiện giờ đừng nói là Độn Nhất cảnh, đến cường giả Chứng Đạo cảnh cũng có rất nhiều!

Hơn nữa Diệp Huyền còn chia sẻ Đạo Kinh… Có thể nói, hắn đã thay đổi vận mệnh của tất cả mọi người!

Mà lúc này, khi rất nhiều người nghe thấy Diệp Huyền bảo bọn họ rời đi, trong lòng bọn họ rối rắm vô cùng.

Bất tri bất giác, bọn họ đã coi Ngũ Duy vũ trụ là nhà.

Nơi này thực sự rất yên bình!

Trên không trung, Diệp Huyền lại mỉm cười: “Chư vị, là Diệp Huyền ta không có năng lực bảo vệ mọi người, bảo vệ vũ trụ này chứ không liên quan gì đến chư vị hết!”

Phía dưới, một lão giả đột nhiên run rẩy nói: “Đạo Chủ, tại sao ngươi không chạy, nếu như ngươi chạy thì với thiên phú của ngươi, sau này chắc chắn ngươi không cần phải đối phó với những người này!”

Chạy ư?

Diệp Huyền khẽ mỉm cười: “Bọn họ sẽ không để ta chạy đâu, đương nhiên ta cũng sẽ không chạy!”

Nói đoạn, hắn quay đầu nhìn Niệm Niệm ở bên cạnh, cười nói: “Trước kia ta đã thề với ngươi, khi đó ta nói sau này mình sẽ đồng sinh cộng tử với Ngũ Duy vũ trụ… Mặc dù khi đó ta chỉ đùa thôi, nhưng không ngờ lời thề này lại linh nghiệm đến vậy!”

Niệm Niệm khẽ gật đầu, nàng nắm chặt lấy tay hắn: “Ta ở cùng ngươi!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Được!”

Nói đoạn, hắn lại nhìn Đạo thành phía dưới: “Chư vị, đừng lề mề nữa! Mau đi đi!”

Phía dưới, mọi người do dự một lúc rồi rời đi.

Đây là một trận chiến không có phần thắng!

Thế nhưng vẫn có một vài người ở lại, đương nhiên số lượng không nhiều!

Diệp Huyền đột nhiên nhìn về phía Di Tôn, lúc này một lão giả xuất hiện bên cạnh Di Tôn.

Người tới chính là Bạch Đế Tử!

Bạch Đế Tử khẽ nói: “Bọn họ có thể để những người phía dưới đi nhưng sẽ không để chúng ta đi đâu!”

Diệp Huyền nhìn Bạch Đế Tử, hắn mỉm cười: “Bạch Đế Tử, theo như ta biết thì công phu chạy trốn của ngươi cực đỉnh, tại sao ngươi không chạy?”

Bạch Đế Tử nhìn hắn: “Ngươi là niềm hi vọng duy nhất của Đạo Đình, nếu như ngươi chết thì Đạo Đình thực sự sẽ không thể tồn tại! Nếu như Đạo Đình không còn nữa thì ta sống cũng chẳng có nghĩa lý gì! Thế nên để ta cùng chết với ngươi đi!”

Diệp Huyền: “…”

Di Tôn ở bên cạnh đột nhiên nói: “Bạch Đế Tử nói phải đấy, ngươi là hi vọng cuối cùng của Đạo Đình chúng ta, nếu như hôm nay ngươi ngã xuống, vậy thì Đạo Đình cũng không còn hi vọng nữa. Nếu Đạo Đình đã không còn hi vọng thì chúng ta sống cũng chẳng có ý nghĩa gì!”

Nói đoạn, hắn ta nhìn Diệp Huyền, mỉm cười: “Hôm nay để chúng ta đi cùng Đạo Chủ đoạn đường cuối cùng!”

Diệp Huyền mỉm cười, sau đó nói: “Đúng là bất ngờ, ngày xưa chúng ta còn ngươi sống ta chết nhưng hôm nay lại đồng sinh cộng tử. Đời người ấy à, đúng là quá kì diệu!”

Nói đoạn, hắn nhìn về phía mấy người An Lan Tú. Ánh mắt hắn lướt qua các nàng, vẻ mặt rối rắm: “Ta rất muốn để các ngươi đi, nhưng ta biết chắc chắn các ngươi sẽ không đi…”

Nói đến đây, hắn lại ngoác miệng cười: “Ta đang định để kiếp sau trả ân tình cho các ngươi, nhưng ta thấy có lẽ bọn họ không để ta có kiếp sau đâu. Thế nên cho ta xin lỗi! Nếu như có kiếp sau, đừng gặp phải nam nhân như ta nhé, ta tự thấy mình rất tồi!”
Bình Luận (0)
Comment