Chương 2582. Không đơn giản
Chương 2582. Không đơn giản
Chương 2582: Không đơn giản
Nghe bạch phát lão giả nói vậy, Cố Vô Triều bèn vội vàng đi tới trước mặt Diệp Huyền, cung kính hành lễ: “Từ nay về sau Huyền Cơ Môn chúng ta thề chết đi theo Diệp công tử!”
Diệp Huyền nhìn bạch phát lão giả, bạch phát lão giả mỉm cười: “Tiểu hữu, đi theo ngươi là niềm vinh hạnh của bọn họ.”
Nói đoạn, hắn ta do dự một lát rồi lại nói: “Cũng mong tiểu hữu thiện đãi bọn họ!”
Thực ra mặc dù những người này đều biết bạch bào nữ tử và kiếm tu nữ tử đều đáng sợ, song bọn họ không biết hai người họ rốt cuộc đáng sợ đến mức nào.
Còn bạch phát lão giả thì biết!
Bởi vì hắn ta là cường giả trên Quy Nhất cảnh!
Thế nhưng đừng nói hắn ta chỉ là một linh hồn, dù bản thể hắn ta ở đây thì cũng không đỡ được kiếm của nữ tử kia.
Như vậy cũng có nghĩa là thực lực của hai nữ tử này đã vượt qua phạm trù nhận biết của hắn ta.
Phía sau Diệp Huyền có cường giả như thế này, nếu Huyền Cơ Môn đi theo hắn thì chắc chắn có thể huy hoàng một lần nữa.
Với Huyền Cơ Môn mà nói thì đây không phải thần phục mà là một cơ hội!
Một cơ hội vô cùng lớn!
Nhiều khi một người đạt được thành tựu gì trong tương lai là do việc hắn ta đi theo ai quyết định.
Hiện giờ Huyền Cơ Môn đã đạt dến một độ cao nhất định, muốn tiến bộ hơn nữa thì rất khó. Trừ phi trong tộc xuất hiện một yêu nghiệt, thế nhưng điều này lại càng khó hơn! Bởi vì khắp Bà Sa Thế giới đã nhiều năm không xuất hiện cường giả trên Quy Nhất cảnh rồi!
Mà hiện giờ có một cơ hội bày ra trước mặt Huyền Cơ Môn, đó chính là đi theo Diệp Huyền, mượn sức hắn để Huyền Cơ Môn đạt đến một độ cao mới!
Nghe bạch phát lão giả nói vậy, Diệp Huyền do dự một lát rồi gật đầu: “Được!”
Hắn không từ chối những người này!
Sở dĩ Thanh Nhi không giết những người này là bởi nàng phải rời đi, nàng muốn để lại một vài người trợ giúp tại đây!
Mà hiện giờ đúng là Diệp Huyền đang thiếu người!
Hắn muốn chỉnh đốn lại Ngũ Duy vũ trụ và Đạo Đình!
Thiết lập một trật tự mới!
Muốn làm được điều này thì phải cần người!
Sau khi thấy lão tổ Huyền Cơ Môn nói vậy, những thế lực khác cũng thi nhau tỏ ý thần phục.
Bọn họ bỗng hiểu ra một chuyện, đó chính là Diệp Huyền chính là một chỗ dựa lớn!
Chỗ dựa ngay tại đây, tại sao không nắm bắt lấy?
Huyền Cơ Môn có Diệp Huyền làm chỗ dựa, nếu như mấy người họ không thần phục, nhỡ đâu sau này Huyền Cơ Môn gây phiền phức cho bọn họ thì bọn họ biết làm thế nào?
Điều quan trọng nhất là hiện giờ Bà Sa Thế Giới còn có Bà Sa Tông nữa. Lân này Bà Sa Tông không hề bị tổn thất gì cả!
Có thể nói, hiện giờ Bà Sa Tông là thế lực lớn nhất, nếu không nương nhờ vào Diệp Huyền thì bọn họ sẽ bị Bà Sa Tông nuốt chửng!
Thế nên sau khi cân nhắc lợi hại, những thế lực này đều bằng lòng quy thuận Diệp Huyền.
Mà Diệp Huyền cũng không từ chối.
Lúc này, Lý Thiện Thủy xuất hiện, hắn ta tới trước mặt Diệp Huyền, mỉm cười nói: “Diệp công tử, chúng ta đi thôi!”
Diệp Huyền gật đầu: “Được!”
Nói đoạn, hắn bèn nhìn mọi người: “Các ngươi ở lại nơi này, đợi mệnh lệnh của ta!”
Mọi người vội gật đầu.
Diệp Huyền đưa Lý Thiện Thủy rời đi.
Sau khi hai người rời đi, mọi người bèn đưa mắt nhìn nhau, trong mắt là vẻ khổ sở.
Lần này, tất cả mọi người suýt chút nữa thì xong đời.
Ở một bên khác, tông chủ Bà Sa Tông Việt Hi trầm mặc không lên tiếng, không biết nàng đang nghĩ gì.
Việt Tôn mỉm cười: “Sư tỷ có hơi thất vọng nhỉ?”
Việt Hi mỉm cười: “Thất vọng gì chứ?”
Việt Tôn nhìn những cường giả phía xa xa: “Sư tỷ thất vọng tại sao hai người kia không giết hết những người này đi! Nếu như hai vị tiền bối đó giết những người này thì hiện giờ Bà Sa Thế Giới chỉ có Bà Sa Tông chúng ta! Thế nhưng hiện giờ những người này đều nương tựa vào Diệp Huyền, chúng ta muốn đánh cũng không đánh được, muốn chửi cũng chẳng chửi được, ngược lại có hơi bị động, đúng chứ?”
Việt Hi mỉm cười: “Đúng là như vậy!”
Việt Tôn nói: “Sư tỷ, dù chúng ta có thừa nhận hay không thì hiện giờ Diệp công tử cũng là người mà chúng ta không thể chọc vào được! Dù hắn muốn Bà Sa Tông chúng ta thần phục thì chúng ta cũng không có lựa chọn nào khác!”
Việt Hi trầm mặc.
Việt Tôn lại nói: “Có điều cũng may, vị Diệp công tử đó hình như không hứng thú với Bà Sa Tông chúng ta lắm!”
Việt Hi đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xa, nàng khẽ nói: “Hiện giờ ta đang tò mò, tò mò xem rốt cuộc hai nữ tử kia đã đạt đến trình độ nào… Các nàng đi đâu nữa…”
Một lát sau, mọi người đều rời đi.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, một lão giả lôi thôi xuất hiện.
Lão giả này được kiếm tu kia gọi đến. Khi hắn ta đến thì mọi thứ đã kết thúc rồi!
Lão giả trầm mặc một hồi rồi nói: “Vị Diệp công tử này không đơn giản…”
Lúc này, một hư ảnh đột nhiên xuất hiện bên cạnh lão giả.
Hư ảnh này chính là tổ tiên Ám Uyên – Đạo Lão Nhị!
Đạo Lão Nhị nhìn hướng mà Diệp Huyền rời đi: “Sư huynh, lâu rồi không gặp!”
Lão giả chẳng tỏ vẻ gì cả: “Ám Uyên của ngươi không còn rồi!”
Đạo Lão Nhị mỉm cười: “Không còn thì thôi! Có gì đâu?”
Lão giả nhìn hắn ta: “Ngươi sẽ không để yên đâu, đúng chứ?”
Đạo Lão Nhị bật cười ha ha: “Ngươi thấy ta có nên để yên không?”
Lão giả lắc đầu: “Sư đệ, cần gì phải vậy? Chuyện này vốn là do Ám Uyên các ngươi vô lí!”
Đạo Lão Nhị bật cười ha ha: “Ta không cần biết có lí hay không, ta chỉ biết có ơn trả ơn, có thù trả thù!”
Lão giả khẽ nói: “Nếu như ngươi chọn cách báo thù thì ngươi sẽ vạn kiếp bất phục đấy!”
Đạo Lão Nhị nhìn lão giả: “Sư huynh biết thân phận thật sự của người này?”
Lão giả lắc đầu: “Không biết!”
Đạo Lão Nhị nhìn hắn ta: “Lần này sư huynh trở về là vì người này à?”