Chương 2597. Ngu méo chịu được
Chương 2597. Ngu méo chịu được
Chương 2597: Ngu méo chịu được
Bên trong nạp giới có đến năm nghìn vạn viên Tạo Hóa Thần Tinh!
Không chỉ như vậy mà trong đó còn có một vài đan dược, khỏi cần nhìn cũng biết mấy viên đan dược đó chắc chắn vô cùng quý giá rồi!
Hắn không nhận nạp giới ngay mà nhìn về phía Triệu Ngôn: “Tiền bối, không có công thì không nhận bổng lộc, ta không thể nhận món quà này được.”
Triệu Ngôn hơi sững sờ, hắn ta không ngờ Diệp Huyền lại từ chối!
Hắn ta lại nói: “Diệp công tử, đây chỉ là một chút thành ý nho nhỏ mà thôi, Diệp công tử…”
Diệp Huyền cười bảo: “Tiền bối, đây cũng không phải một chút thành ý nho nhỏ thôi đâu mà là một món quà rất lớn mới đúng. Huyền thành muốn giao hảo với Diệp Huyền ta vậy hiển nhiên ta đây rất sẵn lòng rồi, còn về phần món quà này… vẫn mong tiền bối lấy về đi! Cũng chuyển lời tới quý thành chủ giúp ta rằng ngày khác, Diệp Huyền ta sẽ tới cửa thăm hỏi.”
Sở dĩ Huyền thành thể hiện thai độ tốt đẹp như thế là vì Thanh Nhi, một điểm này hắn vẫn hiểu vô cùng rõ.
Thanh Nhi giúp hắn là để kết thiện duyên cho hắn, hiển nhiên là hắn rất vui lòng rồi, nhưng hắn sẽ không ỷ vào thế của Thanh Nhi để muốn làm gì thì làm.
Triệu Ngôn còn muốn nói gì đó thì đột nhiên Diệp Huyền nhìn về phía Bạch Đế Tử: “Bạch Đế Tinh Quân, đi lấy một bản Đạo Kinh và chú giải mà đám người Tri Mệnh đã sao chép giúp ta.”
Bạch Đế Tinh Quân liếc mắt nhìn hắn rồi quay người rời đi, không lâu sau, hắn ta xuất hiện trở lại trong điện và trong tay đã có một quyển cổ trục.
Diệp Huyền cầm quyển cổ trục kia lên và đưa cho Triệu Ngôn, hắn cười bảo: “Đây là nội dung và chú giải của Đạo Kinh từ quyển một đến quyển bảy, hôm nay xin tặng cho Huyền thành, coi như là kết một phần thiện duyên đi!”
Triệu Ngôn cười khổ: “Diệp công tử, ngươi không nhận lễ của ta mà còn tặng chúng ta một món đồ quý giá như thế, lão phu thật sự không dám nhận đâu, ta…”
Diệp Huyền cười nói: “Mang về cho Huyền thành thành chủ và nói với nàng ta rằng Diệp Huyền ta đã nhận được ý tốt của nàng ta, còn nữa, ta rất vui lòng được àm bạn với Huyền thành!”
Triệu Ngôn hơi chần chừ rồi sau đó mới đáp: “Ta nhất định sẽ chuyển lời!”
Diệp Huyền gật đầu.
Sau khi Triệu Ngôn mang theo quyển cổ tịch đó rời đi, Bạch Đế Tử mới nhìn về phía Diệp Huyền: “Đột nhiên ta nghĩ đến một chuyện!”
Diệp Huyền có hơi tò mò: “Chuyện gì?”
Bạch Đế Tử đáp: “Lúc trước ta đã từng phái người đi giết nữ tử váy trắng!”
Nói xong, đột nhiên hắn ta tự vả mình một cái: “Ngu méo chịu được!”
Diệp Huyền: “…”
Bên trong điện, Bạch Đế Tử thở dài một hơi, trong lòng hắn ta đang rối rắm vô cùng.
Huyền Thành là thế lực tầm cỡ nào chứ?
Hắn ta không biết!
Thế nhưng một thế lực có thể tặng cả mấy ngàn vạn viên Tạo Hóa Thần Tinh cho người khác một cách dễ dàng như thế thì sao có thể là một thế lực nhỏ?
Một thế lực mạnh như thế, chỉ bởi nữ tử váy trắng mà tỏ ý hữu hảo với Ngũ Duy vũ trụ như vậy, thậm chí có thể nói là hơi hạ thấp mình!
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn nữ tử váy trắng mạnh đến mức khiến Huyền Thành tuyệt vọng rồi!
Mà khi xưa hắn ta còn phái người đi giết nữ tử váy trắng!
Cứ nghĩ đến điều này là hắn ta lại muốn cho mình vài cái bạt tai!
Sao ngày xưa hắn ta ngu thế không biết?
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Hiện giờ nhiệm vụ cấp bách của chúng ta là làm rõ còn bao nhiêu thế lực mà chúng ta chưa biết nữa. Chúng ta phải điều tra rõ ràng chi tiết về những thế lực đó!”
Bạch Đế Tử gật đầu: “Đúng vậy!”
Nói đến đây, hắn ta lại nhìn Diệp Huyền: “Tại sao ban nãy ngươi không hỏi Triệu Ngôn?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Hắn ta sẽ còn trở lại!”
Nghe vậy, Bạch Đế Tử khẽ sững sờ. Ngay sau đó, hắn ta nhìn Diệp Huyền: “Cao tay!”
Diệp Huyền mỉm cười, sau đó nói: “Ta đi xem xem bọn họ nghiên cứu Đạo Kinh thế nào rồi!”
Nói đoạn, hắn bèn rời khỏi đại điện.
Huyền Thành.
Ở một hoa viên nào đó, Triệu Ngôn đứng một cách cung kính. Ở phía trước cách hắn ta không xa là một nữ tử, nữ tử này đang chơi cờ, không có đối thủ, nàng chỉ chơi một mình.
Một lát sau, nữ tử khẽ nói: “Hắn không nhận quà, đã thế còn cho chúng ta xem nội dung Đạo Kinh?”
Triệu Ngôn gật đầu: “Đúng vậy.”
Nữ tử mỉm cười: “Thú vị đấy!”
Triệu Ngôn do dự một lát rồi hỏi: “Hắn có ý gì vậy?”
Nữ tử mỉm cười: “Ý hắn là hắn không muốn cậy mạnh bắt nạt chúng ta!”
Nghe vậy, Triệu Ngôn hiểu ngay.
Nói thẳng ra thì bọn họ kết giao với Diệp Huyền chắc chắn là bởi nữ tử váy trắng, tặng quà cũng vậy. Diệp Huyền làm vậy là đang nói với bọn họ rằng hắn sẽ không ỷ mạnh hiếp yếu.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngôn không khỏi có hảo cảm hơn với Diệp Huyền.
Nữ tử đột nhiên buông quân cờ trong tay xuống, nàng đứng dậy, mỉm cười nói: “Ngươi đi thêm chuyến nữa, không cần mang theo quà!”
Triệu Ngôn khẽ nói: “Cứ đi như vậy sao?”
Nữ tử gật đầu: “Hiện giờ hắn cần nhất không phải mấy vật ngoài thân mà là sự hiểu biết về các thế lực! Đưa cho hắn tài liệu chi tiết về tất cả các thế lực đi!”
Triệu Ngôn do dự trong chốc lát rồi nói: “Cả về Đạo Môn và Vô Biên Thánh Địa sao?”
Nữ tử mỉm cười: “Chúng ta không đưa cho thì tự hắn cũng sẽ điều tra được nhanh thôi!”
Triệu Ngôn gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Nói đoạn, hắn ta ngừng lại một lúc rồi tiếp tục: “Người của chúng ta vẫn đang điều tra người phía sau Diệp công tử, có cần tiếp tục không?”
Nữ tử lắc đầu: “Không cần đâu!”
Triệu Ngôn cung kính hành lễ, hắn ta đang chuẩn bị lui xuống thì lúc này, nữ tử lại nói: “Hiện giờ Diệp công tử đang ở Ngự Đạo cảnh hả?”
Triệu Ngôn gật đầu: “Đúng vậy! Có điều khí tức của hắn rất mạnh, sức chiến đấu của hắn cũng vượt xa Thành Đạo cảnh!”
Nữ tử trầm mặc, sau đó nàng bỗng bảo: “Mặc dù hắn có Đạo Kinh nhưng e là vẫn còn nhiều khúc mắc về Thành Đạo…”
Triệu Ngôn vội vàng nói: “Ta hiểu rồi!”
Rất rõ ràng, thành chủ muốn giúp Diệp Huyền đạt được Thành Đạo cảnh.
Một lát sau, Triệu Ngôn rời đi.