Chương 2617. Tứ thánh
Chương 2617. Tứ thánh
Bên trong điện, mọi người trầm mặc.
Lan Nhược liếc nhìn hắn, nàng trầm mặc, không biết đang nghĩ gì.
Lúc này, Diệp Huyền lại nói: “Không muốn dính dáng đến ta cũng không sao, chỉ cần các ngươi giết người của Đạo Môn thì ta sẽ tặng nội dung Đạo Kinh cho các ngươi.”
Bên trong điện, không ai lên tiếng cả.
Lúc này, nhiều ngươi đã có suy nghĩ riêng, nhưng bọn họ không ngu đến mức thể hiện ra ở nơi này!
Giết một cường giả Đạo Môn là được nội dung quyển Đạo Kinh thứ tám!
Quá hời!
Quá hấp dẫn!
Nhiều người đã động lòng!
Đáng để mạo hiểm!
Rất nhanh sau đó, một vài người đã rời đi.
Sau khi mọi người rời đi, Lan Nhược bước đến trước mặt Diệp Huyền, nàng mỉm cười: “Bọn họ sẽ động thủ!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Vậy sao?”
Lan Nhược nhìn hắn: “Nếu như ta không có được quyển Đạo Kinh thứ tám thì chắc chắn ta cũng sẽ làm như vậy! Giết một người được một quyển Đạo Kinh, quá hời! Chỉ là ngươi làm vậy thì cũng có nghĩa là đang tuyên chiến với Đạo Môn!”
Diệp Huyền khẽ cười: “Ta không làm vậy thì bọn họ sẽ bỏ qua cho ta sao?”
Lan Nhược lắc đầu: “Sẽ không!”
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Vô Biên Thánh Địa thì sao? Bọn họ không có động tĩnh gì sao?”
Lan Nhược khẽ lắc đầu: “Vô Biên Thánh Đại rất yên ắng, không có động tĩnh gì cả!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Lan Nhược nói: “Đạo Môn thì hành động rồi đấy, theo như ta biết thì bọn họ đã triệu tập tất cả đệ tử về. Không chỉ có vậy, một vài cường giả mai danh ẩn tích cũng xuất quan, dạo này đang hành động rõ ràng lắm, ngươi phải chuẩn bị tâm lí!”
Hành động rõ ràng!
Diệp Huyền khẽ nói: “Lan Nhược cô nương, Đạo Lão Nhị là cường giả cấp bậc như thế nào?”
Lan Nhược trầm giọng nói: “Có lẽ hắn ta là Bán Bộ Thần cảnh.”
Diệp Huyền nhíu mày: “Thần cảnh?”
Lan Nhược gật đầu: “Thần cảnh là chỉ những người có thể nghịch chuyển tử khí bên trong cơ thể, để tử khí dần thay bằng sinh khí. Cường giả cấp bậc như vậy xét trên một góc độ nào đó thì rất khó để chết theo cách bình thường, bởi vì hắn ta có thể nghịch chuyển tử khí, biến tử khí thành sinh khí. Mặc dù không được coi là trường sinh, song sống mười mấy vạn năm cũng thừa.”
Nói đoạn, nàng nhìn Diệp Huyền: “Càng về sau thì mục đích tu luyện của mọi người càng thiên về muốn sống lâu hơn.”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Lan Nhược lại nói: “Vị bạch bào nữ tử đã ra tay trước đó cùng với Tư Đồ Thính Vân, thực lực của hai người này cũng mạnh vô cùng, thế nhưng Đạo Môn không quá sợ hai người họ, bởi vì nền tảng của Đạo Môn thực sự rất vững chắc. Ngươi phải hiểu rằng tới nay các cảnh giới tu luyện chư thiên vạn giới đều do lão tổ của Đạo Môn tạo ra. Mặc dù lão tổ của Đạo Môn không còn nữa nhưng vẫn không thể xem thường Đạo Môn.”
Diệp Huyền lắc đầu: “Thực ra đến giờ ta cũng không hiểu lắm, tại sao Đạo Môn cứ muốn ta phải chết?”
Lan Nhược nhìn hắn: “Bởi vì ngươi thu thập đủ chín quyển Đạo Kinh! Nếu như triệu hồi đại đạo chi linh thì ngươi chính là chủ của Đạo Môn. Mặc dù ngươi không muốn làm chủ Đạo Môn, song người của Đạo Môn sẽ không để ngươi triệu hồi được đại đạo chỉ linh đâu!”
Nói đoạn, nàng ngừng lại một chút rồi tiếp tục: “Thực ra nhiều khi người khác muốn ngươi chết không phải do đối địch với ngươi mà là thực lực của ngươi uy hiếp đến bọn họ. Thế là đủ rồi.”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta hiểu rồi! Lan Nhược cô nương, ta phải tới một nơi, ngươi có muốn đi cùng không?”
Lan Nhược thấy tò mò: “Nơi nào thế?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Ta cũng không biết! Trước khi rời đi Thanh Nhi có để lại cho ta một tấm bản đồ. Nàng ấy muốn tới nơi đó.”
Lan Nhược hỏi: “Bạch bào nữ tử?”
Diệp Huyền gật đầu.
Lan Nhược trầm mặc một hồi rồi nói: “Diệp công tử, đây có thể là một kỳ ngộ, ngươi có chắc muốn ta đi cùng ngươi không?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta chắc, chỉ không biết Lan Nhược cô nương có muốn đi hay không thôi!”
Lan Nhược nhìn hắn, đoạn nàng cười: “Đương nhiên!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Thế chúng ta khởi hành thôi!”
Lan Nhược gật đầu: “Đi thôi!”
Rất nhanh sau đó, Diệp Huyền và Lan Nhược đã rời khỏi Huyền thành.
Đạo Môn.
Hôm ấy, một lão giả đột nhiên tới căn nhà trúc mà Đạo Lão Nhị ở, hắn ta trầm giọng nói: “Nhị chủ, Diệp Huyền ở Huyền thành nói rằng cứ giết được một cường giả Quy Nhất cảnh của Đạo Môn thì sẽ được tặng quyển Đạo Kinh thứ tám, nếu giết được trên mười người thì được quyển Đạo Kinh thứ chín!”
Đạo lão nhị lạnh lùng nói: “Có ai dám không?”
Lão giả trầm giọng nói: “Chúng ta đã mất liên lạc với hai cường giả Quy Nhất cảnh rồi, e là…”
Đạo lão nhị híp mắt, trong mắt hắn ta là sát khí: “Là ai?”
Lão giả lắc đầu: “Không biết!”
Đạo Lão Nhị đang định nói chuyện thì đúng lúc ấy, ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên. Ngay sau đó, một nam tử bước vòa!
Trông thấy nam tử này, Đạo Lão Nhị sững sờ. Lão giả kia cũng ngớ người, song rất nhanh sau đó hắn ta đã hoàn hồn, vội vàng cung kính hành lễ: “Tứ chủ!”
Người này chính là lão tứ - một trong tứ thánh của Đạo Môn!
Đạo Lão Nhị khẽ nói: “Lão tứ, ngươi cũng xuất quan à?”
Đạo Lão Tứ gật đầu, hắn ta cười: “Diệp Huyền lấy Đạo Kinh để dụ hoặc các thế lực, khiến bọn họ đối địch với chúng ta!”
Đạo Lão Nhị nói: “Lão tứ có cách gì không?”