.
Chương 1282: Ngươi không biết mình đã chết
Nơi nào đó trong tinh không mịt mờ, một nữ tử váy trắng chậm rãi đi giữa tinh không, nàng cứ đi như vậy, một bộ đồ trắng tựa như cửu thiên thần nữ.
Không biết qua bao lâu, nàng đột nhiên ngừng lại, mà ở trước mặt nàng không xa, không gian đột nhiên vỡ ra, rất nhanh, một tên nam tử trung niên đi ra, nam tử trung niên nhìn lướt qua bốn phía, nói khẽ: "Đây chính là Tứ Duy vũ trụ sao... rất yếu..."
Nói xong, ánh mắt của hắn ta nhìn vào nữ tử váy trắng: “Chúng ta nhịn ngươi lâu lắm rồi.”
Nhịn!
Kỳ thật, Ngũ Duy vũ trụ đang nhịn nữ tử váy trắng!
Bởi vì nếu như không vì nữ tử váy trắng, cường giả Ngũ Duy đã lấy được Giới Ngục tháp mà bọn họ muốn.
Mặc dù bọn họ không thể nào vào Tứ Duy vũ trụ nhưng bọn họ vẫn có thể thông qua một ít phương pháp đặc thù để giáng lâm Tứ Duy vũ trụ, đương nhiên, thực lực sẽ giảm bớt đi nhiều, hơn nữa còn cực kỳ nguy hiểm, bởi vì phải đối mặt với đủ loại cấm chế được thiết lập.
Có điều, vì Giới Ngục tháp, tất cả mạo hiểm đều là đáng giá.
Nhưng bọn họ không ngờ mình lại gặp phải một vấn đề lớn nhất.
Nữ tử váy trắng!
Nữ nhân này đã áp chế bọn họ.
Mà bị một người đến từ Tứ Duy ngăn chặn, đối với cường giả Ngũ Duy vũ trụ thì đó là một chuyện vô cùng nhục nhã!
Đương nhiên, bọn họ cũng không dám khinh thường nữ tử váy trắng này chút nào.
Bởi vì, nàng thật sự rất mạnh!
Giữa sân, nữ tử váy trắng nhìn nam tử trung niên nhưng không nói gì.
Cơ thể của nam tử trung niên hơi hư ảo, không giống như thi thể nhưng lại không hoàn toàn hư ảo, có cảm giác hư hư thật thật.
Nam tử trung niên nhìn chằm chằm nữ tử váy trắng: “Không thể không nói, Tứ Duy vũ trụ này mặc dù yếu nhưng ngươi rất mạnh, mạnh đến nằm ngoài dự liệu của chúng ta."
Nữ tử váy trắng đột nhiên nói: "Biết vì sao ngươi vẫn chưa chết không?"
Nam tử trung niên cười nói: "Vì sao?"
Nữ tử váy trắng nhìn nam tử trung niên: “Bởi vì ngươi không biết mình đã chết."
Nam tử trung niên nheo hai mắt lại, hắn ta đang định nói chuyện thì đột nhiên, sắc mặt của hắn ta bỗng nhiên hoàn toàn thay đổi, bởi vì chẳng biết lúc nào yết hầu của hắn ta đã xuất hiện một vết kiếm.
Trong chớp mắt, thân thể nam tử trung niên trực tiếp mờ đi, nhưng lại không biến mất hẳn, trong thân thể hắn ta, vô số sợi tơ màu đỏ bao vây lấy mình, đây chính là những sợi tơ bảo vệ mệnh của hắn ta.
Nam tử trung niên nhìn về phía nữ tử váy trắng: “Bản thể của ta ở Ngũ Duy, ngươi sao có thể giết chết ta được? Trừ phi kiếm của ngươi có thể vượt qua thời gian, vượt qua không gian..."
Nói đến đây, những sợi tơ màu đỏ trên thân thể hắn ta đột nhiên nổ bể ra.
Ầm!
Nam tử trung niên liên tục lùi nhanh lại, trong quá trình lui lại, hắn ta kinh hãi nhìn nữ tử váy trắng: “Ngươi... không thể nào, không thể nào..."
Thời gian dần trôi qua, nam tử trung niên hoàn toàn biến mất.
Nữ tử váy trắng ngẩng đầu nhìn về phía thông đạo không gian sau lưng nam tử trung niên: “Trả cái giá lớn như thế phái một tên yếu như sên tới, các ngươi tính xem thường ai?"
Vừa nói dứt câu, nàng đột nhiên vung một kiếm ra.
Vù!
Một sợi kiếm quang trực tiếp lọt vào thông đạo không gian đó, sợi kiếm quang này trực tiếp xuyên thẳng qua tầng tầng không gian, nó một đường xuyên qua, những nơi đi qua bị xé rách từng mảng... thẳng tớiNgũ Duy!
Mà khi sợi kiếm quang này đi vào nơi nào đó, một cánh tay màu đen nhánh đột nhiên ngăn cản sợi kiếm quang này.
Ầm!
Cánh tay màu đen nhánh đó run lên kịch liệt, điên cuồng rút nhanh lại, mà sợi kiếm quang đó chết dính trong lòng bàn tay của hắn ta, cứ như vậy, sau khi lui khoảng mấy chục vạn trượng, cánh tay màu đen đó nổ tung ra, mà sợi kiếm quang đó lại không hư hại chút nào!
Kiếm quang một mực tiến lên, rất nhanh, một thanh trường thương đột nhiên phá không mà đến, trảm thẳng vào đạo kiếm quang này!
Bên trong chuôi trường thương này tản ra một luồng khí tức cực kỳ cổ xưa, trên mũi thương, thương mang lấp lóe, mang theo một điểm sáng đỏ, sức mạnh to lớn ẩn chứa trong đó giống như có thể hủy diệt toàn bộ vũ trụ, cực kỳ doạ người.
Ầm!
Cùng một tiếng nổ vang lên, chuôi trường thương mang theo sức mạnh to lớn này trực tiếp nổ bể ra, hóa thành tro tàn, mà đạo kiếm quang đó một đường xuyên thẳng qua, giờ phút này, nó đã tiến vào một loại không gian kỳ quái, những nơi đi qua, thế như chẻ tre, không có bất kỳ sắc mạnh gì có thể ngăn cản!
Mà khi sợi kiếm quang này đi tới trước một bức tường phù văn, là bức tường không gian giữa Tứ Duy và Ngũ Duy.
Chính bức tường này đã chặn cường giả Tứ Duy tiến vào Ngũ Duy, cũng chặn cường giả Ngũ Duy tiến vào Tứ Duy.
Khi đạo kiếm quang này đến, bức tường phù văn đó đột nhiên khẽ rung lên, ngay sau đó, một cái chữ 'Dừng' màu trắng đột nhiên bay ra, sau đó khắc lên trên đạo kiếm quang đó.
Ầm!
Kiếm quang dừng lại.
Yên lặng một lúc, kiếm quang lại đột nhiên rung lên kịch liệt.
Ầm!
Kiếm quang và chữ 'Dừng' đó cùng nhau nổ tung.
Giữa tinh không, nữ tử váy trắng mặt không cảm xúc.
Thật ra thì bức tường đó không ngăn được nàng, nhưng có thể kiềm chế nàng, mà một khi nàng bị kiềm chế, Diệp Huyền sẽ gặp nguy hiểm.
Bây giờ Diệp Huyền vẫn chưa đủ năng lực tự vệ!
Một lát sau, nữ tử váy trắng thu hồi ánh mắt, nàng nhìn về phía sâu trong tinh không, ánh mắt xuyên qua vô số tinh vực: “Một đám vô dụng!"
Nói xong, nàng trực tiếp quay người rời đi, chỉ chốc lát, nàng đã hoàn toàn biến mất ở cuối tinh không.
Sau khi nữ tử váy trắng biến mất, một tiếng thở dài đột nhiên vang lên.
Trong âm thanh mang theo sự bất đắc dĩ sâu sắc!
Chương 1283: Tại hạ có việc cần nhờ
Chương 1283: Tại hạ có việc cần nhờ
Lần này, Ngũ Duy không tiếc cái giá lớn để một người sử dụng phương pháp đặc thù này đi vào Tứ Duy, chính là muốn xem thử có thể giải quyết nữ tử váy trắng hay không, đáng tiếc, bọn họ đánh giá thấp thực lực của nữ tử váy trắng rồi!
Ngay từ đầu, bọn họ chỉ đơn thuần cho rằng nữ tử váy trắng này là cường giả đứng đầu Tứ Duy vũ trụ, nhưng giờ phút này, bọn họ đột nhiên phát hiện, thực lực của nữ tử váy trắng này đừng nói ở Tứ Duy, cho dù là ở Ngũ Duy thì cũng thuộc hàng đầu.
Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Chỉ có thể kiềm chế, không thể đánh chính diện!"
Giọng nói này như gần ngay trước mắt lại như ở chỗ rất xa.
Một lát sau, nơi đây khôi phục bình thường.
Mà lúc này, nữ tử váy trắng đã đi tới một mảnh tinh không khác.
Trong tinh không mịt mờ, nàng chậm rãi bước đi, tay trái quấn một lọn tóc của mình, mái tóc bị đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng quấn lấy, mà nàng hình như nghĩ đến gì đó, thỉnh thoảng khóe miệng hơi nhếch lên.
Bây giờ nàng có chút vui vẻ.
Người sống có ràng buộc, có lo lắng, mới sống có ý nghĩa.
Sinh mệnh không chỉ có kiếm đạo, không chỉ có trường sinh, mà còn có hắn...
Không biết qua bao lâu, nữ tử váy trắng đi vào một không gian hắc động, trong không gian hắc động đó, một luồng sức mạnh to lớn không ngừng vọt tới cắn nuốt nàng.
Nữ tử váy trắng nhìn thoáng qua hắc động đó, đang định ly khai, mà đúng lúc này, trong hắc động đen kịt có một giọng nói đột nhiên vang lên: “Ngươi thật mạnh..."
Nữ tử váy trắng dừng bước, lông mày chau lại: “Mạnh cỡ nào?"
Giọng nói đó hỏi lại: “Mạnh cỡ nào?"
Khóe miệng nữ tử váy trắng hơi nhếch lên: “Không biết!"
Giọng nói đó im lặng.
Nữ tử váy trắng quay người rời đi, lúc này, giọng nói đó lại nói: "Ngươi hẳn nên tới Ngũ Duy trong truyền thuyết..."
Nữ tử váy trắng nói: "Ngũ Duy đó không có hắn, đi có ý nghĩa gì? Nơi có hắn ở mới là thiên đường của ta!"
Vừa nói dứt câu, nàng đã biến mất ở cuối tinh hà...
Ở đó, một tiếng thở dài vang lên: “Người có thể đi lại không đi, người muốn đi lại không thể đi... nghiệp chướng..."
...
Lưỡng Giới Thiên.
Lúc này, Lưỡng Giới Thiên yên tĩnh dị thường!
Sau khi Kiếm tông Khương Khởi rời đi, không có bất kỳ kiếm tu nào đến Lưỡng Giới Thiên, bởi vậy, bây giờ Lưỡng Giới Thiên vô cùng yên tĩnh.
Nhưng mà cường giả Lưỡng Giới Thiên đều biết, đây là yên tĩnh trước bão táp!
Kiếm tông sẽ từ bỏ ý đồ sao?
Sẽ không!
Trước nhà trúc, trong khoảng thời gian này, Diệp Huyền cũng không rời đi, hắn vẫn luôn đi theo Trần Thời Nhất.
Trong sân, Diệp Huyền xếp bằng ngồi dưới đất, hắn đang điên cuồng cắn nuốt kiếm.
Tiến tới Tạo Cực!
Trên Vị Tri là Tạo Cực, mà trên Tạo Cực là Địa Tiên, trên Địa Tiên thì là Mệnh cảnh, sau Mệnh cảnh là Phá Mệnh, Cầu Đạo, Nhập Đạo, Phá Đạo và Diệt Đạo trong truyền thuyết.
Trước mắt mà nói, Phá Đạo cảnh có thể là cảnh giới cao nhất Tứ Duy vũ trụ!
Về phần Diệt Đạo, có lẽ có, có lẽ không có...
Dù sao, không cần biết có hay không, bây giờ việc hắn muốn làm chính là đạt tới cảnh giới Phá Mệnh!
Không đúng, tốt nhất là đạt tới Cầu Đạo hoặc là Nhập Đạo!
Cách Diệp Huyền không xa là Trần Thời Nhất, đối với chuyện Diệp Huyền không rời đi hắn ta cũng hơi kinh ngạc, Diệp Huyền này xem nơi này như nhà mình vậy!
Mà trong khoảng thời gian này, hắn ta cũng một mực quan sát Diệp Huyền, cũng muốn biết món chí bảo đó rốt cuộc có trong tay đối phương hay không.
Nếu như đúng là trong tay Diệp Huyền, vậy có nghĩa Diệp Huyền đang khiêu khích Lưỡng Giới Thiên và Kiếm tông, khi đó, hắn chắc hẳn phải chết.
Nhưng mà mấy ngày nay tiếp xúc, hắn ta cảm thấy món chí bảo đó có thể không ở trong tay Diệp Huyền thật.
Nếu như trong tay hắn thật vậy hắn tuyệt đối không dám ở lại bên cạnh hắn ta!
Một lát sau, Trần Thời Nhất thu hồi ánh mắt, lúc này, Lý Hợp đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của hắn ta.
Lý Hợp trầm giọng nói: "Kiếm tông có thể sẽ có hành động lớn.”
Trần Thời Nhất khẽ gật đầu: “Tới bao nhiêu người?"
Lý Hợp lắc đầu: “Tạm thời không biết."
Hắn ta nhìn về phía Trần Thời Nhất, người kia trầm giọng nói: "Tra không được, chỉ biết là có kiếm tu chạy đến Lưỡng Giới Thiên chúng ta!"
Trần Thời Nhất trầm mặc một lát sau đó nói: "Nói người của chúng ta chuẩn bị!"
Lý Hợp nói: "Phải liều chết với Kiếm tông thật sao?"
Trần Thời Nhất nói khẽ: "Khi chúng ta giết người của Kiếm tông, vấn đề này đã không xong rồi."
Lý Hợp nói: "Món Ngũ Duy chí bảo đó rốt cuộc có trong tay Kiếm tông hay không?"
Bây giờ, chuyện mà cường giả Lưỡng Giới Thiên quan tâm nhất cũng không phải là Kiếm tông mà là Ngũ Duy chí bảo này!
Ngũ Duy chí bảo này rốt cuộc có trong tay Kiếm tông hay không?
Không ai có thể xác định!
Mà Kiếm tông cũng đang nghĩ món Ngũ Duy chí bảo này rốt cuộc có trong tay cường giả Lưỡng Giới Thiên không.
Đương nhiên, bây giờ cũng không quan trọng nữa.
Hiện giờ vấn đề chủ chốt nhất là mấy cường giả kiếm tu của Kiếm tông đã chết ở Lưỡng Giới Thiên!
Nếu như Kiếm tông không có động thái vậy uy vọng vô số năm qua của bọn họ sẽ không còn sót lại chút gì.
Trần Thời Nhất đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyền còn đang tu luyện cách đó không xa: “Diệp tiểu hữu, người của Kiếm tông sắp đến rồi! Ngươi nghĩ thế nào?"
Diệp Huyền mở hai mắt ra nhìn về phía Trần Thời Nhất, hắn trầm mặc một lát sau đó nói: "Vậy... ta trốn đi..."
Khóe miệng Lý Hợp hơi co rút: “Diệp tiểu hữu, ngươi cần gì phải sợ bọn họ?"
Diệp Huyền thấp giọng thở dài: “Ta một mình đơn độc, sao có thể đối kháng Kiếm tông? Thật ra thì ta không sợ chết mà ta sợ gánh tội, Kiếm tông này một mực nhấn mạnh món Ngũ Duy chí bảo đó còn trên người ta... tâm thật ác độc!"
Trần Thời Nhất gật đầu: “Đúng là ác độc, tiểu hữu, ngươi đi chỗ khác còn nguy hiểm hơn, không bằng theo chúng ta cùng nhau đối kháng Kiếm tông, thế nào?"
Diệp Huyền muốn nói lại thôi.
Trần Thời Nhất nói: "Sao thế?"
Diệp Huyền cười khổ: “Thực lực của ta thấp, ta sợ không giúp đỡ được gì... cũng không phải chối từ mà là thật, bây giờ ta mới ở Vị Tri cảnh, dù cho có hai món ngoại vật nhưng chiến lực cũng có hạn."
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Trần Thời Nhất: “Hai vị tiền bối, vãn bối có một chuyện muốn nhờ."
Trần Thời Nhất nhìn thoáng qua Diệp Huyền: “Chuyện gì?"
Diệp Huyền trầm giọng đáp: "Bây giờ ta là Vị Tri cảnh, cách Tạo Cực chỉ còn một chút, cần đến hai thanh kiếm tốt, không biết hai vị tiền bối có thể giúp vãn bối một chút hay không, nếu như đột phá, chắc chắn ta sẽ cùng vào sinh ra tử với các vị.”
Chương 1284: Siêu cường giả của Lưỡng Giới Thiên
Chương 1284: Siêu cường giả của Lưỡng Giới Thiên
Giữa sân, Trần Thời Nhất và Lý Hợp nhìn nhau một chút, hai người đều trầm mặc.
Một lát sau, Lý Hợp dùng huyền khí truyền âm cho Trần Thời Nhất: “Người này tiềm lực cực lớn, chiến lực cũng cực cao, không bằng giúp hắn một chút, cũng coi như kết một thiện duyên, thế nào?"
Trần Thời Nhất gật đầu.
Chỉ cần Giới Ngục tháp không nằm trong tay Diệp Huyền, vậy Lưỡng Giới Thiên và Diệp Huyền không có bất kỳ mâu thuẫn gì.
Đã không có mâu thuẫn không thể điều tiết vậy dĩ nhiên có thể kết giao, bởi vì Diệp Huyền đáng để bọn họ kết giao.
Lý Hợp nhìn về phía Diệp Huyền, hắn ta nhấn ngón tay một cái, một thanh cổ kiếm màu đen rơi xuống trước mặt đối phương: “Kiếm này là ta tình cờ đoạt được vào năm đó, nhưng ta không phải kiếm tu, bởi vậy vẫn chưa từng dùng tới, bây giờ tặng cho tiểu hữu!"
Diệp Huyền cầm cổ kiếm.
Kiếm tốt!
Đây là cảm giác đầu tiên của hắn!
Hắn không biết thanh kiếm này là cấp bậc gì nhưng chắc chắn không thấp, đương nhiên, so với Trấn Hồn kiếm và Thiên Tru kiếm của hắn thì chắc chắn vẫn kém một chút, nhưng mà nếu dùng để cắn nuốt vậy lại không thể thích hợp hơn!
Lúc này, Trần Thời Nhất cũng đột nhiên nói: "Ta cũng tặng ngươi một vật!"
Hắn ta vừa nói dứt câu, một thanh kiếm đột nhiên bay đến trước mặt Diệp Huyền.
Kiếm dài bốn thước có thừa, toàn thân màu xanh đậm, mũi kiếm thiếu một góc nhỏ, cả thanh kiếm tản ra kiếm mang nhàn nhạt, muốn nhắm người mà đâm.
Kiếm tốt!
Mắt Diệp Huyền sáng lên, thanh kiếm này còn tốt hơn kiếm mà Lý Hợp cho hắn!
Diệp Huyền cất hai thanh kiếm đi, sau đó thi lễ với hai người: “Đa tạ hai vị tiền bối!"
Nói rồi, hắn dừng một chút, sau đó lại bảo: "Ta cần bế quan một lúc, sẽ không quá lâu!"
Trần Thời Nhất cười ha ha một tiếng: “Không sao cả!"
Diệp Huyền thi lễ lần nữa, sau đó lui về một bên, bắt đầu cắn nuốt.
Hai người Trần Thời Nhất rời đi.
...
Bên ngoài Lưỡng Giới Thiên, giữa tinh không nào đó, một lão giả đột nhiên xuất hiện trong mảnh tinh không này, tay trái lão giả nắm một thanh kiếm, mà ở bên hông hắn ta còn có một thanh kiếm khác!
Lão giả có dáng người hơi gầy, tóc búi cao, cả người nhìn vô cùng có tinh thần.
Lão giả này chính là trưởng lão hộ tông của Kiếm tông, Độ Kiếm.
Ở Kiếm tông, địa vị của hắn ta có thể xếp vào năm hạng đầu!
Mà sau lưng Độ Kiếm này còn có bảy người, sáu nam một nữ, sáu người đều đeo trường kiếm, ánh mắt sắc bén như đao.
Hết thảy chỉ có tám người!
Mà tám người này đều là người của Hộ Tông Đường Kiếm tông, cái gọi là Hộ Tông Đường chính là một thanh lợi kiếm đối ngoại của Kiếm tông!
Lần này Kiếm tông cho người của Hộ Tông Đường ra, chắc chắn là muốn làm thật rồi.
Độ Kiếm nhìn về phía Lưỡng Giới Thiên: “Chuyện này chắc chắn là có người đang giá họa cho Kiếm tông ta, mà có hiềm nghi nhất chính là Diệp Huyền!"
Sau lưng Độ Kiếm, một nam tử kiếm tu trầm giọng nói: "Nhưng Diệp Huyền chỉ là Vị Tri cảnh..."
Độ Kiếm lạnh nhạt nói: "Nhưng ngươi đừng quên, hắn đã từng vượt cấp giết vô số người, hơn nữa món Ngũ Duy chí bảo đó hình như còn nhận hắn làm chủ, nếu như hắn phối hợp với món Ngũ Duy chí bảo đó thì vô cùng có khả năng vô thanh vô tức đem chí bảo đó đi, đồng thời giá họa cho Kiếm tông ta, bởi vì hắn là kiếm tu!"
"Độ tôn đường nói không sai!"
Lúc này, một giọng nói vang lên bên cạnh.
Người tới chính là Khương Khởi.
Khương Khởi đi đến bên cạnh Độ Kiếm: “Diệp Huyền, người này cũng không đơn giản như chúng ta nghĩ, tên này quỷ kế đa đoan, lần này hắn cố ý mang Ngũ Duy chí bảo đến Lưỡng Giới Thiên, mục đích chắc chắn là muốn lợi dụng cường giả Lưỡng Giới Thiên đối kháng Kiếm tông ta, mà hắn thì làm ngư ông đắc lợi."
Nói đến đây, hắn ta hơi dừng lại: “Nhưng chúng ta không có chứng cứ!"
Độ Kiếm lạnh nhạt nói: "Muốn chứng cớ gì? Kiếm của Kiếm tông ta chính là chứng cứ! Không nói Diệp Huyền này trước, Lưỡng Giới Thiên này đã dám giết người của Kiếm tông ta thì phải khiến cho bọn họ trả giá đắt, về phần có phải bị người giá họa hay không cũng đã không quan trọng, quan trọng là người của Kiếm tông chúng ta đã chết!"
Người của Kiếm tông đã chết!
Khương Khởi trầm mặc.
Hắn ta biết, dù cho Kiếm tông và Lưỡng Giới Thiên có hiểu lầm gì đó cũng đã không thể nào vãn hồi và hoà giải nữa rồi.
Người của Kiếm tông đã chết!
Độ Kiếm đột nhiên nói: "Giết!"
Vừa nói dứt câu, thanh kiếm bên hông hắn ta đột nhiên bay ra, trảm thẳng vào Lưỡng Giới Thiên nơi xa!
Kiếm phá trời cao, xé rách hết thảy!
Ngay lúc thanh kiếm này sắp chém vào Lưỡng Giới Thiên, bên trong Lưỡng Giới Thiên, một nắm đấm hư ảo dài đến trăm trượng đột nhiên xé rách không gian, đi tới trước chuôi kiếm này.
Ầm!
Chân trời rung chuyển kịch liệt, trong nháy mắt kiếm đã bay trở về trước mặt Độ Kiếm, mà nắm đấm hư ảo đó cũng trực tiếp hóa thành hư vô!
Lúc này, Trần Thời Nhất xuất hiện ở trước mặt đám người Độ Kiếm không xa, mà sau lưng hắn ta còn có mười sáu người, tất cả đều là siêu cường giả của Lưỡng Giới Thiên!
Cho dù là đối mặt Kiếm tông thì trong mắt những người này cũng không có chút sợ hãi nào.
Người có thể đi vào Lưỡng Giới Thiên, bản thân vô cùng có ngạo khí, bọn họ cần e ngại người khác sao?
Nơi xa, Kiếm tông Độ Kiếm nhìn Trần Thời Nhất, hắn ta không nói lời thừa thãi, ngón cái tay trái nhẹ nhàng vẩy một cái.
Vù!
Một tiếng kiếm minh đột nhiên vang lên, sau một khắc, một đạo kiếm quang đã chém tới trước mặt Trần Thời Nhất, mà lúc này, chẳng biết từ lúc nào trong tay Trần Thời Nhất đã có thêm một thanh đao, ngay sau đó, hắn ta cầm đao bỗng nhiên một chém về phía trước: “Phá!"
Chương 1285: Tạo Cực cảnh!
Chương 1285: Tạo Cực cảnh!
Ầm!
Một đao chém xuống, trong nháy mắt thanh kiếm này bay trở về đến trước mặt Độ Kiếm, kiếm rung động kịch liệt, dường như đang chịu đựng sức mạnh cực lớn.
"Đao tu!"
Độ Kiếm nhìn Trần Thời Nhất: “Ánh mắt ta vụng về rồi!"
Trần Thời Nhất cười nói: "Những năm gần đây Kiếm tông gần như không đặt chân đến thế tục, ở trong mắt các ngươi, các ngươi có địa vị siêu nhiên, có thể coi thường hết thảy, đáng tiếc, các ngươi xem Lưỡng Giới Thiên chúng ta quá đơn giản! Tứ Duy vũ trụ này không phải do Kiếm tông ngươi định đoạt."
Độ Kiếm cười lạnh: “Thật sao?"
Nụ cười của Trần Thời Nhất càng sâu hơn: “Không tin? Chúng ta thử một chút!"
Độ Kiếm cười lạnh: “Thử một chút thì thử một chút! Giết!"
Vừa nói dứt câu, cả người hắn ta đột nhiên bay ra ngoài.
Vù!
Một tiếng kiếm minh chấn động chân trời!
Mà sau lưng hắn ta, mấy người Khương Khởi cũng xông tới.
Tám đạo kiếm quang vạch phá bầu trời, trảm thẳng bọn người Trần Thời Nhất.
Trần Thời Nhất nói khẽ: "Không thể chủ quan!"
Vừa nói dứt câu, chân phải hắn ta nhẹ nhàng giẫm một cái, trường đao trong tay vung lên, một mảnh đao quang chém ra.
Ầm ầm!
Rất nhanh, toàn bộ chân trời bắt đầu đại chiến.
Nhưng mà vừa giao thủ một cái, bên Lưỡng Giới Thiên đã trực tiếp bị tám người Kiếm tông nghiền ép!
Mặc dù Kiếm tông chỉ có tám người, thiếu một nửa so với phe Lưỡng Giới Thiên nhưng tám người này chiến lực lại mạnh đến hơi đáng sợ, lấy một đánh hai không chỉ không rơi vào thế hạ phong mà còn có thể áp chế ngược lại!
Nhưng mà những cường giả Lưỡng Giới Thiên cũng không phải quả hồng mềm, mặc dù bị áp chế nhưng cường giả Kiếm tông muốn chém giết bọn họ cũng không phải một chuyện đơn giản!
Một bên khác, hai nữ tử đang quan sát chiến trường.
Hai người này chính là Tru Tà Nhi và Viên Tiểu Đao.
Tru Tà Nhi đã dặn dò tất cả cường giả Thần Điện về Thần Điện, vũng nước đục này, Thần Điện sẽ không tham dự.
Bởi vì bây giờ quá phức tạp!
Viên Tiểu Đao đột nhiên nói: "Lưỡng bại câu thương!"
Tru Tà Nhi trầm mặc.
Một trận chiến này, cho dù là Kiếm tông hay là Lưỡng Giới Thiên đều sẽ tổn thất rất lớn.
Nếu như Kiếm tông mới đầu đã nghiền ép Lưỡng Giới Thiên, tổn thất đó chắc chắn sẽ nhỏ rất nhiều, nhưng vấn đề là Kiếm tông không có năng lực trực tiếp nghiền ép Lưỡng Giới Thiên.
Bọn họ đã đánh giá thấp Lưỡng Giới Thiên rồi!
Hơn nữa thực lực Lưỡng Giới Thiên hoàn toàn không chỉ như thế, chỉ là có một số người lựa chọn quan sát mà không xuất thủ.
Nếu như Kiếm tông muốn hủy diệt toàn bộ Lưỡng Giới Thiên, khi đó, chắc chắn những người ẩn nấp này sẽ ra tay!
Bởi vì Lưỡng Giới Thiên có thông đạo thông tới Ngũ Duy vũ trụ, mà lối đi này do vô số cường giả Lưỡng Giới Thiên dùng mệnh mở ra.
Nếu như đổi chỗ... ai có thể mở đường nữa?
Viên Tiểu Đao nói khẽ: "Kiếm tông phạm vào hai cái sai, cái sai thứ nhất, không nên nhằm vào tất cả người trong Lưỡng Giới Thiên, cái sai thứ hai, bọn họ đã coi thường Lưỡng Giới Thiên!"
Tru Tà Nhi đột nhiên nói: "Còn có một cái sai!"
Viên Tiểu Đao nhìn về phía Tru Tà Nhi, người kia nói khẽ: "Bọn họ không nên coi thường tên họ Diệp!"
Diệp Huyền!
Viên Tiểu Đao trầm mặc.
Nàng và Diệp Huyền cũng đã nói chuyện nhiều lần, kiếm tu này hoàn toàn không giống như kiếm tu khác, rất mưu ma chước quỷ!
Đối phó với Diệp Huyền, chỉ có một biện pháp, đó chính là giết chết hắn, không cho hắn bất cứ cơ hội nào, nếu không, hậu hoạn vô tận!
Người khác không biết nhưng nàng biết, món chí bảo đó chắc chắn còn trong tay Diệp Huyền!
Tru Tà Nhi đột nhiên nói: "Ngươi cảm thấy kết cục sẽ thế nào?"
Viên Tiểu Đao nhìn về phía cách đó không xa, nếu như song phương cứ đánh như vậy, cuối cùng chắc chắn là lưỡng bại câu thương, tổn thất này song phương đều không chịu đựng nổi, cho dù là Kiếm tông, nếu như chín người này vẫn chết ở nơi này, chắc chắn Kiếm tông cũng sẽ thương gân động cốt!
Nhưng bây giờ đã đến nước này rồi, muốn dừng lại là chuyện không thể nào... dù sao Kiếm tông cũng có mấy tên kiếm tu bị người của Lưỡng Giới Thiên giết!
Lúc này, Tru Tà Nhi đột nhiên nói: "Ngươi nói xem Diệp Huyền đó bây giờ đang làm gì?"
Viên Tiểu Đao lạnh nhạt nói: "Bây giờ chắc chắn hắn đang cười trộm!"
Tru Tà Nhi lắc đầu cười một tiếng: “Gia hỏa này..."
...
Khi cường giả Lưỡng Giới Thiên và Kiếm tông đang đại chiến, lúc này Diệp Huyền đang đột phá Tạo Cực cảnh!
Bây giờ hắn rất thảnh thơi, bởi vì không có bất kỳ người nào tới quấy rầy hắn.
Khi hắn lấy được hai thanh kiếm mà Trần Thời Nhất và Lý Hợp đưa cho hắn, hắn trực tiếp bắt đầu cắn nuốt, sau khi cắn nuốt một thanh kiếm trong đó, khí tức của hắn bắt đầu điên cuồng tăng vọt, bây giờ hắn cách Tạo Cực cảnh càng ngày càng gần...
Cứ như vậy, ước chừng sau hai canh giờ, Diệp Huyền lại cắn nuốt một thanh kiếm nữa.
Ầm!
Một luồng khí tức mạnh mẽ đột nhiên từ trong cơ thể quét ra, cùng lúc đó, kiếm ý của hắn cũng từ trong cơ thể chấn động ra!
Quanh người hắn, luồng khí tức đó càng ngày càng mạnh mẽ, ước chừng một canh giờ sau, Diệp Huyền đột nhiên mở hai mắt ra.
Vù!
Một tiếng kiếm minh đột nhiên vang lên, trong mắt Diệp Huyền, hai đạo kiếm quang như lôi điện lấp lóe, mà lúc này, hai cỗ kiếm ý quanh người hắn cũng đột nhiên quét qua bốn phía.
Lúc này, tay trái Diệp Huyền đột nhiên mở ra, những kiếm ý xung quanh đó biến mất vô tung vô ảnh trong chớp mắt, và lúc đó, trong lòng bàn tay trái của hắn có thềm một thanh kiếm đen trắng do kiếm ý ngưng tụ mà thành!
Tạo Cực cảnh!
Bây giờ sau khi cắn nuốt hai thanh kiếm, hắn đã trực tiếp từ Vị Tri cảnh đạt đến Tạo Cực cảnh!
Bây giờ hắn đang ở cảnh giới Tạo Cực, nhục thân ở Tạo Cực, trình độ kiếm đạo là Phá cảnh!
Hắn bây giờ đối đầu với cường giả Phá Mệnh cảnh cũng có sức đánh một trận!
Bởi vì hắn còn có Thiên Tru kiếm và Trảm Tiên Kiếm Hồ!
Cảnh giới không đủ thì trang bị góp vào!
Diệp Huyền cúi đầu nhìn về phía thanh kiếm đen trắng trong tay, khóe miệng hơi nhếch lên: “Đi giết người!"
Vừa dứt lời, hắn trực tiếp biến mất tại chỗ!
Chương 1286: Giá hoạ
Chương 1286: Giá hoạ
Bên ngoài Lưỡng Giới Thiên, cường giả của Lưỡng Giới Thiên vẫn đang giao đấu với Kiếm tông.
Lúc này, bên Lưỡng Giới Thiên đã có người ngã xuống.
Mà bên Kiếm tông thì vẫn bảo toàn được lực lượng!
Lưỡng Giới Thiên hoàn toàn rơi vào thế hạ phong!
Trong trường hợp cùng cảnh giới, sức chiến đấu của kiếm tu thực sự không phải thứ mà một cường giả thông thường có thể so bì được.
Dẫu có là Trần Thời Nhất – một cường giả siêu cấp vô cùng tài giỏi cũng phải chật vật trước Độ Kiếm của Kiếm tông.
Vụt!
Đúng lúc ấy, lại một đầu người nhuốm đầy máu nữa bay ra!
Đó là cường giả của Lưỡng Giới Thiên!
Lúc này, bên Lưỡng Giới Thiên đã có ba người chết!
Trên không trung, sắc mặt Trần Thời Nhất dần trở nên u ám.
Bởi lẽ hiện giờ tình cảnh bên hắn ta đang rất khó khăn!
Lúc bấy giờ, phía xa bỗng vang lên một tiếng kiếm minh. Trần Thời Nhất lập tức quay đầu. Ở phía không xa, đầu một của kiếm tu bên Kiếm tông đã rớt xuống.
Vụt!
Máu tươi tuôn ra như suối!
Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.
Là ai ra tay?
Bởi lẽ sau khi vị kiếm tu kia bị giết, mọi người không nhìn thấy người đã ra tay.
Các cường giả Kiếm tông đồng loạt dừng lại, trên mặt bọn họ là vẻ phòng bị.
Độ Kiếm liếc mắt nhìn xung quanh, trong mắt hắn ta là vẻ lạnh lùng: “Là ai!”
Khương Khởi đứng bên cạnh Độ Kiếm cũng trầm giọng nói: “Có thể là Diệp Huyền, người này biết một loại kiếm kĩ rất đặc biệt. Sau khi thi triển loại kiếm kĩ này, hắn sẽ ẩn thân, không thể tra ra được gì cả!”
Diệp Huyền!
Độ Kiếm lại liếc mắt nhìn xung quanh. Rất nhanh sau đó, kiếm ý của hắn ta lan ra như một tấm lưới, tuy nhiên hắn ta vẫn không hề phát hiện ra Diệp Huyền.
Cứ như kiểu Diệp Huyền hoàn toàn không tồn tại vậy!
Sắc mặt Độ Kiếm lại càng u ám hơn!
Hắn là kiếm tu sao? Là sát thủ thì có!
Ở phía xa xa, Trần Thời Nhất không khỏi thở phào một hơi. Hắn ta biết, Diệp Huyền đã ra tay rồi!
Lúc ấy hắn ta cũng thấy hơi bất ngờ khi Diệp Huyền có thể hạ gục một người trong tích tắc như thế. Mặc dù ban nãy Diệp Huyền đánh lén tạo bất ngờ, nhưng đòn tấn công của hắn thực sự quá đáng sợ!
Phải biết rằng bảy người phía sau Độ Kiếm ít nhất cũng đã là cường giả Mệnh cảnh đỉnh phong. Không những thế, mấy người này còn có thể giao thủ với cả cường giả Phá Mệnh cảnh.
Ấy thế mà lại bị Diệp Huyền giết chết trong chớp mắt!
Thực lực của hắn đúng là không phải đáng sợ bình thường thôi đâu!
Có điều cũng may, Diệp Huyền là người của Lưỡng Giới Thiên!
Lúc này, một giọng nói bỗng vang lên trong đầu Trần Thời Nhất: “Ra tay đi!”
Là giọng nói của Diệp Huyền!
Diệp Huyền vừa dứt lời thì Trần Nhất Thời đã xông về phía Độ Kiếm.
Hắn ta biết, giờ Diệp Huyền đang âm thầm giúp đỡ hắn ta. Đây chính là một cơ hội dành cho Lưỡng Giới Thiên!
Thấy Trần Thời Nhất ra tay, hai cường giả Lưỡng Giới Thiên sau lưng hắn ta cũng đồng loạt hành động.
Ở phía xa, Độ Kiếm híp hai mắt lại: “Cẩn thận tên Diệp Huyền đang ở trong tối kia!”
Nói đoạn, hắn ta bỗng rút thanh kiếm bên hông ra.
Vù!
Tiếng kiếm minh vang dội đất trời. Tiếp đó, một đường kiếm quang rạch ngang bầu trời và trực tiếp nhắm về phía Trần Thời Nhất!
Hai bên lại tiếp tục đấu nhau!
Lần này, các cường giả bên Kiếm tông không thể áp đảo Trần Thời Nhất và các cường giả Lưỡng Giới Thiên nữa.
Bởi lẽ bọn họ phải vừa giao đấu vừa đối phó với Diệp Huyền!
Tên Diệp Huyền này đang âm thầm quan sát!
Khoảng một canh giờ sau, bỗng có tiếng kiếm minh xuất hiện khiến một vị kiếm tu của Kiếm tông phải tái mặt. Hắn ta quay phắt người lại, quét ngang thanh trường kiếm trong tay. Lúc bấy giờ, có một thanh kiếm chém vào kiếm của hắn ta.
Keng!
Kiếm trong tay hắn ta nhanh chóng bị kiếm của Diệp Huyền chém gãy. Ngay sau đó, Thiên Tru kiếm của Diệp Huyền trực tiếp đâm thẳng xuống đầu của vị kiếm tu kia.
Phập!
Hắn ta đã bị phanh thây…
Linh hồn của vị kiếm tu kia còn đang định chạy trốn, song rất nhanh sau đó, một luồng sức mạnh thần bí đã hút lấy hồn phách của hắn ta!
Trấn Hồn kiếm!
Thiên Tru kiếm nhắm vào nhục thân, còn Trấn Hồn kiếm sẽ nhắm vào linh hồn!
Mà trong khi linh hồn của vị kiếm tu kia bị hút, Diệp Huyền cũng biến mất tăm, như thể hắn chưa từng xuất hiện vậy!
Thấy vị kiếm tu kia biến mất, các cường giả khác của Kiếm tông bỗng tái mặt.
Lại một người nữa bị giết trong chớp mắt!
Quá kinh khủng!
Lúc này, Độ Kiếm quả quyết nói: “Rút lui!”
Hắn vừa dứt lời, các cường giả của Kiếm tông bèn vội vã rút lui. Trần Thời Nhất do dự trong chốc lát, cuối cùng hắn ta chọn không đuổi theo bọn họ.
Bởi lẽ mọi người bên Lưỡng Giới Thiên đã bị tổn thất nghiêm trọng, nếu còn đuổi đánh nữa thì thể nào cũng “ngọc nát đá tan.”
Không đáng!
Đúng lúc ấy, Diệp Huyền xuất hiện ngay bên cạnh Trần Thời Nhất.
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Để ta xem Ngũ Duy chí bảo có nằm trong tay bọn họ không!”
Trần Thời Nhất hơi sững sờ, sau đó hắn ta vội vàng nói: “Được!”
Diệp Huyền chầm chậm nhắm hai mắt lại, hắn bỗng duỗi tay phải ra rồi nắm chặt. Trong chớp mắt, không gian trước mặt Độ Kiếm bỗng rung lên. Ngay sau đó, một tiểu tháp mờ ảo xuất hiện ngay trước mắt hắn ta!
Diệp Huyền mở mắt: “Có, nó nằm trong tay hắn ta, giết chết hắn ta thôi!”
Ở phía xa, Độ Kiếm trông thấy Giới Ngục tháp đột ngột xuất hiện cũng sững sờ.
Sao đột nhiên Ngũ Duy chí bảo lại xuất hiện ở đây?
Hắn ta không nghĩ nhiều, lập tức túm lấy Giới Ngục tháp: “Rút lui!”
Đúng lúc ấy, Trần Thời Nhất ở phía xa bỗng gào lên: “Ngăn bọn họ lại!”
Vừa dứt lời, hắn ta bèn xông về phía trước.
Ban đầu hắn ta cũng không định đuổi đánh mấy người Độ Kiếm, bởi không đáng để đuổi cùng giết tận như vậy. Thế nhưng lúc này thì đáng rồi.
Bởi lẽ Ngũ Duy chí bảo đang nằm trong tay Độ Kiếm!
Giờ khắc này, Trần Thời Nhất và các cường giả của Lưỡng Giới Thiên cứ như phát điên lên, bọn họ điên cuồng đuổi theo mấy người Độ Kiếm.
Còn Diệp Huyền thì lại biến mất.
Chương 1287: Lấy thân tế kiếm!
Chương 1287: Lấy thân tế kiếm!
Ở Phía xa, Tru Tà Nhi trầm giọng nói: “Ngũ Duy chí bảo nằm trong tay người của Kiếm tông ư?”
Viên Tiểu Đao lắc đầu: “Nếu như nằm trong tay bọn họ thì ban nãy sao Độ Kiếm phải kinh ngạc đến thế! Hơn nữa, lúc này món đồ đó lại đột nhiên xuất hiện, nghe có vẻ hơi kì lạ…”
“Diệp Huyền!”
Tru Tà Nhi nói: “Chắc chắn hắn lại đang giở trò!”
Viên Tiểu Đao khẽ nói: “Hắn muốn vờn chết Kiếm tông đây mà!”
…
Ở phía xa, mấy người Trần Thời Nhất vẫn đang điên cuồng đuổi theo Kiếm tông. Tuy nhiên khoảng cách giữa bọn họ và mấy người Kiếm tông thực sự càng lúc càng xa, bởi lẽ với những cường giả như Độ Kiếm, nếu như bọn họ không muốn ứng chiến thì mấy người Trần Thời Nhất vẫn rất khó để ngăn bọn họ lại!
Khi mấy người của Kiếm tông biến mất hoàn toàn, một luồng uy lực cực lớn bỗng nhiên ập đến và bao vây bọn họ!
Lại có hai cường giả của Lưỡng Giới Thiên ra tay!
Lưỡng Giới Thiên không chỉ có mỗi mấy người Trần Thời Nhất, ngoài ra còn có một vài cường giả khác nữa. Trước đó, sở dĩ mấy cường giả này không ra tay là bởi bọn họ còn chưa chắc liệu Ngũ Duy chí bảo có đang nằm trong tay Kiếm tông hay không!
Còn hiện giờ thì bọn họ đã chắc chắn rồi!
Do vậy, bọn họ không thể ngồi yên được nữa.
Bởi lẽ một khi đám người Độ Kiếm mang Ngũ Duy chí bảo về Kiếm tông thì khi ấy, bọn họ muốn lấy lại Ngũ Duy chí bảo là việc vô cùng khó khắn.
Sau khi luồng uy lực kia xuất hiện, mặt Độ Kiếm bỗng tái mét!
Hắn ta lập tức xòe tay phải ra, Ngũ Duy chí bảo bèn xuất hiện giữa lòng bàn tay hắn ta. Nhìn món chí bảo ấy, vẻ mặt Độ Kiếm rối rắm vô cùng.
Ngũ Duy chí bảo!
Món chí bảo có thể khiến người ta tới được Ngũ Duy!
Độ Kiếm trầm mặc trong chốc lát rồi bỗng quay người nhìn Khương Khởi: “Đưa nó về Kiếm tông!”
Khương Khởi đang tính nói gì đó thì Giới Ngục tháp đã bay đến trước mặt hắn ta.
Độ Kiếm gào lên: “Các ngươi đi đi, về Kiếm tông!”
Nói đoạn, Độ Kiếm bèn quay người nhìn đám người Trần Thời Nhất đang đuổi tới, hắn ta cười gằn: “Vậy thì đến đi!”
Nói xong, thanh kiếm trong tay Độ Kiếm bỗng rung lên. Tiếp đó, một đường kiếm quang bay ra.
Trong lúc Độ Kiếm ra tay, Khương Khởi và mấy người khác cũng quả quyết rời đi.
Bọn họ biết, Độ Kiếm muốn ngăn mấy người Trần Thời Nhất lại để tranh thủ thời gian cho bọn họ.
Còn nhiệm vụ cấp bách hiện giờ của bọn họ chính là đưa Ngũ Duy chí bảo về Kiếm tông.
Lúc mấy người Khương Khởi định rời đi thì bỗng có một lão giả xuất hiện ngay trước mặt bọn họ. Lão giả đó nhìn mấy người Khương Khởi bằng ánh mắt lạnh lùng, hắn ta nói: “Các ngươi muốn trở về Kiếm tông?”
Vừa dứt lời, lão giả kia đã định ra tay ngay. Đúng lúc ấy, Độ Kiếm ở phía không xa bỗng hóa thành một đường kiếm quang ập về phía lão giả.
Lão giả híp hai mắt lại, hắn ta nhanh chóng đánh một chưởng.
Uỳnh!
Một chưởng này ép Độ Kiếm phải dừng lại ngay tại chỗ. Đồng thời, Trần Thời Nhất đã bao vây đám Khương Khởi lại.
Trông thấy cảnh tượng này, sắc mặt đám Độ Kiếm bèn trở nên u ám.
Bọn họ không chạy được nữa rồi!
Lúc này, Độ Kiếm bỗng nhiên truyền âm cho mấy người của Kiếm tông: “Một khắc nữa cường giả của Kiếm tông sẽ đuổi tới, chúng ta bắt buộc phải kiên trì!”
Kiên trì!
Độ Kiếm liếc nhìn Trần Thời Nhất: “Nói chuyện không?”
Trần Thời Nhất đang định nói gì đó thì bỗng có một giọng nói vang lên trong đầu hắn ta: “Chắc chắn bọn họ đang muốn kéo dài thời gian. Nếu như ta dự đoán không nhầm thì các cường giả Kiếm tông đang trên đường đuổi tới đây, bắt buộc phải tốc chiến tốc thắng!”
Là giọng nói của Diệp Huyền!
Nghe được giọng của hắn, Trần Thời Nhất lập tức nhìn về phía Độ Kiếm: “Hắn ta muốn kéo dài thời gian, chư vị mau tốc chiến tốc thắng thôi! Cứ giữ lại vật này ở Lưỡng Giới Thiên, còn về kết quả sau này thì chúng ta bàn sau!”
Nói đoạn, hắn ta bèn xông lên phía trước.
Kéo dài thời gian!
Nghe Trần Thời Nhất nói vậy, các cường giả của Lưỡng Giới Thiên lập tức tập trung, bọn họ cũng nhanh chóng xông lên.
Bắt buộc phải giải quyết đám người Độ Kiếm trước khi các cường giả Kiếm tông đuổi tới!
Lần này các cường giả của Lưỡng Giới Thiên muốn liều mạng rồi!
Không chỉ có vậy, xung quanh còn có rất nhiều cường giả cũng gia nhập!
Các cường giả của Lưỡng Giới Thiên đều biết, nếu như không kéo chân được đám người Độ Kiếm thì Ngũ Duy chí bảo thực sự sẽ rơi vào tay của Kiếm tông!
Một khi Ngũ Duy chí bảo rơi vào tay Kiếm tông thì khi ấy bọn họ sẽ không còn cơ hội sở hữu món đồ này nữa!
Bọn họ bắt buộc phải giữ Ngũ Duy chí bảo ở lại Lưỡng Giới Thiên!
Giờ sẽ là màn đối đầu giữa Lưỡng Giới Thiên và Kiếm tông!
Càng ngày càng nhiều cường giả của Lưỡng Giới Thiên ra tay, mấy người Độ Kiếm đang dần rơi vào thế khó khăn, chưa được bao lâu mà lại có một cường giả Kiếm tông chết.
Độ Kiếm là người dẫn đầu, hắn ta bị sáu cường giả siêu cấp bao vây công kích, trên người đã xuất hiện rất nhiều vết thương.
Hiện giờ hắn ta sắp không thể chống đỡ được nữa rồi. Không chỉ Độ Kiếm mà mấy người Khương Khởi phía sau cũng vậy.
Độ Kiếm liếc mắt nhìn xung quanh. Lúc này hắn ta biết, nếu không đợi được chi viện từ Kiếm tông thì tất cả bọn họ sẽ phải bỏ mạng tại đây!
Kiếm tông đã quá coi thường Lưỡng Giới Thiên rồi!
Nơi này không hề yếu kém như bọn họ tưởng tượng!
Độ Kiếm trầm mặc trong chốc lát rồi bỗng rút thanh kiếm bên hông ra, đâm mũi kiếm vào lồng ngực mình, đoạn gào lên: “Hộ Tông Đường, tế kiếm!”
Độ Kiếm vừa dứt lời, một luồng sức mạnh vô cùng to lớn bèn cuồn cuộn trong cơ thể của hắn ta. Thế như cùng lúc đó, mặt của hắn ta cũng trở nên tái nhợt, trắng như một tờ giấy, không có một chút huyết sắc!
Tế kiếm!
Lấy thân tế kiếm!
Đây chính là phương pháp cuối cùng của Kiếm tông, đồng thời cũng là phương pháp đồng quy vu tận!
Không chỉ có Độ Kiếm, mấy người kiếm tu của Hộ Tông Đường phía sau hắn ta cũng lựa chọn tế kiếm. Trông thấy cảnh tượng này, sắc mặt mấy người Trần Thời Nhất lập tức tái mét…
Chương 1288: Bị người khác tính kế rồi
Chương 1288: Bị người khác tính kế rồi
Trong không gian có vô số kiếm quang xuất hiện từ cơ thể của Độ Kiếm và các kiếm tu phía sau lưng hắn ta. Chỉ trong chớp mắt, bầu trời trong phạm vi cả trăm vạn dặm bị bao phủ bởi những đường kiếm quang ấy.
Cùng lúc ấy, Độ Kiếm gào lên: “Rút lui!”
Nghe vậy, Khương Khởi không hề do dự, hắn ta xoay người chạy luôn.
Nói đoạn, Độ Kiếm cũng ngự kiếm rời đi, hắn ta biến mất ở tít đằng xa chỉ trong chớp mắt.
Các cường giả của Lưỡng Giới Thiên muốn đuổi theo, thế nhưng bọn họ lại bị vô số những đường kiếm quang chặn lại.
Sau khi mấy người Độ Kiếm tế kiếm, thực lực của bọn họ mạnh hơn trước đó rất nhiều. Thế nên các cường giả của Lưỡng Giới Thiên cũng không dám coi thường những đường kiếm quang này, bọn họ đồng loạt lùi về phía sau.
Vào khoảnh khắc ấy, mấy người Khương Khởi đã biến mất ở tít phía chân trời.
Một lát sau, mọi thứ lại khôi phục như bình thường.
Lúc này, hoàn toàn không thấy bóng dáng mấy người Khương Khởi đâu nữa.
Trông thấy cảnh tượng này, sắc mặt Trần Thời Nhất và những người khác khó coi vô cùng.
Chạy thoát rồi!
Cái tên Khương Khởi kia đã chạy thoát được!
Sắc mặt Trần Thời Nhất cực kỳ nặng nề u ám.
Một khi Ngũ Duy chí bảo về đến Kiếm tông thì bọn họ muốn giành lại cũng khó như lên trời.
Tuy Lưỡng Giới Thiên không sợ Kiếm tông nhưng muốn hủy diệt Kiếm tông thì bắt buộc tất cả các cường giả Lưỡng Giới Thiên phải liên thủ lại… Mà các cường giả Lưỡng Giới Thiên liên thủ lại cũng chưa chắc đã thực sự hủy diệt được Kiếm tông!
Sắc mặt mọi người vô cùng khó coi.
Lúc này, Diệp Huyền xuất hiện bên cạnh Trần Thời Nhất. Hắn nhìn về phía chân trời xa xôi, khẽ nói: “Một khi để Kiếm tông nắm giữ được chí bảo thì khi ấy chúng ta…”
Nghe Diệp Huyền nói vậy, sắc mặt của những người có mặt ở đó lại càng khó coi hơn nữa.
Ngũ Duy chí bảo!
Nếu Kiếm tông có được Ngũ Duy chí bảo thì hậu quả đúng là không thể tưởng tượng được!
Trần Thời Nhất nhìn Diệp Huyền: “Tiểu hữu, Ngũ Duy chí bảo không chỉ đơn thuần là chìa khóa dẫn đến Ngũ Duy thôi đúng không?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đương nhiên, lực sát thương của món đồ này vô cùng mạnh. Nếu như để nó rơi vào tay Kiếm tông thì với thực lực của bọn họ, bọn họ có thể thi triển cái tháp này, việc hủy diệt Lưỡng Giới Thiên đối với bọn họ mà nói là vô cùng dễ dàng!”
Trần Thời Nhất trầm mặc trong chốc lát rồi bỗng nói: “Chắc chư vị cũng hiểu tình cảnh hiện giờ của chúng ta, nếu chúng ta không liên thủ thì không thể đối đầu với Kiếm tông được.”
Lúc này, một lão giả đứng cách đó không xa đột nhiên nói: “Liên lạc với tất cả các cường giả của Lưỡng Giới Thiên!”
Trần Thời Nhất gật đầu, hắn ta nói: “Nguyên lão nói phải, hiện giờ chúng ta bắt buộc phải liên lạc với tất cả các cường giả của Lưỡng Giới Thiên!”
Nói đến đây, dường như hắn ta nghĩ đến điều gì đó mà nhìn về phía Diệp Huyền: “Tiểu hữu, ban nãy ngươi đã giết hai người của Kiếm tông, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi. Thế nên ngươi cứ ở lại đây và đối phó với Kiếm tông cùng với chúng ta, ngươi thấy thế nào?”
Nghe vậy, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía Diệp Huyền.
Ở đây, bọn họ vẫn rất coi trọng hắn.
Bởi lẽ ban nãy hắn đã giết được hai cường giả Kiếm tông chỉ trong chớp mắt.
Diệp Huyền có đủ thực lực và tài năng để được mọi người tôn trọng!
Hắn nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu: “Được!”
Thấy Diệp Huyền đồng ý, Trần Thời Nhất khẽ mỉm cười: “Thế thì tốt quá!”
Một lát sau, mọi người bèn quay người rời đi.
Diệp Huyền nhìn về phía tinh không xa xôi, hắn chỉ nhếch khóe miệng chứ không nói gì.
…
Ở tinh không xa xôi, Khương Khởi mang theo Giới Ngục tháp điên cuồng tháo chạy. Hiện giờ điều hắn ta cần phải làm là đưa Ngũ Duy chí bảo về Kiếm tông.
Đúng lúc ấy, Khương Khởi bỗng dừng lại. Hắn ta nhìn nạp giới trong tay, thấy nó bỗng bị nứt vỡ, Giới Ngục tháp thì bay ra ngoài. Mặt Khương Khởi lập tức tái mét, hắn ta túm lấy Giới Ngục tháp, vô số đường kiếm ý và kiếm quang ôm trọn lấy cái tháp.
Giới Ngục tháp rung chuyển kịch liệt, những đường kiếm quang và kiếm ý cũng càng ngày càng mờ ảo!
Trông thấy cảnh tượng này, Khương Khởi kinh ngạc vô cùng. Hắn ta biết, Giới Ngục tháp đang muốn chạy trốn!
Khương Khởi đang định ra tay một lần nữa thì đúng lúc ấy, một luồng sức mạnh thần bí bỗng nhiên thoát ra từ bên trong Giới Ngục tháp.
Ầm!
Những đường kiếm quang và kiếm ý của Khương Khởi biến mất hết sạch. Cùng lúc đó, hắn ta cũng bị bắn lùi về phía sau mấy vạn trượng!
Sau khi dừng lại, hắn ta không còn thấy Giới Ngục tháp đâu nữa.
Thấy vậy, trong đầu hắn ta lập tức trống rỗng!
Mà lúc này, phía xa xa bỗng nhiên có một đường kiếm quang xuất hiện. Ngay sau đó, kiếm quang biến mất, trước mặt Khương Khởi xuất hiện một nam tử trung niên.
Nam tử trung niên này để tóc xõa vai, mày kiếm, mắt sáng như sao, hai tay được giấu trong ống tay áo to rộng, trông nho nhã vô cùng.
Khương Khởi trông thấy nam tử trung niên này thì lập tức tỉnh táo lại, hắn ta hành lễ: “Tiểu sư thúc.”
Người này chính là Lý Trần Phong đến từ Kiếm tông.
Cái tên này không mấy tiếng tăm ở Tứ Duy vũ trụ nhưng lại vô cùng nổi tiếng ở Kiếm tông và tồn tại như một vị thần!
Lý Trần Phong khẽ nói: “Xảy ra chuyện ngoài ý muốn?”
Khương Khởi gật đầu, sau đó hắn ta thuật lại sự việc cho Lý Trần Phong nghe.
Lý Trần Phong lại nói: “Ngươi bị kẻ khác tính kế rồi!”
Nghe vậy, Khương Khởi lập tức thở phào một hơi, bởi Lý Trần Phong tin lời hắn ta nói!
Khương Khởi trầm giọng nói: “Ngũ Duy chí bảo xuất hiện quá kì lạ, biến mất cũng kì lạ, rốt cuộc là ai đang tính kế Kiếm tông ta?”
Lý Trần Phong lắc đầu: “Cứ gạt chuyện này qua một bên đi đã, lần này Kiếm tông chúng ta tổn thất bao nhiêu người như vậy, cứ tính món nợ này với bọn chúng cái đã!”
Nói đoạn, hắn ta bèn hóa thành một đường kiếm quang và biến mất.
Hướng mà Lý Trần Phong biến mất chính là Lưỡng Giới Thiên!
Khương Khởi do dự trong chốc lát rồi cũng vội vàng đuổi theo.
Chương 1289: Hình như các hạ biết ta!
Chương 1289: Hình như các hạ biết ta!
Lưỡng Giới Thiên.
Ngày hôm ấy, có một đường kiếm quang đột ngột đáp xuống từ không trung. Đường kiếm quang ấy vào thẳng Lưỡng Giới Thiên, nó đi đến chỗ nào là chỗ ấy gặp tai ương. Cùng lúc đó, các cường giả ở Lưỡng Giới Thiên còn chưa kịp phản ứng đã bị kiếm quang quét sạch.
Bọn họ không thể ngăn cản được đường kiếm quang ấy!
Các cường giả ở Lưỡng Giới Thiên đều vô cùng ngạc nhiên!
Đúng lúc đó, một bàn tay to lớn bỗng xuất hiện trước đường kiếm quang đó và nắm chặt lấy nó, không gian bỗng yên lặng một lát rồi…
Uỳnh!
Bàn tay to lớn kia nổ tung và hóa thành hư vô, còn đường kiếm quang kia thì vẫn tồn tại và tiếp tục bay đi, trông nó như kiểu muốn rạch nát cả Lưỡng Giới Thiên vậy!
Đúng lúc ấy, một lão giả gầy gò xuất hiện trước đường kiếm quang ấy. Lão giả nhìn nó, trông sắc mặt của hắn ta rất bình tĩnh. Khi đường kiếm quang sắp sửa tới chỗ lão giả, hắn ta bỗng búng tay, bên trên đầu ngón tay xuất hiện một luồng ánh sáng màu đen.
Đầu ngón tay lão giả chỉ thẳng về phía kiếm quang.
Ầm!
Một tiếng nổ cực lớn vang lên, lão giả gầy gò kia lập tức lùi về phía sau cả vạn trượng!
Có điều, đường kiếm quang kia đã dừng lại, ánh sáng của nó dần tan đi. Ngay sau đó, một nam tử trung niên xuất hiện trước mặt lão giả.
Người này chính là Lý Trần Phong!
Lão giả gầy gò liếc nhìn Lý Trần Phong, ánh mắt hắn ta không giấu nổi vẻ nghiêm trọng: “Bán Bộ Phàm cảnh!”
Lý Trần Phong chẳng tỏ vẻ gì cả, hắn ta nói: “Ngươi cũng đâu kém cỏi gì, có thể đỡ được một kiếm của ta!”
Lão giả gầy gò nói: “Nếu ngươi muốn báo thù thì e là chưa đủ đâu!”
Lý Trần Phong liếc nhìn lão giả, đoạn nói: “Thử xem?”
Lão giả gầy gò gật đầu: “Thử!”
Nói xong, lão giả bỗng nhiên biến mất. Giữa không trung bỗng xuất hiện một tia sáng đen.
Khoảnh khắc lão giả gầy gò biến mất, Lý Trần Phong khẽ nhún chân, một đường kiếm quang bay ra từ chân hắn ta.
Uỳnh!
Ở phía xa xa, đường hắc quang bị ép phải dừng lại ngay tại chỗ. Cùng lúc đó, cả người hắn ta biến mất, kiếm quang xé rách không trung và ập tới.
Ầm ầm!
Một tiếng động cực lớn vang lên, lão giả gầy gò lập tức lùi lại. Trong lúc ấy, đường kiếm quang kia đã nhắm thẳng vào mi tâm của hắn ta. Đôi đồng tử của hắn ta co lại, hắn ta lập tức chắp hai tay lại ngăn chặn đường kiếm quang kia.
Tuy nhiên, đường kiếm quang đã xuyên thủng đôi tay của hắn ta. Lão giả gầy gò hoảng hốt, hắn ta bèn nghiêng người tránh qua một bên
Vụt!
Mặc dù đã tránh được người nhưng đầu của lão giả thì vẫn giữ nguyên tại chỗ.
Trên cái đầu ấy, chỉ thấy đôi mắt của lão giả trừng lớn, trong mắt là vẻ khó tin. Hắn ta biết vị kiếm tu trước mắt này rất mạnh, nhưng không ngờ là hắn ta lại mạnh như thế.
Bốn bề xung quanh rơi vào tĩnh lặng!
Trong bóng tối, Diệp Huyền âm thầm quan sát Lý Trần Phong, sau đó hắn quay người chạy đi. Rất nhanh sau đó, bóng dáng hắn đã hoàn toàn biến mất.
Đánh được thì đánh, không đánh được thì chạy thôi!
Mà lúc này, Lý Trần Phong bỗng quét mắt nhìn xung quanh. Kiếm ý của hắn ta như một tấm lưới rải khắp bốn phía. Hình như hắn ta đang tìm một người nào đó. Một lát sau, Lý Trần Phong khẽ chau mày, hắn ta quay đầu nhìn về phía Khương Khởi: “Tên Diệp Huyền kia vẫn ở nơi này à?”
Khương Khởi trầm giọng nói: “Chắc là hắn vẫn ở đây thôi!”
Lý Trần Phong khẽ gật đầu, hắn ta lại dùng thần thức thăm dò một phen, tuy nhiên, vẫn không thể phát hiện ra Diệp Huyền.
Lúc này, Khương Khởi lại lên tiếng: “Chắc chắn tên này thấy tình hình bất lợi nên chuồn rồi!”
Lý Trần Phong gật đầu: “Không sao, sau này lại tìm hắn tính sổ!”
Nói đoạn, hắn ta liếc mắt nhìn xung quanh: “Sao thế, Lưỡng Giới Thiên không còn một ai nữa rồi à?”
Nói đoạn, Lý Trần Phong khẽ phất tay. Ngay sau đó, vô số đường kiếm quang bay ra. Sau khi những đường kiếm quang này bay đi, gặp kẻ nào là giết kẻ ấy.
Các cường giả ở Lưỡng Giới Thiên vội vàng liên thủ để cùng nhau ứng phó!
Tuy nhiên, vẫn có người bị những đường kiếm quang này chém chết!
Trong bóng tối, Viên Tiểu Đao đứng bên cạnh Tru Tà Nhi, nhỏ giọng nói: “Kiếm tông đến thật rồi!”
Tru Tà Nhi bảo: “Tổn thất bao nhiêu người như thế mà bọn họ không tìm tới đây thì đúng là ngu xuẩn!”
Viên Tiểu Đao mỉm cười: “Người này không phải mạnh bình thường thôi đâu!”
Tru Tà Nhi nhìn Viên Tiểu Đao, nàng hỏi: “Ngươi có thắng được không?”
Viên Tiểu Đao lắc đầu: “Trình độ kiếm đạo của người này đã chạm ngưỡng Phàm cảnh, hắn ta không phải người mà ta có thể đấu được!”
Tru Tà Nhi hỏi: “Thế Lưỡng Giới Thiên…”
Viên Tiểu Đao nói: “Đừng xem thường Lưỡng Giới Thiên, ở đây có đại lão thật đấy!”
Viên Tiểu Đao vừa dứt lời thì ở phía chân trời xa xa, có một lão giả đang chầm chậm bước tới. Cùng lúc đó, những đường kiếm quang bên trong Lưỡng Giới Thiên bỗng dừng lại và từ từ biến mất.
Viên Tiểu Đao nhìn lão giả kia và nói: “Tới rồi!”
Trên không trung, Lý Trần Phong cũng đã nhìn thấy lão giả kia. Đối phương mặc một bộ trường bào màu lam rất đơn giản, lưng hơi gù, trong tay cầm một cây quải trượng. Tốc độ đi của lão giả rất chậm, thỉnh thoảng hắn ta còn ho khan vài tiếng!
Lý Trần Phong liếc nhìn lão giả mà không lên tiếng.
Lão giả cũng nhìn Lý Trần Phong, trong mắt hắn ta thoáng vẻ rối rắm: “Đúng là người yêu nghiệt nhất ngàn năm nay của Kiếm tông!”
Người yêu nghiệt nhất ngàn năm nay của Kiếm tông!
Lý Trần Phong mỉm cười: “Hình như các hạ biết ta!”
Lão giả cũng cười: “Không những biết ngươi mà ta còn biết cả sư phụ và sư huynh của ngươi, không biết sư phụ ngươi hiện giờ còn sống hay chăng?”
Lý Trần Phong liếc nhìn lão giả: “Ngươi là ai?”
Lão giả lắc đầu, hắn ta mỉm cười: “Một kẻ già sắp chết mà thôi!”
Chương 1290: Không biết các hạ tìm ta có chuyện gì?
Chương 1290: Không biết các hạ tìm ta có chuyện gì?
Một kẻ già sắp chết thôi ư!
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào lão giả vừa xuất hiện ấy.
Đối với một vài người ở Lưỡng Giới Thiên, lão giả vừa xuất hiện này có vẻ là một người xa lạ, bởi lẽ rất ít người từng trông thấy hắn ta.
Lão giả liếc nhìn Lý Trần Phong: “Mặc dù Kiếm tông rất lớn mạnh nhưng muốn hủy diệt Lưỡng Giới Thiên, dẫu có là sư phụ và sư huynh ngươi đến cũng không làm được đâu.”
Lý Trần Phong khẽ mỉm cười: “Vậy sao?”
Lão giả gật đầu: “Đúng vậy!”
Vừa dứt lời, lão giả bèn xòe tay ra, sau đó lại nắm lại.
Cùng lúc đó, Lý Trần Phong cũng đột ngột xuất kiếm. Một kiếm này của hắn ta nhanh vô cùng, tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng lại.
Tuy nhiên, không gian xung quanh lại khôi phục sự tĩnh lặng trong chớp mắt.
Khoảnh khắc ấy, sắc mặt mọi người đều trở nên u ám.
Bởi lẽ trận đấu đã kết thúc!
Ở phía xa xa, sắc mặt của Viên Tiểu Đao cũng nghiêm trọng vô cùng. Thực lực của lão giả này đúng là vượt ngoài dự liệu của nàng!
“Cầu Đạo!”
Lý Trần Phong nhìn chằm chằm lão giả: “Cuối cùng cũng có một đối thủ!”
Vừa dứt lời, hắn ta bèn búng ngón tay, một đường kiếm quang bay ra từ đầu ngón tay hắn ta.
Kiếm quang như một sợi chỉ, mảnh đến mức khó có thể quan sát.
Ở phía xa, lão giả bỗng mở tay ra, sau đó lại nắm chặt.
Uỳnh!
Không gian xung quanh đột nhiên chấn động kịch liệt, một tiếng nứt vỡ vang lên. Ngay sau đó, lão giả lùi nhanh về phía sau cả ngàn trượng.
Lý Trần Phong thì vẫn đứng nguyên tại chỗ không động đậy, thế nhưng vẻ mặt hắn ta thì u ám hơn trước đó rất nhiều!
Bởi lẽ kiếm của hắn ta đã vỡ!
Đòn tấn công ban nãy của hai người trông thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực ra lại huy động toàn bộ sức lực của bọn họ.
Trông thì có vẻ Lý Trần Phong đang chiếm ưu thế hơn, thế nhưng trên thực tế hắn ta lại chẳng chiếm được thứ gì!
Ở phía xa xa, lão giả nhìn Lý Trần Phong và nói: “Hậu sinh khả úy! Kiếm tông của ngươi đúng là có nhiều nhân tài thật đấy!”
Lý Trần Phong thản nhiên nói: “Giao tên Diệp Huyền kia ra đây!”
Diệp Huyền?
Rất rõ ràng, hắn ta biết với thực lực của mình thì không thể hủy diệt Lưỡng Giới Thiên này được. Do vậy, hắn ta lùi một bước để tiến xa hơn, lựa chọn Diệp Huyền!
Trực giác nói cho hắn ta biết Diệp Huyền chính là tên đầu sỏ!
Lão giả lắc đầu: “Diệp Huyền chẳng liên quan gì đến ta hết, nếu ngươi muốn hắn thì tự đi mà tìm!”
Còn lâu hắn ta mới giao Diệp Huyền ra, bởi lẽ Diệp Huyền không phải một người dễ đối phó. Hắn có thể sống đến tận bây giờ đã là một chuyện vô cùng kì diệu rồi, nếu như Lưỡng Giới Thiên đi bắt hắn chỉ vì muốn lấy lòng Kiếm tông thì đến khi ấy, khả năng sẽ bị người phía sau hắn gây khó dễ.
Người phía sau Diệp Huyền cũng vô cùng thần bí!
Rốt cuộc đối phương mạnh đến mức độ nào, chuyện này đến bây giờ vẫn là một câu đố!
Lý Trần Phong liếc nhìn lão giả, hắn ta nói: “Chắc chắn các ngươi phải giao hắn ra!”
Lão giả lắc đầu cười: “Ngươi đang uy hiếp lão phu đấy à? Được thôi, Kiếm tông của ngươi có thể khai chiến!”
Trên đầu ngón tay của Lý Trần Phong bỗng xuất hiện một đường kiếm quang. Sắc mặt lão giả vẫn rất bình tĩnh, không một chút sợ hãi!
Lưỡng Giới Thiên thực sự không hề sợ Kiếm tông!
Đường kiếm quang trên ngón tay của Lý Trần Phong càng lúc càng sáng, bầu không khí xung quanh cũng càng lúc càng trở nên căng thẳng.
Lúc này, một nam tử trung niên bỗng xuất hiện trên không trung. Hắn ta mặc trường bào màu xanh, bên hông còn có một thanh kiếm.
Trông thấy người này, kiếm quang trên đầu ngón tay của Lý Trần Phong bèn biến mất. Hắn ta khẽ cúi người với nam tử trung niên kia.
Nam tử trung niên này chính là Mục Thanh Phong – tông chủ của Kiếm tông.
Mà đây cũng không phải bản thể của hắn ta!
Mục Thanh Phong liếc nhìn lão giả ở phía dưới, hắn ta mỉm cười: “Hóa ra là Trần các lão, không ngờ ngươi vẫn còn sống cơ đấy.”
Trần các lão khẽ mỉm cười: “Cũng chỉ kéo dài hơi tàn mà thôi!”
Mục Thanh Phong nói: “Hôm nay ta tới là đòi một lời giải thích!”
Trần các lão liếc nhìn Mục Thanh Phong: “Kiếm tông các ngươi đã có được Ngũ Duy chí bảo thì còn muốn giải thích gì nữa?”
Mục Thanh Phong lắc đầu: “Kiếm tông ta không hề có được thứ đồ ấy!”
Trần các lão chau mày: “Ngươi đang đùa đấy à?”
Mục Thanh Phong mỉm cười: “Ta đâu có thích nói đùa, món đồ đó thực sự không nằm trong tay Kiếm tông ta!”
Nói đoạn, hắn ta liếc nhìn Khương Khởi ở phía không xa. Khương Khởi bèn kể lại chuyện Giới Ngục tháp chạy trốn.
Nghe Khương Khởi nói, sắc mặt các cường giả ở Lưỡng Giới Thiên lập tức trở nên vô cùng khó coi!
Rõ ràng là bọn họ không hề tin!
Không một ai tin cả!
Mục Thanh Phong lắc đầu: “Ta cũng không cần các ngươi phải tin, cứ bảo Diệp Huyền ra đây, ta tự có cách giải quyết!”
Rất rõ ràng, bọn họ đang nghi ngờ Diệp Huyền giở trò!
Diệp Huyền!
Trần các lão ở bên dưới trầm mặc hồi lâu, sau đó hắn ta nhìn về phía Trần Thời Nhất và hỏi: “Diệp Huyền đang ở đâu?”
Lúc này, hắn ta cảm thấy chuyện này có hơi kì lạ.
Trần Thời Nhất lắc đầu: “Ta không biết!”
Nghe vậy, Trần các lão lại chau mày. Đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên: “Tiền bối đang tìm ta sao?”
Mọi người nghe thấy giọng nói thì đồng loạt đưa mắt nhìn, người vừa tới chính là Diệp Huyền.
Hắn đã xuất hiện rồi!
Đương nhiên là hắn phải xuất hiện, bởi lẽ hắn biết nếu như không xuất hiện, tất cả mọi người sẽ nghi ngờ hắn, như vậy thì bất lợi cho hắn lắm!
Kiếm tông và Lưỡng Giới Thiên cùng nhau nhắm vào hắn, hắn thực sự không chống đỡ nổi đâu.
Trông thấy Diệp Huyền, Trần Thời Nhất khẽ gật đầu: “Ngươi không cần phải lo lắng, chỉ cần món đồ kia không ở trên người ngươi thì không ai có thể đưa được ngươi đi đâu!”
Diệp Huyền nói: “Đa tạ!”
Nói đoạn, hắn nhìn về phía Mục Thanh Phong, mỉm cười nói: “Không biết các hạ tìm ta có chuyện gì?”
Chương 1291: Không được coi thường hắn
Chương 1291: Không được coi thường hắn
Mục Thanh Phong quan sát Diệp Huyền, hắn ta khẽ gật đầu: “Mọi người đều nói ngươi là kiếm tu yêu nghiệt nhất trong lớp trẻ hiện tại. Không thể không nói, ngươi đúng là rất được.”
Diệp Huyền mỉm cười: ‘Đa tạ đã khen!”
Mục Thanh Phong liếc nhìn hắn, hắn ta nói: “Mọi chuyện ngày hôm nay đều là kế hoạch của ngươi, đúng không?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi đang nói trận đại chiến giữa Kiếm tông và Lưỡng Giới Thiên sao?”
Mục Thanh Phong gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyền lắc đầu cười: “Tiền bối coi trọng ta quá rồi!”
Mục Thanh Phong mỉm cười: “Sai lầm lớn nhất của Kiếm tông ta chính là đã coi thường ngươi! Sư tử vồ thỏ thì phải dốc hết sức mà vồ, đây là sai lầm của ta!”
Diệp Huyền cười: “Tiền bối, ý ngươi là Ngũ Duy chí bảo đang nằm trong tay ta, sau đó ta đã lợi dụng thứ đồ này để khiêu khích các ngươi và Lưỡng Giới Thiên đúng không?”
Mục Thanh Phong nhìn Diệp Huyền:” Chẳng lẽ lại không phải?”
Diệp Huyền hỏi ngược lại: “Chứng cứ đâu?”
Chứng cứ!
Các cường giả của Lưỡng Giới Thiên đồng loạt nhìn về phía Mục Thanh Phong.
Mục Thanh Phong liếc nhìn Diệp Huyền, hắn ta không lên tiếng.
Diệp Huyền mỉm cười, hắn nói: “Thực ra ý của ta là Kiếm tông các ngươi đã có được Ngũ Duy chí bảo nhưng các ngươi lại không thừa nhận, không những không thừa nhận mà còn muốn Diệp Huyền ta gánh tội thay các ngươi, bởi lẽ các ngươi không muốn người trên thế gian này nhắm vào mình. Nếu như mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên ta thì Kiếm tông của các ngươi có thể thoải mái được rồi, đúng không?”
Nghe vậy, Trần các lão ở phía không xa bèn híp mắt lại.
Bởi lẽ hắn ta cho rằng Diệp Huyền nói rất có lí.
Mục Thanh Phong ở trên không trung nói: “Không thể không nói, mồm miệng ngươi cũng rất lợi hại. Thế nhưng ta sẽ không nói đạo lí hay bàn chứng cứ với ngươi!”
Nói đoạn, một luồng kiếm ý cực mạnh bỗng xông về phía Diệp Huyền.
Diệp Huyền không hề do dự, hắn trực tiếp trốn ra sau lưng Trần các lão.
Trần các lão nhìn Mục Thanh Phong bằng ánh mắt lạnh lùng. Hắn ta khẽ phất tay phải, một luồng sức mạnh to lớn xuất hiện và chặn lại kiếm ý của Mục Thanh Phong. Có điều, Trần các lão phải rất cố gắng, sắc mặt hắn ta cũng đã hơi tái nhợt.
Mục Thanh Phong mỉm cười: “Lưỡng Giới Thiên các ngươi muốn bảo vệ hắn ư?”
Trần các lão nhìn Mục Thanh Phong với ánh mắt lạnh lẽo: “Hắn là người của Lưỡng Giới Thiên!”
Mục Thanh Phong khẽ cười: “Tốt lắm!”
Dứt lời, hắn ta bèn búng ngón tay.
Uỳnh!
Một đường kiếm quang bay xuống từ không trung.
Sắc mặt Trần các lão bèn thay đổi, hắn ta nắm tay phải lại, sắc mặt lập tức nặng nề hẳn đi. Sau đó, Trần các lão đánh một chưởng về phía trước, một luồng sức mạnh cực lớn ào ra.
Uỳnh uỳnh!
Luồng sức mạnh của Trần các lão lập tức vỡ tan. Tiếp đó, hắn ta lùi mạnh về phía sau cả ngàn trượng!
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Diệp Huyền lập tức trở nên nghiêm trọng.
Thực lực của tên Mục Thanh Phong này không phải mạnh bình thường thôi đâu!
Mục Thanh Phong lạnh lùng nhìn Trần các lão, hắn ta đang định ra tay lần nữa. Đúng lúc ấy, Diệp Huyền bỗng nói: “Khoan đã!”
Mục Thanh Phong liếc mắt nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền cũng nhìn chằm chằm hắn ta: “Ai làm người đó chịu, chuyện này không hề liên quan đến Lưỡng GIới Thiên, có gì thì ngươi cứ nhắm vào ta đây này!”
Nghe Diệp Huyền nói vậy, các cường giả của Lưỡng Giới Thiên bèn đồng loạt đưa mắt nhìn hắn với vẻ mặt rối rắm.
Mục Thanh Phong nhìn Diệp Huyền, hắn ta cười: “Được thôi!”
Nói đoạn, hắn ta lại búng ngón tay.
Uỳnh!
Một đường kiếm quang nữa lại bay xuống. Diệp Huyền híp mắt lại, hắn lập tức im lặng rồi rút kiếm ra.
Nhất Kiếm Vô Lượng!
Ầm!
Một kiếm này chém ra khiến Diệp Huyền phải lùi mạnh về phía sau. Khóe miệng hắn tràn máu, có điều sau khi lùi lại, cả người hắn bèn biến mất.
Biến mất hoàn toàn luôn!
Mục Thanh Phong trên không trung bèn chau chặt mày, hắn ta liếc mắt nhìn xung quanh, thần thức của hắn ta phủ khắp khoảng mười vạn dặm xung quanh. Tuy nhiên Diệp Huyền cứ như đã bốc hơi vậy!
Không thấy hắn đâu nữa!
Mục Thanh Phong liếc mắt nhìn xung quanh, hắn ta vẫn không thấy Diệp Huyền đâu cả!
Lý Trần Phong ở phía dưới nói: “Thuật ẩn thân của người này khá kì lạ… Hơn nữa ban nãy hắn còn thi triển kiếm kĩ, thế này cũng không hề đơn giản đâu!”
Mục Thanh Phong gật đầu: “Chúng ta không được coi thường hắn! À không, phải nói là chúng ta chưa thực sự xem trọng hắn!”
Lý Trần Phong nói: “Sư huynh quyết định đi!”
Mục Thanh Phong liếc nhìn người của Lưỡng Giới Thiên: “Các ngươi đúng là ngu xuẩn, bị người ta đùa giỡn mà vẫn không biết!”
Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.
Lý Trần Phong liếc nhìn Trần các lão và những người khác, sau đó hắn ta cũng quay người rời đi.
Rất nhanh sau đó, ba người bên Kiếm tông bèn rời khỏi Lưỡng Giới Thiên.
Ba người họ muốn hủy diệt Lưỡng Giới Thiên là điều không thể.
Các cường giả ở Lưỡng Giới Thiên không hề yếu, Kiếm tông muốn hủy diệt Lưỡng Giới Thiên sẽ phải trả một cái giá rất đắt!
Sau khi ba người kia rời đi, sắc mặt Trần các lão vẫn u ám vô cùng.
Lúc này, Trần Thời Nhất ở bên cạnh hắn ta bỗng lên tiếng: “Kiếm tông đúng là khinh người quá đáng!”
Trần các lão nói: “Người ta có quyền mà!”
Trần Thời Nhất trầm giọng nói: “Các lão, giờ chúng ta phải làm gì?”
Trần các lão trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Điều tra Diệp Huyền, xem hắn đang ở đâu!”
Trần Thời Nhất nhíu mày: “Các lão không tin hắn?”
Trần các lão lắc đầu: “Tìm được hắn rồi thì âm thầm giúp đỡ hắn, đừng để hắn rơi vào tay Kiếm tông!”
Nói đến đây, hắn ta lại lạnh lùng nhìn về phía chân trời xa xôi: “Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn! Kiếm tông càng muốn đối đầu với Diệp Huyền thì chúng ta càng phải tạo quan hệ tốt với hắn!”
Chương 1292: Mệt mỏi
Chương 1292: Mệt mỏi
Ở sâu trong một ngọn núi lớn, Diệp Huyền đang ngồi khoanh chân trên mặt đất. Lúc này, hắn vẫn đang ở trong trạng thái trong suốt, hắn thực sự không dám hiện thân. Bởi một khi hiện thân, với thực lực của Kiếm tông, thể nào bọn họ cũng tìm được hắn. Đối với bọn họ mà nói thì đây chẳng phải chuyện gì khó khăn!
Do vậy, hiện giờ Diệp Huyền chỉ có thể ở trong trạng thái trong suốt.
Lúc này, sắc mặt hắn cực kì xấu, bởi lẽ trước đó hắn phải đỡ một kiếm của Mục Thanh Phong.
Một kiếm ấy suýt chút nữa đã lấy mạng hắn!
Nghĩ tới đây, Diệp Huyền lại thấy cạn lời.
Vừa mới đạt đến Tạo Cực cảnh, thực lực vừa mới có bước đột phá thì kẻ địch của hắn đã thay đổi!
Tông chủ Kiếm tông chắc chắn là cường giả đỉnh nhất ở Tứ Duy vũ trụ!
Trong khi đó hắn mới đạt tới Tạo Cực cảnh thôi!
Không thể đợi đến khi nào hắn đạt đến Mệnh cảnh rồi hẵng gặp một cường giả như vậy được sao?
Nghĩ tới đây, Diệp Huyền không khỏi lắc đầu cảm thán: “Khó cho ta quá! Khó cho ta quá rồi!”
Lúc này, một giọng nói bỗng vang lên trong đầu Diệp Huyền: “Ngươi còn than vãn? Ngươi đã đùa giỡn Kiếm tông người ta thế cơ mà?”
Là giọng nói của tầng thứ tám!
Diệp Huyền cạn lời: “Tiền bối, ngươi phải phân biệt rõ ràng đi chứ, là bọn họ gây chuyện với ta trước!”
Tầng thứ tám nói: “Đã bảo là tặng tháp đi rồi cơ mà, ngươi nói không giữ lời!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Giao dịch trước đó giữa hắn và tầng thứ tám là hắn sẽ tặng Giới Ngục tháp đi, sau đó đợi đối phương hoàn toàn nắm giữ cái tháp thì tầng thứ tám sẽ giết đối phương… Tuy nhiên, cái tháp lại quay về với Diệp Huyền.
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Tiền bối, hay là ta đưa tháp cho ngươi, ngươi về Ngũ Duy vũ trụ đi nhé?”
Tầng thứ tám nói: “Ngươi muốn ta chết?”
Diệp Huyền lấy làm lạ, hắn hỏi: “Sao cơ?”
Tầng thứ tám thầm thở dài một tiếng: “Giờ ta mới hiểu, cái tháp này liên kết với ngươi, các ngươi cùng chung nhân quả, cùng…”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Với thực lực của tiền bối, ngươi hoàn toàn có thể cưỡng chế cướp cái tháp này đi, sau đó đưa nó trở về Ngũ Duy, chẳng phải sao?”
Tầng thứ tám lại bảo: “Trước kia ta cảm nhận được khí tức của các cường giả Ngũ Duy nhưng rất nhanh sau đó lại biến mất. Nếu như ta đoán đúng thì đã có người giải quyết giúp ngươi rồi. Nếu ta mà cướp tháp của ngươi nữa thì không những sẽ bị người phía sau ngươi đối phó mà còn bị các cường giả Ngũ Duy nhắm tới… Ta không muốn sống một cuộc sống như ngươi đâu.”
Diệp Huyền cạn lời.
Hắn ta muốn được hưởng lợi nhưng lại không muốn bị người ta nhắm đến đây mà!
Hắn cũng muốn vậy lắm chứ!
Hình như Diệp Huyền nhớ đến điều gì đó, hắn lập tức hỏi: “Tiền bối, ngươi có đánh được hai kiếm tu ban nãy không?”
Tầng thứ tám nói: “Ngươi nói xem?”
Diệp Huyền đáp: “Hay là ngươi đi đấu với bọn họ một trận đi? Ta ngứa mắt bọn họ quá!”
Tầng thứ tám nói: “Ngươi thú vị thật đấy… Ngươi cho rằng ta sẽ đi sao?”
Diệp Huyền nói: “Tiền bối, ngươi là người của Ngũ Duy đúng không?”
Tầng thứ tám đáp: “Đúng vậy!”
Diệp Huyền trầm ngâm.
Tầng thứ tám thực sự là cường giả của Ngũ Duy!
Diệp Huyền lại hỏi: “Thực lực của Ngũ Duy thực sự cao hơn rất nhiều so với thực lực của Tứ Duy sao?”
Tầng thứ tám nói: “Ngũ Duy và Tứ Duy vũ trụ có nhiều điểm khác biệt, trong đó điểm khác lớn nhất chính là nền văn minh của hai bên. Nói một cách đơn giản thì là hiện giờ Tứ Duy vũ trụ vẫn còn đang theo đuổi bản chất của sức mạnh và võ đạo, còn Ngũ Duy vũ trụ chúng ta đang theo đuổi bản chất của sinh mệnh và vũ trụ rồi.”
Nói tới đây, hắn ta bỗng dừng lại rồi tiếp tục: “Thực ra sở dĩ Ngũ Duy vũ trụ có nền văn minh tiên tiến là bởi một người, người đó chính là chủ nhân của chiếc tháp này. Ta cũng bội phục hắn ta lắm, hắn ta là một người có thể khiến vô số cường giả của Ngũ Duy vũ trụ phải nể phục, bởi lẽ hắn ta đã nghiên cứu ra rất nhiều tri thức, về cơ bản đều không che giấu mà bằng lòng dạy cho người khác… Hắn ta đã mở hàng chục vạn học viện ở Ngũ Duy… Nhưng tiếc là hắn ta lại biến mất, giờ những học viện này cũng biến chất và trở thành công cụ tranh đoạt quyền lợi!”
“Học viện?”
Diệp Huyền chau mày: “Học viện gì cơ?”
Tầng thứ tám nói: “Vạn Duy học viện, những học viện như thế này có cả hàng vạn. Ngoài ra, còn có một nơi nữa là Vạn Duy học phủ. Học phủ này từng là thánh địa trong lòng tất cả mọi người ở Ngũ Duy vũ trụ, bởi lẽ ở đây có một vị tiên tri.”
Tiên tri!
Diệp Huyền trầm mặc.
Hắn biết, chủ nhân ngày xưa của chiếc tháp này là một người được mọi người tôn trọng ở Ngũ Duy.
Tầng thứ tám lại bảo: “Trước khi ta biến mất, Ngũ Duy đã bắt đầu loạn lạc rồi, nhất là Vạn Duy thư ốc, người ở Ngũ Duy thi nhau tranh giành nơi này. Bởi thư ốc đó cực kì quan trọng. Ngươi phải thấy may mắn vì người của Tứ Duy không biết tác dụng thật sự của cái tháp này, bằng không bọn họ sẽ giết chết ngươi bằng bất cứ giá nào!”
Diệp Huyền nói: “Không có gì khác nhau đâu! Bởi vì chắc chắn người của Ngũ Duy cũng sẽ đến tìm ta bằng mọi giá!”
Ngũ Duy!
Nghĩ tới đây, Diệp Huyền lại thở dài.
Tứ Duy hắn còn chưa chắc đã đối phó được, giờ lại còn có kẻ địch ở Ngũ Duy đang đợi hắn nữa.
Lúc này, Diệp Huyền thấy hơi mệt.
Bởi cái tháp này mà hắn chẳng được ngủ ngon giấc nào.
Cuộc sống như thế này còn kéo dài bao lâu nữa đây…
Ôi cái mệnh vất vả khổ cực của hắn!
Diệp Huyền lắc đầu cảm thán, hắn lại tiếp tục trị thương.
Có suối sinh mệnh nên vết thương của hắn nhanh chóng được chữa lành.
Chương 1293: Đánh không lại thì chạy
Chương 1293: Đánh không lại thì chạy
Sau khi trị thương xong, Diệp Huyền bèn biến mất.
Mà lúc này, xung quanh Lưỡng Giới Thiên thỉnh thoảng lại có phi kiếm bay qua.
Là người của Kiếm tông!
Hiện giờ Kiếm tông đang quang minh chính đại tìm Diệp Huyền ngay trên đất của Lưỡng Giới Thiên. Có thể nói bọn họ giễu võ dương oai vô cùng, bởi lẽ lần này Kiếm tông đưa tới mấy chục kiếm tu!
Trong đó, người dẫn đầu là Lý Trần Phong!
Hiện giờ mục tiêu của Kiếm tông chính là Diệp Huyền!
Bên trong Lưỡng Giới Thiên, Viên Tiểu Đao nhìn kiếm tu của Kiếm tông đang bay qua đường chân trời, nàng khẽ nói: “Kiếm tông cứ nhận định Giới Ngục tháp đang nằm trên người hắn nhỉ!”
Tru Tà Nhi ở bên cạnh nói: “Là ta thì ta cũng sẽ nghi ngờ hắn! Có điều không thể không nói, đúng là hắn cũng hơi âm hiểm thật. Lần này thì Kiếm tông lỗ lớn rồi!”
Viên Tiểu Đao lắc đầu, nàng cười: “Đừng coi thường hắn, người phía sau hắn không hề đơn giản đâu!”
Đến giờ mà nàng vẫn còn nhớ nữ nhân mà mình gặp được ở U Minh Điện hồi đó!
Thực lực của nữ nhân đó… giờ nhớ lại nàng vẫn thấy hơi hoảng!
Càng tiếp xúc với Diệp Huyền, Viên Tiểu Đao càng nhận ra một vài người phía sau lưng hắn đúng là sâu không lường được…
Thực ra không chỉ những người phía sau hắn mà giờ đến hắn cũng khó mà xử lí rồi.
Trừ Lý Trần Phong ra, những người khác trong Kiếm tông không thể gây khó dễ cho Diệp Huyền, nhất là trong khi Diệp Huyền còn giỏi ám sát!
Đúng lúc ấy, một nam tử bỗng xuất hiện trước mặt hai người.
Người này chính là Trần Thời Nhất!
Trần Thời Nhất liếc nhìn Viên Tiểu Đao đang khẽ siết chặt nắm đấm, hắn ta nói: “Viên cô nương, Trần các lão có cho mời ngươi.”
Viên Tiểu Đao mỉm cười: “Lưỡng Giới Thiên muốn liên thủ?”
Trần Thời Nhất cũng cười, hắn ta nói: “Hiện giờ Kiếm tông đã bắt nạt đến tận cửa nhà thế này, sao chúng ta không liên thủ cho được?”
Viên Tiểu Đao nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu: “Được!”
Nghe vậy, Trần Thời Nhất lập tức bật cười.
Có Viên Tiểu Đao gia nhập nữa thì Lưỡng Giới Thiên của bọn họ lại có thêm một phần sức mạnh!
Viên Tiểu Đao quay đầu nhìn Tru Tà Nhi, nàng dùng huyền khí truyền âm: “Đừng để Thần Điện nhúng tay vào chuyện này!”
Nói đoạn, Viên Tiểu Đao bèn quay người rời đi.
Tru Tà Nhi trầm mặc trong chốc lát rồi cũng quay người rời khỏi.
…
Diệp Huyền âm thầm rời khỏi Lưỡng Giới Thiên. Hiện giờ hắn thực sự không dám ở lại Lưỡng Giới Thiên nữa, nhỡ đâu để Kiếm tông tìm được thì coi như xong!
Bên ngoài Lưỡng Giới Thiên.
Lý Trần Phong ngồi khoanh chân trên không trung, hai mắt hắn ta khép lại, xung quanh hắn ta là một luồng kiếm ý vô cùng mạnh mẽ.
Lúc này, Khương Khởi bỗng xuất hiện bên cạnh hắn ta: “Không tìm thấy!”
Không tìm thấy!
Lý Trần Phong mở hai mắt ra: “Huy động tất cả lực lượng chưa?”
Khương Khởi gật đầu: “Diệp Huyền cứ như thể đã bốc hơi vậy, một chút dấu vết cũng không có!”
Lý Trần Phong trầm ngâm.
Khương Khởi lại nói: “Thuật ẩn thân của hắn…”
Lý Trần Phong bỗng nói: “Tới Huyền Hoàng Đại Thế Giới!”
Khương Khởi nhìn Lý Trần Phong, Lý Trần Phong chẳng tỏ vẻ gì cả, hắn ta nói: “Chẳng phải Diệp Huyền rất trọng tình cảm hay sao? Thế thì chúng ta tới Huyền Hoàng Đại Thế Giới, ta tin là hắn sẽ xuất hiện thôi, đúng chứ?”
Khương Khởi do dự một lát rồi nói: “Đây không phải chuyện mà những kiếm tu như chúng ta nên làm.”
Lý Trần Phong nhìn Khương Khởi, hắn ta hỏi: “Thế ngươi có cách gì hay hơn không?”
Khương Khởi thở dài: “Tiểu sư thúc, nếu như chúng ta nhắm vào những người ở Huyền Hoàng Đại Thế Giới lại thực sự thấy có lỗi với bản thân!”
Lý Trần Phong lắc đầu: “Cũng đâu bảo các ngươi đi giết bọn họ, ta bảo các ngươi lợi dụng bọn họ để ép Diệp Huyền xuất hiện. Nếu Diệp Huyền vẫn không chịu ló đầu ra thì mọi người trên thế gian này sẽ cho rằng Ngũ Duy chí bảo đang ở Kiếm tông chúng ta mất.”
Khương Khởi nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu: “Được!”
Hắn ta cũng biết rằng không thể để Diệp Huyền ẩn náu như thế mãi được, bởi lẽ nếu hắn không hiện thân thì Kiếm tông thực sự chẳng thể làm gì hắn!
Mà nếu như Diệp Huyền cứ âm thầm phát triển như thế cũng không được, bởi lẽ hắn là một tên yêu nghiệt, cứ để hắn phát triển chắc chắn có thể uy hiếp Kiếm tông.
Khương Khởi đang định rời đi thì Lý Trần Phong lại lên tiếng: “Ta đi cùng các ngươi!”
Khương Khởi nhìn Lý Trần Phong, Lý Trần Phong nói: “Không được khinh thường hắn nữa! Đi thôi!”
Khương Khởi gật đầu. Rất nhanh sau đó, một đoàn người rời khỏi Lưỡng Giới Thiên và tiến thẳng về Huyền Hoàng Đại Thế Giới!
Sau khi đám người Lý Trần Phong rời đi, Tru Tà Nhi xuất hiện. Nàng trông theo hướng mà đám người Lý Trần Phong vừa rời đi, trầm mặc trong chốc lát rồi lấy Truyền âm Thạch ra…
Ở một tinh không nào đó, Diệp Huyền đột nhiên dừng lại. Hắn lấy Truyền âm Thạch ra, một lát sau sắc mặt bỗng u ám hẳn đi!
Huyền Hoàng Đại Thế Giới!
Diệp Huyền trầm ngâm trong chốc lát. Hắn khẽ phất tay phải bước ra khỏi trạng thái trong suốt. Khoảnh khắc Diệp Huyền ra khỏi trạng thái trong suốt, Lý Trần Phong đang ở một tinh không khác bỗng dừng lại, hắn ta quay đầu nhìn và nói: “Hắn xuất hiện rồi!”
Nói đoạn, Lý Trần Phong bèn hóa thành một đường kiếm quang và biến mất ở tít mãi phía chân trời.
Khương Khởi và mấy người còn lại cũng nhanh chóng đuổi theo hắn ta.
…
Ở một tinh không xa xôi, sau khi Diệp Huyền hiện thân, hắn quay người nhìn về phía xa. Nơi đó có một luồng kiếm ý đang xông về phía hắn.
Hắn biết, người của Kiếm tông đã phát hiện ra mình. Không thể không nói, thực lực của đối phương quả thực vô cùng kinh khủng, hắn vừa xuất hiện mà đối phương đã phát hiện ra ngay!
Phải làm sao bây giờ?
Diệp Huyền không hề do dự mà quay người chạy như bay!
Hắn tăng tốc độ đến mức cực hạn!
Đánh ư?
Chắc chắn là hắn không đánh lại được bọn họ rồi!
Hắn phải tìm người giúp đỡ thôi!
Mục tiêu của Diệp Huyền chính là nơi mà hắn đã từng đến, U Minh Điện!
Chương 1294: Lý Trần Phong
Chương 1294: Lý Trần Phong
Diệp Huyền tăng nhanh tốc độ. Không lâu sau, hắn tiến vào một hắc động, vừa mới vào thì bên trong hắc động bỗng xuất hiện một đường kiếm quang!
Trông thấy nó, Diệp Huyền lại vội vàng tăng tốc!
Đường kiếm quang kia vẫn theo sát hắn, càng lúc càng kéo gần khoảng cách với hắn.
Diệp Huyền không để ý đến nó, giờ hắn chỉ lo gia tăng tốc độ. Không lâu sau, Diệp Huyền băng qua khoảng mười mấy cái hắc động và tới được tinh vực của U Minh Điện.
Có điều lúc này, tinh vực đã bị phong ấn!
Diệp Huyền cứ thế xông thẳng vào!
Trong tay hắn cầm Thiên Tru kiếm và tiến thẳng tới, đi qua nơi nào là chém nơi đấy!
Lúc đến gần U Minh Điện, bỗng có một luồng sức mạnh thần bí bao bọc lấy Diệp Huyền.
Uy lực của luồng sức mạnh này khiến hắn phải tái mặt ngay lập tức. Hắn biết mình không ngăn được luồng sức mạnh này nên vội bảo: “Người cùng phe! Người cùng phe mà!”
Không gian tĩnh lặng trong chốc lát, luồng sức mạnh kia bèn lùi đi như thủy triều rút.
Thấy vậy, Diệp Huyền bèn thở phào một hơi.
Mà lúc này, Lý Trần Phong đã xuất hiện ngay sau lưng hắn.
Diệp Huyền co giò chạy, chớp mắt đã chẳng thấy đâu.
Lý Trần Phong chau mày, hắn ta đang định đuổi theo thì Khương Khởi xuất hiện.
Khương Khởi nhìn Diệp Huyền phía đằng xa, hắn ta trầm giọng nói: “E là có bẫy!”
Lý Trần Phong trầm ngâm một hồi.
Diệp Huyền không phải là đối thủ của hắn ta, thế nhưng hắn ta không dám coi thường Diệp Huyền!
Hắn ta rất rõ, có rất nhiều người đã chết vì khinh địch.
Diệp Huyền dẫn hắn ta tới nơi này, rõ ràng là hắn đã âm mưu gì đó rồi.
Khương Khởi trầm giọng nói: “Chúng ta cứ thám thính một chút trước đã!”
Lý Trần Phong lắc đầu: “Ở Tứ Duy vũ trụ này không phải không có người có thể giết được ta, nhưng chắc chắn không nhiều hơn một người!”
Dứt lời, Lý Trần Phong bèn nhón chân, trực tiếp hóa thành một đường kiếm quang và biến mất.
Khương Khởi do dự một lát rồi rút một thanh tiểu kiếm ra. Tiểu kiếm rung lên rồi hóa thành kiếm quang, biến mất nơi đường chân trời.
Khương Khởi trầm mặc trong chốc lát rồi cũng đuổi theo.
…
Ở một nơi xa, Diệp Huyền đã tới được đại điện.
U Minh Điện!
Hắn tới cửa đại điện và đi tới phía trước mười một bức tượng. Những bức tượng này đều là tượng nữ tử, hắn không quen, cũng chẳng biết mấy người này là ai. Hắn đến đây là để ké vận may mà thôi!
Lúc này, Lý Trần Phong xuất hiện phía sau Diệp Huyền.
Hắn ta liếc mắt nhìn U Minh Điện, chau mày nói: “Đây là nơi nào?”
Khương Khởi đứng bên cạnh hắn ta lắc đầu: “Không biết nữa.”
Lý Trần Phong nhìn về phía Diệp Huyền, trong mắt hắn ta là vẻ phòng bị.
Thực lực của hắn ta hoàn toàn có thể nghiền áp đối phương, thế nhưng hắn ta không dám lơ là.
Diệp Huyền đi tới trước một bức tượng nữ tử, hắn do dự một lát rồi khẽ hỏi: “Tiền bối, ngươi có đó không?”
Không có phản ứng gì cả.
Diệp Huyền hơi lúng túng, nếu tiền bối mà không xuất hiện nữa thì hắn sẽ xong đời!
Hắn lại gọi, bức tượng vẫn không phản ứng gì cả.
Diệp Huyền trầm mặc.
Nghiêm trọng rồi đây!
Lúc này, Lý Trần Phong bỗng hỏi: “Ngươi đang làm gì thế?”
Diệp Huyền quay người nhìn Lý Trần Phong: “Ta có một thắc mắc, mong ngươi giải đáp!”
Lý Trần Phong nói: “Thắc mắc gì?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Tại sao các ngươi không chỉ muốn tháp của ta mà còn muốn cả mạng của ta nữa?”
Ngày trước lúc Kiếm tông tới tìm hắn, hắn đã chủ động giao tháp ra. Tuy nhiên đối phương không chỉ muốn tháp của hắn mà còn muốn cả mạng của hắn nữa!
Đây là điều mà hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu!
Bởi lẽ hắn đâu có thâm cừu đại hận gì với đối phương?
Lý Trần Phong nhìn Diệp Huyền và nói: “Chúng ta và ngươi không có thâm cừu đại hận gì cả, chúng ta chỉ muốn diệt cỏ tận gốc mà thôi!”
Diệt cỏ tận gốc!
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta hiểu rồi.”
Lý Trần Phong lại liếc nhìn phía sau lưng hắn: “Người của ngươi đâu?”
Diệp Huyền sững sờ, hắn hỏi: “Người nào?”
Lý Trần Phong nói: “Ngươi dụ ta tới đây, đừng bảo là ngươi định đấu tay đôi với ta nhé?”
Diệp Huyền trầm mặc trong chốc lát, sau đó hắn nói: “Ta không đánh lại được ngươi, có điều ta muốn đấu một trận công bằng với ngươi!”
Lý Trần Phong đột nhiên xòe tay, sau đó áp mạnh xuống. Không lâu sau, cảnh giới của hắn ta đã bị ép xuống Tạo Cực cảnh.
Hắn ta nhìn Diệp Huyền: “Ta cũng muốn xem xem rốt cuộc ngươi yêu nghiệt đến mức độ nào! Tới đi!”
Diệp Huyền khẽ gật đầu, sau đó hắn lại đột nhiên biến mất. Tiếp đó, một thanh kiếm bay đến, cách mi tâm của Lý Trần Phong đúng nửa tấc. Có điều, lúc thanh kiếm gần đâm vào mi tâm của Lý Trần Phong thì nó bỗng lùi về phía sau. Cùng lúc đó, Diệp Huyền cũng bay ngược ra sau khoảng trăm trượng. Sau khi dừng lại, giữa hai đầu mày của hắn có máu đang chầm chậm chảy xuống.
Kiếm của Lý Trần Phong nhanh hơn kiếm của hắn!
Diệp Huyền sờ mi tâm, sau đó hắn lại biến mất!
Vụt!
Một đường kiếm quang bay đến trước trán của Lý Trần Phong.
Lý Trần Phong vẫn thờ ơ, một điểm sáng lạnh xuất hiện trên đầu ngón tay hắn ta và bay về phía Diệp Huyền trong chớp mắt.
Diệp Huyền thu kiếm lại, hắn lùi về phía sau trăm trượng!
Sau khi dừng lại, sắc mặt hắn cũng trầm xuống.
Nhanh!
Chỉ có một từ để miêu tả kiếm của Lý Trần Phong thôi, đó chính là nhanh!
Một từ này thôi đã có thể áp đảo tất cả!
Luận võ công thiên hạ, chỉ có “nhanh” là không hạ gục được!
Khi tốc độ của ngươi đạt đến một trình độ nhất định thì ngươi có thể coi thường tất cả!
Thực ra kiếm của Diệp Huyền cũng rất nhanh, thế nhưng để mà so với Lý Trần Phong thì hắn vẫn còn kém xa.
Chương 1295: Vẫn còn một con bài tẩy
Chương 1295: Vẫn còn một con bài tẩy
Lý Trần Phong chầm chậm bước về phía Diệp Huyền, hắn ta khẽ nói: “Năm sáu tuổi ta đã luyện kiếm. Từ năm sáu tuổi, mỗi ngày ta luyện kiếm ít nhất cả vạn lần, kiên trì mấy chục năm. Sau này, nửa đời người của ta là dành để theo đuổi kiếm tốc. Cho đến bây giờ, ta vẫn chưa thấy kiếm của ai nhanh hơn của ta, kể cả sư huynh của ta. Về tốc độ kiếm thì hắn ta vẫn kém hơn ta nửa phần!”
Diệp Huyền gật đầu: “Kiếm của ngươi rất nhanh!”
Lý Trần Phong nhìn hắn: “Không, ta còn có thể nhanh hơn nữa!”
Dứt lời, hắn ta bỗng biến mất. Một đường kiếm quang vụt qua, tốc độ nhanh đến mức không thể nhìn thấy bằng mắt thường!
Ở phía không xa, Diệp Huyền nhắm chặt hai mắt, tay trái hắn cầm kiếm và đâm về phía trước.
Kiếm của Diệp Huyền đâm thẳng vào đường kiếm quang kia, kiếm quang tan nát, đầu hai thanh kiếm đối chọi với nhau.
Đôi mắt Lý Trần Phong thoáng vẻ kinh ngạc, hắn ta không ngờ Diệp Huyền có thể đỡ được một kiếm này của hắn ta!
Có hơi nằm ngoài dự liệu của hắn ta rồi đấy!
Lý Trần Phong nói: “Ngươi cũng…”
Hắn ta còn chưa nói hết câu thì kiếm của Diệp Huyền bỗng nghiêng đi, sau đó lại đâm về phía trước, nhắm thẳng vào cổ của Lý Trần Phong.
Lý Trần Phong không tránh, cũng chẳng phòng ngự, hắn ta chỉ đưa kiếm đâm thẳng về phía cổ của Diệp Huyền. Do kiếm của hắn ta nhanh hơn của Diệp Huyền nên hắn ta tự tin rằng trước khi kiếm của Diệp Huyền chạm đến hắn ta thì kiếm của hắn ta đã kết liễu Diệp Huyền trước!
Tự tin!
Nhưng lần này, Diệp Huyền không hề nương tay!
Kiếm của Lý Trần Phong đâm thẳng vào cổ của hắn. Gần như cùng lúc đó, kiếm của hắn cũng đâm vào cổ của Lý Trần Phong, có điều vừa mới đâm được nửa tấc thì Lý Trần Phong bỗng biến mất. Khi xuất hiện lại lần nữa, hắn ta đã cách Diệp Huyền cả ngàn trượng!
Còn Diệp Huyền thì đứng tại chỗ, cổ hắn đang chảy máu.
Nhục thân của hắn vẫn không thể chống đỡ được kiếm của Lý Trần Phong. Có điều, kiếm của Lý Trần Phong cũng không thể chém chết hắn ngay, bởi vì vào lúc nguy nan hắn ta đã thu kiếm lại!
Không thu kiếm, dù Diệp Huyền không chết thì nhục thân của hắn cũng sẽ không còn. Đương nhiên, Lý Trần Phong cũng sẽ chết, bởi thứ trong tay Diệp Huyền chính là Thiên Tru kiếm!
Lý Trần Phong có lợi hại đến cỡ nào, chỉ cần bị Thiên Tru kiếm chém thì chắc chắn hắn ta cũng sẽ chết!
Sở dĩ Diệp Huyền làm như vậy là bởi hắn biết, nếu không đánh thật thì hắn tuyệt đối không phải đối thủ của Lý Trần Phong. Mà nếu đã không là đối thủ của hắn ta thì thà hắn “một mạng đổi một mạng” với hắn ta luôn cho nhanh!
Ban nãy, Diệp Huyền thực sự đã nghĩ tới cái chết!
Hắn không muốn chết, nhưng hắn cũng chẳng sợ chết!
Liều mạng ư?
Từ trước đến nay hắn đều không sợ!
Lý Trần Phong ở phía đối diện liếc nhìn Diệp Huyền và nói: “Ta đã đánh giá thấp sự quyết đoán của ngươi!”
Hắn ta thực sự không ngờ Diệp Huyền lại có thể lấy mạng sống ra để đánh đổi!
Đương nhiên, hắn ta sẽ không chơi trò “mạng đổi mạng” với Diệp Huyền , bởi lẽ hắn ta sẽ là người phải chịu thiệt. Phải biết rằng chỉ cần hắn ta khôi phục lại cảnh giới thì hắn ta hoàn toàn có thể giết đối phương một cách dễ dàng.
Thế nhưng ban nãy khi giao thủ, do hắn ta lùi lại nên có thể nói hắn ta đã thua nửa phần!
Lý Trần Phong nhìn Diệp Huyền: “Ngươi đúng là một tên yêu nghiệt!”
Lần khẳng định thứ hai!
Khương Khởi đứng bên cạnh Lý Trần Phong không khỏi kinh ngạc, tên Diệp Huyền này đã được Lý Trần Phong khen hai lần rồi!
Phải biết rằng ở Kiếm tông, Lý Trần Phong gần như chưa từng khen ai, thậm chí hắn ta còn từng nói hiện giờ lớp trẻ của Kiếm tông chẳng được ai cả!
Tuy nhiên hiện giờ, hắn ta lại khen Diệp Huyền những hai lần liên tiếp!
Lúc này, Lý Trần Phong lại nói: “Nếu ngươi chịu giao Ngũ Duy chí bảo ra thì ta sẽ đưa ngươi gia nhập Kiếm tông, để ngươi trở thành thiếu tông chủ đời tiếp theo của Kiếm tông!”
Thiếu tông chủ!
Nghe Lý Trần Phong nói vậy, Khương Khởi không khỏi sững sờ, để Diệp Huyền gia nhập Kiếm tông ư?
Chuyện gì thế này?
Diệp Huyền phía đằng xa khẽ mỉm cười: “Các hạ thực sự cho rằng Ngũ Duy chí bảo đang nằm trên người ta hay sao?”
Lý Trần Phong liếc nhìn Diệp Huyền: “Ngươi còn định giả bộ đến bao giờ nữa? Món đồ đó đã nhận ngươi làm chủ, chỉ mình ngươi mới có năng lực khiến nó phối hợp với ngươi, chẳng phải sao?”
Diệp Huyền cười trừ: “Nó thực sự không ở chỗ ta mà!”
Cái này có chết hắn cũng không thể thừa nhận!
Bởi lẽ một khi thừa nhận thì kẻ địch của hắn không chỉ có Kiếm tông mà còn cả Lưỡng Giới Thiên nữa!
Lý Trần Phong liếc nhìn Diệp Huyền, hắn ta không lên tiếng, thế nhưng khí tức của hắn ta đột nhiên bùng phát… Một lát sau, cảnh giới của hắn ta đã được khôi phục.
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Không đánh một trận công bằng nữa à?”
Lý Trần Phong lắc đầu: “Ta không muốn lãng phí thời gian với ngươi nữa! Ta sẽ không tha cho ngươi, kể cả món đồ kia có ở trên người ngươi hay không!”
Nếu để một người như Diệp Huyền tiếp tục phát triển thì sau này hắn chắc chắn sẽ trở thành một mầm họa đối với Kiếm tông!
Nghĩ tới đây, sát ý trong mắt Lý Trần Phong bỗng rõ ràng hơn. Hắn ta mở lòng bàn tay, một đường kiếm quang lóe lên từ lòng bàn tay hắn ta. Sau khi đường kiếm quang ấy xuất hiện, một luồng kiếm ý vô cùng mạnh cũng cuồn cuộn trỗi dậy.
Diệp Huyền ở phía xa xa chầm chậm nhắm hai mắt lại.
Khoảnh khắc ấy, hắn đã chuẩn bị để liều mạng rồi.
Phải nói là hắn không thể không liều mạng mới đúng!
Con bài cuối cùng của hắn chính là Lục Đạo Chân Ngôn, à không… hắn vẫn còn một con bài siêu mạnh nữa…
Lý Trần Phong nhìn Diệp Huyền, đường kiếm quang trong lòng bàn tay hắn ta đang chấn động. Bốn bề xung quanh cũng bắt đầu xuất hiện những khe nứt trông như mạng nhện, cực kì đáng sợ.
Lý Trần Phong trầm mặc trong giây lát, sau đó đường kiếm quang trong lòng bàn tay hắn ta bay ra. Đúng lúc ấy, Diệp Huyền ở phía xa bỗng mở mắt, hắn nói: “Tới đi, liều mạng thôi!”
Diệp Huyền vừa dứt lời thì…
Ầm!
Trong chớp mắt, không trung biến thành một biển máu…
Lần này hắn không còn đè nén huyết mạch của mình nữa!
Chương 1296: Mất lý trí
Chương 1296: Mất lý trí
Huyết mạch!
Có thể nói, đây chính là con bài mạnh nhất của Diệp Huyền!
Từ khi huyết mạch của hắn cắn nuốt Huyết Tổ, hắn chưa từng động vào huyết mạch chi lực này.
Bởi lẽ hắn không thể khống chế được nó!
Trước khi cắn nuốt Huyết Tổ, hắn đã không thể khống chế được huyết mạch rồi. Mà sau khi cắn nuốt Huyết Tổ xong, hắn lại càng không thể khống chế được. Do vậy, Diệp Huyền vẫn luôn kìm nén huyết mạch của mình.
Thế nhưng lúc này… hắn đã sắp chết rồi còn kìm nén làm chi nữa?
Thả thôi!
Khoảnh khắc huy động huyết mạch chi lực, Diệp Huyền cảm giác trong đầu hắn trống rỗng. Ngay sau đó, một luồng khí tức và sát ý bùng phát ra khỏi cơ thể hắn như núi lửa phun trào!
Ầm!
Chỉ trong chớp mắt, không gian cả vạn dặm xung quanh biến thành một biển máu.
Lý Trần Phong phía đối diện không khỏi chau mày: “Huyết mạch ở đâu ra đây!”
Ở phía xa xa, Diệp Huyền bỗng biến mất.
Lý Trần Phong xuất kiếm.
Uỳnh!
Kiếm quang và huyết quang bùng phát, Diệp Huyền và Lý Trần Phong cùng lùi mạnh về phía sau.
Lý Trần Phong phải lùi lại cả trăm trượng, Diệp Huyền cũng vậy!
Trông thấy cảnh tượng ấy, mặt Khương Khởi lập tức tái mét.
Hắn ta thực sự không ngờ một kiếm này của Diệp Huyền lại ngang tài ngang sức với Lý Trần Phong!
Sao có thể?
Trong mắt Khương Khởi là vẻ không thể tin được.
Lý Trần Phong nhíu chặt mày, hắn ta nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Huyết mạch của ngươi là sao…”
Đương nhiên hắn ta biết, thực lực của Diệp Huyền đột nhiên tăng lên là bởi huyết mạch của hắn. Thế nhưng hắn ta không hiểu huyết mạch gì mà lại có thể khiến thực lực của Diệp Huyền trở nên mạnh như thế?
Tuy nhiên, hắn ta không ngờ rằng đây mới chỉ là bắt đầu!
Ở phía không xa, một luồng khí tức đang điên cuồng chảy trên người Diệp Huyền, sát ý tỏa ra từ người hắn cũng ngày càng rõ rệt.
Lúc này, Diệp Huyền chỉ còn lại một chút linh trí.
Hiện giờ hắn đang cố giữ lấy chút linh trí này, thế nhưng hắn không biết một điều rằng bởi hắn chưa hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng nên huyết mạch của hắn mới không thể giải phóng hoàn toàn!
Huyết mạch điên cuồng, không điên thì làm sao sống sót!
Đúng lúc ấy, Lý Trần Phong bỗng búng ngón tay, một đường kiếm quang lao thẳng về phía Diệp Huyền.
Diệp Huyền đột nhiên ngẩng đầu, Thiên Tru kiếm trong tay hắn cũng chém về phía trước.
Ầm!
Kiếm quang vỡ nát. Cùng lúc ấy, một đường kiếm mang màu đỏ như máu cũng trực tiếp nhắm thẳng vào Lý Trần Phong!
Lý Trần Phong mở lòng bàn tay, một thanh kiếm màu xanh đậm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn ta. Ngay sau đó, cả người hắn ta bỗng biến mất.
Vụt!
Trong không gian vang lên những tiếng nứt vỡ. Ngay sau đó, đường huyết hồng kiếm mang kia cũng tan nát. Mà lúc này, một thanh kiếm xuất hiện trước mặt Diệp Huyền!
Hai tay Diệp Huyền nắm kiếm và chém mạnh.
Uỳnh!
Một đường thanh sắc kiếm quang và huyết sắc kiếm quang bùng phát, Diệp Huyền lập tức lùi về phía sau vài trăm trượng. Có điều, Lý Trần Phong cũng phải lùi lại, không những thế thanh kiếm trên tay hắn ta còn xuất hiện vô số vết nứt!
Hiếm có thanh kiếm nào có thể đối đầu với Thiên Tru kiếm!
Lý Trần Phong liếc nhìn Thiên Tru kiếm trong tay Diệp Huyền: “Kiếm tốt!”
Dứt lời, hắn ta lại nhắm mắt, thanh kiếm trong tay hắn ta bỗng rung lên kịch liệt. Giây tiếp theo, một tiếng động cực lớn vang lên ngay trước mặt Diệp Huyền.
Diệp Huyền giơ kiếm chắn theo bản năng.
Ầm!
Một luồng sức mạnh to lớn xuyên qua Thiên Tru kiếm và ập tới người Diệp Huyền.
Uỳnh!
Diệp Huyền bay ngược ra đằng sau, miệng hắn hộc máu. Tuy nhiên, máu vừa mới hộc ra đã bị hắn hấp thụ lại hết.
Hắn lùi ra sau cả ngàn trượng.
Vừa mới dừng lại, Diệp Huyền đã thấy Lý Trần Phong ở phía xa bỗng nhiên giơ tay ra, sau đó đè xuống phía dưới.
Một thanh kiếm bỗng chém xuống phía đỉnh đầu của Diệp Huyền.
Tốc độ của nó nhanh như chớp, khó lòng địch nổi!
Đúng lúc ấy, Diệp Huyền bỗng nhón chân, cả người hóa thành một đường kiếm quang.
Hiện giờ hắn sẽ không né đòn, mà cũng chẳng né được, bởi lẽ kiếm của Lý Trần Phong quá nhanh, nếu né thì hắn sẽ bị ép đến chết luôn!
Diệp Huyền chỉ còn cách đối đầu trực diện thôi!
Rất nhanh sau đó, kiếm của Diệp Huyền chém lên thanh kiếm của Lý Trần Phong.
Uỳnh!
Kiếm quang lóe sáng trên không trung, một luồng sức mạnh to lớn ép Diệp Huyền phải lùi mạnh về phía sau. Có điều, thanh kiếm của Lý Trần Phong cũng nứt vỡ và hóa thành những mảnh vụn.
Trông thấy cảnh tượng ấy, Lý Trần Phong hất tay phải, những mảnh vụn bèn bay đến trước mặt hắn ta. Sắc mặt Lý Trần Phong thoáng vẻ rối rắm.
Thanh kiếm này đã đi theo hắn ta bao nhiêu năm nay, không ngờ nó lại tan nát tại nơi này.
Kiếm đã vỡ!
Lý Trần Phong nhìn Diệp Huyền ở phía xa. Lúc này, khí tức xung quanh người Diệp Huyền vẫn đang cuồn cuộn chảy.
Thấy vậy, Lý Trần Phong không khỏi nhíu mày: “Rốt cuộc là huyết mạch gì mà lại mạnh đến như vậy…”
Dứt lời, hắn ta bỗng búng ngón tay, một đường kiếm quang lập tức bay lên.
Lấy ngón tay làm kiếm!
Lúc Lý Trần Phong ra tay, Diệp Huyền cũng đột nhiên xuất kiếm. Huyết hồng kiếm mang của hắn như một tia sét ập đến chỗ Lý Trần Phong và chém thẳng vào kiếm quang của hắn ta.
Ầm!
Hai luồng kiếm quang vừa tiếp xúc với nhau đã nổ tung!
Đúng lúc ấy, Lý Trần Phong bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Huyền. Không biết từ lúc nào tay phải của hắn ta có thêm một thanh kiếm khác. Lý Trần Phong bổ thanh kiếm về phía đầu của Diệp Huyền.
Vụt!
Nhát kiếm ấy khiến không gian xung quanh Diệp Huyền nứt vỡ và biến thành hư vô!
Cảm nhận được nguy hiểm, Diệp Huyền bèn gào lên một tiếng, hai tay hắn nắm chặt kiếm và nhảy lên.
Đối đầu trực diện thôi!
Uỳnh!
Cả người Diệp Huyền bắn ra phía sau, còn Lý Trần Phong thì vẫn đứng nguyên tại chỗ!
Ở phía xa, Diệp Huyền lùi mãi ra sau khoảng ngàn trượng rồi mới dừng lại được. Sau khi dừng lại, cơ thể hắn cũng rạn nứt, máu tươi chảy ra vô số, trông cực kì dọa người!
Lý Trần Phong đang định ra tay lần nữa thì đúng lúc ấy, đôi mắt Diệp Huyền như thể biến thành một biển máu. Khoảnh khắc ấy, chút linh trí cuối cùng trong đầu hắn đã biến mất hoàn toàn.
Chương 1297: Rốt cuộc là loại huyết mạch gì?
Chương 1297: Rốt cuộc là loại huyết mạch gì?
Diệp Huyền điên rồi!
Ầm!
Một luồng huyết quang thoát khỏi người hắn và bay thẳng lên trời, nhập vào tinh không. Một lát sau, cả tinh không đã biến thành một biển máu.
Lý Trần Phong nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Rốt cuộc ngươi là quái vật gì vậy!”
Lúc này, Diệp Huyền bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Lý Trần Phong. Ngay sau đó, một đường huyết hồng kiếm mang đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta.
Nhanh quá!
Một kiếm này của Diệp Huyền nhanh vô cùng!
Nhanh đến mức Lý Trần Phong phải tái mặt!
Tốc độ kiếm này nhanh hơn hắn ta nửa phần!
Lý Trần Phong chỉ tay về phía trước, đầu ngón tay hắn ta tiếp xúc với mũi kiếm của Diệp Huyền.
Uỳnh!
Lần này, Diệp Huyền không bị đẩy lùi về phía sau, kẻ phải lùi lại là Lý Trần Phong. Hắn ta bay về phía sau cả mấy trăm trượng. Không những thế, hai ngón tay của hắn ta cũng nứt toác ra.
Thấy vậy, Khương Khởi đứng cách đó không xa kinh ngạc không thôi!
Thực lực của Diệp Huyền kinh khủng đến vậy ư!
Ánh mắt Lý Trần Phong cũng đầy vẻ không thể tin được: “Sao có thể…”
Ở phía xa xa, Diệp Huyền bỗng gào lên một tiếng, huyết quang trào ra từ miệng hắn. Khoảnh khắc ấy, hắn đã hoàn toàn mất đi lí trí!
Giết chóc!
Trong đầu hắn bây giờ chỉ còn lại giết chóc!
Diệp Huyền nhìn Lý Trần Phong ở phía không xa, hắn cười gằn một tiếng. Ngay sau đó, một đường huyết hồng kiếm quang xông thẳng về phía Lý Trần Phong.
Lý Trần Phong nheo mắt, hai tay hắn ta chắp lại, vô số đường kiếm quang ngay lập tức bay ra khỏi cơ thể hắn ta. Chúng bao vây lấy Diệp Huyền, tuy nhiên chỉ một lát sau chúng đã bị những đường huyết quang nhấn chìm.
Mà lúc này, Lý Trần Phong bỗng nhiên xông vào trong đám huyết quang ấy. Rất nhanh sau đó, một loạt tiếng kiếm va chạm vang lên!
Khương Khởi đứng một bên càng nhìn càng kinh ngạc.
Hắn ta thực sự không ngờ lúc này Diệp Huyền lại có thể đánh ngang tài ngang sức với Lý Trần Phong!
Đối thủ của hắn là Lý Trần Phong đấy!
Nhân vật thứ ba ở Kiếm tông, cường giả siêu cấp trên thế gian này!
Mà hiện giờ, Diệp Huyền và Lý Trần Phong lại ngang tài ngang sức với nhau!
Sao có thể như vậy chứ?
Sắc mặt Khương Khởi khó coi vô cùng.
Mà ở phía xa xa, những tiếng nổ vẫn không ngừng vang lên bên trong luồng huyết quang ấy, trận chiến đang ngày càng ác liệt hơn!
Lúc bấy giờ, Diệp Huyền cứ như một con dã thú đã mất đi lí trí, cộng thêm Thiên Tru kiếm trên tay hắn khiến Lý Trần Phong phải kiêng dè ba phần.
Điều quan trọng nhất là sức mạnh của Diệp Huyền đang càng lúc càng gia tăng!
Điều này khiến sắc mặt Lý Trần Phong khó coi vô cùng. Cứ đánh tiếp thế này thì thể nào Diệp Huyền cũng chiếm ưu thế!
Cứ vậy, bọn họ giao đấu trong vòng hơn nửa canh giờ. Khu vực mà Diệp Huyền và Lý Trần Phong giao đấu trực tiếp bị phá hủy. Cùng lúc đó, một bóng người liên tiếp lùi về phía sau!
Người đó chính là Lý Trần Phong!
Lý Trần Phong lùi ngược về phía sau cả ngàn trượng. Khi hắn ta dừng lại, một loạt những đường huyết quang lại nhấn chìm hắn ta. Cùng lúc đó, Diệp Huyền lại tới trước mặt hắn ta.
Một loạt những tiếng kiếm va chạm vang lên bên trong mảnh huyết quang, không gian bốn bề cũng nứt vỡ.
Khương Khởi cũng lùi mãi về tít đằng xa, bởi lẽ luồng sức mạnh này quá kinh khủng!
Có điều, điều khiến hắn ta ngạc nhiên là U Minh Điện phía không xa kia lại chẳng bị làm sao cả!
U Minh Điện cũng bị sức mạnh của Diệp Huyền và Lý Trần Phong tác động, thế nhưng dù là sức mạnh của Diệp Huyền hay của Lý Trần Phong thì đều không thể khiến nó bị tổn hại dù chỉ một chút!
Nơi này quả không đơn giản!
Khương Khởi âm thầm quan sát U Minh Điện, hắn ta bỗng trầm mặc.
Đúng lúc ấy, biển máu phía xa xa lại bùng lên. Ngay sau đó, một bóng người lùi mạnh về phía sau. Người đó chính là Lý Trần Phong. Trong lúc hắn ta lùi lại, vô số những đường phi kiếm bay ra từ hai tay hắn ta. Thế nhưng, những đường phi kiếm này đã nhanh chóng bị huyết hồng kiếm quang nuốt chửng.
Chúng không địch lại được biển máu kia!
Rất nhanh sau đó, Lý Trần Phong dừng lại. Lúc này, trên người hắn ta có rất nhiều vết thương!
Hắn ta nhìn về phía xa xa. Ở đó, có một nam tử bước ra từ biển máu!
Người đó chính là Diệp Huyền!
Lúc này, trông hắn cứ như một huyết nhân, cực kì đáng sợ!
Diệp Huyền chầm chậm bước về phía Lý Trần Phong. Huyết khí xung quanh hắn cứ cuồn cuộn chảy, kiếm ý toát ra từ người hắn cũng biến thành màu đỏ.
Huyết mạch chi lực của hắn đã hoàn toàn áp chế kiếm ý của hắn.
Không chỉ có vậy, lúc này Thiên Tru kiếm của hắn cũng biến thành màu đỏ như máu!
Diệp Huyền chầm chậm bước về phía Lý Trần Phong, phía sau lưng hắn là một biển máu.
Lúc này, một giọng nói bỗng vang lên trong đầu Diệp Huyền: “Huyết mạch kinh khủng quá… Phụ thân của ngươi… chắc cũng không phải một người dễ đối phó đâu!”
Là giọng nói của tầng thứ tám!
Huyết mạch chi lực!
Nó không chỉ khiến Lý Trần Phong và Khương Khởi sững sờ mà còn khiến tầng thứ tám phải kinh ngạc!
Bởi lẽ sau khi Diệp Huyền giải phóng hoàn toàn huyết mạch chi lực thì hắn cứ như biến thành một người khác vậy.
Đây là dạng huyết mạch gì thế không biết?
Tầng thứ tám cũng tò mò lắm.
Phải biết rằng ở Ngũ Duy vũ trụ cũng có một vài huyết mạch gia tộc. Những gia tộc này chuyên nghiên cứu về huyết mạch. Có thể nói, bọn họ đưa huyết mạch lên đến cực hạn, nhất là thượng cổ huyết mạch như trong một vài truyền thuyết có nhắc đến, nó thực sự vô cùng mạnh!
Còn huyết mạch của Diệp Huyền không những mạnh mà còn kì lạ nữa!
Huyết mạch của hắn bùng phát khiến bản thân hắn trở nên giống một tên điên, đây là lần đầu tiên tầng thứ tám trông thấy hắn như vậy!
Rốt cuộc đây là loại huyết mạch gì?
Lần đầu tiên tầng thứ tám tò mò như vậy.
Chương 1298: Phía sau có người chống lưng
Chương 1298: Phía sau có người chống lưng
Ở phía đối diện, sắc mặt Lý Trần Phong đã khó coi đến cực điểm.
Hắn ta bị Diệp Huyền áp chế cơ đấy!
Bị một tên nhỏ hơn hắn ta không biết bao nhiêu tuổi áp chế!
Hơn nữa đối phương còn là kiếm tu!
Không thể không nói, đây chẳng khác gì một sự sỉ nhục đối với Lý Trần Phong!
Lý Trần Phong nhìn Diệp Huyền chằm chằm, vô số kiếm ý đang cuồn cuộn xung quanh hắn ta. Cùng lúc đó, kiếm quang của hắn ta cũng không ngừng lóe sáng.
Đúng lúc ấy thì Diệp Huyền bỗng biến mất.
Vụt!
Một đường huyết hồng kiếm quang xoẹt qua!
Lý Trần Phong chắp hai tay lại, một thanh kiếm hư ảo xuất hiện trên đỉnh đầu hắn ta. Ngay sau đó, hắn ta tiến lên phía trước một bước: “Trảm!”
Tiếng kiếm như tiếng sấm rền!
Uỳnh!
Thanh kiếm trên đỉnh đầu Lý Trần Phong bay xuống và đối đầu trực diện với đường huyết hồng kiếm quang của Diệp Huyền.
Ầm ầm!
Chỉ trong chớp mắt, đường huyết hồng kiếm quang của Diệp Huyền nứt vỡ. Thế nhưng ngay sau đó, Lý Trần Phong bỗng bị nhấn chìm trong một biển máu!
Bên trong biển máu ấy là hàng loạt những tiếng kiếm va chạm.
Ở phía không xa, sắc mặt Khương Khởi nghiêm trọng vô cùng, thế nhưng hắn ta lại không ra tay.
Nếu Lý Trần Phong không ra lệnh thì hắn ta không thể ra tay, bởi một khi ra tay thì có thể sẽ ảnh hưởng đến tâm cảnh của Lý Trần Phong.
Thế nhưng lúc này, Diệp Huyền đã bộc phát huyết mạch chi lực của hắn, Lý Trần Phong muốn hạ gục hắn đã không còn dễ như trước đó nữa.
Đúng lúc Khương Khởi đang do dự thì phía chân trời xa xôi bỗng vang lên những âm thanh va chạm của kiếm. Tiếp đó, một nam tử trung niên hư ảo bỗng xuất hiện trên tinh không.
Hắn ta chính là Mục Thanh Phong – tông chủ Kiếm tông!
Có điều đây không phải là bản thể của hắn ta.
Trông thấy Mục Thanh Phong, Khương Khởi bèn thở phào một hơi.
Khương Khởi thông báo cho Mục Thanh Phong nên hắn ta mới tới. Trước khi đến nơi này, Khương Khởi đã nhận ra chỗ này không hề bình thường. Thế nên hắn ta quyết định thông báo cho Mục Thanh Phong, đề phòng bất trắc!
Bên trên không trung, Mục Thanh Phong liếc mắt nhìn biển máu bên dưới. Tiếp đó, hắn ta búng ngón tay, một đường kiếm quang xoẹt qua, biển máu bên dưới lập tức nứt vỡ. Cùng lúc đó, một bóng người bên trong biển máu lùi mạnh về phía sau.
Người đó chính là Diệp Huyền.
Diệp Huyền lùi hẳn tới trước U Minh Điện.
Trên ngực hắn có một lỗ hổng do kiếm tạo thành.
Mục Thanh Phong ở trên cao liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi thực sự khiến ta phải bất ngờ đấy!”
Mục Thanh Phong bất ngờ là thật, bởi lẽ hắn ta không nghĩ là Diệp Huyền lại có thể áp đảo Lý Trần Phong!
Đây là một chuyện không thể tin được!
Ở phía xa, Diệp Huyền siết chặt Thiên Tru kiếm trong tay. Thực ra lúc này hắn chẳng có một chút lí trí nào cả.
Giết!
Trong đầu hắn chỉ có một chữ duy nhất, đó chính là giết
Điên cuồng chém giết!
Diệp Huyền chầm chậm đứng lên, hắn đang định ra tay tiếp thì đúng lúc ấy, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai hắn. Cùng lúc đó, một giọng nói bỗng vang lên: “Ngươi làm tốt lắm.”
Lúc này, trong người Diệp Huyền bỗng dấy lên một luồng sát ý cực lớn. Thế nhưng ngay sau đó, luồng sát ý ấy đã bị đè ép. Không những vậy, sát ý và lệ khí xung quanh người hắn cũng tan đi như thủy triều rút!
Huyết mạch chi lực của Diệp Huyền đã bị áp chế!
Mà lúc này, phía sau hắn có một nữ tử xuất hiện.
Một nữ tử mặc vải bố, đi chân trần!
Cơ thể của nữ tử ấy cũng mờ mờ ảo ảo, rõ ràng đó không phải bản thể của nàng.
Rất nhanh sau đó, Diệp Huyền đã trở lại trạng thái bình thường. Tiếp đó, hắn chầm chậm ngã xuống.
Diệp Huyền yên lặng nằm trên mặt đất, màu đỏ trong mắt hắn dần dần tan đi, đôi mắt dần lấy lại sự trong trẻo.
Mà lúc này, Lý Trần Phong, Mục Thanh Phong và Khương Khởi ở phía không xa cũng đang quan sát nữ tử vừa xuất hiện kia, trong mắt bọn họ là vẻ nghiêm trọng.
Nữ tử mặc vải bố kia nhìn ba người Mục Thanh Phong rồi nói: “Kiếm tu…”
Mục Thanh Phong cũng nhìn nàng và bảo: “Về cơ bản, ta đều biết những cường giả của Tứ Duy vũ trụ, nhưng lại chưa từng thấy ngươi bao giờ!”
Nữ tử mặc vải bố chầm chậm bước về phía Mục Thanh Phong, nàng không lên tiếng.
Lúc này, Lý Trần Phong bỗng búng ngón tay, một đường kiếm quang bay đến trước mặt nữ tử mặc vải bố. Ấy thế nhưng khi đường kiếm quang vừa mới lại gần nàng thì nó bỗng biến mất.
Thấy vậy, sắc mặt Lý Trần Phong lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Đối phương có thể phá giải một kiếm này của hắn ta dễ như trở bàn tay. Như vậy có nghĩa là thực lực của đối phương cao hơn hắn ta rất nhiều.
Lý Trần Phong đang định ra tay lần nữa thì bỗng nữ tử mặc vải bố kia lại nhìn về phía hắn ta. Ngay sau đó, Lý Trần Phong trực tiếp đờ người ngay tại chỗ, cả người hắn ta già đi với tốc độ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Chỉ một lát sau, tóc Lý Trần Phong đã bạc trắng, trên mặt đầy những nếp nhăn.
Ánh mắt Lý Trần Phong dại ra: “Chuyện này…”
Ở phía xa xa, đôi đồng tử của Mục Thanh Phong cũng co lại, trong mắt hắn ta không giấu nổi vẻ kinh ngạc và đề phòng!
Lúc này, Lý Trần Phong đột nhiên nói: “Chuyện này là sao?”
Nữ tử mặc vải bố kia không đáp lời, ánh mắt nàng rơi thẳng trên người Mục Thanh Phong. Mục Thanh Phong đột nhiên nói: “Hai người cứ rút lui trước đi!”
Rất rõ ràng, hắn ta biết hiện giờ phân thân của hắn ta không thể đấu với nữ tử mặc vải bố này. À không, phải nói là dù bản thể của hắn ta ở đây cũng chưa chắc đã nắm được phần thắng!
Lúc này, cuối cùng hắn ta cũng hiểu được vì sao Diệp Huyền có thể sống đến tận bây giờ.
Phía sau hắn thực sự có người chống đỡ!
Chương 1299: Đến từ Ngũ Duy không có nghĩa là hắn ta sẽ mạnh
Chương 1299: Đến từ Ngũ Duy không có nghĩa là hắn ta sẽ mạnh
Nghe Mục Thanh Phong nói vậy, Khương Khởi và Lý Trần Phong bèn quay người rời đi. Thế nhưng khoảnh khắc Lý Trần Phong quay người, cơ thể hắn ta lại bắt đầu “héo tàn”.
Lý Trần Phong dừng lại, hắn ta nhìn Mục Thanh Phong: “Sư huynh, vĩnh biệt!”
Dứt lời, hắn ta đột nhiên quay người. Giây tiếp theo, một thanh kiếm đâm thẳng vào đỉnh đầu của Lý Trần Phong chứ không đâm vào trong cơ thể hắn ta.
Tế kiếm!
Hắn ta biết, hắn ta không rời đi được!
Bởi lẽ nguồn sống bên trong cơ thể hắn ta đang biến mất với một tốc độ cực nhanh!
Thế nên hắn ta chọn cách liều chết một phen!
Đồng thời hắn ta cũng muốn xem xem rốt cuộc nữ tử mặc vải bố này mạnh đến mức độ nào!
Lý Trần Phong giậm chân phải, sau đó cả người hắn ta bèn hóa thành một đường kiếm quang.
Đây là kiếm mạnh nhất của hắn ta rồi!
Nữ tử mặc vải bố kia nhìn kiếm của Lý Trần Phong bay tới, vẻ mặt nàng vẫn thản nhiên. Nàng không tránh mà chỉ lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ.
Lý Trần Phong càng ngày càng áp sát nữ tử mặc vải bố. Tuy nhiên, tốc độ già đi của hắn ta cũng ngày một nhanh hơn. Khi hắn ta còn cách nữ tử mặc vải bố kia khoảng nửa trượng thì bỗng kiếm quang và kiếm ý tản ra từ người hắn lại biến mất hoàn toàn, còn hắn ta thì ngã gục trước mặt nữ tử mặc vải bố kia, không thể động đậy nữa.
Lý Trần Phong ngước mắt nhìn nữ tử mặc vải bố, trong mắt hắn ta là vẻ hoàng hốt: “Ta yếu như vậy sao?”
Từ trước tới nay, hắn ta chưa bao giờ nghĩ mình lại chẳng có sức mà phản đòn với một người ở ngay trước mặt như thế này!
Nữ tử mặc vải bố kia chẳng thèm nhìn Lý Trần Phong, nàng bước về phía Mục Thanh Phong. Mà lúc này, trong mắt Lý Trần Phong đã hoàn toàn mất đi ánh sáng.
Hắn ta đã chết già!
Ở phía xa, Mục Thanh Phong nhìn chằm chằm nữ tử mặc vải bố và nói: “Không cần biết ngươi là ai, thù này Kiếm tông ta nhất định phải báo!”
“Kiếm tông?”
Nữ tử mặc vải bố kia chau mày, nàng đang định nói thêm gì đó thì bỗng Mục Thanh Phong lại biến mất.
Không chiến mà đi!
Bởi hắn ta không đánh lại được!
“Kiếm tông…”
Nữ tử mặc vải bố đứng tại chỗ, trong mắt nàng là vẻ nghi hoặc.
Một lát sau, nàng cúi đầu nhìn Diệp Huyền đang nằm trên mặt đất. Nữ tử mặc vải bố bước tới trước mặt hắn, nhìn hắn như vậy, nàng chỉ nói: “Tại sao chứ…”
Lúc này, Diệp huyền từ từ mở mắt, hắn nhìn nữ tử mặc vải bố trước mặt, hỏi: “Là ngươi đã cứu ta sao?”
Nữ tử mặc vải bố gật đầu.
Diệp Huyền hít sâu một hơi, lúc này hắn cảm thấy mình yếu quá!
Yếu thế này là không được rồi, hắn chẳng còn chút sức lực nào cả!
Huyết mạch chi lực!
Hắn biết, đây chính là hậu quả của huyết mạch chi lực.
Diệp Huyền đã quên sạch những gì xảy ra trước đó!
Lúc này, nữ tử mặc vải bố kia khẽ nói: “Ngươi không khống chế được huyết mạch chi lực đâu, thế nên đừng có tùy tiện sử dụng nó!”
Diệp Huyền cười khổ: “Ta biết, nhưng ta hết cách rồi.”
Ở trong tình cảnh đó, hắn chỉ còn cách liều chết một phen mà thôi.
Nữ tử mặc vải bố quan sát hắn một hồi rồi nói: “Giờ ngươi vẫn chưa thể khống chế nó, ngươi bắt buộc phải học cách điều khiển nó chứ đừng để nó điều khiển ngươi, ngươi hiểu chưa?”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Làm cách nào để ta có thể điều khiển nó đây?”
Hắn cũng muốn kiểm soát huyết mạch chi lực, thế nhưng vấn đề là hắn không biết kiểm soát kiểu gì, bởi vì mỗi lần sử dụng huyết mạch chi lực là hắn lại trở nên bất thường…
Nữ tử mặc vải bố trầm ngâm trong chốc lát.
Bởi lẽ nàng bỗng nhớ đến loại huyết mạch của Diệp Huyền. Thứ mà huyết mạch của hắn cần không phải là khống chế mà là sự điên cuồng, càng điên thì uy lực của nó càng mạnh!
Nghĩ tới đây, nữ tử mặc vải bố bỗng thở dài.
Diệp Huyền vội hỏi: ‘Không được sao?”
Nữ tử mặc vải bố nhẹ giọng nói: “Huyết mạch của ngươi… ngươi không cần phải khống chế đâu…”
Diệp Huyền: “…”
Nữ tử mặc vải bố lại nói: “Với thực lực hiện giờ của ngươi, ngươi vẫn không thể đối đầu với cường giả mạnh nhất trên thế giới này được.”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta biết!”
Hiện giờ, sức chiến đấu của hắn vẫn còn chênh lệch so với các cường giả siêu cấp như Lý Trần Phong. Nếu như sử dụng cả huyết mạch chi lực và Thiên Tru kiếm thì hắn vẫn có thể đấu được.
Thế nhưng Diệp Huyền không chắc, bởi lẽ sau khi thi triển huyết mạch chi lực, nếu không có ai trấn áp thay hắn thì hắn khó có thể khôi phục lại thần trí. Một khi hắn đã hoàn toàn bước vào trạng thái điên cuồng thì sẽ cực kì đáng sợ!
Nữ tử mặc vải bố trầm mặc hồi lâu, nàng bỗng nhìn về phía bụng của Diệp Huyền: “Trong cơ thể ngươi…”
Dứt lời, nàng bèn xuất hiện ngay bên trong Giới Ngục tháp, nói chính xác hơn thì là xuất hiện ở trước mặt tầng thứ tám.
Nàng nhìn tầng thứ tám, hỏi: “Có muốn ta giết hắn ta không?”
Diệp Huyền: “…”
Diệp Huyền sững sờ.
Giết tầng thứ tám ư?
Nữ tử mặc vải bố kia có thể giết tầng thứ tám ư?
Nghĩ tới đây, Diệp Huyền bỗng thấy đầu mình trống rỗng.
Phải biết rằng, tầng thứ tám là người của Ngũ Duy vũ trụ đấy!
Cường giả đến từ Ngũ Duy vũ trụ!
Nữ tử mặc vải bố ấy lại có thể giết được tầng thứ tám?
Chuyện gì thế này?
Tầng thứ tám không đáp lời.
Diệp Huyền vội trở lại Giới Ngục tháp, nữ tử mặc vải bố kia vẫn đang nhìn chằm chằm tầng thứ tám, trong mắt nàng là vẻ lạnh lùng.
Diệp Huyền do dự một lát rồi hỏi: “Sao thế?”
Nữ tử mặc vải bố nhìn hắn: “Ta có thể cảm nhận được hắn ta không có ý tốt!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ngươi có đánh lại được hắn ta không?”
Nữ tử mặc vải bố hỏi ngược lại: “Ta không đánh lại được hắn ta sao?”
Diệp Huyền nói: “Hắn ta tới từ Ngũ Duy đấy!”
Nữ tử mặc vải bố lắc đầu: “Đến từ Ngũ Duy không có nghĩa là hắn ta sẽ mạnh. Người Tứ Duy cũng chưa chắc đã yếu.”
Chương 1300: Ngươi thực sự tuyệt tình như vậy sao?
Chương 1300: Ngươi thực sự tuyệt tình như vậy sao?
Diệp Huyền trầm mặc.
Hắn hiểu rồi.
Không phải tất cả mọi người ở Ngũ Duy vũ trụ đều rất mạnh, hay nói một cách khác, Tứ Duy vũ trụ cũng có những cường giả siêu cấp, bọn họ không hề sợ Ngũ Duy.
Ví dụ như người trước mắt này, ví dụ như nữ tử váy trắng, ví dụ như Thanh Nhi…
Tóm lại, Ngũ Duy vũ trụ chưa chắc đã cao không thể với tới như vậy.
Diệp Huyền thu hồi lại tâm tư, hắn nhìn tầng thứ tám, hắn có nên để nữ tử mặc vải bố kia giết tầng thứ tám hay không đây?
Tầng thứ tám luôn có ý đồ xấu, nhưng Diệp Huyền lại không có cách giải quyết.
Mà lúc này, nữ tử mặc vải bố kia lại có đủ thực lực để giết đối phương.
Giết không?
Diệp Huyền trầm mặc.
Lúc này, nữ tử mặc vải bố kia lại nhìn Diệp Huyền: “Hiện giờ ngươi không phải là đối thủ của hắn ta đâu, chi bằng ngươi cứ để ta giúp ngươi diệt trừ mầm họa này đi!”
Diệp Huyền lại lắc đầu: “Không sao.”
Nữ tử mặc vải bố kinh ngạc: “Tại sao?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Có vị tiền bối này ở đây, ta sẽ yêu cầu bản thân mình phải đề phòng mọi lúc mọi nơi, không được lơ là cảnh giác.”
Nữ tử mặc vải bố nhìn Diệp Huyền: “Ngươi chắc chứ?”
Diệp Huyền gật đầu: “Chắc chắn.”
Nói tới đây, hắn lại nhìn tầng thứ tám: “Các hạ, ta và ngươi không thù không oán, ta cũng không muốn sinh thù với ngươi. Hiện giờ các hạ có hai lựa chọn, một là rời khỏi tháp, hai là tiếp tục ở lại tháp, có điều tiền bối phải…”
Tầng thứ tám bỗng bật cười: “Ngươi thực sự cho rằng nàng ta có thể giết được ta?”
Diệp Huyền trầm mặc.
Một lát sau, hắn nhìn về phía nữ tử mặc vải bố: “Giết đi!”
Nếu có thể nói chuyện thì hắn nhất định sẽ nói, bởi lẽ hắn không muốn có kẻ địch khắp nơi, ai mà chẳng muốn có nhiều bạn bè hơn chứ!
Thế nhưng nếu không thể nói chuyện thì Diệp Huyền cũng sẽ không nói!
Nghe hắn nói vậy, nữ tử mặc vải bố kia bèn xòe tay phải ra. Ngay sau đó, một luồng sức mạnh thần bí tiến vào bên trong tầng thứ tám.
Đúng lúc ấy, có một luồng sức mạnh khác xuất phát từ chỗ của tầng thứ tám.
Cảm nhận được luồng sức mạnh này, sắc mặt Diệp Huyền lập tức thay đổi. Luồng sức mạnh này mạnh hơn gấp nhiều so với Lý Trần Phong và Mục Thanh Phong ban nãy!
Thực lực của tầng thứ tám kinh khủng quá!
Tuy nhiên, luồng sức mạnh này vừa mới xuất hiện đã biến mất tăm, cứ như chưa từng tồn tại vậy.
Đúng lúc ấy, tầng thứ tám trầm giọng nói: “Ngươi có thể sử dụng âm Dương pháp tắc đến mức độ ấy luôn sao… Dẫu ở Ngũ Duy cũng không có nhiều người làm được như vậy đâu!”
Cực hạn!
Có thể nữ tử mặc vải bố kia đã vận dụng âm Dương pháp tắc đến mức cực hạn của Tứ Duy vũ trụ. Cho dù là ở Ngũ Duy vũ trụ cũng không mấy ai làm được điều này đâu!
Đúng lúc ấy, tầng thứ tám bỗng lên tiếng: “Nói chuyện đi!”
Nói chuyện!
Hắn ta biết, dù nữ tử mặc vải bố này không giết được mình thì chắc chắn nàng vẫn có thể khiến mình trọng thương.
Mà điều quan trọng là đây còn chưa phải bản thể của nàng!
Rốt cuộc cái tên Diệp Huyền này có bao nhiêu ngọn núi chống lưng chứ?
Tên yêu nghiệt quỷ quái gì thế không biết!
Diệp Huyền lại ngó lơ lời của tầng thứ tám. Nói chuyện? Giờ có nữ tử mặc vải bố kia ở đây thì đối phương muốn nói chuyện, nhưng nếu nữ tử mặc vải bố kia không ở đây thì đối phương sẽ không chịu nói chuyện với hắn luôn.
Hắn không muốn giữ lại một nhân tố bất ổn như vậy!
Nữ tử mặc vải bố kia vẫn không dừng tay. Khoảnh khắc ấy, cuối cùng tầng thứ tám cũng hoảng loạn!
Nếu như quay ngược trở về thời kì đỉnh phong của hắn ta thì hắn ta cũng không quá sợ nữ tử mặc vải bố này. Thế nhưng hiện giờ, hắn ta đã bị Giới Ngục tháp trấn áp biết bao nhiêu năm, thực lực đã không còn ở trạng thái đỉnh phong như ngày trước nữa. Hiện giờ hắn ta khó mà đối phó được với nữ tử mặc vải bố này.
Tầng thứ tám vội nói: “Ngươi định cá chết lưới rách thật sao?”
Tầng thứ tám vừa dứt lời thì bỗng có một loạt những luồng sức mạnh to lớn không ngừng tỏa ra từ chỗ hắn ta. Thế nhưng những luồng sức mạnh này không hề công kích nữ tử mặc vải bố mà chỉ như đang ngăn cản nàng.
Tầng thứ tám trầm giọng nói: “Diệp Huyền, ngươi thực sự hành động tuyệt tình như vậy sao?”
Diệp Huyền thản nhiên nói: “Các hạ, nếu như có cơ hội thì ngươi sẽ đối xử nhân từ với ta sao?”
Tầng thứ tám không giống với mấy người Giản Tự Tại, hắn ta sẽ không quan tâm tình nghĩa gì cả. Hơn nữa, ban nãy nữ tử mặc vải bố kia còn nói hắn ta không có ý tốt, chắc chắn nàng không nói bừa, thể nào tầng thứ tám cũng đang tính làm điều gì đó!
Nghĩ tới đây, Diệp Huyền lại nhìn về phía nữ tử mặc vải bố: “Tiền bối, tại sao ngươi nói hắn ta có ý đồ xấu?”
Nữ tử mặc vải bố đáp: “Ác niệm! Ta có thể cảm nhận được hắn ta có ác niệm với ngươi. Có điều hình như hắn ta đang kiêng dè điều gì đó nên không dám ra tay mà thôi!”
Nghe vậy thì Diệp Huyền hiểu ngay!
Tầng thứ tám vẫn chưa chết tâm đây mà! Chỉ có điều, hắn ta muốn mượn dao giết người!
Chắc chắn ban nãy khi Diệp Huyền giao thủ với mấy người Lý Trần Phong, Tầng thứ tám đã muốn động thủ rồi.
Song tiếc là lại có nữ tử mặc vải bố kia xuất hiện.
Nghĩ tới đây, Diệp Huyền bèn quay người rời đi.
Rất rõ ràng, hắn hoàn toàn không muốn nói chuyện nữa!
Chương 1301: Mạnh hơn ngươi
Chương 1301: Mạnh hơn ngươi
Đúng lúc ấy, tầng thứ tám lại gào lên: “Diệp Huyền, ngươi sẽ phải trả giá!”
Vừa dứt lời, một tiếng nổ bỗng vang lên từ chỗ của tầng thứ tám. Ngay sau đó, một tàn ảnh trực tiếp bay ra khỏi tầng.
Hắn ta muốn chạy trốn!
Tuy nhiên, nữ tử mặc vải bố kia lại không cho hắn ta cơ hội đó. Tay phải nàng khẽ siết chặt lại, một luồng sức mạnh thần bí bao trọn lấy tầng thứ tám. Mà lúc này, có một luồng sức mạnh cực lớn bỗng trào ra khỏi Giới Ngục tháp!
Diệp Huyền bỗng nói: “Trấn!”
Vừa dứt lời, một chữ “tù” màu đỏ bèn khóa chặt trên trán của tầng thứ tám. Ngay sau đó, tầng thứ tám không thể động đậy được. Nữ tử mặc vải bố kia cũng đang định ra tay thì Trấn Hồn kiếm của Diệp Huyền cũng bay tới.
Hấp thụ!
Thanh kiếm này đâm thẳng vào mi tâm của tầng thứ tám, tầng thứ tám cười gằn: “Một thanh kiếm Tứ Duy rác rưởi…”
Nói đến đây, sắc mặt hắn ta lại tái mét: “Sao có thể… thanh kiếm này…”
Giọng nói của tầng thứ tám cứng ngắc, cùng lúc đó, linh hồn của hắn ta cũng bị Trấn Hồn kiếm thôn tính.
Giờ thì tầng thứ tám đã hoàn toàn biến mất.
Diệp Huyền thấy hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ Trấn Hồn kiếm lại dễ dàng hấp thụ linh hồn của tầng thứ tám đến vậy!
Lúc này, nữ tử mặc vải bố kia liếc nhìn Trấn Hồn kiếm trong tay Diệp Huyền, nàng nhướng mày: “Kiếm này…”
Diệp Huyền nhìn nữ tử mặc vải bố, hắn nói: “Sao thế?”
Nữ tử mặc vải bố trầm giọng nói: “Trong kiếm của ngươi có…”
Đúng lúc ấy, Trấn Hồn kiếm khẽ rung chuyển, nữ tử mặc vải bố kia cũng không nói nữa.
Diệp Huyền nhìn Trấn Hồn kiếm, hắn vung tay phải, Trấn Hồn kiếm bèn rơi vào tay hắn. Hắn quan sát kiếm xong lại nói: “Kiếm này làm sao à?”
Nữ tử mặc vải bố nói: “Kiếm này không tồi!”
Diệp Huyền: “…”
Nữ tử mặc vải bố kia lại nhìn chằm chằm Trấn Hồn kiếm một lát, nàng không nói gì cả.
Diệp Huyền cũng nhìn Trấn Hồn kiếm, hắn cảm giác thanh kiếm này có gì đó là lạ. Theo lí mà nói thì Trấn Hồn kiếm không thể thôn tính linh hồn của tầng thứ tám một cách dễ dàng như vậy được.
Đúng lúc ấy, nữ tử mặc vải bố kia bỗng lên tiếng: “Đây là món Ngũ Duy chí bảo đó…”
Diệp Huyền nhìn nữu tử: “Tiền bối, ngươi ở Ngũ Duy à?”
Ngũ Duy!
Nữ tử mặc vải bố lắc đầu.
Diệp Huyền lại hỏi: “Lưỡng Giới Thiên?”
Hắn lấy làm lạ: “Không ở Lưỡng Giới Thiên, thế thì ngươi ở đâu?”
Nữ tử mặc vải bố nhẹ giọng đáp: “Sau này ngươi sẽ biết thôi!”
Diệp Huyền cạn lời.
Nữ tử mặc vải bố liếc mắt nhìn xung quanh, cuối cùng nàng ngẩng đầu.
Tầng thứ chín!
Diệp Huyền hỏi: “Ngươi có thể giết được tầng thứ chín không?”
Nữ tử mặc vải bố lắc đầu: “Thực lực của người này không hề thua kém ta, ta muốn giết hắn ta thì cũng khó đấy.”
Diệp Huyền trầm mặc.
Thực lực của tầng thứ chín không hề thua kém nữ tử mặc vải bố này!
Tầng thứ chín mới là một cường giả chân chính!
Mà lúc này, nữ tử mặc vải bố kia lại nói: “Hắn ta không phải là người nguy hiểm nhất đâu!”
Nghe vậy, Diệp Huyền bèn sững sờ, hắn nói: “Ý ngươi là sao? Vẫn còn người nào khác ư?”
Nữ tử mặc vải bố gật đầu.
Diệp Huyền lấy làm lạ: “Nhưng mà tháp này chỉ có chín tầng…”
Không đúng!
Nói đến đây, Diệp Huyền bỗng nhớ ra một chuyện!
Nữ tử váy trắng đã từng nói tháp này có mười hai tầng…
Thế nhưng nàng cũng chỉ tùy tiện nói vậy mà thôi!
Mười hai tầng!
Diệp Huyền lại dùng cảm giác của mình để xác định, tháp này chỉ có chín tầng mà thôi!
Nữ tử mặc vải bố kia có vẻ biết được hắn đang nghĩ gì, nàng bèn nói: “Cái tháp này đúng thật chỉ có chín tầng, thế nhưng…”
Nói đến đây, nàng đưa mắt nhìn Diệp Huyền: “Nàng ta đưa cái tháp này cho ngươi sao?”
“Nàng ta?”
Diệp Huyền hỏi: “Nữ tử váy trắng sao?”
Nữ tử mặc vải bố kia gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng là nàng ta đưa cho ta!”
Hắn rất rõ, nếu không phải nữ tử váy trắng thì cái tháp này sẽ không đi theo hắn!
Nữ tử mặc vải bố kia trầm ngâm một hồi rồi nói: “Nếu là nàng ta đưa cho ngươi thì không sao!”
Diệp Huyền hỏi: “Tại sao?”
Nữ tử mặc vải bố nói: “Nàng ta sẽ không để ngươi chết, nếu nàng ta đã không xử lí đối phương thì chắc chắn còn có dụng ý nào đó, ngươi không phải lo.”
Diệp Huyền cạn lời.
Sao hắn không lo cho được?
Ngày nào hắn cũng phải ở cùng những người không biết thực lực mạnh đến nhường nào… Hắn cũng thấp thỏm lo âu lắm chứ!
Nữ tử mặc vải bố kia nhìn Diệp Huyền, nàng trầm mặc một lát rồi nói: “Ngươi đi theo ta!”
Nói đoạn, nàng bèn biến mất.
Diệp Huyền cũng rời khỏi Giới Ngục tháp.
Nữ tử mặc vải bố kia liếc nhìn những bức tượng bên trong đại điện, ánh mắt nàng thoáng vẻ rối rắm. Một lát sau, nàng quay người rời đi.
Diệp Huyền vội vàng theo sau.
Trên đường đi, Diệp Huyền hỏi: “Tiền bối, chúng ta đi đâu thế?”
Nữ tử mặc vải bố nói: “Tới một nơi tu luyện.”
Diệp Huyền hỏi: “Ta tu luyện sao?”
Nữ tử mặc vải bố nói: “Đừng có phí lời!”
Diệp Huyền: “…”
Một lát sau, hắn lại hỏi: “Tiền bối, bản tôn của bức tượng sư tôn trong điện kia rất mạnh sao?”
Nữ tử mặc vải bố đáp: “Mạnh hơn ngươi!”
Diệp Huyền: “…”
Một lúc sau, hắn lại hỏi: “Tiền bối, ngươi không mạnh bằng nữ tử váy trắng à?”
Đúng lúc ấy, sắc mặt hắn bỗng thay đổi, bởi lẽ cả người hắn bắt đầu già đi. Diệp Huyền vội bảo: “Tiền bối, ta sai rồi, mồm miệng ta vụng về, ta…”
Chương 1302: Thù này bắt buộc phải trả
Chương 1302: Thù này bắt buộc phải trả
Nữ tử mặc vải bố kia liếc nhìn Diệp Huyền, rất nhanh sau đó hắn được trở lại trạng thái bình thường.
Diệp Huyền bèn thở phào một hơi nhẹ nhõm!
Trước kia hắn chỉ biết nữ tử mặc vải bố này mạnh, thế nhưng hắn không có cảm giác sâu sắc mấy về sức mạnh của nàng. Mà lúc này, khi nữ tử mặc vải bố kia ra tay, Diệp Huyền mới hiểu được nàng mạnh đến mức nào!
Quá kinh khủng!
Hắn chỉ có thể hình dung như vậy mà thôi!
Bởi lẽ khoảnh khắc vừa rồi, hắn cảm thấy mình sắp sửa già khụ luôn rồi!
Đã thế hắn còn không thể phản kháng nữa chứ!
Kiếm ý hay kiếm kĩ gì đó cũng không còn tác dụng trong tình cảnh ấy!
Diệp Huyền lau mồ hôi lạnh, xem ra sau này hắn nên bớt mồm bớt miệng lại thì hơn.
Họa từ miệng mà ra, người xưa nói câu này rất đúng!
Nữ tử mặc vải bố kia tiếp tục đi về phía trước.
Diệp Huyền do dự trong chốc lát rồi lại nói: “Tiền bối, pháp tắc của ngươi… sao ta thấy hơi khó hiểu nhỉ?”
Nữ tử mặc vải bố lắc đầu: “Không phải khó hiểu mà là kiếm của ngươi vẫn chưa đủ!”
Nói đoạn, nàng ngừng lại một lát rồi tiếp tục: “Thực lực của ngươi chưa đủ!”
Diệp Huyền chần chừ một lát rồi hỏi: “Thực lực như thế nào thì mới đủ?”
Nữ tử mặc vải bố nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Như kiểu nữ tử váy trắng ấy!”
Diệp Huyền: “…”
Một lát sau, hắn lại hỏi: “Chênh lệch giữa ta và nữ tử váy trắng có nhiều không?”
Nữ tử mặc vải bố kia suy nghĩ một lát rồi đáp: “Không quá nhiều.”
Nghe vậy, Diệp Huyền thầm mừng trong lòng. Lúc này, nữ tử mặc vải bố kia lại nói: “Ngươi có thể đừng hỏi những câu hỏi như vậy nữa được không? Nói thật lòng thì ta không muốn đả kích ngươi đâu, sợ làm tổn thương đến tâm hồn non nớt của ngươi!”
Diệp Huyền: “…”
Tiếp đó, hắn chỉ biết trầm mặc.
Hắn biết, hắn vẫn còn kém xa so với nữ tử váy trắng.
Diệp Huyền lắc đầu.
Hắn cảm giác nữ tử váy trắng cứ như một vị thần vậy, đúng là không thể vượt qua!
Lúc này, nữ tử mặc vải bố kia lại lên tiếng: “Ngươi bắt buộc phải tự xây dựng kiếm đạo dành cho mình, hơn nữa phải là chính đạo, chính đạo thực sự. Chỉ có vậy, ngươi mới có thể sánh vai cùng với nàng ta. Theo những gì ta biết thì trên thế gian này chỉ có hai người có thể làm được điều này.”
Diệp Huyền hỏi: “Chủ nhân hai thanh kiếm trên đỉnh tháp?”
Nữ tử mặc vải bố gật đầu: “Chính là bọn họ!”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi lại hỏi: “Ta đã từng gặp được rất nhiều người, có một vài tiền bối cũng mạnh như ngươi, mà những người này toàn quen biết ta, cả tiền bối cũng biết ta, thế nhưng ta lại không biết các ngươi…”
Nói đến đây, hắn bèn nhìn về phía nữ tử mặc vải bố: “Tại sao vậy nhỉ?”
Đây là một vấn đề mà hắn vẫn luôn thắc mắc, bởi từ trước đến nay hắn nhận ra thân phận của mình không hề đơn giản như vậy!
Nữ tử mặc vải bố trầm mặc một lát rồi nói: “Ngươi khá là đặc biệt, hơn nữa trên người ngươi có nhân quả…”
Diệp Huyền hỏi: “Nhân quả gì?”
Nữ tử mặc vải bố lắc đầu: “Ta cũng không biết!”
Diệp Huyền còn muốn hỏi gì đó thì nữ tử mặc vải bố bỗng cắt lời hắn: “Thế sự vô thường, vận mệnh vô thường, tất cả mọi thứ cứ bình thường thôi là được, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều quá, cứ đi con đường của ngươi cho tốt đi!”
Diệp Huyền gật đầu, hắn thấy nữ tử mặc vải bố kia nói vô cùng có lí. Mà lúc này, nàng lại bảo: “Dù sao thì ngươi cũng đâu có sự lựa chọn nào khác.”
Diệp Huyền: “…”
Cứ thế, hắn chầm chậm đi theo nữ tử mặc vải bố tới một tinh không xa xôi.
Còn về đi tới chỗ cụ thể nào thì hắn không dám hỏi, hỏi nhiều hắn sợ bị ăn đánh!
…
Kiếm tông.
Kiếm tông nằm ở Kiếm Giới, đây là một nơi vô cùng đặc biệt, bởi xét trên một góc độ nào đó, nó đã không còn thuộc Tứ Duy vũ trụ nữa. Và đương nhiên, nó cũng không nằm trong Ngũ Duy vũ trụ. Có thể nói, Kiếm Giới nằm ở giữa Tứ Duy vũ trụ và Ngũ Duy vũ trụ.
Nơi này gần Ngũ Duy vũ trụ hơn là Lưỡng Giới Thiên!
Nó là mảnh đất mà rất nhiều tiền bối Kiếm tông đã phải cố gắng để giành được!
Từng đời từng đời cường giả Kiếm tông không ngừng tấn công Ngũ Duy. Mặc dù không một ai thành công nhưng Kiếm Giới đang ngày càng kéo gần khoảng cách với Ngũ Duy vũ trụ.
…
Hôm ấy, phân thân của Mục Thanh Phong bỗng xuất hiện ở Kiếm Giới. Ngay sau đó, một tiếng kiếm va chạm vang lên từ Kiếm Giới. Mười mấy đường kiếm quang cũng xuất hiện ngay sau đó.
Trên một ngọn núi đơn độc trôi lơ lửng có một tòa đại điện. Đó chính là Kiếm tông điện. Phía trước tòa đại điện này có một bức tượng, là tượng một thanh sam nam tử, ánh mắt thanh sam nam tử ấy nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt bình tĩnh, khóe miệng thoáng lộ nụ cười. Trên vai hắn ta còn có một tiểu gia hỏa lông xù màu trắng.
Hắn ta chính là tổ sư của Kiếm tông!
Còn về tên của của thanh sam nam tử ấy thì chẳng mấy ai trong Kiếm tông biết, bởi lẽ đã quá lâu rồi.
Đồng thời cũng chẳng ai biết rõ về thực lực của hắn ta.
Tóm lại, tới nay, các kiếm tu của Kiếm tông biết rất ít về vị tổ sư này…
Bên trong Kiếm điện.
Mục Thanh Phong yên lặng ngồi, phía trước hắn ta có mười hai người. Mười hai người này chính là các cường giả siêu cấp của Kiếm tông.
Mục Thanh Phong nói: “Trần Phong chết rồi!”
Nghe vậy, mọi người trong điện bèn kinh ngạc không thôi!
Mục Thanh Phong chậm rãi nhắm hai mắt lại, hắn ta lại nói: “Thù này bắt buộc phải trả!”
Một lão giả kiếm tu phía dưới gật đầu: “Bắc buộc phải trả thù!”
Mục Thanh Phong tiếp tục nói: “Tất cả mọi người tạm thời gác lại công việc của mình, chờ mệnh lệnh của ta!”
Nói đoạn, hắn ta bèn biến mất.
Mọi người trong điện bèn trầm mặc.
Bọn họ rất hiểu thực lực của Lý Trần Phong, có người có thể giết được Lý Trần Phong nghĩa là gì?
Nghĩa là đối phương là một kẻ không hề đơn giản!
Đương nhiên, Kiếm tông truyền thừa bao nhiêu năm nay, bọn họ sẽ không sợ ai hết!
Chương 1303: Cái gọi là Diệt Đạo
Chương 1303: Cái gọi là Diệt Đạo
Sau khi Mục Thanh Phong rời khỏi tòa đại điện, hắn ta bèn tới ngọn núi phía sau Kiếm tông. Ở ngọn núi này có một ngôi nhà đá nhỏ, ngôi nhà không lớn, trông có vẻ đơn sơ.
Mục Thanh Phong bước tới trước ngôi nhà, một lát sau hắn ta quỳ xuống.
Hồi lâu sau, một giọng nói truyền ra từ bên trong ngôi nhà: “Ngươi còn nhớ câu nói đầu tiên ta nói với sư huynh đệ các ngươi năm đó không?”
Mục Thanh Phong gật đầu: “Sư phụ nói, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, núi cao còn có núi cao hơn.”
Người bên trong căn nhà lại bảo: “Các ngươi có nghe lời không?”
Mục Thanh Phong trầm mặc.
Người bên trong căn nhà thở dài: “Con người ấy à, sợ nhất chính là tự mãn. Một khi đã tự mãn thì sẽ dễ lầm tưởng về bản thân.”
Nói đoạn, cửa nhà được đẩy ra, một lão giả bước ra ngoài.
Lão giả ấy mặc một bộ y phục màu đen, tóc bạc trắng, trong tay còn cầm một thanh kiếm làm bằng gỗ.
Trông thấy lão giả, vẻ mặt Mục Thanh Phong có hơi kích động, hắn ta hỏi: “Sư tôn, ngươi đã đạt đến Phàm cảnh rồi sao?”
“Phàm cảnh?”
Đôi mắt lão giả thoáng vẻ mê mang, hắn ta nói: “Nói thì dễ lắm!”
Mục Thanh Phong chau mày: “Nhưng mà ta cảm giác sự tôn đã…”
Lão giả lắc đầu: “Đến nhập môn còn chưa được tính nữa là!”
Nói đoạn, hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía đường chân trời: “Đối phương đã hủy diệt hắn ta hoàn toàn rồi à?”
Mục Thanh Phong gật đầu.
Lão giả cũng gật đầu: “Để ta đi xem sao.”
Dứt lời, lão giả bèn hóa thành một đường kiếm quang và biến mất ở phía chân trời.
Mục Thanh Phong nhìn vậy bèn trầm lặng.
Ban nãy lão giả không cho hắn ta đứng dậy, chứng tỏ đối phương đã tức giận.
Đương nhiên, thân làm sư huynh, hắn ta cũng phải có trách nhiệm với cái chết của Lý Trần Phong.
Nếu như hắn ta không sơ suất, nếu như hắn ta không để phân thân tới thì chắc chắn đã có cơ hội cứu được Lý Trần Phong rồi. Dẫu sao thì người xuất hiện lúc đó cũng không phải bản thể của nữ tử mặc vải bố kia.
Mà hắn ta đã lơ là, để phân thân của mình tới, cuối cùng phải trơ mắt nhìn Lý Trần Phong bị giết chết…
Một lát sau, Mục Thanh Phong chầm chậm nhắm hai mắt lại, hắn ta lẩm nhẩm: “Diệp Huyền…”
…
Lưỡng Giới Thiên.
Chuyện Lý Trần Phong bị hạ gục đã lan truyền khắp Lưỡng Giới Thiên.
Trong một đám mây, Trần Thời Nhất nhanh chóng tới trước mặt Trần các lão, trông hắn ta có hơi hưng phấn: “Người phía sau lưng Diệp Huyền ra tay rồi!”
Trần các lão khẽ gật đầu: “Ta biết!”
Trần Thời Nhất trầm giọng nói: “Lần này thì Kiếm tông phải chịu thiệt lớn rồi!”
Trần các lão nói: “Ngươi chưa từng nghĩ đến người phía sau Diệp Huyền là ai hay sao? Đó là một người mà đến Lý Trần Phong cũng có thể bị giết đấy!”
Trần Thời Nhất trầm mặc.
Nếu không sở hữu thực lực đỉnh cao thì khó mà giết được một cường giả như Lý Trần Phong.
Mà người phía sau Diệp Huyền đã hạ gục được hắn ta. Rất rõ ràng, người này có thực lực hoàn toàn áp đảo Lý Trần Phong.
Diệp Huyền!
Trần Thời Nhất khẽ nói: “Cũng may, khi đó chúng ta lựa chọn làm bạn với hắn, bằng không người chịu thiệt chính là chúng ta!”
Trần các lão gật đầu: “Tiếp tục tìm kiếm Diệp Huyền. Ngoài ra cũng phải để ý động tĩnh bên Kiếm tông mọi lúc mọi nơi.”
Trần Thời Nhất gật đầu, sau đó quay người rời đi.
Trần các lão thầm thở dài một hơi: “Bầu trời của Tứ Duy vũ trụ e là sắp thay đổi rồi!”
Giờ Kiếm tông và Lưỡng Giới Thiên có thể nói là hai nơi hội tụ nhiều cường giả nhất Tứ Duy vũ trụ. Đương nhiên, còn có cả Sinh Mệnh cấm khu nữa. Có điều nơi này chẳng khác gì Kiếm tông của ngày xưa, về cơ bản sẽ không nhúng tay vào chuyện bên ngoài, thần bí vô cùng!
Một lát sau, Trần các lão cũng quay người rời đi, hắn ta phải chuẩn bị thôi.
Bởi lẽ hắn ta biết, chắc chắn Kiếm tông sẽ không chịu để yên.
…
Ở một tinh không xa xôi, nữ tử mặc vải bố đưa Diệp Huyền tiến về phía trước. Lúc này, Diệp Huyền không biết mình đã đi tới tinh vực nào rồi.
Hắn bèn lên tiếng hỏi: “Tiền bối, ta có thể học pháp tắc của ngươi không?”
Nữ tử mặc vải bố lắc đầu: “Ngươi cứ luyện kiếm của ngươi cho tốt đi, nếu luyện tốt thì sẽ không kém ta là bao đâu.”
Diệp Huyền gật đầu: “Được!”
Nói đoạn, hắn lại nhìn về phía nữ tử mặc vải bố và hỏi: “Chúng ta đang đi đâu thế?”
Nữ tử mặc vải bố khẽ nói: “Nơi mà một cố nhân từng ở, đưa ngươi tới đó thử vận may.”
Cố nhân!
Diệp Huyền lại hỏi: “Người đó rất mạnh sao?”
Nữ tử mặc vải bố gật đầu: “Rất mạnh!”
Diệp Huyền đang định nói tiếp thì lúc này, nữ tử mặc vải bố bỗng dừng lại. Nàng hơi nghiêng đầu, Diệp Huyền bèn nhìn theo. Nơi mà nữ tử mặc vải bố nhìn trống không, chẳng có thứ gì cả.
Diệp Huyền hỏi: “Sao thế?”
Nữ tử mặc vải bố thản nhiên nói: “Có người đang đi theo chúng ta!”
Có người!
Diệp Huyền không khỏi chau chặt mày, rất nhanh sau đó sắc mặt hắn bèn trầm xuống: “Kiếm tông?”
Nữ tử mặc vải bố gật đầu: “Là một kiếm tu!”
Diệp Huyền liếc mắt nhìn xung quanh, hắn không lên tiếng.
Nữ tử mặc vải bố bên cạnh hắn cũng không nói gì, nàng tiếp tục đi về phía trước.
Diệp Huyền cũng đi theo nàng.
Bỗng nhiên nữ tử mặc vải bố lại bảo: “Sau này nếu như gặp được nàng ta thì ngươi hãy khuyên nàng ta thiện lương với thế giới này thêm một chút!”
Thiện lương!
Diệp Huyền do dự một lát rồi hỏi: “Trước kia nàng ta đã từng làm chuyện xấu gì sao?”
Nữ tử mặc vải bố liếc nhìn Diệp Huyền, nàng đáp: “Đâu chỉ là chuyện xấu, trong mắt nàng ta, chúng sinh đã từng chỉ như những con kiến bé nhỏ…”
Nói đến đây, trong đầu nữ tử mặc vải bố lại hiện lên một hình ảnh.
Nữ nhân đó đứng trên mây, nhìn xuống chúng sinh từ trên cao…
Diệt Đạo!
Đây chính là cảnh giới mà nữ nhân kia đã phát minh ra, nàng là người đầu tiên đạt đến cảnh giới này…
Hủy diệt chúng sinh, đó chính là đạo, cũng chính là Diệt Đạo.
Mà cảnh giới này có thể nói là cảnh giới độc nhất của nàng.
Thế nhân tu đạo, thế nhưng nàng thì không, nàng tạo ra đạo, sau đó hủy diệt đạo…
Chương 1304: Cùng nguồn gốc với ngươi
Chương 1304: Cùng nguồn gốc với ngươi
Diệt Đạo!
Nó không chỉ đơn giản là một cảnh giới mà còn là một thái độ, thái độ đối với vũ trụ và chúng sinh.
Nàng biết, sau nữ tử váy trắng, sẽ không một ai có thể đạt tới Diệt Đạo cảnh, kể cả hai kiếm tu tuyệt thế kia cũng không thể.
Đương nhiên, điều này không có nghĩa là cảnh giới của hai vị kiếm tu kia thấp hơn so với nữ tử váy trắng, mà là Diệt Đạo cảnh là cảnh giới riêng thuộc về nữ tử váy trắng.
Thực ra những người khác cũng có thể có cơ hội đạt đến Diệt Đạo cảnh, chỉ cần người đó có được thực lực như nữ tử váy trắng, đồng thời có tính cách bá đạo coi thường tất cả và năng lực như nàng là có thể vươn tới cảnh giới này.
Thực sự có người có thể sở hữu thực lực như nữ tử váy trắng ấy sao?
Có!
Có cả hai vị kiếm tu kia nữa.
Thế nhưng kiếm đạo của hai vị kiếm tu kia hoàn toàn khác so với kiếm đạo của nữ tử váy trắng.
Nhất là vị thanh sam nam tử kia, có thể nói kiếm đạo của hắn ta hoàn toàn đối lập với kiếm đạo của nữ tử váy trắng.
Kiếm của thanh sam nam tử có rất nhiều sự ràng buộc, chính những sự ràng buộc này đã hình thành nên kiếm đạo của hắn ta.
Còn kiếm đạo của một vị kiếm tu khác lại là dạng kiếm đạo cô độc, chém đi tất cả nhân, tất cả quả, trong lòng chỉ có kiếm, kiếm là cực hạn.
Kiếm của vị kiếm tu này là thuần túy nhất!
Còn kiếm của nữ tử váy trắng lại là trong vô tình lộ ra hữu tình. Chỉ có điều tình của nàng chỉ dành cho một người duy nhất.
Trừ người đó ra, nàng không vô tình thì cũng là tuyệt tình.
Thế gian này sẽ không có một nữ tử váy trắng thứ hai như thế nữa!
Nữ tử mặc vải bố kia không lên tiếng nữa, mặc dù nàng là cố nhân của nữ tử váy trắng, nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận rằng đối phương là một người lớn mạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng.
Nữ tử mặc vải bố kia liếc nhìn Diệp Huyền, sắc mặt nàng có vẻ rối rắm.
Nếu như Diệp Huyền bị trừ khử thì khó có thể tưởng tượng nữ nhân kia sẽ làm ra chuyện gì…
Mà không chỉ nữ nhân ấy, còn có một người khác nữa. Ngày thường hắn ta cứ cười hi hi ha ha, trông vô hại vô cùng. Thế nhưng một khi hắn ta thực sự phẫn nộ, mức độ điên cuồng của hắn ta chắc chắn không thua kém gì so với nữ tử váy trắng.
Nghĩ tới đây, nữ tử mặc vải bố kia đột nhiên liếc nhìn Diệp Huyền, nàng nói: “Thực ra ngươi cũng rất may mắn đấy!”
May mắn!
Diệp Huyền lấy làm lạ: “Tiền bối nói vậy là sao?”
Nữ tử mặc vải bố trầm giọng nói: “Bởi vì có rất nhiều người quan tâm đến ngươi.”
Diệp Huyền trầm mặc.
Rất nhiều người!
Nếu là trước kia thì có thể hắn không tin đâu, nhưng hiện giờ thì hắn hơi tin rồi.
Bởi lẽ hắn đã gặp được rất nhiều quý nhân.
Thực ra Diệp Huyền cũng khá tò mò về kiếp trước của mình.
Kiếp trước rốt cuộc hắn là một người như thế nào?
Đúng lúc ấy, nữ tử mặc vải bố lại nói: “Chúng ta tới rồi!”
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn, phía trước là một ngôi nhà trúc thoáng ẩn thoáng hiện.
Nhà trúc?
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì nữ tử kia lại bảo: “Đi thôi!”
Hắn gật đầu.
Nữ tử mặc vải bố đưa Diệp Huyến tới trước ngôi nhà trúc. Trước ngôi nhà có một cái đình, trong đình bày một cái bàn đá, hai băng ghế cũng bằng đá. Trên bàn có một bàn cờ còn đang dang dở.
Nữ tử mặc vải bố bước tới trước ngôi nhà trúc, nàng khẽ đẩy cửa rồi tiến vào. Diệp Huyền đi ngay bên cạnh nàng.
Hắn liếc mắt nhìn xung quanh, cuối cùng trông thấy trên bức tường phía trước có treo một bức họa, bên trên bức họa là một nữ tử.
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì nữ tử kia bảo hắn: “Dập đầu đi!”
Hắn sững sờ.
Nữ tử lại bảo: “Dập đầu đi!”
Diệp Huyền do dự một lát rồi chầm chậm quỳ xuống.
Lúc này, nữ tử mặc vải bố nhẹ giọng nói: “Nàng nhận được một quỳ này của ngươi, còn ngươi cũng nên quỳ, hiểu chưa?”
Diệp Huyền hỏi: “Tiền bối, nàng ta là ai?”
Nữ tử mặc vải bố đáp: “Có nguồn gốc với ngươi!”
Có nguồn gốc với hắn ư?
Diệp Huyền khẽ chau màu: “Nguồn gốc gì cơ?”
Nữ tử mặc vải bố không nói gì.
Diệp Huyền đang định hỏi thì nàng lại bước tới bên cạnh chiếc giường trúc rồi khẽ phất tay, rất nhanh sau đó một chiếc hộp màu đen bèn bay ra khỏi gầm giường.
Nàng khẽ mỉm cười: “Có thật này!”
Diệp Huyền hỏi: “Gì thế?”
Nữ tử mặc vải bố đưa chiếc hộp màu đen cho hắn xem: “Này!”
Diệp Huyền liếc mắt nhìn nàng, hắn do dự một lát rồi nhận lấy chiếc hộp: “Đây là gì?”
Nữ tử mặc vải bố đáp: “Người ấy để lại cho ngươi đấy!”
Diệp Huyền hỏi: “Ai cơ?”
Nữ tử mặc vải bố liếc hắn: “Bớt hỏi đi.”
Diệp Huyền: “…”
Nữ tử mặc vải bố bước ra khỏi căn nhà: “Nửa tháng, phân thân của ta còn duy trì được nửa tháng nữa. Nửa tháng sau, ta sẽ biến mất, thế nên ngươi chỉ có thời gian nửa tháng thôi.”
Nói đoạn, nàng bèn rời khỏi căn nhà trúc.
Bên trong nhà, Diệp Huyền trầm mặc hồi lâu. Hắn mở chiếc hộp màu đen ra. Ngay lập tức có một đường kiếm quang bao trọn lấy hắn.
Sau đó, cơ thể của Diệp Huyền cứng ngắc ngay tại chỗ.
Một lát sau, hắn xuất hiện trên một ngọn núi. Phía trước không xa có một thanh sam nam tử đang đứng đó, mà bên cạnh thanh sam nam tử ấy còn có một tiểu nữ hài đang ăn kẹo hồ lô!
Chương 1305: Không được