Nhất Kiến Chung Tình

Chương 5

Tiêu Vũ Lạc vào phòng, nhìn bốn phía chung quanh, trong phòng lụa mỏng rũ xuống, một cỗ mùi thơm như có như không bay tới, làm cho người ta cảm thấy thật là thư thái. Trong phòng có một bàn tròn tinh xảo, bên cạnh đặt hai cái ghế, tất cả đều làm bằng gỗ đàn hương. Đối diện bàn gỗ là bình phong tinh xảo, trên bình phong viết một bài thơ, nét bút này mạnh mẽ, tiêu sái bất kham, hoàn toàn tự nhiên, khiến người khác nhìn vào liền liên tưởng đến khí độ phi phàm của người viết. Tiêu Vũ Lạc đến mặt sau bình phong, thấy một cái đàn cổ thượng hạng, cẩn thận nhìn kỹ, quả nhiên là thánh cầm trong truyền thuyết – Thanh Âm. Nghe nói thánh cầm không phải người người đều có thể đàn, Thanh Âm chỉ nhận người tâm địa thuần khiết, không chấp nhận người bị thế tục nhiễm bẩn, phàm là nhạc khúc do Thanh Âm tấu lên thường để lại dư âm, ba ngày không dứt bên tai. Tiêu Vũ Lạc đối với đàn cổ có yêu thích rất lớn, giờ nhìn thấy thánh cầm, vui không tự kiềm chế được, lập tức ngồi nhanh xuống, xoa xoa tay. Tức khắc, tiếng đàn vang lên, giống như có gió xuân phong thoảng qua, sa trướng phất nhẹ, khiến căn phòng thêm nhu hòa, Tiêu Vũ Lạc say mê tấu lên thanh âm, chưa phát hiện Nhan Tuấn đã về. Nhan Tuấn chỉ lẳng lặng đứng ngoài cửa, nghe tiếng đàn của Tiêu Vũ Lạc. Khi khúc nhạc đã tấu xong, Nhan Tuấn mới vào cửa.

“Vũ Lạc thật sự là hảo nhã hứng a, một cầm thủ đàn xuất sắc như thế, thật sự khiến ta mở rộng nhãn giới a.” Nhan Tuấn đứng bên bình phong, tươi cười như xuân phong dào dạt trên khuôn mặt tuấn mỹ, theo sau là một nữ tử mi thanh mục tú.

“Ha hả, quá khen, ta đàn không giỏi lắm, chê cười rồi. Bất quá, Tuấn, đây chính là thánh cầm trong truyền thuyết ‘Thanh Âm’ đi? Sao lại ở chỗ của ngươi vậy?”

” Vũ Lạc hảo tinh tường, không tồi, đây là thánh cầm ‘Thanh Âm’. Về phần vì sao lại ở chỗ của ta, kỳ thật đây là di vật của gia mẫu. Gia mẫu nói Thanh Âm này là tín vật đính ước cha ta tặng cho nàng. Về phần cha ta vì sao lại có Thanh Âm, ta cũng không biết. Bởi vì ta cũng không biết cha ta là ai, gia mẫu cũng không cho phép ta nhắc tới cha.”

Nhan Tuấn nói xong, trên mặt lộ ra một tia đau thương, nhưng biến mất rất nhanh. Nếu không phải Tiêu Vũ Lạc nhìn y không chớp mắt, e rằng cũng không chú ý tới. Tiêu Vũ Lạc nhất thời không nói gì.

“Vũ Lạc, ngươi thật sự là một hảo cầm thủ, Thanh Âm này không phải người nào cũng có thể đàn được, chỉ có người tinh thuần như ngươi mới có thể. Thật không dám giấu diếm, chỗ ta không một người nào có thể đàn được Thanh Âm. Nói vậy Thanh Âm này cũng đã nhận thức ngươi là chủ nhân của nó, mới có thể người cầm hợp nhất, tấu ra tiếng đàn tuyệt vời độc nhất vô nhị như thế. Ta giúp người hoàn thành ước vọng, tặng Thanh Âm cho ngươi, cũng có thể nhượng Thanh Âm có giá trị tồn tại đích thực.” (zoe : vật đính ước ?! nhanh quá nha~~~ = =+)

Tiêu Vũ Lạc nghe vậy, hưng phấn không nói nên lời: “Thật vậy sao? Thật sự là được sao? Tuấn, ngươi thật sự là quá tốt, cám ơn ngươi!” Nói xong còn nhào lên cho Nhan Tuấn một cái ôm thật lớn.

Nhan Tuấn sửng sốt, cũng cao hứng nở nụ cười, ôm chặt Tiêu Vũ Lạc. “Ngươi thích là tốt rồi. Như vậy, Thanh Âm coi như là có kết quả tốt, có thể vật tẫn này dùng, ta nghĩ gia mẫu cũng sẽ thật cao hứng.” Nói xong kéo Tiêu Vũ Lạc đến bàn gỗ ngồi xuống.

“Ta gọi người chuẩn bị chút điểm tâm, ngươi tới nếm một chút đi.” Nhan Tuấn quay đầu lại nói với Tiểu Cầm: “Tiểu Cầm, ngươi đàn một khúc đi, tùy tiện khúc nào cũng được.”

Tiểu Cầm đáp lời ngồi xuống, sau khi đặt cầm mình mang đến xong liền bắt đầu tấu đàn, nhất thời từng tiếng đàn, ôn nhu lướt qua cõi lòng mỗi người trong phòng, khiến mọi người thấy rất khoan khoái.

“Ân, hảo, đây là điểm tâm gì, hương vị thực đặc biệt.” Tiêu Vũ Lạc cầm lấy một khối điểm tâm màu trắng vào trong miệng.

“Ha hả, đây là hoa quế cao, bên trong bỏ thêm hoa quế, vào miệng liền tan ra, mùi hoa bốn phía. Nếu thích thì ăn nhiều một chút đi.” Nhan Tuấn nói xong lại cầm một khối bỏ vào miệng Tiêu Vũ Lạc. “Vũ Lạc, ngươi đến GiangNamdu ngoạn phải không?”

“Ách, cái này, kỳ thật ta không phải đi du ngoạn, là có nguyên nhân khác. Này ~~~” Tiêu Vũ Lạc vừa nghe vấn đề Nhan Tuấn hỏi liền thập phần xấu hổ, không biết có nên nói tình hình thực tế cho Nhan Tuấn biết hay không .

“Bởi vì gì ~~~ nếu có gì phiền toái, có lẽ ta có thể giúp ngươi. Nhan Tuấn ta nguyện vì bằng hữu không tiếc cả mạng sống. Ách, nếu như không tiện nói, không nói cũng không sao.”

Nhan Tuấn thấy bộ dáng ấp a ấp úng của hắn, thầm nghĩ có thể là chuyện trọng yếu gì đó, không tiện nói cho mình, vì thế cũng không truy vấn nữa.

Tiêu Vũ Lạc chi chi ngô ngô nửa ngày, quyết định cứ theo sự thật mà nói, cảm thấy lúc lão cha đuổi theo còn có thể mượn thanh thế của Nhan Tuấn tránh né một thời gian. Quyết định xong, Tiêu Vũ Lạc tính nói thẳng ra với Nhan Tuấn.

“A, kỳ thật cũng không phải chuyện tình thực nghiêm trọng gì, trước tiên nói, nếu chúng ta là bằng hữu, sau khi ta nói xong không cho phép ngươi cười ta.”

“Ha hả, ta sao lại cười ngươi?” Nhan Tuấn vỗ ngực cam đoan.

” Vậy được rồi, kỳ thật ta là đào hôn. Tuấn, ngươi biết không, lão cha ta gạt ta, đem đại sự cả đời ta sắp đặt sẵn như vậy, thật sự làm ta tức chết. Ta mới mười bảy, thành thân sớm như vậy, ta không thèm. Cho dù muốn thành thân, ta cũng muốn tự mình tuyển lão bà, tuyển một nữ hài tử lớn lên xinh đẹp lại ôn nhu động lòng người.

Lão cha ta tuyển cho ta sao có thể gọi là lão bà? Không phải chỉ là nữ nhi của tướng quân thôi, có gì đặc biệt hơn người đâu, cả ngày chỉ biết múa đao cầm thương. Chỉ có chút công phu liền tự cho là rất giỏi, còn rống to kêu to với ta, liếc mắt một cái đều thấy sẽ đoản mệnh.

Cho nên a, ta liền hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, thừa dịp cha ta không chú ý mang Tiểu Quả trốn đi. Ha hả, đến Giang Nam rồi, phong cảnh Giang Nam thật sự là danh bất hư truyền a.”

Tiêu Vũ Lạc nói đến mi phi sắc vũ(1), đã hoàn toàn tiến vào cảnh giới quên mình. Tiểu Quả bên cạnh thấy bộ dáng này của hắn liền trộm lau mồ hôi, trên mặt rút gân nhưng không có biện pháp gì. Ai nhượng Thiếu gia nhà cậu chính là không có tâm nhãn(1) đâu.

“Nga, thì ra là như vậy a, nếu cha ngươi truy tới đây thì làm sao bây giờ?” Nhan Tuấn kỳ thật nhịn cười rất vất vả, nhưng bởi vì y đáp ứng Tiêu Vũ Lạc không cười hắn, cho nên cũng chỉ có thể nghẹn trong lòng.

“Ách, ta cũng biết cha ta sẽ truy tới đây, nhưng ta nghĩ không nhanh như vậy đâu, đến lúc đó ngươi phải giúp ta a. Ta ở Giang Nam không quen ai, ngươi không giúp ta , ta sẽ chết chắc đó.”

Bình Luận (0)
Comment