Nhất Kiến Chung Tình

Chương 9

Hai người này ái muội dây dưa, không biết mọi thứ vừa rồi đều rơi vào trong mắt Tề Phi Ly đang suy nghĩ sâu xa cùng nghiên cứu ở một chiếc du thuyền khác bên cạnh bọn họ. Y võ nghệ phi phàm, thính lực so với người thường tốt hơn. Huống chi cự ly gần như thế, đối thoại của hai người tự nhiên cũng bị y nghe được nhất thanh nhị sở.

Y từ từ nhíu mi, khóe miệng mặc dù cong lên, thế nhưng từ trong mắt y hoàn toàn nhìn không thấy một chút mỉm cười. Toàn thân quanh quẩn một hơi thở tà mị lại lãnh liệt, ngũ quan hoàn mỹ như là kiệt tác của thần linh, xinh đẹp hoặc nhân, khiến người ta không tự giác bị y hấp dẫn, nhưng lại làm kẻ khác ngần ngại. Lúc này y đang nhìn chăm chú Tiêu Vũ Lạc, biểu tình trên mặt khiến người ta đoán không ra y đang suy nghĩ gì.

Bất thình lình y nhẹ nhàng bay tới trên thuyền bọn Tiêu Vũ Lạc, đứng vững xong, câu dẫn ra một mạt tươi cười tà tứ đủ để cho nữ tử trong thiên hạ đều điên cuồng, hài hước đi về phía Tiêu Vũ Lạc chào hỏi: “Yêu, đây không phải là Lạc nhi của ta sao? Thế nào, sau lưng ta cùng tình nhân lén gặp a?”

Nhan Tuấn lập tức cảnh giác mà nhìn về phía người vừa đến. Người này có thể dưới tình huống y không hề sở giác, như thế vô thanh vô tức tới gần, nhất định võ công cùng mình ngang nhau. Không, rất có thể y còn cao hơn. Nhìn khí thế người này không giận mà uy cùng khí chất ưu nhã cao quý, khẳng định không phải kẻ đầu đường xó chợ. Nhưng chưa bao giờ gặp qua người này, rốt cuộc có lai lịch gì, hơn nữa nhận thức Vũ Lạc. Xem thần sắc có quan hệ , Vũ Lạc ở chỗ này không nhận biết người nào, lẽ nào y cùng Vũ Lạc là nhân sĩ kinh thành?

Nhan Tuấn trong lòng mặc dù đã trăm mối ngổn ngang, nhưng nét mặt lại không biểu hiện ra tâm tình gì, chậm rãi nhướng mi, nghiêng người bảo hộ Tiêu Vũ Lạc ở phía sau, ôn hòa nói : “Không biết tôn tính đại danh vị công tử này, im lặng tiếp cận thuyền của tại hạ có chuyện gì không?”

Tề Phi Ly nghe vậy nhướng mi, đôi mắt nhìn thẳng Nhan Tuấn, không Nhanh không chậm nói : “Ha hả, tại hạ Tề Phi Ly, là ái nhân của nhân nhi khả ái sau lưng ngươi. Thế nào, chẳng lẽ ngươi còn muốn ở trước mặt lão công trêu chọc lão bà người ta sao? Ban nãy ta đều thấy hết nga.” Nói xong còn hướng Tiêu Vũ Lạc liếc mắt.

“Điều đó không có khả năng, Vũ Lạc chưa hề nhắc tới chuyện này với ta.” Nhan Tuấn cùng Tề Phi Ly đối mặt, ánh mắt của hai người giết tới giết lui, điện quang đá lửa trong lúc đó đã không dưới mấy trăm chiêu.Tiêu Vũ Lạc nhìn bọn họ , đối với nhãn thần chiến đấu của hai người không làm gì được, lại tức giận không ngớt đối với việc Tề Phi Ly đột nhiên xuất hiện cùng lời nói khiêu khích, đâm ngay chỗ đau của hắn, thực sự là buồn bực. Vì vậy khó chịu nhìn chằm chằm Tề Phi Ly, tức giận nói: “Uy, Tề Phi Ly chết tiệt, ai là lão bà của ngươi a, ngươi đừng nói lung tung !”

“Nga, là ta nói lung tung sao? Thế nhưng sao ta nhớ rõ có người nói chỉ cần hắn có thì sẽ cho ngay, những lời này không sai chứ? Hay là có người nào đó muốn lật lọng, không giữ lời hứa?” Tề Phi Ly ý tứ trêu tức mười phần.

“Hừ, ngươi nói ai lật lọng? Ta lại chưa nói không nhận, nhưng mà bây giờ ta còn chưa phải của ngươi, vẫn còn tự do, ngươi khó dễ được ta ư?”

Tiêu Vũ Lạc đỏ mặt tía tai giãy dụa, nói xong còn không quên lén liếc nhìn Nhan Tuấn, hy vọng Tuấn không nên hiểu lầm hắn a, hắn cùng Tề Phi Ly này không có quan hệ gì, ô ô ~~~ tại sao ta không may như thế. Lúc này Nhan Tuấn cũng đang nhìn Tiêu Vũ Lạc, hắn sợ đến mức vội cúi đầu, không dám nhìn thẳng Nhan Tuấn.

“ Nga? Ngươi nói cũng có đạo lý, hiện tại ta quả thực không thể có ngươi, thế nhưng ngay lập tức ngươi sẽ không thể nói như vậy, Lạc nhi.” Tề Phi Ly nói xong còn cố tình nhìn về phía Nhan Tuấn, nhưng Nhan Tuấn vẫn không có phản ứng.

“ Ngươi, ngươi đây là ý gì?” Tiêu Vũ Lạc nghe y vừa nói như thế, chột dạ, trong lòng hơi sợ hãi.

“Ha hả, không bao lâu, ngươi sẽ biết, hiện tại không vội.” Tề Phi Ly nhìn thần sắc chột dạ của Tiêu Vũ Lạc cảm thấy hài lòng.

Bình Luận (0)
Comment