Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 125



Thiên Vân đã từng nghĩ nơi đây sẽ rất nguy hiểm, có thể là yêu thú ẩn núp, có thể là ma vật hoành hành, nhưng hắn vạn lần không ngờ tới, cảnh tượng sau khi sương tan, lại như thế này.

Hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy một dãy bậc thang trải dài tới tận chân mây, bậc thang màu trắng, cũng đều làm từ xương sọ con người.

Chứng kiến cảnh này, cho dù ý chí kiên định đến mấy, cũng không khỏi hoảng sợ.
Lại quay đầu nhìn xuống phía dưới, cảnh tượng phía sau lưng càng làm hắn thất kinh.
Những bậc thang hắn từng bước qua, chỉ thấy máu huyết chảy dài, mỗi một bậc thang có một cái xác.

Nheo mắt nhìn lại, mấy cái xác này giống nhau như đúc, tóc dài màu lam, toàn thân lam y, hai mắt nhắm nghiền, khí tức đã đoạn, không phải xác của Thiên Vân, còn ai?
Thiên Vân hít một hơi thật sâu, thầm nhủ bản thân phải bình tĩnh.

Có điều hắn cũng chỉ là người, cho dù đã thành người tu tiên, cuối cùng sau chữ tiên, còn một chữ nhân, hắn không thể khống chế được sự hoảng sợ đang xâm chiếm lấy mình.
"Trở về, Vân lang, trở về đi..."
Lúc này, vài cái bóng mờ mờ đột nhiên xuất hiện.

Ngưng thần nhìn kĩ, mấy cái bóng này này khuôn mặt giống Ngưng Hương như đúc, ngay cả giọng nói cũng tương tự.


Những cái bóng đang cố sức lay thân xác hắn, cứ như vậy lay động, có điều lay cũng vô ích, những cái xác khí tức đã tắt ngấm từ lâu.
Trái tim Thiên Vân không hiểu vì sao, đột nhiên đâm đau.

Cơn đau này vượt xa những cơn đau trước kia, tựa như có hàng vạn thanh đao, liên tục, liên tục đâm vào trái tim hắn.

Thiên Vân sắc mặt trắng nhợt, muốn mở miệng nói một câu.

"Ngưng Hương, ta còn sống"
Có điều một chút thanh âm cũng chẳng thể phát ra, hắn và nàng tưởng như người của hai thế giới.
"Vì sao ta không thể phát ra tiếng nói? Chuyện gì đang diễn ra thế này?" Thiên Vân liên tục hỏi bản thân, có điều hắn nào biết đáp án là gì.
Cạch...!Cạch...
Đúng lúc này, sau lưng truyền tới tiếng động lạ.

Thiên Vân vội vã quay đầu, chỉ thấy trên hành lang không còn là vách đá vạn trượng nữa.

Lúc này bậc thang số sáu mươi, bất ngờ xuất hiện một tòa bình đài.

Bình đài rộng lớn vô cùng, người qua lại cũng không ít, tất cả đều là tu sĩ.
— QUẢNG CÁO —
Thiên Vân hơi nheo mắt, quay đầu nhìn lại phía sau, thi cốt của hắn lúc này đang mục rữa, chỉ vài cái hô hấp, đã là xương trắng.

Ngoài xương sọ, những thứ khác đều hóa thành bột phấn, tứ tán bay đi.

Bóng hình Ngưng Hương gào khóc một lúc, cuối cùng cũng biến mất.
Thiên Vân không hiểu rốt cục chuyện gì đang diễn ra, hắn tự nhủ với mình rằng, tất cả chỉ là ảo giác, chẳng qua trái tim hắn vẫn còn rất đau, đau tới mức hắn thở không nổi.
Quyết không tin tà, Thiên Vân cắn răng bước lên phía trước, từng bước, từng bước một, chỉ một vài cái hô hấp, hắn đã đứng trên bậc thang số sáu mươi.

Vừa đạp vào bậc thang này, cảm giác đau đớn nơi trái tim lập tức thả lỏng, tuy còn một chút khó chịu, có điều đã tốt hơn rất nhiều.
"Vị huynh đài này, ngươi là tu sĩ mới tới sao? Xem khí tức của ngươi không sai nha, ta đoán ngươi đang tìm kiếm Phân Chi đan, đột phá cảnh giới đúng không?" Thiên Vân vừa bước vào bậc thang số sáu mươi, chợt nghe bên cạnh truyền tới một thanh âm khàn khàn.

Ghé mắt nhìn sang, người vừa bắt chuyện là một tu sĩ tuổi chừng 25, khí tức không phải rất mạnh, có lẽ vừa mới bước vào Phân Chi cảnh không lâu.

Người này vẻ mặt xuân phong đắc ý, miệng lúc nào cũng treo một nụ cười tươi.
Thiên Vân ngưng thần nhìn kĩ hồi lâu, chỉ thấy từ cử chỉ, hành vi, đến cả cách nói chuyện của kẻ này, so sánh với người bình thường không có khác biệt.
"Tại hạ Thiên Vân, không biết huynh đài là?" Thiên Vân không có làm mất lễ nghĩa, vội vàng chắp tay.

"Ta tên Bạch Tiêu, huynh đài cứ gọi ta Bạch đại ca là được".

Người kia cũng học Thiên Vân, chắp tay chào một cái, nói.
Thiên Vân đáy mắt hơi ngưng, rất nhanh đã trở lại bình thường, mỉm cười hỏi.

"Nghe Bạch huynh nói, xem ra nơi này có Phân Chi đan bán ra a, không biết giá cả như thế nào?"
Bạch Tiêu mỉm cười, gật đầu nói.

"Đó là đương nhiên, ở Vạn Bảo phường thị này, cái gì mà không có, ngay cả công pháp trực chỉ tiên đạo cũng không ít, chỉ cần huynh đài chịu gia nhập chúng ta, ngươi muốn gì đều dễ nói"
Thiên Vân trong lòng như bắt được thứ gì, cũng không có thể hiện lên mặt, vẫn một bộ chăm chú lắng nghe.

Thỉnh thoảng đánh giá người qua lại hai bên đường, cảnh tượng vô cùng tấp nập.
— QUẢNG CÁO —
"Huynh đài có lẽ không biết, người đứng đầu Vạn Bảo phường thị, tu vi đơn giản không thể tưởng tượng, nghe nói đã siêu việt Sinh Hoa cảnh.

Chỉ cần một cái giơ tay nhấc chân, căn bản chính là thiên băng địa liệt, khủng bố cực kỳ".

Bạch Tiêu một đường vừa đi vừa giới thiệu, không hề xem Thiên Vân như người ngoài.
Thiên Vân mỉm cười, lại chắp tay, làm bộ thỉnh giáo hỏi.

"Bạch huynh không biết đã ở đây bao lâu? Vì sao lại tới nơi này?"
"Ta cũng không rõ, chắc cũng có hai, ba năm thời gian a.

Còn vì sao ta tới nơi này, ta cũng chỉ mơ hồ nhớ một ít mà thôi.

Nếu nhớ không lầm, hình như ta cùng một vị cường địch giao chiến với nhau, cuối cùng ta bị thương nặng, phải trốn vào Nhất Tuyến Thiên, sau đó ta mơ mơ màng màng, đi tới nơi này".

Bạch Tiêu ngẫm nghĩ một hồi, trả lời.
Thiên Vân làm bộ giật mình, cả kinh nói.

"Bạch huynh cũng là người từ ngoài vào đây hay sao? Không biết huynh xuất thân nơi nào?"
Bạch Tiêu vừa đi vừa chắp tay, thỉnh thoảng cúi đầu chào một vài người đi ngang qua, xem ra giao tế không sai, nghe Thiên Vân hỏi, lúc này mới cười nói.

"Ta là tu sĩ Đại Ngu vương triều, còn huynh đài, ngươi từ đâu đến?"
Thiên Vân vừa nghe tới hai từ Đại Ngu, nội tâm không khỏi siết chặt, có điều vẫn không biểu lộ lên mặt, mỉm cười trả lời.


"Vậy chúng ta là đồng hương rồi, ta cũng giống huynh, xuất thân từ Đại Ngu"
Thực ra Thiên Vân không có nói dối, cách Đại Việt một cái triều đại, quả thực đất nước lấy tên Đại Ngu, do nhà Hồ làm chủ.

Có điều hai cái triều đại, cách nhau tới ba vạn năm lâu, căn bản khó mà tin nổi.
"A! Trùng hợp như vậy sao? Ta ở đây lâu như vậy, cũng là lần đầu tiên gặp người đồng hương".

Bạch Tiêu nhãn tình sáng lên, vui vẻ nói.
Thiên Vân cũng tỏ vẻ tươi cười, không nói thêm cái gì, lặng yên theo sau Bạch Tiêu.
— QUẢNG CÁO —
Bạch Tiêu quen đường quen nẻo, trực tiếp dẫn Thiên Vân tới một tửu lâu, hai người đi thẳng tới lầu hai, còn gọi ra một ít đồ ăn, một ít linh tửu.
Thấy đối phương nhiệt tình như vậy, Thiên Vân cũng không có khách sáo, hai người vừa ăn vừa trò chuyện, tựa như đôi bạn thân sau bao ngày gặp lại, nói không biết mệt là gì.
Thiên Vân vừa ăn uống, vừa để ý dòng người qua lại, càng nhìn nhiều, nội tâm hắn càng lạnh lẽo hơn.
"Bạch huynh sống ở đây lâu như vậy, chắc cũng biết rất nhiều chuyện bí mật đi...!Không biết huynh đã từng nhìn thấy một đường hành lang, có điều hành lang này bậc thang đều làm từ sọ người hay chăng?" Thiên Vân dùng truyền âm nhập mật, thì thào nói.
Thiên Vân tuy đang truyền âm, có điều đáy mắt vẫn để ý xung quanh.

Hắn chỉ vừa mới nhắc tới hai chữ hành lang, lập tức có ánh mắt mang theo sát cơ quét qua.
"Không có nha, ta tới đây lâu như vậy, cũng chưa từng nghe ai nói có nơi nào như vậy".

Bạch Tiêu nghi hoặc, lắc lắc cái đầu.
Thiên Vân cũng không quá chuyên tâm hỏi vấn đề này, lập tức đổi chủ đề.

"A! Việc này ta chỉ nghe mấy vị đồng môn sư huynh nhắc qua mà thôi, căn bản cũng không tin là thực.

Chẳng qua thấy Bạch huynh đi nhiều biết rộng, mới hỏi thăm một chút.

Vừa rồi ta tiến tới nơi này, có nghe một ít lời thì thầm, không biết Bạch huynh có từng nghe thấy?"
"Ồ! Vân huynh đệ cũng nghe thấy tiếng thì thầm này sao? Lúc ta tiến về nơi này, quả thực từng nghe có người nói bên tai, hình như là "trở về" thì phải".

Bạch Tiêu ngẫm nghĩ một chút, gật đầu trả lời..


Bình Luận (0)
Comment