Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 135



Kiếm Vô Ngân quát to một tiếng, hai ngón tay điểm vào con thú, chỉ thấy thiên địa vào lúc này bỗng dưng tối đen như mực, một đạo kiếm quang bé như cây kim phóng ra.

Kiếm quang rất bé nhỏ, có điều khí thế của nó cũng quá kinh khủng, kiếm vừa ra, trời đất cũng phải thất sắc.
Con thú chỉ kịp phun một chút lửa, kiếm quang đã chui vào óc nó, một đường xuyên qua, một đường quấy nát.

Chỉ ba hơi thời gian, con thú đã bị kiếm khí quấy thành bã vụn, ngay cả yêu đan cũng không thoát khỏi kiếm khí cắt chém, trực tiếp nát bấy.
Tố Ngưng biết một kiếm này mạnh, có điều nàng chưa từng nghĩ sẽ khủng bố tới mức này, nàng hít một hơi thật sâu, lúc này mới đứng dậy, nói.

"Đạo hữu thực lực thật không phải chuyện đùa, xem ra Đại Việt lại đi ra một Vô Sinh thứ hai"
Kiếm Vô Ngân nghe nàng khen, trong lòng mở cờ, có điều vẫn làm bộ khiêm tốn nói.

"Đạo hữu nói đùa, tại hạ dù sao cũng là hậu bối, làm sao dám so sánh với Vô Sinh lão tổ"
Miệng thì mở lời khiêm tốn, một bộ đạo mạo, có điều đáy mắt khi quét qua thân ảnh Tố Ngưng, cái vẻ dâm tà ấy không khỏi bán đứng y.

Tất nhiên y ẩn giấu rất tốt, nếu không cẩn thận chú ý sẽ không thể phát hiện.
Sương mù tàn mạn, gió nhè nhẹ thổi, bên ngoài Nhất Tuyến Thiên đột nhiên xuất hiện một đạo cột sáng, cột sáng tới nhanh, đi cũng nhanh.

Cột sáng vừa biến mất, chỉ thấy một thân ảnh màu lam nằm im bất động, khí tức có chút suy yếu, nhìn kĩ một chút, lại không phải Thiên Vân, còn ai.

"Ta! Là Thiên Vân"
Trải qua quá nhiều lần luân hồi, Thiên Vân hiện tại bỏ không được câu cửa miệng, lúc này thân thể hắn có chút động đậy, hai mắt khép hờ mở ra, nhìn lên bầu trời.
Bầu trời là màu xanh, không thấy thái dương, có điều nơi này hiển nhiên không phải Luân Hồi chi cảnh.
— QUẢNG CÁO —
"Ta! Trở lại rồi".

Hai con ngươi vốn tinh khiết tựa sao trời, lúc này biến thành sâu thẳm, mang theo sự tang thương của năm tháng.

Nét tang thương ấy đáng ra không nên xuất hiện ở một người trẻ tuổi, nhất là xuất hiện trên người một tu sĩ.
Thiên Vân không cười, cũng không nói gì thêm, chỉ ngửa mặt nhìn lên trời, khóe mi cay cay.

Hắn lại nhớ tới những người thân quen bên trong bàn cờ, nhớ tới vô số lần sinh diệt, hắn không khỏi thương tâm.

Thân phận quân cờ, đọa lạc thần trí, tới khi chết cũng chỉ là con rối.
Thiên Vân không biết sau này nếu thực sự đại kiếp tiến đến, hắn sẽ đối mặt với bọn họ như thế nào, liệu có thể thẳng tay tiêu diệt bọn họ như hắn vẫn thường làm hay không.
Hắn gắng sức ngồi dậy, ngồi xếp bằng, vận chuyển công pháp khôi phục thực lực, cũng bắt đầu chắp nối những chuyện đã xảy ra thành một chỉnh thể.
Theo những manh mối để lại, Nhất Tuyến Thiên này chính là một cửa ngõ liên kết với bàn cờ.

Bàn cờ này được đặt bên trong cổ chiến thuyền, người hạ cờ là ông lão áo gai.

Câu hỏi đặt ra, ông lão mặc chiến giáp là ai? Ông ta quan sát bàn cờ, có mục đích gì?
Tiếp nữa là việc người sau khi trải qua ngàn tỷ luân hồi, một khi đánh mất thần trí, sẽ đi về đâu? Thiên Vân nhớ rõ, lần đầu tiên mình chạm mặt với người thần bí là khi đi vào Nhất Tuyến Thiên.

Thế nhưng tại sao hắn lại có cảm giác rất quen thuộc đây? Tại sao hắn luôn có cảm giác, đã từng gặp mặt loại tồn tại này ở đâu đó, trước cả khi tiến vào Nhất Tuyến Thiên.

Cảm giác của hắn không bao giờ bán đứng hắn, vậy chỉ có một lời giải thích, kí ức về loại tồn tại thần bí này, đã bị một thế lực nào đó cố ý xóa đi.

Từ khí lớn lên tới nay, hắn không biết đã bị mất đi bao nhiêu kí ức, chỉ là hắn có thể khẳng định một điều, người làm được việc này, thực lực sẽ rất mạnh.

Dương Thanh Long? Người này đã chết, trên lý luận là như vậy, có điều hắn đã thực sự chết hay chưa, câu hỏi này vẫn chưa thể giải đáp.

Kí ức của hắn về 16 năm đầu đời luôn bị bôi xóa, vậy manh mối đầu tiên là ở Dương gia.

Lần tiếp theo hắn bị người xóa kí ức, chính là đêm hắn muốn rời khỏi Hải Vân Lĩnh, thế nhưng tới khi hắn tỉnh giấc, lại thấy mình nằm trong một hang động xa lạ.

Suy ra manh mối tiếp theo, chính là Hải Vân Lĩnh.

Dương gia đã bị hủy diệt, không thể nào là nơi ẩn giấu một đội quân hùng hậu như vậy, nếu có cũng đã bị người phát giác.

Vậy đầu mối chỉ còn lại Hải Vân Lĩnh, nơi này địa hình hiểm trở, thậm chí được ví như cấm địa, nếu muốn che giấu một điều gì đó, nơi này hiển nhiên là một nơi vô cùng tốt.
Đã có cho mình một đáp án, Thiên Vân cũng không tiếp tục dây dưa tới vấn đề này nữa, hắn hiện tại thực lực còn chưa đủ, đợi sau này rồi tính.
Thiên Vân lại nhớ tới trận chiến với Vạn Bảo lâu chủ, cũng nhớ lại một đao kia, miệng không khỏi nở một nụ cười.

Hắn khổ tâm mưu toan hồi lâu, cho dù biết cơ hội thành công bé nhỏ, nhưng vẫn không ngừng vì mình mà cổ vũ.

Trời không phụ người có lòng, hắn đã thành công, đã trốn được một kiếp.
— QUẢNG CÁO —
Hắn còn nhớ rõ những lời Bạch Tiêu nói, bàn cờ gọi là Vạn Bảo phường thị, người đứng đầu đã có tu vi Sinh Hoa cảnh.

Thế nhưng trải qua vô số lần luân hồi, Thiên Vân chưa từng thấy người đứng đầu ra nhập chiến trường, vậy vì sao Bạch Tiêu lại biết tới sự tồn tại của người này?
Lại nói, Bạch Tiêu sống cách thời đại của Thiên Vân tới 3 vạn năm lâu.

Vậy có nghĩa hắn đã tiến vào bàn cờ rất, rất lâu, chỉ sợ hắn đã vòng đi vòng lại không ít lần.

Bạch Tiêu biết tới sự tồn tại của Vạn Bảo lâu chủ, vậy có nghĩa người này đã từng hiện thân.

Thế nhưng tại sao trải qua nhiều lần luân hồi như vậy, lại không thấy người này xuất hiện? Điều này nói rõ, Vạn Bảo lâu chủ chỉ xuất hiện ở mốc thời gian đặc biệt.

Mà mốc thời gian đặc biệt, chính là khi bàn cờ tiến về bậc thang cuối cùng.
Thiên Vân phân tích quá nhiều lần, hắn có bảy thành nắm chắc, Vạn Bảo lâu chủ sẽ lộ mặt.

Quả nhiên không ngoài sở liệu, người này đã lộ mặt, hơn nữa còn tạo thế cho hắn.
Vạn Bảo lâu chủ đạt thành hiệp nghị với hai ông lão chơi cờ, hắn có thể giữ lại tu vi Sinh Hoa, một khi vòng lặp đi tới bậc thang cuối cùng, với tu vi ấy hắn sẽ dễ dàng nghiền nát tất cả, vĩnh viễn đứng ở đỉnh phong.

Chỉ tiếc, lần này hắn gặp một kẻ khác, cũng khôn khéo chẳng kém gì, thậm chí còn dám tính toán cả người hạ cờ.

Thiên Vân không vì ham muốn thực lực mà nuốt đan dược, đến thời điểm cuối cùng, hắn có thể cùng Vạn Bảo lâu chủ cùng vật tay.

Vạn Bảo lâu chủ sống lâu như vậy, cũng chứng kiến đủ loại thần thông, thuật pháp khủng bố, nhất là khi bên trên còn có hai vị đại năng chơi cờ.

Hắn làm sao có thể thoát khỏi cám dỗ thực lực, làm sao không đi học các môn thần thông bên trong Vạn Bảo lâu đây?
Như đã nói, những môn thần thông có trong Vạn Bảo lâu vô cùng mạnh, chẳng qua nó lại là con dao hai lưỡi.

Nó chỉ thực sự mạnh khi người đối diện cho rằng nó mạnh, nhưng nếu người đối diện không tin, vậy căn bản chỉ là pháo bông lòe loẹt mà thôi.

Vạn Bảo lâu chủ đánh ra nhiều thần thông như vậy, lại không qua được cái phất tay của Thiên Vân, điều đó chứng minh lời hắn nói là đúng.
Sau khi bị Thiên Vân vạch trần, Vạn Bảo lâu chủ đã tỏ ra sợ hãi.

Cũng bởi vì hắn sợ hãi, nên đã tặng cho Thiên Vân một cơ hội, cơ hội chứng minh Ảo Mộng Nhất Đao mạnh.

Thiên Vân chém ra đao kia, Vạn Bảo lâu chủ tin rằng đao này quá mạnh, hắn xuất ra đủ loại phòng hộ, có điều làm sao hắn chống lại được đây? Đao kia Thiên Vân luôn vững tin nó có thể trảm phá hết thảy, chỉ cần đối phương sợ, đối phương sẽ chết.
Vạn Bảo lâu chủ chết, người hạ cờ làm sao không chú ý đây?
— QUẢNG CÁO —
Thiên Vân tính toán lâu như vậy, cũng chỉ vì muốn hai ông lão tin rằng, Ảo Mộng Nhất Đao là do chính hắn sáng tạo, không có một tí liên quan gì tới Vạn Bảo lâu cả.
Sau khi Thiên Vân bước vào Đạo Quả, thực lực của hắn càng cường đại, tầm mắt càng không phải Sinh Hoa tu sĩ có thể tưởng tượng, niềm tin vào một đao cũng càng lớn hơn.
Ông lão áo gai chỉ xem Thiên Vân như quân cờ, căn bản sẽ không tin hắn sẽ phản kháng.

Thế nhưng ông ta sai, Thiên Vân vậy mà dám chém ra một đao.

Đao kia không chỉ quán trú pháp lực Đạo Quả, thậm chí Thiên Vân đã cố gắng vắt óc để nghĩ nó càng cường đại càng tốt.

Ông lão áo gai không sợ, nhưng ông ta tin rằng đao đó có thể gây nhiễu loạn, vậy nên ông đã biến chiêu từ gạt bỏ sang bóp.
Thiên Vân cũng chỉ cần có thế, hắn tính toán lâu như vậy, chỉ cần ông ta tin rằng Ảo Mộng Nhất Đao có thể gây phiền hà, vậy là đủ.
Đao cùng bàn tay va chạm, tuy không đủ để gây thương tổn cho ông lão, nhưng đem lại cho Thiên Vân thời gian.

Hắn nắm chắc thời gian đó, phóng về thân xác, nhập vào rồi rời đi.
Đây là một trận đấu trí, Thiên Vân đã làm quân cờ quá lâu.

Ngàn tỉ lần lặp đi lặp lại, hắn chỉ chờ có thế thôi, cuối cùng hắn làm được, hắn đã tự do.

Tất nhiên hắn biết, việc mình có thể chạy thoát, có lẽ ông lão cũng ngầm đồng ý.

Nếu ông lão muốn đuổi tận giết tuyệt, Thiên Vân chạy trời cũng không khỏi nắng.
Thiên Vân âm thầm thở ra một hơi, nhìn vào đan điền, muốn xem hai gốc đạo thụ hiện tại ra sao..


Bình Luận (0)
Comment