Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 138



Thực lực Thiên Vân hiện tại có thể nói nghiền ép tất cả, hắn một đường thẳng hướng động quật, thế như chẻ tre, không gì cản nổi.

Thiên Vân đã không cần Phân Chi đan đột phá cảnh giới nữa, chính vì thế hắn cũng không thèm quan tâm tới việc có thể thu về Kim Thiền Quả hay không, hắn tới nơi này chi để tìm một người.

Không sai, chính là Kiếm Vô Ngân.
Thiên Vân cùng Kiếm Vô Ngân đã là tử địch, hắn sẽ không vì y là đồng môn mà buông tha.

Kiếm Vô Ngân tốc độ phát triển quá nhanh, hắn tuy không sợ, có điều cả hai chung một môn phái, ra vào không tránh được tình cờ gặp mặt.

Đến lúc đó lúng túng là một chuyện, nếu gặp ám toán lại càng phiền phức.

Lại nói, kẻ này còn có một vị sư phụ tu vi Sinh Hoa cảnh, hắn không dám chắc vị lão tổ này có bị Kiếm Vô Ngân tẩy não hay không.

Đám khí vận chi tử căn bản không theo nhẽ thường ra bài, tốt nhất nếu có cơ hội nên diệt đi thì hơn.

Thiên Vân đã truyền ra tin đồn Kiếm Vô Ngân bị đoạt xá, chỉ cần hắn giết chết y, lại tung tin kẻ này là ma môn, hắn tin vị lão tổ kia sẽ không quá nghi ngờ bản thân.
Bên trong động quật cùng bên ngoài nhân quả đã đoạn, có điều Thiên Vân cùng Kiếm Vô Ngân đang ở rất gần, hắn vẫn có thể lờ mờ bắt được khí tức của y.
Trên đường tìm Kiếm Vô Ngân, Thiên Vân chạm mặt không ít người, có điều hắn không cùng bọn họ xảy ra xung đột, bọn họ cũng lười quản hắn.
Thiên Vân một đường lao nhanh, qua tính toán, khí tức của Kiếm Vô Ngân đã ở rất gần.

Phốc...
Thiên Vân vừa đi ngang một ngã rẽ, bất ngờ có một đạo ô quang phóng tới, tốc độ cực nhanh, nháy mắt mắt đã đến.
Thiên Vân đang không ngừng sử dụng Thiên Diễn Thuật, nào ngờ bị người tập kích, nhìn đạo ô quang còn cách thân chưa tới một tấc, hắn ánh mắt phát lạnh, trước ngực vằn vện đồ án, mong muốn cản lại đạo ô quang này.
Phốc...
Một cây kim khâu toả ra hắc mang găm thẳng vào người hắn, tuy không sâu, có điều lại khiến thân thể hắn suy yếu không ít.

Cái cảm giác vô lực này, hắn đã rất lâu không được trải nghiệm.

Nghiến răng rút cây kim ra, chỉ thấy cây kim này thế mà phù văn chi chít, đếm sơ cũng có 39 đạo.

Càng làm Thiên Vân khiếp sợ chính là, đầu cây kim còn tẩm một loại độc.

Độc này tên Hoá Huyết thủy, chuyên sử dụng để đối kháng thể tu.
— QUẢNG CÁO —
Lông mày Thiên Vân nhíu chặt, nhìn về một góc khuất, nói.
"Trương huynh quả thực đủ nhọc lòng, ta nghĩ tới nghĩ lui, người hiểu ta rõ nhất chỉ có huynh mà thôi, ngươi trốn tránh cũng vô ích"
"Ài! Vân huynh không hổ là nội môn thi đấu đứng đầu, thực lực cũng như trí tuệ, quả thật khiến tại hạ bội phục".

Một bóng người chậm rãi từ góc khuất đi ra, lại không phải Trương Hạo Nhiên, còn ai.
Thiên Vân thở dài, lắc đầu nói.

"Trong những người tiến vào nơi này, người có thể hiểu ta, ngoài Trương huynh ra, thật không tìm được ai khác.

Thứ nhất Trương huynh biết ta và Kiếm Vô Ngân là tử địch.

Chặn giết ta cách tốt nhất là tìm tới nơi Kiếm Vô Ngân xuất hiện, huynh biết ta sẽ tới.

Thứ hai, người có thể nhọc công tạo ra cây kim này, lại tẩm Hoá Huyết thủy, chuyên để khắc chế ta, nếu không phải người hiểu rõ tại hạ, sẽ không cẩn trọng như thế.

Tại hạ có mười thành nắm chắc an toàn chống lại linh khí dưới trung phẩm, có điều cực phẩm linh khí, tại hạ chỉ đành nhận mệnh.

Giết một tu sĩ Khai Linh cảnh, phải dùng tới cực phẩm linh khí cùng độc thủy, nói ra ai mà tin?"
"Huynh là tu sĩ duy nhất ta thưởng thức, chỉ có điều chúng ta là người hai thế giới.

Nếu như huynh đài là người ma môn, ta quả thực rất muốn làm bạn.

Chẳng qua, ta biết huynh không ưa gì ma môn, sẽ không cùng ta làm bạn, bởi vậy ta chỉ còn cách giết huynh mà thôi".

Trương Hạo Nhiên thở dài lắc đầu, khó xử nói.

"Trương huynh nói không sai, có điều ta nghĩ mãi không ra, Quỷ Linh Tông vì cái gì luôn muốn thôn tính thế giới, tất cả cùng sống hoà bình không tốt hay sao?" Thiên Vân sắc mặt trắng bệch, một bộ suy yếu hỏi.
"Chúng ta chỉ là quân cờ mà thôi, nếu không tuân theo, chúng ta sẽ chết.

Nhiều lúc ta cũng rất muốn giống đám người tu tiên, không phải chịu sự chi phối từ ma giới, thích tu luyện thế nào thì tu luyện.

Còn chúng ta, nếu muốn mạnh, bắt buộc phải phụ thuộc vào ma giới ban tặng ma huyết, nếu không có nó, bọn ta sẽ rơi vào điên loạn, sẽ hoá thành ma vật, sống không bằng chết".

Trương Hạo Nhiên khổ sở lẩm bẩm, tâm tình có thể nói rất tệ.
Thiên Vân mỗi lần nghe tới hai từ quân cờ, đáy lòng không khỏi muộn phiền.

Hắn không hiểu nhiều về ma môn, có điều nghe xong Trương Hạo Nhiên nói, hắn cũng đã có phán đoán.
"Vân huynh! Lên đường đi thôi".

Trương Hạo Nhiên thở dài, tay khẽ vẫy, một thanh phi kiếm từ nhẫn trữ vật lao ra.

Phi kiếm phù văn chi chít, đếm sơ sơ cùng có 35 đạo, pháp lực rót vào, phi kiếm liền bay lên, hào quang loá cả mắt, thẳng hướng cái cổ Thiên Vân mà đi.
"Ài!" Thiên Vân cũng thở dài, cánh tay nâng lên, hai ngón tay hợp lại, chém ra một đao.
— QUẢNG CÁO —
Phi kiếm là thượng phẩm linh khí, khí thế rất không sai.

Có điều so sánh với một đao kia, căn bản giống như đom đóm cùng hạo nguyệt tranh sáng, yếu đến đáng thương.
Trương Hạo Nhiên vẻ mặt thất kinh, vội vã nuốt vào một viên đan dược màu đỏ, đan dược vừa vào miệng liền trực tiếp tan đi, cơ thể hắn biến đổi.

Chỉ thấy cần cổ mọc ra một cái đầu thứ hai, dưới sườn cũng xuất hiện hai đầu cánh tay.

Khí thế của y mạnh hơn rất nhiều, so sánh với Phong Thân cảnh không khác.

Bốn đầu cánh tay hợp sức tung ra một chưởng, thẳng hướng đạo đao quang mà đi.
Nói thì lâu, thực ra mọi thứ chỉ chớp mắt liền hoàn thành.
Phi kiếm đụng vào đao quang, trực tiếp gãy làm đôi.

Bốn đầu chưởng ảnh ập tới, lập tức bị đao quang chém vụn, căn bản không chịu nổi một kích.

Thế đao vẫn còn chưa tận, thẳng hướng thân thể Trương Hạo Nhiên chui vào.
Trương Hạo Nhiên sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nghi hoặc nhìn hướng Thiên Vân.
Thiên Vân nhìn y, lắc đầu thở dài.

"Huynh chỉ biết ta thân thể mạnh, nào biết thứ ta mạnh nhất hiện nay không phải thân thể, mà là một đao này"
Lời nói vừa dứt, thân thể Trương Hạo Nhiên trực tiếp sụp đổ, có điều hắn không nói lời sáo rỗng, chỉ mỉm cười xem như chúc phúc.

"Người ta nói, "biết người biết mặt không biết lòng".

Nhưng rõ ràng ta và huynh biết người biết mặt biết lòng, tại sao lại rơi vào kết cục này? Ma môn, chính phái, cuối cùng chúng ta vì cái gì mà chiến? Ta nghĩ rằng mình đã thoát ly bàn cờ, tại sao lúc này ta lại có cảm giác, chính phiến trời đất này mới thực sự là bàn cờ đây này".

Thiên Vân tâm tình có chút phiền muộn, lẩm bẩm tự hỏi.
Cũng chỉ lẩm bẩm một chút, sau đó hắn liền vươn tay hấp thu linh tính của Trương Hạo Nhiên.

Thần hồn Trương Hạo Nhiên có lẽ đã bị ma môn khống chế, nếu Thiên Vân không làm tuyệt, chỉ sợ sẽ có lúc lộ tẩy.
— QUẢNG CÁO —
Thả một đạo hỏa cầu thuật, thiêu hủy đi thi thể Trương Hạo Nhiên, Thiên Vân lại từ nhẫn trữ vật lấy ra một viên đan dược, nuốt vào bụng, điều chỉnh một chút tâm tình, lúc này mới tiến lên.

Đan dược hắn nuốt không phải giải độc đan.

Độc lực của Hoá Huyết thủy rất mạnh, tuy nhiên chỉ có tác dụng chốc lát, chỉ cần thời gian đủ lâu, cơ thể sẽ tự động bài trừ.

Hơn nữa pháp lực Thiên Vân không bị phong cấm, tốc độ bài trừ sẽ càng nhanh.
Thứ hắn ăn vào chính là Diên Thọ Đan, Thiên Vân đã tiêu hao khá nhiều tuổi thọ, hiện tại nuốt đan này, xem như hợp lý.
Vừa nuốt viên Diên Thọ Đan vào bụng, Thiên Vân chỉ thấy toàn thân thư sướng, cảm giác như đồ vật đánh mất một lần nữa tìm thấy, khiến người ta không khỏi mừng rỡ.
Oanh!
Đúng lúc này, thể nội Thiên Vân đột nhiên truyền tới một trận nổ vang.

Không hiểu xảy ra chuyện gì, Thiên Vân vội vàng nhìn vào đan điền.
Chỉ thấy, lúc này gốc đạo thụ màu xanh đang cất cao, dường như muốn vươn mình đột phá giới hạn.

Hai đạo gông xiềng bị kéo căng, tùy thời có thể bị chặt đứt.

Linh căn một lần nữa đâm về đoàn khổng lồ linh tính, ra sức hấp nuốt.
Thiên Vân ngẩn ra một lúc, sau đó chuyển thành mừng như điên, cắn răng lấy ra mấy viên Bồi Nguyên Đan còn cất giữ, một hơi chuyển hoá sạch.

Đoàn linh tính lại biến lớn, gốc đạo thụ tuy bị hai căn dây xích giữ chặt, có điều tốc độ phát triển vẫn rất nhanh.
Thiên Vân hít một hơi thật sâu, cố nén tâm tình vui sướng, tiếp tục tìm kiếm nơi Kiếm Vô Ngân dừng chân..


Bình Luận (0)
Comment