Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 46



Thiên Vân híp mắt nhìn lại, thế mà lại gặp một tên có đại khí vận.

Kẻ này tướng mạo cũng không tệ, nếu chấm trên thang điểm 10 hắn có thể được 7 điểm.

Kẻ này hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt đạm bạc, một bộ không coi ai ra gì.

Thiên Vân không khỏi nghi hoặc, hắn nhìn ra tên này tu vi rất yếu a, có lẽ chỉ ngang bằng với Minh lão mà thôi, hắn lấy đâu ra tự tin mà phách lối như vậy?
Thiên Vân cũng không vì hắn mang đại khí vận mà sợ hãi, tên này so với tên Diệp Vũ kia vẫn còn quá yếu.
"1200 trung phẩm linh thạch".

Thiên Vân tiếp tục lên giá.
"1300 trung phẩm linh thạch".

Tên kia lần nữa ra giá.
Dưới đại sảnh nhất thời bình luận không ngừng, rất muốn xem kẻ vừa ra giá là kẻ nào.

Thiên Vân mặc đấu bồng đen mọi người không ai biết, thế nhưng gã thanh niên kia mọi người liền nhận ra.
"Lăng Hàn, lại là tên phế vật này ra giá..."
"Là cái kia phế vật con trai trưởng sao?"
"Đúng là hắn, hắn thế mà cũng dám tới nơi này.

Hắn lấy đâu ra nhiều trung phẩm linh thạch như thế?"
"Ngưng tiểu thư, kẻ này vốn là phế vật của Lăng gia, ta yêu cầu ngài kiểm tra linh thạch của hắn, rất có thể hắn đang cố ý tăng giá"
Phía dưới đại sảnh một mảnh nhiệt liệt bàn tán.
"Hừ! Mắt chó nhìn người, các ngươi xem đây là thứ gì?".


Gã thanh niên tên Lăng Hàn lấy từ bên trong túi trữ vật ra một bình sứ, lại đổ ra một viên đan dược.

Đan dược này toàn thân trắng toát, hương khí mười phần, chỉ ngửi nhẹ cũng khiến tu vi người ta xao động muốn tăng lên.
"Bồi Nguyên Đan, không thể nào..."
Ngưng Hương thấy cảnh này cũng không có ý kiểm tra làm gì, dù sao Bồi Nguyên Đan một viên thấp nhất cũng có giá 100 khối trung phẩn linh thạch.

Đó mới chỉ là giá của đan dược phẩm cấp bình thường, nếu mà dược lực càng cao giá trị càng sẽ tăng lên chóng mặt.

Dù sao đan dược này cũng dùng cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ a.
Thiên Vân không khỏi trong lòng mắng to.

"Con mẹ nó, lại còn trang bức"
Đám tu sĩ cao giai bên trên lầu ba, lầu bốn thấy Lăng Hàn lấy ra Bồi Nguyên Đan thì liên tục mở lời muốn mua.
"Lăng tiểu hữu, có hay chăng muốn bán đi Bồi Nguyên Đan.

Ta nguyện ra giá 100 khỏa trung phẩm linh thạch một viên".

Một trung niên nam tử đứng ngoài lan can lầu ba nói.
— QUẢNG CÁO —
"Ta ra giá 110 khỏa linh thạch trung phẩm một viên".

Quách huynh cũng đừng có tranh với ta nữa.
Tiếng ổn ào trả giá vang lên một hồi, cuối cùng Lăng Hàn chỉ lạnh nhạt đáp.

"Ta hiện tại không thiếu linh thạch, đợi sau này lại nói"
Đám người lúc này mới im lặng, ánh mắt có chút khó chịu.

Dù sao một tên phế vật đột nhiên quật khởi, lại dùng mặt họ trang bức, ai mà không giận đây.
Thiên Vân cũng chẳng thể nói gì thêm, tiếp tục lên giá.
"2000 linh thạch trung phẩm".

Thiên Vân báo một cái giá cực cao.
"2100 linh thạch trung phẩm".

Lăng Hàn lạnh nhạt tăng lên, vừa vặn chỉ tăng thêm 100 khối.
"3000 linh thạch trung phẩm".

Thiên Vân âm thầm chửi rủa tám đời tổ tông Lăng Hàn một trận.
"3100 linh thạch trung phẩm".

Lăng Hàn mặt vẫn ra vẻ thong dong, nhàn nhạt ra giá.
"Không biết tại hạ đắc tội với huynh đài khi nào?".

Thiên Vân chắp tay hỏi dò.
"Không có ý tứ, ta thích miếng ngọc này, nếu ngươi không có linh thạch tốt nhất nên bỏ cuộc sớm".

Lăng Hàn cười khẩy trả lời.

Thế nhưng trong nội tâm hắn lại thầm vui sướng "Tốt a! Trang bức đánh mặt phải như này a.

Chỉ cần có trang bức hệ thống, ta không tin không thể thành đạo"

Thiên Vân nào biết, mình bị Lăng Hàn xem như đối tượng dùng để trang bức, đánh mặt.

Chỉ có thể đè xuống cảm xúc, tiếp tục báo giá.
"4000 linh thạch trung phẩm"
"4100 linh thạch trung phẩm".

Lăng Hàn lại tiếp tục tăng thêm 100 khối.
"1 vạn trung phẩm linh thạch".

Thiên Vân chỉ có thể báo một cái giá trên trời, hắn cũng không tin tên này còn có thể lấy ra nhiều hơn.
"1 vạn 100 khối trung phẩm linh thạch".

Lăng Hàn vẻ mặt vẫn cứ lạnh nhạt.

Trong lòng thì hừ lạnh nghĩ.

"Tăng lên a, tăng lên 2 vạn sau đó ta sẽ từ bỏ"
— QUẢNG CÁO —
Thiên Vân không có cách, hắn bắt buộc phải có Thiên Sinh Ngọc.

Hắn hít một hơi, cố gắng đè nén cảm xúc, mở miệng báo.

"2 vạn"
Thiên Vân lúc này cảm xúc rất tệ, báo giá cũng lười nói nhiều.
"Ha ha, vị bằng hữu này quả là tài đại khí thô a, thôi vậy cuối cùng ta cũng chỉ muốn mang về chơi đùa, nhường cho ngươi đó".

Lăng Hàn cười mỉa mai, rất là đắc ý nói.
Thiên Vân vẻ mặt vặn vẹo, xiết chặt nắm đấm, một bộ ngươi dám lừa ta.

Tất nhiên đám tu sĩ cấp thấp sẽ không thể quan sát vẻ mặt biến đổi của hắn, thế nhưng đám tu sĩ cao giai sẽ phát hiện bất thường.

Thật ra Thiên Vân cũng không có quá tức giận, hắn làm như vậy chỉ là muốn đánh lạc hướng mà thôi, dù sao tu vi của hắn cũng quá thấp.
Đám người vây xem thấy Lăng Hàn trang bức, trong lòng không khỏi mắng to.

"Đúng là vô sỉ hết sức, đã không cần lại cứ cố ý nâng giá"
Tất nhiên họ bất bình cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, nói ra không chừng lại bi Lăng Hàn dùng linh thạch đánh mặt.
Thiên Vân không có nói gì, trong lòng cũng không có quá mức để ý.

Dù sao hắn cũng có 100 vạn trung phẩm linh thạch, biểu hiện khó coi chỉ là muốn tránh bị người để ý mà thôi.
2 vạn linh thạch giá đã rất cao, mua một vật không có giá trị hoàn toàn không đáng.

Cuối cùng cũng không có ai ra giá thêm nữa, Ngưng Hương đánh xong búa thứ 3, một bộ mệt mỏi.

Nàng nhìn về phía Thiên Vân vẻ mặt áy náy, khẽ gật đầu.
Thiên Vân cũng không để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này, tiếp nhận Thiên Sinh Ngọc liền ngồi xuống.
Đấu giá vẫn tiếp tục diễn ra, những món phía sau đều là trân quý dị thường.

Nhất là mấy cuốn công pháp có thể giúp người ta tu luyện tới cảnh giới Nguyên Anh, Sinh Hoa gì đó.
Tên Lăng Hàn kia cũng đấu giá được một chiếc mâm tròn, nghe giới thiệu thì ra là một kiện trận bàn.
Diệp Vũ không biết có phải cố ý chọc tức tên Long thiếu gia hay không.


Mỗi lần vị Long thiếu gia báo giá vật gì, hắn liền bồi thêm 100 linh thạch.

Sao chép nguyên cách nói của gã Lăng Hàn, một bộ người có thể làm gì ta.

Một bộ thèm bị đánh, quả thực không thể nói nổi.
Thiên Vân còn chưa biết người tu tiên phân chia cảnh giới như nào, cũng lười để ý mấy thứ này.

Hắn chỉ ngồi đó nghe mọi người báo giá, rất nhiều đồ vật giá cao dọa người.

Đặc biệt nhất phải là một cuốn công pháp Nguyên Anh gì đó.

Cuốn công pháp này bị một vị tu sĩ Đại Chu mua đi với giá 120 vạn trung phẩm linh thạch, quả thực vô cùng đắt đỏ.
Thiên Vân không có tham gia tranh mua, chỉ âm thầm cân nhắc, không biết hai gốc linh sâm kia giá như nào.
Thiên Vân dù sao cũng không phải tu sĩ, đồ hắn có thể dùng quá ít.
— QUẢNG CÁO —
Đấu giá hội cuối cùng cũng đến hồi kết.

Ngưng Hương vỗ nhẹ bàn tay, một nữ hầu từ phía sau đi ra, trên tay còn bưng theo một chiếc hộp ngọc.
Hộp ngọc mặt trên được dán vài đạo phù lục, Thiên Vân nhìn không ra là phù lục gì.
"Vật đấu giá cuối cùng mọi người chắc cũng đã biết, hai gốc ngàn năm linh sâm.

Mỗi một gốc giá khởi điểm 50 vạn trung phẩm linh thạch, mỗi lần báo giá không được thấp hơn 1 vạn trung phẩm linh thạch".

Ngưng Hương nói xong liền đánh về hộp ngọc một vài thủ ấn, lập tức phù lục tróc ra.

Ngưng Hương nhẹ mở nắp hộp, chỉ thấy một mùi hương đậm đến cực điểm lan ra, không it tu sĩ, võ giả cấp thấp trực tiếp đột phá cảnh giới.
"Giời ạ! Hai gốc linh sâm này it nhất cũng 1300 năm đi, ta chỉ ngửi thấy một tia đã cảm thấy linh lực bạo động"
"Đúng thế, đúng thế.

Ta cũng có dấu hiệu đột phá"
Đám người nhao nhao nghị luận lên, hiển nhiên lửa nóng cực kỳ.
Ngưng Hương chỉ mở nhẹ nắp hộp ngọc, rất nhanh liền phong kín, không cho khí tức tiết ra.

Nàng lúc này mới mỉm cười đợi người báo giá.
"60 vạn"
"61 vạn"
"65 vạn"
Lần này báo giá chỉ còn đám tu sĩ trên lầu 4, hiển nhiên chỉ bọn hắn mới đủ tài lực mua sắm hai gốc linh sâm này.
Thiên Vân ngồi im lắng nghe báo giá, khoé miệng không ngừng câu lên.

Dù sao hai gốc linh sâm này cũng do hắn xuất thủ bán ra, linh thạch đấu giá 95% thuộc về hắn.
Cuối cùng hai gốc linh sâm chốt giá 180 vạn trung phẩm linh thạch bán đi, có thể nỏi rất cao..


Bình Luận (0)
Comment