Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 86



Hú...!Hú
Đúng lúc Thiên Vân dự định rời đi, xa xa truyền tới vô số tiếng bước chân, tựa như có một đàn thú đang chạy tới.

Thiên Vân biến sắc, bấm đốt ngón tay tính toán, trên trán lúc này xuất hiện một dấu ấn hình trăng khuyết, hai con ngươi tựa như tinh không bao la, không ngừng thôi diễn.

"Không ổn, mau trốn"
Thiên Vân hít một ngụm khí lạnh, lập tức thi triển thân pháp, mong muốn rời đi nơi này.
Đám người này hóa ra không chỉ có năm người, vậy mà mang theo một chi tiểu đội hơn 10 tu sĩ tiến về nơi này.

Bọn họ chia làm hai nhóm, một nhóm vây công Song Đầu Lang Vương, một nhóm khác phụ trách dẫn dụ đám yêu lang thông thường.

Song Đầu Lang Vương vốn là vương giả, trừ khi gặp phải kẻ địch rất mạnh, nếu không nó sẽ không ra tay.

Lợi dùng tập tính của chúng, đám người Thanh Vân đạo này đã thiết kế ra một kế hoạch có thể nói rất cao minh.

Chỉ tiếc, cho dù có tính toán cao minh như thế nào, chỉ cần thực lực không đủ chèo chống, vậy cũng chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Đám người phụ trách dẫn dụ tuy rằng am hiểu trận pháp, chỉ có điều thực lực không tính là mạnh, đám Song Đầu Yêu Lang bị vây khốn một lúc liền thoát khốn, quay lại giết ngược.

Xem tình hình, chỉ một lát bọn chúng sẽ đuổi tới, nếu Thiên Vân còn không chạy nhanh, chỉ sợ cũng sẽ cùng đám người này chôn cùng.
Thiên Vân một đường lao nhanh, trong lòng phiền muộn cực kỳ, thầm mắng.


"Mẹ nó, chỉ là xem một trận vây giết yêu thú, thế mà cũng có nguy cơ mất mạng"
Thiên Vân thỉnh thoảng bấm đốt tính toán, chỉ thấy sát cục bủa vây tứ phía, trên đường chạy cũng gặp không ít yêu thú tập kích.

Biết lần này nếu còn chủ quan, chỉ sợ tính mạng cũng phải bồi đi vào, Thiên Vân thi triển Thiên Diễn thuật tới cực hạn, dấu ấn hình trăng khuyết trên trán chưa từng tản đi dù chỉ một giây.

Thiên Vân vừa chạy đi, trong lòng vừa chửi bậy một phen.

Tuy sử dụng Thiên Diễn thuật tính toán bản thân an nguy sẽ không tốn quá nhiều thọ nguyên, chỉ có điều nếu dùng trong thời gian dài vẫn là tiêu hao cực lớn.
Đúng lúc này phía trước xuất hiện một vách núi đá, Thiên Vân không chút do dự nhảy xuống, từ trong túi trữ vật bay ra một phiến lá cây, nâng đỡ lấy thân hình hắn.
Vách núi này vô cùng sâu, nếu tu sĩ không có pháp khí phi hành cùng với linh lực đủ cường, chỉ sợ rơi xuống liền chết.
Thiên Vân điều khiển phiến lá cây áp sát vào vách núi.

Đao trên tay vung vài cái, chớp mắt đã đào ra một cái động nhỏ.

Thiên Vân không chút do dự nhảy đi vào, cố gắng đè xuống linh lực đang bạo động.
— QUẢNG CÁO —
Trên bãi đất trống, con Song Đầu Lang Vương lúc này đã chịu không nổi nữa, nó gào rống một tiếng thảm thiết, thân hình to lớn đổ ập xuống đất.
"Lý sư huynh, mau thu cái xác này lại, bên kia xảy ra chuyện".

Thiếu nữ chủ tu thuật pháp Phong Nhận mở miệng quát, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.
"Mau thu lại, lập tức rời đi".

Gã thiếu niên sử dụng phi kiếm nói một câu, chân đạp phi kiếm bay lên cao.
Gã thiêu niên sử dụng thương gật đầu, lấy ra một cái túi nhỏ, miệng túi vừa mở, xác con Song Đầu Lang Vương lập tức bị hút vào trong.
Đám người cấp tốc đằng không mà lên, thẳng hướng thiếu niên sử dụng phi kiếm mà đi.
Chỉ có điều họ đi không được, trên không trung lúc này xuất hiện một con cự hổ.

Hổ này quanh thân lôi văn vặn vẹo, ngự không mà đứng.
"Lôi Phong Hổ.

Nhị Phẩm đỉnh cấp yêu thú".

Thiếu niên chân đạp phi kiếm biến sắc.
Còn không đợi hắn kịp chuẩn bị, phía sau lưng bọn họ truyền tới vô số tiếng rầm rầm, hiển nhiên có một đàn thú đang tiến tới nơi này.
Đám sư huynh đệ theo sau cũng là biến sắc, vẻ mặt tái nhợt một mảnh.
Đám thiếu niên, thiếu nữ lúc này vẻ mặt tái nhợt, nhìn con Lôi Phong Hổ, lại nhìn về phía sau gần trăm con Song Đầu Lang Yêu đang chạy tới, da đầu không khỏi tê dại.

Bọn họ thật không thể ngờ, Lôi Phong Hổ thế mà lại trợ giúp đám này Song Đầu Lang Yêu vây giết đám người mình.
— QUẢNG CÁO —
"Vương sư huynh! Chẳng phải Hổ, Lang thường là tử địch hay sao? Tại sao lúc này chúng lại liên thủ vây giết chúng ta?" Thiêu niên cầm thương cánh tay có chút run, vẻ mặt trắng bệch, lắp bắp hỏi gã thiếu niên tóc tím.
"Không biết nữa, có lẽ đầu Lôi Phong Hổ này chính là chúa tể nơi này, thấy chúng ta tới địa bàn của nó gây chuyện nên mới ra tay.


Cũng có thể, đám yêu lang này vốn là thủ hạ của nó, chúng ta vây giết Lang Vương, nó không thể để yên cho chúng ta rời đi".

Gã thanh niên tóc tím vẻ mặt cũng rất ngưng trọng, tuy nhiên hắn vẫn duy trì tỉnh táo, suy nghĩ rất nhanh.
Ba thiếu niên vẻ mặt xám như tro, hai thiếu nữ càng là run lập cập, mấy lần suýt té từ trên cao xuống đất.
"Sư đệ, sư muội.

Lúc này đây tình thế đã là ngàn cân treo sợi tóc, chúng ta chỉ có thể tách ra mà trốn, mệnh ai người nấy chạy may ra còn có cơ hội thoát thân.

Nếu cứ nhất định đi theo nhóm, chỉ sợ cả đám sẽ làm mồi cho con Lôi Phong Hổ này".

Thiếu niên chân đạp phi kiếm mở miệng nói, hắn đã nghĩ rất kĩ, cuối cùng chỉ có duy nhất biện pháp này.
"Cái này..." Hai thiếu nữ mặt mũi càng là tái đi.

Bọn họ độn thuật không tệ, chỉ là vừa rồi sử dụng quá nhiều linh lực vào việc vây giết Song Đầu Lang Vương, nếu tách ra lúc này chỉ sợ họ không chạy được bao xa liền bị giết chết.
"Ta có năm lá phù trận, rót linh lực vào liền có thể dịch chuyển tới một địa điểm ngẫu nhiên ngoài 500 mét.

Bây giờ chúng ta đã không còn lựa chọn, nếu cứ mãi phân vân chỉ có con đường chết.

Mỗi người cầm lấy một lá, may ra còn có cơ hội thoát thân, nếu không cũng chỉ có thể làm mồi cho yêu thú".

Gã thanh niên tóc tím xuất ra 5 lá phù trận, đưa cho mỗi người một lá, chính hắn cầm một lá.
"Vương sư đệ, nếu lần này chúng ta có thể thoát thân, ân tình này ta sẽ trả lại".

Gã thiếu niên chân đạp phi kiếm nhận lấy lá phù trận, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu nói.

Y biết rõ những lá phù trận này vô cùng đắt đỏ, sư đệ hắn có thể bỏ được lấy ra, đã là thiên đại ân tình.

Ân tình thiếu còn có thể trả, mạng mất đi coi như chẳng còn gì.
Ba người khác cũng gật đầu, không ai bảo ai tự hành rót linh lực vào trong lá phù trận.
Lôi Phong Hổ muốn đợi đám Song Đầu Lang Yêu tới mới bắt đầu phát động vây công, nào ngờ năm tu sĩ nhân loại này lại có thủ đoạn chay trốn.

Nó vội vàng phóng tới, móng vuốt dài cả trượng quét qua, lôi quang bôm bốp nổ vang.

Chỉ có điều nó đã chậm, đám thiếu niên thiếu nữ động tác quá nhanh, vừa mới đó thân hình đã biến mất.
— QUẢNG CÁO —
Đầu Lôi Phong Hổ hơi ngẩn ra, nó giận dữ gầm lên một tiếng, tản ra thần thức mong muốn tìm kiếm.
Đám yêu lang lúc này đã tập hợp đầy đủ, thấy con Lôi Phong Hổ gầm lên, bốn chân không khỏi phát run.

Lôi Phong Hồ gầm lên mấy tiếng, đám yêu lang như hiểu ý, cấp tốc thi triển hết tốc độ, vụt bắn mà đi.


Đám yêu lang này tuy rằng tốc độ cực nhanh, chỉ tiếc thuật ngự phong cực kém, không thể bằng Lôi Phong Hổ được.

Con Lôi Phong Hổ thấy bầy yêu lang tản ra tứ phía, nó lúc này cũng gầm lên, bắt lấy khí tức một người trong năm tên thiếu niên, phi tốc đuổi theo.
Thiên Vân núp dưới vách đá, thỉnh thoảng còn nghe những tiếng gào rống, tiếng hét chói tai, tiếng thuật pháp ầm ầm nổ vang.

Hắn cố gắng giảm xuống thấp nhất sự tồn tại của mình, đến hít thở mỗi phút cũng chỉ làm một lần.

Thiên Vân cũng không có điên đến mức nhảy ra trợ giúp đám người này.

Thứ nhất hắn cùng bọn họ không quen không biết, thứ hai hắn không phải loại người thích lo chuyện bao đồng.

Hắn tự mình hiểu mình có bao nhiêu cân lượng.

Khí vận rách nát, tư chất tu tiên có thể nói tệ đến không thể tệ hơn, so sánh với đám thiếu niên này, hắn đúng là phế vật.

Đã không thể trợ giúp cái gì còn ngóc đầu ra, chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Ngồi trong hang núi hai ngày hai đêm, tiếng thú rống, tiếng bước chân đã ít đi rất nhiều, có lẽ bầy thú đã đi xa.

Chỉ có điều Thiên Vân vẫn không chịu đi ra, hắn vẫn cố thủ ở nơi đó.

Hai ngày qua đi, đoàn linh tính hấp thu từ Song Đầu Yêu lang đã bị chuyển hóa sạch sẽ.

Tuy tu vi Thiên Vân không tăng lên bao nhiêu, chỉ có điều linh lực của hắn đã khôi phục tới đỉnh phong, bả vai phải đã không còn đau nhức nữa, xem như khỏi hẳn.
Thiên Vân lại cố thủ nơi vách đá ba ngày, đến khi bên ngoài không nghe thấy bất kỳ một tiếng động nào nữa mới dám thò đầu ra.
Chân đạp phiến lá bay lên, nhìn một chút cảnh vật xung quanh, Thiên Vân cả người phát lạnh.
Lúc trước mảnh rừng rậm bao la bát ngát, lúc này đã bị san thành bình địa.

Chi chít dấu chân sói, thỉnh thoảng còn có vết tích đánh nhau.

Mùi máu tanh, mùi hôi thối xộc vào mũi làm hắn muốn nôn mửa tại chỗ.

Không phải Thiên Vân chưa từng thấy xác chết, có điều nơi này chân đứt tay cụt chi chít, lại qua mưa nắng mùi hôi khó có thể hình dung được.
Thiên Vân vội vàng điều khiển phiến lá bay lên cao một chút, xác định tốt phương hướng, lập tức rời đi..


Bình Luận (0)
Comment