Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ

Chương 54

Có người vui mừng, có người buồn, giờ phút này vẻ mặt Liễu Dật bi thương, luôn luôn kiên cường như cậu, con ngươi đen lại có nước mắt. Không thể không thừa nhận, Hạ Thần trực tiếp trạc trúng chỗ đau lớn nhất của cậu, một cái ba mẹ qua đời cô nhi.

Nguyệt Ly đuổi tới, thấy cậu ấy dưới tàng cây cách đó không xa, vội vàng chạy tới .

Sau đó, ôm chặt lấy cậu ấy, giọng nữ dịu dàng êm tai vang lên bên tai Liễu Dật: "Dật, không có chuyện gì, đừng nghe Hạ Thần nói vớ vẩn."

Liễu Dật xoay người, tựa đầu vào vai của cô, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt toát ra từ cơ thể cô ấy, nghe những lời nói quan tâm của cô ấy, đáy lòng một trận lại một trận ấm áp chảy qua.

"Nhà chúng ta anh là người giỏi nhất, cũng là người quan trọng nhất trong lòng em, mặc kệ người khác nói anh cái gì, đều không thể lay động địa vị của anh ở trong lòng em." Nguyệt Ly nhẹ nhàng nói, chữ chữ lại vang vang mạnh mẽ, sưởi ấm trái tim rét lạnh của cậu.

Đối diện với ánh mắt tràn đầy tình yêu của Nguyệt Ly, Liễu Dật tức giận biến mất hơn phân nửa, nhưng từ đó kết thù với Hạ Thần càng sâu hơn, mối thù này biến thành lực lượng, còn có sự ủng hộ của Nguyệt Ly, hai phần tín niệm này, để cho hắn ở một đường nặng nề trong khốn cảnh lan truyền ra.

Năm năm sau.

Trung tâm đường phố sầm uất, một tòa kiến trúc cao vút đứng sững ở trung tâm thành phố.

Tầng cao nhất là nơi làm việc, đồ dùng làm việc rất đơn giản, ngoại trừ đồ dùng cần thiết liền không có cái những thứ khác, phía trước cửa sổ màu trắng sát đất, trồng hai chậu hoa lan, hương thơm nhàn nhạt tràn ngập trong không khí, thấm vào ruột gan. Âu phục màu đen, người con trai đang đứng trước cửa sổ cầm điện thoại di động trò chuyện.

"Nguyệt Ly, tan tầm muốn đi đâu ăn?" Liễu Dật câu môi, hỏi ý kiến của cô ấy.

Năm năm dần trưởng thành, thiếu niên ngày xưa ngây ngô, đã lột xác thành một nhà kinh doanh thành đạt, xử sự chững chạc, nhã nhặn lễ độ, hào hoa phong nhã. Bằng vào đầu óc buôn bán độc đáo sắc bén, còn có sự phát triển nhanh chóng của khoa học kỹ thuật, kinh tế trong nước phát triển mạnh, thời gian mấy năm, một công ty vốn không có tên tuổi, nhanh chóng nổi lên, tiếng tăm vang xa.

Cho dù việc đời thay đổi, cậu ấy vẫn như cũ là người kia ở trong lòng Nguyệt Ly, cưng chiều cô, yêu cô.

"Em nghĩ." Giọng nói ngọt ngào từ bên kia truyền đến, Nguyệt Ly đang cảm thấy khó, ý tưởng chợt lóe lên, cười nói, "Nghe nói, quán rượu đài sen có Cua Đồng không tệ, chúng ta đi nếm thử một chút, có được không?"

"Được, nghe lời em, lát nữa anh đến đón em."

"Ừ."

Liễu Dật tắt điện thoại, đơn giản dặn dò thư ký một chút, liền chạy thẳng tới phòng làm việc của Nguyệt Ly.

Năm phút sau, Liễu Dật đến cửa phòng làm việc, rón rén đi vào.

Nguyệt Ly đang vùi đầu xem tài liệu, bỗng nhiên sau lưng có một đôi tay che ánh mắt cô lại.

Nguyệt Ly cả kinh, nghe thấy tiếng cười trong sáng truyền tới bên tai, cô hiểu ra.

"Đừng làm rộn." Nguyệt Ly nhẹ nhàng mở miệng.

"Được." Buông tay ra, Liễu Dật thấy tài liệu trên mặt bàn, nhíu nhíu mày, "Sao vẫn chưa xem xong?"

Nguyệt Ly mỉm cười nói: "Anh chờ em một lát, xong ngay đây."

Liễu Dật đưa mắt nhìn bên mặt của Nguyệt Ly, mở miệng nói: "Được rồi, năm phút."

Nguyệt Ly có chút khó xử: "Mười phút có được không?"

Liễu Dật cũng không đồng ý: "Năm phút đã là quá nhiều rồi, em phải biết, ăn cơm xong, còn phải về gấp. Việc của anh, cũng không ít hơn em"

Nguyệt Ly gật đầu một cái, giọng nói buồn buồn: "Được rồi."

"Em cũng biết, gần đây em bận rộn công việc đều xem nhẹ anh."

Nguyệt Ly nghe lời nói của Liễu Dật giống như cô dâu nhỏ bị khi dễ, bị chọc cười, trong công việc, nghiêm túc đứng đắn, cẩn thận tỉ mỉ, khôn khéo quả quyết, mà ở trước mặt cô, cậu ấy vẫn như trước là một cậu bé.

Nghe tiếng cười như chuông bạc, ánh mắt Liễu Dật càng dịu dàng, khóe miệng cũng giương cao lên.

Sau khi cười xong, Nguyệt Ly lấy tốc độ nhanh nhất giải quyết, nhưng vẫn chậm một phút.

Liễu Dật nhìn Nguyệt Ly, mắt phượng hẹp dài, thoáng qua một tia giảo hoạt, thừa dịp cô vừa đứng dậy, Nguyệt Ly đã ngã vào trong ngực cậu, đôi môi ấm áp của cậu dán lên môi cô ấy, nuốt tiếng kinh hô của cô ấy.

Đầu lưỡi linh hoạt của cậu, dễ dàng tiến vào trong miệng, nước miếng ngọt ngào chảy vào miệng của cậu, quét qua hàm răng trắng tinh của cô ấy, quấn lên cái lưỡi thơm tho của cô ấy, chơi đùa một trận.

Nguyệt Ly sau một lúc sững sờ, lập tức đáp lại, đôi tay quàng lên cổ cậu ấy, trêu đùa đối phương, như gần như xa, chọc cho Liễu Dật sắp phát điên, nụ hôn thật dài kết thúc, hai người đều thở hổn hển.

"Môi sưng lên sao?" Nguyệt Ly tỉnh táo lại, vội hỏi.

Liễu Dật cầm gương cho cô ấy, cười cười: "Tự xem đi."

Cô gái trong gương, hai gò má hồng hồng, mặt mày hàm xuân, đôi môi khẽ nhếch, không nói ra được xinh đẹp động lòng người.

Liễu Dật rất thích bộ dáng bây giờ của cô ấy, nâng lên khóe môi: "Được rồi, đi thôi, không ai nhìn ra đâu, kỹ thuật của anh, em nên tin."

Trong phòng rộng rãi sáng sủa, Nguyệt Ly và Dật cùng ăn bữa trưa, thanh nhàn thoải mái.

Thấy Nguyệt Ly chỉ lo ăn Cua Đồng, Liễu Dật nhẹ giọng nhắc nhở: "Cua âm hàn, không thể ăn quá nhiều."

Nguyệt Ly làm nũng: "Khó được ăn một lần, để cho em ăn thoải mái một lần đi."

Đồ ăn rất ngon, làm cho người ta ăn xong lại muốn ăn nữa, đặc biệt là cùng với người yêu, tâm tình dĩ nhiên là rộn rã vui vẻ.

"Đây là con cuối cùng." Liễu Dật hạ quyết tâm, nhưng đối diện với ánh mắt tràn đầy mong chờ của cô ấy, tâm lại mềm.

"Hai con."

Liễu Dật bất đắc dĩ cười: "Liền hai con thôi."

Nguyệt Ly đang muốn lại ăn một con, chuông điện thoại di động vang lên, nói với Liễu Dật một tiếng, cô đứng dậy đi nghe điện thoại.

"Sao vậy, em họ?" Giọng nói của Nguyệt Ly có chút bất đắc dĩ, nói đến Cố Phương Phương, từ lúc bị Hạ Thần quấn quít lấy, rốt cuộc đổi ý, đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, lại xảy ra tình trạng, ba mẹ anh ta không đồng ý cho anh ta và con gái của bí thư tỉnh ủy hủy bỏ hôn ước. Bởi vì chuyện này, bị nhốt ở nhà một thời gian rất dài, Cố Phương Phương biết rất đau lòng. Tuổi trẻ, càng phản đối, tình cảm càng mãnh liệt.

1 năm sau, Cố Phương Phương mang thai, sinh một bé trai mập mạp, lần này, ba mẹ Hạ Thần rốt cuộc thừa nhận quan hệ của bọn họ, có thể vào cửa nhà anh ta, nhưng, Hạ Thần vẫn như cũ phải kết hôn với con gái của bí thư tỉnh ủy. Hôn lễ ở nửa năm sau, Hạ Thần rốt cuộc cưới con gái của bí thư tỉnh ủy, hai người kính tặng như băng (kính tặng như băng: kính nhau như khách), ai đi đường nấy, dù thế nào đi nữa bọn họ là chính đám hỏi kết thân, cần chính là quan hệ, bọn họ hạnh phúc hay không hạnh phúc, cũng không nằm trong phạm vi suy nghĩ.

Cố Phương Phương bởi vì chuyện kết hôn của Hạ Thần tranh cãi ầm ĩ một trận, cuối cùng biết được, bọn họ không có làm chuyện đó, chỉ có quan hệ trên danh nghĩa, lúc này mới yên tâm, Hạ Thần có một tòa biệt thự ở bên ngoài.

Khi đứa bé được một tuổi, Nguyệt Ly làm cho Hồng Nhi xuất hiện, Hồng Nhi mang theo đứa bé hơn một tuổi xuất hiện ở tiệc sinh nhật của con bọn họ.

Cố Phương Phương và Hạ Thần đều cả kinh, cô ta nhớ đến hôm nay là sinh nhật con mình nên cố gắng chịu đựng, đợi có kết quả xét nghiệm ADN, đứa bé kia đúng là con riêng của Hạ Thần, ngay hôm đố, Hạ Thần lại cứa một nhát dao vào tim cô, lại có tiền án, không thể không lần nữa hoài nghi nhân phẩm của Hạ Thần.

Trong người Hồng Nhi không có đồng nào, không nơi nương tựa, xin Hạ Thần cho ở lại, cuối cùng, Hạ Thần đồng ý.

Từ đó, Hồng Nhi tiến vào chiếm giữ biệt thự của Hạ Thần, cuộc sống của bọn họ bởi vì sự xuất hiện của cô ta, đã thay đổi hoàn toàn.

Hồng Nhi, là con cờ cô đưa đến để chia rẽ bọn họ, để cho bọn họ khổ sở.

Không thể không nói, Hồng Nhi cũng rất phối hợp, Hạ Thần vừa đẹp trai, lại có tiền, đáng giá cô ta ra sức. Mới đầu là bình yên vô sự, bởi vì Hạ Thần uống rượu say, Hồng Nhi nhân cơ hội lần nữa lên giường với Hạ Thần.

Sau khi Cố Phương Phương biết, giận dữ, cùng Hạ Thần ầm ĩ một trận, so với những lần trước nghiêm trọng hơn rất nhiều, lúc này cô ta mang theo đứa bé rời đi.

Hai người giằng co ba năm, sau cùng Cố Phương Phương mới một lần nữa trở lại bên cạnh Hạ Thần, mà Hồng Nhi thì bị an trí ở một ngôi nhà khác, anh ta hưởng thụ tề nhân chi phúc (Tề nhân chi phúc: Có may mắn được cả thê lẫn thiếp).

Mà Cố Phương Phương lại một lần nữa bị lừa gạt. Như vậy bình tĩnh qua nửa năm, Cố Phương Phương lại một lần nữa gọi điện thoại cho Nguyệt Ly, vừa nghe giọng nói, Nguyệt Ly đã biết.

"Chị họ, em rất hối hận." Tiếng khóc của Cố Phương Phương, từ bên kia truyền đến.

"Không khóc." Nguyệt Ly giả vờ, an ủi, "Nói cho chị họ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"

"Hạ Thần cùng cái kia Hồng Nhi lại vấn vương không dứt, sau lưng em, bí mật lui tới." Cố Phương Phương bởi vì chuyện của Hạ Thần, đã sắp tâm lực lao lực quá độ rồi. Ngắn ngủn mấy năm, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô một lần lại một lần tin tưởng anh ta, đổi lấy cũng là sự phản bội của anh ta.

Nguyệt Ly thử phân tích, thật ra, trong lòng đã khẳng định: "Làm sao em biết được, hoặc là Hồng Nhi đang cố ý nói dối để chia rẽ tình cảm giữa em và Hạ Thần thì sao?"

"Chị họ, là em gọi điện thoại cho Hạ Thần, nhưng cô gái Hồng Nhi kia lại nghe máy." Cố Phương Phương nghiến răng nghiến lợi nói, đối với Hồng Nhi rất căm hận, nhưng hận nhất là Hạ Thần, nếu như không phải anh ta lăng nhăng, những người phụ nữ khác sẽ có con của anh ta sao?

"Thì ra là như vậy, chị hiểu." Nguyệt Ly gật đầu một cái, "Em tốt nhất nên hỏi Hạ Thần, yêu nhau quan trọng nhất là tin tưởng nhau, nếu như em không tin tưởng anh ta, các em tốt nhất nên chia tay."

"Nhưng, anh ta đã đồng ý với em ngoại trừ cung cấp tiền sinh hoạt, sẽ không gặp mặt cô ta." Cố Phương Phương vội la lên.

"Có lẽ có tình huống đặc biệt gì đó, em nên hỏi rõ ràng lại nói." Giọng nói của Nguyệt Ly có chút không nhịn được, "Chị còn có chuyện, chị tắt máy trước."

Nói xong, Nguyệt Ly tắt điện thoại, đi về chỗ ngồi.

Nguyệt Ly châm chọc, "Không có việc gì cũng gọi điện tới, phiền chết được."

Liễu Dật cười một tiếng: "Không cần để ý đến cô ta, chúng ta tiếp tục ăn của chúng ta."

"Ừ." Nguyệt Ly từ từ ăn Cua Đồng.

Ăn cơm xong, Liễu Dật lái xe về nhà, hai người cùng ngủ trưa. Buổi chiều, tiếp tục đi làm.

Hai cái miệng nhỏ bình thường hạnh phúc, Hạ Thần ngồi hưởng tề nhân chi phúc, không có niềm vui ban đầu, chỉ có phiền lòng. Cố Phương Phương cả ngày muốn chính danh, không muốn chịu đựng cuộc sống không thể lộ ra ngoài ánh sáng, mà Hồng Nhi đâu, thỉnh thoảng gọi điện thoại, tâm sự, gọi anh ta tới với cô ta.

Anh ta ở tình thế khó xử, đến bên ai mới tốt?

Đang do dự, Cố Phương Phương lại gọi điện thoại tới.

"Này, vợ chuyện gì thế?" Bởi vì không cách nào cho cô ấy một thân phận hợp pháp, Hạ Thần đặc biệt áy náy, lại có quá khứ bị tổn thương, giọng nói mềm mỏng có thể chảy ra nước rồi.

Nghe lời nói dịu dàng của anh ta, cố nén tức giận ở trong lòng, cố gắng giữ bình tĩnh: "Anh và con đĩ Hồng Nhi kia vẫn còn có lui tới sao?"

Hạ Thần căng thẳng, chẳng lẽ cô ấy biết? Lăn lộn vài năm ở thương trường, thái độ làm người của Hạ Thần tự nhiên rất cẩn thận, mắt sắc không nói chơi, chuyện như vậy, không bị bắt gian tại trận, anh ta sao có thể thừa nhận, lớn tiếng phủ nhận: "Không có, ai vu oan cho anh?"

"Thật sao?" Cố Phương Phương ở trong lòng cười lạnh, rõ ràng là có lui tới, lại dám phủ nhận, nếu dám nói rõ ràng bọn họ đã làm cái gì, có cần phải che che giấu giấu sao? Cô càng ngày càng chắc chắn suy đoán trong lòng.

"So với vàng còn thật." Hạ Thần cười đùa nói, "Đúng rồi, anh mua một chuỗi dây chuyền vàng cho em có được không?"

"Tục không chịu được." Khóe miệng của Cố Phương Phương cong lên, trong lòng lại càng hoài nghi, rõ ràng nói sang chuyện khác.

"Nhưng anh biết, vợ anh thích anh tục." Nói xong lời yêu thương, thuận tay cầm tới."Lát nữa anh gọi người mang đến cho em."

"Không cần, anh tự mình mang tới đi." Tiền cũng phải lấy, xã hội này không có tiền, cũng rất khó sống. Cô sinh ra trong nhà nghèo nên biết rất rõ, vì vậy, mỗi tháng cô còn phải gửi tiền sinh hoạt về cho ông bà ngoại tuổi đã cao. Bọn họ có công ơn nuôi dưỡng, cô là cháu gái của bọn họ sao có thể bỏ mặc?

Vừa nói xong, trở lại chỗ ngồi, vuốt vuốt mi tâm, Hạ Thần thở dài, gần đây thật TMD phiền, nhưng chưa yên tĩnh được mấy phút, chuông điện thoại di động lại vang lên.

Nhìn màn hình điện thoại, là mẹ anh gọi tới, do dự chốc lát, anh ấn xuống nút nghe, cố gắng làm cho giọng nói của mình như bình thường: "Mẹ, chuyện gì vậy?"

"Còn không phải là nhớ con sao." Mẹ Hạ oán trách nói, "Gần hai tháng rồi con không về nhà, vợ con cũng muốn gặp con một chút?"

"Vợ con rất tốt, ngày ngày đều gặp."

Mẹ Hạ sửa đúng: "Không phải Cố Phương Phương, là con gái bí thư tỉnh ủy."
Bình Luận (0)
Comment