Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 96



Nghe Nguyễn Lam nhắc nhở xong, tâm trạng của Khương Chi Chi cũng nặng nề, định đi ra sân sau đi bộ hít thở một chút.
Sân sau có một nhà kính rất lớn, bên trong trồng rất nhiều loài hoa quý và đẹp.
Nhưng lúc Khương Chi Chi đến bên ngoài cửa nhà kính lại thấy có bóng dáng của một người lạ nên cô hơi ngạc nhiên.
Người đàn ông dựa vào khung cửa kia có dáng người cao gầy, tóc nhuộm màu bạch kim rất bắt mắt.
Trên tai trái của anh ta còn đeo một chiếc bông tai đính đá màu đỏ, nhìn từ xa trông rất chói lóa.
Người đàn ông nhìn thấy Khương Chi Chi thì tháo kính râm từ trên mũi xuống, ánh mắt kia đã bắt gặp cô: “Ồ, người đẹp từ đâu đến thế này?”
Khương Chi Chi nhíu mày, cậu ấm đào hoa này ở đâu ra vậy?
Nhìn đường nét trên khuôn mặt thanh tú tinh xảo kia, cuối cùng cô cũng tìm được người tương ứng với người ở trong bức ảnh tối hôm qua.
Hình như đây là em họ của Nguyên Cận Mặc… Nguyên Cảnh Trừng nhỉ?
Lúc Khương Chi Chi đang trầm tư suy nghĩ, đôi chân dài của Nguyên Cảnh Trừng đi hai ba bước đã đến trước mặt cô, khóe môi nở một nụ cười xấu xa.
“Người đẹp, buổi tối có hứng thú không, đi uống rượu với anh đây không?”
Khương Chi Chi nghe xong thì khóe môi cô giật giật.
Trước đây Phó Hồng Anh có nói, con trai bà ta đang du học ở nước ngoài có nhân cách đứng đắn, phong cách đàng hoàng…
Hình như là bà ta sinh ra đứa con giả rồi nhỉ?
Lúc cô định quay người rời đi, Nguyên Cảnh Trừng đã quay người lại, chắn trước mặt Khương Chi Chi, dùng giọng điệu mờ ám nói: “Đừng đi vội mà, đêm nay chúng ta…”
Cảm nhận được bàn tay sắp đặt lên vai mình, Khương Chi Chi nhíu mày, cô đang định ra tay thì sau lưng đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến.
“Nguyên Cảnh Trừng, em lại chạy lung tung đi đâu, mọi người đều đang tìm em đấy.”
“Anh họ?”
Nguyên Cảnh Trừng rút tay lại.
Anh ta cố ý đến muộn nửa tiếng, còn đi nhẹ để không phải vào nhà… Sao lại còn gặp ông phật to tướng này chứ?
Nghĩ đến những tháng năm tươi đẹp bị phá hủy kia, khuôn mặt đẹp trai của anh ta lập tức ỉu xìu trong nháy mắt.
Nguyên Cận Mặc không chút biểu cảm nào trừng mắt nhìn anh ta, rồi ánh mắt anh lại chuyển sang người Khương Chi Chi.
“Sao cô lại ra đây?”
“Hả? Chờ đã, hai người quen nhau?”
Nguyên Cảnh Trừng ngạc nhiên, từ lúc nào mà người anh họ máu lạnh vô tình của anh lại bất ngờ học cách nói chuyện ôn hòa với phụ nữ như vậy?
Tận đáy lòng anh ta dâng lên loại cảm giác không lành…
Sau đó anh ta chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp khàn khàn của người đàn ông: “Đây là chị dâu của em.”
Gì, vậy chẳng phải lúc nãy anh ta vừa… trêu ghẹo chị dâu của mình sao?
Sắc mặt Nguyên Cảnh Trừng trở nên trắng bệch.
“Đột nhiên em nhớ ra còn có việc.

Ha ha anh họ, chị dâu em đi trước đây, tạm biệt!”
Nói xong một hơi, Nguyên Cảnh Trừng lập tức chuồn đi luôn.

“Hình như anh ta rất sợ anh.” Khương Chi Chi khẳng định.
Dáng vẻ chạy trốn của Nguyên Cảnh Trừng giống như chuột nhìn thấy mèo.
Nguyên Cận Mặc nhếch môi: “Mấy năm trước tôi kèm nó mấy tháng lúc có kỳ thi tuyển sinh vào đại học, hiệu quả rất tốt.”
Nếu như lúc này Nguyên Cảnh Trừng mà quay lại nghe những lời của Nguyên Cận Mặc, anh ta sẽ bất chấp quay đầu lại chửi rủa cho mà xem.
Không học tập, không nỗ lực thì anh sẽ đe dọa ném anh ta vào ao có cá sấu đang bơi… Vì để sống, đương nhiên anh ta không thể chết trong lúc học, vậy thì chỉ có thể học trong địa ngục với anh họ thôi.
“Chúng ta cũng đi thôi.”
Khương Chi Chi nghe thấy tiếng thúc giục, trong tiềm thức cô tăng nhanh tốc độ, nhưng bỗng nhiên cô nhíu mày.
Cạch…
Cúi đầu nhìn xuống, gót chân đã sưng đỏ rồi, cô cắn chặt môi.
Vì để giữ hình tượng của mình, cả ngày nay cô đều đi đôi giày cao gót không vừa chân lắm nên mới gặp tình trạng này.
Vừa nghĩ tới đây, đột nhiên dây đai trên chân buông lỏng, Khương Chi Chi không để ý nên giẫm lên, cả người lập tức đứng không vững.
Đi được hai bước chân cô đã ngã về phía trước!
Cảm nhận được tiếng động phía sau, Nguyên Cận Mặc vô thức quay người lại, bàn tay to lớn vòng ra, dễ dàng ôm gọn phần eo mềm mại.
Liếc nhìn thấy dây đai bung ra và gót chân sưng đỏ của cô, lông mày anh nhíu thật sâu.
“Khụ…”
Khương Chi Chi thở dài, trong lòng thả lỏng một chút.
“Đi lấy một đôi giày bệt đến đây.”
Nhìn thấy gót chân sưng đỏ của Khương Chi Chi, Nguyên Cận Mặc trầm giọng ra lệnh cho người giúp việc ở gần đó.
Rất nhanh sau đó đã có người mang đến một đôi giày bệt.
Khương Chi Chi vội vàng thay vào, lúc đi vào thì cô thoải mái hít một hơi.
Cảm giác quay trở về mặt đất thật tuyệt!
Một nụ cười nhẹ bất giác hiện lên trên khuôn mặt cô, Nguyên Cận Mặc đưa mắt nhìn cô gái đang cười, khóe môi cũng bất giác cong lên…
Trong bữa cơm gia đình tối nay, ăn thức ăn nhưng chẳng biết vị.
Nhìn có vẻ là một bữa ăn ấm cúng, nhưng ẩn giấu bên dưới là sóng gió mãnh liệt, là cuộc chiến khiến người ta khiếp sợ.
Cho đến khi nhìn thấy người ở chi thứ hai và chi thứ ba lần lượt rời khỏi nhà cũ, Khương Chi Chi cũng không khỏi thở dài một tiếng.
Nguyên Cận Mặc quản lý Nguyên Thị tốt như thế, vậy mà vẫn phải chịu không ít những lời trách cứ của người lớn.

Nếu như đổi lại là người khác chỉ sợ khó mà chống đỡ nổi.
Thế nhưng chỉ cần bà cụ Nguyên vẫn còn sống một ngày mà Nguyên Cận Mặc không phạm sai lầm thì vị trí của chi cả khó có thể lung lay.
Đây là điều mà trong lòng Nguyên Cận Mặc biết rõ.
Đột nhiên Nguyễn Lam buông lỏng sắc mặt, nhìn Nguyên Cận Mặc bên cạnh: “Cận Mặc, hôm nay làm việc vất vả rồi.

Không còn sớm nữa, con trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Không cần, chúng con quay trở về biệt thự đây.”
Giọng nói lạnh lùng cắt ngang, Nguyễn Lam giật mình, dường như nhớ ra điều gì, bà ấy lắc đầu không miễn cưỡng nữa.
Trên đường trở về, bầu không khí im lặng có chút đáng sợ.
Khương Chi Chi chăm chú nhìn qua cửa sổ xe, ánh đèn mờ ảo bên ngoài cửa sổ phản chiếu góc nghiêng lạnh lùng của người đàn ông.
Đôi mắt anh nổi lên tầng sương lạnh lẽo mãnh liệt.
Trong lúc ngây người, dường như người đàn ông trước mặt cùng cô quay trở lại lúc ban đầu.

Lần đầu tiên vô tình gặp, anh là cậu hai nhà họ Nguyên hung ác tàn nhẫn, những hình ảnh đó dần dần chồng chéo lại với nhau.
Trực giác nói cho cô biết, bây giờ tuyệt đối không được chọc vào Nguyên Cận Mặc.
Im lặng suốt quãng đường, cuối cùng xe Koenigsegg màu đen cũng từ từ dừng lại ở cửa biệt thự.
“Hôm nay anh cũng vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.”
Cân nhắc câu nói, Khương Chi Chi do dự một chút sau đó nói ra những lời trong lòng.
Người đàn ông dừng lại, nhìn lại lần nữa, chỉ thấy cánh cửa phòng Khương Chi Chi đã đóng lại.
Chỉ còn những lời quan tâm hời hợt của cô vẫn còn văng vẳng bên tai.
Giống như một cơn gió xuân lướt qua làm vơi đi sương giá vậy.
“Chuẩn bị xe đi Cửu Trùng Thiên.”
Im lặng hồi lâu, Nguyên Cận Mặc mới lên tiếng, anh nói với giọng điệu lạnh lùng.
“Rõ.” Nguyên Nhất gật đầu, trong lòng không khỏi lẩm bẩm: “Đúng là như vậy.”
Hằng năm vào ngày bảy tháng bảy, cậu hai đều sẽ đến Cửu Trùng Thiên, năm nay cũng không ngoại lệ.
Bất ngờ đối mặt với đôi mắt đen lạnh lùng của người đàn ông, sau lưng cảm thấy có chút lạnh lẽo, cậu ấy cúi đầu thấp xuống một chút theo bản năng.
Công nghệ Phù Sinh đã chuẩn bị một quảng cáo mới từ lâu, lại quét sạch các đầu báo một lần nữa.
Kèm theo đó là một đoạn nhạc dài êm dịu đong đưa, một người phụ nữ béo đột nhiên xuất hiện trước ống kính, tuy rằng đường nét khuôn mặt người đó khá ổn, nhưng vóc dáng thì khó mà khiến người ta có thể khen được.
Cái cổ người phụ nữ như chồng từng cái bánh lên nhau, tấm lưng dày, phần eo như cái vòng bơi xếp chồng, còn chân tay thì thô kệch rám nắng.

Chỉ cần nhìn là đã biết đó là một người béo xấu xí.
Không những khó coi mà người đó còn khiến người khác nhìn vào có cảm giác khó chịu.
Nhưng giây tiếp theo, hình ảnh xoay chuyển, đột nhiên người phụ nữ béo ú xấu xí trở thành một người đẹp mảnh mai, tinh tế!
Một chiếc váy đỏ rực rỡ đã thu hút mọi sự chú ý ngay lập tức!
Lớp khăn voan che mắt nhưng không thể che đi được đôi mắt lấp lánh đào hoa quyến rũ xinh đẹp của người phụ nữ, đôi môi đỏ mọng kia chạm nhẹ để lại dấu son đẹp rực rỡ duyên dáng.
“Phù Sinh, đưa bạn thưởng thức vẻ đẹp thật sự.”
Đầu ngón tay thon dài của người đó kẹp một tấm danh thiếp in logo “Phù Sinh”.
Sau một lúc màn hình dần chuyển sang màu đen, quảng cáo kết thúc.
Chỉ trong vòng mười lăm giây ngắn ngủi, ống kính đã hai lần chuyển cảnh, lột tả được vẻ đẹp quyến rũ khiến người ta không thể rời mắt.
Dù là màn hình to lớn bên ngoài quảng trường mua sắm, hay là quảng cáo trên điện thoại di động… khắp mọi nơi đều là dấu ấn của Phù Sinh.
Chiến dịch thứ hai bùng nổ theo đúng lịch trình.

Tập đoàn Nguyên Thị, văn phòng Tổng giám đốc.
Nhìn đoạn video tự động chạy trên màn hình máy tính, ánh mắt sâu thẳm tình cờ bắt gặp ánh mắt quyến rũ ấy, vẻ mặt của Nguyên Cận Mặc dần dần tối lại.
Đúng lúc Nguyên Nhất đến nộp tài liệu.
“Đây không phải là mợ chủ sao, đoạn quảng cáo khá hay…”
Vừa dứt lời xong, một ánh mắt lạnh lùng lướt qua, giọng nói cậu ấy lập tức im bặt.
Nguyên Cận Mặc cười nhạt một tiếng, giữa lông mày hòa lẫn chút băng giá: “Nói đi.”
“Cậu hai, anh quên rồi à? Lúc trước anh đưa dự án của anh với mợ chủ chuyển sang hạng A.

Đúng lúc đoạn quảng cáo mà mợ chủ vừa mới quay một tuần trước được được Mặc Tín tuyên truyền.”
Truyền thông Mặc Tín là một công ty truyền thông văn hóa trực thuộc của Nguyên Thị, cũng là tài sản riêng của Nguyên Cận Mặc.
Nguyên Nhất nuốt nước bọt, tiếp tục nói: “Hiện nay quảng cáo này đã được phát hành trên toàn quốc, không chỉ ở Thành Đô, mà còn ở các thành phố khác cũng…”
Nói cách khác, sẽ có vô số người nhìn thấy cảnh Khương Chi Chi xinh đẹp quyến rũ mê người như vậy.
Khuôn mặt người đàn ông trở nên lạnh lẽo, tâm trạng hiện tại như muốn bùng nổ mạnh mẽ.
Tại sao anh lại cảm thấy khó chịu như vậy?
Bên trong văn phòng của Phù Sinh là một tràng hoan hô reo mừng.
“Tuyệt quá!”
Du Ánh hét “wow” lên, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào màn hình: “Cậu nhìn xem, đôi môi đỏ quyến rũ này! Tớ sắp không chịu được nữa rồi, Khương Chi Chi, cậu mau vào giới giải trí đi, nhan sắc của cậu không thể cứ thể mà chôn vùi được!”
“Cậu bớt luyên thuyên đi.” Khương Chi Chi không vui nhìn cô ấy một cái.
Ồn ào xong, Du Ánh trở lại với dáng vẻ nghiêm túc trước đây.
Ánh mắt cô ấy nhìn qua phiếu đơn hàng đầy ngạc nhiên: “Tất cả hàng của chúng ta đều đã bán hết rồi à?”
“Hửm?” Khương Chi Chi không nghe rõ, cô lẩm bẩm nói.
Du Ánh nói nhỏ, có chút không đáng tin: “Hai trăm nghìn món hàng trong kho đều được bán hết sạch chỉ trong vòng hai phút!”
Hai trăm nghìn món hàng không phải là con số nhỏ, vậy mà có thể bán hết trong vòng hai phút ngắn ngủi!
Khối lượng giao dịch trực tiếp vượt quá một triệu!
Du Ánh nhất thời hoảng hốt.
Tiền tài đến quá nhanh, cô ấy có chút không chịu nổi.
Giang Khinh Ca cũng tươi cười bước vào: “Hàng trong kho cũng hết rồi, tôi đoán sắp tới sẽ có một đợt cao điểm nữa, nhà máy sản xuất của chúng ta sẽ được phát huy hết công suất.”
Sau khi nói xong cô ta mới để ý Khương Chi Chi cũng ở đó, không khỏi nở nụ cười: “Chi Chi, đều nhờ vào quảng cáo của cô mà cả ba dòng sản phẩm trở nên hot đấy.”
“Cũng nhờ Khinh Ca không ngại vất vả, cải tiến sản phẩm hết lần này đến lần khác.”
Khương Chi Chi cười nhẹ nói, Phù Sinh có được kết quả như ngày hôm nay, chắc chắn không thể là công lao của một mình cô được.
Ba người nhìn nhau rồi không hẹn mà cười thành tiếng.
Nhà họ Khương.
Sáng sớm Khương Bác cũng đã phát hiện ra quảng cáo trên điện thoại, mãi đến mười lăm giây cuối cùng của video, ông ta mới nhận ra người phụ nữ che mặt chính là con gái lớn của mình.
Xoa xoa cằm, ông ta nói một câu khen hiếm có: “Đoạn quảng cáo này quay tốt đấy.”
“Chi Chi càng lớn càng đẹp, người cũng ăn ảnh.”
Tần Liễu ngồi bên cạnh Khương Bác cũng tấm tắc khen ngợi.
Từ khi giảm cân, cả người Khương Chi Chi đã khác đi rất nhiều, cứ như một viên ngọc trai được đánh bóng.

Khi lớp bụi đã được phủi đi thì ánh sáng rực rỡ ở cô cũng không thể che giấu được nữa.
Nhưng mà, với một người khác thì…
Liếc nhìn sang Khương Nhược Vi bên cạnh, cả người phát phì không nói, một nửa tóc của cô ta cũng không còn nữa, bây giờ cô ta chỉ có thể đội mũ che đi vẻ xấu xí.
Nghĩ tới đây, cô ta tiếc nuối lắc đầu, chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi…
Khương Nhược Vi cũng được xem là người đẹp không thô tục trong giới quảng cáo, cô ta cũng rất ghét, rất hận Khương Chi Chi.
Nếu như không phải vì có Khương Bác và Tần Liễu ở đây, cô ta sẽ ghen tức đến nỗi đập nát chiếc điện thoại mất!
Dù là cắn môi chịu đựng, nhưng Khương Bác vẫn chú ý đến ánh mắt bất an của cô ta.
“Nhược Vi, sao con lại bắt đầu béo rồi?”
Ông ta nhìn vào đứa con gái thứ hai, ánh mắt cực kỳ ghét bỏ: “Không phải công ty của Chi Chi đang bán sản phẩm giảm cân sao? Con đi mua một chút về uống đi, xem con đi, đã béo như thế này rồi!”
Khương Nhược Vi không nói nên lời, đối với việc mua sản phẩm giảm cân của Khương Chi Chi…
Cô ta là sinh viên đại học, sao có thể hiểu được cách làm sản phẩm giảm cân chứ!
Cô ta quay sang tìm mẹ là Tôn Văn Thục khóc lóc kể về những ngày ở nhà họ Khương đã chịu những ấm ức gì.
“Mẹ nghi ngờ nhất định là của hồi môn mà ông già kia để lại, nếu không cô ta lấy đâu ra sản phẩm giảm cân?” Tôn Văn Thục chớp mắt một cái, giọng điệu chán ghét.
“Điều này thật không công bằng, con cũng là cháu gái của ông mà, đáng lẽ của hồi môn đó cũng phải có phần của con.” Khương Nhược Vi nghe mẹ nói, trong lòng cảm thấy không công bằng.
Đều là con gái của nhà họ Khương, dựa vào đâu cô ta sinh ra lại là người thấp hơn một bậc!
Tôn Văn Thục thở dài: “Ông già đáng chết, bây giờ con trở về cũng vô dụng.”
Xét cho cùng, đó là đồ mà ông cụ Khương đã để lại cho Khương Chi Chi, ngay cả con trai của ông cụ là Khương Bác cũng không thể đụng đến.
Làm sao bọn họ có thể lấy được lợi ích từ đó được?
“Không vội, mọi việc phải lên kế hoạch từ từ mới được.” Tôn Văn Thục bình tĩnh một chút, trong đầu lập tức hiện lên một kế hoạch: “Hai ngày nay con chịu ấm ức yên phận ở nhà họ Khương, tìm một người theo dõi Khương Chi Chi…”
Con người ai cũng có điểm yếu, bà ta không tin không tìm ra được điểm yếu của Khương Chi Chi!
Bận rộn mấy ngày nay, cơn sốt do đoạn video quảng cáo mới dần dần giảm sút.
Hiệu ứng quảng cáo lần này quá khoa trương, rất nhiều bạn sinh viên đại học của Khương Chi Chi đã nhìn thấy, họ lần lượt gọi điện thoại cho cô.
Rất nhiều người đều tỏ ý không dám tin, thậm chí còn thích thú cho rằng khuôn mặt gầy đi của cô đã hoàn toàn có thể đàn áp vài hoa khôi trong trường ngay lập tức.
Đợi đợt khai giảng tiếp theo đến, chắc chắn con trai trong trường sẽ phát cuồng vì cô.
Khương Chi Chi hoàn toàn không nói gì, tuy cô chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng cô có thể che giấu linh hồn một cách ổn thỏa vượt qua cả thời đại.
Sao cô có thể lãng phí vào những câu chuyện nhàm chán trong khuôn viên vườn trường được chứ?
Nhìn Du Ánh và Giang Khinh Ca đang mệt mỏi dựa vào nhau trên ghế sô pha, Khương Chi Chi vung tay lên, trực tiếp tìm một cái ghế ở nơi yên tĩnh trong quán bar thả lỏng bản thân một chút.
Ban đầu Giang Khinh Ca còn do dự, sau khi gọi điện cho chồng là Kiều Phi Dương xác nhận là sẽ không sao mới vui vẻ vào tham gia cùng.
“Cạn ly!” Du Ánh mạnh dạn uống một hơi: “Lại lần nữa!”

Lần này thành quả mà Phù Sinh thu được thật sự quá chói lọi, chỉ riêng lợi nhuận vài trăm vạn còn là ít.
Đối với một công ty mới lập chưa đầy nửa năm, như thế đã là một kỳ tích rồi.
Tất nhiên Khương Chi Chi biết tiềm năng của Phù Sinh còn nhiều hơn thế.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng, trên đĩa đựng nhiều hoa quả, qua ba vòng rượu, ánh mắt dần trở nên mơ hồ không rõ ràng, Khương Chi Chi mới phản ứng lại có gì đó không ổn.
Trở lại tuổi hai mươi, cô chưa từng uống rượu, cũng không còn tửu lượng tốt như ở kiếp trước nữa!
Chạm vào khuôn mặt nóng rực, Khương Chi Chi cố gắng lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Nguyên Tam.
“Quản gia Nguyên, tôi đang ở Thế Kỷ Uy, tôi có uống chút rượu, lát nữa làm phiền cậu đến đón tôi nhé.”
Chỉ là vừa mới đặt điện thoại xuống, đột nhiên nhạc chuông vang lên, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp: “Cô uống say rồi à?”
Là giọng của Nguyên Cận Mặc.
Khương Chi Chi cau mày, lúc này mới phát hiện ra vừa rồi cô đã gửi nhầm tin nhắn cho Nguyên Cận Mặc.
“Xin lỗi, tôi vô tình gửi nhầm tin nhắn…”
Sau một lúc im lặng, cô nghe thấy Nguyên Cận Mặc từ tốn nói: “Tôi biết rồi.”
Cô còn chưa kịp nhìn ra ý nghĩa trong lời nói của người đàn ông thì cuộc gọi đột ngột dừng lại.
Lắc lắc điện thoại, não bị cồn ăn mòn, cô xoa trán: “Hôm nay đến đây là được rồi nhỉ.”
Quay đầu nhìn Giang Khinh Ca, cô ta đã khoát tay: “Tôi đã nói với Phi Dương rồi, lát nữa anh ấy sẽ đến đón tôi.”
Có chồng đến sẽ khiến người ta yên tâm hơn.
Khương Chi Chi gật đầu, nhìn Du Ánh đang cầm chai rượu không buông, cô cố gắng mới đỡ được người đứng dậy, chuẩn bị thanh toán rồi rời đi.
Vừa mở cửa, bên ngoài là Nguyên Cận Mặc mặc một bộ đồ màu đen.
Hơi rượu phả vào mặt khiến người đàn ông bất giác nhíu mày, Nguyên Nhất nhận ra thì bước nhanh về phía trước: “Bà chủ, để tôi đỡ cô ấy cho.”
Khương Chi Chi gật đầu, bây giờ cô cũng đang chóng mặt, nói thật thì cũng không thể ôm Du Ánh đang bất động ra bên ngoài.
“Đưa tay cho tôi.”
Vừa nói xong, tay phải của cô đã bị anh nắm lại, Khương Chi Chi lắc đầu, hành lang phía trước trở nên méo mó.
Cô bực bội gõ đầu.
Sớm biết trước như vậy cô sẽ không uống nhiều rượu rồi…
Đi được vài bước cảm thấy không thể đi nổi nữa, Nguyên Cận Mặc thấy vậy thì cúi người ôm cô lên.
“Này, anh làm gì vậy?”
Đột nhiên cả người treo lơ lửng khiến rượu trong người Khương Chi Chi cũng tan gần hết, trong cơn hoảng loạn tay cô vòng lên cổ người đàn ông, sợ bản thân mình sẽ bị ngã xuống.
“Cô đi chậm quá, lãng phí thời gian.” Nguyên Cận Mặc nhẹ nhàng trả lời.
Khương Chi Chi nghẹn họng, lập tức bác bỏ: “Tôi say? Sao tôi có thể say được!”
Một người uống say vẫn còn có thể nhớ được đường đi đã là rất tốt rồi, chẳng lẽ còn muốn cô duy trì dáng vẻ đi như bay sao?
“Đó là sự thật.” Lông mày của người đàn ông nhếch nhẹ: “Con gà nhỏ say rượu.”
Khương Chi Chi khẽ ho hai tiếng, trên mặt đỏ ửng càng trở nên đáng yêu.
Cô muốn vùng vẫy để xuống lại bị ánh mắt của người đàn ông áp chế: “Xe ở dưới lầu chỉ có thể đậu tạm thời năm phút, tôi không muốn nhận phiếu phạt đâu.”
Đường đường là cậu hai nhà họ Nguyên ở Thành Đô lại sợ phiếu phạt à?
Não bị cồn kiểm soát càng ngày càng hỗn loạn, cho đến khi một cơn gió đêm thổi qua bên ngoài quán rượu, đầu óc của Khương Chi Chi mới tỉnh táo được một chút.
“Ế? Du Ánh đâu?”
“Nguyên Nhất sẽ đưa cô ta về.”
Khương Chi Chi dừng lại một lúc lâu mới gật đầu: “… Ồ.”
Khi tảng đá lớn trong lòng được bỏ xuống, cả người được đặt ngồi xuống chiếc ghế mềm, một lúc sau Khương Chi Chi đã ngủ thiếp đi.
Nguyên Cận Mặc vừa khởi động xe, vừa quay người thì gặp một gương mặt ngọt ngào đang ngủ thiếp đi vô cùng chân thật.
Ánh mắt lướt qua chút dịu dàng, anh thuận tiện điều chỉnh nhiệt độ trong xe tăng lên.
Đợi đến lúc Khương Chi Chi mở mắt ra lần nữa, cô phát hiện xe đã dừng ở lối vào cửa biệt thự.
Không biết nóc xe đã mở ra từ lúc nào, cô mở mắt là nhìn thấy cả bầu trời đầy sao.
Nhìn chằm chằm bầu trời đầy sao chói mắt, cô có chút giật mình, đột nhiên trong lòng có cảm giác rối loạn.
Ngón tay khẽ động đậy, lớp vải mềm mại khiến cô do dự.

Lúc phát hiện ra thì cả người đã được khoác một chiếc áo vest.
Cả người cô còn mang một mùi hương quen thuộc, là của Nguyên Cận Mặc.
Khương Chi Chi nhíu mắt, lướt qua bóng người đang dựa vào đầu xe.
Ánh trăng rơi nhẹ trên khuôn mặt hoàn mỹ, anh tuấn khiến người ta phải ngạc nhiên.
“Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.”
Nguyên Cận Mặc quay đầu, khóe môi giật giật, giọng điệu trầm thấp trở nên cực kỳ ghét bỏ: “Ngủ giống như heo vậy, đừng nghĩ rằng tôi sẽ ôm cô lên lầu, cô quá nặng.”
“Rầm!” Bộ lọc lãng mạn đã vụn vỡ.
Khương Chi Chi: “…”
Được rồi, là cô đã đánh giá quá cao Nguyên Cận Mặc, xem ra anh vẫn không có chút tiến bộ nào cả..


Bình Luận (0)
Comment