Động tác anh rất tự nhiên, nhưng cô nghĩ,
mình sẽ mãi mãi không thể quên giây phút này. Bóng dáng mạnh mẽ của Cố Chính
Vinh, dưới ánh đèn anh xòe rộng đôi bàn tay.Đây quả là một sự hưởng thụ xa xỉ, đời
người con gái có bao nhiêu thời gian để có được, rồi phải mất bao nhiêu thời
gian mới có thể chôn vùi và quên lãng?***************Tuy trong lòng rối bời, nhưng công việc bày ra trước
mắt vẫn phải hoàn thành. Cô vùi đầu làm việc, mắt nhìn thời gian sắp tới, cô
bắt đầu thu dọn hành lý.
Điện thoại vang lên, Lăng Tiểu Manh đang thu dọn bản thảo,
khi nhấc máy tay vẫn bận bịu không thôi, liền dẹp điện thoại vào vai và cổ.
“A lô? Ai đấy?”
“Tiểu Manh, là anh.” Là giọng nói của Đổng Diệc Lỗi
nghe vừa thân thuộc vừa xa lạ.
Ngừng mất một giây, rồi Lăng Tiểu Manh cúi đầu tiếp
tục làm việc, “Có việc gì không?”.
“Không có việc gì thì không được gọi điện cho em sao?”
Lăng Tiểu Manh liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường,
trả lời thản nhiên, “Rốt cuộc là có việc gì?”.
Đầu dây bên kia im lặng một hồi rồi từ tốn nói, “Tiểu
Manh, anh đang trên đường tới công ty em, anh muốn gặp em một chút”.
Lăng Tiểu Manh khẽ hít một hơi, giọng nói này là thứ
nhiều năm qua cô quen thuộc nhất. Trước đây thỉnh thoảng Đổng Diệc Lỗi có bực
dọc với cô, tuy chẳng bao giờ xin lỗi, nhưng sau đó không lâu sẽ dùng giọng nói
nhẹ nhàng gọi điện cho cô, “Tiểu Manh, anh đang ở dưới nhà, muốn gặp em một
chút”. Hoặc, “Tiểu Manh, anh mua ô mai em thích này, xuống ăn đi”.
Tính tình cô hiền hòa, cho dù có đau lòng thật cũng sẽ
không phản ứng gay gắt, huống hồ con gái khi yêu thường không có nguyên tắc,
thế nên chỉ cần nghe thấy đôi câu dịu dàng của anh là cô lập tức quên ngay
những chuyện không vui trước đó, hí hí hửng hửng lao ra gặp anh.
Họ đã từng bên nhau rất lâu, Đổng Diệc Lỗi từ nhỏ là
một người yêu ghét không bao giờ thể hiện ra ngoài, sống nội tâm thời trung học
có thầy khen anh rất khôn ngoan, lúc đó họ đã ở bên nhau, trên đường về nhà anh
còn buột miệng hỏi cô: “Tiểu Manh, anh thấy chỉ có người khôn ngoan mới làm
được việc lớn, em nói xem thế nào?”.
Còn muốn cô nói thế nào? Khi ấy anh như bầu trời trên
cao, ngó lên chỉ có mây xanh và gió mát, làm sao không thấy tốt cho được?
Giờ nghĩ lại, sự mù quáng của thuở ban đầu đáng sợ hơn
bất cứ thứ gì, để rồi sau này mỗi khi nhìn thấy những cặp tình nhân quấn quýt
bên nhau như những cặp song sinh, tự đáy lòng bỗng trào lên cảm giác rờn rợn,
cô khẽ rùng mình.
Chẳng cần nghĩ quá nhiều đến thế, tay cô vẫn không
ngừng, miệng trả lời: “Xin lỗi, tôi không có thời gian”.
“Vẫn bận sao? Vậy anh đợi em xong việc. Em bận tới
khoảng mấy giờ?” Lúc này Đổng Diệc Lỗi đang ngồi trong xe nói chuyện, bên ngoài
siêu thị người người đi lại tấp nập, xe anh dừng ngay bên con đường nhỏ cũng có
thể cảm nhận được không khí hết sức náo nhiệt kia. Không thể tưởng tượng được
Lăng Tiểu Manh bé nhỏ, yếu ớt lại ngồi làm việc trong một góc của quần thể kiến
trúc to lớn này, anh nhìn về phía cửa ra vào vừa nói chuyện vừa thất thần.
“Diệc Lỗi” Đầu dây bên kia vọng lại giọng nói rất
nghiêm túc, cách xưng hô khách sáo, khiến anh gần như ngừng thở.
Những lúc ở một mình, cô thích gọi anh là Hòn đá cuội,
thật gần gũi, thật nũng nịu. Nhưng trước mặt mọi người thường chỉ gọi tên anh,
Diệc Lỗi, Diệc Lỗi, cách xưng hô này đã rất lâu rồi chưa được nghe, đột nhiên
nghe lại bỗng có cảm giác chẳng biết hôm nay là ngày gì.
Có rất nhiêu thứ, vốn tưởng mình đã lãng quên, nhưng
ngay giây phút này quá khứ bỗng ùa về hết cả.
Anh nhớ lại thời nhỏ cùng Lăng Tiểu Manh ăn mì hạ giá,
cô dùng đũa nhặt rau, lúc ăn còn nhìn anh cười nghiêng ngả.
Còn cả những khi ngồi bên anh đọc sách, gương mặt thật
lặng lẽ, ngón tay thon dài mân mê từng trang sách theo thói quen.
Còn có rất nhiều, rất nhiều những thứ anh vốn nghĩ
rằng mình sẽ chẳng bao giờ nhớ lại: Làn da cô trắng nõn, bước chân thật nhẹ,
thật êm, anh ngoái đầu là có thể thấy đôi mắt tròn như chú nai con ấy.
“Tiểu Manh”, trái tim rạo rực, giọng nói anh cũng trở
nên khẩn thiết.
“Đợi chút, để tôi nói hết.” Giọng nói không có gì thay
đổi, thái độ rất lạnh lùng, “Diệc Lỗi, lúc này tôi không có thời gian. Vả lại
dù có thời gian đi nữa, tôi cũng không muốn nhìn thấy anh, anh đã hiểu chưa?”.
“Anh hiểu, nhưng...”, Đổng Diệc Lỗi còn muốn nói thêm
điều gì nữa nhưng đầu bên kia đã gác máy.
Anh bặm môi, ngồi trong xe không nhúc nhích, không
muốn nhấn ga, cũng chẳng muốn bỏ đi, chỉ là không muốn nhúc nhích.
Buổi tối giữa mùa hè, đã qua bảy giờ từ lâu nhưng trời
vẫn chưa tối hẳn, ngồi ngẩn ra một lúc, anh miễn cưỡng đặt tay lên vô lăng.
Chiếc xe đỗ bên siêu thị, có vài người tất bật ra vào,
đa phần đều mặc đồng phục vận chuyển đồ. Anh không muốn nhìn tiếp, bàn tay đã
đặt lên chiếc vô lăng, chuẩn bị nhấn ga.
Ánh mắt chợt lướt qua một bóng hình quen thuộc, tất cả
mọi động tác đều ngừng lại, chỉ sợ mình nhìn lầm, trong vô thức Đổng Diệc Lỗi
nghiêng mình về phía trước.
Người Đổng Diệc Lỗi đang nhìn chính là Lăng Tiểu Manh.
Cố Chính Vinh bảo cô tám giờ đến đợi ở nhà hàng, Lăng Tiểu Manh vẫn luôn nhất
nhất nghe theo những gì anh nói, gác máy xong liền đi thẳng ra ngoài.
Lăng Tiểu Manh vừa sải bước, trong lòng có chút băn
khoăn về những lời Đổng Diệc Lỗi nói, chỉ sợ vừa ra đến ngoài cửa là gặp anh
ta, cũng không phải cô sợ gặp anh, chi là người ra kẻ vào ngộ nhỡ ai nhìn thấy
thì sao, cô đợi trong phòng thêm năm phút rồi mới đi.
Lúc bước ra cửa bên đã quá bảy giờ, cô vội vã đi về
phía trước, chẳng có thời gian để ý xung quanh.
Lăng Tiểu Manh vừa đi đến chỗ để xe, anh bảo vệ Tiểu
Lý từ đằng xa đã kinh ngạc: “Lăng tiểu thư sao hôm nay về sớm vậy? Vừa chuyển
xe cô xong”.
“Ừ, hôm nay có việc, cảm ơn nhé”, cô vừa cảm ơn vừa đi
về phía xe mình, lúc ngồi vào trong xe hơi nóng bốc lên, cô vội mở cửa cho
thông khí.
Mặt trời đã xuống núi mà còn nóng thế này, mùa hè ở
Thượng Hải quả thật đáng sợ.
Cô toan khởi động xe, điện thoại reo lên, giọng Cố
Chính Vinh rành mạch nhưng ngắn gọn, “Tiểu Manh, em đang ở đâu?”.
Giọng nói anh thật nhẹ nhàng, chẳng hiểu vì đâu cô
cũng thấy vui theo, lúc trả lời còn hơi mỉm cười, “Đừng giục, em vừa lên xe,
sắp tới rồi đó”.
Đầu dây bên kia anh cũng bật cười, “Ngoan, em xuống xe
đi, lên xe anh cùng đi”.
“Hả?” Cô không hiểu, cầm điện thoại nhìn trái ngó
phải.
Xe đỗ ngay bên chiếc cửa sắt nhỏ, trời đã sẩm tối, xe
cô còn chưa bật đèn, xung quanh cực kỳ yên tĩnh, đột nhiên cửa sắt vọng ra
tiếng còi xe, vang lên đúng một lần, cô ngẩng đầu ngó ra ngoài, xe Cố Chính
Vinh đã đỗ ngay bên đường ở cạnh cửa, trong đêm tối chiếc xe vẫn rất lung linh.
Lăng Tiểu Manh có phần kinh hãi, nhưng cô vẫn xuống xe
đi về phía đó, bước chân nhanh dần.
Cố Chính Vinh ngồi trong xe đợi cô, đèn đường sáng
lên, trong bóng tối sắc mặt anh điềm nhiên, nhìn kỹ sẽ thấy rất hiền hòa.
Lăng Tiểu Manh chạy tới gần, ngẩng đầu định nói nhưng
còn chưa thốt ra lời nào thì đã bị một bàn tay quen thuộc vuốt lên má.
“Chạy cái gì? Đâu cần phải gấp thế.”
Lăng Tiểu Manh vội ôm mặt, giọng nói có phần bực bội,
“Có người trông thấy bây giờ”.
Anh quay người kéo cửa, giọng hơi cười, “Ai? Bảo vệ?
Em sợ cậu ta cười chúng ta sao?”.
Lăng Tiếu Manh đang định nói, đột nhiên nghĩ ra điểu
gì, lao tới tranh kéo cửa, “Để em lái, anh nghỉ đi”.
“Vào ngồi đi.” Anh đã vào trong ghế lái ngồi, rồi chỉ
vể phía ghế phụ.
Trước giờ Lăng Tiểu Manh không nói lại anh, đành phải
bỏ cuộc.
Ngồi lên xe, Cố Chính Vinh liền đánh tay lái, chớp mắt
chiếc xe đã lăn bánh khỏi lối đi nhỏ. Anh chàng Tiếu Lý vốn rất có thiện cảm
với Tiểu Manh đứng trước cửa lặng lẽ tiễn cô, vẻ mặt có phần bực dọc.
Người bảo vệ lớn tuổi hơn thường gọi là lão Trương
đứng cạnh trêu chọc, “Làm gì mà mặt mũi ghê thế? Thất tình hả?”.
“Thôi xin, chẳng qua lần đầu thấy có người tới đón cô
ấy thôi, họ đã lái xe đã đi mất rồi.”
“Người thì lần đầu tiên trông thấy, nhưng chiếc xe đó
tôi lại thấy mấy lần rồi, còn đi cùng cô ấy tới, chỉ là chưa bao giờ đỗ vào bên
trong. Cậu làm bảo vệ kiểu gì thế? Có vậy cũng không biết.”
“Đến thật à? Nhưng có biết bao nhiêu xe qua cửa ai mà
để ý kỹ đến thế chứ.”
“Được rồi, được rồi, người ta có người đón hay không
thi liên quan gì đến cậu? Nghĩ vớ nghĩ vẩn thế làm gì, giời ạ!” Lão Trương vỗ
vai cậu ta, rồi quay người đi vào trong nhà.
Tiểu Lý còn đang đứng rầu rĩ ngoài cửa thì một chiếc
xe đen từ từ dừng lại trước mặt, cửa xe kéo xuống, một người đàn ông vẫy tay chào
anh.
Cứ ngỡ khách của khu nhà, Tiểu Lý tiến đến chào hỏi,
“Xin chào, cho hỏi anh đi đâu?”.
“Chào anh, tôi muốn hỏi một chút, cô gái khi nãy là
sếp của các anh có phải không?”
“Hả? Anh nói ai?”
“Cô gái được xe đón khi nãy ấy.”
Người đàn ông này mặt mũi nho nhã, nhưng không hiểu vì
sao, vẻ mặt có chút gì đó phức tạp khó tả, Tiểu Lý chần chừ một lúc, rồi chọn
cách trả lời cái gì cũng không biết, “Ngại quá, cửa ra vào khu nhà nhiều người
lắm, tôi không biết người anh nói là người nào. Hơn nữa cho dù có phải sếp tôi
hay không, tôi cũng không thể trả lời anh câu hỏi này được.”
“À, không sao, anh không phải lo. Tôi chỉ thấy cô ấy
giống một người bạn cũ của tôi thôi.” Người đàn ông gật đầu với Tiểu Lý, không
nói thêm gì, đóng cửa xe rồi nhanh chóng rời đi.
Cố Chính Vinh vẫn luôn lái xe rất nhanh, tuy trên
đường xe cộ qua lại tấp nập, vậy mà anh đến nhà hàng cũng chỉ mất hai mươi
phút.
Lăng Tiểu Manh ngồi trên xe, trong đầu chỉ nghĩ về yêu
cầu tới đón ở sân bay không thể lý giải được, thực ra từ khi biết anh đã sắp
xếp mọi việc lúc nào cô cũng nghĩ ngợi mông lung.
Ban ngày còn có thể lấy công việc hoặc nói chuyện vài
câu với đồng nghiệp, cố gắng để mình không nghĩ quá nhiều. Nhưng giờ không gian
chật chội, ngồi bên cạnh lại là Cố Chính Vinh, cô có nhìn đi đâu cũng không thể
tránh việc trông thấy anh, cứ nhìn anh là lại nghĩ tới việc sắp phải gặp mặt,
có tránh cũng không tránh được.
Sắp tới nhà hàng, trước đây mỗi lần ngồi bên cạnh anh
cô đều mong mình có thể nhắm nghiền mắt giả bộ đang nghĩ tới điều gì khác, mở
mắt ra đã thấy tới nơi rồi đồng thời còn rút ngắn được quãng đường không lúc
nào là không chìm trong sợ hãi. Nhưng hôm nay suốt cả quãng đường cô cứ nhìn về
phía trước, thậm chí khi có xe đột ngột cướp đường cũng không buồn phản ứng.
Lúc xuống xe, Cố Chính Vinh đi trước, rồi quay đầu lai
nhìn cô, vẻ mặt như đang cười, “Tiểu Manh, em có tâm sự à?”
Lăng Tiểu Manh bặm môi rồi nói, “Em không muốn ra sân
bay”.
Cố Chính Vinh nghe xong nhướn mày, “Hở? Tại sao?”
Lăng Tiểu Manh mặt mũi sầm sì.
“Ăn cái đã, máy bay mười giờ mới hạ cánh, mình vẫn còn
thời gian, chút nữa anh sẽ giải thích cho em.” Cố Chính Vinh kéo tay cô dẫn
thẳng vào trong.
Đồ ăn đã chuẩn bị xong, trông thấy họ bước vào cô gái
liền đem đổ ăn tới, ông chủ cũng bước đến nói chuyện, cười rất tươi, “Lăng Tiểu
Manh, cô sắp tham gia triển lãm phải không? Tôi cũng phải tới thăm quan mới
được”.
Lăng Tiểu Manh vừa ngồi xuống, nghe vậy liền ngẩng đầu
cười, “Vẫn còn lâu lắm, giờ mới bắt đầu chuẩn bị thôi”.
“Mặc kệ, tôi nhất định phải đi, đặt trước đấy nhé.”
“Anh đi làm gì? Chẳng thà làm mấy món tiếp đãi khách
khứa, mỗi người mỗi tài, phải không?”, Cố Chính Vinh vừa cười vừa trêu chọc,
anh còn vỗ vai ông chủ.
“Thôi đi anh, tôi phải chống mắt lên đợi đến ngày anh
gửi thiếp mời cho tôi đấy.”
Lăng Tiểu Manh đã gắp thức ăn đưa lên miệng, nghe xong
liền ngẩng đầu lên, vẻ mặt hồ nghi.
Ông chủ nhìn cô cười, “Sao? Tiểu Manh cô không biết
ư?” Rồi ông quay sang Cố Chính Vinh vỗ vai, “Tổng giám đốc Cố, sao chuyện gì
anh cũng không nói cho Tiểu Manh vậy, thời đại nào rồi còn chơi trò ‘Bạn đoán
tôi đoán tôi đoán đoán đoán’ hả?”.
“Ở đây chỉ có bàn khách này của chúng tôi thôi phải
không?” Cố Chính Vinh nhìn qua sảnh, đang là giờ ăn tối, tuy trong sảnh không
có mấy người, nhưng lúc này vẫn có mấy bàn khách nữa.
Cố Chính Vinh có ý đuổi khách, ông chủ vốn đang hừng
hực khí thế, định diễn thuyết một bài dài, lúc này trông thấy vẻ mặt anh, biết
ý cười hì hì rồi bước ra phía khác “Được rồi, hai người nói chuyện đi”.
Lăng Tiểu Manh đã không còn nhai nữa, lúc này ngơ ngác
nhìn, tới mức Cố Chính Vinh phải bĩu môi, “Làm sao? Thắc mắc nhiều lắm hả?”.
“Em có thể hỏi không?” Thắc mắc phải hết sức hạn chế
tốt nhất là không hỏi, nhưng cô quyết tâm hôm nay phải vứt nguyên tắc đó lên
chín tầng mây.
“Được”, anh trả lời cô rất dứt khoát, rồi cúi đầu nhìn
đồng hồ, nói thêm, “Nhưng hôm nay thời gian khá gấp, anh chỉ có thể nói một
chuyện, tại sao anh cùng em tới sân bay đón, hoặc những chuyện liên quan đến
triển lãm, muốn biết chuyện nào em chọn đi”.
Đôi mắt Tiểu Manh mở to, hai cái đều là những việc cô
rất muốn biết, cái trước đương nhiên quan trọng hơn, nhưng cô hơi sợ, lời đến
đầu lưỡi rồi cũng không dám mở miệng hỏi, còn cái sau, cô lại thấy lúc này
không đáng để hỏi.
Tay bắt đầu mân mê mặt bàn, vẻ mâu thuẫn của cô thật
đáng yêu, Cố Chính Vinh mỉm cười. Trong món cơm rang Singapore có dứa, Lăng
Tiểu Manh thích ăn ngọt, lại thích ăn dứa, thế nên ông chủ cho nguyên liệu rất
thoải mái, Cố Chính Vinh lấy đũa gắp một miếng dứa đưa vào miệng cô, ngay lúc
cô định mở miệng nói.
“Ưm.. ưm..”, trong miệng toàn dứa, Lăng Tiểu Manh ú ớ
không thành lời.
“Em muốn nói gì?” Nhìn cô một lúc, Cố Chính Vinh cúi
đầu ăn một miếng, rồi lại nhặt dứa.
“Không cần nữa, đợi đã, đợi đã.” Lăng Tiểu Manh giơ
tay ngăn lại, “Em muốn hỏi, tại sao Nhã Tư Mẫn không ở cùng anh?”.
“Trước đây cô ấy là em gái anh, cũng chẳng ai quy định
người một nhà nhất thiết phải ở cùng nhau.”
“Nhưng sau đó chẳng phải hai người đã kết hôn sao?”
Lăng Tiểu Manh khẳng định quyết tâm, quyết không bỏ lỡ cơ hội này, hăng hái hỏi
thêm câu nữa.
“Anh là con nuôi”, anh trả lời rất ngắn gọn.
“Vẫn kết hôn mà, phải không?” Không thể nhụt chí, nếu
không lần hai là nản, lần ba là thôi hẳn, Lăng Tiểu Mann cố lấy quyết tâm.
“Ừ, có cử hành hôn lễ.” Anh ngừng tay một lúc, rồi đưa
mắt nhìn cô, “Nhưng Mark không phải con anh”.
“Hả?” Như sét đánh bên tai, Lăng Tiểu ngẩn người, quên
luôn phải hăng hái, bắt đầu lắp bắp, “Tại, tại sao?”.
Cố Chính Vinh nhìn cô chăm chú, ngước mắt lên, đồng tử
sâu thẳm, rồi nói thêm một câu, cũng có thể coi là trả lời, “Bởi vì chịu ơn
người một giọt nước, báo đáp ân sâu cả suối nguồn, em đã từng nói như vậy”.
Đúng, cô đã từng nói vậy, cũng tự nói với lòng mình
hàng trăm hàng nghìn như thế. Nhưng cũng câu nói ấy, đến khi anh nói ra cô có
nghe thế nào cũng cảm thấy không thể tin được.
Một người như Cố Chính Vinh làm gì có cơ hội chịu ơn
người khác, chỉ có anh dang tay cứu người mới gọi là bình thường chứ?
“Cái gì mà chịu ơn một giọt nước? Cái này có liên quan
gì đến việc em phải tới gặp cô ấy?”
Anh cười có vẻ rất thoải mái, đưa tay vuốt má cô,
“Bạch hạc báo ân cũng phải có lúc, đến lúc rồi sẽ phải bay đi, em nói xem có
đúng không?”
Sao lại lôi đến cả chuyện bạch hạc báo ân? Cô loạn
trí…
Lăng Tiểu Manh nghĩ không thông, nhưng quá đỗi xúc
động, chẳng thể hỏi tiếp được nữa, ngón tay cô tiếp tục mân mê quanh mặt bàn.
“Đã hiểu chưa?”
“Chưa, vẫn chưa hiểu”, cô thật thà nói.
“Vậy ăn nhanh lên, đợi chút nữa rồi em sẽ hiểu.” Anh
mỉm cười rồi cúi đầu tiếp tục ăn, kết thúc quãng thời gian tự đo chất vấn hiếm
có.
Lăng Tiểu Manh có tâm sự, cũng không thể tiếp tục ăn
được nữa, bữa cơm kết thúc thật nhanh. Ngồi trên xe nhưng cô vẫn thất thần nhìn
thẳng về phía trước, xe chạy nhanh chỉ mất nửa tiếng đã tới đường cao tốc đi
sân bay. Đèn trong cảng hàng không sáng choang, từ xa nhìn lại chỉ thấy những
đường viền sắc nét, dội thẳng vào tim.
“Đang nghĩ gì vậy?” Cố Chính Vinh đã lái xe đến lối
vào gara.
“Đang nghĩ đến bạch hạc báo ân”, không kịp chuẩn bị,
cô nói thẳng những gì mình đang nghĩ.
Anh nhìn cô mỉm cười, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Bạch hạc báo
ân, xong rồi sẽ bay đi, em thấy có đúng không?”.
Cô nhớ đến bộ phim hoạt hình đã từng xem khi còn nhò,
các nhân vật đơn điệu như tranh thủy mặc, bạch hạc hóa thân thành một cô gái
xinh đẹp cùng đôi vợ chồng già hiền từ sống nhiều năm, sau cùng khi bay đi còn
ngoái lại nhìn tới ba lần, xót xa không nỡ rời. Thần kỳ biết mấy, ký ức xa xăm
đó, như mới vừa tối qua cô còn ngồi trước màn hình ti vi, nước mắt tràn mi.
“Nhưng rồi cũng sẽ ở lại chứ?”
Anh nghe rồi trầm ngâm giây lát, trả lời cô: “Có thể
vậy. Nhưng nếu không muốn bạch hạc báo ân bay đi mất, phải dùng cách gì mới có
thể khiến nó ở lại?”.
Vẫn đang nghĩ tới bộ phim hoạt hình đó, Lăng Tiểu Manh
trả lời thật nhanh, “Đương nhiên vì bạch hạc đã yêu người mình muốn báo ân, nên
muốn được ở lại mãi mãi”.
Không trả lời, Cố Chính Vinh mỉm cười, rồi đẩy cửa
xuống xe.
Lăng Tiểu Manh cũng xuống xe, Cố Chính Vinh bước đi
trước, tay xách túi cô vội vàng theo sau.
Còn chưa bước đi anh đã quay đầu lại, tay trái đưa ra
sau lưng rồi giơ về phía cô, lòng bàn tay mở ra.
Lăng Tiểu Manh trân trân nhìn bàn tay anh, lặng người
trong giây lát, rồi đột nhiên thấy sống mũi cay cay, không thể cử động được
Động tác của anh rất tự nhiên, nhưng cô nghĩ, mình mãi
mãi không thể quên giây phút này... Bóng dáng mạnh mẽ của Cố Chính Vinh, dưới
ánh đèn anh xòe rộng bàn tay.
Đêm ấy bên bờ biển, anh cứ thế nắm tay cô, nhưng lúc
này cô đã cho mình một lời giải thích thỏa đáng, thản nhiên vứt bỏ tất cả những
suy nghĩ khác.
Lần này, cô sẽ không bao giờ lừa gạt bản thân, động
tác của anh như đang nói rằng, em có muốn ở bên anh không?
Xin đừng như vậy, Lăng Tiểu Manh đừng bước rồi im
lặng, câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu, xin anh đừng như vậy.
Cô sẽ thấy sợ, sợ rằng tất cả những điều tốt đẹp này
sẽ như trăng dưới nước, để rổi đến một ngày nào đó chúng sẽ hoàn toàn biến mất,
chỉ còn lại mình cô giữa biển người.
Không đợi cô kịp phản ứng, Cố Chính Vinh ngoái đầu lại
nhướn mày, “Sao vậy?”.
Lăng Tiểu Manh giật mình tỉnh lại, cố gắng ghìm cảm
xúc đang trào dâng nhanh chân bước lại, rồi đứng sau lưng anh ngập ngừng trong
giây lát, sau cùng nhẹ nhàng đặt tay lên lòng bàn tay anh.
Bàn tay Cố Chính Vinh nắm chặt, rổi bước về phía
trước. Cô đi bên cạnh anh, thỉnh thoảng còn ngước lên nhìn, nét mặt anh vẫn rất
bình thản, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy đuôi mắt thấp thoáng nụ cười.
Đây quả là một sự hưởng thụ xa xỉ, đời người con gái
phải mất bao nhiêu thời gian để có được, rồi phải mất bao nhiêu thời gian mới
có thể chôn vùi và quên lãng?
Nhưng lòng bàn tay như nối với trái tim, hơi lạnh từ
đầu ngón tay anh truyền thẳng tới nơi tận cùng trái tim, đập thình thịch, thình
thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thật kỳ tích, giây phút này sợ hãi đến thế, lo lắng
đến thế, nhưng cô lại mỉm cười, dù cố kiềm chế bản thân cũng không thể khiến
môi mình thôi tủm tỉm.
Lăng Tiểu Manh bắt đầu mơ màng, giờ không nhìn gương
cũng biết mặt mình trông ngốc nghếch đến thế nào.
Máy bay sắp đến, còn chút thời gian, hai người bọn họ
cùng ngồi đợi trên chiếc ghế dài màu bạc trong đại sảnh.
Tuy đã tối muộn nhưng ở đây lúc nào cũng tấp nập. Thời
gian đợi chờ lâu, thỉnh thoảng Lăng Tiểu Manh lại gật gù.
Cố Chính Vinh đưa vai sang, theo thói quen cô định dựa
vào, nhưng đột nhiên nhớ ra đây là đâu, lập tức ngồi thẳng dậy.
“Muốn ngủ thì ngủ một chút đi, anh sẽ gọi em.”
“Không, em không ngủ, chúng ta nói chuyện”, cô còn
chưa hỏi xong.
“Chẳng phải đã nói rồi sao, em còn muốn biết gì nữa?”
“Chính Vinh,” Lăng Tiểu Manh bỗng ngồi thẳng người
dậy, “Em không hiểu, anh có thể nói rõ hơn một chút không? Em không biết đoán
mò, anh nói cho em biết tại sao anh phải kết hôn với người đã từng là em gái
mình?”.
Không ngờ cô lại hỏi thẳng đến thế, Cố Chính Vinh lặng
người.
Trong giây lát dũng khí của Lăng Tiểu Manh bỗng biến
đâu mất, thấp giọng nói, “Anh không muốn nói cho em biết mà muốn người khác nói
cho em biết sao?”.
Anh nghiêm túc nhìn cô, “Không, nên để anh nói”.
“Vậy anh nói cho em nghe đi.” Lăng Tiểu Manh cuống
lên, ôm lấy cổ anh.
Cố Chính Vinh bật cười, “Tiểu Manh, em cũng có ngày
như hôm nay cơ đấy”.
Nói gì thế này? Xưa nay chỉ có nông nô nổi dậy, sao
câu nói này cô nghe như địa chủ cũng nổi dậy luôn. Lấy im lặng hòng kháng cự,
Lăng Tiểu Manh nhếch môi chờ câu trả lời.
Cố Chinh Vinh lấy làm hả hê, càng cười lớn hơn, “Không
phải anh không muốn kể cho em, là trước giờ em đâu có muốn biết, không phải
sao?”.
Bị người ta nói trúng tim đen, Lăng Tiểu Manh chẳng
trả lời được, một lúc lâu mới nói được một câu phản biện: “Anh muốn em biết nên
mới nói cho em chứ. Còn nữa có những việc biết rồi cũng đâu thể giải quyết được
gi chứ?”.
Thực ra những lời này cô đã giấu trong tim bao lâu
nay, nhưng chưa hề nói, hôm nay bỗng buột miệng, cô thấy hết sức sảng khoái.
Cố Chính Vinh có phần kinh ngạc nhìn cô, giờ đây Lăng
Tiểu Manh thật sự không còn như trước. Nếu là trước đây, cô sẽ không phản bác
lời anh thẳng thừng như thế, nhất định sẽ ngoan ngoãn im lặng, rồi cúi đẩu nhìn
anh vẻ đoan trang thục nữ.
Vẻ đoan trang thục nữ khiến người ta phải nhớ phải
mong... Nhưng kỳ lạ ở chỗ, anh lại cảm thấy thích điệu bộ cô lúc này hơn.