Chiều tối hôm đó, Lăng Tiểu Manh đứng trên
ban công với cái bụng rỗng sôi ùng ục, nhìn rất lâu, mãi cho tới khi màn đêm
buông xuống, đèn đường đã sáng. Cô nghĩ mình thật quá may mắn, nói không chừng
sau này ông trời cũng sẽ tiếp tục phù hộ cô, giúp cô gặp được người đàn ông rất
đỗi bình thường trước khi tuổi già ập đến. Tất cả mọi người đều muốn được ở bên
nhau trọn vẹn, nhưng có vài người chỉ cần một ngôi nhà, có sự an tâm bầu bạn,
hệt như những người đang ở dưới nhà kia.*****************Tất cả tuần tự từng bước, hàng ngày Lăng Tiểu Manh vùi
đầu chỉnh sửa bản thảo trong phòng Thiết kế, lúc lại đến chỗ ông Lý xem xét
tiến độ, thấy những thiết kế của mình mỗi ngày dần thành hình, mỗi khi lướt
ngón tay trên những đường nét nuột nà của những thiết kế đó, cô đều thấy hân
hoan, ấm lòng lại.
Bùi Gia Tề vẫn phải làm việc, cũng không phải ngày nào
cũng tới, thỉnh thoảng đột ngột chạy tới gặp cô, cầm tờ bản thảo là hai người
có thể trò chuyện cả ngày.
Sau này đến cả Tề Cách Cách cũng biết được chỗ này, có
lần cùng Bùi Gia Tề đến thăm, nói chuyện ầm ĩ suốt nửa ngày, lúc sắp đi còn kéo
cô cùng dự party, bị từ chối thì bộ dạng ủ rũ đau khổ. Cuối cùng không cưỡng
lại được Tiểu Manh buộc phải đồng ý, gương mặt Tề Cách Cách chớp mắt đã sáng
bừng lên.
Sau đó Tề Cách Cách năng tới hơn, dù gì cô ấy cũng học
thiết kế, lúc rỗi rãi thì tới nghỉ ngơi, thậm chí có lúc còn ôm cả
máy tính tới làm bài tập, ngồi xuống là hết cả ngày, có lần đột nhiên nhắc tới
Cố Chính Vinh, nói ông chủ cũ của cô đột nhiên ra nước ngoài cô có biết không?
Mọi người đều đồn đãi không biết có phải anh sắp bị hạ bệ hay không, mà biến
mất đột ngột như thế.
Lúc ấy cô đang cúi đầu vẽ một giá sách hình chữ Z trên
bản thảo, trượt tay, nét bút đang vòng sang trái đột nhiên run rẩy gạch sang
phải, Tề Cách Cách thấy vậy có phần ngạc nhiên, “Tiểu Manh, giá sách thế này
đâu có đứng được?”. Cô không ngẩng đầu, ra sức xóa, vừa xóa vừa nói: “Không
đứng được, là tôi vẽ sai”. Tề Cách Cách không nghi ngờ, lập tức quên luôn chủ
đề đang nói, tiếp tục nhiệt tình hăng hái. Thực ra Lăng Tiểu Manh rất ngưỡng mộ
cô gái này, Tô Ngưng và Tề Cách Cách đều rất tốt, làm việc gì cung hăng hái
nhiệt tình, giậm chân là xuất phát, cho dù dưới bóng chiều tà cũng thấy trên
mình họ ánh dương tỏa ra chói lóa.
Có những lúc không đừng được cô lấy mình ra so sánh
với họ, rồi lại thấy mình thật khác thường. Tuổi tác không hơn kém nhau là mấy,
người ta như cây xanh vươn mình mạnh mẽ dưới nắng sớm, còn cô giống như hạt mầm
cỏ trong khe núi, đơn độc sinh tồn trong kẽ đá, tất cả sinh lực đều dồn vào
nuôi dưỡng cơ thể, dốc sức nắm lấy từng giọt nước, từng chút dinh dưỡng, cho dù
tất cả những thứ đó đối với cô đều rất xa xôi.
Hạt mầm cỏ trong khe núi, cuối cùng cũng có thể ra lá,
thi thoảng khi ánh nắng ào tới, còn lo mình sẽ bị khô héo, nên không thể không
co mình lại, náu ở nơi thấp nhất có thể.
Đương nhiên rồi, ngoài hai người con gái này, cuộc
sống của cô còn có Bùi Gia Tề, thời gian quen nhau lâu dần, cô càng lúc càng
thấy anh ngoài vẻ điển trai khiến người ta kinh động, cũng chỉ là một người con
trai bình thường. Yêu thích nghệ thuật, nói chuyện rất hợp với cô, cũng giống
như Tề Cách Cách, sinh ra đã thuận buồm xuôi gió chưa từng gặp phải trắc trở
gì, do đó cái nhìn về cuộc đời, về người khác hoàn toàn sáng lạn.
Trong mắt họ, sự nhút nhát, nhu nhược, mải miết siêng
năng của cô thật đáng yêu nhưng trong lòng Lăng Tiểu Manh rất rõ, đó là bởi
trong thế giói của họ cô là một ngoại lệ. Trên đời này có biết bao cô gái bình
thường như cô, rất nhiều người chỉ lặng lẽ sống cho hết cuộc đời mình.
Ngày tháng trôi như dòng nước, phẳng lặng mà nhanh
chóng. Cô ra sức đoạn tuyệt tất cả những mối quan hệ đã có trước kia, đổi số
điện thoại, xóa sạch danh bạ, tìm một căn nhà nhỏ, mang theo những thứ đồ gọn
nhẹ dọn đến.
Thượng Hải là thành phố vô cùng rộng lớn, nhưng đối
với những người năng lực không có hoặc dưới trung bình thì dù ở đâu cũng chẳng
thể ở lâu. Cũng may hai năm trước cô đã có dự định, mỗi tháng để riêng những
khoản không tiêu gì, cứ thế để dành dần dần, thuê một căn nhà khi đó vẫn nằm
trong khả năng của cô.
Nhưng Tô Ngưng không đành lòng, ở cùng cô vài hôm đã
quen phòng ốc sạch sẽ, trước khi ngủ có đồ ăn khuya, sáng sớm dậy có bữa sáng
trước mặt quả là những tháng ngày tươi đẹp, nên khi Lăng Tiểu Manh thu xếp hành
lý cô luôn đứng bên cạnh với bộ mặt đau khổ.
Nhưng Lăng Tiểu Manh tự nhiên cũng có cách kiên quyết
khác hẳn người thường, sau cùng vẫn xách hành lý dọn tới căn phòng nhỏ mới
thuê. Hôm đó là Chủ nhật, ngoài Tô Ngưng cô không thông báo cho ai, cân nhắc
tới việc giao thông thuận tiện, cô thuê căn phòng ở trung tâm thành phố, nằm
trong một tòa nhà kiểu cũ, còn có thang máy lồng thời Trương Ái Linh, nhưng đã
được cải tạo thành chiếc thang máy nhỏ, rất thuận tiện.
Cô ở tầng ba, căn phòng rất nhỏ, nhưng ngăn nắp sạch
sẽ, chủ nhà là một cặp vợ chồng già hiền lành, vừa nhìn thấy cô đã rất vừa
lòng, lúc bàn chuyện thuê nhà cũng rất thoải mái.
“Thu xếp xong đâu đấy cũng tới gần tối, cô đứng trên
ban công nhỏ ngắm hoàng hôn, trên trán có mồ hôi, cô đưa tay quệt.
Chiều mùa hè, ánh hoàng hôn màu cam, xung quanh không
một gợn mây, bầu trời như một vũng nước đục mờ, những công trình kiến trúc nối
tiếp nhau bập bềnh như sóng cả, cửa sổ ngoài ban công đều mở tung, trời vẫn rất
oi bức. Tay nắm lấy lan can cô hít thở thật sâu, trong không khí có đủ mọi loại
mùi vị, mùi cá chép kho thịt, mùi rau xào còn cả mùi măng xào thịt, ngào ngạt
hương thơm.
Dưới gác mọi người bước vội vã, còn cả những bà vợ tay
xách nách mang đủ loại túi thức ăn từ chợ trở về, gặp hàng xóm, liền đừng bước
hỏi thăm dăm ba câu thường nhạt, rồi ai về nhà nấy.
Ngả người trên ban công cô thất thần từ lúc nào không
hay, hóa ra đây mới là cái đẹp thực sự của thành phố này, còn cô một mình ngồi
trên căn gác cao cô đơn lạnh lẽo, nên mãi mãi không bao giờ thấy được.
Chiều tối hôm đó, Lăng Tiểu Manh đứng trên ban công
với cái bụng rỗng sôi ùng ục, nhìn rất lâu, mãi cho tới khi màn đêm buông
xuống, đèn đường đã sáng. Cô nghĩ mình thật quá may mắn, nói không chừng sau
này ông Trời cũng sẽ tiếp tục phù hộ cô, giúp cô gặp được người đàn ông rất đỗi
bình thường trước khi tuổi già ập đến. Tất cả mọi người đều muốn được ở bên
nhau, được yêu nhau trọn vẹn, nhưng có vài người chỉ cần một ngôi nhà, có sự an
tâm bầu bạn, hệt như những người đang ở dưới nhà kia.
Chỉ có điều khi cô đang nghĩ vậy thì đột nhiên thấy
trước mắt mình hình ảnh, những ngón tay lạnh băng của Cố Chính Vinh, bờ môi ấm
mềm, còn cả cặp lưỡi quấn quýt lấy nhau...
Cô quay người trở vào trong, không bật đèn không kéo
rèm cửa. Ánh trăng dần lên, nhưng ban công vừa nhỏ vừa hẹp, nên ánh trăng chỉ
có thể dừng ở trước cửa, chẳng thể vào bên trong.
Căn phòng trống không, Lăng Tiều Manh đứng trước sô
pha đưa tay vuốt má, lạnh băng, môi có vị mằn mặn, nhấp thêm lần nữa thấy có vị
đắng.
Ngày hôm sau Lăng Tiểu Manh dậy từ sớm tinh mơ, cùng
Tô Ngưng tới trung tâm triền lãm quyết định mẫu bài trí trên bục triển lãm. Họ
nói chuyện dọc đường, được một nửa thì điện thoại Lăng Tiểu Manh reo lên, Bùi
Gia Tề nói anh sắp tới chỗ ông Lý, hỏi cô có cần gì không.
Lăng Tiểu Manh nói mình và Tô Ngưng đang trên đường
tới trung tâm triển lãm, không cần gì cả và cảm ơn
Tô Ngưng và cô đã quá quen nhau, lúc này ngồi bên cạnh
liền chau mày, vừa lái xe vừa tẩy não cho cô.
“Tiểu Manh à, không phải tôi đã nói với cô, anh chàng
họ Bùi kia rất tốt với cô, người đàn ông như thế kiếm ở đâu ra? Nếu là tôi, đã
vồ lấy từ lâu rồi.” Lăng Tiểu Manh ngồi cạnh im lặng không nói, hai tay mân mê
viền túi, sau cùng tới khi Tô Ngưng sốt ruột không thể đợi câu trả lời lâu hơn
được nữa, cô mới nói, “Tôi không nghĩ nhiều đến thế”. Tô Ngưng nghe xong liền
nhe răng, trợn mắt lên nhìn cô rồi nói, “Đừng nói với tôi là cô vẫn còn nhớ
chuyện trước kia đây nhé, sắp được hai mươi ngày rồi, chúng ta là phụ nữ hiện
đại, giã từ quá khứ mất hai tuần là nhiều lắm rồi, đã hiểu chưa?”. Câu nói này
thật quen, trước đây cô cũng đã từng nghe. Khi Cố Chính Vinh cất lời, giọng rất
chắc chắn, đi tìm chút phong vị tương tự cũng không được, dường như chỉ có anh
nói mới khiến cô không nghi ngờ gì cả.
Cô không biết người khác phải mất bao lâu để quên đi
một người đàn ông, nhưng đổi với cô, cố quên chính là khi ngoái đầu nhắm chặt
mắt lại, rồi sau đó mở mắt nhìn về phía trước.
Con đường này dài biết mấy, cũng không thể ngoảnh đầu,
nhìn lại thì có ích gì, dùng cách khác để quên thôi.
Thế này cũng tạm gọi là quên, quay sang nhìn Tô Ngưng
còn đang đợi câu trả lời, Lăng Tiểu Manh mỉm cười, rồi ngoan ngoãn gật đầu.
Tới trung tâm triển lãm, Lăng Tiểu Manh ngắm khu vực
quy định một cách cẩn thận, bản vẽ sơ bộ đã được tính toán đâu vào đấy, cô cầm
trên tay đo đạc kỹ lưỡng, nghĩ xem làm thế nào để trưng bày số gia dụng kia sao
cho thật hoàn mỹ.
Tô Ngưng đứng bên nghe điện thoại không ngừng, giọng
vừa gấp vừa nhanh, khiến người nghe có cảm giác triền miên không dứt. Rồi đột
nhiên, Tô Ngưng im lặng, Lăng Tiểu Manh đang cúi đầu chỉnh sửa bản vẽ, sự yên
tĩnh này khiến cô ngạc nhiên, ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông đang đi
thẳng về phía mình.
“Trùng hợp vậy, Tô tiểu thư, Tiểu Manh, hôm nay tới
xem bục trưng bày ư?” Người đàn ông ấy dáng vẻ nho nhã, lúc nói chuyện một tay
đút túi quần, ngón cái lộ ra, trắng và thon dài.
Là Đổng Diệc Lỗi, Tô Ngưng lập tức rơi vào thế phòng
vệ, mắt nheo lại, Lăng Tiểu Manh lại là người trả lời, “Đúng vậy, trùng hợp
thật”.
Đổng Diệc Lỗi có dẫn theo nhà thiết kế tới, công việc
cần làm buổi tối rất nhiều, anh vừa bàn bạc xong xuôi với người phụ trách trung
tâm triển lãm đang chuẩn bị đi, thì không ngờ lại trông thấy Lăng Tiểu Manh,
còn chưa bước tới, trong lòng đã vui mừng khôn xiết.
Thực ra anh đã tìm cô từ lâu, từ sau lần bất ngờ bắt
gặp, Lăng Tiểu Manh gần như biến mất, công ty cũ nói cô đã nghỉ việc, hỏi người
khác cũng không được, chắc chắn Tô Ngưng biết, nhưng nếu thử thăm dò cô gái như
quả ớt nhỏ này, anh đoán chưa kịp mở miệng đã bị cắt cho tóe máu chuyện cũng
theo đó mà gác lại.
Nhưng một khi đã ở trong một ngành, cô ấy còn có thể
chạy được đi đâu? Do đó sau này anh quyết đợi cho tới khi cô tự mình xuất hiện,
nếu không hôm khai mạc triển lãm thế nào cũng gặp được.
Quả nhiên, ngay tuần đầu tiên, ngày thứ mười lăm, tại
đây, anh lại gặp được cô.
Gần một tháng không gặp, Lăng Tiểu Manh vẫn mặc chiếc
phông trắng đơn giản, đứng đó cúi đầu vẽ, lúc ngẩng đầu nhìn anh lông mày cũng
chẳng buồn động đậy.
Còn chưa đáp anh đã thấy kinh ngạc, lần trước khi gặp
cô còn là cô gái nhút nhát ít nói như trong ký ức anh, nhưng khi nãy lúc cô
ngẩng đầu liếc nhìn, vẻ mặt cô khách sáo mà xa cách, như thể trước mắt cô chi
là một khách qua đường.
Sau khi kinh ngạc, anh bắt đầu thấy bứt rứt, Lăng Tiểu
Manh, em có thể dùng muôn ngàn cách để cho anh thấy nỗi oán hận của em, nhưng
xin em đừng dùng cách này, tuyệt đối không.
Tô Ngưng đã tiến lên phía trước, đứng chắn trước mặt
anh chẳng tìm được lời gì để nói, nói bừa vài câu, rồi lại nhìn Lăng Tiểu Manh
nói: “Tiểu Manh, anh có vài việc muốn nói riêng với em, có được không?”.
“Nói chuyện riêng? Đổng tiên sinh, anh không buồn giữ
thể diện cho tôi đến thế sao, tôi còn sống sờ sờ đây, ngay trước mặt tôi anh
còn muốn nói chuyện riêng sao? Ha ha.” Tô Ngưng cướp lời, tuy cười nhưng ánh
mắt sắc lẻm. « lời, tuy cười nhưng anh mat sac lẻm.
Đổng Diệc Lỗi cố tránh ánh mắt của cô, mỉm cười nói,
“Thật ngại quá Tô tiểu thư, tôi chi muốn hàn huyên cùng bạn cũ thôi mà”.
Nói đoạn Đổng Diệc Lỗi nhìn sang Tiểu Manh, “Tiểu Manh
đầu tháng anh vô tình trông thấy một cô gái trông rất giống em ở khu nhà ngay
gần công ty em, cũng đi chiếc PoLo màu đen, em nói xem có thú vị không?”.
“Thật sao?”, hỏi tới mình, Lăng Tiểu Manh không thể
không ngẩng đầu, trả lời một câu bâng quơ.
“Đúng vậy.” Có vẻ Đổng Diệc Lỗi vẫn còn rất hứng thú,
“Còn có điều thú vị hơn, khi ấy có người tới đón cô ta, người đàn ông đó nói ra
chúng ta đều biết, em có muốn đoán xem anh ta là ai không? À, Tô tiểu thư có
muốn đoán cùng không?”.
Tô Ngưng không nhịn được, quay mặt đi mắt long lên
sòng sọc, “Vớ vẩn”.
Nhưng Lăng Tiểu Manh thì nghe rõ mồn một, lúc này dừng
tay rồi quay sang, nhìn thẳng vào anh ta.
Lăng Tiểu Manh nhìn thấy ánh mắt đăm đăm của người đàn
ông này nhìn mình, trong đó cả trăm cả ngàn từ muốn nói, nhưng trong mắt cô chỉ
thấy có sự bất lực.
“Tô Ngưng, tôi và Đổng tiên sinh nói riêng với nhau
vài câu rồi sẽ trở lại, cô đợi chút nhé.”
Tô Ngưng kinh ngạc, nhưng Lăng Tiểu Manh đã bắt đầu đi
ra chỗ khác, Đổng Diệc Lỗi so vai rồi cười, đoạn giải thích, “Thật ngại quá Tô
tiểu thư, tôi và Tiểu Manh là bạn cũ hiếm khi gặp nhau nên chỉ muốn hàn huyên
đôi chút”.
Họ đi tới khu giếng trời, trung tâm triển lãm được xây
dựng theo hình tròn, gần giếng trời có một vườn nhỏ, hè đến hương hoa bay ngào
ngạt, khu vườn có cả cây cối, cành lá rủ xuống giơ tay là với được, dáng vẻ rất
đỗi thân thiện.
“Anh muốn nói với tôi cái gì? Nói đi.” Lăng Tiểu Manh
dừng bước rồi quay đầu lại.
Đổng Diệc Lỗi đi sau, vẻ mặt ngẩn ngơ, anh không nhớ
Lăng Tiểu Manh đã từng đi phía trước mình, trước giờ cô thường đi cạnh anh, tay
anh nắm chặt tay cô, mỗi khi nghiêng đầu là thấy mái tóc đen bóng mượt của cô.
“Tiểu Manh, anh vẫn chưa hỏi em, hai năm nay em sống ở
đâu? Sống cùng với ai?”
“Có cần thiết không? Tôi nhớ lần trước anh nói mình đã
nghe ngóng được, tôi là người nổi tiếng một mình đi đi về về, không có lấy một
người bạn.” Cô bẩm sinh giọng nói đã kéo dài, vốn câu trả lời rất dứt khoát,
nhưng từ miệng cô phát ra lại nghe như khúc ca rộn ràng.
“Đúng, em nổi tiếng đi về một mình, nhưng trên đời này
làm gì có ai một mình đi về. Một người không bạn bè mà lại có thể lên được vị
trí thiết kế trưởng của một công ty lớn trong vòng hai năm, nói thật, ngay từ
đầu anh đã thấy chuyện này rất lạ kỳ.”
“Giờ tôi đâu còn ở đó.”
“Anh đã nghe nói. Chẳng phải em từ chức sao? Vậy cũng
tốt, đến chỗ anh đi, lời đề nghị của anh lần trước vẫn còn hiệu lực, thế nào?”
“Đổng tiên sinh, tôi nhớ lần trước tôi đã từ chối, anh
quên rồi sao?”
“Đó là lần trước, giờ em vẫn muốn từ chối sao?”
“Tại sao không? Tôi chẳng thấy có lý do đặc biệt nào
để nhận lời anh.”
Tại sao cô ấy có thể nói với mình bằng thứ giọng đó?
Trước mặt cô, dường như Đổng Diệc Lỗi chỉ là một kẻ qua đường chẳng liên quan,
dừng chân buông vài lời tùy tiện, chẳng có chút hứng thú, muốn kết thúc cho
nhanh.
Đổng Diệc Lỗi cuống quá, cuối cùng cũng nói thẳng, “Cố
Chính Vinh đã đi rồi, em còn nghĩ gì? Chẳng lẽ chỉ hai tuần ngắn ngủi, mà em đã
tìm được người mới?”. Lăng Tiểu Manh gần như đã đoán được anh ta sắp nói gì,
chỉ không ngờ là Đổng Diệc Lỗi lại thẳng thắn đến thế, hai mắt mở to, cô nhìn
anh ta không nói.
Anh ta vẫn không buông tha, “Để anh đoán nhé, là Bùi
Gia Tề? Lăng Tiểu Manh, người đàn ông đó có thể đem lại cho em điều gì tốt đẹp?
Em và anh ta đến đâu rồi?”.
Họ nhìn nhau trong vườn hoa rực rõ, ký ức về một người
thanh niên cao gầy với nụ cười thẹn thùng đã đi vào dĩ vãng. Cô biết mỗi ngày
đều có những người mất đi mối tình đẩu, mỗi ngày đều có người tạm biệt quá khứ.
Với nỗi đau mình thấy bi thảm đến kinh thiên động địa khiến cuộc đời tan nát,
trong mắt người khác chẳng qua chỉ là một bước để trưởng thành.
“Tôi không biết anh đang nói cái gì.”
“Lăng Tiểu Manh, đừng giả bộ nữa có được không? Không
có anh ta, em có thế đứng ở nơi này không?”
Nhìn anh ta lần sau cùng, Lăng Tiểu Manh quay đầu bỏ
đi.
Anh ta túm lấy tay cô, “Chẳng phải Cố Chính Vinh đã đi
rồi sao? Đến một người đàn ông có gia đình em còn cần, tại sao không chịu nghĩ
tới việc trở về bên anh?”.
Tâm trạng này cô hiểu, tôi có thể vứt bỏ cô, nhưng khi
tôi muốn nhặt lại, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, đừng để tôi
phải tốn quá nhiều công sức.
Cô hiểu chứ, nhưng tới giờ khi nó xảy đến với mình,
cho dù đang ở trước mặt, nhưng cô vẫn thây mơ hồ như trong một giấc mơ.
Trong mơ có tuổi xanh tươi đẹp của mình, còn có anh
bên cạnh, khi đó thế giới thật hoàn mỹ, nhưng sau đó, tất cả tan biến như mây
khói.
Nếu tan biến như mây khói thì đã tốt, giờ đây vẫn
gương mặt ấy nhưng cô hoàn toàn thấy xa lạ, cứ đứng mãi trước mắt quanh quẩn
không dời.
“Nói hết chưa? Tôi phải đi rồi, Tô Ngưng còn đang đợi
ngoài kia.” Anh vẫn không buông tay, Lăng Tiểu Manh ra sức giằng lại, bên tai
bỗng nghe tiếng bước chân vội vã, một bóng người lao tới trước mặt, kéo Đổng
Diệc Lỗi lại.
Người chạy tới là một cô gái ăn mặc rất hợp thòi
trang, Lăng Tiểu Manh sau khi được cứu, xoa cổ tay nhìn lại, thấy người này rất
quen, nhưng trong lúc này không nghĩ ra được là ai.
Cho tới khi Đổng Diệc Lỗi gọi tên cô ta, “Thương Tử
Kỳ, cô lại chạy ra đây phát điên gì thế?”.
Nhớ ra rồi, đây là Thương Tử Kỳ, thiên kim tiểu thư
của ông chủ công ty cũ của cô trước đây, không, phải là thiên kim tiểu thư của
ông chủ công ty trước trước nữa.
Rồi hai người họ bắt đầu cãi nhau. Lăng Tiểu Manh
chẳng muốn nhìn thêm dù chỉ một lần, quay người bỏ đi nhưng một tiếng hét phía
sau cô vọng đến, “Có phải là cô ta? Có phải vì cô ta không?”.
Tiếng hét thất thanh, nhưng chẳng cách nào khiến Tiểu
Manh chú ý, cô bắt mình không được lấy tay bịt tai, bước nhanh dần bỏ đi.
Cô không có tính hiếu kỳ, chẳng muốn nhiều chuyện làm
gì, tất cả đều chẳng liên quan đến cô, Thượng đế xin người hãy để con biến đi
thật nhanh.
Đương nhiên, sự việc sau đó lại chứng minh một lần
rằng những việc không như ý trên đời này chiếm đại đa số. Mới bước tới cửa phía
sau đã có người chạy lại, Lăng Tiểu Manh đã có kinh nghiệm, lần này lúc quay
người cô nhanh chân lùi lại một bước rồi mới ngước lên nhìn.
Quả nhiên là Thương Tử Kỳ, nhìn vội một lượt cô thấy
mình đã không còn quen người con gái này. Tuy trong ký ức cô ta chỉ là một bóng
hình mơ hồ, nhưng dáng vẻ luôn vênh váo tự đắc, cằm hơi nghếch lên, lúc lướt
qua người cô không bao giờ thèm để mắt tới, sao có thể giống như bây giờ, nhìn
xoáy vào cô, như muốn đóng hai lỗ lên trên người cô?
Lăng Tiểu Manh chưa từng mong đợi người khác nhìn mình
với ánh mắt đó, nhất là Thương Tử Kỳ.
Hai năm trước cô ta cùng Đổng Diệc Lỗi quấn quýt bên
nhau, luôn cố ý đi qua trước mặt cô, tất cả mọi người xung quanh đều yên lặng
chứng kiến, cười khẩy chờ màn kịch hay sắp được diễn, rõ ràng mọi người đều
lẳng lặng làm việc của mình, nhưng trong ký ức của cô lại là tiếng hoan hô đang
được kìm nén.
Cơn giận bộc phát được kìm nén trong câm lặng, mỗi lần
phải khó khăn lắm Lăng Tiểu Manh mới giấu được cảm xúc của mình, mặt không biến
sắc cô không làm được, trong lúc ngập ngừng do dự cô chỉ biết mỉm cười.
Chỉ là để che giấu bản thân, lúc cười cô tự nhiên nhìn
về phía trước, nhưng trước mắt chỉ thấy mọi thứ mơ hồ, sau này khi ốm, lúc nào
cũng nhìn chăm chú về một hướng, thực tế là nhìn cũng như không.
Thương Tử Kỳ đứng đó nín thở nhìn cô. Đây Lăng Tiểu
Manh, cô biết cô gái này, cô gái cô không bao giờ để tâm đến.
Hai năm trước cô dễ dàng cướp đi Đổng Diệc Lỗi từ tay
cô gái như chú chuột nhỏ này, chiến thắng chẳng mất chút sức lực, nên đến cả
việc Lăng Tiểu Manh biến mất từ khi nào cũng chẳng mấy để tâm.
Hai năm không gặp, dường như cô gái này chẳng có gì
thay đổi, cô ta vẫn rón rén như thế, dáng vẻ như hạt cát, hạt bụi trên mặt đất
chẳng ai nhìn ra. Nhưng tại sao trời đất lại đảo lộn, người đàn ông vẫn luôn
bên mình lại luyến lưu với người con gái thế này, phẩy tay một cái đã quẳng cô
vào nơi cô đơn lạnh lẽo?
Cô không tin, cho dù khi nãy có tận mắt chứng kiến hai
người họ quấn quýt bên nhau, cô vẫn không tin!
Cô gái này, nhìn thế nào cũng không đáng để coi trọng,
cô ta dựa vào đâu?
Thương Tử Kỳ chẳng phải con nhà quyền thế, nhưng gia
đình giàu có, được cha mẹ nhất mực yêu thương, từ trước tới giờ chưa bao giờ
phải chịu sự hắt hủi thế này, trong cơn cuồng nộ, cười nhạt thốt ra mấy chữ,
“Lăng Tiểu Manh, cô giỏi lắm”.
Thật đúng là... tôi có thế bao giờ. Kể từ lúc ở bên Cố
Chính Vinh, Lăng Tiểu Manh đã từng nghĩ rồi sẽ có ngày tương tự thế này xảy đến
với mình, thỉnh thoảng nằm mơ cô cũng thấy. Nhưng vì hình tượng của vợ con Cố
Chính Vinh quá thuần khiết, thái độ của cô ấy với cô vẫn luôn cổ quái, chẳng có
thời gian để tưởng tượng, trong mơ cảnh vợ anh mắng chửi cô là đồ hạ lưu, đê
tiện đều rất mơ hồ, gần như chẳng cỏ cách nào tưởng tượng được.
Thật không ngờ những việc mình vốn tưởng tượng sau cùng
cũng thành hiện thực, hiện thực thì có thành, nhưng nhân vật chính biến mất, tự
dưng lại nảy ra cô Thương Tử Kỳ tám năm trước chẳng có chút liên quan.
Lăng Tiểu Manh toan mở miệng giải thích, lại thấy càng
giải thích thì càng đổ thêm dầu vào lửa, chần chừ mất một giây, phía sau có
giọng nói sang sảng vọng đến, “Thưa cô, cô đừng nhầm lẫn thế có được không,
nhìn cho rõ rồi hẵng nói”.
Là Tô Ngưng, Lăng Tiểu Manh thở hắt ra, quay đầu lại
thì thấy mắt Tô Ngưng long lên sòng sọc.
Tô Ngưng chạy tới, nhưng mới chỉ quan sát qua đã thấy
tình hình đổi khác, lại là người rất biết tầm quan trọng của việc lấy khí thế
làm đầu, nên mấy bước sau cùng cô bước chân chậm dần, bước từng bước vững chắc,
lời nói cũng sắc bén hơn mấy phần.
“Cô là ai?” Thương Tử Kỳ cũng chẳng phải vừa, nhất
thời tức tối nên có phần mất bình tĩnh. Lúc này bỗng nhiên xuất hiện thêm người
lạ, bộ dạng thường thấy lại xuất hiện giọng nói lạnh tanh.
“Tôi? Tôi phải hỏi cô là ai mới đúng! Đến thăm quan à?
Nhưng bây giờ triển lãm vẫn chưa mở.” Tô Ngưng vốn nói chuyện nhanh, lúc này
càng ngắn gọn, giống như trận gió lạnh thổi qua.
“Triển lãm thì có gì đáng xem? Tôi tới là để coi cô
gái “hảo hạng” bị người ta đá một lần nhưng không cam tâm, hai năm sau lại xuất
hiện như bóng ma để cướp người đàn ông đó lại, cái đó mới hay, cô có hiểu
không?”
T6 Ngưng thấy lờ mờ không hiểu đang suy nghĩ, thì lúc
này Đổng Diệc Lỗi đã chạy tới, lông mày nhíu chặt giọng lạnh lùng, “Thương Tử
Kỳ, chúng ta ra ngoài nói chuyện”.
Đôi môi Thương Tử Kỳ đỏ chót vều lên như dùng loại son
bóng rẻ tiền, thực sự không hợp với gương mặt trang điểm kỹ càng của cô ta. Có
thể tưởng tượng một khi lên cơn tức giận, thì dù phấn nền có tốt đến mấy cũng
không giữ được cơn thịnh nộ đang bùng cháy.
Tô Ngưng đưa mắt nhìn Thương Tử Kỳ rồi lại nhìn Đổng Diệc
Lỗi, bị người ta đá một lần, hai năm sau lại muốn cướp anh ta trở lại... Chẳng
có nhẽ nhân vật nam chính từ mồm con mụ điên này chính là người đàn ông đó?
Tô Ngưng gần như đã hiểu, rồi lại thấy thật vô lý, tay
chỉ thẳng về phía Đổng Diệc Lỗi.
“Cô nói…anh ta?”
Lăng Tiểu Manh đứng bên cạnh nói: “Tô Ngưng, chúng ta
đi thôi”.
“Muốn đi? Bị nói trúng rồi là đòi đi sao? Không muốn
người khác biết mình là hạng người đó đúng không?” Thương Tử Kỳ tiếp tục nói.
Tô Ngưng vốn đã định đi, lúc này lại không động đậy,
quay đầu nhìn hai người kia một lượt, “Thưa quý cô, loại người này cô thích thì
thôi, nhưng đừng tưởng cả thế giới này cũng có con mắt như cô chứ”.
“Vừa rồi tôi tận mắt chứng kiến hai người họ lôi lôi
kéo kéo, còn nữa, ở đây đến lượt cô nói chuyện sao?”, Thương Tử Kỳ lại hất hàm,
nhìn Tô Ngưng mắt lạnh tanh.
“Tô Ngưng, chúng ta đi thôi.”
“Lôi lôi kéo kéo? Tôi thấy khi nãy cô hoa mắt thì có!
Nếu không chẳng may đúng lúc nhìn thấy Đổng tiên sinh động tay động chân với
Tiểu Manh chúng tôi, người khác thì tôi cũng chẳng nói gì, nhưng anh ta sao?
Đừng làm người ta chết cười chứ!”
“Cô nói ai động tay động chân? Nói chuyện phải biết
chú ý chút, đừng sỉ nhục người khác.”
Khi nãy còn căm hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lúc
này đột nhiên Thương Tử Kỳ như con thú bị tấn công liền xù lông, vùng lên dữ
dội.
Tô Ngưng lắc đầu, quay sang thở dài, “Tiểu Manh, thực
sự phải để họ trông thấy người đàn ông theo đuổi cậu ở đẳng cấp nào, nếu không
lại huênh hoang tới nực cười thế kia”.
“Đừng có đùa, nếu có người muốn cô ta, cô ta còn tự
mình chạy đi cướp người yêu cũ về làm gì?”
Vốn đã định đi, nghe câu đó cả Lăng Tiểu Manh và Tô
Ngưng đều quay đầu lại, vẻ mặt thay đổi hoàn toàn.
Lăng Tiểu Manh còn khá kín đáo, những lời Tô Ngưng nói
khi nãy cô không thật đồng tình, vốn định lặng lẽ ra ngoài rồi mới nói chuyện
với Tô Ngưng, giờ đây khi nghe thấy những lời này của Thương Tử Kỳ cô thực sự
không thể tin nổi, nhìn cô ta đầy vẻ kinh ngạc.
Tô Ngưng khá thẳng thắn, trong bụng nghĩ thế nào đã
hiện rõ trên mặt, đúng ba chữ: Đồ ngu xuẩn!
Làm người có thể đề cao bản thân, có thể coi mình là
trung tâm, nhưng cũng không thể huênh hoang tới mức này chứ? Có thể coi đây là
nguyên nhân khiến cô ta và Đổng Diệc Lỗi có thể ở cùng nhau, hai người này rõ
ràng quá hợp!
Sau cùng Thương Tử Kỳ bị Đổng Diệc Lỗi kéo đi. Tô
Ngưng không nhịn được, gườm gườm nhìn theo bóng người họ, Lăng Tiểu Manh đứng
bên cạnh đang định mở miệng nói liền bị cô chặn lại, “Đừng nói nữa Tiểu Manh
chẳng phải thời trẻ tuổi bồng bột gặp phải thằng khốn sao? Phụ nữ chúng ta phải
hướng vể phía trước”.
chút, nói thực cô không biết tại sao Tô Ngưng lại kích
động tới vậy. Hai người họ thực sự gần đây rất hợp nhau, nhưng Tô Ngưng là cô
gái lớn lên ở thành phố, theo lý mà nói cho dù có muốn bênh vực kẻ yếu như cô
thì cũng không thể qua mặt với người trong giới mình thường hay gặp.
“Nhìn tôi làm cái gì? Làm việc làm việc.” Chẳng để tâm
cô đang nghĩ điều gì, Tô Ngưng giơ tay xem đồng hồ, roi tiếp tục hùng hổ bước
đi.