Gió Tây Hồ khẽ lay cánh sen, nhiều người
nhiều người lắm, ồn ào náo nhiệt, cô thấy sợ, dường như tất cả chỉ là phông nền
đạo cụ, còn cô đứng ngay giữa sân khấu lẻ loi một mình, khán giả duy nhất tuy
rất giữ thể diện cho cô nhưng cô biết diễn xuất của mình thật vụng về, chẳng
biết phải tiếp tục thế nào.******************Dọc đường, Lăng Tiểu Manh vắt óc nghĩ cho bằng được lý
do chính đáng để Cố Chính Vinh cho mình xuống xe, vừa có thể bảo đảm tiếp tục
cuộc sống bình lặng không chút ồn ào của mình, vừa không làm anh mất hứng.
Nhưng khi ngẩng đầu lên cô đã thấy không xong, dải
phân cách của chiếc cầu vượt đã ở ngay trước mắt, anh không đi con đường dốc
quen thuộc mà lái xe đi thẳng, tốc độ rất nhanh, cô không kịp cất tiếng, liếc
mắt nhìn vạch vôi trắng chia đường, chỗ rẽ lên dốc đã bị bỏ lại sau lưng, tít
mãi xa chẳng nhìn thấy rõ.
Lăng Tiểu Manh ngạc nhiên, cô quay đầu lại nhìn, tay
chỉ ra phía ngoài, ấp úng như muốn nói điều gì.
Tốt nhất nên hạn chế thắc mắc, tốt nhất là không hỏi
nhưng cô chẳng hiểu gì cả…
Vẫn còn sớm, xe cộ đi lại trên đại lộ trung tâm còn
thưa thớt, tốc độ hạn chế là tám mươi kilomet một giờ nhưng ít nhất anh phải
chạy hơn một trăm. Xe rất tốt, tốc độ nhanh như vậy nhưng chẳng hề có cảm giác
gì, khoang xe yên tĩnh đến chút âm nhạc cũng chẳng có, Cố Chính Vinh đưa một
tay ra, lòng bàn tay đặt sau gáy cô, ngón tay đặt trên một bên má rồi quay mặt
cô nhìn thẳng về phía trước.
“Ngồi yên.”
Ngồi yên rồi, nhưng trên mặt Lăng Tiểu Manh hiện rõ
dấu hỏi to tướng.
“Đại hội thường niên Jonh McCain hạn chế lắm, tới muộn
là không được vào họp đâu. Ở đây cách đại lộ Long Đông còn rất xa, lúc qua sông
hy vọng không bị tắc đường.” Vẻ giải thích, dứt lời anh quay sang nhìn cô rồi
mỉm cười.
Ba chữ Jonh McCain dội vào trong tai, Lăng Tiểu Manh u
mê hẳn, sắc mặt cứng đờ, vẻ đức hạnh chuẩn mực, nét mặt thứ một trăm lẻ một
trước mặt Cố Chính Vinh của cô, nhưng trong lòng không đừng bắn pháo hoa bùm
bùm.
Đại hội thường niên Jonh McCain là cái gì? Kỳ họp
thường niên Jonh McCain là thánh địa Maya của những nhà kiến trúc sư nội thất,
một năm một lần, tập hợp những sáng tạo mới nhất những bậc thầy và kiến trúc sư
hàng đầu trên thế giới, nhân vật truyền kỳ Jonh McCain người mà cô ngưỡng mộ
nhất cũng đích thân tới tham dự. Đại hội thường niên Jonh McCain năm nay được
tổ chức tại Trung Quốc, giới kiến trúc sư sôi sùng sục, kiếm được một suất dù
bỏ ra ngàn vàng cũng khó được.
Cô muốn đi lắm, muốn từ lâu rồi, nhưng trong giới dù
gì cô cũng chỉ là người mới, lại còn bị liệt vào dạng chưa đủ tư cách để ngồi
vào bàn, tác phẩm chỉ xuất hiện trong khu mua sắm của mình, lấy đâu tư cách để
tới Đại hội Jonh McCain?
Cố Chính Vinh vẫn lái xe rất nhanh, nhưng rất đúng
luật. Lúc vượt xe phải nháy đèn trước, rồi tăng tốc, khi tốc độ lên cao ánh mắt
luôn bình tĩnh, khi xe khác tranh đường bừa bãi tuy không nói gì, nhưng quyết
không cho chen lên. Có đôi lúc hơi nguy hiểm, thực tình Lăng Tiểu Manh không
bình tĩnh nổi, một tay túm lấy cửa xe, theo bản năng co rúm người lại, nhưng có
co người thế nào thì chẳng phải vẫn ở trong xe đó sao? Báo hại Chính Vinh cười
ha hả.
Hai năm rồi, đã quen với việc hai người cùng lái xe về
nhà, quen với việc cứ cách ngày anh lại tới đón mình rồi tới trước quán ăn lấy
xe, quen với việc anh cười ha ha trong sương mờ, hôm nay Lăng Tiểu Manh lại
thấy giọng cười ấy nghe thật khác thường, thấu tận tâm can, đến ánh mắt nhìn
cũng không như trước.
Hội trường nằm trong nhà triển lãm mới xây trên đại lộ
Long Đông, đó là khu đất mới, đường sá rộng rãi với tám làn đường. Lúc này chỉ
trông thấy một chiếc xe đang phóng như bay, đến cả người đi lại cũng chẳng có
một ai.
Xa xa hai lá cờ của nhà triển lãm đang bay phấp phới,
tay ôm tấm vé mời trước ngược cô nói: “Tới đây được rồi, cảm ơn anh đã đưa em
đến, em tự đi cũng được”.
Cố Chính Vinh vốn đang bật xi nhan, vừa nghe thấy liền
quay sang nhìn cô, lặng ngắt, tựa hồ nụ cười khi nãy không phải là của anh.
Cảm giác mơ hồ đó lại xuất hiện, Lăng Tiểu Manh lập
tức ngồi yên đúng vẻ đức hạnh chuẩn mực, dáng vẻ hoàn toàn phục tùng. Anh lại
cười, rồi gật đầu, lái xe đỗ xuống bên đường, tiếng cửa xe đóng lại cùng với
tiếng anh cất lên, “Ngoan, anh đi nhé”.
Lăng Tiểu Manh đứng bên đường vẫy tay chào anh, Cố
Chính Vinh biết nếu không nhìn cho tới khi anh đi hẳn, cô nhất định sẽ không
nhấc chân đi, anh đạp ga phóng đi.
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, từ kính chiếu hậu Cố Chính
Vinh trông thấy cô đang đứng bên đường, dáng vẻ thật mỏng manh, ánh nắng thật
đẹp, chiếc áo phông trắng trơn cô mặc bỗng nhiên như phản quang, vầng hào quang
lung linh huyền ảo.
Ánh mặt trời thật sự quá đẹp, cảm giác có chút choáng
váng, chân để trên bàn đạp bắt đầu nhấn ga thật mạnh, chiếc xe phản ứng rất
nhanh, ngay lập tức bỏ lại tất cả phía sau không chút bóng dáng.
Hai năm trời cô hết sức thận trọng, Lăng Tiểu Manh
cũng có bản năng sinh tồn hệt như động vật, sáng sớm hôm nay rõ ràng cô nhận
thấy Cố Chính Vinh có chút khác thường. Bình thường anh rất thích trêu cô,
nhưng chưa bao giờ lấy chuyện lớn như thế này để đùa cả, đến ăn cơm cũng là địa
điểm cố định, ngoài ông chủ ra chẳng có ai là người quen.
Đừng trách cô suy nghĩ quá nhiều, còn nhớ lần bên nhau
gần đây nhất, có một lần đột nhiên tâm trạng anh quá tốt, đưa cô đi giải khuây
tận Hàng Châu, nói là giải khuây, thực ra cũng chỉ là lái xe vòng quanh Tây Hồ,
sau đó dừng lại trước trung tâm mua sắm. Khiến cô vừa bước khỏi thang máy,
những cửa hiệu bán đồ xa xỉ đã đập ngay vào mắt.
Hai người họ ăn bận rất thoải mái, lại ngay giữa trưa,
trong cửa hàng chẳng có ai, cô phục vụ cũng chẳng buồn chào hỏi, Lăng Tiểu Manh
không mấy hứng thú với những thứ này liền kéo anh đi thẳng ra ngoài.
Ngay khi vừa bước tới cửa bỗng có hai người bước lại,
vừa nhìn thấy anh liền lập tức dừng bước rồi hân hoan chào hỏi, “Tổng giám đốc
Cố, thật trùng hợp”.
Cô vốn dĩ đi rất chậm, đi cùng ít nhất phải cách anh
ba bốn bước, lúc này cô phản ứng nhanh nhẹn khác thường, thoắt một cái đã cúi
đầu ngắm trang sức, đứng trước bóng đèn sáng choang với bộ dạng hết sức chăm
chú.
Giữa hè, bên trong và bên ngoài cửa kính là hai thế
giới, anh khẽ buông tay, cánh cửa khép lại, cửa hiệu bỗng yên lặng khác thường,
đến nhạc làm nền cũng chẳng có, để tiết kiệm chăng? Hay cố tình tạo thêm áp
lực? Sát khí rất mạnh, ánh mắt của cô bán hàng sắc lạnh, cô cảm giác thời gian
trôi thật chậm.
Dưới lớp kính những viên kim cương lấp lánh tới chói
mắt, cô cứ nhìn, cứ nhìn cho tới khi thất thần.
Đây là một trong những cửa hàng nữ trang danh tiếng
nhất, có một bộ phim cô vốn yêu thích, cảnh mở đầu phim cũng chính là cửa hiệu
này.
Cô và Đổng Diệc Lỗi đều là sinh viên nghèo, sau này
nói là công nhân viên chức nhưng kỳ thực chỉ là làm thuê. Ở Thượng Hải cũng có
cửa hiệu này, nhưng họ chỉ dám nhìn qua kính những lúc đi trên đường, chưa một
lần bước vào trong.
Kể từ năm hai mươi tuổi cô luôn đeo chiếc nhẫn bạc ấy,
thật đơn giản, một chiếc vòng chẳng có chút gì gọi là trang sức, nhưng vẫn thấy
nó thật lung linh, hạnh phúc tột cùng, cô chưa từng ngưỡng mộ những thứ trang
sức lấp lánh trên tay người khác.
Trong vô thức cô vừa nhìn vừa mân mê ngón giữa bàn tay
trái, nó trống trơn, chẳng hề để lại một chút vết tích.
Khi mới tháo ra còn để lại một đường tròn màu trắng,
giờ tất cả đã biết mất, càng tốt, cô vẫn là Lăng Tiểu Manh, nguyên vẹn đứng ở
đây, chân tay còn nguyên, chẳng thiếu ngón nào.
Mãi lâu sau cô mới ngẩng đầu lên nhìn, anh đã đứng một
mình ở hành lang, cũng chẳng gọi cô, lặng lẽ chờ đợi, không biết anh đã đợi bao
lâu rồi.
Lăng Tiểu Manh lập tức chạy lại, cũng chẳng hỏi vì sao
anh không gọi cô, dù có như thế nào cũng phải nhận sai trước đã, là do cô chẳng
nhanh tay nhanh mắt.
Đó là giữa hè, trên mặt hồ lá sen lưa thưa, ven bờ
dòng người qua lại hối hả. Cô không giỏi đi bộ, bước mấy bước là đã thấy khổ
sở, nhưng thấy anh có vẻ rất hứng thú, nên chẳng dám nói.
Cứ đi cho tới khi trăng thanh gió mát, sau cùng anh
mới hỏi: “Có muốn ăn bột củ sen không?”.
Ăn hay không thế nào mà chẳng được, nhưng kỳ thực cô
muốn ngồi xuống nghỉ chân một lúc liền lập tức gật đầu.
Cô là người Triết Giang, rất hay ăn món này, nhưng hảo
ngọt, ăn được một miếng liền bưng bát xin cô bán hàng cho thêm đường, giọng
ngọt như mía lùi, “Cô ơi, cho con xin thêm một muôi đường được không ạ?”, rồi
cô ngẩng lên cố cười thật tươi.
Cô trở về chỗ ngồi thì thấy anh đang nhìn mình sắc mặt
nghiêm lại, cô có chút căng thẳng, “Sao vậy?”.
Một tay anh chìa ra, chiếc bát trước mặt đã không còn,
giọng anh rất bình tĩnh, nhìn cô mặt không biến sắc nói, “Cảm ơn”.
Hả? Cô ngẩn người, “Của em mà…”.
“Thật à? Anh còn tưởng em biết anh thích ăn ngọt, thế
nên mới cố ý…”, giọng anh hơi kéo dài. Lăng Tiểu Manh liền gật đầu, “Vâng vâng,
anh ăn đi, em ăn bát này”.
Bột củ sen pha loãng màu hồng nhạt, đựng trong bát tô
thật đơn giản nhưng ăn vào có chút ngầy ngậy, nếu không gạt hạt bột nhỏ đi khi
ăn còn cảm thấy được chút bột li ti, thật là một cảm giác rất kỳ diệu.
Ngại quá lại phải xin thêm đường, Lăng Tiểu Manh vừa
ăn vừa làu bàu, ngẩng đầu lên thấy anh ăn rất ít, tâm trạng có vẻ rất tốt, thất
thần nhìn ra phía hồ nhìn nghiêng nét mặt thật thư thái, thấy cô đang nhìn mình
anh quay đầu lại, đuôi mắt cong lên, miệng khẽ cười.
Gió Tây Hồ khẽ lay cánh sen, nhiều người nhiều người
lắm, ồn ào náo nhiệt, cô thấy sợ, dường như tất cả chỉ là phông nền đạo cụ, còn
cô đứng ngay giữa sân khấu lẻ loi một mình, người khán giả duy nhất tuy rất giữ
thể diện cho cô nhưng cô biết diễn xuất của mình thật vụng về, chẳng biết phải
tiếp tục thế nào.
Sau cùng vẫn bước ra từ gara, cách cửa hiệu bán đồ
trang sức khi nãy một quãng, cuối cùng cũng không phải đi bộ nữa, như vừa được
ân xá, cô phóng như bay vào trong thang máy, đến nơi mới phát hiện chỉ có mỗi
mình, bấm nút mở cửa chờ nhưng mãi chẳng thấy anh tới.
Không đợi được nữa, sợ rằng chắc lại do trước lúc ra
mình không chịu để ý cô lại chạy ra đi tìm.
Còn anh rất nhanh trí, đứng giữa sảnh gọi cô, cô bước
tới liền trông thấy anh với nụ cười rạng rỡ, rồi hai tay đưa hộp quà màu xanh
lên.
Cô trân mắt đứng nhìn, anh có vẻ hững hờ nói: “Mở ra
đi”.
Khi mở ra là viên kim cương đầu tiên mà cả đời này cô
có được trong tay, thật lung linh nhưng cũng thật lạnh lẽo, cô cố nghĩ xem
không biết mình phải biểu lộ như thế nào, quá bất ngờ thế nên chẳng thể cười
nổi.
Màn diễn khi nãy cả hai cô phục vụ đều nhìn thấy tận
mắt, lúc này trên mặt còn nguyên nụ cười nghiệp vụ, nhưng ánh mắt đã lộ rõ rằng
họ biết thừa. Vào trong thang máy, Lăng Tiểu Manh lắp bắp, “Tại sao phải mua
cái này cho em?”.
“Tại em ngoan.” Anh cười, câu trả lời hết sức chuẩn
xác, rồi đưa tay nhéo má cô.
Tại em ngoan, sau này nghĩ lại, đúng là do lúc ở cửa
hiệu trang sức cô phản ứng nhanh nhạy, hoặc là vì bát bột củ sen thêm đường khi
ấy. Nói tóm lại, Lăng Tiểu Manh có thể khiến cho Cố Chính Vinh vui vẻ sảng
khoái, suy cho cùng cũng chỉ một chữ “ngoan”.
Phân tích đâu đấy cô thấy lại càng phải ngoan hơn, đối
nhân xử thế phải hết sức thận trọng, từ xưa tới nay chẳng bao giờ có ý kiến,
sao sáng sớm hôm nay anh lại khẽ khàng chào cô rồi lên xe? Tuy không phải đi
thị sát ở công ty nhưng chưa hề có chuyện bất thường như vậy.
Dọc đường tới hội trường cô cứ nghĩ mãi, nhưng rốt
cuộc cũng chẳng nghĩ được gì. Có điều vừa bước vào trong cô đã gặp ngay chuyện,
chẳng còn thời giờ để nghĩ ngợi về việc đó.
Thực ra chuyện cũng chẳng có gì đặc biệt. Sau hai năm
chia tay, giờ cô lại gặp Đồng Diệc Lỗi, chẳng phải là mơ mà là người thật.
Lâu như vậy, nhưng đôi khi nằm mơ cô vẫn thấy người
đàn ông này.
Trong giấc mơ của cô, Đổng Diệc Lỗi luôn là người
thanh niên yếu gầy, dáng người cao, mặc chiếc áo sơ mi bình thường, áo dắt
trong quần nghiêm chỉnh, thắt lưng thắt tận nút trong cùng.
Anh gầy lắm, người cũng nhỏ, nhưng rất thích thể thao,
chơi bóng rổ suốt nên cơ bắp săn chắc. Ngày trước anh thường cười cô bụng béo,
còn mình chẳng có tẹo nào. Hại cô hè năm nào mỗi lần mặc áo ngắn một chút là
lại thấy ngại khủng khiếp, lúc ngồi xuống hóp bụng cho thật nhỏ, rồi anh cười
như nắc nẻ, nói cô càng muốn giấu thì càng lộ.
Sau này bỗng cô sút cân trầm trọng, chẳng còn thấy
bụng nữa, tới giờ cũng không béo lại, cũng có thể coi trong họa có phúc.
Anh xuất hiện ở nhiều nơi khác nhau trong giấc mơ của
cô, kéo tay cô đi mãi, cho tới khi chẳng còn đường nữa, cô chần chừ chẳng biết
nên quay lại hay không, nhìn bốn bề tứ phía chỉ còn lại có một mình.
Có những lúc anh lại đột nhiên xuất hiện, cô chẳng còn
khách khí nữa, vung tay lên thật mạnh, một cái tát giáng thẳng vào mặt anh, rất
mạnh, nhưng lần nào cũng chẳng phát thành tiếng, một cái bạt tai không thành
tiếng.
Hóa ra cô rất hận người này, hận tới mức phải dùng
cách đơn giản nhất mà ầm ĩ nhất này mới có thể trút giận, tim cô bị giày vò đau
đớn, không lúc nào nguôi.
Tuy đã chia tay nhưng những công ty có quy mô tương tự
ở Thượng Hải này rất ít, kiến trúc sư cũng chỉ ngần ấy con người, chỉ cần cô
vẫn còn trong nghề việc gặp được Đổng Diệc Lỗi vốn hết sức dễ dàng.
Nhưng hai năm trước anh đã cùng người mới ra nước
ngoài, nghe nói không phải học thiết kế mà là quản lý.
Đó cũng chỉ là chuyện cũ được mấy người nhiều chuyện
không biết vô tình hay hữu ý bóng gió bên tai cô, lúc ấy tuy rằng cô tỏ vẻ rất
bình tĩnh nhưng trong lòng như muốn gào lên: “Đi đi, đi đi, tốt nhất là đi luôn
đừng bao giờ quay lại nữa, đừng để tôi gặp lại con người đó nữa”.
Quả nhiên, trên đời này có mười chuyện thì đến tám,
chín chuyện là không như ý, người đó lại xuất hiện, hơn thế nữa còn gặp nhau
trên lối đi dẫn vào trong phòng hội nghị, có muốn tránh cũng không tránh nổi.
Đổng Diệc Lỗi cũng chẳng thể ngờ hai năm sau lại có
thể gặp được Lăng Tiểu Manh.
Đã hai năm rồi, anh tự thấy mình từ trong ra ngoài đã
hoàn toàn đổi khác, còn cô vẫn chẳng mảy may có chút thay đổi, vẫn cách ăn mặc
đơn giản đến tùy tiện, vẫn bước đi thong thả nhưng không hề chậm chạp. Ngay lúc
cô đón lấy tấm vé mời trong tay nhân viên rồi cất tiếng “Cảm ơn”, giọng nói có
chút kéo dài, chẳng phải do cố ý, chỉ là tự nhiên.
Lăng Tiểu Manh quay người lại và rồi trông thấy anh,
trong một giây cơ thể cô như đông cứng.
Trở tay không kịp, trên lối đi người ra kẻ vào, hai
người họ đều thấy trước mặt mình như là ảo giác, một mớ hỗn độn, choáng váng u
mê.
Nhưng vẫn là Lăng Tiểu Manh định thần lại trước, sau
hai năm trời đi trên con đường cô độc, cô lập tức lấy lại tinh thần, không
những thế còn mỉm cười bước tới cất tiếng chào, “Chào, đã lâu không gặp”. Thậm
chí cô còn đưa tay lên vẫy, một cảnh tượng kinh điển khi những người bạn cũ lâu
ngày gặp lại, những người bạn tuy gật đầu chào nhau nhưng gương mặt dường như
đã mơ hồ, đến cái tên cũng không gọi, có vẻ như không còn nhớ được mấy.
Bối rối trước phản ứng của cô, Đổng Diệc Lỗi phải mất
mấy giây mới trả lời: “Ừm, đã lâu không gặp”.
Rồi cô tiếp tục bước đi, rõ ràng không nhanh, nhưng
chớp mắt đã mất dạng, khiến người ta tự hỏi cảnh tượng khi nãy có thật đã từng
xảy ra.
Hội trường rất lớn, dọc đường đâu cũng có nhân viên
chỉ dẫn cô tới sảnh chính của hội nghị, Lăng Tiểu Manh càng bước càng nhanh,
mãi sau mới bắt đầu bước chậm lại. Cô biết trong mắt người khác mình rất kỳ
quái, nhưng chẳng thể khống chế được đôi chân.
Cô còn có thể trốn vào đâu?
“Tiểu Manh, anh không yêu em, anh chẳng còn cảm xúc gì
với em nữa, chúng ta chia tay thôi.”
Nơi góc đường dưới ánh hoàng hôn, thật nhục nhã, thật
hổ thẹn, cô chợt nhận ra mình chỉ là một trò đùa, vẫn đứng trân trân cho tới
khi hoàng hôn dần khuất, tới giờ cô vẫn có thể thấy được dáng điệu ngoảnh đầu
là chạy của anh.
Sau cùng cũng có một cơ hội thật tốt, cô chỉ đưa tay
lên khẽ vẫy chào, chứ chẳng phải như trong mơ cô đã làm không biết bao nhiêu
lần, một cái tát đầy quyết liệt và căm phẫn.
Sảnh hội nghị đã có rất nhiều người, cô cố kìm hơi thở
gấp gáp của mình lại, ngồi xuống một góc, hy vọng chẳng ai để ý tới sự bất
thường của mình.
Quy định của Đại hội thường niên John McCain rất
nghiêm ngặt, vừa đến giờ, từ trong ra ngoài tất cả mọi người đã đổ dồn về phía
cửa chính, còn có người cuống cuồng chạy vào, cô cúi xuống xem tập tài liệu vừa
lấy ra trong túi, chỗ ngồi duy nhất bên cạnh cũng đã có người.
Phía khán đài có tiếng vỗ tay, giáo sư John McCain là
người đầu tiên bước lên bục, cô không thể ngẩng đầu lên, đôi vai bị người ta ấn
xuống, gương mặt Đổng Diệc Lỗi cúi thấp, giọng nói nhẹ nhàng, “Tiểu Manh, em
đừng chạy, anh chỉ muốn nói, xin lỗi em”.
Tiếng vỗ tay vang rền, thế rồi chẳng thể tưởng tượng
được, một giọng nói không thể quen thuộc hơn rót xuống bên tai, đó không phải
tiếng Trung, thế nhưng cô đã nghe đúng hai năm trời. Âm hưởng của cả hội trường
rõ ràng đã phóng đại cả tiếng thở của người phát ngôn, đó là tiếng thở của Cố
Chính Vinh, giọng nói của Cố Chính Vinh.
Tim cô như ầm ầm vang dội tựa tiếng còi tàu xuyên qua
hầm núi, mắt nhìn đôi môi Cố Chính Vinh từng lời từng lời thốt ra, nhưng cô
chẳng thể lý giải, trong tai chỉ vang lên một giọng nói khác, ùn ùn kéo đến.
Chẳng cầm theo bất cứ thứ gì, cô bật dậy rồi đi thẳng
ra ngoài, lần này không chạy, dáng vẻ rất điềm tĩnh, nhân viên tại cửa chính
ngạc nhiên nhìn, “Thưa cô, giờ không thể ra ngoài”.
Lăng Tiểu Manh vẫn rất bình tĩnh, khoác túi trên vai,
dây túi rất dài khiến chiếc túi thõng xuống quá eo, cô đưa tay rút điện thoại,
bàn tay run run, một chốc đã tìm thấy, “Xin lỗi, công ty có việc gấp tôi phải
lập tức gặp Tổng giám đốc Cố, có thể cho tôi biết sau khi thuyết trình anh ấy
sẽ nghỉ ở đâu được không?”.
“Tổng giám đốc Cố nào ạ?”
“Chính là người đang diễn thuyết trên sân khấu.”
Cố Chính Vinh? Chính là một trong những nhà tài trợ
lớn nhất trong nước, người nhân viên lập tức thay đổi thái độ, giúp cô đẩy cánh
cửa to nặng, rồi thì thầm vài câu với đồng nghiệp đứng phía bên ngoài.
“Thưa cô, xin mời theo lối này.” Người đứng phía ngoài
cửa rất lễ phép đưa tay chỉ hướng, Lăng Tiểu Manh gật đầu bước tới không chút
do dự.
Trên sân khấu ánh đèn sáng rực, có thể do say nắng khi
nãy Cố Chính Vinh thấy tức ngực khó chịu.
Nhưng điều này không ảnh hưởng tới việc anh nói đúng
những gì đã chuẩn bị, là người đàn ông đã quá quen với những ánh đèn chiếu, lại
nhiều năm nắm giữ cương vị lớn, đi tới đâu phong thái cũng ung dung, đứng trong
một nhóm các kiến trúc sư độc lập lại càng trở nên nổi bật.
Việc công ty tài trợ cho đại hội thường niên John McCain
thực ra trên dưới ai cũng biết, chỉ có mình cô sống như bị cách li, cả ngày đi
đi về về, chẳng có việc gì lại vùi đầu trong đống bản thảo thiết kế, vậy nên
sáng sớm hôm nay cầm vé mời trên tay mới kinh ngạc.
Lăng Tiểu Manh nhiều lắm cũng chỉ làm được kiến trúc
sư, nếu tiếp tục nữa, e rằng chính cô cũng không thể chịu nổi.
Nhưng cô có tài năng, hai năm trước khi trông thấy bản
thiết kế của cô, lúc đó anh biết rằng cô chính là vật báu, điều hiếm có chính
là, cô cẩn thận chỉn chu, lại hết sức chăm chỉ, làm việc gì cũng mất rất nhiều
tâm huyết, muốn tốt lại càng tốt hơn, tỉ mỉ đến kinh ngạc. Ở điểm này, có nhà
nghệ sĩ nào có thể làm được?
Nhưng ở trên đời này, người có tài thường bị chà đạp.
Có người giấu tài nhưng cũng có kẻ khoe khoang, một
dúm hào quang lập tức biến thành cả chùm pháo hoa. Nếu không có, tại sao Van
Gogh[1] lại
chết? Xin mọi người hãy lấy đó làm gương.
Những gì có thể làm được cho cô ở công ty, anh đều đã
làm, còn phải làm thế nào nữa, chính anh cũng không nghĩ được.
Thật là mâu thuẫn, vừa hy vọng cô đáp lại như mong
muốn, vừa hy vọng cô có thể mãi mãi như bây giờ, ngoan ngoãn đáng yêu luôn đợi
chờ ở bên, cho dù không yêu anh.
Nhưng như vậy làm sao được, không yêu anh thì còn có
nghĩa lý gì?
Sảnh hội nghị đã kín người ngồi, Cố Chính Vinh muốn
tìm cô, nhưng do đứng từ chỗ ánh đèn quá chói nên chỉ trông thấy cảnh tượng mịt
mờ, ngoài mấy hàng ghế ở chính giữa, còn lại chẳng thấy rõ được gì.
Đoán rằng cô cũng đang tìm một chỗ kín đáo nhất để đợi
mình, thôi vậy, anh chẳng tìm nữa.
Chẳng cần nhiều lời, anh phát biểu ngắn gọn, rồi quay
về phòng nghỉ.
Có cô nhân viên phục vụ bưng cà phê lên, giọng nhỏ nhẹ
rất lễ phép, “Thưa Cố tiên sinh, khi nãy có một vị bên công ty ngài có việc gấp
cần tìm, chúng tôi đã sắp xếp để cô ấy chờ ở bên ngoài”.
“Ai?” Cố Chính Vinh đứng dậy bước ra ngoài, bên ngoài
phòng nghỉ là một sảnh nhỏ riêng biệt, vừa rộng vừa lớn, anh vừa nhìn đã thấy
Lăng Tiểu Manh đang ngồi một góc, dáng vẻ lặng thinh, cúi đầu nhìn bàn tay.
“Sao vậy?” Cố Chính Vinh vừa nói đã thấy có điểm không
đúng, chẳng hề giống một lãnh đạo đang hỏi cấp dưới, ngược lại giống như người
lớn trông thấy đứa trẻ nhà mình bị bắt nạt. Người phục vụ biết ý lùi lại. Lăng
Tiểu Manh nghe thấy liền ngẩng lên đứng dậy nói: “Thưa Tổng giám đốc Cố, tôi có
thể về trước được không? Hôm qua bộ phận quảng cáo cần tôi đưa bản thảo, tôi
quên mất chưa đưa cho họ, phải về tìm lại trong máy tính”.
Lăng Tiểu Manh cũng biết lý do mình nói ra không thật
cho lắm, nhưng khi nãy vừa lao tới đây cô đã thấy hối hận, ngồi một góc nghĩ cả
nửa buổi xem phải nói gì với anh, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ bịa ra được mấy
câu liên quan tới công việc, rồi nhanh chóng thoát thân.
Cố Chính Vinh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng
người phụ trách hội trường rất thân với anh, sau này phải hỏi cho rõ mới được,
nghĩ một lúc anh mới trả lời: “Hôm nay việc sắp xếp em đi dự họp bên nhân sự
đều đã được thông báo, em không cần phải vội trở về đâu”.
Cô không muốn ở lại nơi này, lý do gì cũng được, nhưng
lý do thực sự thì có đánh chết cô cũng không dám nói, sau một hồi dùng dằng
Lăng Tiểu Manh nói, “Nhưng em sợ bọn họ không kịp…”.
Anh lại cười, nhưng giọng nói kèm chút giễu cợt, “Em
cũng biết sợ sao?”.
Trong sảnh, tất cả mọi người đã sớm rút ra ngoài, bốn
bề chẳng có một ai, nhưng Lăng Tiểu Manh vẫn thấy sợ phản ứng của anh, trời ạ,
ở đây là nơi công cộng mà, cô là kẻ vô danh tiểu tốt, nhất cử nhất động của anh
đều được người khác truyền đi. “Còn muốn về nghe tiếp không?” Vẻ như rất thích
thú trước phản ứng của cô, Cố Chính Vinh cao hứng cúi đầu hỏi.
“Đâu thể vào ngang giữa giờ như vậy chứ?”, Lăng Tiểu
Manh vẫn cố vùng vẫy.
“Cũng được, vậy em vào với anh, đợi chút nữa anh giới
thiệu em cho các vị giáo sư biết.”
Hả? Tại sao sự việc lại đi tới mức này, Lăng Tiểu Manh
hoàn toàn câm lặng, cảm xúc chống chếnh mà Đổng Diệc Lỗi đem tới lập tức bị
cuốn lên chín tầng mây, cô cứ nhìn anh trân trân.
Sự phát triển của những thiết kế gia dụng trong nước
khá muộn, một vài sáng tác kinh điển đa phần bắt chước theo xu hướng chuộng màu
đỏ của nước ngoài, vậy nên thế giới cơ bản thường giữ thái độ ngoảnh mặt làm
ngơ với những kiến trúc sư bản địa của Trung Quốc.
Nhưng điều bất ngờ chính là, Lăng Tiểu Manh rất hợp ý
với John McCain.
Sự kiện chính của đại hội thường niên chính là buổi
triển lãm những tác phẩm của các kiến trúc sư mới nổi, đại diện nhà tài trợ và
John McCain sẽ cùng dạo một vòng, do các nhà tài trợ đều nắm trong tay những
công ty gia dụng lớn và nổi tiếng nhất trên thế giới, một khi đã được để mắt,
giá trị của kiến trúc sư đó lập tức sẽ được nâng lên, do đó nơi họ tới phảng
phất mùi vị của những chòm sao muốn sánh cùng vầng trăng.
Lăng Tiểu Manh được xếp vào nhóm cuối của cả một hàng
dài, dọc đường cô rất cẩn thận, có những lúc hầu hết mọi người đã di chuyển về
phía trước, cô lại tranh thủ thời gian nói dăm ba câu với những kiến trúc sư
mình thấy có hứng thú, tiếng Anh của cô khá tốt, những lúc bất đồng ngôn ngữ
liền lấy tay ra dấu, rồi hưng phấn đến mức mặt đỏ au.
Những người đi theo quá đông, lần nào cô cũng bị dồn
về một góc, kỳ thực cô lại thấy càng nhàn, tốt nhất tìm chỗ nào không có người
ngồi nói chuyện với một vài kiến trúc sư lại thú vị hơn, nhưng trở ngại là ở
chỗ trước đó Cố Chính Vinh đã nói, “Nhớ đi theo cho tốt”. Một mệnh lệnh trực
tiếp, bằng cách nào cô cũng không dám để mình bị lạc mất.
Hơn nữa, họ bắt mắt đến vậy, cô có muốn bị tụt lại
cũng thật khó.
Nhưng sau cùng cô không thể nhích vào được nữa, rồi bị
một thiết kế thu hút, cuối cùng cô dừng lại không đi nữa.
Hiếm lắm mới thấy được một thiết kế của Trung Quốc,
bên cạnh có phần giới thiệu, cũng chẳng có ai ở đó, đến cả chủ nhân cũng không.
Những năm gần đây, người Trung Quốc ở nước ngoài đã có
thể gây dựng được thương hiệu, đề tài cũng không nằm ngoài chủ đề truyền thống
Trung Quốc, các tác phẩm không phải phỏng Minh cũng là phỏng Tống, có chút cảm
giác của kiệt tác xuất thế
Hồng cao lương năm
nào. Nhưng kiến trúc sư này rõ ràng có sự đột phá, tất cả đồ gia dụng đều rất
giản đơn, nhưng công năng cực kỳ lớn, một chiếc giường chứa trong nó biết bao
điều huyền diệu, khiến người ngồi lên có cảm giác chẳng muốn xuống nữa.
Nhưng gần đây chủ nghĩa đơn giản lại có vẻ thoái trào,
khi có kinh tế rồi mọi người đều hướng về những thứ xa hoa lộng lẫy, đồ gia
dụng này của anh ta nếu không nhìn kỹ sẽ chẳng ai biết bên trong ẩn chứa điều
gì, thế nên ở đây rất vắng vẻ.
Một thứ tốt như thế này lại chẳng có ai thưởng thức,
Lăng Tiểu Manh thấy đáng tiếc, cúi đầu vuốt tay lên mặt chiếc bàn nhỏ khẽ thở
dài.
Mặt bàn có độ cong tối thiểu, một đường tròn bầu dục
hơi lõm xuống, giống như chiếc mâm nhỏ, được làm hết sức tinh tế, đường viền
mềm mại không chút gượng ép, tương phản rất lớn với cái nhìn vuông vức bên
ngoài, một cái đẹp đầy mâu thuẫn.
“Tại sao phải làm như vậy?” Trong nỗ lực đoán ra ý đồ
của nhà thiết kế, Lăng Tiểu Manh đặt tay lên miệng rồi tự nói, mới cất lời bất
giác giọng kéo dài.
Bên cạnh có người bước tới, nói tiếng Trung: “Để đồ
ăn, ví dụ như hoa quả sẽ không bị lăn tới lăn lui, thế mà cô không nhìn ra được
sao?”.
Không ngẩng đầu, cô tiếp tục nghiên cứu, “Nhưng mặt
bàn không phẳng, cốc uống nước đặt như thế nào?”.
“Bốn góc bằng đó thôi.”
“Ừm, còn muốn viết chữ, vẽ tranh thì sao?”
“Đây là bàn uống trà đặt trước ghế bành, ai lại ngồi
viết chữ, vẽ tranh?”
“Trẻ con, trẻ con sẽ ngồi trên thảm, độ cao của bàn
uống trà cũng vừa đúng tầm.” Cô lý luận rồi ngẩng đầu lên nhìn đối phương, vừa
nhìn đã ngẩn người.
Đẹp quá!
Nhưng có đẹp nữa thì vẫn cứ là đàn ông, mái tóc dài
đen nhánh, cột lại phía sau, đích thị là nghệ sĩ.
Hồi học thiết kế cô đã từng gặp rất nhiều nam sinh như
vậy, có người đạp xe trong công viên tóc dài bay bay trong gió, lần nào cũng
khiến cô dừng bước, để rồi khinh bỉ.
Đàn ông con trai mà để tóc dài làm gì, bẩn, chẳng thà
cạo trọc còn hơn!
Nhưng người này không như vậy, nói thế nào thì đẹp
trai làm gì mà chẳng bỏ qua được, có ăn vận thế nào cũng có thể tự do chọn lựa
được.
Có vẻ đã quen với việc người khác nhìn mình trong lần
đầu tiên gặp mặt, người thanh niên này mặt không biến sắc, “Đây là thiết kế cho
người độc thân, mỗi thứ đều chiếm diện tích nhỏ nhất có thể, kết hợp công năng
sử dụng càng nhiều càng tốt”.
Cô rung động trước vẻ đẹp ấy ít nhất phải mất ba giây,
thực ra giờ đây người đàn ông này trong mắt cô chẳng khác mấy hàng cây hay bóng
đèn bên đường, đi hay ở đều như nhau, chẳng đáng để nhìn. Trừ phi có người đàn
ông lợi hại tới mức khỏa thân ngay trước mặt, bằng không muốn thu hút được ánh
nhìn của cô là rất khó. Nói tới ý tưởng thiết kế mà cô yêu thích nhất, Lăng
Tiểu Manh lập tức lấy lại tinh thần, “Hoa quả để lên khay là được rồi. Nếu thực
sự cần một vật đa dụng, vậy chẳng thà khoét sâu thêm một chút, nuôi cá luôn
được đấy. Đến cái khay cũng không muốn lấy, chẳng qua là lười thôi, anh nói xem
rốt cuộc nhà thiết kế này nghĩ gì?”.
“Thì đúng là lười mà, anh ta cũng nghĩ như vậy đó.”
Vốn chẳng bộc lộ chút cảm xúc, nghe cô nói xong người kia bật miệng cười.
Giọng anh ta giống như khẳng định, khiến cô lấy làm
lạ, “Sao anh biết?”.
“Thật ngại quá, tôi còn chưa giới thiệu, đây đều là
thiết kế của tôi, tôi chính là chàng kiến trúc sư siêu lười ấy đấy.”
Kiến trúc sư siêu lười tên Bùi Gia Tề, làm việc tại
khoa Kiến trúc của một trong những trường đại học danh tiếng nhất cả nước. Anh
tham gia đại hội lần này cũng chỉ là tình cờ, trường đại học nơi anh làm việc
thuộc hệ thống liên kết cùng học viện mà tiến sĩ John McCain thành lập tại Thụy
Điển. Anh phụ trách việc thảo luận cùng một số kiến trúc sư mới nổi đến từ Thụy
Điển, những vị kiến trúc sư ấy đều có triển lãm tại đại hội lần này, với nước
ngoài họ thường giúp đỡ nhiệt tình, vậy nên cũng cho phía Trung Quốc một suất
triển lãm.
Họ đều thuộc khoa Kiến trúc, những người bước chân vào
ngành thiết kế đồ gia dụng rất ít, nhưng anh vốn học thiết kế, thời gian rỗi có
cùng bạn mở một cửa hiệu đồ gia dụng. Dù cơ hội rất hiếm hoi, nhưng cũng có thể
đem tới vài tác phẩm của mình.
Nghe anh nói xong Lăng Tiểu Manh bần thần, hóa ra Đại
hội John McCain cũng có những suất cá nhân thế này, ngay lập tức sự thần thánh
hóa vốn có trong cô bị sụt giảm nhanh chóng.
Nhưng Lăng Tiểu Manh thực sự rất thích thiết kế của
anh ta, có tiếng nói chung, lại chẳng có ai quấy rầy, hai người họ cứ thế nói
chuyện hăng say.
“Giờ vấn đề môi trường thế giới đang rất nghiêm trọng,
tôi chủ trương đơn giản hóa những thiết kế của mình, phần lớn dùng nguyên liệu
tự nhiên, tránh những chi tiết rườm rà, nói chung rất thân thiện với môi
trường. Phòng ở không nhất thiết phải lớn, nhờ những công năng của vật dụng ta
có thể giảm thiểu một cách tối đa không gian sử dụng, vì thế sẽ thấy thật thoải
mái.” Bùi Gia Tề thao thao bất tuyệt, lần lượt giới thiệu công năng còn chưa
thấy được của những thiết kế gia dụng cho cô xem.
“Tránh những chi tiết rườm rà, điều này tôi tán thành,
một số căn biệt thự xa hoa đều dùng tay vịn cầu thang trạm trổ, trên tường phủ
đầy lớp cách âm, một sự lãng phí tới nực cười.”
“Nói không chừng ngày nào cũng hát karaoke ở nhà? Sợ
ảnh hưởng tới hàng xóm.”
Lăng Tiểu Manh thấy rất hứng thú, cười vang, sau đó
lại tiếp tục trình bày quan điểm của mình, “Nhưng đồ gia dụng sau cùng vẫn phải
đáp ứng nhu cầu sử dụng của con người, khái niệm thiết kế theo chủ nghĩa giản
tiện chủ yếu phục vụ sinh hoạt, tôi vẫn nghiêng về những thiết kế tạo cho người
ta cảm giác ấm áp, nhưng việc lấy công năng làm chủ đạo thực sự rất tốt, dẫu
sao hiện giờ có rất nhiều gia đình muốn tận dụng không gian”.
Chuyện trò rôm rả, sau cùng chẳng hiểu tiếng ồn ở đâu
vọng tới ngắt quãng cuộc nói chuyện, họ quay đầu lại nhìn đã thấy nhóm ban nãy
bỏ đi rất xa giờ đã đứng ngay sau lưng, John McCain với mái tóc bạc trắng vừa nghe
phiên dịch viên bên cạnh vừa chăm chú nhìn, khi họ quay đầu lại ông liền gật
đầu rồi nheo mắt cười hiền từ.
John McCain lại bước tới đưa mắt nhìn kỹ, nói rất
nhiều, có một vài nhà báo đứng phía sau ông, lúc này ánh đèn flash đang lóe
lên, không khí náo nhiệt khác thường.
Lăng Tiểu Manh thấy rất khó xử, khẽ tránh sang một
bên, một bước, hai bước, dần dần chui tọt vào một góc, mọi người đứng chật
cứng, trong chớp mắt đã nhanh chóng thoát thân an toàn, cô khẽ thở phào nhẹ
nhõm.
Thế nhưng ngay khi John McCain và Bùi Gia Tề đang nói
chuyện, họ liền đưa mắt nhìn ngang ngó dọc rồi đồng loạt chỉ tay gọi cô lại.
Bỗng chốc Lăng Tiểu Manh trở thành nhân vật trung tâm,
thậm chí ánh đèn flash cùng ánh mắt của tất cả mọi người cũng như réo gọi, cô
vốn quen với việc mình không được để mắt tới vì thế hoảng quá tay chân luống
cuống.
“Lại đây, Tiểu Manh.” Giọng nói quen thuộc, nghe ra
lại thấy chẳng có cảm xúc gì, trong một mớ âm thanh hỗn độn nó vẫn vô cùng rõ
rệt, Cố Chính Vinh đứng ngay vị trí trung tâm vẫy tay gọi cô, thái độ lạnh
nhạt.
Theo phản xạ có điều kiện, cô lập tức bước tới, kế đó
nhìn thấy anh cúi đầu giới thiệu mình với John McCain, cực kỳ kiệm lời, tiếp đó
là một nụ cười hoan hỉ hết sức của vị tiến sĩ.
“Vậy ra cô chính là Lăng Tiểu Manh, tôi đã từng xem
qua bản thiết kế của cô, cô rất có tài.” Không tiếc lời ca ngợi, John McCain
nồng nhiệt kéo tay cô rồi lém lỉnh trao tặng cô một nụ hôn.
Đây chẳng phải đang ở trong nhà sao? Tại sao cô lại
thấy như có tia sét đánh trúng đầu mình? Chỉ trong vòng một ngày mà Lăng Tiểu
Manh bị sét đánh những hai lần không thể nhúc nhích, mồm miệng líu lại, cảm
giác trên mặt mình nhằng nhịt những vệt đen.
Trong ánh đèn flash chớp liên hồi, Cố Chính Vinh không
nói một lời, chỉ đứng đó mỉm cười.
Còn Lăng Tiểu Manh thì quá đỗi kinh ngạc. Trong đám
đông hình ảnh một con người quá đỗi quen thuộc đập vào mắt, Đổng Diệc Lỗi,
người khi nãy khiến cô hoảng hốt tháo chạy đang đứng cách đó không xa, chứng
kiến mọi việc trước mắt nhất thời biến sắc, cúi đầu bỏ đi.
Tối đó, Bùi Gia Tề cùng Lăng Tiểu Manh đều được mời
tham gia dự buổi tiệc sau đại hội, tuy giới thiết kế ăn mặc khá thoải mái,
nhưng cô thực sự ăn mặc quá giản đơn. Vào trong sảnh chọn một góc thật xa rồi
ngồi xuống, xung quanh chẳng có lấy một gương mặt thân thuộc, càng khiến cô
thấy bất an.
Còn Bùi Gia Tề, tự nhiên và duyên dáng, bước tới ngồi
xuống bên cạnh cô, vừa ăn vừa hỏi: “Ông chủ cô à?”. Cô đang cúi đầu húp canh,
vừa nghe liền ngẩng đầu nhìn về phía tay anh chỉ.
Anh đang chỉ Cố Chính Vinh, bàn tiệc chính cách đây
rất xa, nhưng Cố Chính Vinh cao ráo, phong thái khoan thai, trong một nhóm các
nghệ sĩ cùng nhà tài trợ anh cũng vẫn tỏa sáng, mới nhìn đã thấy ngay.
“Đúng vậy.” Cô lập tức gật đầu.
Nhìn về hướng đó lần nữa, Bùi Gia Tề mỉm cười, “Hợp
với cô lắm, thật chẳng dễ dàng”. Lăng Tiểu Manh có chút nhạy cảm với câu nói
đó, chau đôi mày lại rồi tiếp tục ăn.
Trên bàn tiệc chính, Cố Chính Vinh đang đàm đạo bằng
tiếng Thụy Điển với giáo sư John McCain.
Ông thành danh đã lâu, những phẩm chất cần có của một
nhà nghệ thuật đều có đủ, với những người không phải gu của mình ông không nói
hơn một câu.
Nhưng mối quan hệ cá nhân của ông và Cố Chính Vinh
không tệ chút nào. Công ty anh là hệ thống siêu thị đồ gia dụng lớn nhất thế
giới, mỗi năm đều có một bộ phận những thiết kế gia dụng mới được đưa lên kệ
bày bán dưới hình thức đấu thầu trên toàn thế giới, vì thế đã nâng đỡ tên tuổi
cho rất nhiều nhà thiết kế mới. Hàng năm anh đều nhận được thư mời của công ty,
tiến cử một vài người mới, những người phụ trách khu vực đều trở về Thụy Điển,
tại hội nghị thường niên, ít nhiều cũng từng gặp Cố Chính Vinh vài lần, hai
người nói chuyện thật hồ hởi.
Vài năm gần đây kinh tế châu Á phát triển nhanh chóng,
Trung Quốc trở thành mục tiêu nhắm tới của toàn thế giới, Cố Chính Vinh với tư
cách một chủ tịch hội đồng quản trị duy nhất người Trung Quốc, nắm trong tay
thị trường khu vực này đã nhiều năm, thành tích quá hiển nhiên, cũng có thể coi
là một nhân vật truyền kỳ.
Sau khi quyết định đại hội sẽ được tổ chức tại Trung
Quốc, Cố Chính Vinh đã gọi điện cho John McCain, rồi đưa một vài bản thiết kế
cho ông xem để xin ý kiến.
Đó là những bản thảo tuyệt vời, nhưng hỏi tiếp, ngoài
tên nhà thiết kế, Cố Chính Vinh không muốn nói thêm nhiều, cũng không muốn nhà
thiết kế này tham dự triển lãm.
John McCain không rõ ý anh cho lắm, hôm nay được gặp
người thật, sau cùng mới kinh ngạc.
Cô gái này thoáng nhìn không chút nổi bật, ăn mặc đơn
giản tới khác thường, mỗi khi trở thành tiêu điểm lại tỏ ra sợ hãi đến cẩn
trọng, nhưng chính vì điều này, lại khiến ta có cảm giác hình dáng ấy rất thu
hút, khiến ta vô tình muốn được ngắm nhìn mãi.
Trong hội nghị hôm nay, John McCain biết Cố Chính Vinh
phát hiện cô bị lạc mất trong đám đông, sau đó thản nhiên khiến tất cả mọi sự
chú ý đổ dồn về phía đó, rồi tận dụng thời cơ tốt nhất giới thiệu cô với mình.
Ông từng này tuổi, đương nhiên phối hợp rất tốt hòng thuận nước dong thuyền,
hơn nữa ông cũng rất có hứng thú với cô gái bé nhỏ này.
Cố Chính Vinh chẳng mấy hứng thú với những bữa tiệc
kiểu thế này, ăn uống rất ít, phần lớn thời gian dùng để nói chuyện với giáo sư
John McCain về một vài nhà thiết kế có khả năng hợp tác mà anh đã gặp hôm nay.
Nói một hồi, ánh mắt Cố Chính Vinh lại hướng ra xa rồi nhìn về phía khác.
John McCain thấy hơi buồn cười, thấp giọng trêu chọc,
“Thấy lo rồi sao? Cô gái đó đã có người mới rồi kìa”.
Xung quanh người biết tiếng Thụy Điển không nhiều,
ngồi cạnh ông lúc đó còn có một nhà thiết kế Thụy Điển, vừa nghe được liền chêm
vào một câu: “Người mới nào ạ?”.
Không đợi John McCain mở miệng, Cố Chính Vinh khẽ
cười, “Đúng là có người mới, nhưng không phải ai cũng được nhìn đâu”.
[1] Van
Gogh: Danh hoạ thiên tài người Hà Lan thuộc trường phái hậu ấn tượng, người đi tiên phong trong trường
phái biểu hiện và cũng là người có ảnh hưởng rất lớn đến mỹ thuật hiện đại