Nhật Ký Của Đô Đô

Chương 7


Vu San San bị hương vị ngọt ngào bánh ga-tô hành hạ một đường, rốt cục thời điểm về tới nhà cái bụng không chịu nổi gánh nặng mà cu lu cu lu reo lên.
Đô Đô đang vùi đầu vào ăn cũng phải ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn cô, chớp mắt to hỏi: "Mami, bụng của mẹ có phải đói rồi không?"
Vu San San ngượng ngùng cười hắc hắc ánh mắt trực tiếp chuyển tới bánh ga tô trên tay tiểu gia hỏa.
Đô Đô bất động thanh sắc đem bánh ga tô của mình kéo lại gần bản thân hơn, cẩn thận từng tí mở miệng nhắc nhở: "Mami mẹ không phải muốn giảm béo sao!"
Vu San San đương nhiên nhớ được bản thân muốn giảm béo, nhưng bánh ga tô thật sự quá hấp dẫn rồi, thật muốn ăn.
Phát giác được ánh mắt mắt của mẹ già điên cuồng liếc bánh gato yêu quý của mình, Đô Đô vội vàng ôm chặt chiếc bánh nói thêm một câu: "Mami.

Ăn bánh ga-tô sẽ béo ah~người đừng ăn bánh gato của con nha~"
Vu San San tức giận cong thắt lưng "ai muốn ăn bánh ga-tô của ngươi, mẹ nhìn một chút cũng không được sao?"
Mắt thấy mẹ già đã đứng sát biên giới nguy hiểm, Đô Đô quả quyết ngậm miệng, vô cùng nhu thuận nghe lời vùi đầu khổ ăn bánh ga-tô, tốc độ so với vừa rồi nhanh hơn không ít.
"Hừ" Vu San San quyết định không để ý tới cái tên mập mạp thối này, xoay người đi tới phòng bếp làm cơm tối.
Bởi vì Ngô Tịnh hôm nay có học sinh muốn học buổi tối, cho nên không tới ăn cơm, cũng chính là không thể tới nấu ăn, cho nên bữa tối cô không thể không tự mình câm dao.
May mắn ban ngày cô hầm một nồi canh xương sườn, tiện cho tên tiểu tử kia gặm xương sườn, có dinh dưỡng.
Còn đối với bản thân cô..
Mặc dù rất muốn ăn xương cùng tiểu tử kia, nhưng nghĩ tới mấy ngày nữa sẽ tự mình đi đại hội thể thao, vì giữ chút mặt mũi của chính mình, cô chỉ đành tới tủ lạnh lấy ra các loại rau, làm cho mình một đĩa rau xà lách.
* * *

Rất nhanh tới ngày thứ sáu, Vu San San cùng cộng tự tiểu đội, sáng sớm đã mở cánh tủ quần áo, chọn chọn lựa lựa quần áo bên trong, cố gắng chọn ra một bộ có thể lộ gầy nhất.
Cuối cùng chọn tới chọn lui, chọn trúng một chiếc sơ mi voan màu đen, bên trên có từng tầng từng tầng cánh sen, có thể che lấp nhưng tầng thịt trên người.

Bên dưới là quần thể thao đen rộng rãi linh hoạt cho vận động, cũng rất lộ gầy.
Quần áo đã chọn xong, Vu San San lại rất cẩn thận tự trang điểm cho bản thân, xong xuôi còn tự để lọn tóc ở bên má, dùng máy làm quăn quấn lại, để tóc quăn quăn rũ xuống tự nhiên, như vậy có thể che chắn hai bên mặt, làm khuôn mặt có vẻ nhỏ hơn.
Vu San San không khỏi tự khen bản thân cơ trí.
Nếu nói hiện tại vẻ ngoài Vu San San còn có ưu điểm gì, vậy cũng chỉ có da, làn da của cô trắng nõn mềm mại, như trứng gà bóc, khiến người ta muốn ao ước, đây cũng là thành công làm cô trở thành một cô béo trắng trẻo chứ không phải bị thảm hơn là một tên mập đen xì.
Dưới sự đãi ngộ của làn da tốt, cộng thêm tài nghệ thuật trang điểm tài tình, hôm nay hình tượng của Vu San San cũng rất được, liếc mắt nhìn thì cũng được coi là một người mập xinh xắn.
Soi soi gương, bản thân Vu San San cũng coi như thỏa mãn, không khỏi quay đầu nhìn về phía con trai mập đang tự chải tóc cho bản thân, "mập mập, thấy mẹ có đẹp không?"
Tiểu tử kia còn đang rất cẩn thận chải tóc cho mình, nghe vậy quay lại nhìn mami một cái, lập tức rất cho mặt mũi mà giơ ngón tay cái lên, "mami hôm nay mẹ thật ẹp oo~" (bạn đô đô nói ngọng ạ)
Vu San San bị khen tâm hoa nộ phóng, thẳng thắn tự mình hào phóng, chải tóc cho tiểu tử kia, giống với các boss phản diện trong phim lớn.
Tiểu tử kia ngắm mình trong gương, đối với kiểu tóc vừa được tạo ra rất thỏa mãn, hai tay mập xoa xoa tóc, xoay người liền làm một kiểu dáng đáng yêu, hỏi "mẹ ơi con có đẹp trai không?"
Dù sao vừa nãy mập tử tự luyến này cũng khen cô, cô cũng không quá đáng phá vỡ cái đài này, cho nên cũng rất cho hắn mặt mũi gật đầu: "Đẹp trai! Mập đẹp, mập đẹp!"
Đô Đô không khỏi càng cao hứng, lập tức bịch bịch bịch chạy vào phòng lấy điện thoại của Vu San San tới nhét vào tay cô, tràn đầy phấn khởi nói: "Mami, mẹ nhanh nhanh chụp cho con một kiểu đi."
Vu San San lại muốn lườm hắn một cái, bưng lấy mặt hắn vo thành một đoàn, "mập mập a, con sao lại tự luyến như vậy nhỉ?"
Tiểu mập tử lập tức trả lời: "Mẹ nuôi nói con giống mẹ nha~"
Vu San San: "..


lăn đi."
Cuối cùng Vu San San vẫn phải chụp cho tiểu mập tử một bức, đồng thời đăng lên vòng bạn bè, hợp lời văn: Tiểu mập này cảm thấy kiểu tóc của mình rất đẹp trai, kỳ thực càng giống tiểu bại hoại phản diện a!
Dưới lập tức có một đám người thả ttym tán thưởng khen tiểu mập tử đáng yêu, càng có không ít nữ nhân có tình thương của mẹ lan tràn biểu thị tiểu mập tử quá manh muốn trộm bé.
Những người này đa số đều là đồng nghiệp của Vu San San, tất cả mọi người đều rất thích con trai cô, điều này làm cô không thể lý giải, tại sao cô mập thường xuyên nhận được sự công kích của mọi người, mà cái tên tiểu mập tử kia lại được mọi người nói đáng yêu?
Nhân sinh chính là bất công như vậy ah~~
* * *
Hôm nay nhà trẻ phá lệ náo nhiệt, toàn bộ khuôn viên đều được tô điểm bằng nhiều bóng bay cùng băng rôn, cửa lớn thập chí còn treo tấm khẩu ngữ rộng lớn, độ náo nhiệt không thua kém đại hội thể thao của cao trung một chút nào.
Bởi vậy có thể thấy được nhà trẻ rất coi trọng lần hoạt động này.
Các phụ huynh cũng đặc biệt coi trọng lần hoạt động này, rất nhiều cha mẹ đã có mặt tại hiện trường, không chỉ như vậy, mỗi cha mẹ đều có thể nhìn ra là tỉ mỉ tân trang cho mình, đặc biệt là các mẹ, liếc mắt nhìn lại, mười thì cũng chín người trang điểm qua.
Vu San San lúc đầu cho rằng bản thấy mấy hôm nỗ lực thành công giảm được hai cân thịt đồng thời tỉ mỉ hóa trang cộng thêm trang phục nữa, thế nào cũng có thể gọi là "bắt mắt" rồi, nhưng ai biết cô vẫn quá mức kinh địch.
Ánh mắt Vu San San lướt qua các nàng mà không để lại dấu vết, càng nhìn tâm càng lạnh.
Hôm nay các mẹ trăm hoa đua nở, trong nhóm đấy còn mấy mẹ tướng mạo cùng khí chất không chút tầm thường, đương nhiên, cũng có những mẹ tương đối bình thường, nhưng nhà người ta có vóc dáng rất bình thường.
Nhìn ra toàn trường, không có cân nặng của người mẹ nào có thể đánh thắng cô.
Nói cách khác, cô trong nhóm các mẹ tới ngày hôm nay là người mập nhất.
Nội tâm Vu San San lúc này đã sớm lệ rơi đầy mặt.

Phàm là những người đứng bảng "nhất" xếp hạng, tự nhiên sẽ nhận được sự chú ý của mọi người, Vu San San có cái "mập nhất" này tự nhiên không có khả năng bị mọi người bỏ quên, rất nhiều ánh mắt vô ý cố tình lướt qua người cô, trong đó có những thâm ý bất đồng.
Vu San San làm bộ không thấy những ánh mắt đó, rất bình tĩnh nắm lấy tay mập mạp của Đô Đô nghe lời cô giáo nói về quy tắc đại hội thể thao.
Đợi nghe xong khai giải, đại hội thể thao chính thức bắt đầu.
Đại hội thể dục thể thao tổng cộng có mười cái, có điều mỗi một vị tiểu bằng hữu cùng phụ huynh chỉ cần báo danh một hạng mục là được.

Vu San San mang theo Đô Đô dạo một vòng, vốn muốn tìm cái nào có cấp độ khó thấp một chút, tối thiểu rằng thể trọng không quan trọng, nhưng sau đó lại rất đen đủi phát hiện ra rằng có mấy hạng mục đều phải có cả cha và mẹ với con cùng nhau tham gia, bởi vì mẹ con cô hai người có hạn, có thể tham gia hạng mục cũng chỉ có 3 cái.
Căn bản không được chọn.
Vu San San: .
Cuối cùng, Vu San San chỉ có thể bất đắc dĩ mang theo Đô Đô đi tham gia hạng mục.
Hạng mục đầu tiên là nhảy dây, cha mẹ dẫn con cùng nhau nhảy, giới hạn thời gian trong một phút đồng hồ.
Nếu như đặt vào trước kia, nhảy dây đối với Vu San San mà nói chỉ là bữa ăn sáng, nhưng hiện nay đối với cô mà nói, căn bản không có hy vọng.
Vốn dĩ trọng tải của cô lớn, nhảy dây đã rất khó khăn, cộng thêm tiểu gia hỏa Đô Đô này cũng là một tiểu mập tử, chiếm rất lớn không gian, hai tên mập bị giới hạn trong pham vi của dây nhảy sẽ rất khó phát huy, không phải nhẵn phải dây thì chính là đụng vào nhau, Vu San San không những phải cố gắng nhìn dây nhảy, lại còn phải chú ý không để đụng vào tiểu mập tử nhà mình, còn chưa tới một phút đồng hồ đã sắp không ổn rồi.
Kết quả cuối cùng chính là, hai người một phút đồng hồ mới thành công nhảy được ba cái.
Hoàn toàn xứng đáng lên bảng đầu tiên đếm ngược.
Vu San San thở hổn hển, nhìn về phía tiểu cô nương đứng cách đó không xa, tiểu cô nương khóc rất thương tâm, cha mẹ bé đang lo lắng an ủi: "Bảo bối không khóc, lần này là chúng ta sai sót thôi, nhưng thất bại lần này không tính là gì, lần sau chúng ta tiếp tục cố gắng nha, lần sau nhất định sẽ đoạt giải.
Hóa ra tiểu cô nương bởi vì không được xếp hạng cùng phần thưởng nên khóc thương tâm như vậy.
Vu San San không khỏi thẹn thùng, đứa trẻ nhỏ như vậy đã có dục vọng thắng bại rồi sao?
Lén lút liếc nhìn con trai mập nhà mình, cô muốn nhìn xem tiểu gia hỏa đối với kết quả đội sổ thứ nhất của bọn họ có phản ứng gì, sẽ không cũng thấy khó chịu muốn khóc nhè đấy chứ?
Kết quả tiểu tử kia không nhưng không giống tiểu cô nương thương tâm khóc lớn, ngược lại còn ôm lấy bắp đùi cô, ngoan ngoãn ngửa đầu nhìn cô, nghiêm túc nói:" mami, mẹ đừng có nản chí nhé, cũng không được buồn nha, tuy rằng chúng ta không được xếp hạng cũng không được giải thưởng, nhưng chúng ta có thể tiếp tục cố gắng, lần sau nhất định sẽ có giải.


"
Trong nháy mắt Vu San San bị lời nói của con trai mập nhà mình làm cho cảm động, cũng không nghĩ tới tâm tình của tiểu gia hỏa lại tốt như vậy, không những không cần cô an ủi, ngược lại còn tới an ủi cổ vũ cô.
Thật là quá tuyệt vời.
Có được sự cổ vũ của con trai mập, Vu San San quyết định kế tiếp nhất định phải toàn lực ứng phó phát huy, tranh thủ cầm lấy một giải thưởng về cho con trai mập.
Hạng mục thi đấu kế tiếp là hai người ba chân, quy tắc rất đơn giản, chính là hai người song song đứng chung một chỗ, hai chân ở giữa dùng dây cột lại với nhau, sau đó tốc độ để bước đi, ai chạy tới đích trước người ấy thắng.
Loại hình hạng mục này khảo nghiệm chính là độ phối hợp giữa cha mẹ và con cái, nếu như phối hợp không tốt, cơ thể nhẹ như yến cũng vô dụng, đặc biệt là dưới tình huống có một chân ngắn ngắn của các bé kéo chân ở phía sau.
Vu San San không khỏi có chút hơi vui vẻ, hạng mục này trên cơ bản không có chút quan hệ với cơ thể, nói cách khác, chỉ cần cô và Đô Đô mập phối hợp tốt, khả năng thắng cuộc cũng không phải không có.
Vu San San cúi đầu nói chiến lược thi đấu với con trai mập:" con trai, đợi lát nữa con nghe lời chỉ huy của mẹ, mẹ hô trái phải trái phải, con liền theo mẹ hô nhấc chân trái chân phải lên, hiểu chưa? "
May mà Đô Đô mập không phải là đứa bé phân không rõ đâu là trái đâu là phải, tương phản, tiểu gia hỏa ở phương vị thậm chí phương hướng hiểu đặc biệt rõ ràng, so với người lớn còn hiểu hơn, cho nên chân trái đùi phải đối với cậu mà nói chỉ là bữa ăn sáng.
Tự tin của mẹ con hai người trong nháy mắt đã tăng lên đáng kể, chỉ đợi giáo viên trọng tài thổi gòi liền xông ra ngoài.
Hai người quả nhiên phối hợp tốt, theo tiếng khẩu hiệu Vu San San hô tới đâu đi tới đó, tuy chân của Đô Đô ngắn ngắn lại không lớn, nhưng Vu San San cố gằng nhường hắn, tiến độ của hai người hài hòa mà thống nhất.
Vu San San cảm thấy quán quân đã tiến đến một nửa.
Nhưng mà, cô lại không nghĩ rằng, chính mình không thành vấn đề không đại biểu là người chiến thắng, đối thủ cạnh tranh của bạn có vấn đề bạn cũng không thắng được.
Vốn dĩ mỗi nhóm tự chạy trên đường chạy của gia đình nhóm ấy, nhưng bắt đầu cuộc thi mới có chưa đầy 10s đã loạn thành một nồi cháo, rất nhiều bé cùng phụ huynh chạy đi chạy đi liền chạy sang đường chạy của gia đình khác rồi mà không biết gì, trong nháy mắt rất nhiều gia đình hỗn loạn đụng phải nhau.
Vu San San cũng không biết sự tình phát sinh thế nào, cô dẫn theo Đô Đô nghiêm túc hô khẩu lệnh, đột nhiên đụng phải phụ huynh nam ở bên cạnh, phụ huynh nam này thân cao hơn đầu lại còn rất cường tráng, mặc dù trọng tải Vu San San lớn đi chăng nữa cũng không chịu đựng được sức va chạm của hắn, mắt nhìn thấy mẹ con cô bị cái người trước mặt đè chặt, trong điện quang hỏa thạch, Vu San San một tay đem Đô Đô nhấc lên, quay người một cái, dùng chính cơ thể mình che chắn cho Đô Đô.
Một giây kế tiếp, một trận đau đớn truyền từ chân tới, thậm chí cô còn nghe được âm thanh" răng rắc"vang lên.
Vu San San biết chân của mình hôm nay phải giao lại nơi này rồi.

Bình Luận (0)
Comment