Nhật Ký Của Muỗi Thần

Chương 66


(hãy ủng hộ tinh thần của tác giả khi đọc bằng cách like, bình luận, tặng TT, tặng Đề Cử để có thể đọc được nhiều chương mới hay hơn nhé)
-------
Sau đó, hắn đưa cô đi vào phòng ăn riêng của Tổng Giám Đốc, nơi đây đã sẵn sàng cho một bữa ăn trưa đầy đủ dinh dưỡng.
Nói đến đầy đủ dinh dưỡng là nói theo đúng nghĩa bóng.

Trên bàn tiệc chỉ có hai chén cháo trắng cùng với hai cái trứng muối, một đĩa rau xanh, một bát canh rong biển lớn, một đĩa bánh bao và hai ly nước lọc.
Điều này đã phá vỡ mọi nhận thức của Mộng Thu về chuyện ăn uống của giới quý tộc.
Cô cứ nghĩ bọn họ bữa ăn nào cũng phải sơn hào hải vị, không có mười tám, hai mươi tư món thì cũng phải mười đến mười hai món như ở trong phim ảnh chứ.
Thế này thì quá giản dị đi?
------
Trương Bá Hưng thấy ánh mắt của Mộng Thu có vẻ hiện lên sự ngạc nhiên, hắn liền hiểu cô đang nghĩ về điều gì.
Hắn dẫn cô đến cái ghế ngồi bên tay trái của mình rồi ra hiệu cho cô ngồi xuống đấy, với tay lấy một chiếc khăn lụa trắng đặt lên đùi mình rồi hướng dẫn cô làm theo sau đó mới từ tốn giải thích.
“Có phải cô đang băn khoăn về việc bữa trưa của tôi có vẻ rất đơn giản và không hề xứng đôi với địa vị mà tôi đang ngồi đúng hay không?
Hoặc cô nghĩ là vì cô đến dự một cách bất ngờ nên nhà bếp không hề chuẩn bị thức ăn?
Hoặc cô cho rằng tôi cố tình làm thế để cho cô thấy sự hòa đồng và sự thân cận của tôi đối với cô?
Không phải.


Tất cả đều không đúng với đáp án.
Đáp án thật sự đó là bữa cơm như thế này là bữa cơm trưa hàng ngày của chúng tôi đấy”.
Mộng Thu tỏ vẻ hiếu kỳ:
“Thật là như vậy sao anh Tổng?”
“Tất nhiên là đúng và không đúng rồi.

Quý tộc cũng phân ra làm nhiều đẳng cấp, nhiều hạng gia tộc khác nhau.

Ở đây cô phải biết phân biệt khái niệm giữa quý tộc và nhà giàu trước đã.
Quý tộc là những gia tộc quyền quý, có nhiều người hoặc nhiều thế hệ làm quan trong triều đình, nắm giữ nhiều chức vụ quan trọng và thường gắn liền với tước vị.
Làm quan mà không được phong tước thì cũng không được gọi là quý tộc.

Mà tước hiệu thì từ xưa đến nay được phân ra làm chín cấp bậc là Thiên, Đế, Hoàng, Vương, Công, Hầu, Bá, Tử, Nam.
Gia tộc trong quá khứ đã từng nắm giữ quốc gia thì được gọi là Hoàng Tộc, Đế Tộc, Vương Tộc.
Gia tộc trong quá khứ đã từng là quân thần cho các triều đại được gọi là Công, Hầu, Bá, Tử, Nam.
Riêng tước hiệu Thiên là dùng riêng cho Hoàng Đế khi xưa nên được gọi là Thiên Tử tức con trời.
Không nói đâu xa, ở Đông Lào từ xưa đến nay cũng đã xuất hiện rất nhiều Vương Tộc và Hoàng Tộc như Đinh, Lê, Lý, Trần, Nguyễn.
Còn các gia tộc trâm anh thế phiệt khác cô cũng đã từng nghe nói như họ Tôn Thất, Hà Huy, Nghiêm, Vũ…
Những gia tộc có nhiều đời nổi danh quyền quý thì được gọi là Đại tộc hoặc Quý tộc cổ xưa.

Những gia tộc mới nổi cách đây vài thế hệ thì được gọi là quý tộc trẻ hay tân quý tộc”.
Mộng Thu gật gù, những kiến thức này quả thật cô không hề hay biết và cũng ít khi tìm hiểu đến.

Trên các phương tiện truyền thông cũng rất hiếm khi đề cập đến tin tức của các gia tộc lớn thành thử ra người dân có thói quen bỏ qua.
Đợi cho Mộng Thu có thể tiêu hóa hết nội dung mà mình đã truyền tải, hắn mới tiếp tục nói thêm:
“Giới nhà giàu cũng thế, những gia tộc giàu có qua nhiều đời nhưng không có tước hiệu thì được gọi là giàu nòi, giàu có gốc, giàu truyền thống còn các gia tộc mới giàu chưa qua ba đời thì được xếp vào hàng giàu xổi hay trọc phú.
Tất cả đều có một cái tên gọi chung là thế giới thượng lưu.
Thế nhưng càng là đại gia tộc có truyền thống thì lại càng sống đơn giản, trọng thanh danh, giàu văn hóa.


Khi nhắc đến họ là người ta nghĩ ngay đến hai cụm từ khí chất và cốt cách.
Còn hạng quý tộc mới hay hạng trọc phú thì không được như thế.
Họ thường có lối sống xa hoa với nhà cao, cửa rộng, xe sang, du thuyền… và luôn trở thành tâm điểm trên các phương tiện truyền thông giống như muốn khoe ra để cho cả thế giới biết rằng họ là quý tộc, họ là giới thượng lưu vậy.
Chúng tôi tuy không nói ra nhưng trong bụng thì coi thường bọn họ đến tận xương tủy.

Ha ha ha.

Nhưng cũng đành phải chấp nhận thôi, cũng bởi vì bọn họ chưa từng được thời gian tẩy lễ nên không có sự lắng đọng của nội tình”.
Mộng Thu như được mở ra một thế giới mới, cô hỏi:
“Cùng là giới thượng lưu mà lại phân biệt và mâu thuẫn nhau gay gắt như vậy sao?”
Trương Bá Hưng được dịp thể hiện trước người đẹp nên cũng không có kiệm lời
“Thế giới nào thì cũng luôn có đấu tranh giữa cũ và mới, giữa lâu và chóng, giữa truyền thống và hiện đại, giữa văn minh và văn hóa, giữa phủ định và bị phủ định.
Ngay con người chúng ta cũng vậy thôi, từ thời thiếu nhi, đến thời thiếu niên, rồi thời thanh niên, tới thời trung niên và thời lão niên luôn có những sự nhìn nhận và tư duy khác nhau về một vấn đề.
Lấy ví dụ như chuyện cưới xin có cần phải môn đăng hộ đối hay không ấy mà thì khi ta còn là thanh niên ta nghĩ rằng việc đó là lỗi thời, cổ lỗ sĩ, phong kiến và lạc hậu.
Chỉ cần hai người yêu thương nhau thật lòng thì hoàng tử cũng có thể lấy công chúa lọ lem, công chúa cũng có thể lấy một anh tiều phu đốn củi, một túp lều tranh với hai trái tim vàng.
Thế nhưng khi đã trưởng thành rồi thì người ta mới nhận ra rằng những câu chuyện như vậy chỉ có thể xảy ra trong truyện cổ tích hoặc tiểu thuyết ngôn tình”.
Nói đến đât Trương Bá Hưng ngừng lại, có lẽ như sắp xếp lại lời nói để không gây ra sự hiểu lầm cho Mộng Thu bởi vị trí của hai người hiện nay mặt ngoài cũng giống như một chàng hoàng tử và cô gái bán rau vậy.
“Tình yêu chỉ là một loại trạng thái cảm xúc muốn cho đi của tâm, tình dục là một loại ham muốn nhận lại của thể xác.
Để nuôi dưỡng một cuộc sống lứa đôi hạnh phúc viên mãn thì lại cần đến thêm một lực lượng thứ ba đó là kinh tế, tài chính hay nói trắng ra đó là tiền.

Có tiền mua tiên cũng được bởi tiền là sức bật của lò xo, là thước đo của lòng người, là tiếng cười của tuổi trẻ, là sức khỏe của tuổi già, là cái đà của danh vọng, là cái lọng để che thân, là cán cân của công lý, có tiền là sẽ hết ý”.
“Hừ.

Giới thượng lưu các anh coi tiền như rác cơ mà.

Tại sao bây giờ anh lại đề cao đồng tiền lên như vậy chứ?
Tôi tưởng chỉ những người thuộc tầng lớp bình dân như chúng tôi mới quan trọng vấn đề tiền bạc?” Mộng Thu sắng giọng nói mỉa mai.
Trương Bá Hưng như không nghe thấy được sự bất mãn trong lòng của cô, hắn ha hả cười
“Ha ha Ha.

Tôi chưa có nói hết mà.

Đấy là quan niệm của đại đa số người trưởng thành nhưng đến khi tuổi đã xế chiều thì họ lại suy nghĩ khác nữa.
Chuyện môn đăng hộ đối vẫn rất quan trọng nhưng họ lại không đặt nặng vấn đề thân phận, địa vị, sự giàu có nữa mà thay vào đó họ coi sự hòa hợp về mặt tâm hồn của hai người hơn.
Mà hai người muốn có sự hòa hợp về tâm hồn thì trước tiên phải có sự hòa hợp về tư tưởng trước đã, sau đó sẽ là sự hòa hợp về hành động, thói quen, thái độ khi nhìn nhận về bản thân và cuộc sống”.

Bình Luận (0)
Comment