Nhật Ký Của Thẩm Châu Ngôn

Chương 13

33

Tôi vén áo sơ mi của Mạnh Hạo lên, phần bụng anh ấy đầy m/a/u me be bét.

Vết thương này rõ ràng là do con người gây ra, có ai đó đã dùng ngón tay móc vào rồi cố ý xé toạc miệng vết thương. Chắc chắn là đám người của Nam ca đã làm.

Tôi cố kìm nén nỗi căm hận trong lòng, bình tĩnh xử lý vết thương, khâu lại cho anh ấy.

Suốt quá trình, Mạnh Hạo đau đến nỗi mồ hôi lạnh không ngừng túa ra nhưng anh ấy vẫn không nói một lời nào.

Khâu xong, đôi tay đã được khử trùng của tôi giờ lại nhuốm đầy m/a/u của anh ấy.

Tôi nhìn Nam ca: "Như vậy, đã được chưa?"

Nam ca nhìn tôi từ trên xuống dưới, cười cười: "Không biết cô thật sự thông minh hay là quá lạnh lùng nữa... Nhưng khả năng kiểm soát cảm xúc nhanh gọn thế này thì đúng là thiên phú. Cô ta nói không sai, cô đúng là một mầm non tốt, có thể đào tạo làm người nối nghiệp..."

Cô ta?

Là ai?

Trong lòng tôi lập tức hiểu rõ.

Giọng điệu của Nam ca đầy cung kính, chắc chắn người đó là cấp trên, lại còn hiểu rõ tôi. Kết hợp hai điều này lại, khả năng lớn nhất chính là mẹ tôi.

Tôi sốc đến mức nhất thời mất đi khả năng suy nghĩ, nhưng những cơn sóng dữ trong lòng lại càng cuộn trào mạnh mẽ hơn.

Nam ca nói, sau khi xử lý xong ca tiểu phẫu này thì tôi có thể rời đi. Bắt đầu từ ngày mai, họ sẽ cho bác sĩ từ Anh hướng dẫn tôi cách phẫu thuật c/a/t lấy n/o/i t/a/n/g.

Bước đi trên hành lang, trong đầu tôi chỉ lặp đi lặp lại hình ảnh Mạnh Hạo bị thương.

Phía sau chợt vang lên tiếng bước chân chậm rãi, tôi dừng lại.

Là Nam ca.

Ông ta áp sát tôi, vẫn nụ cười quen thuộc: "Trịnh Lâm này, có người báo với bọn tôi rằng Mạnh Hạo là cảnh sát nằm vùng. Cô nói xem, có cách nào để thử cậu ta không?"

34

Tôi quay đầu lại: "Vậy nên hôm qua ông đã t/r/a t/a/n anh ta, cố tình làm rách vết thương?"

Nam ca sững người: "Sao cô biết là tôi làm?"

Tôi nhìn chằm chằm vào ông ta, không chớp mắt: "Trước đây tôi từng đọc nhiều tin tức. Những kẻ làm việc trong các tổ chức buôn bán nội tạng, quan trọng nhất chính là sự vô tình một cách tuyệt đối. Tôi từng nghĩ đó chỉ là lời đồn, cho đến khi gặp ông. Trong những kẻ tàn nhẫn nhất mà tôi từng thấy, ngoài ông ra, tôi không nghĩ ra được người thứ hai... Hơn nữa, vết thương của anh ta là bị xé rách thô bạo."

Nam ca nghe xong thì phá lên cười: "Quả nhiên cô rất thông minh, cô ta nói không sai chút nào...

Dù sao thì đây cũng là một bài học. Thấy không? Bất kỳ ai, chỉ cần bị tổ chức nghi ngờ, dù là người trong hay ngoài thì đều sẽ chỉ có kết cục thế này."

Tôi hỏi: "Cô ta là ai? Ông đã nhắc đến vài lần rồi."

Nam ca thu lại nụ cười: "Tạm thời chưa thể nói cho cô biết nhưng không lâu nữa, cô ta sẽ đích thân đến gặp cô..."

Tôi không hỏi thêm. Trong lòng đột nhiên cảm thấy ngột ngạt, cảm giác như bị nhấn chìm trong sự tuyệt vọng nhưng vẫn muốn vùng vẫy tìm lối thoát.

Ánh mắt tôi dừng lại ở những mảng tường bong tróc và cột thu lôi phía xa.

Để tránh bị theo dõi, nơi này được xây ở vị trí khá hẻo lánh. Hơn nữa, vào mùa hè thường xuyên có giông bão nên dễ bị sét đ/á/n/h. Những vết nứt vỡ trên tường chính là bằng chứng rõ ràng nhất. Vì thế bọn họ mới phải lắp đặt cột thu lôi trên đó.

Nếu nguồn điện ở đây không ổn định, phòng giải phẫu cũng sẽ không thể hoạt động được.

Tôi mím môi, lặng lẽ quan sát xung quanh.

Nam ca lại tiếp tục áp sát tôi rồi nở một nụ cười quỷ dị: "Cô hãy nghĩ cách giúp bọn tôi x/a/c nhận xem Mạnh Hạo có phải là cảnh sát nằm vùng hay không. Nếu cô không nghĩ ra... Thì bọn tôi sẽ lập tức g/i/e/c hắn. Sao nào?"

35

Dường như tôi đã đoán trước được kết cục cuối cùng của Mạnh Hạo.

Ở nơi đầy rẫy tội ác này sẽ không dung thứ cho bất kỳ sự phản bội nào dù chỉ là một chút.

Anh ấy là một mảng trắng tinh khiết giữa vũng bùn nhơ nhuốc.

Hoặc bị kéo xuống vực sâu, hoặc bị đào thải và ném đi.

Tôi n/u/o/t khan, nhìn chằm chằm về phía Nam ca, đôi môi khẽ mấp máy nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt ra một lời nào.

Nam ca cười nhạt: "Sao, nghĩ không ra đúng không? Vậy thì để tôi đưa cô đi xem một nơi."

Vừa dứt lời, tiếng những tiếng bước chân lộn xộn vang lên từ phía sau.

Tôi chậm rãi quay đầu lại, những cô gái bị bắt cùng tôi đều lộ vẻ hoảng sợ. Có người hai tay dính đầy m/a/u vẫn chưa kịp rửa sạch.

Rõ ràng, bọn họ cũng vừa bị ép phải "tập luyện" trên một con người sống giống tôi.

Bình Luận (0)
Comment