Nhật Ký Của Thẩm Châu Ngôn

Chương 24

69

Tôi hít sâu một hơi, giữ ánh mắt bình thản nhìn ông ta: "Kiểm tra trạng thái của dung dịch cố định."

Nam ca "ồ" một tiếng, chậm rãi gật gù: "Nhưng mà tôi thấy qua camera siêu nhỏ, cô đang xé nhãn đấy. Cô đã đổi nhãn trên lọ dung dịch cố định của Thẩm Châu Ngôn, khiến tôi cứ thấy bất an mãi. Không có vấn đề gì chứ?"

Ông ta từ từ ghé sát mặt tôi, khoảng cách gần đến mức có thể chạm vào.

Tôi vẫn giữ vẻ điềm nhiên: "Không có vấn đề gì cả."

Nam ca cười, ra vẻ nhẹ nhõm: "À, thế nên sáng nay tôi đã cho người đem lọ có nhãn Thẩm Châu Ngôn đặt vào nơi có nhiệt độ thấp hơn, rồi mở nắp ra. Cô đoán xem? Chỉ cần lắc nhẹ, oxy chìm xuống dưới, lập tức có một mùi hăng nồng xộc lên, nồng gấp mười mấy lần so với dung dịch cố định bình thường. À phải rồi, tôi còn cho đám con gái bị bắt ngửi thử nữa, có một đứa ngã xuống bất tỉnh ngay tại chỗ, không biết có c/h/e/c không nhỉ... Cô nói xem, nếu Nam ca này hít vào, liệu có bị ngạt thở không?"

Ông ta nheo mắt lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thỏa mãn như thể vừa vạch trần âm mưu của tôi.

Tôi im lặng, vai hơi run lên.

Nam ca vỗ mạnh vào vai tôi, cười nói: "Trịnh Lâm, căng thẳng gì chứ? Chỉ cần cô chưa hoàn toàn biến thành nhân cách thứ hai, dù có phạm sai lầm gì, tôi cũng sẽ tha thứ hết."

70

Sau đó, Nam ca bảo tôi lập công chuộc tội, giao cho tôi nhiệm vụ đặt lại những mẫu n/o/i t/a/n/g.

Tôi cẩn thận từng chút một.

Đúng lúc này, một tia sét chói lòa xé ngang bầu trời, đ/á/n/h thẳng xuống khu vực gần phòng sưu tập. Ngay sau đó, một tiếng "ầm" vang lên dữ dội, bức tường ở góc tây bị trúng sét, cả tòa nhà chấn động.

Tôi biết, Mạnh Hạo đã đặt sợi kim loại mà tôi chuẩn bị lên đó.

Nam ca nhún vai, bĩu môi: "Chà, hôm nay sấm sét kinh thật đấy..."

Ông ta rút điện thoại ra, gọi đi: "A Kỳ, kiểm tra lại bộ ổn áp, bộ lọc điện áp, cả cầu chì nữa. Nhớ kiểm tra luôn cột thu lôi trên sân thượng, tuyệt đối không được mất điện..."

Tôi vừa nghe vừa nhanh tay hoàn thành nhiệm vụ.

Cuối cùng, đến lượt tôi đặt trái tim của Thẩm Châu Ngôn vào chỗ cũ.

Nhưng Nam ca vẫn không có ý định tự tay thực hiện.

Tôi giả vờ sơ suất, để trái tim của Thẩm Châu Ngôn "bịch" một tiếng, rơi xuống đất.

71

Tôi hốt hoảng tháo mặt nạ phòng độc ra, cuống quýt nói: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý!"

Tôi giả vờ hoảng loạn, đứng đờ người ra như bị d/o/a sợ đến mức mất phản ứng.

Nam ca càng cười khoái trá hơn, ông ta thích nhìn người khác run rẩy vì ông ta, thích cảm giác quyền uy tuyệt đối của mình gây ra sự sợ hãi. Ông ta cười nói: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, Nam ca đâu có đ/e d/o/a gì cô, mới nói có mấy câu thôi. Nhưng mà, cô lại dám để tim của anh em tôi rơi xuống đất, thế thì không đúng rồi, Trịnh Lâm..."

Nụ cười trên mặt ông ta chợt biến mất, ánh mắt lập tức trở nên hung ác.

Ông ta từ từ tiến lại gần tôi.

Ông ta cúi người, chuẩn bị nhặt trái tim của Thẩm Châu Ngôn lên.

Đúng lúc tay ông ta vừa chạm vào, tôi lập tức giật mạnh mặt nạ trên mặt ông ta xuống, đồng thời giẫm mạnh lên trái tim kia.

Mọi thứ diễn ra quá bất ngờ.

Nam ca lập tức quỳ sụp xuống, ho khan liên tục.

72

Tôi nhân cơ hội đá quả tim đó sát vào mũi ông ta, ông ta bắt đầu nôn khan.

"Ầm… Ầm…"

Tiếng sấm lại vang lên, lần này, gần hơn nữa.

Bức tường góc phía tây rung chuyển dữ dội, âm thanh của sấm sét gần như xé rách màng nhĩ tôi.

Nam ca thở không nổi, loạng choạng chạy về phía cửa.

Đột nhiên, từ ngoài hành lang vang lên tiếng "Xẹt...", đó là âm thanh của dòng điện quá tải khiến hệ thống mất điện trong nháy mắt.

Phòng lưu trữ mất điện, cửa đã bị khóa lại.

Nam ca chống đỡ không nổi nữa, đầu óc bắt đầu mơ hồ, c/ơ t/h/ể c/o g/i/ậ/t từng cơn. Ông ta nôn mửa dữ dội hơn, từng cơn từng cơn quằn quại.

Cuối cùng, ông ta đổ gục xuống đất.

Bình Luận (0)
Comment