Nhật Ký Của Thẩm Châu Ngôn

Chương 28

83

Người bên cạnh Trịnh Viện cũng nhận ra điều bất thường ở Mạnh Hạo.

Hắn ta lập tức lao lên, cố cạy miệng anh ấy: "Là xyanua, đại tỷ!"

Mạnh Hạo nghiến chặt răng, ngửa cổ ra sau để tránh bị cạy miệng. Các cơ cổ anh ấy căng lên đến mức làm vỡ những vết phồng rộp trên da, mắt đỏ ngầu, tưởng chừng như sắp nổ tung.

Trịnh Viện thấy vậy, liền rút ra một con d/a/o, mạnh tay đ/â/m thẳng vào d/ạ d/à/y anh ấy.

"Ư..."

Cổ họng tôi bật ra một âm thanh khó nghe đến cực điểm.

Môi tôi run rẩy, nước mắt từng giọt rơi xuống mu bàn tay.

Tôi sắp không nhìn thấy anh ấy nữa rồi, Mạnh Hạo à…

Tôi sắp không còn thấy anh ấy nữa rồi.

Lưỡi d/a/o sắc bén như chiếc kéo của thợ may, rạch một đường từ d/ạ d/à/y lên đến x/u/o/n/g s/ư/ờ/n của anh ấy.

M/á/u phun trào, Mạnh Hạo đau đến mức cằm run rẩy.

Người đàn bà đó quá độc ác, đúng là một con quỷ đội lốt người.

Mắt tôi nhức nhối, ngón tay ướt đẫm một chất dính nhớp, lúc này tôi mới giật mình nhận ra—mình đã cào rách cả d/a t/h/ị/t.

Lúc này, tên đang cố cạy miệng Mạnh Hạo bỗng hét lớn:

"Đại tỷ, Mạnh Hạo bắt đầu nói rồi! Hắn đang nói thật! Thuốc của chị có tác d/u/n/g rồi! Hắn nói trong đại bản doanh này vẫn còn một cảnh sát chìm nữa— hắn... m/e k/i/e/p, hết thở rồi, đại tỷ!"

84

Mắt tôi bỗng tối sầm lại.

Tôi nhắm chặt mắt, toàn thân lảo đảo, không dám mở ra.

Không…

Không…

Không thể nào…

Mạnh Hạo…

Không thể nào như vậy được…

Không thể…

Tôi ngã quỵ xuống bên cửa kính, nhìn chằm chằm vào con d/a/o đang cắm trên bụng anh ấy, trông nó chói mắt đến đáng sợ.

Anh ấy cúi đầu, bị treo lơ lửng trên cây, m/a/u đậm đặc từ khóe miệng không ngừng nhỏ xuống.

Anh ấy đang đợi tôi cứu.

Đang đợi tôi…

Ha…

Anh ấy đang nhìn tôi kìa…

Tôi cảm thấy đầu óc mình như muốn nổ tung.

Đôi mắt tôi dần mất đi tiêu cự.

Tôi lẩm bẩm:

"Xin lỗi, Mạnh Hạo… Xin lỗi anh…"

Anh ấy bị treo trên cây, d/ạ d/à/y bị r/á/c/h toang…

Tất cả số m/a/u ấy, đều là của anh ấy…

Anh ấy từng nói, anh ấy là cảnh sát chìm, nguyện dùng mạng sống để bảo vệ nhân dân…

Sao có thể c/h/e/c như vậy được?

Làm sao có thể?

Nước mắt tôi rơi không thể kiểm soát được, tôi để chân trần bước về phía trước, cả người loạng choạng.

Mơ hồ giữa cơn choáng váng, đột nhiên, có một người xuất hiện, chắn trước mặt tôi.

85

Là Hứa Tình.

Cô ấy mặc áo blouse trắng, đứng đó.

Toàn thân toát ra một sự lạnh lùng hoàn toàn khác so với trước đây.

Cô ấy không còn điên điên khùng khùng nữa.

Hứa Tình nhìn tôi, ra lệnh cho người phía sau: "T/i/ê/m t/h/u/ố/c a/n t/h/ầ/n cho cô ấy, trạng thái tinh thần của cô ấy hiện tại rất không ổn định."

Tôi cúi xuống nhìn cô ấy, cong môi cười: "Nhìn dáng vẻ vô tình này của cô, chắc hẳn đã gia nhập tổ chức buôn bán từ lâu rồi đúng không? Cô đang làm việc cho ai? Nam ca hay Trịnh Viện?"

Hứa Tình hoàn toàn không để ý đến tôi, chỉ liếc nhìn người đứng sau lưng mình.

Hai tên thuộc hạ lập tức xông lên, kẹp chặt lấy tôi, lôi về phòng b/ệ/n/h.

Giống như Mạnh Hạo bị treo ngoài kia.

Tôi hoàn toàn không có khả năng phản kháng.

86

Tôi bị trói vào giường, bị t/i/ê/m một loại t/h/u/ố/c a/n t/h/ầ/n không rõ tên.

Tôi cố gắng giãy giụa chống cự.

Nhưng rất nhanh, c/ơ t/h/ể dần mất hết sức lực.

Hứa Tình đứng bên giường, nét mặt vô cảm.

Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy: "Cô đã lừa Mạnh Hạo, khiến anh ấy tưởng rằng cô chỉ bị s/a/ng c/h/a/n tinh thần. Thực chất, cô chỉ đang dùng nó để che giấu mục đích thật sự của mình. Cô đâu có phát điên vì sự xuất hiện của tôi, cô đang lừa cả Mạnh Hạo… lừa cả tôi!"

Hứa Tình thản nhiên đáp: "Đúng, tôi đã lừa Mạnh Hạo. Anh ta nghĩ tôi bị cảnh tượng tàn khốc trong đại bản doanh làm cho sợ hãi. Nhưng thực chất, tôi luôn là người của mẹ cô. Bà ấy muốn cô trở thành nhân cách thứ hai, còn tôi thì diễn vai tâm thần để k/i/c/h th/i/ch cô. Tôi đã đọc ‘Nhật ký Thẩm Châu Ngôn’ trong phòng sưu tầm của Nam ca, cùng với bản đánh giá tinh thần và phương pháp điều trị của cô. Giờ thì Mạnh Hạo c/h/e/c rồi, tôi cũng chẳng cần phải diễn nữa."

Cô ấy nói mà không mang chút cảm xúc nào, tựa như một cỗ máy vô tri vô giác.

Tôi không hiểu, tại sao một Hứa Tình từng vui vẻ, từng xem tôi như chị em, giờ lại trở thành như thế này.

Tôi nhìn cô ấy, nhưng không sao nhìn thấu.

Mắt tôi đỏ hoe: "Nhưng… cô và Mạnh Hạo quen nhau từ nhỏ mà, Hứa Tình! Anh ấy c/h/e/c rồi, bị treo ngoài kia, Hứa Tình… cô có nhìn thấy không?"

Cơn đau đầu lại ập đến, như thể có hàng chục con d/a/o đang khuấy đảo bên trong.

Tôi ôm chặt lấy đầu, toàn thân run lên không ngừng.

Đau quá…

Lại có tiếng nói vang lên trong đầu.

Giọng nói ấy ngày càng rõ ràng, ngày càng mạch lạc.

Tôi thấy một gương mặt ôn hòa— đó là Thẩm Châu Ngôn.

Bình Luận (0)
Comment