103
Bà ấy cười một cách đắc ý.
Tôi gần như không thở nổi.
Thì ra tất cả những chuyện này đều là một cái bẫy trong bẫy.
Tôi đưa Hứa Tình đến trấn Nam Tán là để xác định xem cô ấy có phải nội gián hay không.
Sau đó, cô ấy nghe lời tôi bỏ trốn, điều này khiến tôi bắt đầu nghi ngờ rằng cô ấy chỉ là một nội gián giả mạo.
Một nội gián thực sự, khi đã đi đến giai đoạn này, hơn nữa trong đại bản doanh chỉ còn lại mình cô ấy, tuyệt đối sẽ không chạy trốn. Bởi vì một khi bỏ trốn, cô ấy sẽ mất liên lạc với toàn bộ tổ chức, đồng nghĩa với việc kế hoạch của cảnh sát sẽ tan thành mây khói.
Trong tình huống đó, cô ấy chắc chắn phải mang theo quyết tâm hy sinh.
Tôi càng có cơ sở để tin rằng cô ấy đã phản bội từ lâu.
Vì vậy, tôi đã báo tin, để mẹ tôi bắt cô ấy về.
Nếu cô ấy thực sự là người của mẹ tôi, vậy tôi sẽ trừng phạt cô ấy như đáng phải chịu.
Nếu cô ấy chưa phản bội, tôi sẽ tìm cơ hội hợp tác với cô ấy để cùng giải cứu các cô gái.
Do đó, việc báo tin cũng là một phép thử lần thứ hai của tôi dành cho cô ấy.
Nhưng tôi không ngờ…
Hai người bọn họ diễn quá giỏi.
Tất cả những điều này, đều là một màn l/u/a d/o/i tôi.
Bọn họ chỉ có một mục đích—khiến tôi hoàn toàn trở thành nhân cách thứ hai.
104
Ha…
Tôi sai rồi.
Ngay từ đầu, tôi đã cố chấp nghĩ rằng Hứa Tình là người tốt.
Là tôi đã đánh giá thấp sự đen tối của lòng người.
Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Nhìn khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ của họ.
Cuối cùng, Hứa Tình lên tiếng nhắc nhở: "Mẹ nuôi, khi Trịnh Lâm đưa con đến trấn Nam Tán, hình như đã tìm thấy một tay trong, đó là bà chủ của một tiệm bánh bao. Tiệm bánh đó nằm ở góc đông đường XX, mẹ có thể cho người đi xử lý. Ngoài ra, điện thoại của Mạnh Hạo cũng bị Trịnh Lâm mang về, con có thể giúp mẹ giải mã các thông tin liên lạc bên trong."
105
Hứa Tình nói rất bình tĩnh.
Cô ấy trông như hồi còn đi học—điềm đạm và trầm lặng.
Nhưng trong lòng tôi, từng đợt sóng dữ cứ cuộn trào không dứt.
Tôi quay người bỏ đi.
Hứa Tình lập tức theo sau.
Đến hành lang, tôi dừng bước: "Cô không cần đi theo tôi. Tiếp theo, các người chỉ cần tiến hành kiểm tra xem tôi đã hoàn toàn trở thành nhân cách thứ hai chưa là được. Tình bạn đến đây là chấm dứt rồi, tôi không còn vướng bận gì nữa, Hứa Tình."
Sau lưng, truyền đến một tiếng thở dài nặng nề: "Cô còn nhớ không? Có lần học viện tổ chức giải bóng rổ, tôi bị gãy chân. Cô đã mua rất nhiều dưa chuột, móc hết phần hạt bên trong ra cho tôi ăn. Cô nói, người lớn tuổi bảo rằng hạt dưa chuột có thể giúp x/u/o/n/g liền lại nhanh hơn... Vậy là tôi đã ăn hết chỗ hạt đó. Trịnh Lâm, cô còn nhớ tôi đã nói gì lúc đó không?"
Tôi hít sâu một hơi: "Xin lỗi, tôi không nhớ."
Thật ra, tôi nhớ.
Tôi mãi mãi sẽ không quên câu nói đó.
106
Sau khi trở về, tôi ngồi trên giường suy nghĩ.
Chiếc điện thoại tôi mang về là giả.
Điều đó có nghĩa là chiếc điện thoại thật vẫn còn ở tiệm bánh bao, vẫn đang trong tay bà chủ tiệm.
Mẹ tôi làm việc quyết đoán, chắc chắn sẽ lập tức cho người đến xử lý bà ấy.
Tôi nhất định phải cứu bà ấy.
May mà ban ngày tôi đã kịp báo hiệu.
Lúc đó, tôi giả vờ cho bà chủ xem màn hình thanh toán, luôn nghiêng điện thoại một góc, không để Hứa Tình nhìn thấy.
Thực ra, tôi đã cho bà ấy xem tên điểm phát Wi-Fi trên điện thoại mình: [Hứa Tình thay đổi, rút lui ngay.]
Vậy nên, bà chủ tiệm mới sững sờ lâu như vậy.
Đây là kế hoạch tôi đã nghĩ đến từ trước khi đến trấn Nam Tán.
Điện thoại của Mạnh Hạo chắc chắn đã được giao lại cho "đầu mối liên lạc—nhân viên tình báo của cảnh sát". Dù Hứa Tình có thân phận gì đi nữa, đầu mối liên lạc đó cũng không an toàn.
Nghĩ vậy, tôi mở điện thoại, xóa tên điểm phát Wi-Fi.
Rồi thử tìm kiếm trong lịch sử liên kết, vì trước đây điện thoại của Mạnh Hạo từng được kết nối với máy của tôi.
Rất nhanh, tôi đã kết nối lại được.
Bây giờ, chỉ cần tôi chụp một tấm ảnh, điện thoại thật của Mạnh Hạo cũng sẽ nhận được, hai thiết bị của chúng tôi có thể đồng bộ album ảnh.
Tôi có thể dùng hình ảnh để truyền tin nhắn.