Nhật Ký Của Thẩm Châu Ngôn

Chương 36

116

Nhưng Mạnh Hạo là cảnh sát nằm vùng, còn Hứa Tình là cảnh sát hai mang.

Còn tôi thì sao? Tôi là Lily à?

Tôi ôm đầu suy nghĩ, nhưng vẫn không thể nhớ ra được.

117

Đêm khuya, điện thoại của tôi nhận được một yêu cầu cấp quyền liên kết.

Tôi đoán đó là cảnh sát.

Sau khi chấp thuận, bên kia gửi tin nhắn kèm theo hình ảnh: [Năm ngày nữa, cảnh sát chúng tôi sẽ tổ chức một cuộc tập kích. Nếu có thể, đồng chí Trịnh Lâm, mong cô tìm cơ hội ra ngoài gặp chúng tôi.]

Máu trong người tôi như sôi lên: [Được! Gần đây Trịnh Viện đang lên kế hoạch lợi d/u/n/g đường ống dẫn dầu Trung - Myanmar để vận chuyển n/o/i t/a/n/g. Chúng ta gặp nhau tại đoạn đường ống gần Kachin, Trung Quốc.]

Gửi xong, tôi khôi phục lại trạng thái ban đầu của hình ảnh.

118

Sau đó, tôi viện cớ việc vận chuyển n/o/i t/a/n/g bằng đường biển không có tiến triển, tự mình đi khảo sát, đồng thời bí mật gặp gỡ cảnh sát để xác định kế hoạch mới.

Dù có cẩn trọng đến đâu, Trịnh Viện cũng không thể ngờ rằng con gái mình, sau khi nhân cách thứ hai đã trở lại và trở nên tàn nhẫn, lại đang phản bội bà ấy.

Ba ngày sau, cảnh sát tuần tra biên giới được rút đi.

Tâm trạng Trịnh Viện trở nên tốt hơn.

Bà ấy cho rằng vì đại bản doanh do Nam ca lập sâu trong rừng núi, định vị không chính xác nên cảnh sát không thể tìm thấy.

Mà bà ấy đâu biết, chính tôi đã hợp tác với cảnh sát tung hỏa mù, làm suy giảm cảnh giác của bà ấy.

119

Một ngày sau, Trịnh Viện triệu tập cuộc họp bàn bạc cách xử lý Hứa Tình.

Bà ấy quyết định để Hứa Tình có chung kết cục với Mạnh Hạo.

Lần này, tôi sẽ không để bà ấy có cơ hội.

Tôi sẽ khiến Hứa Tình sống sót, nhưng phải rơi vào tình cảnh khó khăn.

Tôi đứng về phía đối lập với bà ấy: "Hứa Tình là một nhân tài, cô ấy có liên hệ với cảnh sát. Trước tiên nên khai thác thông tin từ cô ấy rồi hẵng g/i/e/c. Chúng ta có rất nhiều thời gian…"

Trịnh Viện tức giận: "Trịnh Lâm, mẹ thấy trong người con vẫn còn sót lại chút lòng trắc ẩn? Nếu con cứ thế này, mẹ sẽ trừng phạt con."

Tôi đứng phắt dậy, nắm chặt cổ tay bà ấy: "Trừng phạt? Mẹ có khả năng đó à? Nam ca còn có năng lực hơn mẹ đấy. Nếu không phải mẹ muốn g/i/e/c ông ta rồi đổ tội cho Mạnh Hạo… thì giờ ông ta vẫn còn sống."

Sắc mặt Trịnh Viện lập tức biến đổi: “Con nói cái gì?"

Trước mặt bà ấy là đám đàn em từng theo Nam ca.

Chỉ cần vài câu nói, bầu không khí đã lập tức trở nên căng thẳng.

Bà ấy muốn đẩy tôi vào nguy hiểm, vậy tôi sẽ khiến bà ấy cũng lâm vào nguy hiểm.

Đám người từng dưới trướng Nam ca đồng loạt đ/ậ/p bàn đứng dậy.

Tôi mỉm cười: "Con thấy ngoài tàn độc ra, mẹ chẳng có tài cán gì cả, không xứng đáng làm thủ lĩnh của tổ chức này."

Ánh mắt Trịnh Viện chậm rãi di chuyển về phía tôi: "Trịnh Lâm, con đang làm lung lay lòng tin của họ với mẹ sao?"

Tôi không đáp, chỉ ném ra một đoạn ghi âm.

Đó là những lời tôi đã bảo Hứa Tình cố tình nói ra vào đêm qua.

Cô ấy nói: chính Trịnh Viện đã x/u/i g/i/u/c cô ấy g/i/e/c Nam ca, sau đó đổ tội cho Mạnh Hạo để xây dựng uy quyền cho bản thân.

Cô ấy nói: cô ấy hoàn toàn không phải cảnh sát hai mang, Trịnh Viện không tìm được cảnh sát nằm vùng nên đã b/u/c cung ép cô ấy nhận tội.

Cô ấy nói: chính Trịnh Viện mới là cảnh sát nằm vùng.

Tất cả đều là giả.

Nhưng chỉ cần như vậy, cũng đủ gây ra một cơn chấn động lớn.

120

Dù sao thì, Trịnh Viện đã rời khỏi tổ chức buôn bán này quá lâu.

Mọi thứ đều do Nam ca quản lý.

Uy tín của bà ấy ở đây vốn đã không cao, tôi vừa xuất hiện, Nam ca liền c/h/e/c, giờ hệ thống vận chuyển đường bộ cũng dần sụp đổ. Ai lại không nghi ngờ đây là một âm mưu?

Giữa lúc đám người xôn xao bàn tán…

Tôi lại ném ra một chiếc điện thoại, bên trong chứa một số tài liệu giả mạo—tất cả đều ám chỉ Trịnh Viện phản bội tổ chức, bí mật liên lạc với cảnh sát.

Thật giả lẫn lộn không quan trọng.

Tôi chỉ cần bà ấy bận rộn đối phó, không có thời gian để xử lý Hứa Tình.

Bình Luận (0)
Comment