Nhật Ký Cua Trai Của Tương Vũ

Chương 37



Trịnh Thành Bắc cảm thấy cả người bắt đầu nóng lên, từng thớ thịt căng ra đau đớn, mạch máu sôi trào, anh nhìn Trịnh Thành Huy, quát lớn.
"Mau rời khỏi đây! Khi nào anh gọi thì mới được vào."
Khuôn mặt Trịnh Thành Bắc nhanh chóng chuyển sang đỏ gay.

Nhìn từng giọt mồ hôi túa ra từ trán Trịnh Thành Huy làm sao yên tâm để anh ở một mình, cậu nhớ lại lời Tương Vũ đã dặn, liền nói:
"Anh ơi, anh Tương Vũ bảo là lúc đầu uống thuốc này sẽ đau trong hai tiếng đồng hồ, anh cố nhịn một tí, lát nữa thuốc ngấm sẽ không còn đau." Cậu nói xong nhìn thấy sắc mặt Trịnh Thành Bắc càng tối lại, giọng càng lúc càng nhỏ." Để...!để em đi gọi anh Tương Vũ.

Anh chờ nhé, em đi một lát thôi."
"Anh chỉ muốn một mình." Trịnh Thành Bắc mất kiên nhẫn phất tay, các múi cơ căng phồng lên.

"Em mau cút ra ngoài!"
"Anh...!anh chờ em..."
Trịnh Thành Huy chưa bao giờ thấy Trịnh Thành Bắc biểu hiện thất thố như thế, trong lòng cuống lên.

Cậu sợ hãi lao như bay ra cổng sang nhà Tương Vũ đập liên tục vào chuông cửa, khổ nỗi bên trong toàn một màu tối đen, im lìm không tiếng đáp lại.
Hiển nhiên là Tương Vũ không có nhà.
Trịnh Thành Huy gấp đến mức khóc lên, dáng vẻ cao to chảy nước mắt trông cực đần, cũng may lúc này tối rồi chẳng có ai ra đường.
"Tương Vũ, anh biến đi đâu đúng lúc này???"
Tương Vũ dĩ nhiên là đang đi ăn, bởi vì trời đã tạnh mưa nên hắn thong thả đi bộ dọc theo ngõ An Hoà, không ngờ phát hiện một khu ẩm thực nhỏ ở ngay gần đây, đồ ăn cũng đa dạng.

Hắn hỏi thử, khu này bán từ trưa đến tận mười một giờ đêm.

Kiểu này từ nay về sau chẳng sợ phải mút dịch dinh dưỡng qua ngày nữa rồi.

Hào phóng gọi một suất cháo dị thú, ăn no nê Tương Vũ mới đi về, vừa đi còn vừa ngắm cảnh đêm, thực sự giống một người nhàn hạ.
Chỉ là lúc này Trịnh Thành Huy đã gấp đến điên rồi, cậu càng đứng chờ càng hoang mang, chân không tự chủ chạy qua chạy lại giữa hai nhà, thỉnh thoảng ngó vào phòng, cậu nhìn anh trai vốn cao to khoẻ mạnh giờ oằn mình nằm trên giường, tự dưng thấy hơi mờ mịt.
Thuốc đó có thật sự tốt hay không? Nhỡ may Trịnh Thành Bắc gặp chuyện thì cậu phải làm thế nào.
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng cậu thiếu niên, Trịnh Thành Huy run rẩy đứng trong gió, càng nghĩ càng hoảng loạn.
Lúc Tương Vũ về bắt gặp chính là cảnh Trịnh Thành Huy đang đứng vặn vẹo, hắn thong thả tiến tới vỗ bốp cái vào vai cậu ta.
"Sao rồi? Đứng đây làm gì?"
"Anh Tương Vũ, anh đây rồi.

Hu hu..."
Trịnh Thành Huy nhìn thấy Tương Vũ như nhìn thấy cha mẹ tái sinh, vừa khóc vừa nhào vào lòng hắn, cậu ta tuy nhỏ tuổi nhưng cơ thể không nhỏ chút nào, Tương Vũ suýt nữa bị đẩy ngã xuống đất.
Hắn nhăn mặt đẩy con cún con trên người mình ra.
"Sao vậy? Có gì từ từ nói?"
Trịnh Thành Huy cố gắng ổn định lại tâm tình, thành thật kể qua loa cho Tương Vũ nghe về chuyện vừa nãy, ngay cả Trịnh Thành Bắc cáu giận ra sao hay uống thuốc thế nào cũng kể sạch.
"Cậu nói là tên cục mịch kia nuốt nửa viên thuốc rồi á?"
Không ngờ Trịnh Thành Bắc có thể vì em trai mà làm đến mức này, còn can đảm lấy thân thử thuốc cơ đấy.
Thực ra Tương Vũ ngại cho Trịnh Thành Bắc biết chính là vì thế, cậu ta sẽ phản đối rồi lôi ra vô số lí luận này kia, hắn cũng lười giải thích nên mới bảo Trịnh Thành Huy ngây thơ giữ kín, nhưng mà giờ biết rồi cũng chả sao hết.
"Anh ơi anh cứu anh hai em, anh ấy giờ đang đau lắm, nằm im một chỗ rồi."
Nghe Trịnh Thành Huy mếu máo Tương Vũ tự dưng thấy hơi buồn cười, hắn cong môi lên cười khẽ.
"Cậu ta uống thuốc lâu chưa?"
Trịnh Thành Huy nhớ lại.

"Hơn nửa tiếng gì đó rồi, em chạy sang đây đứng từ lúc đó đến giờ, không biết anh ấy ra sao rồi nữa."
"Sao không gọi quang não?"
Trịnh Thành Huy: "..."
"Em quên..."
Tương Vũ cũng không doạ nạt nữa, lúc này mới vỗ nhẹ lên vai bạn nhỏ an ủi:
"Không vội, tác dụng phụ của thuốc này là vậy, chỉ hơi đau tí thôi, hai tiếng đồng hồ sau sẽ khá lên.

Anh cậu cao to vậy chẳng lẽ một chút xíu đau này cũng không chịu nổi?"
Trịnh Thành Huy nhăn nhó: "Anh mau đi xem anh ấy thế nào hộ em, em lo lắm."
Thật ra cậu đã bớt sợ hơn nhiều, Thái độ Tương Vũ vẫn bình thường như không, chứng tỏ thuốc kia không có vấn đề.
Tương Vũ gật đầu: "Vậy được rồi, đi thôi, đi xem anh cậu thế nào?"
Hai người cùng đi vào nhà, lúc này Trịnh Thành Bắc đang ngồi gục đầu vào giường, quanh người toát ra một lớp mồ hôi đen ngòm, Trịnh Thành Huy nhìn mà giật mình, mắt cậu đỏ lên, nghẹn ngào vừa kêu vừa chạy tới.
"Anh ơi..."
Tương Vũ vội túm áo cậu ta lại, nghiêm túc an ủi:
"Không vấn đề gì đâu, đừng có lo, đứng sang một bên đi."
"Vâng." Trịnh Thành Huy ngoan ngoãn nghe lời, nhìn Tương Vũ thong thả bước tới chỗ anh trai.
Thuốc này chứa đựng linh lực tinh thuần, người bình thường chỉ được dùng nửa viên, nếu Trịnh Thành Bắc là dị năng giả phải dùng một viên mới đủ tiêu chuẩn.

Tương Vũ tiến tới thử sờ vào trán cậu ta, thấy một mảnh nóng rực.
Trịnh Thành Bắc dù đau đớn nhưng vẫn không hề vơi bớt cảnh giác, đôi mắt xám sắc bén như một con hung thú đang nổi giận, anh hất thẳng tay Tương Vũ ra, quắc mắt nhìn hắn.
"Đây là thứ thuốc gì? Anh có ý định làm gì Trịnh Thành Huy?"
Tương Vũ thấy cậu ta đã đau đến toát hết mồ hôi rồi mà còn cứng miệng, bèn nhếch mép cười:
"Thuốc độc thì cậu cũng nuốt rồi còn gì, đường đường là dị năng giả cấp bảy mà kém thế nhỉ? Chịu đau một chút đã kêu ca."
Hắn nói xong lấy từ quang não một viên thuốc nữa rồi bẻ đôi, Trịnh Thành Bắc còn chưa kịp phản ứng đã nhét nốt nó vào miệng cậu ta.
"Nuốt đi, cậu là dị năng giả, phải nuốt một viên đầy đủ mới phát huy đầy đủ tác dụng.

Yên tâm tôi cũng chẳng thừa hơi mà hại cậu làm gì, đây là thuốc tốt đấy, mau ngồi xếp bằng tập trung cảm nhận dược lực."

Nửa viên thuốc ở trong miệng, Trịnh Thành Bắc nhổ ra không được mà nuốt cũng không xong, anh nâng mi nhìn chằm chằm vào Tương Vũ, đôi mắt trắng đen phân rõ cực kỳ sắc sảo cũng nhìn lại.

Cuối cùng anh thả lỏng người, quyết tâm nuốt xuống.
"Chờ đấy, tí nữa tôi tính sổ với anh." Trịnh Thành Bắc hằn học nói, rất nhanh lại bị cơn đau đánh cho tan tành.
"Hừ, cứ mạnh miệng đi."
Vật vã thêm hai tiếng đồng hồ, lúc này người Trịnh Thành Bắc như được vớt lên từ nước, vô số chất xú uế chảy ra khắp cơ thể, một mùi hương không được dễ ngửi bay ra, hệt như cả năm anh chưa được tắm.
Tương Vũ bịt mũi lùi lại, nhìn chất bẩn thì rất hài lòng, tạp chất rơi ra càng nhiều thì thuốc có tác dụng càng lớn.

Hắn dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Trịnh Thành Bắc rồi giục:
"Mau đi tắm đi, hôi quá đi mất."
Trịnh Thành Bắc cũng tự thấy được nhớp nháp kinh tởm trên người mình, nhưng mà ngoài ra anh cũng cảm nhận rõ luồng sức mạnh đang tràn ngập cơ thể.

Anh nhìn sâu vào mắt Tương Vũ một lúc, thấy hắn không có vẻ gì chột dạ mới uể oải đứng dậy vọt vào buồng tắm.
Trịnh Thành Huy bây giờ đã cực kỳ yên tâm, thở phào một hơi, cậu tri kỉ sang phòng Trịnh Thành Bắc lấy khăn tắm sau đó đưa cho Tương Vũ.
"Anh Vũ, em đi lấy đồ lau dọn chỗ này một chút, tí nữa anh đưa khăn cho anh Bắc nhé."
Tương Vũ thoải mái gật đầu.

"Được."
Sàn nhà cũng đọng lại một đống cặn bẩn, nếu không vệ sinh thì đêm nay Trịnh Thành Huy chưa chắc đã ngủ được.
Trịnh Thành Bắc đứng trong buồng tắm, để mặc cho nước rửa trôi hết thảy cặn bã trên cơ thể, anh cảm nhận từng lỗ chân lông đều thoải mái không nói thành lời, cả người nhẹ tênh như trút được gánh nặng.
Thứ thuốc này là cái gì mà có công hiệu lớn vậy? Anh cảm giác thể chất của mình đã thay đổi, dị năng cũng rục rịch tiến tới cấp tám.
Cấp tám! Điều này khiến anh rung động không thôi.

Phải biết là dị năng của anh vừa mới lên cấp bảy còn chưa đến một năm, nếu bình thường chắc phải tu luyện thêm mười năm nữa may ra mới lên cấp tám, nhưng một viên thuốc này lại có thể rút gọn hầu hết quá trình.
Nghĩ đến đây cơ thể Trịnh Thành Bắc run lên.
Nếu mà Tuyệt Sát có thứ này, dị năng giả sẽ không phải phiền muộn vì tăng cấp nữa, chất lượng đội viên cũng sẽ tăng lên đáng kể.
Chỉ trong một thoáng chốc Trịnh Thành Bắc đã tưởng tượng ra những lợi ích do thứ thuốc này mang lại và độ nghịch thiên của nó, nhưng rất nhanh anh đã hồi thần trở lại.
Anh biết dù là lương tâm hay lí trí của mình đều không cho phép điều này xảy ra.

Thứ này không phải của anh.

Hơn nữa tác dụng phụ sau khi dùng là gì còn chẳng rõ, nếu mà lạm dụng nó chưa chắc đã tốt.
Những thứ không phải là của mình thì không nên tham lam dẫn đến mất lý trí, đạo lý này anh vẫn luôn hiểu.
Bình tĩnh tắm xong, Trịnh Thành Bắc nhìn xung quanh mới phát hiện ra chẳng có thứ gì để lau người, thử lục trong quang não cũng toàn là quần áo này kia, anh lớn giọng gọi:
"Trịnh Thành Huy."
Trịnh Thành Huy tất nhiên đã trốn biệt, chỉ còn Tương Vũ đứng bên ngoài, hắn đang định trả lời lại nghe Trịnh Thành Bắc gọi tiếp.
"Trịnh Thành Huy, lấy anh cái khăn tắm!"
Lúc nãy Tương Vũ thấy chẳng có vấn đề gì, giờ nghe câu này lại hơi ngại, hắn miễn cưỡng cầm khăn tiến đến gõ nhẹ cửa buồng tắm, Trịnh Thành Bắc cứ tưởng bên ngoài là nhóc Huy, thản nhiên vặn tay nắm mở ra.
Trong làn hơi nước quẩn quanh là thân thể cao lớn của người đàn ông trưởng thành, làn da màu lúa mạch với từng lớp cơ khoẻ mạnh như ẩn như hiện, thân hình tuyệt mỹ không thừa không thiếu chỗ nào.

Tương Vũ mặt không đổi sắc nhìn một lượt sau đó hơi cúi đầu xuống, dư quang liếc thấy thứ gì đó, chợt thấy khô khốc trong cổ họng, vội vàng đưa khăn cho Trịnh Thành Bắc rồi chạy ra ngoài.
Còn Trịnh Thành Bắc đã chính thức chết máy.
Ai nói cho anh biết tại sao bên ngoài lại là Tương Vũ? Trịnh Thành Huy đâu rồi?
Các cơ thịt trên người c.ương cứng lại, Trịnh Thành Bắc đờ đẫn cầm khăn lau người sau đó mặc quần áo vào.

Lúc bước ra Tương Vũ đang ngồi trên giường, hai tai đỏ hết cả lên, căn phòng đã được dọn sạch sẽ.
Bởi vì vụ khăn tắm cho nên giữa hai người nảy sinh nảy sinh bầu không khí cực kỳ khó nói.


Lúc nãy gương cung bạt kiếm là thế, giờ đây không ai nói một lời nào.

Tương Vũ có hơi nôn nóng, tay vô thức quấn lấy lọn tóc.
Tất cả là tại tên khốn này!
Mãi sau Trịnh Thành Bắc mới phá vỡ yên lặng, nói trước.
"Ra ngoài đi dạo một chút không?"
Giọng nói hơi khàn mang theo một tia mềm mại.

Cơn giận dữ vô cớ trong người Tương Vũ liền xẹp xuống, gật đầu: "Đi."
Hai người lại bước ra sân đi đến chỗ ghế đá lần trước.

Trịnh Thành Bắc đợi Tương Vũ ngồi xuống rồi mới ngập ngừng hỏi:
"Thứ thuốc này..." Nói đến đây anh không biết phải hỏi tiếp như thế nào.

Nhớ đến lúc nãy còn nổi khùng với người ta, anh hơi ngại.
Tương Vũ nghe thấy vậy liền hiểu được ý của Trịnh Thành Bắc là gì, hắn ngược lại thoải mái hẳn, cười khẽ.
"Thứ thuốc này cực kỳ tốt, tôi chỉ muốn giúp cậu bé một chút thôi, không có ý gì khác."
"Vì sao?" Trịnh Thành Bắc quay sang nhìn sườn mặt tinh xảo của Tương Vũ, anh không tin trên đời này tự dưng lại có bánh ngọt miễn phí rơi vào đầu.
"Vì hợp mắt." Tương Vũ nhún vai, "Đôi khi đối xử tốt với một người đâu cần lí do gì to lớn.

Nhóc Huy rất dễ thương, cậu không thấy vậy à?"
Em trai của anh dễ thương thế nào tất nhiên anh phải biết, cậu nhóc lúc nào cũng có một thứ năng lượng tích cực trên người.

Từ nhỏ đến lớn đều chiếm được cảm tình của người đối diện.

Thế nhưng khi nghe thấy câu nói này, trong lòng bỗng dâng lên một chút ganh tị.
"Anh...!anh đừng có mà đánh chủ ý lên em trai tôi.

Nó còn rất nhỏ." Trịnh Thành Bắc hiển nhiên hiểu Tương Vũ coi trọng Trịnh Thành Huy, "Năm nay nó mới mười tám, anh đã hai mươi sáu rồi, không sợ bị nói là trâu già gặm cỏ non à?"
Nhiều lúc Tương Vũ không hiểu mạch não của Trịnh Thành Bắc chạy thế nào, hắn hừ lạnh khinh thường.
"Cậu nghĩ sao vậy? Tôi cũng chưa điên đến mức coi trọng một nhóc con còn vắt mũi chưa sạch.

Tôi luôn coi cậu ta như em trai nên giúp đỡ một chút thôi."
Trịnh Thành Bắc sâu kín nhìn Tương Vũ, do dự nửa ngày vẫn không nói được câu gì.
Không hiểu sao nghe thấy hắn giải thích như thế anh lại thấy hơi vui vẻ.
Ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông cứ liên tục nhằm vào mình, Tương Vũ đâu có mù, má hơi nóng lên, cũng giải thích một chút.
"Với lại, thứ thuốc kia nếu dùng đúng cách có thể thuận lợi kích phát dị năng của nhóc Huy.".


Bình Luận (0)
Comment