Nhật Ký Cua Trai Của Tương Vũ

Chương 65

Nghe giọng điệu nhấp nhẳng đầy sự hờn dỗi, Trịnh Thành Bắc lại nhớ tới người nào đó. Anh cảm thấy không ổn, nhìn cái gì cũng nghĩ đến hắn là sao.

Tương Vũ độc ác, cứ thế dứt khoát bỏ đi một cách vô tình như vậy. Không rõ vết thương trên người hắn giờ ra sao rồi.

Nhỡ may hắn tức giận quá nên mới không muốn nhìn mặt anh, sau này phải làm sao để dỗ người đây?

Thấy Trịnh Thành Bắc ngẩn người, Tương Vũ cũng thoải mái mà quan sát. Mấy ngày không gặp mà cậu ta tiều tuỵ hẳn, hắn biết hành động của mình hơi vô tâm, liệu có nên nhắn một tin cho cậu ta đỡ lo lắng không?

Hay là thôi đi, đợi nhiệm vụ này xong hắn sẽ cho cậu ta một câu trả lời.

Lúc Hách Thiên thành công quay trở lại, tìm kiếm mãi mới thấy hai người đang nhàn nhã uống trà, cậu ta hậm hực chạy tới ném cái nghiên mực nhỏ lên bàn, lau mồ hôi rồi nói:

"Nóng chết tôi rồi, trời cứ âm u mãi không chịu mưa, thời tiết tháng tám rồi mà còn hơn cả tháng sáu."

Tương Vũ không để ý đến lời than vãn của cậu ta, liền hỏi: "Thế nào rồi?"

"Không tệ, vừa khéo đủ tiền." Hách Liên cười sảng khoái, chỉ vào cái nghiên mực trên bàn. "Chín trăm triệu, mặc cả mãi mới được, nhưng mà thứ này là hàng thật trăm phần trăm, hơn nữa tôi cũng từng nhìn qua những thứ khác và mấy mẫu vật thu được từ lần trước, tôi có nghi ngờ số đồ cổ này đều đến từ một nơi."

Trong đầu Tương Vũ lập tức hiện lên vài từ, hắn bật thốt ra không cần suy nghĩ: "Lăng mộ?"

"Đúng, là lăng mộ." Hách Thiên gật đầu, "Hoa văn trên đồ vật đều có một màu xanh lục hiếm gặp, đây là thứ đồ xuất hiện trong một triều đại vào hai ngàn năm trước. Hơn nữa đa phần chúng đều được vẽ hoa văn rồng kèm mây, đầu, mắt và miệng được miêu tả cực kỳ tỉ mỉ, ngay cả độ uốn lượn quanh thân cũng cực kỳ mềm mại, đúng là đồ đặc trưng thời bấy giờ."

Cậu ta quan sát thêm một chút rồi nói tiếp:

"Ngài nhìn xem, chất sứ của triều đại này cũng hơi ngả vàng chứ không trắng trẻo, đó là do người ta nghĩ chế thêm một phần đất Quang Nam vào để cho gốm sứ được bền hơn, những vết rạn trên bề mặt gốm là minh chứng cho điều đó."

Tương Vũ giật mình, chỉ nhìn sơ qua mà cậu trai này có thể quan sát tỉ mỉ đến như vậy, hắn cầm thử cái nghiên mực lên quan sát, thử mở mắt âm dương nhìn vào bên trong, đúng lúc này Trịnh Thành Bắc ngẩng đầu lên.

Anh cảm thấy trong mũ áo người kia loé lên ánh sáng xanh ở mắt trái, mày hơi nhíu nhưng không nói gì.

Tương Vũ không phát hiện, thản nhiên nói: "Quả nhiên là có ký sinh trùng, loại này là con con, nó chỉ có tác dụng thu thập uế khí, ở đằng sau chắc chắn có một con chúa hấp thu hết thảy những thứ đám con con lấy được."

"Cổ trùng?" Hách Thiên giật mình nhìn lên. "Phải vậy không?"

"Tôi không biết." Tương Vũ lắc đầu. "Có thể là cổ trùng, có thể là ký sinh trùng biến dị. Trước tiên chúng ta phải quan sát đã."

Bọn họ ngồi ở trong quán nghiên cứu một lúc rồi lại tiếp tục đi dạo, nhiệm vụ bây giờ là đi theo người đàn ông kia, tìm được hang ổ phía sau, đánh dấu hết thảy những người đã mua hàng của gã. Hiện tại mới mười hai giờ trưa, còn chán mới đến thời gian đóng cửa.

Hơn nữa hội chợ còn diễn ra trong bảy ngày, bảy ngày này không được mất dấu người đàn ông này.

Buổi trưa ba người ăn tạm mấy thứ đồ bày bán sẵn ven đường, quyết định thay phiên nhau để theo dõi, bọn họ bao trọn một quán trà, cứ hai người canh ba tiếng, một người nằm ngay bên cạnh nghỉ ngơi lấy sức.

Người đàn ông răng hô dường như không phát hiện ra bọn họ, đến đúng chín rưỡi tối bắt đầu thu dọn hàng hoá đứng lên, lúc này chỉ có Trịnh Thành Bắc với Hách Thiên còn tỉnh, bọn họ thấy tên kia dọn hết đồ cho vào từng thùng rồi thả vào quang não. Động tác cực kỳ nhanh chóng.

Các hàng quán bắt đầu lục tục dọn hàng. Quản lý khu chợ bắc loa lên miệng hô lớn:

"Mười giờ hội chợ sẽ đóng cửa, mời các quan khách ngày mai lại tới."

Chủ quán trà cũng đứng lên dọn hàng, cũng không buồn đuổi ba người đi.

Tương Vũ nghe tiếng loa đã ngồi dậy, nói là ngủ thực ra chỉ nghỉ ngơi, hoàn cảnh thế này ai mà ngủ cho nổi.

Nhìn người đàn ông răng hô đã di chuyển khỏi khu chợ, Tương Vũ giơ tay lên ngăn cản hai người kia.

"Đi ra ngoài đã."

Cả ba người ra ngoài, lúc này nhiệt độ không khí đã giảm xuống thấp, một vài tiếng sấm đì đùng trên bầu trời, thi thoảng có tia chớp xẹt ngang, Tương Vũ hơi nhíu mày, nói:

"Không cần đi quá gần gã ta, tôi có thể theo được.

Tương Vũ đoán nếu đã bày hàng bảy ngày thì người này sẽ thuê một căn phòng hoặc khách sạn ở gần đây để ở. Hội chợ không cho phép tiểu thương ở lại, đám người này thường xuyên tha hương cũng chẳng rảnh rỗi mà về nhà.

Quả nhiên người đàn ông răng hô ra khỏi khu chợ lập tức rẽ sang một khu vực, Trịnh Thành Bắc giật mình nói: "Khu kia là khu ổ chuột, tập trung đa phần những người vô gia cư, phòng thuê ở đó rất rẻ, cơ hồ mấy trăm ngàn một tháng."

"Quả nhiên." Hách Thiên nói: "Tên này làm việc mờ ám, sẽ không dám đi khách sạn để lại tên, chúng ta cứ đi theo xem gã ở đâu."

Tương Vũ nhíu mày nhìn về khu ổ chuột, nói: "Không cần, tôi biết chính xác vị trí của gã, nhưng vấn đề chúng ta ở đâu? Thuê một căn nhà gần gã hay là ở ngay đây.

Nơi bọn họ đang đứng là một công viên, đêm khuya ba người đàn ông ở công viên không ổn, dễ bị cảnh vệ đi ngang qua tóm vào, lên xe huyền phù thì cách mặt đất xa quá, với lại xe huyền phù cũng không cho phép đỗ một chỗ quá lâu, cuối cùng bọn họ cắn răng đi vào trong khu phố ổ chuột thuê một căn phòng.

Khu ổ chuột có hoàn cảnh cực kém. Những bức tường rêu loang lổ thành từng vệt vàng xanh, những mái nhà thấp tè chắp vá, con đường đi tràn đầy sình lầy bẩn thỉu. Bọn họ ba người đi vào trong, tâm tình đều không tốt cho lắm.

Quá bẩn, hơn nữa bây giờ là ban đêm, dưới ánh đèn nhờ nhờ là những bóng người lập loè đang hoạt động như u linh, trên người họ có hơi thở của bần hàn, tiêu cực và bất cần.

Nhà cho thuê trong này cực nhiều, năm mươi ngàn một người một đêm, một phòng có thể xếp đến sáu bảy giường.

Tương Vũ tất nhiên không chịu ở như vậy, bọn họ quyết định tốn năm trăm ngàn để thuê một căn phòng ngay cạnh phòng tên răng hô trong một tuần, vừa không gây chú ý vừa tiện để theo dõi.

Căn phòng quá nhỏ bày một cái giường làm bằng khung sắt cứng ngắc to đùng, chẳng có đệm gối gì, ba người nhìn nhau, cũng không ai kêu than gì.

Bọn họ là đi làm nhiệm vụ chứ không phải nghỉ dưỡng, trong hoàn cảnh này không nên tách nhau ra, tuy vậy lúc Tương Vũ nhìn cái giường sắt, ánh mắt cũng do dự thấy rõ. Hách Thiên hỏi:

"Chúng ta ngủ sao đây? Cứ thế nằm chung?"

Tương Vũ xua tay, "Nằm chung đi, nền đất thì nằm làm sao?"

Hai người kia trầm mặc nhìn xuống, quả thật phòng ở đây còn không thèm lát nền, dưới đất đôi chỗ còn ướt đẫm, không đến mức quá bẩn, thực sự không thể nằm. Cả ba nhanh chóng thống nhất cùng nằm trên giường.

Từ giờ đến lúc hết hội chợ còn bảy ngày, bọn họ đã buộc chung với nhau, tốt hơn hết là phối hợp.

Ở đây chỉ có Hách Thiên là người cẩn thận, lôi từ trong quang não ra một cái chăn mỏng và một cái gối, chưa kịp trải lên giường đã nhìn thấy ánh mắt từ trong mũ trùm của Tương Vũ lia sang.

Cậu ta khựng người nhìn giường sắt cứng ngắc, lại nhìn sang thần tượng tuổi đã cao sức đã yếu, cắn răng đưa tấm chăn sang:

"Vô Tranh đại sư, tôi chỉ cần gối là được, mời ngài dùng cái này."

"Cảm ơn."

Tương Vũ hài lòng gật đầu, không ngại ngùng gì gấp đôi cái chăn trải xuống góc trong cùng của giường rồi nằm xuống cho đỡ đau.

Ngủ ở hoàn cảnh này chắc là không thể, Tương Vũ hào phóng nói: "Tôi có thể nhìn rõ căn phòng tên kia, để tôi canh đêm nay, hai người ngủ đi."

Hách Thiên gật đầu, nhưng Trịnh Thành Bắc lại nói: "Để tôi canh với anh."

Tương Vũ xua tay: "Hai người ngủ đi, để sức sáng mai còn theo dõi, sáng mai tôi ngủ bù cũng được."

Trịnh Thành Bắc không nói nữa, lúc này Hách Thiên định nhảy lên nằm giữa ai dè Tương Vũ đã cản lại:

"Trịnh Thành Bắc cậu lên đây đi, cậu nằm giữa, Hách thiên nằm ngoài."

Không rõ hắn muốn gì, Trịnh Thành Bắc không muốn nằm với ai hết, nhưng đứng dưới đất cả đêm cũng không ổn, cuối cùng anh ngồi lên giường bên cạnh Tương Vũ, dựa vào thành nhắm mắt lại:

"Tôi ngủ thế này được rồi, hai người nằm đi."

Hách Thiên lăn lộn cả một ngày trời, cậu lại thuộc loại người không tim không phổi, thoải mái ôm gối nằm lên, chẳng mấy chốc đã đi vào giấc ngủ.

Tương Vũ nằm cũng không dám bỏ áo trùm, khổ sở vô cùng, thấy bên cạnh yên ắng hết rồi hắn mới thò tay ra mở quang não lên xem phim. Mắt âm dương vẫn liên tục dõi sang phòng bên kia.

Tên răng hô cũng không có động tác gì khác, gã là thuê một mình một phòng, vừa vào trong đã nằm lăn ra ngủ say như chết. Hắn dùng mắt âm dương tìm kiếm một hồi, đột nhiên thấy một con quỷ đang lang thang ngay bên ngoài cửa.

Địa phương này ma quỷ cũng sống được. Tương Vũ bật dậy bò xuống giường, nói với Trịnh Thành Bắc ngồi bên cạnh: "Tôi ra ngoài chút, cậu nhớ đừng tranh chỗ.

Trịnh Thành Bắc chỉ đưa mắt nhìn hắn rồi gật đầu.

Đi ra ngoài, Tương Vũ đóng chặt cửa vào rồi liếc thẳng đến con quỷ đang trốn trong một vại nước gần đó, hắn chỉ ngoắc ngoắc tay là nó đã run như cầy sấy bò ra.

Nơi đây không tiện nói chuyện, Tương Vũ xách nó ra ngoài, kiếm một góc kín kín rồi hỏi han.

Thì ra con quỷ này sống ở đây cũng vài trăm năm rồi, cũng là loại quỷ còn sót lại từ thế giới cũ, nó không ra ngoài được cũng không cam chịu đầu thai, quyết định bám trụ ở đấy để tu luyện.

Không sai, con quỷ này còn nuôi chí lớn tu luyện thành tiên, có vẻ như nó cho rằng Tương Vũ là cao nhân đạo hạnh rất cao, lại là đồng loại, chẳng mấy chốc đã coi hắn thành nơi dãi bày tâm sự.

Tương Vũ mặc kệ nó lải nhải một hồi mới nhờ vả nó theo dõi động tĩnh phòng tên răng hô, cũng hứa hẹn sẽ kiếm chỗ ở mới cho nó.

Đến lúc quay lại, trời đã nổi giông rất lớn, hắn cảm thấy hơi lạnh, lại nhìn mấy đốm tàn thuốc lấp ló sau các cánh cửa sổ hoang phế, bước chân cũng nhanh hơn một chút.

Về đến nơi thấy Hách Thiên đã ngủ lăn quay, Trịnh Thành Bắc nhắm mắt ngồi ở giữa giường, độ tồn tại cực cao, hắn hơi chột dạ, nhớ đến mình với người này đã từng xảy ra mấy chuyện này chuyện kia, cảm giác không dám nhìn thẳng, len lén bò về giường.

Lúc bò qua người Trịnh Thành Bắc, cậu ta mở bừng mắt ra, thấy là hắn lại tiếp tục nhắm lại.

Tương Vũ giải quyết được vấn đề theo dõi, yên tâm nằm xem phim một hồi lại vào diễn đàn liên minh chơi, ai dè đọc được tin tức Tạ Hoài Nam chuẩn bị đi trao đổi ở Hùng Ưng, hắn không nghĩ nhiều, xem qua rồi tắt quang não đi ngủ.

Trịnh Thành Bắc không ngủ được, hai nguồn nhiệt rõ ràng ở hai bên làm anh thấy khó chịu cực kỳ, anh tự hỏi không hiểu mình trèo lên giường làm cái gì, thà kiếm một chỗ dưới đất còn hơn.

Lăn lộn gần một tiếng, lúc anh đang định bò dậy nhảy xuống giường, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương cỏ thơm mát. Thứ mùi này anh đã ngửi vô số lần, nó là hương vị của người anh yêu, nhưng sao giờ nó lại ở đây?

Mùi hương cực kỳ nhẹ, thoảng thoảng trên đầu mũi, anh lần theo phát hiện nó đến từ người nằm bên cạnh, trong lòng nổi lên bão to gió lớn, anh phải hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh.

Tự dưng lúc này anh lại có một mong muốn kéo chiếc mũ của đối phương lên, kiểm tra xem phía dưới che giấu một khuôn mặt như thế nào.

Trái tim đập thật mạnh, ý nghĩ hoang đường càng thêm lớn mạnh, anh lắng nghe thật kỹ, thấy hơi thở của Tương Vũ đã đều đều, anh thử nhìn một chút cũng được đúng không?

Trịnh Thành Bắc nhịn rồi lại nhịn, bàn tay giơ lên chạm vào bề mặt vải áo trùm, một cảm giác mát lạnh truyền đến tay, chưa kịp có động tác gì tiếp thì giọng nói khàn khàn đã cất lên:

"Cậu định làm gì?"

Trịnh Thành Bắc rụt ngay tay về, lắc đầu: "Không có gì."

Anh nhắm mắt lại, cảm thấy điên rồi mới có ý nghĩ hoang đường như vậy. Người ta đều nói đại sư Vô Tranh sống rất lâu rồi, còn Tương Vũ mới chỉ có hai mươi sáu tuổi thôi. Sao trong giây phút ấy anh lại liên tưởng hai người với nhau chứ?

Cũng may Tương Vũ không hỏi thêm nữa, hắn đang lơ mơ ngủ, thấy Trịnh Thành Bắc vẫn thức thì tuỳ tiện nói: "Cậu đi ngủ đi, bây giờ gã ta vẫn còn ngủ say, tôi đã bố trí một thứ có thể theo dõi bên đó rồi, không phải canh nữa đâu."

"Được, anh ngủ trước đi, tí nữa tôi mới ngủ."

Tương Vũ không để ý đến cậu ta nữa, kéo mũ trùm sâu thêm một chút, dính chặt vào tường rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trịnh Thành Bắc cũng không có ý định thử kéo mũ người ta ra nhìn nữa, anh yên lặng nhắm mắt lại, bất ngờ là mùi hương cỏ cũng biến mất tự lúc nào.

Chắc lúc nãy là ảo tưởng của anh mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment