Nhật Ký Cua Trai Của Tương Vũ

Chương 77



"Vậy được rồi." Tương Vũ đâu biết nội tâm người nào đó đang ấm ức, thảo luận xong, hắn lập tức đem Trịnh Thành Bắc thành cái khiên hình người, đứng núp ở đằng sau ló đầu ra quan sát con trùng mẫu.
Mấy cái xúc tu không phải lúc nào cũng tấn công, cứ khoảng hai ba phút một lần mắt sẽ bắn ra, hắn chăm chú nhìn kỹ, phát hiện mấy con mắt vừa rời khỏi xúc tu, ở nơi đó biến thành một cái lỗ đỏ lòm, từng búi thịt rung lên rồi bắt đầu liền lại.
"Con vật này có thể tự phục hồi.

Không nên tốn thời gian ở đây, chúng ta cần vào bên trong tìm điểm yếu của nó." Tương Vũ nói xong nghĩ đến một đồng nhầy nhụa trước mặt, hơi cau mày.

"Nhưng mà đám xúc tu này quá choán chỗ, giờ chúng ta phải nghĩ cách xử lý nó trước."
"Để tôi thử."
Trịnh Thành Bắc đang định tiến lên dùng tay, Tương Vũ vội vàng ngăn cậu ta lại:
"Khoan đã." Tương Vũ lắc đầu, "Đừng làm liều, cậu chờ lão thử đã."
Dù biết thứ này không có tác dụng với người có dương khí thịnh nhưng ai biết đâu được, nhỡ trên thân thể con vật này có độc tố gì thì sao.
Nói xong hắn liền lấy ra Phá linh hoàn.

Trịnh Thành Bắc nhận ra cái vòng này, lần trước gặp bọn vượn biến dị Tương Vũ đã dùng, rất lợi hại.
Ánh sáng trên cái vòng đã ảm đạm đi rất nhiều so với lúc trước, Tương Vũ hơi tiếc nuối, nhưng giờ chỉ có nó thích hợp xử lý đống xúc tu này nhất.

Thôi thì một ngày nào đó hắn nhất định kiếm ra linh thạch để khảm lại.
Đúng, chiếc vòng này chính là khảm linh thạch, thứ này cực kỳ lợi hại, còn có thể dùng để tu luyện, nhưng mà thế giới này rất hiếm, sư phụ hắn sống rất lâu mà cũng chỉ kiếm được vài viên.


Trong đó một viên được cắt ra thành bốn khảm vào cái vòng này.
Trịnh Thành Bắc đứng trước mặt ngăn chặn hết thảy đòn tấn công từ mấy cái xúc tu, còn Tương Vũ bắt đầu tập trung truyền linh lực và niệm chú.

Cũng may con vật này không biết di chuyển, xúc tu cũng chỉ kéo đây là tới điểm giới hạn, hai người khá là nhàn nhã.
Đến lúc linh thạch trên vòng sáng lên, Tương Vũ kéo Trịnh Thành Bắc lùi lại phía sau sau đó hướng chiếc vòng vào thẳng đám xúc tu, cảnh tượng y như hôm trước diễn ra, vô số tia sáng cuồng loạn loé lên kèm theo tiếng nổ vang dội.
Xúc tu bị chém nát thành hàng ngàn hàng vạn mảnh bắn tung toé, chạm vào chỗ nào là chỗ đó vang lên tiếng xèo xèo ghê rợn.

Hai người bọn họ đã sớm chạy ra đằng sau cho nên không bị ảnh hưởng bởi vụ nổ, nhưng mấy người da đen nằm đất thì không được may mắn như vậy, bị vô số xúc tu bắn ra rớt vào thân thể, bọn chúng không kịp kêu lên tiếng nào đã biến thành thịt vụn.
Thật đáng sợ.
Đống thịt nát dưới đất nhanh chóng biến thành đám trùng bò lúc nhúc, Tương Vũ truyền linh lực vào kiếm gỗ đào đưa cho Trịnh Thành Bắc, còn mình thì dùng tay, liên tục dùng linh lực đốt cháy bọn chúng.
"Cậu dùng thứ này đâm chúng nó, nhanh lên đừng để nó dây vào người."
Trịnh Thành Bắc cầm kiếm thử đâm vào một con trùng đang bò tới, linh lực từ trong truyền ra đốt nó thành một đám tro, anh hơi yên tâm, nhanh chóng động tay giết trùng.
Thỉnh thoảng có một vài con bò lên chân, bọn chúng chỉ ăn lớp da ngoài của giày, đụng vào lớp da liền quay đầu bỏ chạy.
Dương khí trên người không giết được chúng nhưng mà cũng có một chút tác dụng.
Tốc độ giết của bọn họ không nhanh bằng tốc độ biến thành trùng, chẳng mấy chốc dưới chân đã thành một đội quân sâu lông đông đảo, bọn chúng cứ thi nhau chen tới, Tương Vũ nhìn thấy mà da đầu tê dại, da gà nổi hết lên:
"Càng ngày càng nhiều rồi, phải nghĩ cách khác thôi."
Trịnh Thành Bắc thấy tình thế không ổn bèn hét lên: "Anh trèo lên lưng tôi, mấy con ký sinh trùng này không làm gì được tôi đâu."
Tương Vũ cũng chẳng còn nghĩ ngợi được gì, vội vàng leo lên lưng Trịnh Thành Bắc, hắn dùng một tay quặp cổ cậu ta còn một tay vẫn liên tục phóng ra linh lực.
Đến lúc này áp lực bớt đi rất nhiều, đám trùng chỉ dám quây lại một vòng cách xa thân thể Trịnh Thành Bắc khoảng chừng hai mươi phân rồi không tiến lên nữa, bọn họ cứ thế giết trùng, dần dần không gian bốc lên mùi khét cực kỳ khó ngửi.
Bỗng một tiếng kêu u u từ hành lang truyền ra, bọn trùng như có thứ gì điều khiển, nhanh chóng bỏ qua bọn họ, quay đầu bò về hướng đấy.
Trịnh Thành Bắc không cần Tương Vũ chỉ, nhanh chóng vượt qua bọn chúng chạy đến nơi phát ra tiếng động, càng đến gần, sương mù càng dày đặc, dù anh đã đoán được một hai nhưng mà nhìn thấy cảnh tượng trước mặt vẫn thấy cực kỳ rúng động.

Chỉ thấy trong một cái ao chứa thứ nước sền sệt màu máu sôi lục bục có một con trùng hình sâu lớn tầm bảy tám mét nằm chình ình trong đó, lưng phủ một lớp chất nhầy từng sợi lông trên người nó như những chiếc gai xương nhọn hoắt nhô ra, bên dưới là đám xúc tu đã bị đứt một nửa đang bò lúc nhúc về bốn phía.
Đặc biệt hơn xung quanh thân thể con trùng mẫu có những sợi xích sắt ghim thẳng vào người, cố định nó tại chỗ này.
Có một đám lâu la đang đứng đờ đẫn gần mặt ao.

Đám trùng con lít nha lít nhít bò về phía đó, lúc bò qua người bọn chúng liền ngã xuống, bị chất dịch từ đó ăn mòn chỉ còn một vũng nhầy màu đỏ.

Đám trùng con lướt qua rồi nhảy xuống sau đó biến mất trong ao, không rõ là bám vào trùng mẫu hay là bị nước ao hoà tan
Tương Vũ thấy cảnh này da gà da vịt trên người đều nổi hết lên, hắn sa sầm mặt mày, bàn tay bấu chặt vào đầu vai Trịnh Thành Bắc.
Mẹ ơi mấy thứ con vật này nhìn thật kinh tởm.

Giờ hắn đã biết chất nhầy đỏ rực dưới ao là gì rồi, chắc chắn là xương máu người.
"Dịch trên người bọn này đều có chất ăn mòn như axít, hơn nữa cậu nhìn thấy không? Con trùng chúa đã bị xích sắt trói lại, chứng tỏ còn có người đứng đằng sau, cần phải cảnh giác." Tương Vũ nói tiếp.

"Cậu chờ chút lão tìm điểm yếu của nó, khi nào lão chỉ thì cậu lấy kiếm gỗ đào đâm vào điểm đó được không?"
"Tôi biết rồi, anh cứ tìm đi, chuyện còn lại để tôi lo."
Cố nén cơn buồn nôn đang dâng lên trong lòng, mắt âm dương được vận dụng cực hạn, Tương Vũ quan sát kỹ càng con vật để tìm điểm yếu của nó.


Không ngờ còn chưa kịp nhìn ra cái gì gai xương đã bắn ra, Trịnh Thành Bắc nhíu mày, đang định né thì đã thấy trước mặt hiện lên một quầng sáng vàng nhàn nhạt, gai xương chạn vào đó, tốc độ bay chậm hơn hẳn, anh nhanh chóng cầm kiếm gỗ đào hất văng chúng.
Thì ra Tương Vũ đã vận dụng linh lực để tạo một cái vòng bảo hộ cho hai người.
Tương Vũ thấy Trịnh Thành Bắc có thể đối phó với đám gai xương, liền chăm chú tìm điểm yếu, tìm mãi tìm mãi mới phát hiện ra ở giữa vùng đầu của nó có một viên đá cực lớn nằm đó.
Trong lòng rung động, bởi vì thứ này rất quen thuộc, rõ ràng là một viên tinh hạch của dị thú.
Chẳng lẽ thứ này là dị thú? Không thể nào.

Tương Vũ lắc đầu phủ nhận, không kịp suy xét cẩn thận, bàn tay vung ra một nắm bùa, sau đó hét lên với Trịnh Thành Bắc:
"Trịnh Thành Bắc, ngay trên đỉnh đầu, lão đã kiềm chân nó lại, cậu đâm thẳng vào đó đi."
"Được rồi." Trịnh Thành Bắc chạy về phía con quái, lưng vẫn cõng Tương Vũ, anh giơ kiếm lên, ngắm thẳng đỉnh đầu mà chém xuống.
Đúng lúc này Tương Vũ vận dụng mắt âm dương, bắn thẳng linh lực truyền vào thanh kiếm gỗ đào, một tia sáng rực rỡ từ đó phát ra, đầu con trùng mẫu bị chia làm hai nửa.

Tương Vũ quơ tay, viên tinh hạch từ trong đó bay ra rơi thẳng vào tay hắn.
Bỗng nhiên mặt ao máu sôi lên, từng dòng nước bắn lên tung toé, cả cơ thể con trùng chúa rung lên, bằng mắt thường trông thấy phình to ra, tiếng kêu lách tách phát ra khiến người ta nổi gai ốc.
"Cậu có thâý hình như người con quái vật này ngày càng phình to lên không?" Tương Vũ run giọng hỏi.
"Có." Trịnh Thành Bắc từ từ lùi ra đằng sau.

"Tôi cảm thấy...!Hình như nó sắp phát nổ."
"Cậu đoán đúng rồi đấy." Tương Vũ nhìn thấy da thịt con trùng chúa đang căng phồng lên, như quả bóng bị bơm hơi.

Làn da đã xuất hiện vết nứt nẻ.
Bụp...bụp...
Từng tiếng nổ nhỏ truyền ra, hai người ăn ý, đang định chạy, đúng lúc này tiếng nói quen thuộc từ cửa truyền đến, sau đó là một loạt thân ảnh chạy vào:
"Trịnh Thành Bắc, đại sư Vô Tranh, hai người có đây không?"
Đồng tử trong mắt Trịnh Thành Bắc co lại, anh vội vàng quay ngoắt người, thấy Giang Quân dẫn đầu kéo theo một loạt đội viên cả Phong Thần lẫn Tuyệt Sát chạy tới, cả người hốt hoảng, không kịp giữ hình tượng gì nữa, gào lên:
"Giang Quân.

Trương Hàng! Mau quay lại, chạy đi sắp nổ rồi!"
Anh hét xong vẫn cõng nguyên Tương Vũ trên lưng, dùng hết sức bình sinh chạy khỏi chỗ này.
Giang Quân cũng giật mình với tình trạng trước mắt, nhanh chóng phản ứng hô lớn: "Anh em, mau chạy!"
Tất cả đám người hốt hoảng, sau đó ồ lên rồi nghiến răng nghiến lợi chạy.

Tương Vũ không yên tâm liền quay đầu lại niệm chú rồi ném ra vài lá bùa phòng ngự.

Đến khi vừa chạy tới phòng ngoài, một tiếng nổ lớn rung chuyển trời đất vang lên, mặt đất rung lắc, đất đá trên tường rơi xuống lả tả, mùi tanh tưởi từ đằng sau ập tới.
Mấy đội viên chạy ở cuối cùng bị vô số mảnh vụn của con trùng bắn vào người, không kịp kêu lên một tiếng đã ngã xuống, thứ đấy như axit ăn mòn, tràn qua chỗ nào của cơ thể, chỗ đó liền sủi bọt rồi tan ra, ngoài một vũng sền sệt màu đỏ thì đến xương cũng chẳng còn.
Cả đám người không một ai để ý đến, chỉ cắm đầu chạy hết tốc lực xuyên qua vô số hành lang tìm đường ra ngoài.


Chạy qua vô số cửa, dần dà ai nấy đều mất phương hướng, bước chân cũng chậm lại.

Cũng may trong bọn họ có Hách Thiên với trí nhớ cực tốt, mỗi tội chạy chậm, cậu ta vừa hét lên biết đường, Giang Quân liền túm lấy cậu ta vác lên vai.
Tương Vũ nằm trên lưng Trịnh Thành Bắc, đang định bảo cậu ta bỏ xuống, nhưng mà trong lòng không mấy yên ổn, linh cảm chẳng lành, hắn quay đầu nhìn lại, sau đó túm lấy đầu vai người đằng trước kéo mạnh:
"Trịnh...!Trịnh Thành Bắc, đám sâu...!đám sâu kìa?"
Cảnh tượng hắn nhìn thấy quả thực quá mức kinh khủng, từ vô số mảnh vụn của con trùng chúa bắt đầu tái sinh thành trùng con, nếu thành công, số lượng có thể lên đến hàng trăm hàng vạn con.
Số lượng này mà chạy ra ngoài, chỉ nghĩ thôi cũng làm da đầu tê dại.

Trịnh Thành Bắc nghe thấy Tương Vũ gọi cũng nghe lời quay đầu, khi nhìn thấy đám trùng anh cũng nổi hết da gà.
"Làm sao bây giờ?" Trịnh Thành Bắc dừng hẳn lại, nhanh chóng bị mọi người vượt qua.

Tương Vũ không kịp suy nghĩ nữa, vội giục.
"Cậu bọc hậu cho mọi người chạy trước, để tôi nghĩ cách đã."
Trịnh Thành Bắc nhanh chóng làm theo, lúc này đám trùng bắt đầu thành hình bò lên, Tương Vũ hít sâu một hơi, tiếc nuối lấy ra từ trong quang não một cái hộp vuông vức sau đó hét lên:
"Trịnh Thành Bắc, cậu dừng lại một chút, tôi đếm đến ba lập tức chạy ra khỏi đây."
Đây là thứ giữ mạng của hắn, tốn mất bao nhiêu tiền mới mua được.

Lần này làm nhiệm vụ chắc chắn lỗ rồi, nhưng bây giờ thả đám trùng này ra ngoài, hậu hoạn khôn lường, lương tâm hắn không cho phép bỏ mặc.
Trịnh Thành Bắc không nhiều lời thừa thãi, biết Tương Vũ sẽ không bao giờ hại mình, sảng khoái dừng lại nói được.
Tương Vũ mở nắp hộp rồi vận chuyển linh lực điều khiển thứ bên trong, đếm đến ba rồi ném thẳng vào đám trùng, Trịnh Thành Bắc cõng người chạy nhưng vẫn nghe thấy từ vật kia phát ra tiếng xì xì rất lớn, sau đó khói bốc lên dày đặc.
"Chạy nhanh, lực sát thương của thứ này vô cùng lớn!"
"Anh bám chắc vào."
Trịnh Thành Bắc không kịp tự hỏi, chỉ biết dùng hết sức lực để chạy.

Tương Vũ dùng mắt âm dương chỉ đường, chẳng mấy chốc đã thuận lợi hội họp với đám Giang Quân.
Uỳnh!
Đúng lúc mọi người chạy gần đến cửa, một tiếng nổ to khủng khiếp từ sau vang lên, kéo theo vô số đất đá sụt lún.

Trịnh Thành Bắc nghiêng người lảo đảo, phát hiện hang động hai bên đang sập xuống, anh vừa chạy vừa giục:
"Mau lên, hang động sập rồi, nhanh chân lên!".


Bình Luận (0)
Comment