Nhật Ký Cua Trai Của Tương Vũ

Chương 87



"Nhóc Huy? Này này..." Tương Vũ thấy nước trong bồn sắp tràn ra ngoài tới nơi rồi, hắn vươn tay ra khoá vòi vào rồi quơ trước mặt Trịnh Thành Huy, thấy chẳng có phản ứng gì liền vỗ nhẹ một cái vào má cậu.

"Nhóc Huy, cậu sao vậy?"
"Dạ." Trịnh Thành Huy đang chìm trong suy nghĩ bị gọi tỉnh, vội vàng lấy lại tinh thần.

"Em không sao."
"Thất thần cái gì vậy?" Tương Vũ hất hàm chỉ vào đống bát.

"Nếu cậu không thoải mái thì để đấy tôi rửa bát cho, đi nghỉ đi."
"Không không..." Trịnh Thành Huy hoảng hốt xua tay, vội vàng nói.

"Em rửa được, để đấy cho em làm."
Cậu cũng không dám để Tương Vũ phải rửa bát đâu, anh Bắc mà biết bàn tay ngọc ngà kia mà phải làm việc nhà chắc giết cậu mất.
Cậu nhanh chóng vớt cái đĩa vỡ vứt đi, sau đó dùng tốc độ thật nhanh tráng bát.
Tương Vũ lắc đầu, thấy không ổn chút nào, có vẻ như Trịnh Thành Huy đã lậm vào quá sâu rồi, cứ để thế này thì không ổn.

Nhóc mới có mười tám tuổi, nếu lơ đễnh bỏ qua sau này dễ đi sai đường.

Phải có thứ gì đó thu hút sự chú ý của cậu.
Kích phát dị năng chẳng hạn.
Nghĩ như vậy, hắn lấy từ trong quang não ra hai viên "đan dược" bỏ vào một cái lọ rồi dúi vào túi áo Trịnh Thành Huy.
"Từ lần trước đến giờ cũng hơn một tháng rồi nhỉ? Cậu có thời gian thì dùng thêm nửa viên thuốc nữa đi, thứ này phải dùng liên tục mới có hiệu quả."
Trịnh Thành Huy cúi đầu nhìn viên thuốc, nhớ đến lần trước bị hành hạ chết đi sống lại thì bất giác rùng mình, nhưng lời Tương Vũ nói cậu còn chưa có gan chống đối, bèn nuốt nước bọt, ngoan ngoãn trả lời:
"Em biết rồi, có thời gian rồi em dùng."
"Tranh thủ tối nay luôn đi, hôm nay là thứ bảy, tôi tiện thể ở bên này quan sát luôn."
"Vâng." Trịnh Thành Huy ủ rũ cúi đầu.
Thấy Trịnh Thành Huy dễ bảo vậy, Tương Vũ khá vui vẻ, vươn tay xoa đầu cậu ta.
Trịnh Thành Bắc vừa tắm xong đúng lúc nhìn thấy cảnh này, một ngọn lửa vô danh trong lòng bốc lên, anh không dấu vết tiến tới ôm eo Tương Vũ kéo người lại, dụi đầu vào cổ hắn.

"Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Giọng nói nồng đậm u oán, Trịnh Thành Huy chột dạ, đánh mắt liên tục cho Tương Vũ, cậu còn chưa dám nói lung tung trước mặt anh hai đâu.
Tương Vũ bị ngứa bèn đẩy người ra: "Không nói chuyện gì hết, cậu ấy, vào đây làm gì chật chỗ?"
"Em đi một vòng không thấy anh, tưởng anh về nhà.

Thế chuẩn bị rồi chúng ta đi thôi."
Lúc này Tương Vũ mới nhớ ra buổi chiều có hứa với Trịnh Thành Bắc tối sẽ đi xem phim cùng nhau.

Nhưng mà vừa mới quyết định giúp Trịnh Thành Huy, giờ lật lọng cũng không tốt cho lắm.

Hắn biết mình đuối lý nên gẩy gẩy bím tóc nhỏ, đảo mắt liền nói:
"Tôi hứa sẽ canh để nhóc Huy uống thuốc rồi, hay là cậu cũng tranh thủ luyện hoá một viên đi, ngày mai rồi xem phim sau cũng được."
"Nhưng mà..." Trịnh Thành Bắc chần chừ, từ nhỏ đến lớn anh còn chưa bao giờ đi xem phim.

Lúc nãy còn phải nhờ Tiến Phương đặt vé hộ.

Anh liếc qua Trịnh Thành Huy, cậu vội vàng nói:
"Hay là hai anh đi đi, ngày mai rồi uống thuốc cũng được mà."
Tương Vũ hơi khó xử, giờ bỏ lại Trịnh Thành Huy ở nhà để đi chơi cũng không ổn, đang định mở miệng thì nhóc ấy lại nói tiếp:
"Quên mất sáng nay em hẹn tối đi gặp bạn, đến giờ rồi em lượn đây, chúc hai người đi chơi vui vẻ."
"Nhưng..." Tương Vũ còn chưa kịp nói gì hai bàn tay của Trịnh Thành Bắc liền ôm lấy hắn từ sau lưng.

Cơ thể nhất thời tê dại.

Trịnh Thành Huy tranh thủ lúc này chạy đi.

Cậu đâu có điên mà ở nhà quấy rầy đôi tình nhân vào lúc này.
"Kệ nó đi, chúng ta chuẩn bị đi thôi.

Thuốc gì thì mai tính sau, chín giờ phim chiếu rồi."
Nghĩ lại thì Trịnh Thành Bắc nói cũng đúng, hôm nay hay ngày mai cũng chẳng khác nhau là mấy, Tương Vũ gật đầu:
"Vậy cậu bỏ ra tôi về nhà thay quần áo, cậu cũng ăn mặc đàng hoàng vào.

Mười lăm phút nữa chúng ta đi."
Trịnh Thành Bắc vui vẻ hô: "Tuân lệnh."
Nhiệt độ ở Thành phố Thiên Phong vào cuối tháng tám rõ ràng đã thay đổi, bầu không khí ban đêm hơi se lạnh, cánh Dạ y bay khắp trời như những bông hoa tuyết, mùi hương thoang thoảng cực kỳ dễ chịu
Trịnh Thành Bắc chọn một rạp chiếu phim nằm giữa trung tâm thành phố, đi từ nhà đến đó tầm khoảng một cây số.
Lúc nhìn đồng hồ thấy mới có tám giờ, Trịnh Thành Bắc liền đề nghị đi bộ.

Thấy cũng không xa lắm Tương Vũ lập tức đồng ý.

Chỉ là vừa bước ra khỏi cửa gió lạnh thổi tới làm hắn rùng mình xoa xoa hai bên bắp tay.
"Không khí dễ chịu thật, thời tiết này đi bộ là vừa đẹp."
"Anh có lạnh không?" Trịnh Thành Bắc hỏi.

Nhìn Tương Vũ run rẩy, anh càng thêm quyết tâm việc đưa hắn đến tổng bộ dị năng rèn luyện.
Tương Vũ chủ động túm lấy móng Trịnh Thành Bắc, mười ngón tay đan vào nhau, lắc đầu: "Không, lúc nãy không quen thôi, giờ thấy bình thường."
Trịnh Thành Bắc vui sướng trong lòng, tay siết chặt, kéo sát Tương Vũ vào người.
Hai người nắm tay nhau bước đi trên con phố đông người và cảm nhận nhịp sống ồn ã của thành thị.

Bởi vì ngoại hình của cả ai quá mức nổi trội nên thi thoảng lại có người liếc nhìn.
Ngẫm lại trừ hôm lễ hội trường ra bọn họ còn chưa chính thức hẹn hò lần nào đâu.

Thoải mái đi cùng nhau thế này cũng khá thú vị, ít nhất có thể bỏ qua mấy thứ phiền não ra sau đầu.
Hôm nay là thứ bảy, rạp chiếu phim cực đông.

Mấy trăm năm đã trôi qua, hệ thống rạp chiếu phim kiểu cũ gần như không còn, giờ đây không gian được bố trí rộng rãi hơn nhiều.


người đi qua đi lại nườm nượp, đa phần là cặp đôi, cũng có một số nhóm bạn bè.
Rạp chiếu phim có diện tích thật lớn, trang trí bố cục màu xanh lạnh kết hợp trắng, đèn từ bên trên chiếu thành từng hàng, hai bên dựng tủ trưng bày đựng vô số mô hình nhân vật.

nhìn qua rất có phong cách và hiện đại.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Lương Duyên Oan Nghiệt
2.

Bổn Cung Là Hoàng Hậu
3.

Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
4.

Vi Quang
=====================================
Trịnh Thành Bắc và Tương Vũ lớn như vậy rồi mà đều chưa một lần bước vào chỗ này, cả hai như nhà quê lên phố cùng nhìn đông nhìn tây, thấy cái gì cũng mới mẻ, Tương Vũ cảm thán:
"Nhìn mấy thứ kia đẹp ghê, mô hình mà làm y như thật."
Trịnh Thành Bắc cũng nhìn theo, đoán đại: "Chắc là nhân vật trong phim đúng không?"
Hai người gà y như nhau, không biết lối nào mà đi đến phòng chiếu, sau khi vòng đi vòng lại ba lần ở đại sảnh, cuối cùng Trịnh Thành Bắc phải mặt dày kéo đại một người để hỏi đường.
Người kia là một cô gái trẻ tầm khoảng hai mươi tuổi đang đi cùng bạn của mình.
"Có chuyện gì?" Cô nàng còn chưa nói xong, ngước lên nhìn thấy mặt Trịnh Thành Bắc liền che miệng lại, lùi hẳn một bước ra đằng sau, mặt đỏ bừng lên.

"Anh...!anh..."
Trịnh Thành Bắc nói: "Xin chào, bạn làm ơn cho tôi hỏi đến phòng chiếu số mười tám cần phải đi đường nào được không?"
Anh đã hạ thấp giọng nhưng khí tràng quá mạnh, cô nàng lắc đầu thật mạnh sau đó nhớ ra gì đó lại gật đầu, hai người bọn họ vẫn kiên nhẫn chờ câu trả lời, mãi rồi cô mới có thể mở miệng:
"Hai...!hai anh cứ đi thẳng, đến chỗ một cái bảng lớn thì dừng lại, bấm vào nút đỏ, sẽ có nhân viên đến dẫn đường."
Trịnh Thành Bắc và Tương Vũ khẽ gật đầu cảm ơn.

Lúc bọn họ đi rồi hai cô nàng vẫn đứng đờ người ra.
Mãi đến khi không còn thấy bóng dáng người đâu cô mới nắm tay bạn hét lên phấn khích:
"Đấy có phải là đội trưởng Trịnh không? Người đứng bên cạnh anh ấy là thầy Tương? Trời ơi cậu có nhìn thấy gì không? Bọn họ nắm tay nhau kìa!"
Cô nàng còn lại gật đầu lia lịa:
"Thấy rõ.

A a a hai anh đẹp trai quá trời quá đất luôn, không được rồi tớ phải vào diễn đàn khoe ngay lập tức."
"Khoan đã, vừa nãy anh ấy hỏi gì nhỉ? Phòng chiếu số mười tám." Cô bấm quang não trên tay mình kiểm tra, phấn khích nói: "Ôi trời tớ quên mất, chúng mình cũng vào phòng đó mà!"
Hai cô nàng nhìn nhau rồi vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy nhanh vào bên trong.
Trịnh Thành Bắc theo lời chỉ dẫn dắt Tương Vũ đến trước một cái bảng lớn, bảng này chạy tên phim và giờ chiếu, chữ xanh xen lẫn chữ đỏ.

Hai người tìm tòi một lúc thấy có nút đỏ ở cuối bảng, anh liền ấn vào đó.
Rất nhanh có một cậu trai mảnh khảnh mặc đồng phục nhân viên tiến tới, cậu ta lịch sự hỏi:
"Hai anh đi xem phim đúng không? Mời theo tôi."
Trịnh Thành Bắc và Tương Vũ gật đầu đi theo cậu trai đi kiểm tra vé, kiểm tra số phòng và chỗ ngồi, lấy kính VR, mua đồ ăn vặt sau đó lại dẫn hai người đến tận nơi.

Phục vụ cứ gọi là vô cùng nhiệt tình.
Đây là một căn phòng cực lớn, ánh sáng chỉ đủ để nhìn đường, bốn phía trên trần nhà đều là hệ thống loa tiên tiến, cả một mặt tường được dùng để làm màn hình.
Bọn họ ngồi xuống chỗ chỉ định, đeo kính vào, nhất thời không gian xung quanh thay đổi, người trong rạp chiếu phim biến đi hết, tất cả chỉ có một màu đen tối vô cùng vô tận.

Trịnh Thành Bắc hốt hoảng nhìn quanh không thấy Tương Vũ đâu, vội vàng gỡ kính xuống.
Vừa bỏ kính ra mọi thứ lại trở về bình thường, có vẻ Tương Vũ cũng gặp tình trạng tương tự, Trịnh Thành Bắc chứng kiến hắn hớt hải quay qua quay lại để xác định vị trí bèn vươn tay giúp hắn lấy kính của hắn ra.
"Thứ này dùng thế nào, sao tôi không nhìn thấy cậu?"
Trịnh Thành Bắc lắc đầu, anh làm sao biết được, đã bao giờ dùng thứ này đâu.
"Tôi cũng không rõ nữa." Anh nhìn xung quanh đều ngồi thành từng đôi một, bọn họ cũng đeo kính lên nhưng mà rõ ràng vẫn có thể nói chuyện với nhau bình thường.

Tranh thủ phim còn chưa chiếu Tương Vũ liền lên diễn đàn tìm hiểu cách sử dụng kính VR, vừa bấm chữ màn hình lập tức bay ra vô số kết quả.
Cả hai người chăm chú đọc hướng dẫn.
Kính VR này không giống như thế hệ cũ, nếu đeo vào người xem phim đều có thể làm góc nhìn thứ ba tham gia vào trong phim quan sát ở khoảng cách gần, trải nghiệm vô cùng chân thật.

Hình ảnh và âm thanh cực kỳ sống động.
Đọc thêm vô số công dụng nữa, cuối cùng Tương Vũ cũng tìm thấy cách để hai người cùng xem phim với nhau.
Hắn tắt quang não đi, vươn tay lấy kính xuống rồi ấn vào một cái nút, một màn hình hiện lên, hắn bảo Trịnh Thành Bắc đọc mã vé của mình sau đó nhập vào, màn hình chạy một lúc rồi có chữ thành công hiện lên chính giữa.
"Khụ.

Chắc là được rồi."
Trịnh Thành Bắc và Tương Vũ bỏ qua cái sự quê mùa của mình mà đeo kính lại, cảnh tượng như lúc nãy hiện lên, nhưng mà thay vì ngồi một mình như trước thì bên cạnh hắn có thêm một người.
Cả hai đứng trong một không gian kín mít không hề có âm thanh hay ánh sáng gì, Tương Vũ hoảng hốt nắm lấy tay Trịnh Thành Bắc, lúc này mới yên tâm đôi chút.
Hai người nhỏ giọng trò chuyện với nhau, chờ thêm mười phút không gian nhất thời sáng bừng lên, lúc này Tương Vũ mới có thể quan sát.

Hắn và Trịnh Thành Bắc vẫn ngồi trên ghế như cũ.

Bỏng ngô và nước uống đặt ở hai bên, còn cảnh tượng xung quanh bắt đầu dần dần thay đổi, tiếng bước chân dẫm vào ván gỗ vang lên sàn sạt kèm theo tiếng thở dốc, chỉ một lát đã thấy người đàn ông mặc rằn ri hiện ra trước mặt.

Nhạc nổi lên, tên phim giống như từ trên trời rơi xuống, kèm theo âm thanh rơi vỡ.
Trịnh Thành Bắc cũng chẳng biết Tiến Phương đặt cho hai người thể loại gì, vốn tưởng đây là một bộ phim tình cảm nhẹ nhàng, ai dè lại là phim hành động.
Phim 5D khiến cho hai người giống như tự mình được trải nghiệm một cuộc phiêu lưu.

Tuy khá phấn khích nhưng Trịnh Thành Bắc vô số lần phải kiềm chế khi có một vài con quái vật bay lại gần, anh sợ nếu quên mất phóng dị năng ra sẽ đốt trụi cái rạp chiếu phim này.
Chính vì nội dung là phiêu lưu mạo hiểm nên từ đầu tới cuối bọn họ đều chăm chú xem phim.

Tương Vũ cực kỳ thưởng thức, còn Trịnh Thành Bắc thì nghiêm túc đến mức đi soi từng lỗi logic một.
Hai tiếng trôi qua nhanh chóng, lúc xung quanh bắt đầu tối đen cả hai mới tỉnh táo lại.

Lúc rời rạp chiếu phim rồi Trịnh Thành Bắc vẫn còn lấn cấn mãi mấy thứ.
Không biết có phải ảo giác không mà Tương Vũ thấy đối phương cứ nhíu mày suốt, đầu óc như bay đi theo bộ phim.

Đi được một lúc hắn ghé lại gần rồi hỏi:
"Cậu làm sao vậy? Phim không hay à?"
Trịnh Thành Bắc ngoài ý muốn lắc đầu.
"Phim hay."
"Hay mà cậu cứ làm cái mặt thối cho ai xem? Nghĩ xem tiếp theo đi đâu đi."
Trịnh Thành Bắc im lặng một lúc cuối cùng không nhịn nổi nữa kéo Tương Vũ lại, nói ra thắc mắc của mình.
"Anh xem xem làm sao mà nhân vật A Tuyết lại xuất hiện ở đó lúc phi thuyền đang bay chứ? Thời đại này cũng chưa hiện đại tới mức có cánh cửa không gian.

Hơn nữa rõ ràng trước khi ra khỏi vòng khí quyển phải mặc đồ bảo hộ đàng hoàng, không lý nào một người lại có thể mặc áo hai dây quần bó sát ngang nhiên đi lại trong vũ trụ như vậy."
Tương Vũ quay sang dùng ánh mắt vi diệu nhìn lại.

"Cậu ngẩn ngơ từ nãy vì cái này đấy hả?"
Trịnh Thành Bắc gật đầu:
"Đúng vậy, tôi đang nghiêm túc nghĩ xem có nên báo cáo lại lỗi này cho nhà sản xuất không.

Tình tiết như vậy mà cho lên phim được à?".


Bình Luận (0)
Comment