Nhật Ký Cực Khổ Của Con Gái Thật

Chương 11

Ta và Đổng Ngọc dự định thành thân vào đầu mùa thu.

Đổng Ngọc sợ ta không thích nghi được cuộc sống trong phủ đệ có quá nhiều quy củ.

Chàng nói chàng thích một Chu Thúy Hoa tự do tự tại.

Liền tự mình lập môn hộ.

Dù sao hiện tại chàng cũng là một vị quan ngũ phẩm, có bổng lộc.

Trên hôn thư viết Đổng Ngọc cùng Lâm Nha.

Chàng nói chàng sẽ luôn gọi ta là Chu Thúy Hoa và hỏi ta có để ý chuyện đó không.

Ta nói chàng gọi ta thế nào ta cũng thích.

Chu Thúy Hoa và Lâm Nha đều là tên cha mẹ đặt cho ta.

Một tuần trước khi tổ chức lễ thành hôn, chúng ta không gặp nhau.

Ta đang thêu cho chàng một chiếc khăn uyên ương, việc thêu thùa này khó hơn giết heo nhiều.

Trên chiếc khăn trắng tinh chỗ nào cũng rải rác những chấm nhỏ.

Đó đều là những vết máu lưu lại sau khi ta bị đâm.

Ta thường có thói quen lau trên quần áo khi bị chảy máu, lúc này thuận tiện lau trực tiếp vào khăn tay.

Mẹ ta nói rằng sợ ta thêu xong khăn uyên ương, khăn trắng sẽ biến thành khăn đỏ.

Cả ngày lẫn đêm, ta chăm chỉ thêu hai con uyên ương nhưng lại giống hai con vịt.

Khi ta mặc áo cưới và trùm khăn lên đầu, trái tim đang lo lắng của ta đột nhiên liền yên định.

Đổng Ngọc nắm tay ta và dắt ta lên kiệu hoa.

Đổng phủ mới xây chỉ cách Lâm phủ hai con phố.

Rất thuận tiện cho ta trở về nhà họ Lâm.

Ta không nhìn thấy gì nên chỉ có thể để Đổng Ngọc dẫn ta bái lạy trời đất.

"Nghi lễ hoàn thành, đưa vào động phòng."

Ta biết chàng phải ở bên ngoài tiếp khách, liền thích ý nằm trên giường nhỏ chuẩn bị ngủ một giấc.

Dù sao ở một mình có chút nhàm chán.

Và hôm nay ta cũng dậy hơi sớm.

"Heo nhỏ lười biếng, mau dậy đi."

Vừa mở mắt ra, ta đã thấy khuôn mặt của Đổng Ngọc ở rất gần ta.

Chàng ấy đang véo má ta,

"Chu Thúy Hoa, đêm tân hôn nàng nỡ lòng nào bỏ chú rể một mình hả?"

Trên người chàng có chút mùi rượu, tính trẻ con vào giờ khắc này lộ ra không sót một chút nào.

"Vậy chàng có thể bỏ tân nương ngồi đây một mình cả buổi!"

Ngủ cả buổi!

"Đó là phu quân có lỗi với nương tử nương tử, xin lỗi nương tử ạ."

Ta đẩy nhẹ chàng ra: "Chàng uống nhiều lắm à?"

"Không, chỉ một chút thôi. Ta vẫn chờ đêm xuân một lần."

Dứt lời, chàng thu hẹp khoảng cách giữa chúng ta.

Hơi thở từ miệng chàng bị truyền đến miệng ta.

"Rượu có ngon không?"

Chàng mỉm cười có chút ranh mãnh.

"Có chút cay, lần sau hai ta cùng uống đi."

"Được."

Ta lấy khăn tay hình uyên ương từ trong tay áo ra:"Đây là tín vật thêu tặng chàng."

"Haha ~ Uyên ương à, ta rất thích."

"Ta còn tưởng rằng chàng sẽ nói là con vịt."

"Thật tốt khi chàng biết."

"..."

Màn giường buông xuống, quần áo đỏ rơi xuống đất, bạch ngọc trong sáng.

Sau đó tất cả chỉ là mật ngữ ở khuê phòng.

Cùng âm thanh đung đưa.
Bình Luận (0)
Comment