Nhật Ký Cướp Hôn

Chương 2

Cho đến lúc xe của Cá Voi rời khỏi tầm mắt, tôi mới phát hiện chân mình đã bị muỗi đốt mấy nốt.

“Shit!” Tôi vỗ đùi một cái, quay người đi mua Six God.

Tạp hóa nhỏ của tiểu khu thật sự rất xập xệ, quầy bán hàng chỉ to bằng bàn tay, chủ yếu toàn bán thuốc lá và rượu, ngoài cửa còn có một cái tủ lạnh cũ, mấy ông lão tay cầm quạt đang ngồi đó vừa hóng mát vừa tán gẫu.

Ông chủ c ởi trần vất vả mãi mới lấy ra một chai nước hoa từ dưới tủ, tôi đưa tay cầm lấy, ánh mắt lại dừng trên chỗ bày rượu.

Mẹ nó, lớn đến tuổi này rồi tôi còn chưa từng uống rượu trắng đâu, hay là nhân dịp đêm nay đau lòng thì thử một chút nhỉ?

“Ông chủ, cho một chai Ngũ Lương.” Tôi nói, sau đó tôi còn mua thêm cây kem.

Vấn đề là trên người tôi ngoại trừ điện thoại thì nửa xu tiền cũng không có. Có điều ông chủ nói đây không phải vấn đề, bởi vì mọi người đều sống trong một tiểu khu, độ nhận diện của tôi lại cao như vậy, cứ ghi sổ trước, ngày mai đến trả cũng được. Tôi vui vẻ gật đầu cảm ơn.

Tôi buộc lại dây lưng áo ngủ, đá viên sỏi nhỏ trong dép lê, một tay cầm chai rượu, một tay cầm lọ nước hoa, miệng còn ngậm cây kem, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mấy ông lão, thản nhiên đi về phía nhà trọ. Đi được nửa đường tôi lại quay lại, nghiêm túc bước về phía cửa lớn của tiểu khu.

Tôi mới không muốn bị Hàn Khanh xem thường đâu, đêm nay một mình tôi cô đơn với trăng sáng đi.

Ra khỏi tiểu khu không xa, điện thoại tôi bắt đầu quỷ khóc sói gào.

Bởi vì âm thanh quá mức thê lương k hủng bố nên tôi không thể không dừng lại nhận điện thoại.

Vừa khéo đi đến quảng trường mà người cao tuổi hay tập thể dục thì tôi tìm thấy một góc của chỗ này có một đôi vợ chồng già tán gẫu xong chuẩn bị rời đi.

Tôi ngồi xuống ghế đá, đặt đồ trong tay mình lên bàn, sau đó vừa ăn kem, ngắm mấy bác gái đang tập nhảy quảng trường ở xa xa vừa nghe tiếng la hét từ bên kia điện thoại.

“Phỉ Phỉ vừa nói chuyện của mày cho tao rồi. Không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao, không phải chỉ là năm năm sao, có phải chuyện gì lớn đâu, ai mà không có lúc bị lừa chứ? Còn nữa, mày vẫn còn coi trọng cái tên bị con yêu nghiệt Bùi Na đó nhúng chàm sao? Mày cứ coi nó như cái rắm, phóng ra đi.”

Đây đương nhiên là giọng nói của Hàn Khanh, chỉ nghe thấy cô ấy tiếp tục như không có chuyện gì mà nói: “Phóng xong rồi thì mau quay về. Đúng rồi, nhân tiện mua cho tao lọ kem phục hồi. Mẹ nó, thế mà wax lông bị dị ứng rồi! Đây là cửa hàng uy tín cái mẹ gì, còn có vương miện nữa chứ, bà đây muốn đánh giá kém!”

Tôi đổ mồ hôi, người phụ nữ này còn tức giận hơn cả tôi.


Sau đó là Đường Phỉ, cô ấy nói: “Đúng là Cá Voi đẹp trai, nhưng anh ta lăn lộn trong giới giải trí với Bùi Na, học xấu cũng là chuyện sớm muộn. Diệp Tử, mày nên cảm thấy may mắn không phải sau khi kết hôn mới phát hiện anh ta ngoại tình. Bây giờ mày mới hai mươi lăm, là một người phụ nữ trưởng thành, bộ dạng lại xinh đẹp như hoa, tùy tiện đi dạo phố một vòng, người theo đuổi mày phải xếp thành hàng, có khối người điều kiện tốt hơn anh ta…”

Tôi đỡ trán, người phụ nữ này vẫn nói nhiều như thế.

Sau đó chính là Phùng đại thiếu gia, đề-xi-ben cao vô cùng: “Diệp Tử, tôi biết hết rồi, nói với anh đây một tiếng, anh đây lập tức tìm người phế con tiện nhân kia! Không phải chỉ là một con hát sao, dám cướp đàn ông của người phụ nữ của tôi, cô ta đúng là chán sống rồi…”

Tôi vội vàng ngắt lời cậu ta: “Phùng thiếu, ông đừng kích động, dù sao người ta cũng là Ảnh hậu, bây giờ đang cực hot, ông ra tay không tiện, lại còn bị ảnh hưởng xấu. Nếu thật sự muốn tôi hết giận thì ông thay tôi đánh Cá Voi một trận ra trò, không được đánh trước mặt tôi, tôi sẽ đau lòng. Nhưng không đánh thì tôi không nuốt trôi cục tức này!”

“Vậy thì không được.” Cậu ta cự tuyệt như chém đinh chặt sắt: “Cá Voi đẹp trai, đánh hỏng rồi tôi cũng đau lòng.”

Tôi sớm biết thằng nhóc này vẫn chưa dứt được tình cảm với Cá Voi, có điều bây giờ tôi nguyện ý thà rằng Cá Voi đi theo cậu ta cũng không muốn Cá Voi bị Bùi Na chiếm mất.

“Tôi biết bây giờ trong lòng bà đang rất khó chịu, hay là thế này đi, tôi gọi cho bà mấy anh đẹp trai tới giải sầu, nói không chừng ngày mai là có thể quên Cá Voi.”

“Ông đi chết đi, tình cảm năm năm, nói quên là quên, ông cho rằng đang chơi trò mất trí nhớ sao.” Tôi tức giận.

Cậu ta thở dài một hơi, dường như cũng không biết làm sao: “Ai mà không bị cắm sừng chứ, bị cắm sừng thêm vài lần là quen thôi. Diệp Tử, bà đừng quá buồn nữa. Thất tình thôi mà, dần dần rồi cũng qua thôi. Không phải còn tôi luôn ở bên bà sao, anh ta không cần bà, tôi cần bà.”

Tôi thầm nói, cậu song tính luyến ái thì giỏi rồi.

Nhưng trong lòng tôi vẫn dâng lên sự cảm động nhàn nhạt. Từ nhỏ đến lớn đã nhiều năm như vậy, chỉ có Phùng Bác vĩnh viễn đứng về phía tôi, đúng là anh em thân thiết.

Sau đó tôi lại nhận vài cuộc điện thoại, trong lúc đó lại bị muỗi đốt vài nốt lên tay.

Tôi lập tức giận, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, không phải chỉ là không có người yêu thôi sao, mẹ nó bây giờ ngay cả muỗi cũng bắt bắt nạt tôi!

Đặt điện thoại lên bàn, tôi bắt đầu thoa nước hoa lên người.

Chỉ thoa được một chút tôi đã không chịu nổi, mùi này vừa nồng vừa gay mũi. Vì thế tôi mở chai rượu, hy vọng mùi rượu có thể át đi cái mùi khó ngửi này. Tôi đưa mũi qua, mùi rượu này rất thật, chắc là không phải rượu giả, tôi nghĩ vậy, ngửa cổ lên uống một hớp.

Cảm giác nóng rát đốt từ miệng đến dạ dày. Một ngụm này lấy dũng khí, thế mà tôi uống hết nửa chai. Lau miệng một cái, tôi lập tức cảm thấy bản thân cũng là nữ trung hào kiệt!


Có điều rất nhanh sau khi cỗ nhiệt nóng rực kia bốc lên, tôi cảm thấy giống như thất khiếu sắp nóng đến bốc hỏa rồi, đầu óc cũng vì vậy mà trở nên hỗn độn.

Quả nhiên rượu trắng rất mạnh, người uống hai chai bia đã say như tôi hôm nay đúng là dùng cả sinh mệnh để uống rượu mà. Tôi ngửa đầu, lại dốc vào miệng hai ngụm, nước mắt lẳng lặng chạy dọc theo gò má.

Nghĩ đến Cá Voi, tim tôi lại bắt đầu rỉ máu.

Hai tháng trước, cũng tại quảng trường này, cũng vào thời khắc này, Cá Voi không hề báo trước mà cầu hôn tôi, nói rằng hy vọng năm mươi năm sau anh ta vẫn còn có thể dắt tôi đến đây, run rẩy nhảy quảng trường giữa một nhóm ông lão bà lão.

Tôi cảm động đến rơi nước mắt, gật đầu đồng ý. Anh ta vui sướng ôm lấy tôi, nói chờ anh về nước chúng ta sẽ đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, được không. Tôi nói, được.

Anh ta ngẩng đầu nhìn trời đêm, ánh mắt trong suốt hiện rõ tia vui sướng, sau đó anh ta cúi đầu nói với tôi, chúng ta tổ chức hôn lễ vào giữa tháng tám được không, mặc dù có chút vội nhưng Trung thu là ngày lành, đoàn tụ sum vầy, trăm năm hòa hợp, anh ta muốn để tất cả thân thích và bạn bè chứng kiến chúng tôi ở bên nhau.

Tôi nói được, màn đêm đẹp như vậy, anh ta chân thành như vậy, tôi có lí do gì mà nói không chứ.

Sau đó anh ta xoay người lên xe, vội vàng lên máy bay bay đến Mỹ. Còn tôi ngu ngốc nhìn bóng lưng anh tuấn của anh ta, trong lòng vui vẻ muốn chết.

Thời gian hai tháng ngắn ngủi, lời hứa tốt đẹp bị hiện thực lạnh lùng đập nát, cái này đặc biệt gọi là thế sự vô thường.

Trong lòng tôi rất khó chịu, khó chịu đến mức muốn chết.

Vậy thì cứ để tôi uống đến chết đi, có lẽ tiêu đề trên báo sáng mai sẽ đăng như thế này: “Phát hiện xác của một người phụ nữ trẻ tuổi ở quảng trường cho người cao tuổi, sau khi khám nghiệm tử thi thì xác định nguyên nhân chết là do ngộ độc rượu”.

Tốt xấu gì tôi cũng được coi là tác giả có sách bán chạy, chắc cũng có không ít độc giả đau lòng nhỉ.

Cá Voi, nếu em chết rồi, liệu anh có rơi nước mắt hay không?

Nghĩ như vậy, tôi bất giác chìm đắm trong buồn đau, hoàn toàn phớt lờ sự thật rằng nồng độ cồn của một chai rượu không đủ khả năng độc chết một người trưởng thành, chỉ là suy nghĩ đó đã tràn ngập trong đầu tôi, tôi cũng chuẩn bị tốt tinh thần trở thành người chiến sĩ một đi không trở lại.

Tôi lại đột nhiên muốn nôn, quả nhiên không thể uống quá nhanh.


Tôi bám vào bàn nôn một lúc lâu, vô thức đưa mắt nhìn xung quanh, nhóm bác gái đã giải tán hết, ồn ào náo nhiệt vừa rồi dần dần trở về yên lặng, đèn ở quảng trường cũng tắt dần, xung quanh là một mảng mờ tối trống trải. Thật ra đèn đường ở góc tôi ngồi vẫn còn sáng, nhưng ánh sáng ảm đạm như tâm trạng hiện tại của tôi vậy, vô cùng thê thảm.

Chỉ còn một mình nhưng tôi không cảm thấy sợ hãi một chút nào, tôi chán chường nằm sấp lên mặt bàn, yên lặng chịu đựng cơn đau như sóng cuộn biển gầm trong dạ dày.

Đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng kêu gào thê thương.

Tôi giật bắn mình, xem ra đúng là nên đổi chuông điện thoại thôi.

“Alo?” Tôi làu bàu.

Bên kia im lặng trong chốc lát, sau đó một giọng nói trầm thấp đầy từ tính truyền đến:

“Diệp Ngưng Tố, sáng mai đi làm sớm một chút, đừng quên báo cáo theo quý cho quản lý bộ phận. Còn nữa, sau này vào cuộc họp sáng, tôi không muốn lại nghe thấy tiếng gặm táo nữa, đừng chống chế, tôi biết là cô…”

Tôi không có ấn tượng gì với giọng nói này, cho nên hỏi lại: “Anh là ai?”

Bên kia dừng lại một chút, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: “Sở Mộ Phàm.”

“Không quen.” Tôi ợ lên hơi rượu, trả lời, sau đó bị mùi từ dạ dày của mình cuộn lên hun cho sống dở chết dở, không nhịn được nữa bèn ném điện thoại sang một bên, lại nôn một trận.

Lần này nôn xong tôi cảm thấy dạ dày dễ chịu hơn nhiều, đầu óc cũng thanh tỉnh không ít.

Lần thanh tỉnh này, tôi lại nghĩ đến chuyện Cá Voi sắp kết hôn với người phụ nữ khác còn tôi thì không có tiền đồ gì, lại không nhịn được mà khóc lên. Vừa khóc còn vừa cảm khái trong lòng, lớn như vậy rồi mới khóc có mấy lần, xem ra lúc này đây, nước mắt đã giữ lâu không rơi xuống định rửa mặt cho tôi đây mà.

Nghe thấy trong điện thoại truyền đến âm thanh ong ong, tôi đưa tai đến gần theo phản xạ.

“Cô đang ở đâu?” Giọng nói truy hỏi đầy lo lắng.

Trong lúc giật mình, thính giác của tôi bị tổn thương nghiêm trọng, thế mà lại nghe ra đó là giọng nói của Cá Voi. Người có nội tâm mạnh mẽ như tôi nhất thời cũng bị đánh bại, không để ý đến mặt mũi trước đó mình cậy mạnh nữa, tôi ôm điện thoại gào khóc: “Cá Voi, anh đừng rời xa em, anh con mẹ nó đừng bỏ em mà…”

“Anh không rời xa em.”

Anh ta thế mà lại nói không bỏ tôi.

Tôi mừng rỡ, vội vàng nói cho anh ta tôi đang ở quảng trường. Nghĩ một lúc lại bổ sung một câu: “Đi qua phố làm đẹp mua một lọ kem phục hồi, Hàn Khanh wax lông bị dị ứng rồi.”

Anh ta im lặng một lúc lâu mới nói một câu: “Được, cô đừng chạy loạn, giờ tôi qua đó.”


“Em sẽ không đi đâu hết, em chờ anh tới.” Tôi sụt sịt.

Cúp điện thoại, tôi lại kích động.

Nhất định là Cá Voi cũng hối hận. Tôi đã nói rồi, chắc chắn anh ấy vẫn còn yêu tôi, chúng tôi bên nhau năm năm trời, lâu như vậy, bền như vậy, cũng không phải đang quay phim truyền hình, sao có thể nói thay lòng là thay lòng chứ.

Đúng thật là đi mòn giày mà không đến, liễu rủ hoa tươi lại thấy làng, tôi nâng chai kính trăng sáng, chào mừng tình yêu tưởng mất đi mà đã tìm lại được. Tâm trạng tốt lên thì uống rượu cũng nhanh hơn nhiều.

Lúc này uống rượu không nôn, rất nhanh tôi đã uống đến mức triệt để mất ý thức…

Lúc tỉnh lại, đầu tôi đau như sắp nứt ra, tôi bóp đầu, gian nan ngồi dậy.

Híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời độc ác chứng tỏ bây giờ đã là giữa trưa. Tôi ngạc nhiên nhìn phòng ngủ quen thuộc, không phản ứng lại kịp đã xảy ra chuyện gì.

Một tia sét đột nhiên nổ tung trong đầu tôi, tôi vội vàng nhảy dựng lên, hét lớn: “Muộn làm rồi!”

Tiếng hét đó rất nhanh đã phải dừng lại, bởi vì trong miệng tôi bốc lên một mùi nước hoa nồng đậm, tôi ngửi ngửi, xác định đúng là mùi nước hoa.

Ký ức tối qua bắt đầu hiện về, Cá Voi đính hôn với Bùi Na, tôi tát anh ta một bạt tai, rồi tôi uống say, hơn nữa tôi còn nhớ rõ rượu tôi uống là Ngũ Lương, nhưng sao trong miệng lại toàn mùi nước hoa?

Lẽ nào tôi uống nhầm nước hoa chứ không phải rượu?

Không đúng nha, nếu tôi uống nước hoa thì sao lại say được?

Nhưng bây giờ chuyện này hoàn toàn không phải trọng điểm!

Tôi vội vàng tìm điện thoại, mới sáng thứ hai đã trốn làm, đây chính là tiết tấu sắp bị sa thải nha!

Vất vả lắm mới tìm được việc, không thể lại bị mất việc nữa được, bằng không mẹ già nhà tôi lại cằn nhằn tôi mãi không kiếm được công việc tử tế. Có trời mới biết bây giờ tìm được việc khó như thế nào.

Mẹ tôi cũng thật là, rõ ràng biết tôi không thích cuộc sống đi làm văn phòng sáng chín chiều năm mà vẫn ép tôi ngoan ngoãn đi làm. Làm một nhà văn tự do không phải rất tốt sao, có thể hoàn toàn quản lý thời gian của mình, muốn bao nhiêu tự do có bấy nhiêu, còn không phải để ý sắc mặt của cấp trên.

Đương nhiên, lúc tôi nhây bản thảo, chắc chắn biên tập còn kh ủng bố hơn cả ông chủ.

Bên kia điện thoại vang lên từng tiếng “tút”, lòng tôi cũng kinh sợ theo từng cơn.

Bình Luận (0)
Comment