Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-Fan

Chương 13

Tina lập tức gọi điện thoại cho Đàm Linh, bất kể thế nào thì việc giải quyết ngay chuyện của Đàm Linh khá quan trọng.

"Alo?" Đàm Linh nhanh chóng nghe máy.

"Cô Đàm, là tôi, Tina."

"Tại sao lại là cô?" Đàm Linh nói: "Kỷ Sơn Dã nói cho cô à? Anh ta đâu? Vì sao anh ta không nghe điện thoại của tôi?"

"Cô Đàm, cô đừng nóng." Tina: "Đúng là anh Kỷ có tìm tôi nói với cô vài việc."

"Việc gì?"

"Không có gì, chỉ chút việc nhỏ thôi. Hi vọng cô Đàm đừng quấy rầy anh Kỷ, cũng hi vọng sau này cô đừng liên hệ với anh ấy nữa." Cô ấy nói: "Dù sao, ngày ngày cô gọi điện thoại, nhắn tin như vậy sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của anh ấy."

Đàm Linh cười giễu: "Vì sao? Muốn đuổi tôi là có thể đuổi được à?"

Tina: "Nếu như cô cứ cố chấp thì chúng tôi chỉ có thể chọn cách báo cảnh sát thôi."

"Các người dám đi báo cảnh sát?" Đàm Linh: "Cô không sợ tôi nói sự thật với cảnh sát à? Không sợ tôi nói với người khác Kỷ Sơn Dã là gay sao?"

Tina nói: "Không sao, cô muốn thì cứ nói."

Đàm Linh sững sờ, Tina lại nói thêm: "Có điều cô phải suy nghĩ cho kỹ, một khi nói ra thì không có cơ hội quay đầu lại nữa."

"Ý cô là sao?" Đọc Full Tại truyenggg.com

"Chuyện cô và Chung Viễn lén lút yêu đương, mọi người không biết nhỉ?"

"Cô tưởng tôi sợ chuyện này à?"

"Cô không sợ nhưng hẳn là Chung Viễn sẽ sợ. Hơn nữa chuyện cô làm tình nhân của giám đốc Trần, hẳn là mọi người cũng không biết ha? Tôi nói cũng không sao?"

Một sự yên lặng như chết chóc, Đàm Linh nghiến răng nghiến lợi: "Sao cô biết được?!"

"Tôi còn biết rất nhiều chuyện." Tina nói: "Một số chuyện khi cô học cấp ba, tôi cũng biết, chứng cứ đều trong tay tôi, chỉ là trước đó nghĩ đến hợp đồng giữa cô và Kỷ Sơn Dã nên không nói ra mà thôi."

"Có một việc nói ra thì không chỉ đơn giản là truyền thông săm soi đâu. Nếu mà ầm ĩ tới đồn cảnh sát thì cô cảm thấy liệu cô sẽ không sao thật không?"

Đàm Linh: "Cô dám?"

"Tôi chẳng có gì không dám cả, giờ đã ầm ĩ đến độ này rồi."

Đàm Linh lại yên lặng, sau đó cô ta nói: "Rốt cuộc cô muốn thế nào?"

Tina nói: "Tôi đã nói trước đó, đừng quấy rầy Kỷ Sơn Dã, cũng đừng liên lạc với anh ấy nữa. Chuyện của hai người đã kết thúc lâu rồi, đắc tội với anh ấy không có gì tốt cho cô cả."

"Cô đã lấy đủ nhiều lợi ích từ Kỷ Sơn Dã rồi, đừng tham lam quá. Dù gì hai bên đã hợp tác một thời gian, dễ hợp dễ tan đi."

Cho dù Đàm Linh có không cam lòng nhưng vẫn hiểu rõ cái gì mới là lựa chọn đúng đắn nhất, thế nên cô ta đành nói: "Được, sau này tôi sẽ không quấy rầy anh ta nữa."

"Vậy sau này phiền cô Đàm đừng nhắc đến Kỷ Sơn Dã trước công chúng, cũng đừng cọ nhiệt nữa, được không?"

"Được." Đàm Linh cố nín nhịn.

"Vậy không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp đây, hi vọng cô Đàm tuân thủ lời hứa." Tina nói.

Đàm Linh nghiến răng nghiến lợi nhưng cô ta phải thừa nhận, từ đầu đến cuối, mình đều bị Kỷ Sơn Dã khống chế trong lòng bàn tay, thậm chí đến nói chuyện cũng không xuất hiện mà để Tina ra mặt.

Trước đó, dù anh đã đồng ý với yêu cầu của cô ta, công khai yêu đương nhưng mỗi lần khi ăn cơm, Kỷ Sơn Dã gần như không nói lời nào, cũng không để cô ta nhúng tay vào chuyện của mình. Anh giữ được giới hạn không quen với cô ta một cách hoàn mỹ.

Đàm Linh không quan tâm Kỷ Sơn Dã có phải gay thật hay không, dù rằng anh có gay thật thì cô ta cũng sẽ nghĩ cách để bẻ thẳng lại.

Trong giới có vô số người ngấp nghé địa vị và tài nguyên của Kỷ Sơn Dã, mơ mộng hão huyền có thể lôi kéo quan hệ với anh, chen chân bám vào được. Trước kia Kỷ Sơn Dã du học ở đại học tài chính hàng đầu thế giới, cho dù không làm diễn viên thì chỉ dựa vào mối quan hệ và tài nguyên, địa vị trong giới tài chính của anh cũng đã đủ khiến người khác khiếp sợ.

Kỷ Sơn Dã là khúc xương khó gặm, Đàm Linh vốn muốn nhân cơ hội để bồi dưỡng tình cảm với Kỷ Sơn Dã, trở thành người yêu thật sự nhưng thực tế chứng minh, cô ta đã nghĩ sai rồi.

Dù cô ta có cởi hết đồ trước mặt anh thì Kỷ Sơn Dã chỉ hờ hững liếc cô ta một cái, sau đó từ từ mặc lại quần áo cho cô ta, nói với cô ta rằng, đừng để bị lạnh, sau đó lại phái cấp dưới đưa cô ta về.

Trông anh thật sự không hề có hứng thú với phụ nữ, Đàm Linh chỉ đành cắn răng nuốt vào trong bụng.

Như anh đã nói, dù vào lúc nào thì người thua vẫn chỉ là cô ta mà thôi.

3.

Lâm Ngư làm ở đoàn làm phim khá thuận lợi.

Bởi vì bận mà cậu không để ý quá nhiều chuyện. Một ngày hai mươi tư tiếng đồng hồ thì gần như đến mười sáu tiếng, Lâm Ngư đều trải qua trong phòng trang điểm. Cậu vốn cảm thấy, có Kỷ Sơn Dã ở đó, nhất định cậu sẽ trở nên cực kỳ sốt ruột. Nhưng vài ngày qua đi, Lâm Ngư lại không cảm thấy có chuyện gì cả, không có cơn ác mộng khủng bố, cũng không nhớ đến quá khứ máu chảy đầm đìa mà trái lại yên ổn đến không ngờ.

Từ hôm nói chuyện trong phòng trang điểm xong, cậu và Kỷ Sơn Dã chưa từng gặp mặt riêng, cũng không nói chuyện mấy. Có điều, thỉnh thoảng Kỷ Sơn Dã gặp cậu sẽ gật đầu coi như chào hỏi. Lâm Ngư hơi bất ngờ, có điều ngẫm lại, Kỷ Sơn Dã có vẻ rất gần gũi với mỗi nhân viên, vì thế lúc gặp mặt cậu đều kính cẩn gật đầu với anh.

Ngoại trừ chuyện đó thì hiện tại bọn họ chưa từng cùng xuất hiện vì lý do khác.

Đây đã là trạng thái lý tưởng nhất mà Lâm Ngư hi vọng xa vời rồi, cậu không mong những thứ khác, chỉ thầm nghĩ yên ổn làm xong việc của mình, bình thản vượt qua ba tháng này là được.

Chỉ tiếc, tuần thứ hai sau khi vào đoàn làm phim, Lâm Ngư đã gặp phải chuyện phiền lòng nhất.

Không thấy vòng cổ của cậu nữa. Đọc Full Tại truyenggg.com

Thật ra đó chỉ là một chiếc vòng cổ rất bình thường, kiểu dây xích mảnh bằng bạc với mặt là viên bi màu xanh da trời. Viên bi là món đồ chơi từ khi còn bé của cậu, cậu nhờ người ta nạm một tầng lưới chỉ bạc bao ngoài viên bi đó để xâu vòng, xuyên dây xích qua rồi đeo lên cổ. Cậu đã đeo nó hơn mười năm, ngay cả lúc tắm rửa đều chưa từng tháo xuống.

Viên bi đó rất quan trọng đối với Lâm Ngư, quan trọng đến độ không có nó, Lâm Ngư sẽ không cách nào ngủ được. Trình tự cuối cùng trước khi ngủ, cậu luôn phải sờ vào viên bi đó. Bác sĩ tâm lý ở trường nói đó là vật trấn an cậu.

Lâm Ngư không biết cái gì gọi là vật trấn an, cậu chỉ biết viên bi đó rất quan trọng với mình. Vì sao quan trọng đến vậy, Lâm Ngư không thể nói rõ. Khi còn bé, cậu không cẩn thận nuốt phải viên bi đó, nghẹn trong cổ họng, làm thế nào đều không nhổ ra được. Cậu đỏ mặt, muốn nói chuyện cũng không nói nên lời, chỉ không ngừng rơi nước mắt.

Mẹ cậu là người đầu tiên phát hiện khác thường, vội vàng dẫn cậu tới bệnh viện. Ngoài trời tuyết rơi nhiều, không bắt được xe, trên đường không có người. Mẹ gấp đến độ khóc lên, ôm cậu chạy trong cơn tuyết lớn, chật vật đưa cậu tới bệnh viện mới có thể lấy viên bi ra.

Lúc trở lại, Lâm Ngư nắm chặt viên bi kia, nhỏ giọng nói với mẹ là cậu xin lỗi.

Mẹ ôm chặt cậu nói, không sao rồi.

Về đến nhà, bố uống say đến độ không biết trời đất nằm trên ghế sofa, trách móc hỏi sao giờ mẹ mới về, giục giã mẹ mau chóng hầu ông ta đi tắm. Mẹ kể chuyện đi bệnh viện, bố lạnh nhạt nhìn về phía cậu nói ồm ồm, ranh con, đã biết tiêu tiền của ông ta rồi, thật đúng là thứ lỗ vốn.

Ông ta lại lấy gậy, mẹ ngăn ông ta lại, bảo vệ Lâm Ngư.

Lâm Ngư được mẹ ôm vào lòng, chỉ yên lặng nắm chặt viên bi. Sau đó, cậu cứ thế giữ nó lại.

Giống như chỉ khi viên bi ở đó, Lâm Ngư mới có thể tin tưởng chính mình đã từng thực sự được yêu thương, cũng thực sự được người bảo vệ.

Nhưng đến giờ, Lâm Ngư không tìm thấy viên bi đó nữa. Rõ ràng tối qua, trước khi ngủ, cậu còn vuốt v3 chiếc vòng cổ, sao đến chiều nay đã không thấy vòng đeo trên cổ?

Bình Luận (0)
Comment