Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-Fan

Chương 22

10.

Lần trước Lâm Ngư nhận được điện thoại từ nhà tù là vào năm năm trước.

Lúc ấy, cậu còn đang học lớp mười hai, ban đầu quản giáo của nhà tù gọi điện thoại cho bà ngoại nhưng thính lực của ngoại không tốt, nói chuyện nhả chữ không rõ lắm. Cho nên đến tận khi cúp điện thoại, ngoại vẫn không biết rốt cuộc là có chuyện gì.

Lâm Ngư không có điện thoại, bọn họ gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp cậu, chủ nhiệm lớp cậu nghe máy nên sau đó lúc lên lớp, thầy ấy đã gọi cậu ra ngoài, cậu đứng ngoài hành lang nghe điện thoại.

Lâm Ngư im lặng rất lâu mới đặt điện thoại bên tai, đáp lại tiếng "Alo".

"Cháu là con trai của Lâm Tố Chứng đúng không?"

Lâm Ngư cố nén cảm xúc chực trào trong lòng, giọng điệu không tốt lắm: "Có chuyện gì thì chú nói thẳng đi."

"Là thế này, gần đây trong tù có tổ chức liên hoan tết Dương lịch, sau buổi liên hoan sẽ có thời gian thăm cho người nhà. Biểu hiện của bố cháu trong tù đợt này rất tốt, ông ấy muốn gặp cháu, cháu xem cháu có thể tới đây một chuyến không?"

Lâm Ngư nói: "Không thể. Còn chuyện gì khác nữa không?"

Quản giáo nói: "Nếu như vì vấn đề thời gian thì chúng tôi có thể bàn lại với bố cháu, cháu yên tâm đi."

"Còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì tôi cúp máy đây."

Quản giáo nói: "Là thế này. Từ lúc bố cháu vào tù đến giờ chưa từng có người đến thăm, tôi cảm thấy đã nhiều năm rồi, bố cháu ở trong tù cũng có biểu hiện tích cực, không còn giống trong nhận thức của cháu khi trước nữa, cháu có muốn cân nhắc lần nữa không?"

Lâm Ngư hít sâu: "Tôi sẽ không cân nhắc, tôi ước gì ông ta chết trong tù."

"Tôi không có bố."

"Sau này các người đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, cũng đừng quấy rầy bà ngoại tôi nữa. Cám ơn."

Nói xong, Lâm Ngư lập tức cúp điện thoại, quản giáo cũng không gọi lại nữa.

Cậu không nghe thêm bất cứ tin tức gì về bố nữa, từ khi ông ta vào tù, Lâm Ngư đã coi như ông ta đã chết, cậu không còn muốn nghĩ đến người này lần nào nữa.

Nhưng không ngờ, năm năm sau, vào tháng thứ hai ở đoàn làm phim, cậu lần nữa nhận được điện thoại liên quan đến bố.

Người gọi điện tới là luật sư Trương Trọng phụ trách vụ kiện của bố cậu - Lâm Tố Chứng năm đó. Lâm Ngư không nhớ quá rõ ký ức về khoảng thời gian trước kia, chú ấy báo tên một lúc mà Lâm Ngư vẫn chưa nhớ ra được chú ấy là ai.

Trương Trọng nói: "Chú có chuyện rất quan trọng phải nói với cháu, về bố cháu."

Lâm Ngư đựng dựa vào bàn trang điểm, cậu vừa trang điểm xong cho Kỷ Sơn Dã, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Theo bản năng, cậu cực kỳ không muốn nghe, bởi vì cậu có thể linh cảm được đại khái đây không phải tin tốt gì.

Vì sao việc kia đã kết thúc nhiều năm rồi, vì sao ông ta đã đi tù rồi vẫn có những chuyện không ngừng cuốn lấy cậu. Cậu dốc sức liều mạng muốn bỏ xuống tất thảy, sải bước tiến về phía trước nhưng dù thế nào vẫn sẽ có quá khứ kéo cậu về sau.

Có điều, Trương Trọng không biết suy nghĩ trong lòng cậu, chú ấy kiên trì nói tiếp: "Thời gian trước chú có nghe ngóng, bố cháu từng đệ đơn xin giảm án với phía nhà tù, cháu có biết không?"

Lâm Ngư nói: "Cháu không biết."

Trương Trọng nói: "Mấy năm rồi, bố cháu không những biểu hiện trong tù rất tốt, có nhiều lần còn lập công, đã được giảm án ba năm rồi. Lần này, ông ta tố cáo một nhóm buôn lậu thuốc phiện rất lớn trong tù, lần nữa đệ đơn xin giảm án."

"Nếu lần này mà xin giảm án thành công, khả năng ba năm sau ông ta sẽ ra tù."

Chú ấy nói xong, trong điện thoại là một quãng yên tĩnh thật dài, Trương Trọng chỉ có thể nghe tiếng hít thở khẽ của Lâm Ngư.

Một lúc sau, Lâm Ngư hỏi chú ấy: "Chú chắc chắn không?"

Trương Trọng nói: "Nếu xin giảm án thành công thì khả năng cao là thế đó." Chú ấy nói thêm: "Nếu như cháu không muốn thì chúng ta có thể đệ đơn kiện lần nữa."

Lần nữa chú ấy lại không đợi được Lâm Ngư trả lời, bèn gọi cậu vài tiếng, Lâm Ngư mới nói: "Chú đợi cháu bình tĩnh chút."

"Lát nữa cháu gọi điện thoại lại cho chú." Điện thoại bị cúp.

Lâm Ngư dựa vào sau bàn, cảm giác sức lực của bản thân bị rút sạch. Điện thoại trượt khỏi tay, rơi mạnh xuống sàn, màn hình vỡ chia năm xẻ bảy nhưng cậu không có tâm trạng đi lo chuyện này, chỉ nhìn chằm chằm vào vách tường màu trắng trong phòng một cách trống rỗng.

Thở ra không ra hơi, hoảng hốt đến độ chỉ có thể túm chặt lấy mép bàn, trước mắt biến thành màu đen, cảm giác váng đầu hoa mắt ấy lại tới, Lâm Ngư phải ra sức bám lấy thứ gì đó bên cạnh mới không ngã xuống.

Cậu biết hẳn là mình lại phát bệnh rồi, những ký ức điên cuồng kia lại như thủy triều ồ ạt tràn vào đầu óc cậu, hình ảnh máu tươi đầm đìa, bị bố tàn nhẫn giẫm trên đất, cùng với tiếng mẹ gào khóc. Lâm Ngư hít thở dồn dập, cảm giác càng lúc càng không thể khống chế được bản thân nữa.

Cửa ra vào có tiếng động rất khẽ, Lâm Ngư lại như gặp phải thứ gì đó cực kỳ kinh khủng. Cậu há miệng thở dốc, thấy người đứng bên cửa là Kỷ Sơn Dã, thoáng cái cậu tưởng như mình quay về quá khứ.

"Đừng đến đây, anh cút mau!" Lâm Ngư hoảng sợ không ngừng lùi về đằng sau, đồ trên bàn rơi ào ào xuống đất.

Kỷ Sơn Dã sững sờ, đi theo sau vài bước còn có cả Chu Chi Tường và người phụ trách trang phục. Bọn họ không nghe được tiếng động trong phòng, còn đang bàn bạc chi tiết về hoạt động. Kỷ Sơn Dã nhìn Lâm Ngữ luống cuống lộn xộn bèn quay lại nhẹ nhàng chắn người trước cửa ra vào phòng trang điểm, nói: "Hai người đi ra ngoài một lát đã."

"Dạ?" Chu Chi Tường không hiểu.

"Cứ đi ra ngoài ngồi vào xe bảo mẫu một lát, nghỉ ngơi đi."

Chu Chi Tường vẫn không hiểu ra sao.

Người phụ trách trang phục phản ứng kịp trước, bèn kéo cánh tay Chu Chi Tường về sau: "Dạ, vậy bọn em nghỉ ngơi. Anh cần bọn em qua thì gọi điện là được."

Lúc đi, Chu Chi Tường còn nhỏ giọng nói thầm với cô ấy: "Anh Kỷ... sao chúng ta phải đi thế?"

"Còn hỏi chuyện gì à? Không biết thì mau đi đi, biết quá nhiều không tốt với anh đâu."

Chu Chi Tường: "Sao tôi có cảm giác cô biết vậy?"

"Dù sao thì cũng biết hơn anh."

Bóng lưng hai người họ biến mất ở góc quanh, cửa phòng trang điểm đóng lại. Kỷ Sơn Dã khóa cửa, anh đứng ở cửa ra vào, nhìn Lâm Ngư, nhẹ nhàng nói: "Giờ yên tĩnh lại có đỡ hơn chút nào không?"

Lâm Ngư vẫn có vẻ cực kỳ khủng hoảng, đồ đạc trên bàn ngả nghiêng tán loạn, cọ trang điểm rơi bên chân Kỷ Sơn Dã, anh vừa nhặt lên đi về phía trước, Lâm Ngư lại cuống cuồng sợ hãi lùi về sau, núp trong góc phòng, gào lên: "Anh đừng đến đây! Anh cút mau!"

Kỷ Sơn Dã dừng bước: "Không sao, tôi không qua."

Anh cảm thấy kỳ lạ: "Cậu làm sao thế?"

Lâm Ngư chỉ cúi đầu ôm mặt, giọng nói run lên: "Anh cút đi!"

Kỷ Sơn Dã: "Có phải tôi làm chuyện gì khiến cậu khó chịu không?"

Anh có thể cảm nhận được Lâm Ngư đang khóc nhưng không biết vì sao cậu khóc, cũng không rõ vì sao đột nhiên cậu nhìn thấy anh mà cảm xúc lại kích động đến vậy.

"Anh cút ngay!" Lâm Ngư không dám mở mắt, cậu sợ hãi đến độ cả người run rẩy.

Kỷ Sơn Dã bước nhẹ đến bên cậu, anh nắm chặt cổ tay Lâm Ngư rồi khẽ kéo ra, cổ tay cậu rất mảnh, giống như người ốm liệt giường một thời gian dài. Anh không để ý Lâm Ngư giãy giụa, kéo tay che mặt cậu ra thì thấy Lâm Ngư khóc đến nỗi mắt sưng đỏ cả lên.

"Có người bắt nạt cậu à?" Kỷ Sơn Dã nói.

Bình Luận (0)
Comment