Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-Fan

Chương 33

Chu Chi Tường khởi động xe, vừa đánh tay lái vừa nói với cậu: "Anh Kỷ đột ngột bị thương, mấy hôm nay bận quá, phải xử lý rất nhiều việc, không có thời gian đi thăm cậu, xin lỗi nhé."

"Không sao." Lâm Ngư xua tay.

"Trái lại còn phiền cậu lái xe đưa tôi đi."

Chu Chi Tường cười vui vẻ, nói: "Khách sáo gì chứ? Chỉ dựa vào việc cậu cứu Kỷ Sơn Dã, tôi còn phải gọi cậu vài tiếng anh ấy chứ. Cậu muốn tôi làm gì, tôi sẽ làm cái đó."

Xe chạy qua một đường giao, Lâm Ngư mở miệng hỏi cậu ấy: "Anh Kỷ đâu? Anh ấy vẫn ở bệnh viện à?"

"Anh ấy à, tối qua anh ấy đã tới đoàn làm phim rồi."

"Nhanh thế? Vết thương của anh ấy đã lành rồi sao?" Lâm Ngư nói.

"Vẫn chưa, còn mấy ngày nữa mới được xuất viện, còn chưa cắt chỉ."

"Thế sao đã làm sớm vậy?"

"Không còn cách nào, anh Kỷ rất kiên quyết. Hơn nữa thời hạn quay xong của đoàn làm phim còn đó, tuy là đạo diễn vốn muốn để anh ấy nghỉ thêm vài ngày nhưng nếu chậm trễ thì e là đoạn sau của bộ phim sẽ khó mà kết thúc tốt đẹp được, đến lúc đó có khi còn ảnh hưởng đến quá trình tuyên truyền và phát sóng nữa."

Trên đường đi, Chu Chi Tường trò chuyện với cậu: "Anh Kỷ không nghe lời khuyên, bảo anh ấy nằm viện thêm mấy hôm nữa dưỡng thương cho khoẻ hẳn đã mà nói sao cũng không chịu."

"Mấy hôm trước, tôi đi hút điếu thuốc, anh Kỷ đã thay quần áo đi ra khỏi bệnh viện, không biết anh ấy đi làm gì, đến tận tối mới về. Chuyện gì quan trọng thế chứ? Vết thương còn chưa lành, mà còn khiến anh ấy rời khỏi giường bệnh đi nữa."

Lâm Ngư nghe mà cảm thấy rất quen. Cậu nghi ngờ ngày mà Chu Chi Tường kể chính là ngày mà Kỷ Sơn Dã đến bệnh viện tìm mình. Nhưng chỉ là nghi ngờ thôi, cậu không dám nghĩ thêm nữa.

"Nhất định là chị Tina đã sắp xếp công việc gì cho anh ấy, anh ấy đã bị thế rồi, chuyện gì mà không để sau khi xuất viện rồi hẵng làm chứ?"

Lâm Ngư cảm thấy rất chột dạ, cứ cúi đầu mãi không nói gì.

Cũng may, sau đó Chu Chi Tường không nhắc chuyện này nữa, cậu ấy chuyển sang trò chuyện với cậu mấy chuyện khác, cuối cùng xe cũng tới đoàn làm phim.

Đến đoàn làm phim, nhịp điệu gần như lập tức nhanh gấp nhiều lần.

Bởi vì đột nhiên tạm thời dừng quay nên việc vặt tồn đọng lại rất nhiều. Mấy ngày nay, mỗi người của đoàn làm phim đều bận rộn không ngừng. Tới nơi, Lâm Ngư mới biết, thực ra tối hôm qua Kỷ Sơn Dã vừa đến đã bắt đầu quay phim rồi.

Lâm Ngư vốn muốn về phòng trang điểm sửa soạn lại đồ đạc của mình nhưng còn chưa kịp sửa soạn thì đã bị nhân viên gọi đi rồi, bảo là sắp quay cảnh sáu mươi tư, bảo cậu mau chóng tới hiện trường trang điểm cho Kỷ Sơn Dã.

Lâm Ngư cầm túi trang điểm qua, đến khi cách hiện trường một đoạn, nhìn thấy đạo diễn và Kỷ Sơn Dã nói chuyện từ đằng xa, cậu thoáng dừng bước rồi lại tiếp tục đi về đằng trước.

Rõ ràng trước đó không lâu còn nói chuyện ở bệnh viện, nhưng sao cậu lại cảm thấy, đã rất lâu bọn họ không gặp rồi, dường như đã cách cả mấy đời rồi.

Cậu đi tới bên cạnh Kỷ Sơn Dã, ngẩng đầu nhìn anh rồi lại nhanh chóng cúi đầu: "Để tôi trang điểm cho anh."

Kỷ Sơn Dã dời mắt từ phía đạo diễn sang người Lâm Ngư, anh hỏi cậu: "Tiểu Chu đưa em tới à?"

"Ừm."

Đạo diễn còn ở bên cạnh, ông ấy chỉ liếc qua Lâm Ngư, rồi tiếp tục thảo luận cách di chuyển trong lúc quay phim với Kỷ Sơn Dã.

Lâm Ngư làm việc như thường lệ, chỉ xuống chiếc ghế bên cạnh: "Anh ngồi trước đã." Cậu tìm dụng cụ.

Kỷ Sơn Dã và đạo diễn đều ngồi xuống, bọn họ vẫn đang trao đổi. Kỷ Sơn Dã nói: "Lúc tới ngã rẽ, tôi sẽ đi chậm hơn chút liệu có tốt hơn không?"

Đạo diễn gật gù: "Tốt hơn đó."

Lâm Ngư hơi khom người, trang điểm cho Kỷ Sơn Dã. Cậu không để ý để cuộc nói chuyện của đạo diễn và Kỷ Sơn Dã lắm, mà dồn toàn bộ sự chú ý vào mặt Kỷ Sơn Dã.

Một lát sau, đạo diễn gọi thêm mấy nhân viên, đi sắp xếp địa điểm quay. Chung quanh khu đất trống chỉ còn lại hai người cậu và Kỷ Sơn Dã. Mà Kỷ Sơn Dã hiếm khi không đọc kịch bản, mà chỉ ngồi tuỳ ý, như đang kiên trì chờ cậu trang điểm cho mình vậy.

Sau khi xuất viện, vì cánh tay còn quấn băng gạc nên Lâm Ngư cố ý mặc thêm áo khoác ngoài. Nhưng tay áo khoác ngoài hơi rộng, cậu không để ý cánh tay quấn băng gạc của mình đã lộ ra trước mắt Kỷ Sơn Dã.

"Đây là chỗ bị thương hôm trước à?" Kỷ Sơn Dã giơ tay nắm lấy cổ tay thon gầy của Lâm Ngư.

Lâm Ngư bị giật mình vì hành động bất ngờ của anh, cậu nhìn cổ tay mình bị Kỷ Sơn Dã nắm lấy, sững sờ không bình tĩnh lại được.

Bàn tay Kỷ Sơn Dã dày rộng, khô ráo lại ấm áp. Lâm Ngư cảm giác phần da tay bị anh nắm lấy cũng theo đó nóng lên.

"Ừm." Cậu khẽ đáp lại một tiếng, liếc nhìn mọi người bận bịu cách đó không xa, lo không cẩn thận sẽ bị người khác nhìn thấy bèn nhanh chóng xoay cổ tay thoát khỏi tay anh, cực kỳ không tự nhiên đưa tay về đằng sau.

Hành động của Lâm Ngư quá cứng nhắc, rất khó mà không khiến người khác nhận ra cậu không thoải mái.

Kỷ Sơn Dã nhìn cậu đặt tay sau lưng vặn ngón tay, không nói gì.

Lâm Ngư làm lơ trái tim đang đập nhanh, lại tiếp tục trang điểm cho Kỷ Sơn Dã như thường.

Có lẽ vì nguyên nhân tâm lý bản thân Lâm Ngư, từ lần trước Kỷ Sơn Dã nói mình thích đàn ông xong, cậu nhìn vào mắt anh cứ thấy hơi không được tự nhiên. Tuy rằng cậu biết Kỷ Sơn Dã túm cổ tay cậu là động tác không thể bình thường hơn nhưng cậu vẫn sẽ hiểu nhầm.

Dù Kỷ Sơn Dã có thích đàn ông thì sẽ không tuỳ tiện thích bừa một người nào đó. Vì lẽ đó, chắc anh cũng sẽ không thích cậu đâu. Cậu cảm giác mình nghĩ quá nhiều, nói ra có khi sẽ đến độ bị fan của Kỷ Sơn Dã mắng là đồ điên mất.

"Có phải em không thích tiếp xúc cơ thể với người khác không?" Kỷ Sơn Dã hỏi cậu.

Tay Lâm Ngư cầm cọ trang điểm hơi khựng lại, cậu cúi đầu nhìn vào mắt Kỷ Sơn Dã rồi nhanh chóng tránh né, làm bộ không quan tâm: "Vẫn ổn."

"Hay là em cảm thấy tôi là gay, bị tôi chạm vào nên không thoải mái?"

Lâm Ngư kinh ngạc nhìn Kỷ Sơn Dã, rồi lại cuống quýt nhìn xung quanh, may mà xung quanh không có ai. Cậu thở phào nhẹ nhõm, cũng không hiểu nổi vì sao Kỷ Sơn Dã lại nói câu này ra dễ dàng thế, cũng không biết sao anh lại đi nói với cậu cái này.

"Tôi không nghĩ vậy."

"Nhưng hình như trước giờ em trang điểm cho tôi đều chưa từng chạm vào da mặt tôi." Kỷ Sơn Dã nói.

Chuyện này là sự thật, chỉ là Lâm Ngư không ngờ Kỷ Sơn Dã sẽ để ý chuyện này. Cậu vẫn quen dùng cọ trang điểm và dụng cụ để trang điểm cho người khác, một là vì sạch sẽ, hai là đúng như Kỷ Sơn Dã nói, cậu không thích tiếp xúc cơ thể với người khác.

Lâm Ngư rất muốn phủ nhận nhưng vẻ mặt cậu đã sớm bán đứng bản thân. Cậu không thể nói dối Kỷ Sơn Dã, bèn tạm thời không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn Kỷ Sơn Dã.

Cậu loáng thoáng cảm thấy Kỷ Sơn Dã có vẻ không vui lắm, không giống vẻ không vui của anh khi ở trong phim nhưng lại không nói rõ được khác biệt ở đâu, nói chung vẫn khiến Lâm Ngư trở nên hơi căng thẳng.

Nhân viên đã bố trí xong địa điểm quay, đạo diễn gọi Kỷ Sơn Dã từ xa, Lâm Ngư mới ý thức được mình vẫn chưa trang điểm xong cho anh bèn cuống quýt lấy cọ trang điểm nhưng Kỷ Sơn Dã chặn tay cậu lại.

"Không cần, để vậy thôi." Kỷ Sơn Dã nói rồi một mình đi về phía đạo diễn.

Lâm Ngư ngắm bóng lưng anh thật lâu, cảm thấy rõ ràng không xảy ra chuyện gì, cũng không biết tại sao cậu cứ có cảm giác mình đã làm sai gì đó.

Bình Luận (0)
Comment