Lâm Ngư nói: "Thực ra em rất thích xem anh đóng phim. Khi trước em xem phim điện ảnh đó của anh thấy diễn cực tốt."
"Phim nào cơ?"
Lâm Ngư nói tên, là bộ phim cậu và đàn anh đi xem khi ở núi Phục Nhai.
Kỷ Sơn Dã bật cười: "Em thích thể loại phim đó à?"
"Cũng được mà." Lâm Ngư tránh ánh mắt anh: "Cảm giác anh diễn tình cảm trong bộ phim đó rất thật."
"Em xem nụ hôn ở đoạn kết phim à?" Kỷ Sơn Dã hỏi cậu.
Tim Lâm Ngư chợt đập nhanh hơn: "Ừm."
Kỷ Sơn Dã cười: "Hình như anh ngửi thấy vị chua." Anh hỏi: "Không phải em đang vòng vo ghen với cô ấy đó chứ?"
"Không có mà." Lâm Ngư phủ nhận.
Kỷ Sơn Dã nói: "Bộ phim đó được quay lâu rồi nhưng vẫn giữ kín chưa chiếu. Anh phải nói trước là, sau khi hẹn hò với em, anh không đóng cảnh hôn với người khác nữa."
Lâm Ngư nghĩ lại cẩn thận khi trước thì hình như là đúng thế thật.
"Em đâu có nói gì." Lâm Ngư nói: "Anh muốn đóng cái gì thì đóng thôi, có là cảnh giường chiếu em cũng không có ý kiến."
Kỷ Sơn Dã đáp: "Yên tâm đi, yêu đương với em rồi, anh không đóng cảnh hôn, cũng sẽ không đóng cảnh giường chiếu đâu."
Lâm Ngư nhìn anh: "Anh không cần phải vậy đâu."
Kỷ Sơn Dã: "Anh đã qua độ tuổi phải diễn mấy phim tình yêu thần tượng kia rồi từ lâu rồi, giờ anh đã hơn ba mươi, con đường diễn xuất đã sớm thay đổi, không có mấy nhà đầu tư tìm anh đóng phim tình cảm nữa."
Lâm Ngư cúi đầu húp cháo, không đáp lời.
Kỷ Sơn Dã nhìn cậu: "Nên là em đồng ý rồi à?"
"Đồng ý cái gì?" Lâm Ngư ngẩng đầu.
"Em nói cái gì ấy hả?" Kỷ Sơn Dã đáp: "Thì quay lại bên anh đó."
"Lúc nào em nói với anh là sẽ quay lại?"
"Thế sao vừa nãy em nói chuyện liên quan đến cảnh hôn nhiều thế?" Kỷ Sơn Dã cười.
"Em đâu có, là tự anh muốn nói." Lâm Ngư giải thích. Cậu quay người vào trong bếp, chột dạ nói: "Em phải ra ngoài, anh về đi."
Lâm Ngư đã quen với việc mỗi ngày Kỷ Sơn Dã sẽ đến nhà mình, hai người cùng ăn bữa sáng rồi. Thậm chí mỗi sáng vừa tỉnh dậy, cậu phải xem điện thoại trước, xem Kỷ Sơn Dã có gửi tin nhắn cho mình hay không.
Chỉ là hôm sau, sáng ra Lâm Ngư tỉnh dậy, vệ sinh cá nhân xong, đợi đến hơn tám giờ mà Kỷ Sơn Dã vẫn chưa đến, cũng không gửi tin nhắn cho cậu.
Lâm Ngư nghĩ có thể anh bị kẹt xe trên đường, cũng có thể đột nhiên có chút việc rồi sẽ tới ngay thôi.
Cậu im lặng ngồi bên bàn ăn đợi, cuối cùng sắp trễ thời gian tới phòng thí nghiệm, Lâm Ngư mới đành từ bỏ, đứng dậy đi ra ngoài.
Cậu nghĩ, nếu giờ Kỷ Sơn Dã tới, cậu vẫn sẽ ăn sáng với anh xong rồi mới đi.
Thế nhưng, Kỷ Sơn Dã vẫn chưa tới.
Lúc ở phòng thí nghiệm, Lâm Ngư vẫn không tài nào yên lòng được. Cậu nghĩ đến mấy lời bên bàn cơm hôm qua, ngờ rằng có phải Kỷ Sơn Dã thấy cậu mãi không đồng ý, cảm thấy mệt mỏi, hết hứng thú với cậu cho nên mới không đến hay không.
Lâm Ngư không muốn nghĩ đến lý do này, nhưng trong đầu cậu lại tuần hoàn vô số lần đáp án này.
Bất cứ người này rơi vào tình huống không nhìn thấy chút tia nắng của tương lai đều sẽ lựa chọn từ bỏ.
Lâm Ngư xem điện thoại vô số lần, Kỷ Sơn Dã không hề gửi tin nhắn nào cả. Cuối cùng Lâm Ngư không nhịn được bèn hỏi: [Anh đang ở đâu?]
Kỷ Sơn Dã vẫn không trả lời cậu.
Đến tối, Lâm Ngư lặng lẽ lau nước mắt, cậu thực sự rất ghét cảm giác bị vứt bỏ này. Thế nhưng cậu có thể trách gì được đây? Vốn chính cậu là người vẫn luôn đẩy Kỷ Sơn Dã ra.
Đến giờ tan làm, Lâm Ngư lại không dằn lòng được đến nhà Kỷ Sơn Dã, nhưng bảo vệ ở đó rất nghiêm ngặt, ngay cả cửa cậu cũng không vào nổi. Gửi tin nhắn cho Kỷ Sơn Dã bảo anh ra cổng mà anh mãi không đáp lời.
Lâm Ngư chỉ đành trở về. Thế nhưng đến khi cậu trở về, ra khỏi thang máy lại thấy Kỷ Sơn Dã đang đứng ở cửa.
Khoảnh khắc ấy, Lâm Ngư sững người đứng trong hành lang, thậm chí còn nghi ngờ rằng người trước mắt là ảo giác của mình.
Có điều chắc là ảo giác không thể cười với cậu như thế.
"Sao thế?" Tay Kỷ Sơn Dã vẫn xách túi, anh đi về phía cậu.
Lâm Ngư kiềm chế cảm xúc trong lòng, lấy chìa khóa ra mở cửa, cố tỏ vẻ ung dung hỏi anh: "Sao sáng nay anh không tới?"
Mặt Kỷ Sơn Dã có vẻ hơi khác thường: "Xảy ra chút chuyện."
"Anh cảm thấy phiền à?" Lâm Ngư nói: "Nếu anh cảm thấy phiền thì sau này không cần tới nữa, không sao cả."
"Em sao thế?" Mặt Kỷ Sơn Dã biến sắc.
"Những điều cần nói, em đã nhắn qua điện thoại cho anh rồi." Lâm Ngư nói.
"Nói gì cơ? Điện thoại anh bị hỏng, không cầm theo, em gửi gì cho anh?" Kỷ Sơn Dã chặn cửa, anh sợ Lâm Ngư sẽ sập cửa.
Kỷ Sơn Dã nhìn vẻ mặt Lâm Ngư hơi khác thường: "Em nói rõ xem nào, sao thế? Em thế này khiến anh rất sợ."
"Sao sáng nay anh không tới?"
"Sáng nay anh tới giẫm phải một cái hố rồi bị rơi xuống cống. Điện thoại cũng rơi vỡ mất, đến tận tối mới được người ta cứu lên, bèn tìm nhân viên cứu hỏa thay quần áo rồi vội vàng tới đây. Anh cảm thấy xấu hổ nên không muốn kể với em." Kỷ Sơn Dã bất đắc dĩ thở dài: "Em sẽ không hiểu lầm gì anh vì chuyện này chứ?"
Lâm Ngư nhìn anh chằm chằm.
"Thật mà, không tin mai em xem thời sự, nhất định tin anh được nhân viên cứu hỏa cứu lên sẽ lên tin tức giải trí. Anh ---" Kỷ Sơn Dã đang nói thì khựng lại, vì anh nhìn thấy Lâm Ngư khóc.
"Em khóc cái gì?" Kỷ Sơn Dã luống cuống, trước giờ anh chưa từng thấy Lâm Ngư khóc.
"Thực sự không phải anh cố ý không đến, em đừng khóc mà." Kỷ Sơn Dã nói tiếp.
Lâm Ngư nhào vào lòng anh, ôm lấy anh. Tay Kỷ Sơn Dã cứng đờ giữa không trung, cúi đầu nhìn cậu.
"Chúng mình quay lại đi, em không muốn để anh phải đợi nữa." Lâm Ngư nghẹn ngào nói.
Kỷ Sơn Dã nở nụ cười, dường như anh đã hiểu ra gì đó, nói: "Anh đã nói đến thì nhất định sẽ đến."
"Không sao, đừng sợ, anh sẽ không rời khỏi em đâu."
Lâm Ngư nói: "Anh không được bỏ em."
"Vẫn luôn là em bỏ anh, lúc nào anh bỏ em."
Kỷ Sơn Dã vỗ vỗ lưng cậu: "Sau này dù có thế nào, chúng mình đều sẽ đồng hành cùng nhau, không ai được buông tay ai nữa."
Từ trước đến giờ, Lâm Ngư không có cách nào thực sự đẩy Kỷ Sơn Dã ra, tựa như không thể từ bỏ hô hấp, lại như không thể thoát khỏi ánh mặt trời. Kỷ Sơn Dã tựa như ánh sáng chiếu rọi thế giới của cậu, cậu mãi mãi không thể rời xa anh.
"Thế tối nay, anh không đi nữa nhé?" Kỷ Sơn Dã cúi đầu hỏi cậu, trong mắt có ý cười ranh mãnh.
"Cái gì cơ?" Lâm Ngư không nhịn được tránh ra nhìn anh.
"Em nói cái gì à?" Kỷ Sơn Dã nói: "Ngày nào anh cũng nhớ em."
Lâm Ngư ngẩng đầu, nụ hôn của Kỷ Sơn Dã vừa tới.
Kỷ Sơn Dã vừa đẩy Lâm Ngư, vừa duỗi tay đóng cửa lại, chiếm lấy cơ thể Lâm Ngư trong tiếng nức nở của cậu.
Tương lai còn rất nhiều chuyện, còn một đoạn đường rất dài cần hai người họ cùng đi.
Vậy thì có sao đâu? Bởi vì bọn họ đã có nhau kề bên rồi.
--- Kết thúc ---
Lời tác giả: Phần truyện chính đến đây là kết thúc, vốn tôi không định viết quá dài. Mọi người biết cuộc sống của đôi chim cu hạnh phúc bên nhau là được rồi, với cái chính là tôi cũng mệt rồi. Xem tiếp sau có thể viết mấy phần ngoại truyện ngọt ngào coi như là bổ sung đi, mọi người có thể đợi nhưng đừng quá mong chờ, bởi vì có thể tôi sẽ viết rất chậm, thứ lỗi.
Ghi chú: Không phải chậm bình thường mà mấy năm rồi tác giả vẫn chưa viết ngoại truyện nên tạm thời là dừng ở đây nhé các bạn T_T