Nhật Ký Dưỡng Thành Thiếu Niên Phản Nghịch

Chương 67

Nhâm Xử An vội quay người về phía sau, một tiếng “hắt xì hơi” vang khắp cả hội trường.

Nhâm Xử An đờ người. Cô quay người trở lại, một tay giơ lên che đôi môi của mình. Cũng đồng thời che đi cảm xúc của mình.

(Stick: Xấu hổ mà vẫn rất duyên dáng.)

Tất cả khán giả trong hội trường đều thông cảm với Nhâm Xử An.

Nếu có ai khác thì chính là Sở Dĩ Lam, miệng anh ta cũng “phù” ra một tiếng.

Lập tức truyền vào micro, vang vọng khắp hội trường.

Nhâm Xử An quay đầu trừng mắt với Sở Dĩ Lam.

Dưới hội trường, tất cả các nghệ sĩ, giới truyền thông và cả khán giả đều đồng loạt vỗ tay tán thưởng Nhâm Xử An.

Sở Dĩ Lam gượng cười, giả bộ ho khụ khụ rồi nói: “Đại tiểu thư, cô tiếp tục nói chuyện đi, mắng tôi rồi chút nữa đi xuống lại tiếp tục đánh tôi, tôi cam đoan sẽ không bỏ chạy đâu.”

Nhâm Xử An một tay cầm chiếc cúp, một tay cầm microphone.

Cô cũng hắng giọng một tiếng rồi nói: “Thật xấu hổ với mọi người ở đây. Anh ta liên tục nói tôi đánh mắng, chắc có người sẽ nghĩ tôi…”

“Hắt xì hơi…”

Lại một tiếng nữa vang lên.

Cả hội trường im lặng.

Nhâm Xử An lại một lần nữa cứng đờ.

Trong lòng không nhịn được thầm than một câu.

“Ha ha ha…”

Mặc dù đã cố nín cười, nhưng Sở Dĩ Lam đứng bên cạnh vẫn không nhịn được mà phát ra tiếng cười trong cổ họng. Anh ta đã cố gắng kiềm chế, nhưng Nhâm Xử An thật sự rất buồn cười, rất đáng yêu, khiến cho anh ta không nhịn được cười.

Vừa cố nhịn cười, Sở Dĩ Lam vừa lấy tay vỗ vỗ sau lưng Nhâm Xử An, giúp cô bình tâm trở lại.

Dưới hội trường, không ít người cũng bật cười.

Lại một tràng pháo tay nữa vang lên.

Người dẫn chương trình không biết là nói giúp hay trêu chọc thêm, nói ngắn gọn: “Xử An, cô nên đợi thêm vài giây rồi hãy nói tiếp, xem đây có phải là cái cuối cùng không…?”

Nhâm Xử An cảm thấy người dẫn chương trình giống như là đang mắng mình vậy. Vì thế cô trợn mắt, tập trung ánh nhìn về phía Quý Lan, trừng mắt lên với anh.

Tên kia, anh đang cằn nhằn tôi phải không, để chút nữa xem tôi xử lý anh thế nào nhé.

Cô nắm chặt tay, thể hiện khả năng diễn xuất của mình bằng một nụ cười tươi.

Nhâm Xử An hắng giọng, sau đó nói giọng đùa cợt: “Lúc trước cũng có không ít người mắng tôi, nhưng lần này tôi cảm thấy không phải là ai đang mắng tôi đâu, chỉ là do trời lạnh mà tôi lại mặc hơi ít áo thôi…”

Dừng lại một chút, nhân lúc không tiếp tục bị hắt xì, cô nhanh chóng quay trở lại đề tài chính: “Dù sao cũng xin cảm ơn mọi người đã ủng hộ chúng tôi, xin cảm ơn mọi người.”

Nghe cô nói là do trời lạnh, trong hội trường lại vang lên tiếng cười vui vẻ.

Có mấy nghệ sĩ ngồi bên dưới cũng đang mặc áo mỏng, như thể đồng tình với cô, họ chà tay vào nhau xuýt xoa giống như bị lạnh vậy.

Sở Dĩ Lam lúc này muốn cởi áo của mình để khoác lên người Nhâm Xử An. Nhâm Xử An lập tức phát hiện ra ý định của anh ta, vội vàng ngăn anh ta lại.

Hay lắm, Quý Lan đang ngồi ở phía dưới quan sát đấy.

Nếu đi xuống với cái áo khoác của Sở Dĩ Lam, cô nghĩ mình sẽ chết đuối trong vại dấm chua mất.

Trước khi bước xuống dưới, theo yêu cầu của truyền thông và bạn bè, mấy người Nhâm Xử An khoác tay, cùng nhau ôm cúp tạo dáng.

Ánh đèn flash nháy liên tục dưới khán đài.

Buổi lễ hôm nay được truyền trực tiếp trên mạng.

Sự cố liên tục của Nhâm Xử An khiến dân mạng được một phen cười vỡ bụng, trên mạng tràn ngập những bình luận “ha ha ha”.

[Ha ha ha, cô ấy chính là điểm sáng nhất hôm nay đấy.]

[Rất đáng yêu, rất đáng yêu. Tôi chết mất thôi.]

[Ha ha ha, tôi cảm thấy An An nóng lòng muốn mặc áo lông và uống chén rượu giữ ấm đấy.]

[Đạo diễn đưa cả hình ảnh mấy nghệ sĩ chà chà cánh tay ra vẻ bị lạnh làm cho tôi cười chết mất.]

[Tôi cười chết mất, sao lại có người đáng yêu đến thế chứ. Tôi thật sự yêu cô ấy.]

[Mấy buổi lễ trao giải trước đây rất nhàm chán, người lĩnh thưởng thường rất nghiêm túc, trịnh trọng khiến tôi không hứng thú lắm. Không ngờ…]

[Đúng là một cô gái trẻ trung và khiêm tốn. Khi bước lên sân khấu, tôi cảm thấy cô ấy rất lịch sự.]

[An An đương nhiên tươi tắn và không hề kiểu cách. Mọi người chưa xem video của cặp đôi ca sĩ nghiệp dư An An và Hoắc Khưu Dung trên mạng sao?]

[Ôi ôi, có Nhâm Xử An nên fan CP thật sự rất vui.]

Nhâm Xử An không biết dân mạng đang cười rất vui vẻ với hành động của cô, cô chỉ biết Quý Lan chắc chắn là hũ dấm chua rồi.

Về tới chỗ ngồi, một ca sĩ nhạc rap mặc áo denim ngồi bên cạnh đã cho cô mượn áo khoác.

Nhiệt độ trong hội trường lúc này quả thật hơi thấp. Nhâm Xử An mặc một chiếc váy dài, cả người lạnh đến nổi cả da gà. Cô nhận lấy áo khoác của người ngồi cạnh, liên tục nói lời cảm ơn.

Bỗng một bàn tay từ phía dưới đưa lên nhẹ nhàng cầm lấy tay cô. Lòng bàn tay ấm áp bao bọc lấy tay lạnh của cô. Theo phản xạ, cô hơi rụt tay lại một chút.

Nếu để những người xung quanh nhìn thấy cảnh này thì phải làm sao?

Quý Lan ngước lên, thoáng nhìn Nhâm Xử An.

Tay cô rất lạnh.

Rõ ràng là biết Nhâm Xử An dễ bị cảm lạnh, vậy mà vẫn cho cô mặc váy mỏng như vậy. Anh không khỏi nhíu mày. Nhâm Xử An sợ bị người khác nhìn thấy nên rụt tay lại lần nữa nhưng Quý Lan vẫn nhất quyết không buông tay cô ra.

Sở Dĩ Lam đã có cơ hội ôm Nhâm Xử An trước mặt công chúng, vậy nhưng ngay cả nắm tay cô thôi anh cũng không làm được.

Anh buồn bực siết chặt nắm tay.

Nhâm Xử An lén trừng mắt với nhóc con Quý Lan đang tỏ vẻ ngây thơ vô tội kia.

Lúc cô ở trên sân khấu, chắc chắn là do Quý Lan thầm mắng cô cho nên cô mới bị hắt hơi mấy lần như vậy.

Không rút được tay ra, cô nhẹ nhàng nhéo một cái vào lòng bàn tay Quý Lan.

Cuối cùng Quý Lan không kiên nhẫn được, đành ngoan ngoãn rút tay về nhưng xem ra tâm trạng không tốt lắm.

Trong hội trường, các nghệ sĩ đều cảm giác có gì đó không hợp lý. Đạo diễn của buổi lễ vốn là người nhanh nhạy. Anh ta biết cư dân mạng muốn theo dõi Nhâm Xử An nên thường xuyên đưa cô khuôn hình.

Mà Nhâm Xử An lúc này thật sự có dấu hiệu bị cảm lạnh rồi. Cô tiếp tục hắt hơi thêm vài lần nữa, mũi cũng cảm thấy rất khó chịu. Vẫn là cô ca sĩ đã cho mượn áo khoác lại tiếp tục đưa cho cô khăn giấy, cho nên mới không cảm thấy quá xấu hổ.

[Trời ơi, ha ha ha… Cười đến chết mất, cô ấy thật sự bị cảm lạnh rồi sao?]

[Lần đầu tiên trong lịch sử lễ trao giải có nghệ sĩ bị cảm lạnh đấy.]

[Thần tượng của tôi đã cho An An mượn áo đấy. Thần tượng của tôi thật sự rất ấm áp.]

[Thật sự rất mới mẻ và đáng yêu. Đây là diễn viên hài tôi yêu thích đấy.]

[Diễn viên hài cũng đúng, khiến người khác cảm thấy đáng yêu thay vì xấu hổ.]

[Tôi tuyên bố, từ hôm nay trở đi An An cũng là thần tượng của tôi, cô ấy thật đáng yêu quá mức.]

Đoạn Tranh Vanh lúc này vẫn chưa tới buổi lễ trao giải.

Anh ấy theo dõi lượng hot seach đang không ngừng tăng lên mà không biết nên vui hay buồn.

Một là buổi lễ trao giải phim truyền hình, một là hình ảnh Nhâm Xử An lên sân khấu nhận giải, đã tạo ra hai chủ đề được tìm kiếm nhiều nhất trên mạng.

Nhâm Xử An bị cảm lạnh và lễ trao giải – Hai đề tài này đều tạo nên chủ đề hot search.

Ngoài ra còn có một chủ đề khác là fan CP của Nhâm Xử An cũng dành được giải thưởng fan CP tốt nhất năm, có lẽ phần đó sẽ được công bố vào bữa tiệc của buổi lễ.

Hot search cũng có thứ tự cao thấp, và đều là những hot search thật sự.

Một diễn viên dựa vào khí chất cùng biểu cảm hài hước của mình liên tục trở thành điểm nóng trên mạng mà không mất chi phí quảng bá hình ảnh. Từ đó sẽ mang lại cho cô những hợp đồng quảng cáo lớn.

Trên thực tế, sẽ có nhiều thương hiệu lớn tìm tới cô thôi. Hiện tại, các nhãn hàng rất khó để tìm được gương mặt đại diện thương hiệu, đại sứ nhãn hàng có sức hút như vậy.

Đoạn Tranh Vanh thở dài, tâm trạng có chút thay đổi.

Dù sao Nhâm Xử An cũng mới hai mươi lăm tuổi, việc bây giờ là củng cố lượng fan hâm mộ cho cô trước đã.



Cả buổi lễ, Quý Lan vẫn chìm trong tâm trạng cau có, buồn bực.

Cho dù anh dành được giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất, là trung tâm chú ý của mọi người, nhưng cũng không khiến cho anh vui vẻ hơn.

Anh lạnh lùng bước lên bục nhận giải, nói vài câu phát biểu cảm nghĩ. Khuôn mặt chỉ thoáng dịu đi khi nhìn thấy Nhâm Xử An ngồi ở dưới vỗ tay tán thưởng mình.

Nhưng sau khi trở lại chỗ ngồi, nét mặt anh vẫn tỏ vẻ thản nhiên như không, giống như việc dành được giải thưởng cũng không có gì vui mừng cả.

Chỉ là anh có chút mềm mại hơn sau khi nhận thưởng.

Nhâm Xử An quay lại, nhỏ giọng nói với Quý Lan: “Chúc mừng nhóc con dành được giải nam chính xuất sắc nhé.”

Quý Lan liếc nhìn cô, mở miệng nói có vẻ hờn dỗi: “Nhưng tôi sẽ không chúc mừng cô dành được giải fan CP đâu.”

Nhâm Xử An ngây người.

Hũ dấm chua vẫn còn đầy.

Buổi lễ trao giải kéo dài hơn bốn mươi phút, cuối cùng cũng kết thúc. Nhâm Xử An trả lại áo khoác cho cô ca sĩ bên cạnh và nói lời cảm ơn với cô ấy. Sau đó cô đi tới nhà vệ sinh.

Đứng trước bồn rửa tay, cô nhìn mình trong gương. Lúc đầu cô không để ý, nhưng đến khi chuẩn bị rời đi mới đột nhiên phát hiện có người đứng bên cạnh, nhìn rất quen mắt.

Cô “a” lên một tiếng: “Bà Khương.”

Cách đây vài ngày, Phương Vũ đã kết hôn với Tổng giám đốc Khương, nghe đồn là do có thai nên mới tổ chức đám cưới.

Hôn lễ của họ được tổ chức rất linh đình, theo lời Giang Đồng thì đó là đề tài nóng trên mạng cả ngày hôm đó. Để đạt được cuộc hôn nhân này, mặc dù Tổng giám đốc Khương là kết hôn lần thứ hai, nhưng xem ra Phương Vũ cũng rất giỏi.

Không biết có phải vì cô ta đang mang thai cho nên tâm trạng có chút bất ổn hay không, giọng của Phương Vũ có vẻ không vui, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô phát tài rồi nhỉ? Vậy mà cũng dám mua lượt tìm kiếm. Cô cẩn thận đấy, kẻo hot quá lại chết bỏng đấy.”

“Thật sự thì cái gì hot quá cũng không tốt đâu.”

Nhâm Xử An gật đầu, suy nghĩ một chút về hot search cô bị hắt nước bẩn lúc trước rồi nói: “Nhiều cư dân mạng bắt đầu hâm mộ tôi sau mấy lần bị bôi đen đó, không phải là già néo đứt dây sao, cái này phải cảm ơn cô chứ nhỉ?”

Cả người Phương Vũ cứng đờ, cô ta cố nén cơn giận của mình xuống.

Phương Vũ nhẹ nhàng sờ bụng mình: “Cảm ơn tôi làm gì? Chi bằng đi điều tra một chút để xem công việc vốn thuộc về cô đã bị ai cuỗm mất.”

Nhâm Xử An nhìn sang những người chủ động tìm đến mình để hợp tác. Đúng là đã bị chia cho mấy tiểu hoa có ca vị không chênh lệch với cô lắm. Nhưng Phương Vũ thật sự có tâm tư xấu xa khi nói ra những lời như vậy.

Vì vậy cô làm ra vẻ không để ý, lười nhác mở miệng nói: “Cô đừng ở đây khiêu khích tôi nữa.”

Nhâm Xử An dừng lại rồi nói tiếp: “Cũ không đi mới không đến, nếu không thì giải thưởng của tôi hôm nay chẳng phải vô ích rồi sao?”

Nói xong, cô còn nhìn Phương Vũ rồi nhíu mày.

“Ha, cô đừng quá đắc ý!” Phương Vũ hung dữ trừng mắt.

Nhâm Xử An giả vờ sợ hãi nói: “Tôi thấy hình như cô có cảm xúc không ổn định trong lúc mang thai phải không, tôi khuyên cô đừng nổi nóng.”

Nhắc tới đứa trẻ mới khiến tâm trạng của Phương Vũ hòa hoãn hơn một chút.

Cô ta đuổi theo, vẻ mặt đầy đắc ý nói: “Mặc dù tôi không biết sau lưng cô có ai… Nhưng thật ra nếu có vận may như tôi thì cô hãy hài lòng đi!”

Phương Vũ đang nói tới…?

Nhâm Xử An liếc nhìn bụng của cô ta, cuối cùng mặt cô đỏ bừng lên. Cô không kiềm được, những hình ảnh trong quá khứ lại hiện lại. Mặt Nhâm Xử An nóng ran, cô nhanh chóng xua tay nói: “Tôi không muốn vận may như vậy đâu!”

Phương Vũ thấy Nhâm Xử An đỏ mặt rồi nhanh chóng từ chối như vậy nên tưởng rằng cô đang cố ý che giấu sự thật mình không gả cho ông lớn được. Vì vậy lúc này cô ta mới thấy hài lòng, tâm trạng vốn dĩ không tốt cũng dịu đi vài phần.

“Sao đi lâu vậy?”

Một giọng nam trầm thấp vang lên sau lưng hai người. Lúc quay đầu thì thấy Quý Lan đang cau mày nói: “Đoạn Tranh Vanh đang chờ ở bên ngoài.”

Phương Vũ là người hâm mộ của Quý Lan, trừ cái lần “Ngã tại sự kiện” hôm đó thì đây là lần đầu tiên cô ta được nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy.

Cô ta bỗng nhiên trở nên vui mừng, lập tức tiến lên mấy bước: “Anh Lan, em thật sự rất thích anh! Lần trước là do em không cẩn thận…!”

Cô ta vừa nói vừa đưa tay ra muốn bắt tay với Quý Lan. Nhưng anh lại lùi về sau một bước, nhìn người phụ nữ tìm Nhâm Xử An này.

Xung quanh còn có người nhưng dường như anh không muốn để cho cô ta chút mặt mũi nào, vì thế mở miệng: “Xin lỗi, tôi nghĩ vẫn nên giữ khoảng cách với phụ nữ đã có chồng thì tốt hơn.”

Rõ ràng đây là một câu nói rất lịch sự nhưng lại khiến cho Phương Vũ nói không nên lời. Cô ta thầm nghĩ trong lòng rằng cứ cảm thấy kỳ lạ khó hiểu, cứ như Quý Lan đang giễu cợt cô ta vậy. Sắc mặt cố kiềm nén của cô ta lúc này thực sự rất khó coi. Quý Lan chỉ liếc nhìn Phương Vũ một cái rồi nhìn sang chỗ khác.

Anh nhìn Nhâm Xử An rồi nhẹ nhàng đưa tay cho cô, nói: “Đi thôi, bên ngoài còn có người chụp hình, chú ý hình tượng một chút.”

Nhâm Xử An nắm tay của anh một cách đầy tự nhiên, còn Quý Lan vẫn duy trì dáng vẻ lạnh lùng từ đầu đến cuối.

Có lẽ đây chỉ là cảm giác của Phương Vũ, hình như thái độ của Quý Lan dành cho Nhâm Xử An thật sự rất khác biệt.

Cô ta tức giận nghiến răng. Nhâm Xử An này, rốt cuộc người bên cạnh cô là ai? Sao cô có thể khiến Quý Lan đối xử dịu dàng như vậy chứ!



Lúc ở trước mặt Phương Vũ, Quý Lan vẫn bình thường. Nhưng khi ra khỏi hội trường rồi lên xe MPV, Quý Lan cảm thấy rất buồn bực. Xung quanh anh như đang tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo vậy.

“Tôi với Sở Dĩ Lam nhận thưởng, đây chính là công nhận vai diễn của cả hai mà, đừng thấy không vui.” Nhâm Xử An biết đại khái vì sao tảng băng lớn lại nắm tay cô như vậy lúc nãy, cô nhẹ nhàng quơ quơ trước mặt anh.

Thấy Quý Lan không trả lời gì, cô nói tiếp: “Tôi làm rõ ngay trong buổi phát sóng trực tiếp hình như cũng không tốt lắm, mấy ngày nữa tôi sẽ tìm cơ hội làm rõ một chút, sao nào?”

Thật ra Quý Lan cũng biết giữa Nhâm Xử An và Sở Dĩ Lam thật sự không có gì cả. Nhưng mà anh vẫn cảm thấy khó chịu, anh muốn nhận giải cặp đôi đẹp nhất màn ảnh kia với Nhâm Xử An, anh cũng muốn thoải mái ôm lấy người mình thích trước mặt tất cả mọi người. Bây giờ anh chẳng khác gì đang yêu lén vậy.

Đoạn Tranh Vanh mở cửa xe, ngồi kế bên tài xế. Anh ấy nhanh chóng liếc nhìn hai người đang ngồi thẳng lưng kia rồi lắc đầu cười.

Xe chạy.

Đoạn Tranh Vanh cầm máy tính bảng trên tay, bình thản nói với Nhâm Xử An: “Xử An, cô lại bị người ta hắc rồi.”

Nhâm Xử An dừng lại động tác rồi đáp: “Haiz, lại nữa.”

Quý Lan:…

Nghệ sĩ và người đại diện của anh sao lại không tức giận chút nào vậy? Muốn làm cho ông chủ như anh nóng lòng chết mất à?

Mặc dù trong lòng vẫn còn hơi khó chịu nhưng anh nghiêm túc cau mày, hỏi: “Vậy lần này là cái gì?”

Đoạn Tranh Vanh đáp: “Chính là khoảng hơn một tháng trước ở yến hội từ thiện, không phải Xử An bị người ta chụp lén lúc đang ở chung chỗ với Hoắc Khưu Dung sao. Có lẽ người đó sớm biết Nhâm Xử An và Sở Dĩ Lam sẽ nhận giải nên muốn mượn cọ nhiệt để hắc Nhâm Xử An một chân đạp hai thuyền gì đó.”

Bị người ta hắc một chân đạp hai thuyền, mà hai chiếc thuyền này đều không có anh.

Quý Lan tức giận nhìn Nhâm Xử An với cặp mặt thâm trầm. Còn cô lên weibo xem một chút, lần này bị hắc nhưng chẳng qua bên dưới đều là bình luận thanh minh cho cô.

[Haiz, Nhâm Xử An lại bị hắc, đây là lần thứ mấy rồi… Tôi nhìn thôi cũng thấy mệt rồi. /đầu chó/]

[Là Nhâm Xử An thật thì người ta đã muốn đập cho rồi, hơn một tháng nay mới tung lên, chắc chắn là giả.]

[Mấy lần trước tôi thấy thương cho An An, thật thà không giấu giếm gì. Bây giờ tôi có hơi đau đầu, làm ơn cho An An nhà chúng tôi được bình yên chút đi. /đầu chó/]

[Khóc! Fan của CP Nhâm Sở An đến hiện trường, còn tưởng rằng cần phản hắc, không ngờ… /đầu chó/]

[Lần trước Ám Lam đã tố cáo mấy người, có lẽ giờ cũng lười làm rồi.]

[Quần chúng ăn dưa, chúng ta đã thành người Phật hệ rồi, chắc công ty cũng sớm như vậy rồi đấy?]

Đoạn Tranh Vanh rất muốn dùng tài khoản weibo có tích xanh của mình để thích bình luận này. Anh ấy thật sự thành người Phật hệ mất rồi. Hơn nữa chỉ cần Quý Lan không trừng mắt với mình thì anh ấy vẫn có thể tiếp tục sống như vậy.

Mặc dù bị bôi đen lần nữa nhưng Nhâm Xử An đã tạo ra hai chủ đề nóng cùng một lúc. Bài viết cố ý hắc cô cũng không thể vượt qua độ hot của hai đề tài kia, huống hồ ở dưới còn có nhiều bình luận thanh minh như vậy.

Lúc trở về, thời gian cũng đã trễ nên Quý Lan bảo tài xế chở Nhâm Xử An về nhà trước. Anh muốn thuận đường nhìn xem cô sống ở nơi như thế nào. Những người nghệ sĩ dần dần nổi tiếng như cô cần phải đổi một nơi có an ninh an toàn hơn.

Chiếc xe thuận lợi đi vào trong tiểu khu mà Nhâm Xử An và Giang Đồng thuê cùng nhau. Quý Lan nhìn bên ngoài một chút, giọng anh rất nặng nề: “Vào tiểu khu không cần đưa thẻ cho bảo vệ sao?”

“Đúng là cần nó mới đi vào được nhưng nếu đi xe thì trực tiếp vào luôn.” Nhâm Xử An trả lời xong rồi suy nghĩ một chút.

Vậy thẻ này dùng để làm gì chứ?

“Các biện pháp an ninh quá kém.” Quý Lan rất không hài lòng với chỗ này.

“Nhưng vị trí địa lý rất tốt mà, tôi với Giang Đồng thuê hai phòng ở, trung bình một người khoảng 6000 tệ.”

Quý Lan không lên tiếng, chỉ thầm nghĩ trong lòng: Còn không bằng dọn đi ở chung với anh.

Xe dừng lại.

Quý Lan đội mũ và đeo khẩu trang che mặt lại rồi cũng xuống xe với cô. Nhâm Xử An nhìn quanh trên lầu, phát hiện đèn nhà mình không sáng.

“Hôm nay Giang Đồng có việc sao…?”

Cô khẽ lẩm bẩm một câu, sau đó nghiêng đầu nói với mấy người Đoạn Tranh Vanh: “Tự tôi lên là được rồi, mọi người cứ về đi.”

“Tôi cũng đi lên.” Quý Lan nói.

Đoạn Tranh Vanh đẩy mắt kiếng, nói: “Bây giờ Xử An ở nơi này không thích hợp, hai ngày nay tôi sẽ giúp cô tìm một chút…”

Nói được một nửa thì anh ấy bị Quý Lan nhìn chằm chằm. Nhâm Xử An không thấy vấn đề gì, hay là để hai người Đoạn Tranh Vanh lên lầu chung cũng được. Nhưng không ngờ rằng thang máy vẫn còn hỏng, đèn trong hành lang cũng không sáng. Điều này thể hiện chất lượng ở tiểu khu của cô rất kém, cô với Giang Đồng cứ như sống giản dị mộc mạc vậy.

Trong lòng Nhâm Xử An có hơi lúng túng.

Nhưng may là tầng lầu nhà cô không cao nên tất cả dùng đèn điện thoại để lên lầu ba.

Nhâm Xử An mở khóa, kéo cửa ra để Quý Lan vào trước. Sau đó cô nhấn công tắc điện chỗ cửa phòng để mở đèn lên.

“Lách cách” khoảng mấy lần nhưng đèn không hề sáng lên.

Nhâm Xử An:…

Không phải cúp điện rồi chứ?

Cô gọi điện cho Giang Đồng nói: “Nhà chúng ta bị cúp điện sao? Bây giờ cậu ở đâu, mình nhớ hôm nay cậu không có việc bận mà.”

Hình như Giang Đồng ở bên kia đầu dây đang xem tivi: “Aiza mình quên mất, nhà chúng ta tự nhiên bị cúp điện với nước, toàn bộ tòa nhà đều nói như vậy. Chiều nay mình đến nhà chị Lộ Lộ rồi, vốn dĩ muốn hỏi tiểu khu khi nào sửa xong thì bao cho cậu nhưng kết quả qua nhà chị ấy mình lại quên mất… Không thì cậu cũng đến nhà chị Lộ Lộ đi?”

Nhâm Xử An chưa kịp trả lời thì Giang Đồng nghe thấy tiếng nói của một người đàn ông: “Qua nhà tôi đi, nhà tôi có nhiều phòng trống.”

Trong nháy mắt cô ấy đột nhiên phấn khích. Giang Đồng tắt tivi, ghé sát lỗ tai vào ống nghe để nghe ngóng thêm nhưng không ngờ Nhâm Xử An chưa nói gì đã cúp điện thoại rồi.

Cô ấy nhìn điện thoại với vẻ mặt đầy khó hiểu. An An nhà cô ấy có chuyện gì đây ta. Nhưng mà giọng nói khi nãy nghe quen tai quá…

Cô ấy cau mày suy nghĩ một hồi lâu bỗng nhiên có gì đó xẹt qua trong đầu, suýt chút nữa đập điện thoại vào mặt luôn rồi.

Quý… Quý Lan?
Bình Luận (0)
Comment