Nhật Ký Giam Cầm

Chương 23

Một ngày trước sinh nhật tôi, tôi được quản lý thông báo rằng tôi có thể nghỉ hai ngày.

Không cần hỏi, đây tuyệt đối là ý của Dương Khả.

Tôi cũng không phải nhân vật chính trong tiểu thuyết coi tiền bạc như mạng sống, có đặc quyền tại sao không sử dụng? Hơn nữa, thọ tinh lớn nhất mà.

Dương Khả nói sẽ đưa tôi đến một nơi.

Chúng tôi về nhà để sắp xếp đồ đạc, gửi Nhạc Nhạc cho cha mẹ tôi, rồi xuất phát.

Tôi đứng làm suốt cả ngày, lên xe liền ngủ thiếp đi, thức dậy vừa lúc xe dừng lại ở một tiểu viện.

"Đến rồi." Dương Khả giúp tôi cởi dây an toàn, hôn lên trán tôi một cái, xuống xe giúp tôi mở cửa xe.

Tôi vừa mới tỉnh ngủ còn có chút mơ hồ, được anh dắt vào trong sân.

Dưới mái hiên treo một hàng bóng đèn, tỏa ra ánh sáng dịu dàng mờ nhạt.

Một cặp vợ chồng già bước từ trong nhà ra.

"Kiều Kiều, đây là ông nội và bà nội." Dương Khả giới thiệu.

Tôi lập tức tỉnh táo, theo bản năng rút tay ra khỏi lòng bàn tay Dương Khả, có chút lo lắng nhìn hai người, "Cháu chào ông nội, bà nội." Lòng bàn tay tôi đã đổ đầy mồ hôi.

"Mau vào đi, để ta hâm nóng đồ ăn cho các con, hôm nay ăn đơn giản chút, ngày mai sẽ ăn món ngon hơn." Bà mỉm cười trìu mến kéo tay tôi vào nhà.

Ông nội không nói gì, chỉ mỉm cười với tôi.

Cũng đúng, Dương Khả sẽ sắp xếp ổn thỏa, anh từng nói, anh sẽ không để mọi người chưa biết gì về tôi mà đưa tôi về ra mắt họ.

————

Bàn tròn vừa vặn đủ bốn người ngồi, trên bàn là bốn món mặn một món canh đơn giản, có thịt có rau.

"Con đói quá, bà nội, cơm bà nấu vẫn thơm ngon như vậy." Dương Khả cầm đũa lên bắt đầu há to miệng ăn cơm.

Tôi cũng cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.

Sau khi ăn cơm xong, Dương Khả đi rửa chén, ông bà nội lôi kéo tôi ra sân nói chuyện phiếm.

Có một giàn nho ở phía bên phải của sân, với hai ghế dài làm bằng tre bên dưới, chúng tôi ngồi trên băng ghế nói chuyện.

Ông nội không nói nhiều, chỉ hỏi nghề nghiệp của tôi, hỏi thăm cha mẹ tôi một chút.

Bà nội thì kéo tôi hỏi rất nhiều, phần lớn đều là về sinh hoạt hàng ngày của tôi và Dương Khả, tôi có chút ngượng ngùng trả lời.

"Cái này có gì mà ngượng ngùng? Người trẻ tuổi các con thích giấu diếm, con với Tiểu Dương cũng không thể như vậy, các con có gì thì nói đó, mắt nhìn người của Tiểu Dương rất tốt, cũng thích cười, rất hợp với con." Bà thân mật vỗ vỗ mu bàn tay tôi.

Hốc mắt tôi nóng lên, tôi không biết Dương Khả trước mặt ông bà giới thiệu tôi như thế nào, khiến cho bọn họ thích tôi như vậy.

Nhưng mà, sao năm mới lại không thấy bọn họ?

"Bà nội, ông bà bất hòa với chú Dương nên không cùng bọn họ ăn Tết ạ?" Tôi tò mò hỏi, lời vừa ra khỏi miệng đã thấy hối hận, hỏi câu này không hay cho lắm.

Bà sửng sốt một chút, lập tức cười ha ha: "Bọn ta không thích ăn tết với bọn họ, ông với bà năm mới đi du lịch nước ngoài, không thèm ăn Tết với bọn họ đâu. "

"Đúng, nhất là ba Tiểu Dương, rất cổ hủ, lại không biết nói chuyện." Ông nội ở bên cạnh bổ sung một đao.

Tôi mím môi, xem ra Dương Khả giống ông bà nội, đặc biệt đáng yêu.

"Kiều Kiều, chuyện của con Tiểu Dương đã nói hết với chúng ta, con là một đứa trẻ tốt có phúc khí. Ngay từ đầu chúng ta cũng không thể chấp nhận, bất quá chúng ta sống gần bảy mươi năm, rất nhiều chuyện đều xem nhẹ, người sống cả đời, chuyện có thể như ý nguyện lại càng ít, đứa nhỏ Tiểu Dương này hiểu chuyện, người nó nhìn trúng sẽ không sai. Hôm nay khi ta nhìn thấy nó, ta biết nó không sai. "Bà nội sờ sờ đầu tôi, đau lòng nhìn tôi.

Tôi gật đầu, hít hít mũi.

"Cháu trai giống ta, mắt nhìn người rất tốt." Ông nội bất thình lình nói vào một câu.

Bà nội trừng mắt nhìn ông một cái, "Ông chỉ được cái miệng. "

Ông nội tức giận mà không dám nói, ngẩng đầu nhìn giàn nho.

"Ông nội, bà nội, đã gần mười một giờ rồi, mau ngủ sớm một chút!" Dương Khả từ trong phòng đi ra, giống phụ huynh nói một câu.

Ba chúng tôi ngoan ngoãn vào nhà nghỉ ngơi.

————

Ngày hôm sau, tôi bị tiếng gà gáy đánh thức, tôi sờ phía bên cạnh, lại phát hiện Dương Khả không có ở đây.

Tôi đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, gà vịt trong sân đang ăn sáng.

Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, tôi quay đầu lại nhìn, Dương Khả bưng một chén mì đi tới.

"Đây là mì trường thọ do bà nội tự tay làm, mau ăn khi còn nóng nha."

Tôi đánh răng với tốc độ nhanh nhất, thậm chí không rửa mặt, ngồi trên giường ăn mì.

"Bảo bối, chúc mừng sinh nhật." Dương Khả tiến lại gần hôn tôi, bị tôi đẩy ra.

"Đang ở nhà ông bà nội mà!" Tôi lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, sợ bị người lớn nhìn thấy.

"Ông bà đi tìm chaa mẹ anh tính sổ rồi, nói là quần áo mua nhầm kích cỡ, buổi tối mới trở về, ban ngày chỉ có hai chúng ta." Anh ôm tôi vào lòng rồi nhẹ nhàng cắn tai tôi.

Tôi vốn không giỏi kiềm chế, hơn nữa lại là buổi sáng, chỉ chốc lát sau đã bị Dương Khả lột sạch đè ở dưới thân.

"Ban ngày có thể đừng..."

"Không thể." Dương Khả cúi đầu cắn núm vú của tôi.

"Đừng mà! Hôm nay là sinh nhật em, em không muốn... như vậy, mệt mỏi." Sao tôi lại cảm thấy thọ tinh yếu thế như vậy.

"Ngài nằm là được, hôm nay tôi hầu hạ ngài, cam đoan thể xác lẫn tinh thần ngài đều thoải mái." Dương Khả cười lên rất đáng yêu.

Tôi không thể kháng cự được nụ cười của anh.

Tôi đầu hàng.

Dương Khả đưa tay kéo rèm cửa sổ xuống, lấy dầu bôi trơn và bao cao su đã chuẩn bị từ trước ra, đứng dậy cởi áo, lại đè lên.

Tôi chợt nhớ đến việc còn chưa tắm.

Vì thế Dương Khả chỉ có thể đem "chiến trường" chuyển đến phòng tắm.

Tôi đứng dưới vòi hoa sen, nước dội lên người trong chốc lát đã bị anh ấn lên tường vừa hôn vừa sờ.

Dương Khả có chút sốt ruột, khuếch trương làm được một nửa đã chen vào, khiến tôi hít một hơi khí lạnh.

"Bảo bối, em kẹp nhẹ thôi." Anh cũng không dễ chịu lắm, bàn tay to vuốt ve mông tôi, muốn để tôi thả lỏng một chút.

Tôi treo nửa người lên người anh, "Đáng đời. "

"Đúng, đáng đời anh, nhưng anh nguyện ý." Một tay anh nâng cằm tôi lên, hôn môi tôi, hôn môi trên rồi lại hôn môi dưới, giống như đang ăn thạch trái cây.

Cho đến khi môi của tôi hơi đỏ, anh mới đặt nụ hôn của mình lên cổ tôi.

Cùng lúc đó, cự vật thô dài của anh bắt đầu dùng sức đâm rút, nước vòi hoa sen chảy xuống thân thể chúng tôi, theo mỗi lần cắm vào của anh nước bắn tung tóe.

Chúng tôi làm dưới vòi sen một lần, lại làm trong bồn tắm một lần.

Sau hai lần, tôi kiên quyết không làm nữa, đói đến mức bụng kêu ọt ọt.

Dương Khả giúp tôi rửa sạch, ôm tôi trở lại giường nghỉ ngơi, sau đó anh đi dọn dẹp phòng tắm sạch sẽ.

Tôi ngủ đến khi mặt trời lặn, Dương Khả gọi cho tôi dậy ăn tối.

Chúng tôi vừa ăn cơm xong, ông bà nội liền trở về, bọn họ mua rất nhiều thứ, ông nội phụ trách mang đồ vào trong nhà, bà nội thì nhìn chằm chằm tôi thật lâu, sau đó không nói một lời xoay người cầm chổi đánh lên lưng Dương Khả.

Tôi đã rất sợ hãi.

Dương Khả vẻ mặt ngây thơ, theo bản năng chạy về phía sân hai bước.

"Con xuống tay không thể nhẹ nhàng một chút à! Con xem con cắn cổ Kiều Kiều kìa! Con là cún hay sao! Bác sĩ đã nói rồi, cổ làm như vậy rất nguy hiểm! Nhóc con thối tha này, không biết thương người ta gì cả! "Bà nội cầm chổi đuổi theo anh.

Dương Khả chơi xấu, ở trong viện chạy vòng vòng. Bà nội không cam lòng yếu thế, cũng xách chổi đuổi theo anh.

Tôi đứng ở cửa dở khóc dở cười.

Không biết khi nào ông nội cũng đi ra, đứng ở bên cạnh tôi, bất đắc dĩ lắc đầu.

Bà nội thấy ông nội đứng yên, tức giận hét lên: "Cháu trai ngoan của ông! Đúng là giống ông, chỉ biết chọc giận tôi! "

Ông nội á khẩu không nói nên lời.

Dương Khả còn trêu ngươi: "Đố bà bắt được con! "

Tôi nghĩ hôm nay anh sẽ bị bà đánh chết.
Bình Luận (0)
Comment