Nhật Ký Hoa Hướng Dương

Chương 43


“…… Cho nên em vẫn luôn cho rằng đây là đang ở trong mơ?” Lục Hi Cảnh nghi ngờ hỏi lại sau khi nghe xong những gì Phương Tứ suy đoán.
Phương Tứ nghiêm túc gật đầu.
“Chỉ bởi vì hoa hướng dương nở hoa vào mùa đông thôi?!” Lục Hi Cảnh mệt mỏi nhắm mắt lại, hoàn toàn không cách nào lý giải nổi trong cái đầu nhỏ của Omega rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Phương Tứ lắc đầu, nghiêm túc nói: “Đó cũng không phải là nguyên nhân chính.

Chủ yếu là bởi vì sẽ không có chuyện tiên sinh lại thích em.”
Sắc mặt Lục Hi Cảnh giờ phút này xanh mét.

Một câu này của Phương Tứ liền phát nát toàn bộ công sức của anh hơn một tháng qua.

Mười mấy ngày hạnh phúc ngọt ngào kết quả lại chỉ là một vở kịch anh độc diễn, mẹ nó, đã thế đây lại còn là một vở hài kịch.
“Hoa hướng dương này là do anh đặc biệt tìm loại hạt giống chịu lạnh, thuê một trăm công nhân tới làm việc, tuy rằng có thể chịu lạnh nhưng thời gian nở hoa lại rất ngắn.” Lục Hi Cảnh một tay nắm lấy tay Phương Tứ, một tay tự nắm chặt bàn tay mình đến nỗi móng tay cắm sâu vào trong da thịt, nghiêm giọng mới có thể kìm nén tức giận, “Anh ở cạnh em không phải đi làm là bởi vì anh được nghỉ đông trước thời hạn.”
Phương Tứ hơi hơi há miệng, nhìn Lục Hi Cảnh một cách kinh ngạc, trên mặt là ba chữ không thể tin được viết rất chói lọi.
Lục Hi Cảnh cười nhạo một tiếng, không biết là đang cười bao nhiêu công sức mình bỏ ra đến cuối cùng hóa ra lai thành công dã tràng hay là đang cười Phương Tứ có suy nghĩ kỳ lạ: “Em không tin anh…… Thôi quên đi.” Dứt lời liền quay đầu đi mất.
Phương Tứ ước chừng sững sờ vài giây, tới khi có phản ứng, muốn đưa tay níu Lục Hi Cảnh lại, người đã biến mất không còn thấy bóng dáng nữa.
Mình thực ngốc.

Từ trước đến giờ, chuyện gì mình cũng chẳng làm nên hồn.

Mình, mình sao lại nói với tiên sinh là tiên sinh không phải là tiên sinh thật chứ?!
Phương Tứ khóc không ra nước mắt: “Mình thật đúng là ngốc hết thuốc chữa, tiên sinh nhất định là đang tức giận.


Tiêu đời rồi……”
Phương Tứ có chút sợ hãi, cậu vội vàng xuống giường tìm Lục Hi Cảnh.
Nhưng Lục Hi Cảnh lúc này đã ngồi trên máy bay trực thăng rời đi.
Ngồi ở trên máy bay nhìn những đám mây bên ngoài khung cửa kính, phảng phất tựa như chỉ cần thò tay ra là có bắt lấy, anh biết chính mình thực sự rất bốc đồng.

Nghĩ đến Phương Tứ ban nãy còn mới vừa có ý định tự sát, trong lòng anh lại trào lên một cảm giác cực kỳ hối hận, nhưng bây giờ máy bay đã cất cánh rồi nên anh chỉ đành phải hoàn thành công việc càng sớm càng tốt, sau đó thì mau chóng trở về.
Phương Tứ chán nản ngồi ở trên sô pha.

Điện thoại di động của cậu bị bỏ quên ở khách sạn, thế nên muốn gọi điện thoại xin lỗi anh cũng không được.
Đột nhiên có người ấn chuông cửa, Phương Tứ lập tức nhảy dựng lên, chạy tới mở cửa: “Tiên…… Đặc, đặc trợ tiên sinh?”
Đó là đặc trợ Tiểu Nghiêm, người gần như bận quanh năm suốt tháng.
“Xin chào, tiểu tiên sinh.

Lục tổng bảo tôi tới đưa cơm cho cậu.” Đặc trợ vừa nói vừa cười tủm tỉm.
“Cảm ơn ngài.” Phương Tứ vội vàng nghiêng người mời đặc trợ tiên sinh tiến vào.

Sự xuất hiện của đặc trợ tiên sinh chứng tỏ rằng tiên sinh cũng không quá tức giận với cậu.
“Biển hoa bên ngoài chỗ này quả là rất đẹp đó.” Tiểu Nghiêm tỏ vẻ như cả đời chưa bao giờ được nhìn thấy cảnh này, sau đó nháy mắt với Phương Tứ một cái rồi: “Lục tổng vì để làm chỗ hoa này cho cậu mà tốn không ít tiền đâu.”
Điều khiến Tiểu Nghiêm khó hiểu chính là vì sao tiểu tiên sinh lại không cảm thấy xấu hổ, mà trông có vẻ như đang rất áy náy điều gì đó?
Nhưng đặc trợ cũng không nghĩ nhiều, lại bắt đầu blah blah giảng Lục tổng nhờ giáo sư tìm hạt giống như thế nào, rồi làm sao để được đặc cách vận chuyển chúng bằng đường hàng không…..

Càng nói càng khiến Phương Tứ cảm thấy áy náy, cơm cũng không ăn được bao nhiêu, mà vô thức cho ngón tay cái vào miệng cắn cắn, chân cũng co lên sô pha, cuộn tròn cơ thể thành một cục.
Đặc trợ nói tới khát khô cả cổ, vừa uống nước thì liếc mắt nhìn Phương Tứ một cái, tò mò hỏi: “Cậu làm sao thế? Không thoải mái à?”
“Anh…… Có thể tôi mượn di động một chút được không? Tôi muốn gọi điện thoại cho tiên sinh.” Phương Tứ nhìn đặc trợ tiên sinh cầu khẩn, quả nhiên không ai có thể nói lời từ chối dưới ánh mắt như này của cậu.
“Đương nhiên là có thể.” Đặc trợ mở khóa điện thoại di động rồi đưa cho Phương Tứ.
Ngay khi, cậu tiếp nhận chiếc điện thoại thì liền lập tức bấm số gọi cho Lục Hi Cảnh.

Sau ba tiếng bíp vang lên, cuộc gọi đã được kết nối, trong điện thoại truyền tới tiếng nói — “Đặc trợ Nghiêm? Lập tức tới khu vực phía nam thành phố……”
Phương Tứ chưa kịp nói được một câu liền vội vàng trả điện thoại di động lại cho đặc trợ tiên sinh, sợ làm chậm trễ tới công việc của bọn họ.
Đặc trợ tiên sinh nghiêm túc ậm ừ trả lời vài tiếng với đầu dây bên kia xong thì điện thoại liền ngắt máy.
Phương Tứ dùng ánh mắt mong chờ nhìn đặc trợ Tiểu Nghiêm, chữ “Lục” còn chưa kịp thốt ra, bên kia đã cúp máy, có lẽ là đang có việc gì gấp lắm.
“Lục tổng hình như đang rất bận.

Nhưng công ty đang nghỉ lễ, tôi cũng không biết là ngài ấy đang bận cái gì nữa.” Đặc trợ Nghiêm bất đắc dĩ  vẫy vẫy tay.
“Thôi được rồi, Lục tổng còn muốn tôi đi lấy một số tài liệu.

Tôi đi trước đây.”
“Được rồi! Tạm biệt, đặc trợ tiên sinh.” Phương Tứ giống một chú cún con bị rút hết xương, miễn cưỡng vẫy vẫy tay với đặc trợ tiên sinh vài cái, rồi liền nằm bò cả người ra trên sô pha.
Sau khi đặc trợ tiên sinh rời đi, Phương Tứ chán chẳng muốn ăn uống gì thêm nữa.

Cậu ủ rũ nhìn chiếc lò sưởi âm tường, không có tiên sinh thêm củi lửa, ngay cả ngọn lửa trong lò có vẻ đang dần lụi tàn.

Phương Tứ ngồi xổm trước lò sưởi, nhìn cả buổi, cuối cùng vẫn quyết định học theo tiên sinh, run run rẩy rẩy ném thêm hai khúc củi vào trong, rồi lại tiếp tục chăm chú nhìn ngọn lửa cháy càng lúc càng mạnh……
Ngoại trừ nghịch lửa, Phương Tứ thật sự không biết làm chuyện gì khác.
Nhìn ngọn lửa nhảy nhót chán rồi, Phương Tứ đột nhiên nhớ tới, bên ngoài còn có rất nhiều rất nhiều hoa mà.

Cậu bỗng cảm thấy hứng thú, liền vội vàng chạy cộp cộp lên tầng hai, mặc thêm chiếc áo khoác lông màu đen rồi mời đi ra ngoài.
Mấy ngày gần đây, sau khi ăn xong, nếu thấy thời tiết tốt, Lục Hi Cảnh sẽ nắm tay cậu ra ngoài tản bộ để tiêu thực.

Chỉ cần cùng tiên sinh ra ngoài, sự chú ý của cậu căn bản là không thể rời khỏi tiên sinh, dù phong cảnh trước mắt có tuyệt đẹp tới cỡ nào, so với một nụ cười của tiên sinh cũng đều kém xa.
Áo khoác dài đến mắt cá chân của Phương Tứ, vừa đi phải vừa nhấc vạt áo giống như là vén váy.

Cậu cẩn thận cúi người xuống, tỉ mỉ quan sát những bông hoa hướng dương có thể chịu lạnh này.

Cánh hoa của bông hoa này nhỏ hơn so với những bông hoa lúc trước cậu trồng rất nhiều, cũng không biết hạt của những bông hoa hướng dương này có thể ăn được hay không……?
Phương Tứ đi một lúc thì tới nhà kính, giữa nhà kính được xây bằng những khối thủy tinh thật lớn có một chiếc ghế dành hai người nằm, bên cạnh là bàn trà nhỏ làm bằng gỗ mộc.

Lúc này vừa hay lại đúng vào giờ nghỉ trưa, ánh mặt trời còn đang chiếu xuống chói chang, sưởi ấm nhiệt độ bên trong nhà kính, tựa như thế ngoại đào viên giữa mùa đông.
Phương Tứ bò lên trên ghế sô pha, còn mẫn cảm ngửi thấy một chút tàn dư của mùi hương gỗ cháy còn lưu lại trên chiếc gối tựa trắng tinh và mềm mại.

Thế nên vừa mới ngả đầu lên chiếc gối đầu gối, cậu liền bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Cậu cởi chiếc áo khoác lông ra rồi vừa rúc cả mặt vào nó vừa dùng nó ngăn lại ánh sáng mặt trời.

Cậu nhìn những hoa hướng dương đang đung đưa theo gió đông bên ngoài cửa kính, chưa tới hai phút liền ngủ mất.
……

Bị một chút việc gấp vướng chân, khi Lục Hi Cảnh trở về, đã muộn hơn so với thời gian dự kiến là một tiếng, anh vội vàng đi vào trong căn biệt thự nhỏ, nhìn lửa trong lò sưởi âm tường đã nguội lạnh, cả căn biệt thự chìm trong sự trống vắng và lạnh lẽo.
Lục Hi Cảnh tìm khắp nơi cũng không thấy Phương Tứ, thay vào đó lại tìm thấy cơm thừa trong thùng rác ở nhà bếp, thoạt nhìn có vẻ cậu không ăn được mấy.
Trái tim Lục Hi Cảnh như bị ai đó bóp một cái, một cảm giác hoảng sợ trước nay chưa từng có lập tức lan ra toàn thân.

May mà trước khi xoay người đi, anh liền thấy một tờ giấy nhớ nằm ở trên bàn trà.

Sau khi bước tới xem xét, máu lạnh trong người anh lúc này mới dần dần nóng trở lại.
【 Tiên sinh, em ra ngoài ngắm hoa.

Em sẽ tự mình trở về.

Tiên sinh không cần lo lắng cho em đâu ạ.

— Phương Tứ 】
Nhóc con, cũng biết là tôi sẽ lo lắng đấy!
Lục Hi Cảnh thở dài bất đắc dĩ, nhưng vẫn là thoải mái bỏ tờ giấy vào trong túi.

Anh không hề do dự, vội vã bước ra khỏi biệt thự, tới khi định đóng cửa thì chợt nhớ ra gì đó thế là quay trở lại, xách hộp bánh kem nhỏ vừa mới mua theo.
Anh nhìn xung quanh một vòng, rồi thản nhiên bước về phía nhà kính.
———————————–
Lão Lục: Ta cua lại vợ nhờ nạp tiền.
———————————–
Mèo 40cm: M.n cmt với like cho tui đi mờ sắp hết truyện gòi nè.

Bình Luận (0)
Comment