Chương 211: Hôn Chúc Ngủ Ngon 1
Chương 211: Hôn Chúc Ngủ Ngon 1Chương 211: Hôn Chúc Ngủ Ngon 1
Ông cố lớn tuổi rồi, thị lực có chút không tốt, nghe xong giới thiệu của Giang Minh Viễn, ông híp mắt nhìn chăm chú Trình Hoan và Tinh Tinh một lúc lâu, mới cười ha ha nói liên tiếp mấy chữ "Tốt".
"Có bạn đời là tốt, có bạn đời thì ông cũng yên tâm rồi." Thấy được cảnh tượng này ông cụ liên nhớ tới đứa cháu trai mà mình nuôi dưỡng, ông thở dài một tiếng: "Đáng tiếc ba con chưa kịp nhìn thấy con thành gia thì đã đi rồi."
Ý cười của Giang Minh Viễn vụt tắt, trầm lặng không nói gì.
"Thôi thôi thôi, không nói cái này." Ông cụ lôi từ trong ngực ra một chiếc khăn tay lau mũi, bảo bọn họ ngồi xuống, lại gọi Tinh Tinh đến bên cạnh, cẩn thận tỉ mỉ nhìn một lượt, nhìn xong lại cười nói với Giang Minh Viễn: "Giống con lúc nhỏ y như đúc.
Tỉnh Tinh đứng bên cạnh ông cố gật cái đầu: "Con cũng cảm thấy vậy."
Lời này vừa được cậu nói ra liền dân đến tràng cười của ông cụ, chỉ vào cái trán của Tinh Tinh nói: "Coi con coi cái đồ nhóc quỷ này."
Thực ra Tinh Tinh không hiểu ông cụ này đang cười cái gì, nhưng vẫn cùng cười với ông, cười xong rồi cậu mới mở miệng nói: 'Ông cố ơi, con muốn đi chơi với chim nhỏ."
Ông cụ dường như không ngờ tới cậu sẽ nói như vậy, nghe xong thì ngẩn ra, sau khi ngẩn người xong thì tiếng cười càng lớn hơn nữa, vừa cười vừa khoát tay với cậu: "Con đi đi, cẩn thận nhé đừng để Đông Đông mổ con”"
"Cám ơn ông cố ạ. Tỉnh Tinh vui vẻ trả lời, vẫy tay với ba mẹ rồi xông ra ngoài, chẳng bao lâu mà trong phòng đã nghe thấy chất giọng to lớn kì quái của con vẹt kia hỏi: "Mi là ai?"
Hai người lớn vẫn ngồi lại trong phòng trò chuyện cùng ông cụ, đa số thời gian đều là Giang Minh Viễn và ông bác nói, Trình Hoan ở bên cạnh nghe, thỉnh thoảng thì chủ đề của hai người cũng sẽ kéo đến trên người Trình Hoan, phần nhiều là các chủ đề liên quan đến tình cảm, chuyện được quan tâm nhất chính là bao giờ bọn họ cưới.
Đối mặt với mong muốn của ông cụ, Trình Hoan chỉ có thể duy trì nụ cười nhẹ, sau đó dựa theo lý do thoái thác của Giang Minh Viễn bày tỏ với ông cụ: "Vẫn còn đang bàn bạc ạ."
"Phải bàn bạc nhanh chút đó, ông đây đã già khọm rồi, cũng không biết còn có thể sống được bao lâu, nếu như không nhìn thấy được hai con kết hôn thì tiếc lắm."
"Ông đừng nói vậy." Giang Minh Viễn ngăn ông cụ lại: "Chúng con vẫn đợi mừng đại thọ trăm tuổi cho ông đấy."
Ông cụ nhìn cháu trai, cười cười lắc đầu, không nói chuyện sống chết gì nữa.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ, người chăm sóc ở bên ngoài hỏi ăn cơm ở đâu.
"Đi phòng ăn" Ông đáp lại một câu, đứng dậy nói với hai người: "Đi thôi, chúng ta qua đó ăn cơm, một năm cũng chỉ náo nhiệt vài ngày như vây."
Này là đang phàn nàn con cháu không quay vê thăm ông đây mà, Giang Minh Viễn không nói gì, đi qua đó đỡ một bên cánh tay ông, dìu ông cụ ra ngoài. ...
Trong nhà ông bác nhiều người, chỗ ăn cơm cũng lớn, trong phòng ăn hơn trăm mét vuông đã đặt bảy tám cái bàn tròn, người trong nhà sắp xếp theo vai vế ngồi ở những chỗ khác nhau.
Bàn này của Giang Minh Viễn toàn là anh em họ của anh, người lớn nhất đã năm mươi tuổi, tuổi của anh là nhỏ nhất.
Những năm qua mỗi lần Cố Minh Lệ trở về đều lôi kéo người ta cằn nhăn lải nhải nói chuyện hôn nhân của Giang Minh Viễn, năm nay Cố Minh Lệ không về, em họ lại đột nhiên lòi ra một cô bạn gái còn có cả con rồi luôn, cái chuyển biến này cho làm tất cả mọi người đều rất tò mò, lúc ăn cơm ánh mắt hận không thể dính trên người Trình Hoan, xem thử xem rốt cuộc cô có bản lĩnh gì mà có thể lừa người đến tay.
Những ánh mắt dò xét này làm cả người Trình Hoan đều thấy khó chịu, nghĩ lần đầu về đâu mới không đặt đũa mà đi, cô ở bên này chịu đựng, Giang Minh Viễn bên kia lại buông bát đũa xuống, kéo cô đứng lên lại gọi cả Tinh Tỉnh, đi qua nói với ông cụ chủ bàn: "Bọn con ăn no rồi nên về trước đây ạ."