Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 107

Lục Hoài đã hiểu.

Mạc Thanh Hàn chẳng những biết chuyện luận võ chợ đen, còn muốn tranh trong đầm nước đục này.

Hắn có hai suy đoán.

Mạc Thanh Hàn rất có khả năng ở chỗ này, hoặc là hắn chỉ là phái người tới xem Thập Thất thi đấu.

Lục Hoài cùng Diệp Sở đều rõ ràng, dựa theo tính tình của Mạc Thanh Hàn, loại khả năng thứ hai chắc chắn sẽ lớn hơn.

Mạc Thanh Hàn vì cái gì phái Thập Thất tới luận võ chợ đen?

Mục tiêu của hắn cũng không đơn thuần. Hoặc là thâu tóm Hồng Môn, hoặc là thừa dịp thi đấu tìm hiểu tin tức.

Chân tướng thật sự ở phía trước, tất cả suy đoán đều không nhất định chính xác.

Diệp Sở cùng Lục Hoài chỉ có thể tiếp tục xem thi đấu. Mới vừa rồi, hai người đều đã thấy được thực lực của Thập Thất.

Thập Thất ở trong luận võ chợ đen có thể đi bao xa, căn bản không quan trọng. Quan trọng là, làm thế nào thông qua người này, tìm đến chủ tử của hắn.

Hiện tại, Lục Hoài đã có ý tưởng.

* * *

Thập Thất đá gấu đen xuống đài, không bao lâu, trận thi đấu thứ hai liền bắt đầu.

Người đối đầu với Thập Thất gặp người liền mang ba phần ý cười, mọi người gọi hắn là tiếu diện hổ.

Thập Thất là người mới, liền biết hắn hướng đánh của hắn không có quy luật, khó có thể nắm bắt.

Tiếu diện hổ vừa lên đài, liền hướng Thập Thất cười cười. Trên mặt hắn trước sau mang theo ý cười.

Nhưng là, bộ dáng Thập Thất vẫn như cũ, không vì bất luận cái gì mà sở động.

Thi đấu bắt đầu, tiếu diện hổ không có lỗ mãng tiến lên, mà đứng cách vị trí của Thập Thất khá xa.

Tiếu diện hổ muốn tìm ra sơ hở của Thập Thất. Nhưng Thập Thất không muốn cùng hắn lãng phí thêm thời gian.

Cho nên lúc này, là Thập Thất chủ động xuất kích.

Hắn rút ngắn khoảng cách với tiếu diện hổ, lại không làm mình đến quá gần.

Thập Thất đá chân trái ra, hướng đầu của tiếu diện hổ.

Nếu là trúng chiêu này, tiếu diện hổ sẽ trực tiếp thua trận. Tiếu diện hổ nghiêng người né tránh, thừa dịp chân của Thập Thất còn chưa đá tới, ngồi xổm mà quét ngang chân hắn.

Hắn nhanh chóng phản ứng, chân phải lập tức chỉa xuống đất, tránh đi công kích. Chân trái không có thu lại, trực tiếp đá xuống, hướng đầu tiếu diện hổ.

Tiếu diện hổ tránh đi, từ dưới lên ngắm đánh vào cằm của Thập Thất.

Ý nghĩ của tiếu diện hổ cũng không phải đánh trúng cằm của Thập Thất, chỉ là muốn mượn cơ hội lấy ám khí đấu trong tay, làm Thập Thất bị thương.

Tiếu diện hổ tuy đang cười. Nhưng tâm hắn lạnh nhạt, vì thắng lợi, hắn không ngại sử dụng ám chiêu, chỉ cần thắng là được.

May mắn Thập Thất tránh kịp thời, tiếu diện hổ không thực hiện được ý đồ.

Gương mặt lạnh nhạt của Thập Thất hơi nứt ra, hắn hơi nhíu mi, chợt nhấc chân, đem tiếu diện hổ đá xuống đài.

Vòng đấu này, tiếu diện hổ thua.

Tiếu diện hổ không giống những người phía trước. Hắn bị thương không nặng, còn có thể tiến hành cuộc thi tiếp theo.

Nghỉ ngơi không lâu sau, hai người liền lên đài lần nữa.

Thập Thất bị khơi dậy tức giận, tuy rằng mặt ngoài nhìn không ra. Nhưng là mỗi lần hắn ra đòn đều đánh vào chỗ yếu của tiếu diện hổ khiến hắn đau đớn.

Thập Thất tránh đi những điểm chết, không làm tiếu diện hổ thua dễ dàng.

Tiếu diện hổ biết, nếu là mình cùng Thập Thất đánh tiếp, sớm hay muộn sẽ chết ở trên lôi đài. Hiện tại, hắn đã kiệt sức.

"Từ từ, ta nhận thua!"

Tiếu diện hổ khàn giọng mà la lên, trong giọng nói lộ ra sợ hãi không thể tránh khỏi.

Hắn sợ Thập Thất không nghe được, còn liền la thật nhiều lần.

Thanh âm tiếu diện hổ vang vọng toàn bộ đài luận võ, toàn bộ người xem đều nghe được.

Động tác của Thập Thất dừng lại. Nhưng là giây tiếp theo, hắn nhấc chân dẫm lên tay tiếu diện hổ, đem phế bỏ hoàn toàn.

Lục Hoài cùng Diệp Sở nhìn nhau một cái.

Cứ việc Thập Thất tha mạng cho tiếu diện hổ. Vẫn là không hoàn toàn buông tha hắn.

Diệp Sở hơi rùng mình. Hiện tại, Thập Thất chưa trở thành cỗ máy giết người như kiếp trước.

Đời trước, Thập Thất thủ đoạn càng tàn nhẫn. Chỉ cần rơi vào trong tay hắn, không ai có thể lưu lại tánh mạng.

Diệp Sở chìm trong hồi ức đời trước, Lục Hoài thì đang lập một kế hoạch.

Hai người mang theo tâm tư, rời khỏi đài luận võ.

Trong lòng có việc, ban đêm tựa hồ cũng trở nên tối tăm hơn.

* * *

Lục Hoài ngồi ở thư phòng, lâm vào trầm tư.

Diệp Sở nói cho hắn, Thập Thất là thủ hạ của Mạc Thanh Hàn, trong lòng hắn liền có phòng bị.

Mạc Thanh Hàn nhất định là sẽ làm ra ít chuyện, hắn tuyệt không có thể thiếu cảnh giác.

Lục Hoài nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời xám xịt, tựa như bị phủ lên một tầng bóng ma, nhìn qua có chút áp lực.

Tuy rằng Lục Hoài chưa bao giờ gặp qua Mạc Thanh Hàn. Nhưng Mạc Thanh Hàn làm việc không từ thủ đoạn, Lục Hoài cực kỳ quen thuộc.

Mạc Thanh Hàn vẫn luôn ẩn ở nơi tối tăm, làm việc cẩn thận, cũng sẽ không bại lộ tung tích của chính mình.

Lần trước xưởng đóng tàu gặp rủi ro, Mạc Thanh Hàn hại nhiều người mất mạng như vậy, có thể thấy hắn làm việc tàn nhẫn, sẽ không băn khoăn đến người khác.

Mạc Thanh Hàn coi mạng người như cỏ rác, hắn là một nguy hiểm đang tồn tại.

Hiện tại nếu muốn tìm đến Mạc Thanh Hàn, chỉ có thể từ đưa Thập Thất vào tay.

Lục Hoài đè đè ấn đường, sau đó gọi một tiếng: "Chu phó quan, gọi bọn hắn tiến vào."

Chu phó quan ứng thanh là, xoay người ra khỏi phòng. Một lát sau, vài người đi đến.

Bọn họ đều là thủ hạ của Lục Hoài, thái độ cung kính: "Tam thiếu."

Lục Hoài ngẩng đầu, nhìn về phía một người trong đó: "Ngươi mang một nhóm người đi theo Thập Thất. Nhìn xem mấy ngày gần đây hắn đi đến nơi nào, có cùng người khả nghi chạm mặt hay không."

Sau đó, tầm mắt Lục Hoài dừng trên người một thủ hạ khác, ngữ khí nhàn nhạt: "Ngươi đi điều tra bối cảnh của Thập Thất, không cần để sót bất một chi tiết nào."

Thủ hạ cúi đầu là, rời khỏi phòng.

Trong phòng lại khôi phục yên tĩnh, ánh mắt Lục Hoài sâu cạn không rõ.

Lần này, xuống tay điều tra từ Thập Thất, quả thực hắn phát hiện dấu vết để lại.

* * *

Một nơi khác, Thập Thất đi vào một tiệm cơm, đi qua một hành lang, đi ngang mấy cái phòng. Sau đó, hắn ngừng bước chân.

Thập Thất nâng lên tay, gõ cửa.

Bên trong cánh cửa truyền đến thanh âm khàn khàn của nam nhân: "Tiến vào."

Thập Thất lúc này mới đẩy cửa ra, đi vào.

Hiện tại là ban ngày, phòng lại có chút tối tăm không rõ. Bức màn bị kéo lại, cơ hồ không lộ ra một khe hở, che đậy phần lớn ánh sáng.

Một nam nhân ngồi ở chỗ kia, không khí quanh thân hắn đều trầm thấp lạ lùng.

Thần sắc Thập Thất không dao động, hắn cúi đầu: "Chủ tử."

Mạc Thanh Hàn ngữ khí âm lãnh: "Thập Thất, ngươi thắng hai trận thi đấu trước, biểu hiện tương đối."

Thanh âm hắn không phập phồng, khiến người khác không rõ cảm xúc của hắn.

Thập Thất cúi đầu càng thấp.

Giây tiếp theo, thanh âm Mạc Thanh Hàn bỗng dưng trầm xuống: "Tuy rằng ngươi không thua. Bất quá, ngươi có mấy chỗ làm sai."

Độ ấm tựa hồ đều biến mất, trong phòng không khí áp lực cực kỳ.

Thập Thất ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Thanh Hàn.

Mạc Thanh Hàn cười lạnh một tiếng: "Trận đầu thi đấu, ngươi đá nát xương bánh chè của đối thủ, biểu hiện tạm được."

"Trận thứ hai thi đấu, đối thủ xin tha, ngươi liền buông tha cho hắn."

Thanh âm âm hàn dừng lại trong phòng: "Thập Thất, ngươi có biết, ngươi sai ở chỗ nào không?"

Thập Thất biểu tình đờ đẫn, lắc lắc đầu.

Ngữ khí Mạc Thanh Hàn lạnh lẽo: "Nếu ta là ngươi, mặc dù đối thủ xin tha, ta cũng sẽ đem hắn đánh chết, tuyệt sẽ không cho hắn có cơ hội đi xuống lôi đài."

"Mà ngươi chỉ phế đi tay hắn, không hề lấy mạng hắn."

"Thập Thất, nhân từ với kẻ địch, đây là cái sai đầu tiên của ngươi."

Ngay sau đó, Mạc Thanh Hàn lại mở miệng: "Nếu người nọ cố ý chịu thua, là vì làm ngươi thả lỏng cảnh giác."

"Sau đó lại tùy thời công kích ngươi, đến lúc đó người vứt bỏ tánh mạng sẽ là ngươi."

"Đối mặt địch nhân không đủ cẩn thận, đây là cái sai thứ hai của ngươi."

Thập Thất rũ mắt xuống: "Chủ tử, là ta sai."

Ngữ khí Mạc Thanh Hàn âm lãnh: "Mềm lòng sơ ý là điều tối kỵ. Trận thi đấu kế tiếp, ngươi không chỉ phải thắng, còn muốn cho đối thủ vô pháp bò dậy."

Thập Thất thấp giọng: "Là, chủ tử."

Mạc Thanh Hàn không mở miệng, nhưng hơi thở quanh thân hắn âm lãnh cực kỳ. Không khí tựa hồ đều bị đông cứng lại.

Mạc Thanh Hàn sai Thập Thất tham gia luận võ chợ đen, là có nguyên nhân.

Đạt được danh hiệu đệ nhất của luận võ chợ đen, có khả năng tiến vào Hồng Môn làm việc rất lớn. Thân thủ của Thập Thất cực tốt, lấy được quán quân, là chuyện dễ như trở bàn tay.

Bởi vậy, nếu hắn muốn ở Thượng Hải tạo thế lực của mình, Hồng Môn chính là một lựa chọn tốt nhất.

Người Hồng Môn tàn nhẫn vô tình, làm việc không từ thủ đoạn. Nếu Mạc Thanh Hàn có thể khống chế Hồng Môn, làm Hồng Môn nghe lệnh của hắn, Hồng Môn liền có thể trở thành vũ khí giết người sắc bén của hắn.

Đến lúc đó, hắn lại đi từng bước thâu thế lực khác..

Lúc này, Mạc Thanh Hàn nhìn Thập Thất một cái. Đáy mắt không có độ ấm.

Trước mắt Thập Thất với hắn mà nói, còn chỗ hữu dụng. Nếu Thập Thất không đạt được danh hiệu đệ nhất, Thập Thất đã phá hỏng kế hoạch của mình.

Như vậy, hắn ta liền không có bất luận giá trị tồn tại.

Hắn sẽ không chút do dự giết Thập Thất.

Đối Mạc Thanh Hàn mà nói, tất cả mọi người đều là quân cờ của hắn, tất cả mọi người đều có thể bị hắn vứt bỏ.

Hắn đem những người này điều khiển trong bàn tay, nếu không hợp tâm ý, đổi một nhóm người khác.

Không có người nào là ngoại lệ.

Thời điểm Thập Thất rời khỏi, một thủ hạ tiến vào hội báo: "Chủ tử, chúng ta bị người khác phát hiện."

Sắc mặt Mạc Thanh Hàn âm lãnh cực kỳ, hành tung của hắn từ trước đến nay bí ẩn, chưa bao giờ bị người phát hiện, vì sao sẽ có người theo tới nơi này?

Đôi mắt hắn nhíu lại, nghĩ tới một người, Lục Hoài.

Như vậy vấn đề lại nằm ở nơi nào?

Mạc Thanh Hàn không dấu vết mà nhìn Thập Thất một cái.

Hiện tại, Lục Hoài nhất định là đã theo dõi Thập Thất.

Bối cảnh Thập Thất rất đơn giản, Mạc Thanh Hàn cùng hắn không lui tới ở bên ngoài. Lục Hoài rốt cuộc là từ đâu biết được việc này?

Nhưng Mạc Thanh Hàn cũng không thể phân tâm nghĩ nhiều, việc hắn phải làm là che dấu thật tốt tung tích của mình.

Mạc Thanh Hàn thanh âm tựa hồ sâu: "Cần phải đi."

Tiệm cơm này vừa lúc ở một con đường cái náo nhiệt, sinh ý rất tốt, khách khứa đông đảo.

Huống chi, hắn là người biết cách dịch dung. Chỉ cần hắn muốn đổi thân phận, tùy thời tùy chỗ đều có thể.

Bọn họ ngụy trang, che dấu tốt thân hình, trà trộn vào trong đánh khách khứa lui tới, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện.

Trong thời gian ngắn, phòng đã không còn một bóng người, khắp nơi yên tĩnh đến lợi hại.

Tất cả dấu vết đều bị loại bỏ, giống như phòng này không có người tiến vào.

* * *

Lục Hoài ngồi trong thư phòng, có người gõ cửa tiến vào.

Thanh âm thủ hạ vội vàng: "Bên phía Thập Thất có tin tức."

Lục Hoài dừng tay lại, nhìn qua.

Thủ hạ gật đầu: "Hôm nay, Thập Thất đi vào cái tiệm cơm, thuộc hạ đi theo, phát hiện hắn ở bên trong thật lâu."

Lục Hoài nâng mi, thần sắc nhạt nhẽo: "Tiếp tục nói."

"Thuộc hạ phái một nhóm người vây quanh tiệm cơm, ẩn trong góc tối, nhưng là không nghĩ tới.."

Thủ hạ có chút tự trách, dừng một chút: "Tam thiếu, chúng ta mất dấu hắn."

Lục Hoài thần sắc không động, hắn đã sớm liệu đến điểm này.

Mạc Thanh Hàn chưa bao giờ bại lộ thân phận của chính mình. Hắn nhất định am hiểu ngụy trang.

Thập Thất làm thủ hạ cho Mạc Thanh Hàn, nhất định cũng đã dịch dung qua, che giấu tung tích, thoát khỏi tiệm cơm.

Không bắt được Thập Thất, điểm này Lục Hoài đã có dự kiến.

Lục Hoài mục tiêu vốn dĩ không phải Thập Thất, mà là Mạc Thanh Hàn sau lưng hắn.

Tuy không bắt được Thập Thất, bất quá, Lục Hoài có thể xác định một chút.

Tiệm cơm này là địa điểm liên lạc thứ nhất tại Thượng Hải của Mạc Thanh Hàn.

Thập Thất đi vào tiệm cơm này, dựa vào tính cẩn thận của Mạc Thanh Hàn, tiệm cơm nhất định cùng hắn có quan hệ. Nếu không Thập Thất sẽ không đi đến nơi này.

Bị người khác phát hiện, Thập Thất lại ở trong khoảng thời gian ngắn nhanh chóng rút lui.

Tất cả nói lên rằng, Mạc Thanh Hàn đã tính toán qua. Một khi thủ hạ của hắn bại lộ hành tung, Mạc Thanh Hàn liền sẽ lập tức bỏ điểm liên lạc.

Hiện giờ, Lục Hoài phái người trông coi tiệm cơm, ý nghĩa điểm liên lạc của Mạc Thanh Hàn liền thiếu một cái.

Mà tương lai, Lục Hoài sẽ đi bước một làm suy yếu thế lực của Mạc Thanh Hàn, chặt bỏ vây cánh của hắn, làm hắn hoàn toàn không đứng lên được.

Thủ hạ mở miệng: "Tam thiếu, chúng ta ở tiệm cơm nhìn thấy mấy người có hành tung khả nghi."

Lục Hoài lạnh giọng: "Tiếp tục."

Thủ hạ: "Trong đó, có hai người vừa nhìn thấy chúng ta, liền lập tức uống thuốc độc tự sát."

"Còn hai người chưa kịp trốn, chúng ta đánh vào cằm bọn họ, đem hai người kia mang theo trở về."

"Chúng ta ép hỏi, hai người không có khai ra Thập Thất, miệng rất kín."

Lúc này, thủ hạ có chút chần chờ: "Tam thiếu, trừ lần đó ra, chúng ta còn phát hiện một chuyện."

Lục Hoài khẽ nâng cằm, ý bảo hắn nói tiếp.

"Hai người bị bắt đến, trong đó phần lưng của một người xuất hiện một ít ấn ký, trải qua điều tra, hắn là trúng độc."

Lục Hoài đôi mắt hơi khẩn: "Trúng độc?"

Thủ hạ: "Là một loại độc dược mãn tính. Nếu vẫn dùng giải dược thường xuyên, độc tính sẽ giấu ở trong cơ thể, sẽ không phát tác."

"Nếu thời gian dài không uống thuốc, độc dược trong cơ thể liền sẽ từng chút ăn mòn thân thể bọn họ, thẳng đến khi họ chết."

Thủ hạ tiếp tục nói: "Một lát sau, một người còn lại cũng xuất hiện bệnh trạng tương đồng, vứt bỏ tánh mạng."

Lục Hoài sắc mặt âm trầm, Mạc Thanh Hàn thế nhưng dùng độc dược khống chế để thủ hạ có thể tuyệt đối trung thành. Nếu bọn họ không phục, không lấy được giải dược, liền sẽ độc phát thân vong.

Mạc Thanh Hàn đối xử thủ hạ của mình cũng đã tàn nhẫn như thế, vậy đối xử với người không tương quan, hắn tự nhiên sẽ càng thêm không lưu tình.

Trong mắt Lục Hoài hiện lên một tia hàn ý.

Không mất nhiều thời gian, bối cảnh của Thập Thất cũng đã điều tra ra.

Thập Thất đã từng là một tù phạm, đánh số mười bảy.

Khoảng thời gian trước, Thập Thất rời khỏi ngục giam, trên đường biến mất một đoạn lý lịch. Nhưng là, không ai biết hắn đi nơi nào.

Hắn lần nữa xuất hiện, chính là ở luận võ chợ đen.

Càng kỳ quái hơn, bọn họ cũng không thể tra được đoạn thời gian sau đó.

Manh mối toàn bộ bị chặt đứt.

Tin tức có được đều giống đá chìm đáy biển, xốc không nổi bất luận gợn sóng gì.

Lục Hoài hiểu rõ, Mạc Thanh Hàn nếu mang Thập Thất đi, nhất định sẽ hủy dấu vết của hắn, che dấu thân phận hắn.

Lục Hoài trầm tư, vô luận hôm nay cùng Thập Thất gặp mặt là Mạc Thanh Hàn, hay là Mạc Thanh Hàn thủ hạ, đều nói lên rằng tay Mạc Thanh Hàn càng duỗi càng dài.

Mạc Thanh Hàn muốn mở rộng thế lực của hắn tại Thượng Hải.

Bộ mặt thật Mạc Thanh Hàn rốt cuộc là ai?

Lại có ai giúp hắn ngụy trang?

Lục Hoài thần sắc lãnh đạm, hắn muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề này, diệt trừ Mạc Thanh Hàn.

* * *

Diệp Sở tiếp điện thoại của Lục Hoài, đi vào khách sạn Hòa Bình.

Nàng đẩy cửa vào, phát hiện Lục Hoài ngồi ở chỗ kia, giương mắt nhìn về phía nàng.

Lục Hoài biểu tình có chút nghiêm túc, hắn ra hiệu cho Diệp Sở đến gần.

Diệp Sở biết hắn có chuyện quan trọng muốn nói, lập tức đóng cửa lại.

Lục Hoài: "Ta đã đi tra xét, Thập Thất có vấn đề."

Nhưng là, trên người Thập Thất không có manh mối khác.

Này tự nhiên ở trong dự kiến của Diệp Sở.

Lục Hoài nói: "Thông qua Thập Thất, chúng ta đã diệt trừ một điểm liên lạc của Mạc Thanh Hàn."

Diệp Sở sắc mặt vui vẻ, trong lòng nàng rõ ràng, Mạc Thanh Hàn tránh ở chỗ tối, chỉ cần bọn họ có thể tìm được dấu vết hắn để lại, vậy chứng minh hắn không phải không có sơ hở.

Nàng tin tưởng, một đời này, Mạc Thanh Hàn sẽ không thực hiện được âm mưu.

Diệp Sở đắm chìm ở bên trong suy nghĩ, không có phát hiện Lục Hoài yên lặng quan sát nàng.

Mới vừa rồi Diệp Sở đã biết chuyện Thập Thất, nàng cũng không khiếp sợ. Lục Hoài cảm thấy, nàng tựa hồ đã biết được mọi chuyện trong tương lai, cho nên mới sẽ có phản ứng như vậy.

Kỳ thật, từ lúc Diệp Sở giải thích với hắn, Lục Hoài liền bắt đầu có chút hoài nghi.

Diệp Sở từng nói là, nàng nằm mộng, tiên đoán tương lai.

Nhưng là Lục Hoài hiểu, sự tình không có đơn giản như vậy.

Hắn rất muốn biết, ở trong mộng của Diệp Sở, có chỗ nào chưa từng có nguy hiểm phát sinh sao?

Lục Hoài chậm rãi mở miệng: "Diệp Sở, có thể tra được chuyện này là bởi vì có ngươi trợ giúp."

Diệp Sở không có ý thức được không đúng, nàng cười cười: "Ta chỉ là đã mơ một ít chuyện thôi."

Lục Hoài cười, không cần hắn chủ động mở miệng, nàng đã đề cập vấn đề. Vì thế, hắn thuận lý thành chương mà bắt đầu giai đoạn dụ dỗ tiếp theo.

Lục Hoài hỏi: "Những việc này đều là ngươi ở trong mộng nhìn thấy sao?"

Diệp Sở không cần nghĩ ngợi: "Ân."

Lục Hoài lại hỏi: "Vậy trong mộng của ngươi, còn có một ít tương lai người khác?"

Ngôn từ của hắn mang theo một phần mớm lời. Hướng dẫn, giống như dần dần lừa nàng rớt vào một bẫy rập đã được lắp sẵn.

Thanh tuyến Lục Hoài cực thấp: "Ngươi có hay không nhìn đến ta trong tương lai?"

Thân thể Diệp Sở cứng đờ, trong đầu trống rỗng, cũng không biết trả lời hắn như thế nào.

Lục Hoài chú ý tới Diệp Sở không thích hợp, nhưng hắn cũng không có vạch trần nàng, mà là lựa chọn tiếp tục hỏi.

Trên thế giới này có rất nhiều chuyện vô pháp giải thích.

Lục Hoài cảm thấy trên người Diệp Sở có bí mật, không đơn giản chỉ là cảnh trong mơ như vậy.

Bí mật của nàng rốt cuộc là cái gì?

Lục Hoài dừng một chút: "Diệp Sở, ngươi đã từng cùng ta nói quá, chỉ cần ta mở miệng hỏi, ngươi nguyện ý trả lời mọi vấn đề, đúng không?"

Diệp Sở trong lòng đã có dự cảm, nhưng nàng gật đầu: "Đúng vậy."

Lục Hoài dời đi một quyển sách trên bàn, phía dưới có một tờ giấy điều.

Trước lúc Diệp Sở tới khách sạn Hòa Bình, Lục Hoài cũng đã đặt ở nơi đó.

Diệp Sở nhìn thoáng qua, kia tờ giấy điều, đúng là tờ giấy nặn danh nàng truyền đi.

Tâm Diệp Sở căng thẳng, không hiểu được Lục Hoài muốn làm cái gì.

Lục Hoài cúi người xuống, dùng bút máy ở một tờ giấy viết trên giấy, hắn dùng nét chữ tương đồng.

Tầm mắt Lục Hoài dừng ở trên người Diệp Sở: "Ta vẫn luôn cảm thấy, hai người chúng ta có chữ viết rất giống."

"Cứ việc ngươi viết nét chữ này, ta chưa bao giờ dùng quá."

"Ngươi biết không?"

"Chữ của mỗi người có thể biến đổi, nhưng thói quen không thể thay đổi."

"..."

Thanh âm Lục Hoài vang lên, một câu lại một câu. Vấn đề này, hắn vẫn luôn rất muốn biết đáp án.

Trên lưng Diệp Sở thấm một tầng mồ hôi lạnh.

"Vì cái gì chúng ta có chữ viết tương đồng?"

"Ngươi có thể giải thích một chút sao?"

Lục Hoài rốt cuộc nói tới điểm mấu chốt, hắn chăm chú nhìn Diệp Sở, ánh mắt không rời.

Diệp Sở rõ ràng, nàng sở dĩ sẽ có chữ viết này, là bởi vì đời trước, Lục Hoài vô tri vô giác mà ảnh hưởng thói quen viết chữ của nàng.

Không, càng chuẩn xác mà tới nói, hắn ảnh hưởng nhân sinh của nàng.

Nếu là Diệp Sở đem việc này nói cho Lục Hoài, hắn liền biết chân tướng.

Lục Hoài sẽ biết, chính mình đã từng sống qua một đời. Mà một đời kia, nàng không thành thục, nàng ỷ lại hắn, đối với hắn không thể hỗ trợ được gì.

Kiếp trước, hai người giả kết hôn, từng ở Đốc Quân phủ đặt ra một phần hiệp ước.

Khi đó, Diệp Sở hỏi Lục Hoài bạn đời lý tưởng của hắn là bộ dáng gì, hắn trả lời ba từ.

"Tự tin, dũng cảm, kiên cường."

Nhưng là kiếp trước của Diệp Sở, cũng không có được tính chất đặc biệt đó. Cho nên, bọn họ đều cho rằng, tương lai sẽ dựa theo hiệp ước thuận lợi tiến hành.

Kiếp trước, hai bàn tay trắng Diệp Sở quy phục Lục Hoài, hai người từ lúc bắt đầu liền có một loại quan hệ bất bình đẳng.

Nàng không nghĩ có thói quen ỷ lại hắn, nàng hy vọng có thể cho hắn một ít trợ lực.

Lần tai nạn xe cộ đó, Diệp Sở phát hiện nàng về tới năm mười sáu tuổi.

Tái ngộ với Lục Hoài, Diệp Sở trốn, nàng không biết chính mình nên đối mặt với hắn như thế nào.

Sau đó, Diệp Sở nói với chính mình, nếu một đời này, nàng có thể cường đại đứng ở hắn bên người.

Nàng có thể một lần nữa dựng lên quan hệ của hai người.

Chân chính ổn định tình cảm, muốn lấy quan hệ bình đẳng làm chỗ dựa.

Trọng sinh một đời, Diệp Sở mới có được cơ hội như vậy.

Không có hiệp ước trói buộc, có thể một lần nữa đối mặt lẫn nhau.

Diệp Sở cũng không hy vọng quan hệ hai người khôi phục trạng thái ở kiếp trước. Nàng tuyệt đối sẽ không để Lục Hoài biết mình trọng sinh qua một đời.

Mà một đời này, nàng sẽ tràn ngập tự tin, có được dũng khí, lựa chọn kiên cường..

Nàng cần thiết phải dùng một loại phương thức khác, cùng hắn sóng vai.

Trong chốc lát, Diệp Sở đã làm ra một quyết định.

Nàng giương mắt nhìn Lục Hoài, ánh mắt kiên định: "Ngươi muốn biết chúng ta chữ viết vì cái gì lại giống nhau, đúng không?"

Diệp Sở từng câu từng chữ mà nói: "Ta có thể giải thích cho ngươi nghe."

Diệp Sở nhìn thẳng vào đôi mắt Lục Hoài, không có nửa phần né tránh.

"Lục Hoài, ta cố ý bắt chước chữ viết của ngươi."

"Là muốn khiến cho ngươi chú ý."

Lục Hoài ngẩn ra, hắn nhìn Diệp Sở. Ánh mắt của nàng trong trẻo, không giống làm bộ.

Tâm hắn căng thẳng, chờ đợi nàng nói tiếp.

Diệp Sở chậm chạp không mở miệng, Lục Hoài cũng không hỏi. Hai người cứ như vậy chăm chú nhìn vào nhau, không biết đối phương suy nghĩ cái gì.

Diệp Sở vẫn luôn ở quan sát biểu tình của Lục Hoài. Chỉ tiếc, hắn che dấu rất khá, thần sắc như thường, không có một chút thay đổi.

Nàng vừa rồi dùng vài câu kia chỉ là vì thử, nhưng Lục Hoài từ trước đến nay là người không lộ tình cảm, nàng đoán không ra.

Sau một hồi, Diệp Sở chợt cười, nói dối, dễ như trở bàn tay mà bóc qua vừa rồi kia một tờ.

"Bằng không, ngươi như thế nào đồng ý cùng ta hợp tác đâu?"

Lục Hoài cảm thấy, câu trả lời này, cùng hắn tưởng tượng, tựa hồ không quá giống nhau.

* * *

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Hoài: Ngươi vừa rồi là đùa ta sao?

Diệp Sở: Chỉ cho phép ngươi đùa, ta liền không thể phản một lần sao?

Lục Hoài: Rất mong đợi, đáp án của ngươi cùng trong tưởng tượng của ta không giống nhau.

Diệp Sở: Lừa xong liền chạy, không phụ trách.
Bình Luận (0)
Comment