Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 123

Diệp Sở xoay người sang chỗ khác, thấy Lục Hoài đứng ở phía sau nàng.

Nàng nhìn thẳng vào hắn với đôi mắt đen nhánh, hắn nhìn nàng chăm chú, trong mắt có ý cười nhẹ như không.

Diệp Sở mím môi: "Tam công tử, ngươi thật khó tìm."

Lục Hoài đi về phía Diệp Sở, dừng lại bên cạnh nàng, nhìn vào đôi mắt nàng.

Lục Hoài hơi cong môi: "Nhưng Diệp tiểu thư vẫn tìm được ta."

Hai người cực có ăn ý mà nhìn nhau cười.

Lục Hoài từ trong túi tiền lấy đồng hồ quả quýt ra, mở nắp. Hắn nhìn thoáng qua, kim giây tí tách tí tách chạy quanh.

Lục Hoài nói: "Diệp Sở, hiện tại vừa vặn 9 giờ, ngươi hoàn thành khảo nghiệm trong thời gian quy định."

Diệp Sở nhìn thẳng đôi mắt Lục Hoài: "Ta thắng?"

Lục Hoài cười: "Ừ, ngươi thắng."

Diệp Sở mở miệng: "Nếu như ta không tìm thấy người thì sẽ như thế nào?"

Ánh mắt Lục Hoài sâu cạn không rõ: "Vậy ngươi cảm thấy ta sẽ cho ngươi rời khỏi con phố này sao?"

Diệp Sở ngẩn ra.

Câu nói của hắn có chút ái muội, tim của nàng đột nhiên lỡ một nhịp.

Lục Hoài chợt cười: "Đi thôi, ta còn muốn cùng mẫu thân ngươi nói lời giải thích."

Lục Hoài đã cùng Tô Lan bảo đảm qua, sẽ không đưa Diệp Sở về nhà quá muộn. Vừa dứt lời, hắn liền bước rời đi.

Diệp Sở ngẩn người vài giây, sau khi lấy lại tinh thần, lập tức đuổi theo.

Toàn bộ con phố đều là người do Lục Hoài an bài, nhìn thấy Lục Hoài ra khỏi quán trà, bọn họ biết mình đã hoàn thành nhiệm vụ.

Động tác của họ hơi cứng lại, bọn họ gật đầu với Lục Hoài, thái độ cung kính cực kỳ.

Bọn họ nhìn thấy Diệp Sở, cũng hướng nàng khẽ gật đầu, giống như vừa rồi không xảy ra chuyện gì.

Tam thiếu hạ mệnh lệnh, thái độ đối với Diệp Sở cũng phải tôn trọng nàng như tôn trọng Tam thiếu.

Lục Hoài nói cho Diệp Sở: "Bọn họ là người của ta, ta hy vọng ngày sau ngươi có thể cùng bọn họ ở chung thật tốt."

Diệp Sở không nghĩ ngợi: "Ta sẽ."

Diệp Sở cùng Lục Hoài nói chuyện, những người đó lập tức thu hồi tầm mắt. Không quấy rầy bọn họ.

Bọn họ sẽ trong khoảng thời gian ngắn đem nơi này sửa sang lại, cũng rời đi trước rạng sáng.

Lục Hoài dừng xe ở giao lộ, đó chỗ bọn họ xuống xe lúc đầu.

Diệp Sở theo Lục Hoài ngồi vào trong xe. Thân thể của nàng thả lỏng, không giống lúc tới bị dây thừng trói chặt.

Diệp Sở cảm thấy mệt mỏi cực kỳ, nàng dựa vào lưng ghế, đầu hơi nghiêng, nhắm hai mắt lại.

Lục Hoài nhìn nàng một cái, hắn cười một chút, khởi động ô tô.

Từ sau khi Diệp Sở quy phục, Lục Hoài liền có một ý niệm.

Nếu năng lực của nàng đủ cường đại, hắn sẽ cho nàng đơn độc hành động, cũng cho nàng tự do hoàn toàn, yên vẹn.

Cho nên, Lục Hoài huấn luyện cho Diệp Sở một nhóm ám vệ.

Không giống như những người trước đây bảo vệ Diệp Sở, nhóm người này là những người ưu tú trong quân đội.

Chuyện này cũng là lén lút tiến hành, không có người khác biết. Mà tối nay, những ám vệ kia trà trộn vào trong những người đi trên phố.

Qua thêm một thời gian nữa, Lục Hoài sẽ chính thức giới thiệu Diệp Sở cho bọn họ.

Những ám vệ kia là người của Lục Hoài, cũng là người của Diệp Sở.

Đây là lễ vật mà Lục Hoài chuẩn bị cho nàng.

* * *

Chiếc xe màu đen vững vàng mà chạy, dừng lại ở cửa sau của Diệp Công Quán.

Lục Hoài dừng động tác, nhìn vào Diệp Sở. Tuy rằng xe đã ngừng, nhưng nàng vẫn chưa không thức dậy.

Nàng dựa vào lưng ghế, thân thể hơi phập phồng.

Lục Hoài theo bản năng tới gần Diệp Sở, nàng an tĩnh ngủ, hắn chậm rãi vươn tay ra.

Giống như bởi vì quá mệt mỏi, Diệp Sở cũng không nhận thức được hắn đang tiếp cận.

Lục Hoài vén tóc mái bên sườn mặt nàng, đầu ngón tay khẽ chạm vào gương mặt nàng, động tác hắn thực nhẹ.

Lục Hoài im lặng nhìn Diệp Sở, hơi thở nàng không sâu, tựa như khẽ chạm vào sẽ đánh thức nàng.

Lục Hoài ngắm Diệp Sở thật lâu, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ quả quýt, mới gọi nàng.

"Diệp Sở."

Hắn gọi vài tiếng, Diệp Sở mới mở mắt.

Hình dáng Lục Hoài dần hiện ra rõ trước mặt nàng.

Không biết từ khi nào, Lục Hoài đã trở về chỗ ngồi, hắn liếc nhìn Diệp Sở: "Về đến nhà rồi."

Diệp Sở chớp chớp mắt, tự khiến bản thân thanh tỉnh. Mới vừa rồi đám tóc mái bị Lục Hoài vén lại sau tai, giờ phút này lại hạ xuống.

Lục Hoài nhìn thoáng qua, không nói gì thêm, nhưng lại nhắc tới một chuyện khác: "Qua mấy ngày nữa, A Cửu sẽ trở về Thượng Hải."

Diệp Sở nghiêm túc nhìn Lục Hoài.

Lục Hoài: "A Cửu rất nhớ ngươi, chúng ta cùng đi đón nàng, được không?"

Diệp Sở thực mau đồng ý: "Được."

* * *

Từ sau khi A Cửu sinh bệnh, thì vẫn luôn ở trong viện điều dưỡng, không chưa từng quay lại Thượng Hải.

Mấy năm gần đây tới, A Cửu thân thể dần dần chuyển biến tốt, khôi phục rất nhanh.

Khoảng thời gian trước, bác sĩ thông báo cho Lục Hoài, nói thân thể của A Cửu đã gần như phục hồi, có thể không cần ở lại viện điều dưỡng nữa.

Trước khi bị bệnh, A Cửu ở trong Đốc Quân phủ Thượng Hải.

Thượng Hải có quá nhiều chuyện quen thuộc, A Cửu không thể vĩnh viễn trốn tránh.

Nàng không thể hoàn toàn không tiếp xúc với những đồ vật trước kia, chỉ ở mãi trong viện điều dưỡng.

Nếu A Cửu có thể trở lại Thượng Hải, một lần nữa sinh hoạt như lúc trước. Rất có khả năng nàng sẽ lại lần nữa có thể nói chuyện.

Tuy nhiên, đây cũng không phải là điều bắt buộc phải xảy ra, A Cửu có lẽ sẽ khôi phục, cũng có thể vĩnh viễn không thể nói chuyện.

Lục Hoài không tự chủ trương. Đầu tiên, là hắn chủ động gọi điện thoại cho viện điều dưỡng, để A Cửu tự mình quyết định.

Ở cùng A Cửu trong viện điều dưỡng còn một người, là mẹ Trần.

Mẹ Trần không có con, lại nhìn A Cửu lớn lên, đối với A Cửu có vạn phần thương tiếc.

Sau khi A Cửu xảy ra chuyện, mẹ Trần lập tức đi theo A Cửu tới viện điều dưỡng.

Ít nhiều cũng nhờ có bà, A Cửu được chiếu cố thật tốt.

A Cửu không thể nói chuyện trong điện thoại, nàng chỉ có thể nói cho mẹ Trần, mẹ Trần lại chuyển lời lại cho Lục Hoài.

Có người tiếp điện thoại. Nhưng là, nhưng người kia lại không nói chuyện, Lục Hoài biết người nọ là A Cửu.

"A Cửu, ta muốn cùng ngươi nói qua một chuyện, ta không thể tự tiện quyết định, muốn nghe suy nghĩ của ngươi."

Sau khi Lục Hoài nói xong, đâu bên kia điện thoại truyền đến hai tiếng gõ.

Đây là ước định của Lục Hoài cùng A Cửu. Nếu là A Cửu nghe thấy được, liền ở trên microphone gõ hai tiếng, Lục Hoài lại tiếp tục nói.

Lục Hoài sau khi nghe được, đem lời của bác sĩ nói lại một lần: "Bác sĩ nói thân thể ngươi gần như đã khôi phục. Hắn đưa ra một đề nghị, hy vọng ngươi có thể trở về Thượng Hải."

Lục Hoài ngừng một lát, nói tiếp: "Ngươi đã ở Thượng Hải nhiều năm như vậy, nếu sống trong một hoàn cảnh tương tự, nói không chừng có thể nói chuyện một lần nữa."

Lục Hoài không nói tiếp, mà chờ A Cửu trả lời.

Khoảng một lúc lâu sau, A Cửu mới gõ vào microphone.

Lục Hoài: "Nếu ngươi không muốn nhớ tới chuyện trước kia, ngươi cũng có thể tiếp tục ở lại viện điều dưỡng, không cần miễn cưỡng chính mình."

Đầu kia điện thoại thật lâu không có âm thanh đáp lại.

Lúc này, mẹ Trần tiếp nhận điện thoại. Vừa rồi, A Cửu đem việc này nói cho mẹ Trần, để cho mẹ Trần đem ý của nàng nói cho ca ca.

"Tam thiếu, tiểu thư để ta chuyển lời cho ngươi, nàng nói nàng quyết định trở về Thượng Hải."

A Cửu từ trước đến nay đều rất ngoan ngoãn. Nhưng nàng cũng có kiên trì của mình, nàng nhìn qua tuy có chút gầy yếu, nhưng so với ai khác đều kiên cường hơn nhiều.

Lục Hoài nhìn ra được, A Cửu cố ý làm bộ không thèm để ý. Bất quá, nàng vẫn muốn có thể nói chuyện, không muốn để mình trở thành gánh nặng cho người khác.

A Cửu lựa chọn như vậy, Lục Hoài cũng không thấy kỳ quái.

Lục Hoài cùng A Cửu ước định thời gian, hắn sẽ đi đến viện điều dưỡng đón nàng về nhà.

* * *

Diệp Sở cùng đã nói qua Lục Hoài, bọn họ sẽ đi đón A Cửu.

Ngày đó, hai người cùng rời khỏi Thượng Hải.

Viện điều dưỡng ở trên núi, xe chạy lên, phải hao chút thời gian.

Đường núi không bằng phẳng, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng bánh xe chạy đè lên hòn đá nhỏ. Cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ xe, rất nhanh đã đến nơi.

Khi vừa đến viện điều dưỡng, bọn họ từ đằng xa đã thấy mẹ Trần chờ ở cửa.

Xe dừng lại, Diệp Sở cùng Lục Hoài xuống xe.

Mẹ Trần chạy nhanh tới, cung kính mà gọi một tiếng Tam thiếu.

Diệp Sở đi bên cạnh Lục Hoài, mẹ Trần đồng dạng chào một câu: "Diệp nhị tiểu thư."

Mẹ Trần chỉ muốn thấy có hai việc. Một là A Cửu tiểu thư có thể một lần nữa nói chuyện, còn chuyện còn lại là có người có thể làm bạn bên cạnh Tam thiếu.

Bây giờ, bà chỉ mong hai tâm nguyện của nàng sẽ thành hiện thực.

Gương mặt mẹ Trần hiện rõ nét cười: "Tâm trạng hôm nay của tiểu thư rất tốt, nàng vẫn luôn đợi hai người."

Lục Hoài mở miệng: "Mẹ Trần, bà đem hành lý của A Cửu lấy xuống, chúng ta đưa A Cửu về Thượng Hải."

Mẹ Trần đáp một tiếng, xoay người trở về phòng. Nàng chuẩn bị kiểm tra hành lý lần cuối, nhìn xem có cái gì bị thiếu hay không.

Hành lang cũng không dài, Diệp Sở cùng Lục Hoài sóng vai bước đi, rẽ qua mấy lần, liền đến phòng của A Cửu.

Lúc này, cửa phòng đã mở, A Cửu đứng ở cửa.

Một phút khi nhìn đến Diệp Sở, ánh mắt A Cửu sáng lên, không khỏi bật cười.

Lục Hoài đoán không sai, Diệp Sở xuất hiện, sẽ cho A Cửu một kinh hỉ.

Cho nên, Lục Hoài không nói cho A Cửu, nàng sẽ đến.

A Cửu lập tức tiến lên vài bước, nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Sở.

Sau khi nàng buông ra tay, hướng về phía Diệp Sở khoa tay múa chân một hồi, ánh mắt chân thành.

Bên tai Diệp Sở có chút đỏ, nàng lập tức liền nhận ra hàm nghĩa của thủ thế đó. Lần trước Lục Hoài đã giải thích cho nàng.

Là tẩu tẩu.

Diệp Sở không có phủ nhận, cười xoa xoa đầu A Cửu.

Một màn này đều rơi vào trong mắt Lục Hoài, hắn cười khẽ một tiếng, nhỏ đến không thể nghe thấy.

Diệp Sở tựa hồ càng ngày quen với thân phận này.

A Cửu lúc này mới nhìn về phía Lục Hoài, hướng Lục Hoài cười một cái, cười ấm áp cực kỳ.

Lục Hoài cũng xoa xoa đầu A Cửu: "A Cửu, chúng ta tới đón ngươi về nhà."

A Cửu cười làm một thủ thế.

Ta biết.

Một lúc sau, Lục Hoài mới nói với A Cửu một việc khác.

"Về Đốc Quân phủ trước, ta sẽ mang ngươi tới một chỗ."

Lục Hoài còn chưa nói ra địa điểm, A Cửu liền cảm thấy cái mũi đau xót, đôi mắt đỏ lên. Mặc dù Lục Hoài không nói, A Cửu cũng biết hắn sẽ mang mình đi tới nơi nào.

Nơi A Cửu muốn đi đến nhất, chính là mộ của mẫu thân nàng.

Trên đường về Thượng Hải, A Cửu có chút đứng ngồi không yên, nghĩ tới việc chuẩn bị được gặp mẫu thân, nỗi sợ hãi khi phải đối mặt với quá khứ xa lạ đã giảm đi rất nhiều.

Diệp Sở ngồi ở bên cạnh A Cửu, nàng có thể cảm thấy được thân thể A Cửu căng chặt.

Đôi tay của A Cửu nắm chặt, đặt ở trên đùi, đôi mắt nhìn thẳng phía trước.

Diệp Sở vươn tay trái, cầm lấy tay A Cửu, tay phải nhẹ nhàng mà vỗ lưng A Cửu.

Theo động tác Diệp Sở, thân thể A Cửu dần dần thả lỏng xuống.

Lục Hoài ở phía trước lái xe, qua một lúc lại nhìn xem kính chiếu hậu, Diệp Sở đang an ủi A Cửu, ôn nhu cực kỳ.

Trong mắt Lục Hoài hiện lên tia ý cười.

Không bao lâu sau, họ đã tới mộ viên.

Bởi vì đang là mùa đông, màu xanh vốn có của đồi núi đã phai nhạt đi không ít. Hôm nay trời đầy mây, toàn bộ không trung bị bao bọc bởi một màu xám xịt, không có một tia nắng nào có thể chiếu xuống.

A Cửu gấp đến không chờ nổi mà xuống xe, Diệp Sở đi theo phía sau nàng. Hai người theo Lục Hoài, cùng nhau đi đến trước mộ mẫu thân.

A Cửu vừa thấy bia mộ, nước mắt liền rơi xuống.

A Cửu không thể nói chuyện, khóc cũng không thể phát ra thanh âm nào. Nước mắt lăn dài trên gương mặt nàng, từng giọt rơi trên đất, làm người ta thấy đau lòng.

A Cửu có thật nhiều lời muốn nói cùng mẫu thân, nàng ở trong lòng mặc niệm.

Mẫu thân, con lại cao lên rồi, tóc cũng dài không ít.

Con thực xin lỗi, mấy năm nay không có thể cùng người đón sinh nhật, tới nhìn người.

Mẫu thân, ta còn có một việc muốn nói cho ngươi, ngươi nhất định sẽ phải hạnh phúc giống như ta.

Ca ca có người hắn thích rồi.

A Cửu nghĩ đến đây, nhỏe miệng cười.

Diệp Sở đứng ở phía sau A Cửu, nàng cũng đang nhìn bia mộ, sắc mặt không rõ, nhưng ánh mắt lại rất phức tạp.

Đời trước, nàng mỗi năm đều sẽ cùng Lục Hoài tới nơi này.

Kiếp này, Diệp Sở cũng tặng một bó đầy trời sao*.

* Đầy trời sao: 满天星: Hoa Gypsophila: Cùng họ với cẩm chướng, như hình:



Nàng biết ngày đó trước khi Lục Hoài rời đi, tuyệt đối sẽ không hiểu được tại sao trước mộ lại có nhiều hơn một bó hoa.

Quan hệ giữa họ trước giờ vẫn có một khoảng cách ở giữa, mỗi một bước đi của Diệp Sở đều chỉ có thể thật cẩn thận.

Nhưng quan hệ của họ hiện tại cũng rất tốt.

Nếu Lục Hoài mang Diệp Sở tới nơi này, lần tới nàng có thể thuận lý thành chương tới thăm mẫu thân hắn.

Sau khi rời khỏi mộ viên, Lục Hoài chạy xe nhanh hơn một chút. Vừa rồi bọn họ lưu lại mộ viên khá lâu.

A Cửu khóc thật nhiều, lại gặp gió, có chút đau đầu.

Lục Hoài trước đưa Diệp Sở về Diệp Công Quán, mới quay về Đốc Quân phủ.

Sau khi A Cửu trở lại Đốc Quân phủ, vẫn không đi ra ngoài.

Đốc Quân phủ ở gần đường Wilson là khu Công Quán, có một hoa viên rất an tĩnh, sẽ không có người khác quấy rầy A Cửu.

Lục Hoài cũng không hy vọng A Cửu vẫn luôn trong nhà, hắn nói A Cửu có thể tản bộ ở gần đây.

Hắn phái người tới bảo hộ A Cửu, tuyệt đối sẽ không để nàng chịu phải thương tổn.

* * *

Bến Thượng Hải đổ một cơn mưa phùn, tí tách tí tách, trong không khí nhiễm một chút lạnh lẽo.

Có lẽ là do trời đổ mưa, bầu trời trở nên u ám, tầm nhìn cũng tối xuống.

Hôm nay, Thẩm Cửu chuẩn bị đi tìm Lục Hoài, chỉ là gặp mặt bình thường.

Hắn cầm lấy áo khoác, đóng cửa lại, hòa mình vào không khí lạnh lẽo.

Trời vẫn đang mưa, không có dấu hiệu dừng lại. Thẩm Cửu không dùng dù, mà cứ đi như vậy.

Mưa phùn rơi trên người Thẩm Cửu, làm ướt quần áo hắn, nhưng hắn giống như không phát hiện.

Chiếc xe màu đen dừng ở cửa, Thẩm Cửu đi đến đầu xe, khom lưng bước vào, khép cửa lại.

Ô tô chậm rãi chạy, hướng về phía Đốc Quân phủ.

Thẩm Cửu dựa vào lưng ghế, nhắm hai mắt lại, đôi mày hắn ẩn ẩn nhăn lại.

Không biết sao, hôm nay Thẩm Cửu có chút tâm thần không yên, phảng phất có chuyện gì sắp xảy ra.

Thẩm Cửu không hiểu được vì sao hắn lại có cảm giác như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn tìm không thấy nguyên nhân.

Cửa sổ mở một khe hở nhỏ, gió lạnh thổi vào, làm Thẩm Cửu càng thêm thanh tỉnh.

Hắn quay đầu, hướng nhìn phía ngoài cửa sổ xe.

Trên từng con đường dài, người tới tới lui lui. Có người thần sắc vội vàng, có người lộ vẻ vui sướng mà gặp gỡ.

Mặc dù cách một cửa sổ, nhưng giống như có thể nghe thấy những sự ồn ào náo động.

Bên ngoài ầm ĩ vạn phần, trong thời tiết này, hoàn toàn không hề ảnh hưởng đến những người đó.

Mà bên trong xe yên tĩnh cực kỳ, không khí có chút áp lực.

Khung cảnh ngoài cửa sổ thoảng qua, dần dần trở nên xa xôi.

Xe vững vàng mà chạy. Đột nhiên, xe nhoáng lên, sau đó chậm rãi ngừng lại.

Tài xế quay đầu: "Cửu gia, ta đi xuống nhìn xem ra chuyện gì."

Thẩm Cửu gật gật đầu.

Một lát sau, tài xế trở lại bên trong xe: "Cửu gia, là xe tắt lửa."

Thẩm Cửu: "Ngươi đi tìm người lại đây sửa một chút."

Sau đó, Thẩm Cửu mở cửa xe, đi xuống, không khí lạnh băng đập vào người.

Quảng đường còn lại cũng không còn xa, Thẩm Cửu đi một đoạn đường liền đến Đốc Quân phủ.

Trên đường nhỏ yên tĩnh, Thẩm Cửu chậm rãi đi. Hắn từ trước đến nay không có tính nôn nóng, bước chân cũng mềm đến nhẹ nhàng chậm chạp.

Mưa có dấu hiệu giảm dần, trên mặt đất có chút ẩm ướt, không khí cũng có vẻ trong lành hơn.

Không biết vì sao, cảm giác bồn chồn lại tràn ngập trái tim của Thẩm Cửu.

Cách Đốc Quân phủ càng gần, cảm giác này càng mãnh liệt.

Khiến người ta khó bỏ qua.

Thẩm Cửu hơi nhíu mày, hôm nay hắn bị làm sao vậy? Như thể hắn sẽ gặp phải điều gì đó bất ngờ mà hắn không thể lường trước được.

Xung quanh không có bóng người, thật sự thanh tịnh. Đột nhiên, một tiếng động nhỏ vang lên.

Vẫn còn vài bước nữa mới đến Đốc Quân phủ, Thẩm Cửu tiếp tục đi, hắn chậm rãi đi đến một nơi.

Thẩm Cửu không hề để ý đến chung quanh, thần thái thanh thản.

Ánh mắt Thẩm Cửu lơ đãng dừng ở phía trước, đột nhiên bước chân của hắn cứng lại.

Trong màn mưa thanh thanh lãnh lãnh, nơi đó có một thiếu nữ cầm dù, chính chậm rãi đi tới.

Thiếu nữ đưa lưng về phía Thẩm Cửu, thân mình nàng rất gầy, nhìn qua có chút yếu đuối mong manh.

Trên người nàng mặc một bộ quần áo thật rộng, thân thể gầy yếu bị bao bọc hoàn toàn. Khi nàng bước đi, càng khiến cho quần áo có vẻ càng rộng hơn.

Mái tóc dài đen nhánh phủ lên bờ vai nàng, mơ hồ lộ ra một đoạn cổ, tuyết trắng tinh tế.

Nhìn qua thật an tĩnh.

Làn gió lạnh băng thổi tới, khí lạnh ập đến, thiếu nữ nắm quần áo thật chặt, không khỏi ôm lấy cánh tay.

Nàng giống như rất sợ lạnh, thân thể có chút run rẩy.

Mưa phùn rơi xuống, tầm mắt có chút mơ hồ. Nhưng là, trong mắt Thẩm Cửu, thanh ảnh thiếu nữ lại càng thêm rõ ràng.

Thẩm Cửu cảm thấy thiếu nữ kia có chút quen mắt.

Đại não của hắn bỗng nhiên trống rỗng, vô số ký ức bỗng nhiên hiện lên.

Hoảng hốt một lúc, Thẩm Cửu thiếu chút nữa cho rằng, thân ảnh phía trước chính là A Cửu.

Là người hắn đã gặp trong mộng trăm ngàn lần.

A Cửu, người hắn vẫn luôn giấu ở đáy lòng, chưa bao giờ quên.

Ánh mắt Thẩm Cửu chuyên chú, tầm mắt dừng ở trên người thiếu nữ, không chớp mắt.

Bên tai vang lên tiếng mưa rơi, trái tim Thẩm Cửu bỗng nhiên lặng xuống.

Thiếu nữ trước mắt, có vẻ hơi khác với A Cửu trong kí ức của Thẩm Cửu.

A Cửu không có gầy như màng, tóc cũng không dài như vậy, nhưng người ta khi trưởng thành khẳng định sẽ có thay đổi.

Không hiểu được vì cái gì, thân hình A Cửu gầy yếu, cùng thiếu nữ kia, có chút chồng lên nhau.

Mấy năm nay, A Cửu đi nơi nào?

Nàng có khỏe không?

Nàng sẽ còn nhớ rõ hắn sao?

* * *

Ngàn vạn suy nghĩ hiện lên trong đầu của Thẩm Cửu.

Nước mưa gõ vào mặt đất, những chuyện cũ đè ở trong lòng.

Không biết đã qua bao lâu, hắn lại vĩnh viễn quên không được.

Không biết sao, tim Thẩm Cửu thắt lại.

Nhấc chân đi theo.
Bình Luận (0)
Comment