Đùng!
Tiếng súng lạnh như băng, cắt qua không gian yên tĩnh. Nó giống tiếng sấm rền nặng nề, cực kỳ rõ ràng.
Dường như tiếng súng đã phá tan không gian nặng nề.
Hành động nhanh như chớp, Diệp Sở cùng Lục Hoài dương súng. Gương mặt họ lạnh lùng, cùng lúc bắn vài phát súng vào đối phương.
Đạn bay thẳng một đường về phía đám người Phan Thích.
Họng súng đen như mực hiện lên vẻ lạnh như băng, lạnh lùng y hệt như chủ nhân của nó vậy.
Đám người Phan Thích chưa kịp phản ứng, đã thấy họng súng lạnh tanh chỉa về phía họ.
Cổ tay ngay tức khắc trúng đạn, cơn đau thấu xương thấu tủy truyền đến.
Tay của họ buông lỏng ra, súng trên tay rơi xuống đất.
Bọn người Phan Thích té ngã xuống, không thể động đậy.
Lục Hoài cùng Diệp Sở cũng không làm hại đến tính mạng của mấy người này. Bọn họ còn muốn đào từ trong miệng của đám người này ra tin tức của Mạc Thanh Hàn.
Giọng nói đạm mạc của Lục Hoài cất lên: "Đưa bọn họ đi tra hỏi thật kỹ."
Ám vệ hiểu ý, kéo những người này xuống.
Những tiếng ồn ào dần mất, đại sảnh khôi phục yên tĩnh.
Lục Hoài cùng Diệp Sở nhìn nhau một cái.
Ké tiếp, họ muốn xử lý những người khác.
Lục Hoài để ám vệ đưa những người biết chuyện mật đạo tới. Họ muốn xem xem còn con cá lọt lưới hay không.
Một lát sau, người của lữ điếm đều có mặt.
Dĩ nhiên vừa rồi họ có nghe được tiếng súng, nhưng cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì. Càng dfoans càng hoảng sợ.
Lúc này, bọn họ bị ám vệ dẫn đi, lòng sợ hãi của bọn họ càng dâng cao.
Đi đến đại sảnh, bọn họ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Diệp Sở và Lục Hoài.
Hai người đứng cùng một chỗ, như mang theo một khí thế mạnh mẽ, làm người ta không tự chủ được mà sợ hãi.
Diệp Sở cùng Lục Hoài giương mắt nhìn qua.
Diệp Sở bỗng nhiên nói: "Các người còn muốn mật báo không?"
Lý do nàng muốn nói những lời này, là để dò xét.
Nếu trong những người này có người của Mạc Thanh Hàn, trong lòng hắn ta có quỷ. Sau khi nghe những lời này, sắc mặt tên đó chắc chắn sẽ để lộ sự bất thường.
Mà những người khác lại không hiểu Diệp Sở hỏi như cậy để làm gì, nhiều nhất chỉ lộ ra vẻ nghi hoặc.
Quả nhiên, Diệp Sở vừa nói xong, gương mặt của những người khác như thường, chỉ có một người có vẻ mặt khác biệt.
Người này hơi cúi đầu xuống, vẻ mặt né tránh, mang theo vẻ bất định.
Lục Hoài nhìn Diệp Sở, họ đã hiểu ý của đối phương.
Người này chính là thủ hạ của Mạc Thanh Hàn.
Lục Hoài liếc người nọ một cái, thản nhiên mở miệng: "Ngươi ở lại."
Trong lòng hắn ta run lên, biết mình đã bị lộ.
"Những người khác về phòng trước đi." Lục Hoài để ám vệ trông chừng những người này.
Đại sảnh lại trở nên vắng vẻ, chung quanh lại trở nên an tĩnh.
Diệp Sở nhìn người này, ánh mắt lạnh như băng: "Bây giờ ngươi có hai lựa chọn."
Nghe vậy, thân mình người này run lên
"Thứ nhất, trở thành người của bọn ta." Giọng nói của Diệp Sở giống như cơn gió lạnh.
Giây tiếp theo, giọng nói của Diệp Sở hạ xuống một chút.
Nàng gằn từng tiếng: "Thứ hai, vĩnh viễn câm miệng."
Không khí trong đại sảnh nặng nề đi vài phần, nhiệt độ dường như cũng thấp xuống.
Người này rũ mắt xuống, không nói gì, bóng dáng lặng im.
Đã bại lộ thân phận trước mặt hai người này, nếu hắn ta còn cố ý hợp tác với họ, chỉ còn một con đường chết.
Cho dù hắn có làm theo lời của bọn họ, chưa chắc tính mạng được đảm bảo.
Chỉ là, hắn ta còn một nghi vấn.
Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn ta ngẩng đầu: "Ta nguyện ý làm việc cho các người."
Ngừng một lát, hắn ta lại nói: "Chỉ là trên người của ta mang theo độc. Không có thuốc của chủ tử, ta sẽ phát độc mà chết.."
Không có thuốc giải, cho dù hai người này có tha cho hắn ta một mạng, hắn cũng không thể sống sót được.
Lục Hoài trầm tư một lúc, thản nhiên mở miệng: "Nếu như ngươi không báo cáo đúng thời điểm, tất nhiên sẽ không có thuốc giải."
Tâm tư của hắn ta bị Lục Hoài nói trúng rồi, trái tim của người nọ căng thẳng.
Lục Hoài lạnh giọng: "Chỉ cần ngươi vì ta làm việc, lại vẫn tiếp tục truyền tin lên trên kia, ngươi chắc chắn sẽ có thuốc."
Ngụ ý là, Lục Hoài muốn người này tiếp tục ẩn núp ở khách sạn, để hắn làm trinh sát lấy thông tin từ Mạc Thanh Hàn.
Người này hiểu được ý của Lục Hoài, hắn hiện tại chỉ có thể nghe theo lệnh của Lục Hoài, không có lựa chọn.
Hắn ta nói: "Đêm nay là thời gian báo tin lên trên."
Nếu hôm nay hắn không gọi điện cho người bên trên, phía trên chắc chắn sẽ nhận ra có điều không đúng
Lục Hoài hiểu, người này đã đồng ý làm việc cho hắn.
Ám vệ đưa người tới buồng điện thoại, trong tay hắn cầm ống nghe, nhìn Lục Hoài.
Lục Hoài nói: "Nên nói như thế nào, trong lòng ngươi tự biết."
Hắn ta không thể bại lộ bất cứ chuyện gì, phải khiến cho người của Mạc Thanh Hàn cảm thấy ở đây vẫn rất bình thường.
Người nọ gật gật đầu.
Trước mặt Lục Hoài cùng Diệp Sở, hắn ta quay một dãy số.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói: "Chuyện gần đây của khách sạn như thế nào rồi?"
Hỏi thăm thêm một chút theo khuôn phép để phòng ngừa vạn nhất.
Hắn ta hít sâu một hơi, giọng nói bình tĩnh: "Nơi này vẫn bình thường."
"Cứ chờ một chút, thuốc giả sẽ đến nhanh thôi."
"..."
Sau đó, hắn cắt điện thoại.
Người của Mạc Thanh Hàn không hề nghi ngờ.
Lục Hoài mở miệng: "Ngươi cứ tiếp tục ở lại đây, người của ta sẽ trông chừng ngươi."
Lục Hoài nhanh chóng xếp người của mình vào trong khách sạn này, nhưng nếu người của Mạc Thanh Hàn biến mất thì sẽ khiến cho bọn họ hoài nghi.
Lục Hoài giữ lại tính mạng của những người này, hắn ta lại vì hắn mà làm việc, nhưng nhất cử nhất động vẫn sẽ bị người của Lục Hoài nhìn chằm chằm.
Ngữ khí của Lục Hoài hàm chứa sục uy hiếp: "Chỉ là khi muốn truyền tin tức, phải do ta xác nhận."
Người nọ gật đầu.
Trải qua một chuyện này, thủ hạ của Mạc Thanh Hàn thủ hạ đều bị vứt bỏ, Lục Hoài thay vào vài tên ám vệ của mình.
Nếu sau này người của Mạc Thanh Hàn cis hỏi, chỉ cần nói là bồi bàn mới tới. Người của khách sạn đến đến đi đi, sẽ không khiến họ nghi ngờ
Về phía những người khác trong khách sạn, nếu như bỗng nhiên xử lý tất cả, mục tiêu đã quá mức rõ ràng rồi.
Lục Hoài để ám vệ lưu lại, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của họ.
Nhìn từ bên ngoài mà nói, khách sạn vẫn như bình thường, nhưng bên trong đã sớm thay đổi long trời lở đất, bây giờ đã bị Lục Hoài khống chế hoàn toàn.
Nếu Mạc Thanh Hàn lại muốn thông qua ngục giam là việc gì, Lục Hoài swx biết được đầu tiên.
* * *
Mọi chuyện đã được giải quyết, Lục Hoài cùng Diệp Sở đã rời khỏi Thượng Hải đủ lâu, đây cũng là lúc nên trở về rồi.
Diệp Sở phải đi tới Bắc Bình trước, mà Lục Hoài lại đi tới Nam Kinh, rồi lại lần lượt về Thượng Hải.
Lục Hoài mang theo Ngụy Tranh đi cùng, hắn muốn đẻ cho Giang tiên sinh và Ngụy Tranh gặp mặt.
Ngụy Tranh mới ra khỏi nhà tù Hán Dương, mục tiêu quá rõ ràng. Vì sợ bị người của Mạc Thanh Hàn phát hiện, trước tiên hai người cần phân công nhau làm việc.
Tuy rằng trong lòng Ngụy Tranh bất mãn việc Ám Các quy phục Lục Hoài. Nhưng hắn ta đã không quản việc hồng trần, sẽ không nhúng tay vào.
Lục Hoài đã sớm nắm bắt được tâm tư của Ngụy Tranh.
Bất kể Ngụy Tranh có vui hay không vui, hắn ta muốn gặp. Được Giang tiên sinh nhất định phải đi theo Lục Hoài.
Khi Lục Hoài đi Nam Kinh, Diệp Sở đã ngồi trên xe lửa tới Bắc Bình.
Người của Diệp gia đều cho rằng Diệp Sở đang ở trong nhà Nghiêm Mạn Mạn. Mà Nghiêm Mạn Mạn là người duy nhất biết chuyện, biết rõ nàng đang ở cùng Lục Hoài.
Lúc đi thời gian cũng không ngắn, nếu Diệp Sở không liên lạc với Nghiêm Mạn Mạn, Nghiêm Mạn Mạn nhất định sẽ rất lo lắng cho nàng.
Trước khi trở lại Bắc Bình, Diệp Sở gọi cho Nghiêm Mạn Mạn một cuộc điện thoại.
Diệp Sở không nói nhiều qua điện thoại. Chờ sau khi Diệp Sở đến Bắc Bình, gặp mặt Nghiêm Mạn Mạn lại giải thích sau.
Huống chi, các nàng vốn sẽ cùng nhau ngồi xe về Thượng Hải.
Trước khi về Thượng Hải, Diệp Sở phải làm một việc ở Bắc Bình.
Diệp Sở muốn đi gặp Diệp Gia Nhu, nàng muốn để cho Diệp Gia Nhu làm chút việc.
* * *
Diệp Gia Nhu đã ở Bắc Bình đợi một quãng thời thời gian thật dài. Nhưng là, nàng ta vẫn không buông tha ý muốn trở về.
Người của Lục Hoài cũng không hạn chế phạm vi hoạt động của Diệp Gia Nhu, nàng ta vẫn có thể rời khỏi nhà.
Nhưng là, tất cả mọi việc làm của Diệp Gia Nhu đều sẽ bị giám thị, tuyệt dfoois sẽ không để nàng ta trốn thoát.
Điện thoại trong tòa nhà này cũng bị trong coi nghiêm nhặt, Diệp Gia Nhu không thể tùy ý đụng chạm.
Đợi đến khi điện thoại của người Diệp gia gọi tới, bên cạnh Diệp Gia Nhu sẽ có người giám thị. Thứ không nên nói, nữa câu cũng không được đề cập.
Ngày hôm đó, thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời ấm áp, nhiệt độ không khí tăng lên không ít.
Nhưng tâm tình của Diệp Gia Nhu vẫn không tốt lên nổi.
Diệp Gia Nhu tự nhốt mình vào trong phòng, cũng không muốn ra cửa.
Theo Diệp Gia Nhu, người khiến cho nàng ta biến thành bộ dáng như vậy không ai khác ngoài Diệp Sở.
Diệp Gia Nhu mỗi ngày đều mắng Diệp Sở, thậm chí đều máng tất cả người Diệp gia. Có lẽ chỉ như vậy mới có thể giảm bớt sự tức giận của nàng.
Khi Diệp Gia Nhu ở trong phòng đập đồ để phát tiết, Diệp Sở đã đến cửa tòa nhà.
Diệp Sở đã nói trước với người bên trong, nàng đến Bắc Bình, tất nhiên cũng phải gặp Diệp Gia Nhu một lần.
Diệp Sở muốn để cho Diệp Gia Nhu ở trước mặt nàng gọi một cuộc điện thoại, để cho người của Diệp gia nghe rõ.
Diệp Sở rất hiểu Diệp Gia Nhu, y theo tính cách của nàng ta, tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ như vậy.
Vì để Diệp Gia Nhu dựa theo ý của mình mà làm việc, Diệp Sở không ngại việc sử dụng thủ đoạn cực đoan.
Diệp Sở không ở lại lâu, lập tức đi đến phòng của Diệp Gia Nhu.
Diệp Sở tiến đến trước cửa, đã nghe thấy tiếng thở hổn hển của Diệp Gia Nhu.
Diệp Gia Nhu nghiến răng nghiến lợi, để lộ bản tính.
"Một ngày nào đó, ta sẽ rời khỏi Diệp gia."
"Diệp Sở và Diệp gia đều sẽ không có kết cục tốt."
"..."
Diệp Gia Nhu đem ghế đá qua một bên, hung hăng đạp hai chân.
Đáy mắt Diệp Sở không có chút độ ấm nào, xem ra Diệp Gia Nhu đúng là chết cũng không hối cải.
Sắc mặt Diệp Sở trầm xuống, đẩy cửa ra.
Diệp Gia Nhu đưa lưng về phía Diệp Sở, nàng ta thở hổn hển, căn bản là không nhận ra có người bước vào.
Đột nhiên, Diệp Gia Nhu cảm giác thấy da đầu căng thẳng, để lại cảm xúc lạnh lẽo sau đầu nàng, lạnh như trong hầm băng.
"Có bản lĩnh, ngươi mau chóng đem lời nói mới rồi lặp lại lần nữa." Một giọng nói vang lên phía sau Diệp Gia Nhu.
Giọng nói của nàng không nghe ra vui giận, cực kỳ bình tĩnh.
Diệp Gia Nhu quay đầu, nhận ra thứ đặt lên đầu nàng ta là cái gì.
Một khẩu súng.
Nay lúc này, họng súng đen như mực đang đặt trên mi tâm của nàng.
Mặt của Diệp Gia Nhu nháy mắt trắng bệch, thân mình run nhè nhẹ, ánh mắt nhìn chằm chằm khẩu súng.
Nàng không dám mở miệng, sợ chọc giận Diệp Sở. Nếu Diệp Sở tức giận, nói không chừng sẽ trực tiếp nổ súng.
Diệp Sở dương súng, nhìn thẳng vào Diệp Gia Nhu, khóe miệng mang theo nét cười châm chọc.
Diệp Sở tuy đang cười, nhưng ý cười không lan tới đáy mắt, làm cho người ta cảm thấy bất an.
"Ngươi vừa rồi nói cái gì?" Giọng nói của Diệp Sở không nặng, lại khiến cho người ta có cảm giác áp bách mạnh mẽ.
Diệp Gia Nhu không khỏi nhấp nhấp môi, tay chân lạnh lẽo, nhìn bộ dạng này của Diệp Sở, trong lòng nàng ta sợ hãi.
Diệp Sở sao lại có súng?
Nếu là nàng lặp lại lời nói vừa rồi, Diệp Sở chắc chắn sẽ bóp cò súng.
Diệp Sở đi về phía trước một bước, đặt súng sát lên tâm mi của Diệp Gia Nhu.
Lúc đầu họng súng còn cách đầu của Diệp Gia Nhu mấy tấc, lúc này lại sát vào da nàng ta.
Diệp Gia Nhu nhìn Diệp Sở, nàng ta phát hiện ánh mắt Diệp Sở cực kỳ lạnh, so với lúc trước cành lạnh hơn.
Diệp Gia Nhu thật vất vả mới có thể mở miệng, lời nói cũng phát ra.
"Ta sai rồi, tỷ tỷ đừng nổ súng." Diệp Gia Nhu hiểu, giờ khắc này, điều sáng suốt nhất là xuống nước với Diệp Sở.
Diệp Sở cười lạnh một tiếng: "Lần sau, ta không muốn nghe những lời như vậy."
Diệp Gia Nhu liên tục lên tiếng trả lời, cam đoan nàng ta sẽ không tái phạm.
Diệp Sở đến đây còn có một nguyên nhân khác, nàng cần Diệp Gia Nhu phối hợp với mình một chuyện.
"Ngươi nhanh chóng gọi về nhà một cuộc điện thoại, nói ta đến Bắc Bình gặp ngươi."
Diệp Sở muốn thông qua Diệp Gia Nhu, nói cho với người của Diệp gia, nàng thật sự đang ở Bắc Bình.
Diệp Gia Nhu mặt lộ vẻ vui sướng, không nghĩ tới, Diệp Sở lại cảnh cáo nàng ta một câu.
"Chỉ là ngươi muốn nói cái gì, đều do ta quyết định, không đến phiên ngươi quyết định." Diệp Sở cũng sẽ không cho Diệp Gia Nhu cơ hội mật báo.
Diệp Gia Nhu luôn muốn tìm cơ hội. Nàng ta luôn muốn nói với người trong nhà rằng mình bị Diệp Sở giam giữ, nhưng chưa từng được như ý nguyện.
Trên gương mặt nàng ta lập tức hiện lên vẻ do dự.
Diệp Sở liếc nàng ta một cái, đưa súng dời sang chỗ khác.
Diệp Gia Nhu cảm giác được súng trên đầu mình đã rời đi, vừa muốn thở ra một hơi.
Không nghĩ tới, Diệp Sở động cò súng, viên đạn bắn ra khỏi nòng, ghim vào bức tường sau lưng nàng ta
Tiếng súng nặng nề vang lên trong phòng, khiến cho lòng người sợ hãi.
Cảm giác chết chóc nhanh chóng lướt qua bên người Diệp Gia Nhu. Nàng ta nhất thời hoảng thần, nhanh chóng đáp ứng yêu cầu của Diệp Sở, không dám phản kháng.
Diệp Sở tiếp tục lấy súng chỉ vào Diệp Gia Nhu, đer nàng ta đi đến bên điện thoại, gọi một cuộc điện thoại tới Diệp Công Quán.
Đương nhiên, Diệp Gia Nhu phải dựa theo những gì Diệp Sở đã dạy nàng ta, không thể có chút dư thừa.
"Diệp Công Quán." Có người tiếp nhận điện thoại.
Đầu tiên là Diệp Gia Nhu nhìn thoáng qua Diệp Sở, sau đó thật cẩn thận nói một câu: "Ta là tam tiểu thư, có thể gọi phụ thân tới một chút không?"
Người ở đầu kia ngẩn ra một lúc, sau đó đáp lại một tiếng, đi kêu Diệp Quân Chiêu tới.
Lúc này, vừa khéo Diệp Quân Chiêu đang ở nhà.
Điện thoại nhanh chóng được tiếp, giọng nói của Diệp Quân Chiêu vang lên.
Diệp Gia Nhu chỉ có thể làm theo phân phó của Diệp Sở, báo bình an với Diệp Quân Chiêu.
"Tỷ tỷ đến Bắc Bình nhìn ta, nàng bây giờ rất an toàn."
"Phụ thân, ta ở đây rất tốt, cũng không cần thêm gì nữa."
Diệp Quân Chiêu không nói nhiều, chính là ừm cho qua.
Diệp Sở vẫn lấy súng chỉ vào Diệp Gia Nhu, tiếng súng nhắc nhở ban nãy vẫn khiến nàng ta sợ hãi, chỉ có thể tiếp nói.
"Gần đây thành tích của ta đã tốt hơn nhiều rồi."
"Ta cảm thấy Bắc Bình rất tốt, tâm trạng của ta cũng nhẹ nhàng đi chút ít."
"..."
Cuộc điện thoại này quá bình thường, không thể khiến người khác nổi lên nghi ngờ.
Đợi đến khi Diệp Gia Nhu treo điện thoại, Diệp Sở mới thu súng lại.
Diệp Gia Nhu buông lỏng, lúc này nàng ta mới phát hiện đùi của mình có chút mềm.
Thanh âm của Diệp Sở trong trẻo nhưng lạnh lùng, nàng cười như không mà liếc Diệp Gia Nhu một cái: "Về sau ngươi đều phải nghe theo lời nói của ta, nhớ kỹ, trăm ngàn lần đừng chọc giận ta."
Trong lòng Diệp Gia Nhu cis chút buồn bực, nhưng cũng không dám phản bác, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Sở rời đi, nàng ta lại lần nữa trở về cuộc sống trước đây.
Ngày thứ hai, Diệp Sở sẽ rời khỏi Bắc Bình cùng Nghiêm Mạn Mạn, ngồi trên xe trở về Thượng Hải.
Lúc trước, Diệp Sở tìm Nghiêm Mạn Mạn giúp nàng che dấu chuyện nàng đi gặp mặt Lục Hoài.
Gặp Diệp Sở đu đã nhiều ngày như vậy, không hề có tin tức, Nghiêm Mạn Mạn tất nhiên sẽ hỏi nàng.
Trong giọng nói của Nghiêm Mạn Mạn mang theo trêu chọc: "Ngươi cùng Tam thiếu đi chơi ở đâu đó?"
Diệp Sở tránh trọng điểm: "Chúng ta rời đi Thượng Hải, đi tới nơi khác dạo một chút."
Nghiêm Mạn Mạn nhìn biểu tình của Diệp Sở, chỉ biết nàng nhất định sẽ không nói.
Chỉ là, tâm sự mà Diệp Sở che kín, còn không phải bị mình nhìn ra sao?
Nghiêm Mạn Mạn nở nụ cười.
Kỳ thật, Nghiêm Mạn Mạn thực sự muốn biết trong lúc đó Diệp Sở cùng Tam thiếu rốt cuộc đã tiến đến bước nào rồi.
Nhưng Diệp Sở không muốn nhiều lời, Nghiêm Mạn Mạn tất nhiên sẽ không hỏi nhiều.
Xe lửa một đường đi về phía Thượng Hải, những dãy núi nhanh chóng lướt qua, xuyên qua ngày và đêm đen.
Cavs nàng lại không biết, phía bên này nhà ga đang có người chờ.
* * *
Thượng Hải.
Hôm nay, Diệp Sở ngồi trên chuyến xe lửa về Thượng Hải, Diệp Công Quán tata nhiên sẽ phái người đón nàng.
Cách lúc xe lửa vào ga khoảng hai tiếng, xe của Diệp Công Quán cũng đã xuất phát.
Xe của Diệp Công Quán dừng lại trước cửa nhà ga.
Không một ai để ý rằng, ở gần đó có một chiếc ô tô đen đậu lại.
Trong xe có một người ngồi, là Thượng Yên.
Thượng Yên nhận mệnh lệnh của Mạc Thanh Hàn, hắn ta để cho nàng ta nhìn xem hướng đi của Diệp Sở.
Nàng ta đi theo xe của Diệp Công Quán tới nhà ga.
Xem ra, Diệp Sở đã trở về.
Thượng Yên nghiêng đầu qua một bên, tầm mắt luôn nhìn về phía nhà ga.
Qua một lúc, Diệp Sở cùng Nghiêm Mạn Mạn sóng vai đi ra, vừa nói vừa cười.
Trên tay các nàng đều cầm theo hành lý, đi về phía xe của nhà mình, hai người vẫy tay nói lời tạm biệt.
Nghiêm gia cùng Diệp gia đều phái người đến đón, các nàng dĩ nhiên là chia nhau mà về rồi.
Sau khi Thượng Yên lấy được tin tức, sai người đi Đức Nhân Đường một chuyến.
Dung Mộc đã an bài người của Thượng Công Quán đưa tin tức qua.
Dung Mộc chỉ lấy một tờ giấy.
Nàng đã quay về Thượng Hải, tất cả mọi chuyện đều không có gì khác thường.
Dung Mộc lấy bật lửa ra, thiêu hủy tờ giấy kia.
Sắc mặt hắn ta cực kỳ bình tĩnh.
Mặc dù ánh lửa lập lòe trước mặt, Dung Mộc cũng mang một bộ dáng vân đạm phong kinh.
Mấy ngày trước, Lục Hoài từ Nam Kinh trở về Thượng Hải. Hôm nay, Diệp Sở lại cùng Nghiêm Mạn Mạn ngồi xe lửa đi từ Bắc Bình trở về.
Dung Mộc trước nay là người cẩn thận đa nghi. Không biết sao, hắn ta còn có chút hoài nghi.
Chỉ là, Diệp Sở đã trở về Thượng Hải, Dung Mộc lại nhớ tới một chuyện khác.
Hắn cùng Diệp Sở cũng không tính là quen thuộc. Lần trước gặp nhau cũng chỉ tính là nhìn qua mặt một lần.
Ngón tay Dung Mộc nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn, một lần lại một lần.
Ngoài cửa sổ là một bầu trời nắng đẹp, đám mây trắng noãn lướt nhẹ qua, nhìn qua cực kỳ sạch sẽ.
Vẻ mặt của hắn ta đạm mạc, trong mắt sâu thẳm không thấy đáy.
Dung Mộc nở nụ cười.
Trong lúc đó hắn ta và Diệp Sở.
Cần một lần gặp mặt chính thức hơn.
* * *
Dã Miêu: Dạo này mình bận kinh khủng, mọi người thứ tội nhé!