Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 17

Vở kịch lớn rốt cuộc tới.

Đêm nay là yến hội sinh nhật Nghiêm Mạn Mạn, nhờ phúc của Diệp Gia Nhu, Diệp Sở nhớ rõ lễ phục mà Nghiêm Mạn Mạn mặc đời trước.

Bởi vì Diệp Gia Nhu hãm hại, trong yến hội, Diệp Sở và Nghiêm Mạn Mạn mặc gần quần cơ hồ là giống nhau như đúc. Nhưng lần này, đến phiên Diệp Gia Nhu.

Diệp Sở ngồi trước bàn trang điểm, chậm rãi chải tóc dài trước ngực, nàng không chờ kịp mà muốn tham gia yến hội đêm nay.

Sau khi chuẩn bị ổn thoả, Diệp Sở liền ra cửa.

Phòng cuối hành lanh, Diệp Gia Nhu nhìn gương, trang điểm tinh tế cho mình, nàng nhìn bản thân mặc âu phục màu đỏ trong gương, vừa lòng cười.

Mấy ngày nay, Diệp Gia Nhu bị mẫu thân của nàng - Tưởng Bích Trân ân cần dạy bảo qua, khi tham gia tụ hội nhất định phải nắm chắc cơ hội.

Thông đồng một cái công tử ca có quyền thế.

Ông ngoại Diệp Sở là phú thương, mà mẫu thân Diệp Gia Nhu chỉ là bình dân, nếu nàng muốn áp Diệp Sở một đầu, phải tính toán từ bây giờ.

Diệp Sở là thiên chi kiều nữ, tự nhiên không cần lo lắng hôn sự, nhưng Diệp Gia Nhu không như thế, nếu nàng muốn gả tốt hơnvDiệp Sở, phải dựa vào chính nàng.

Diệp Gia Nhu hồi tưởng những lời mẫu thân nói, nàng không nhịn được mà thở dài, Diệp Sở căn bản không ưu tú hơn nàng bao nhiêu.

Chẳng lẽ bởi vì mẫu thân nàng là di nương*, mà nhà ngoại Diệp Sở có thể chống lưng cho Diệp Sở, như vậy chẳng phải là lúc nào nàng* cũng kém hơn nàng** sao?

*Thiếp < Di nương < Vợ chính.

*Diệp Gia Nhu.

**Diệp Sở.

Diệp Gia Nhu thật không cam lòng.

Diệp Gia Nhu chớp chớp mắt, đem lệ ý trong mắt bức về, nàng âm thầm hạ quyết tâm, chỉ cần nàng càng nỗ lực, nhất định sẽ không bị Diệp Sở kiềm chế, nàng đã chịu đủ đồng tình và bố thí của Diệp Sở rồi.

Diệp Sở và Diệp Gia Nhu đồng thời ra cửa. Trùng hợp, các nàng chạm mặt trên cầu thang.

Diệp Sở nhìn âu phục màu đỏ trên người Diệp Gia Nhu, cười.

Sự tình vẫn luôn phát triển theo hướng nàng hy vọng.

Diệp Gia Nhu nhìn sườn xám màu trắng trên người Diệp Sở, cũng cười.

Đêm nay Nghiêm Mạn Mạn mặc sườn xám màu trắng thêu hoa, lần trước nàng hao hết miệng lưỡi trong tiệm quần áo, rốt cuộc khiến Diệp Sở mu bộ sườn xám này.

Như vậy trong yến hội đêm nay, Diệp Sở sẽ chọc giận Nghiêm Mạn Mạn, nàng sẽ phải nếm thử cảm giác bị người nhằm vào là thế nào.

Tâm tư hai người thay đổi thất thường.

"Tỷ tỷ, bộ sườn xám này thật thích hợp ngươi, quần áo đẹp, người càng đẹp." Diệp Gia Nhu ra tiếng trước, đôi mắt sáng quắc mà nhìn Diệp Sở, giống như thật đang khen Diệp Sở.

"Chuyện này không cần ngươi nói, ta cũng rõ ràng." Diệp Sở dừng một chút, nhìn Diệp Gia Nhu từ trên xuống dưới, nói lời nơi chốn vì nàng suy nghĩ.

"Trước ta liền nói quần áo ngày thường của ngươi quá nhạt nhẽo, nhưng hôm nay mặc quần áo diễm lệ như thế, sao cảm giác vẫn không khác lắm, tính, lần sau ta lại tìm xem có quần áo thích hợp ngươi không đi."

Bộ dạng Diệp Sở như vì nàng suy nghĩ, sau khi nói xong phe phẩy đầu tránh ra, tươi cười của Diệp Gia Nhu lại cứng ở trên mặt.

Bóng đêm thâm trầm, theo lý thì không thể nhìn rõ đường, nhưng hành lang dài đi đến yên hội lại để đèn sáng trưng, giống như ban ngày.

Diệp Sở và Diệp Gia Nhu trước sau đi vào đại sảnh.

Tiểu thư ở đây đều đem tầm mắt đặt trên người Diệp Gia Nhu, Diệp Gia Nhu có chút mừng thầm, nhưng hoàn toàn không biểu lộ ra tới, nàng mở to đôi mắt lớn, thẹn thùng gật đầu với mọi người.

Lúc trước Trần Tức Viễn thường xuyên nói với nàng, đôi mắt nàng xinh đẹp nhất, ngập nước, khiến người thương tiếc.

Diệp Sở đang đi hướng bên trong, liền nghe được các quý tiểu thư bên cạnh nghị luận.

"Hôm qua Diệp gia Tam tiểu thư mới chọc giận Nghiêm Mạn Mạn, hôm nay lại muốn làm cái gì vậy? Diệp gia Nhị tiểu thư lại còn mặc kệ."

"Không phải sao, rõ ràng biết Nghiêm Mạn Mạn làm người hẹp hòi, còn xuyên âu phục màu đỏ giống nhau, nên nói nàng ngốc hay là gan lớn đây."

"Diệp gia Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư này tuy nói cùng gốc, nhưng ở giữa kém nhau không phải là một chút, nếu là ta, cũng lười mà ôm mớ phiền toái này."

"Xem ra đêm nay lại có trò hay để nhìn."

Tiểu thư danh viện này đó cười khanh khách, sau khi nhìn đến Diệp Sở, lại đè thấp thanh âm, đem câu chuyện chuyển tới vấn đề khác khác.

Diệp Sở nhìn xung quanh một vòng, nhìn đến Phó Điềm Điềm ở khu điểm tâm, nhấc chân đi qua.

Ở khu điểm tâm, điểm tâm ngọt mặn đều có, vô cùng đặc sắc, vừa thấy liền biết dùng không ít tâm huyết.

"Điềm Điềm, không phải sáng nay ngươi nói bụng không thoải mái sao, hiện tại ăn nhiều như vậy, có được không?" Diệp Sở cười như không cười mà nhìn nàng.

Phó Điềm Điềm mới vừa giải quyết xong đồ ăn trong mâm của nàng, vừa thấy Diệp Sở, liền lập tức buông mâm, lau miệng.

"Ta vừa mới bắt đầu ăn, A Sở đừng tức giận." Phó Điềm Điềm thiếu chút nữa bị nghẹn.

Diệp Sở biết Phó Điềm Điềm bởi vì ăn quá nhiều, mà không thoải mái, vì thế định ra yêu cầu, thời gian kế tiếp không được ăn quá mức.

"Điềm Điềm ngoan, chờ thân thể ngươi khỏe, ta liền mang ngươi đi ăn ngon." Diệp Sở vỗ đầu Phó Điềm Điềm.

Rõ ràng Phó Điềm Điềm cao hơn Diệp Sở nửa cái đầu, nhưng vừa đến trước mặt Diệp Sở, khí thế liền thấp không ít, giống như muội muội của Diệp Sở vậy.

Diệp Sở một bên nhìn chằm chằm Phó Điềm Điềm, một bên cầm lấy một khối trà bánh, bưng lên mâm từ từ ăn.

Lấy Diệp Sở là trung tâm, xung quanh là một vòng các tiểu thư danh viện. Các nàng và Diệp Sở có quan hệ không tệ, ríu rít bắt chuyện với Diệp Sở.

"Muội muội kia của ngươi có phải mặc sai quần áo rồi không, hay là đi nhắc nàng?" Nhân duyên của Diệp Sở tốt, mọi người đều nguyện ý thuận nước giong thuyền.

Người mở miệng là Doãn Thời Ngôn. Nàng là con gái của Cục trưởng Cục Tổng vụ Bộ quân chính, lớn lên ngoan ngoãn, tính tình lại tốt.

Doãn Thời Ngôn cười tủm tỉm, nói với Diệp Sở: "Nghe nói Nghiêm Mạn Mạn mặc cũng là màu đỏ, tuy không có gì phải kiêng dè, nhưng là nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện."

Gia thế Nghiêm Mạn Mạn không tầm thường, nhưng cũng không thể trở thành lý do khiến mọi người kiêng kị nàng. Tính nàng điêu ngoa, để tâm vào chuyện vụn vặt, làm mỗi người đều muốn tránh xa ba thước.

Không phải bởi vì sợ hãi, thuần túy là không nghĩ phiền toái.

Mà chuyện này vốn do một tay Diệp Sở thúc đẩy, sao nàng có thể tự mình phá hỏng đâu?

Diệp Sở liếc nhìn Diệp Gia Nhu một cái, thu hồi vẻ mặt châm chọc, làm bộ bất đắc dĩ.

"Không phải ta không nhắc nhở, chỉ là ta muốn làm ác nhân, lại có người không cảm kích." Diệp Sở thở dài, "Ta vẫn luôn không rõ, vì cái gì nàng luôn thích đối nghịch với ta?"

Nghe xong Diệp Sở nói, mấy tiểu thư đó còn không rõ cái gì chứ, trên mặt các nàng lộ ra thần sắc quả nhiên là thế, sôi nổi an ủi Diệp Sở.

"Nhà nào cũng có chuyện, chúng ta đều hiểu." Doãn Thời Ngôn tuy là con gái nhỏ được phụ thân sủng ái nhất, nhưng nhà nàng cũng có mấy cái di thái thái không bớt lo.

Trong nhà các tiểu thư ở đây gần như đều có con do di thái thái sinh, tuy không phải như nước với lửa, nhưng là quan hệ sẽ không tốt đến đâu.

Diệp Sở suy nghĩ cho con gái mà di thái thái sinh như vậy, Diệp Gia Nhu lại không biết ơn, quan cảm của các nàng với Diệp Gia Nhu lại kém đi vài phần.

Ở bên này, Diệp Sở tận hết sức lực mà bôi đen Diệp Gia Nhu, Diệp Gia Nhu lại bắt đầu nhận thấy được không đúng.

Căn cứ tin tức mà hầu gái của Diệp Gia Nhu nghe được, đêm nay Nghiêm Mạn Mạn mặc một bộ sườn xám màu trắng thêu hoa. Vì không đụng hàng với Nghiêm Mạn Mạn, nàng đã tránh đi tất cả quần áo màu trắng.

Nhưng yến hội lại có không ít người mặc sườn xám màu trắng, chẳng lẽ trừ bỏ nàng, những người khác đều không hỏi thăm lễ phục đêm nay của Nghiêm Mạn Mạn sao?

Dùng ngón chân nghĩ, Diệp Gia Nhu cũng biết không có khả năng.

Diệp Gia Nhu không hề trấn định như trước phía, nàng nhìn bốn phía, nhìn một lần lại một lần, thế nhưng không tìm thấy một người mặc âu phục màu đỏ.

Một tầng mồ hôi mỏng phủ lên trán Diệp Gia Nhu, nàng không ngừng nói với mình, chuyện nhất định không phải như nàng nghĩ.

Giây tiếp theo, Diệp Gia Nhu được đến đáp án rồi.

Nghiêm Mạn Mạn từ cửa đi đến, mặc một bộ âu phục tinh xảo màu đỏ, kiểu dáng thế nhưng rất giống của Diệp Gia Nhu.

Yến hội không có một ai mặc quần áo giống nàng, Nghiêm Mạn Mạn gật đầu vừa lòng, bộ âu phục màu mận chín này là nàng đặc biệt mua từ nước Anh về.

Nhuộm màu, vải dệt và kiểu dáng đều đứng hạng nhất, có thể nói là độc nhất ở Bến Thượng Hải.

Khi khóe mắt Nghiêm Mạn Mạn quét đến một mảnh màu đỏ trong góc yến hội kia, đôi mắt căng thẳng, sau đó không chút che dấu lửa giận nhìn về phía Diệp Gia Nhu.

Diệp Gia Nhu tựa hồ cực kỳ sợ, mọi người đều biết rõ tính tình của Nghiêm Mạn Mạn, trong tối ngoài sáng tra tấn nàng cũng đủ ăn một hồ.

Hiện tại Diệp Gia Nhu còn có cái gì mà không rõ, khẳng định Diệp Sở cố ý hãm hại nàng.

Nghiêm Mạn Mạn nhìn âu phục trên ngưòi Diệp Gia Nhu, giận đến tay phát run. Hiện tại nàng không thể làm gì Diệp Gia Nhu, lúc sau Diệp Gia Nhu nhưng đến chịu.

Vẫy vẫy tay với hầu gái bên cạnh, Nghiêm Mạn Mạn ở bên tai hầu gái phân phó một vài chuyện.

Diệp Sở vẫn luôn chú ý động tĩnh bên Nghiêm Mạn Mạn, nàng biết Nghiêm Mạn Mạn khẳng định sẽ làm cái gì đó.

"A!"

Quả nhiên, trong góc yến hội vang lên một tiếng thét chói tai.

Một hầu gái liên tục nói xin lỗi Diệp Gia Nhu, bởi vì nàng không cẩn thận làm đổ canh lên quần áo Diệp Gia Nhu.

Lúc này Diệp Gia Nhu cực kỳ chật vật, nàng còn chưa nghỉ ngơi trong yến hội bao lâu, liền gặp phải việc chật vật như vậy.

Diệp Gia Nhu nhút nhát, sợ sệt mà đứng tại chỗ, trong ánh mắt tràn đầy lên án cùng ủy khuất.

Qua chuyện này, Diệp Gia Nhu liền không thể ở lại yến hôin. Nàng chỉ có thể về phòng đổi bộ quần áo mới. Một bên Diệp Gia Nhu vỗ chỗ bẩn trên quần áo, một bên lau nước mắt, đúng là khóc đến nhìn thấy mà thương.

Qua một hành lang, Diệp Gia Nhu nhìn đến một nam tử có dáng người thon dài đứng bên hồ sen, nàng tinh tế phân biệt, cu nhiên là con trai Cục trưởng Cục - Dương Hoài Lễ.

Diệp Gia Nhu hơi hơi cúi đầu suy nghĩ một lát, cắn môi, vòng bước chân, đi hướng hồ sen.

Chuyện phát sinh ở đây, Diệp Sở rất rõ ràng. Nam hai trong 《 Hồng phấn giai nhân 》 chính là Dương Hoài Lễ, trong yến hội lần này, Diệp Gia Nhu nhận thức Dương Hoài Lễ rất có bối cảnh.

Trước khi nam chính xuất hiện, Dương Hoài Lễ vẫn luôn hộ giá hộ tống Diệp Gia Nhu. Trần Tức Viễn là cái không dùng được, sau khi gặp được Dương Hoài Lễ, hắn liền thành pháo hôi.

Mà Dương Hoài Lễ là người mà Nghiêm Mạn Mạn thích. Diệp Gia Nhu chuẩn bị leo lên Dương Hoài Lễ, chuyện này nếu bị Nghiêm Mạn Mạn phát hiện, chắc chắn rất thú vị.

Nếu Diệp Gia Nhu muốn tìm đường chết, vậy thuận tiện đưa một ân tình cho Nghiêm Mạn Mạn đi.
Bình Luận (0)
Comment