Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 197


Có một chuyến xe lửa đêm nay sẽ dừng chân ở Thượng Hải.
Mạc Thanh Hàn đang ngồi trên chuyến xe ấy.
Mạc Thanh Hàn lấy được mặt nạ da người mới, khuôn mặt hắn ta đang dùng là của Dung Mộc.
Thân xe hơi rung chuyển, xe lửa dừng ga.
Mạc Thanh Hàn xuống xe, ung dung đi thẳng.
Trên sân ga rất nhiều người, nhiều âm thanh trộn lẫn, rất ồn ào.
Bước chân của hắn ta không nhanh không chậm.
Lúc này, phía sau Mạc Thanh Hàn truyền đến một giọng nói.
Giọng điệu vị thái thái kia có chút do dự: "Ngươi là..

Dung đại phu à?"
Bà ấy thoáng nhìn sườn mặt của Dung Mộc.

Dung Mộc của Đức Nhân đường có danh tiếng rất tốt ở Thượng Hải, bà ấy cũng là người nhận ân huệ của Đức Nhân đường.
Bấy ấy nhìn người này rất giống Dung Mộc, liền tiến lên muốn bắt chuyện.
Mạc Thanh Hàn dừng bước.
Giọng nói của vị thái thái kia vẫn truyền đến: "Chúng ta đã từng gặp nhau ở Đức Nhân Đường Thượng Hải."
Mạc Thanh Hàn đã bị người khác bắt gặp, không thể rời đi.
Ánh mắt hắn ta sâu tối, xuất hiện hàn ý.
Thật phiền toái.
Khi Mạc Thanh Hàn xoay người, đã sớm đè rép những ý lạnh ấy lại.
Gió mùa đông mang theo cả cơn buốt rét vào tủy.

Khi gió thổi đến hàng mày của hắn ta, tất cả đều như chìm xuống, hòa thành một mảng yên tĩnh.
Vẻ mặt hắn ta phong đạm vân khinh, cực kỳ thanh nhã.
Lúc này hắn ta là Dung Mộc.
Mạc Thanh Hàn nhìn vị thái thái kia.
Người này xác nhận quả thật là Dung đại phu, thái thái mở miệng: "Dung đại phu, ít nhiều cũng nhờ ngươi, tật ở chân tiên sinh nhà ta mới tốt lên được."
Mạc Thanh Hàn nhận ra nàng: "Ngươi có phải là Cố thái thái hay không?"
Cố thái thái gật đầu: "Đúng vậy, tiên sinh nhà ta họ Cố."
Cố thái thái nhớ tới một chuyện, quan tâm hỏi: "Dung đại phu, trước đây mấy hôm, Đức Nhân đường đóng cửa, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Đức Nhân đường tạm dừng buôn bán, mọi người đều có chút lo lắng, không biết đã có chuyện gì xảy ra.
Mạc Thanh Hàn mặt không đổi sắc: "Y quán ngừng kinh doanh, chỉ là vì ta đi Thiên Tân một chuyến."
"Dung mỗ ở Thiên Tân rất lâu, nơi đó có vài chuyện cá nhân cần xử lý, cho nên mới trở về."
Về quên xử lý vài chuyện, lý do này không thể nào hợp lý hơn.
Cố thái thái hiểu rõ: "Khó trác sao bọn ta không gặp được ngươi ở Thượng Hải."
Giọng của Mạc Thanh Hàn cực kỳ bình thản: "Đức Nhân đường còn phải tiếp tục mở cửa, ta phải trở về."
Hắn còn muốn lợi dụng thân phận của Dung Mộc để làm việc, sao có thể bỏ lại Đức Nhân đường.
Cố thái thái cười nói: "Y thuật của Dung đại phu rất tốt, về Thượng Hải tất nhiên là chuyện tốt."
"Cố thái thái quá lời." Mạc Thanh Hàn bình tĩnh nói: "Hành y cứu người, là trách nhiệm của ta."
Lại nói chuyện với Cố thái thái một lúc, Cố thái thái nói lời tạm biệt với Mạc Thanh Hàn, sau đó rời đi.
Mạc Thanh Hàn quay lưng đi vào đám đông.
Đức Nhân đường.
Bốn bề vắng lặng, yên tĩnh không một tiếng động.

Đức Nhân đường lộ vẻ trầm lặng, có chút lạnh tanh.
Mạc Thanh Hàn nhanh chóng đi tới.
Hắn mở cửa, cánh cửa nhanh chóng lộ ra một khe hở.
Ánh sáng trút xuống, chiếu sáng mặt đất.

Bên trong Đức Nhân đường có chút tối mờ.
Mạc Thanh Hàn nhấc chân, đi vào khoảng tịch lặng ấy.
Ngoài cửa là tiếng gió gào thét, lướt qua bệ cửa sổ, làm rèm bay phất phới.
Đức Nhân đường là một mảng quạnh quẽ, chỉ có những tiếng động nhỏ.
Trên bàn có lớp bụi mỏng, ánh nắng trời đông yếu ớt, nhìn rất rõ.
Ánh nắng hơi lạnh chiếu xuống, những hạt bụi nhỏ lơ lơ lửng lửng, lại lộ ra vẻ không gian thêm trầm tĩnh.

Chợt có một cơn gió thổi đến, rét lạnh thấu xương, ý lạnh ập đến.
Những hạt bụi tan đi, không khí lại như chìm xuống.
Mạc Thanh Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ, đáy mắt là khoảng lạnh lùng.
Kể từ ngày mai, Đức Nhân đường sẽ lại mở cửa lần nữa.
* * *
Hàn Tháp Tự.
Tịnh Vân ngồi trong chùa, bỗng hắn cảm thấy có người đang đến gần, một cái bóng nặng nề đè lên, mang theo cảm giác áp lực.
Trong lòng hắn nổi lên cảnh giác.
Giọng nói bình tĩnh của Dung Mộc vang lên từ phía trên.
"Tịnh Vân."
Tịnh Vân ngẩng đầu, ánh sáng nhỏ vụn, vẻ mặt Dung Mộc yên lặng lạnh nhạt, khí chất cực kỳ sạch sẽ.
Tịnh Vân hơi rùng mình.
Là chủ tử.
Tịnh Vân đứng lên, cung kính nói: "Chủ tử, ngài từ Hán Dương đã về."
Lúc trước nhà tù Hán Dương xảy ra chuyện, chủ tử đi xử lý chuyện ở Hán Dương.

Mà Tịnh Vân vẫn luôn nhìn chằm chằm động tĩnh ở Bến Thượng Hải.
Bây giờ, chủ tử đã quay về, nghĩa là chuyện ở ngục giam đã giải quyết xong.
Mạc Thanh Hàn ngồi xuống, vẻ mặt lạnh âm độ: "Ta từ Bắc Bình về đây."
Tịnh Vân nhíu mày: "Bên phía Bắc Bình đã xảy ra chuyện gì sao?"
Theo lý thuyết, sau khi chuyện ở nhà giam ổn thỏa, chủ tử sẽ trực quay về từ Hán Dương.

Huống chi, trước khi chủ tử đến Hán Dương, vẫn chưa từng nói qua hắn ta swx tới Bắc Bình.
Giọng Mạc Thanh Hàn thấp đi một chút: "Trên đường đi mặt nạ da người bị hư hại, ta phải đi một chuyến đến Bắc Bình, bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết."
Vì chuyện ngoài ý muốn đó, Mạc Thanh Hàn không thể dùng thân phận của Dung Mộc mà làm việc.

Mà Dung Mộc bị hắn giam lại ở Bắc Bình, Mạc Thanh Hàn phải đến đó.
Tịnh Vân nhìn Mạc Thanh Hàn một cái.
Khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt lạnh nhạt, thanh nhã thoát tục.
Vẫn gương mặt của Dung Mộc.
Nghĩ đến đó là mặt nạ da người mới.
Tịnh Vân thử thăm dò một câu: "Vậy Dung Mộc trước kia đâu?"
Dung Mộc trước kia vẫn luôn bị giam giữ, lần này gặp chủ tử, không biết đã làm ra chuyện gì.
Mạc Thanh Hàn cười lạnh một tiếng.
Dung Mộc cho rằng sẽ có người tới cứu hắn, Mạc Thanh Hàn khiến cho Dung Mộc biết rõ hiện thực, hắn vĩnh viễn sẽ bị hắn ta khống chế.
Giọng nói rét vào xương vang lên: "Hắn có chút không an phận, chỉ là bây giờ có lẽ đã không còn cái suy nghĩ ấy."
Tịnh Vân biết nhất định Mạc Thanh Hàn đã cho Dung Mộc một lời cảnh cáo.

Lúc này, tamq trạng Mạc Thanh Hàn thoạt nhìn cũng không tốt, Tịnh Vân không dám hỏi nhiều.
Mạc Thanh Hàn liếc Tịnh Vân một cái: "Chuyện của ta giao cho người thì thế nào rồi?"
Trước khi Mạc Thanh Hàn lấy thân phận của Dung Mộc đến Hán Dương, đã giao cho Tịnh Vân làm một chuyện.
Cho Tịnh Vân hạ độc người ở Bến Thượng Hải.
Mạc Thanh Hàn để Tịnh Vân hạ độc, là muốn tiếp cận nhóm người quyền quý.

Chuyện này đã được thiết kế từ lâu.
Tịnh Vân thấp giọng: "Đã có vài người xuất hiện triệu chứng của trúng độc."
Qua thêm một thời gian nữa, là có thể thu lưới.
Giọng Mạc Thanh Hàn khàn khàn: "Mọi chuyện thuận lợi chứ?"
Hơi dừng một chút, Tịnh Vân nói: "Những chuyện khác không bị lộ.

Chẳng qua, mấy hôm rồi Kỷ Ngạn Nho đến tìm ta."
"Kỷ Ngạn Nho." Mạc Thanh Hàn nheo đôi mắt, thanh âm lạnh đi: "Hắn tìm ngươi làm gì?"
Mạc Thanh Hàn biết, Kỷ Ngạn Nho là giáo sư trường đại học Nam Dương, có qua lại với Tịnh Vân.
Tâm tư của Kỷ Ngạn Nho giấu rất sâu, hắn không hề nho nhã như vẻ ngoài của hắn, không phải loại người lương thiện gì.
Đôi mắt Mạc Thanh Hàn u tối, sâu không thấy đáy.
Nếu Kỷ Ngạn Nho phá kế hoạch của hắn ta, hắn ta sẽ không bỏ qua cho Kỷ gia.

Tịnh Vân: "Hắn muốn để ta giết Hạ Triệu."
Mạc Thanh Hàn đã hiểu ngữ khí lạnh băng: "Kỷ Ngạn Nho muốn mượn dao giết người."
Kỷ Ngạn Nho cực kỳ dối trá, hắn muốn giết Hạ Triệu, lại không muốn tự mình động tay.
Nếu thành công, Kỷ Ngạn Nho sẽ đạt được mục đích của mình.

Nếu bị phát hiện, hắn không hề dính đến chút quan hệ gì.
Mạc Thanh Hàn nhìn Tịnh Vân: "Ngươi trả lời hắn ra sao?"
Tịnh Vân rũ mắt: "Nếu ta không đồng ý, hắn sẽ vạch trần thân phận của ta.

Ta không thể không đồng ý."
Lời gian trá của Kỷ Ngạn Nho đầy uy hiếp, hắn đang ép mình động thủ.
Mạc Thanh Hàn lại hỏi: "Ngươi định làm gì?"
Tịnh Vân: "Để Hạ Triệu trúng độc mạn tính, từng chút lấy đi mạng của hắn."
Không lâu sau đó, chuyện nhiều người bị trúng độc ở Bến Thượng Hải bị lộ ra.

Dù Hạ Triệu nhiễm độc cũng không có ai bị nghi ngờ.
Ánh mắt Mạc Thanh Hàn lạnh đến cốt tủy: "Kỷ Ngạn Nho đến cửa, chúng ta có thể tương kế tựu kế."
A, Kỷ Ngạn Nho tự cho là thông minh, dám nghĩ cách tính kế lên đầu hắn ta.
Vậy hắn ta sẽ lợi dụng Kỷ Ngạn Nho, để Kỷ Ngạn Nho trở thành người chịu tội thay cho hắn ta.
Tịnh Vân dò hỏi: "Ý chủ tử là?"
"Thượng Hải có người trúng độc, chuyện này đã khiến cho Lục Hoài chú ý." Mạc Thanh Hàn lạnh giọng: "Vừa lúc chúng ta đẩy chuyện này lên người Kỷ Ngạn Nho."
Mấy hôm nay liên tiếp có các ca nhiễm độc, Lục Hoài và phòng tuần bộ rất quan tâm đến chuyện này, muốn tìm ra người hạ độc ở phía sau.
Mạc Thanh Hàn vốn định chuyển sự nghi ngờ lên người khác.

Nhưng mà bây giờ, Kỷ Ngạn Nho coi như là một lựa chọn không tồi.
Tịnh Vân hiểu ý Mạc Thanh Hàn: "Biến hắn thành kẻ chết thay."
Giọng điệu Mạc Thanh Hàn cực kỳ rét buốt: "Chúng ta lập một kế hoạch khác, khi mọi chuyện bị phát hiện, người khác chỉ tìm ra manh mối trên đầu Kỷ Ngạn Nho."
Để người khác cho rằng, chuyện trúng độc, là nét bút của Kỷ Ngạn Nho, là Kỷ gia muốn Bến Thượng Hải náo loạn.
Mà hắn ta ngồi sau tấm màn, yên lặng mà đạt được mục đích của mình.
Tịnh Vân đáp vâng.
* * *
Đốc Quân phủ.
Lục Hoài ngồi trong thư phòng, đầu đầy suy nghĩ.
Lúc này, mẹ Trần đi đến, trong tay còn có một ly trà.
Nghe thấy có tiếng động, Lục Hoài nâng mắt nhìn.
Mẹ Trần đặt trà lên trên bàn, sau đó nhỏ giọng nói: "Tam thiếu, trà của ngài."
Trà rất nóng, hương trà thanh mát lan ra khắp không khí.
"Ta thấy quản gia pha trà cho ngài nên bưng đến, vừa lúc muốn nói với ngài chút chuyện." Mẹ Trần lại nói.
Lục Hoài biết mẹ Trần muốn nói về chuyện của A Cửu.
Mẹ Trần nhẹ giọng nói: "Thân thể A Cửu gần đây đã tốt lên rồi."
Lục Hoài cũng biết chuyện này.
Mấy ngày trước bác sĩ đã đến kiểm tra, nếu A Cửu có thể vẫn luôn giữ được tâm trạng tốt, cơ thể ngày càng tốt lên nhiều.
Giọng Lục Hoài trầm thấp: "Người làm rất tốt."
Mẹ Trần vẫn luôn chăm sóc tỉ mỉ cho A Cửu, Lục Hoài biết, mẹ Trần đối tốt với A Cửu là thật lòng.
Nói đến đây, mẹ Trần nhìn Lục Hoài một cái.
A Cửu nói qua với bà, nàng muốn ra ngoài một chút.
Tuy rằng Lục Tam thiếu nói, chỉ cần có hắn đi cùng, A Cửu sẽ có thể ra cửa.

Nhưng A Cửu nhát gan, nàng không dám nói ra với Tam thiếu.
Vì thế, hôm nay mẹ Trần mới tìm đến Lục Hoài, muốn nói chuyện này cho Lục Hoài.
Mẹ Trần thử thăm dò: "Mấy hôm nay thể trạng tiểu thư rất tốt, dù nàng có ra ngoài, ta nghĩ rằng cũng không có gì đáng ngại."
Vẻ mặt Lục Hoài không đổi, không nhìn rõ cảm xúc của hắn.
Mẹ Trần lại nói: "Ra ngoài một vòng, nhùng những điều mới lạ bên ngoài, tâm trạng tiểu thư sẽ tốt hơn nhiều."

Lục Hoài không đáp.
Mẹ Trần tuy không nói gì thêm, nhưng Lục Hoài hiểu, đây là ý của A Cửu.
A Cửu muốn ra ngoài.
Lục Hoài trầm tư, A Cửu vẫn luôn ở trong Đốc Quân phủ, không có lợi cho việc khiến bệnh tình của nàng chuyển tốt.

Huống hồ, khi có hắn ở bên cạnh, A Cửu sẽ không phải gặp nguy hiểm.
Trong phòng rơi vào yên tĩnh.
Mẹ Trần không hiểu ý của Lục Hoài, cho rằng Lục Hoài vẫn lo cho thân thể của A Cửu, không đồng ý để A Cửu ra cửa.
Trong lòng bà chìm xuống.
Lúc này, Lục Hoài mở miệng: "Ta sẽ tìm thời gian đưa A Cửu ra ngoài."
Trong lòng mẹ Trần vui vẻ, Tam thiếu đồng ý rồi.
Mẹ Trần nhanh chóng nói: "Cảm ơn Tam thiếu."
Sau đó, mẹ Trần rời đi.
Một lát sau, có một người tới Đốc Quân phủ.
Thẩm Cửu cầm theo hai vé xem pháo hoa, vào thư phòng.
Ở Bến Thượng Hải có rất nhiều ngành công nghiệp giải trí, công viên giải trí Đại Thế Giới là một trong những nơi hàng đầu.
Gần đến Tết, Đại Thế Giới nghĩ ra sự kiện mới.

Trong mười ngày, bắt đầu lúc 8 giờ tối, họ sẽ bắn pháo hoa, chúc mừng Tết đến.
Bất kể là người Thượng Hải hay người ngoài, chỉ cần có vé ra vào, là có thể đi xem pháo hoa.
Lão bản có mối quan hệ không tệ với Thẩm Cửu, vì thế mới có thể ổn định gót chân ở Bến Thượng Hải.

Biết Thẩm Cửu thích vui chơi, lão bản tặng Thẩm Cửu rất nhiều vé
Thẩm Cửu nhanh chóng nghĩ đến việc đưa cho Lục Hoài, để hắn đưa Diệp Sở đi xem pháo hoa.
Thẩm Cửu còn cho cả Tần Kiêu và Đinh Nguyệt Toàn, hắn nhìn ra vẻ ái muội giữa họ, muốn tác hợp hai người này.
Thẩm Cửu lười biếng ngồi xuống: "Lục Hoài, ta lấy được đồ tốt này."
Lục Hoài cúi đầu, như không thèm để ý.
Thẩm Cửu cười xấu xa: "Cho ngươi và tiểu nha đầu một cơ hội."
Bây giờ Lục Hoài mới nhìn Thẩm Cửu, giọng nói hời hợt: "Ngươi nói."
Thẩm Cửu cười khẽ một tiếng, nhắc tới đến tiểu nha đầu, Lục Hoài sẽ để tâm.

Chỉ là, Thẩm Cửu cũng không nói toạc ra.
Hắn tiếp tục mở miệng: "Đây là vé vào cửa của công viên trò chơi ở Thượng Hải, ngươi có thể đưa tiểu nha đầu đi ngắm pháo hoa."
Ánh mắt Lục Hoài không rõ nông sâu.
Lục Hoài nhớ đến chuyện vừa rồi, hắn chợt nói một câu: "Ngươi cũng mang A Cửu đi xem đi."
Thẩm Cửu ngẩn ra.
Giọng nói nặng nề của Lục Hoài lại vang lên: "A Cửu muốn ra ngoài, chúng ta cùng nàng đi."
Lục Hoài nói như vậy, nhưng lại ngoài dự đoán của Thẩm Cửu.
Khi laays được vé, Thẩm Cửu cũng muốn đưa A Cửu đi xem pháo hoa.

Chỉ là chỗ đó quá đông người, Thẩm Cửu lo Lục Hoài sẽ không đồng ý.
Cho nên, hắn bỏ qua ý nghĩ này.
Bây giờ Lục Hoài chủ động nhắc tới đưa A Cửu ra ngoài, trong lòng Thẩm Cửu ánh lên vui vẻ.
Lục Hoài nhìn Thẩm Cửu một cái: "Chiếu cố A Cửu thật tốt."
Thẩm Cửu cười nói: "Đó là tất nhiên."
Hắn chắc chắn sẽ bảo vệ tốt A Cửu.
Đợi cho Thẩm Cửu đi rồi, Lục Hoài nhìn lên vé trên bàn, như đang nghĩ gì đó.
Hội bắn pháo hoa công viên giải trí Đại Thế Giới
Nếu hắn đi cùng Diệp Sở, có thể sẽ mơ thấy một cảnh tương tự như vậy hay không đây?
Lục Hoài sai người đi tới Diệp Công Quán một chuyến, tặng Diệp Sở một vé xem hội pháo hoa.
Rất nhanh sau, Bạch Anh ở Diệp Công Quán gọi điện thoại tới, nói Diệp Sở đã đồng ý.
Hai ngày nữa là đến hội pháo hoa.
Chiều hôm nay, Diệp Sở ăn tối ở Diệp Công Quán.

Ra cửa sau, xe của Lục Hoài đã ở đó đợi.
Diệp Sở đã nói qua với Tô Lan, Tô Lan chỉ nói một câu, bảo nàng sớm về nhà một chút.
Lục Hoài ngồi trong xe chờ, Diệp Sở chạy chậm đến, ngồi xuống.
Diệp Sở hỏi: "Ngươi đến sớm vậy?"
Lục Hoài lắc đầu: "Cũng không lâu."
Nếu nói là chờ nàng, thì sẽ không lâu.
Có lẽ là nghe lời Lục Hoài, Diệp Sở mặc rất ấm, áo khoác quấn chặt, khăn quàng cổ quấn quanh.
Lục Hoài nhìn nàng một cái, sau đó thu tầm mắt, khởi động xe.
Ô tô rời khỏi Diệp Công Quán, dần chạy vào giữa màn đêm.
Diệp Sở nhìn ra ngoài cửa sổ, càng đến gần Đại Thế Giới, ngoài đường càng náo nhiệt.
Công viên giải trí Đại Thế Giới, Diệp Sở đã đến vài lần.

Cha mẹ đã đưa nàng đến, thậm chí kiếp trước nàng còn đi cùng Lục Hoài một lần.
Diệp Sở không suy nghĩ nhiều, nàng quay đầu nhìn sườn mặt của Lục Hoài, hắn rất nghiêm túc, nàng thả lỏng ra.
Sau khi xuống xe, ở đó đã có một chiếc xe chờ họ.
Thẩm Cửu dựa vào xe, vẻ mặt lười biếng.
Nhìn thấy bọn Lục Hoài tới, hắn thu lại cái dáng vẻ không đứng đắn kia, đưa A Cửu xuống.
A Cửu cười chạy về phía Diệp Sở, vòng lấy tay nàng, rất vui vẻ.
Diệp Sở xoa đầu A Cửu, A Cửu rướn người, cọ cọ vai nàng.
Thấy ca ca ở cạnh, A Cửu nhanh chóng buông tay.
Nàng nhìn Lục Hoài một cái, hy vọng hắn nắm chắc cơ hội này.
Thẩm Cửu đưa A Cửu đi, hai người họ đi đằng trước.

Diệp Sở và Lục Hoài chậm rãi bước theo sau.
Diệp Sở nói: "A Cửu nhìn có vẻ rất tốt."
Lục Hoài ừ một tiếng: "Tình trạng của A Cửu đã ổn định, là thời điểm tốt để ra ngoài."
Càng đi vào trong, càng nhiều người trong Đại Thế Giới.

Lục Hoài vừa đi, vừa che chở cho Diệp Sở.
Dù là đã vào đêm, không khí rét lạnh, nhưng đi về phía hội pháo hoa, vãn có rất nhiều người đến.
Khắp nơi là tiếng cười nói ồn ào, bàn luận sôi nổi.
"Ta mới vừa về Thượng Hải, đã nghe thấy hội pháo hoa, vô cùng thú vị."
"Ngoại trừ pháo hoa, Đại Thế Giới còn những nơi khác."
"Nghe nói lão bản mời Cung tiên sinh ở Tô Châu tới bình đàn*, bây giờ đang biểu diễn ở trong sân."
*Tô Châu bình đàn: Là phương thức kể truyện và hát kịch theo ngôn ngữ Ngô, phổ biến ở Tô Châu, cũng như ở Giang Tô, Chiết Giang và Thượng Hải.
"Ngay cả Cung tiên sinh cũng có thể mời, Đại Thế Giới đúng là có tâm."
"..."
Diệp Sở không khỏi dừng chân lại vài giây.
Lục Hoài mở miệng: "Nếu nàng muốn đi xem, sau khi xem pháo hoa, ta đi cùng nàng."
Từ trước đến nay Diệp Sở chưa từng có hứng khú với bình đàn, chỉ là Tô Lan thích, nàng mới nghe nhiều mà thôi.
Nhưng nhất cử nhất động của nàng đều nằm trong mắt Lục Hoài, hắn vẫn luôn chú ý đến nàng.
Nghĩ đến đây, khóe môi Diệp Sở cong lên chút.
Bọn họ theo Thẩm Cửu đi đến một tòa nhà, đứng ở sân thượng, tầm nhìn rộng lớn.
Lão bản biết Lục tam thiếu và Thẩm Cửu gia đều tới, chịn riêng cho họ một chỗ yên tĩnh.
Vừa không bọ người khác quấy rầy, lại có thể ngắm pháo hoa.
Lục Hoài đứng bên Diệp Sở, thấy sườn mặt đang cúi xuống của nàng.
Diệp Sở nhìn xuống, họ đứng trên sân thượng, phía dưới là một đám người qua lại.
Pháo hoa sẽ bắn lúc 8 giờ, ai cũng đang chờ đợi.
Thẩm Cửu và A Cửu đứng ở vị trí khác.
Thẩm Cửu biết A Cửu không thể nghe âm thanh quá lớn, khi nãy khi đi qua đám đông, hắn cũng cố gắng chú ý khắp nơi.
Trước khi pháo hoa bắt đầu, Thẩm Cửu nhanh chóng che tai A Cửu lại.
A Cửu ngẩn ra.
Nàng không sợ những thanh âm đó, ngược lại khi bị Thẩm Cửu dùng hành động bất ngờ đó, hơi sửng sốt.
Pháo hoa nở rộ giữa trời đêm, trong không khí ngập tràn hương khói thuốc súng.
Sau đó, A Cửu bật cười.
Thẩm Cửu dời tay, lỗ tai đỏ lên, ngẩng đầu nhìn lên trời, che đi những tâm tư đó.
Bên này, Lục Hoài chú ý đến thời gian trên đồng hồ quả quýt, nhưng lại cố ý không nói cho Diệp Sở biết.
Khi chỉ còn cách 8 giờ chỉ một phút, Lục Hoài yên lặng cất đồng hồ.
Diệp Sở chưa kịp chuẩn bị, tiếng pháo hoa đã vang lên.
Đột nhiên âm thanh vang lên, đinh tai nhức óc.
Cứ cho là Diệp Sở không sợ nó lắm, nhưng nàng lại hơi giật mình.
Lục Hoài mượn cơ hội ôm lấy bả vai nàng.
Hắn cười khẽ một tiếng: "Lá gan thật nhỏ."
Hai ngươi ngẩng đầu nhìn, phái hoa đua nở đủ màu.
Khóe miệng của bọn họ không nhịn được mà cười.
Lục Hoài đưa tay, kéo nàng vào trong vòng bảo vệ của mình.
Diệp Sở dựa vào vai Lục Hoài.
Hắn thuật thế ôm eo nàng, cả người dán sá vào người nàng.
Đầu của hắn hơi lệch sang một bên, tuaqj vào đầu nàng.
Đêm đông lạnh lẽo.
Hai thân thể ấm áp kề sát nhau.
Vô thức tìm kiếm độ ấm của nhau.
Phía trên là bầu trời đêm xanh thẩm của Thượn Hải.
Pháo hoa nở rộ, lộng lẫy vô cùng.
* * *
Tác giả có lời muốn nói: Đại Thế Giới là có thật trong lịch sử, là một công viên giải trí thời dân quốc..

Bình Luận (0)
Comment