Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 28.1

Lý Tư Văn nghe lời mà khép cửa lại, do dự mở miệng: "Xin hỏi, ngài tìm ta có chuyện gì sao?"

Lý Tư Văn híp mắt nhìn bình phong, hình như phía sau bình phong có hai nữ nhân, một đứng một ngồi.

Người đang ngồi chắc là người tìm nàng.

"Bên phải của ngươi có một chiếc ghế, ngươi ngồi xuống trước đi, xong chúng ta lại nói, rốt cuộc mang thai vất vả." Người nọ dùng ngón tay chỉ.

Nghiêng đầu nhìn, bên tay phải của Lý Tư Văn quả nhiên có ghế, hơn nữa mặt trên còn có đệm thật dày. Lý Tư Văn buông đầu, nàng nâng eo, ngồi xuống.

Tuy trên mặt Lý Tư Văn còn miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, nhưng tay nàng lại lạnh ngắt.. Người này biết nàng có thai.

Ngay khi Lý Tư Văn suy nghĩ miên man, Diệp Sở ở sau bình phong lên tiếng, nàng cố tình thay đổi thanh tuyến, cho dù về sau có gặp lại Lý Tư Văn, nàng cũng không nhận ra thanh âm của Diệp Sở.

Diệp Sở: "Trần Tức Viễn biết ngươi không phá thạ sao?"

Lý Tư Văn ngẩn người, ngay sau đó lắc đầu. Nàng không dám nói với Trần Tức Viễn, hắn nhất định sẽ buộc nàng phá thai, nàng chỉ mong sau khi sinh con thì tìm Trần Tức Viễn phụ trách, cũng coi như có cái dựa vào.

Diệp Sở cười: "Nếu ngươi muốn sau khi sinh con, lại ôm con tới cửa, ta đoán ngươi cũng chỉ có thể làm di nương."

Dựa theo tiến triển của đời trước, Lý Tư Văn chính vì vậy mới trở thành di nương của Trần Tức Viễn. Mẫu thân của Trần Tức Viễn phi thường cường thế, nàng vẫn luôn muốn một tức phụ có gia thế tốt, diện mạo cũng tốt.

Khi nàng phát hiện Trần Tức Viễn có liên lụy với Lý Tư Văn, lập tức quyết đoán, kiên trì muốn cho bọn họ chia tay. Nàng không thể chịu đựng để Lý Tư Văn vào cửa nhà nàng.

May mà Trần Tức Viễn giấu việc Lý Tư Văn mang thai thật kín, cho dù nói dối cũng chỉ là vì không muốn khiến Diệp Gia Nhu thất vọng, buồn lòng.

Nếu mẫu thân Trần Tức Viễn biết Lý Tư Văn có thai, cũng không biết đứa nhỏ này có thể giữ được hay không.

Nhưng đời này, Diệp Sở muốn làm chút thay đổi.

Lý Tư Văn bị Diệp Sở nói đúng tâm tư liền cả kinh, trong mắt nàng hiện lên hoảng loạn.

Lý Tư Văn buồn rầu: "Ta cũng không có biện pháp khác, ta chỉ là có con của Trần Tức Viễn, nếu hắn biết ta không nghe lời, nói không chừng sẽ mạnh mẽ kéo ta đi phá thai."

Thời điểm vừa mới bắt đầu yêu đương với Trần Tức Viễn, hắn cũng đối Lý Tư Văn vô cùng tốt. Nhưng sau rồi, Lý Tư Văn rõ ràng cảm giác được thái độ của Trần Tức Viễn đã thay đổi.

Trái tim của một người nam nhân còn ở đây không, nữ nhân rõ ràng nhất.

Chưa nói đến trong quá trình yêu đương, Lý Tư Văn trước sau vẫn duy trì đầu óc thanh tỉnh, nếu không thì sao nàng phải tốn công tốn sức có con của Trần Tức Viễn,

Không ngờ cho dù nàng làm như vậy, vẫn không thể giữ lại Trần Tức Viễn, ngược lại còn khiến hắn chán ghét nàng.

Nàng chỉ là một cái tiểu tình nhi, Trần Tức Viễn đương nhiên không quan tâm đến nàng.

Diệp Sở xem qua: "Ai nói không có biện pháp khác, thật ra ta có một biênn pháp để ngươi quang minh chính đại gả vào Trần gia, nhưng mà không biết ngươi có chịu làm hay không."

Diệp Sở rõ ràng tâm lý của Lý Tư Văn, đơn giản là muốn leo lên cành cao, càng cao càng tốt.

Càng đừng nói hiện tại nàng đã cùng đường, Lý Tư Văn có thể hạ quyết tâm có con của Trần Tức Viễn, cũng đã chuẩn bị tốt.

Nhưng hiện tại Trần Tức Viễn hãm sâu trong sự nhu tình của Diệp Gia Nhu, đã hoàn toàn bỏ qua Lý Tư Văn. Khả năng ở trong lòng Trần Tức Viễn, đã sớm không có Lý Tư Văn này.

Diệp Sở nhìn ra được, dã tâm của Lý Tư Văn không nhỏ, mục tiêu cũng thật minh xác. Chỉ cần có chút hy vọng, nàng sẽ không bỏ qua.

Diệp Sở chỉ cần cung cấp cho nàng một phương hướng chính xác, như vậy cho dù Diệp Sở không nhắc chuyện tiếp theo, nàng tin tưởng Lý Tư Văn cũng có thể làm thật tốt.

Lý Tư Văn đang theo lời Diệp Sở nói, nhưng Diệp Sở lại hỏi một vấn đề khác.

"Nguyên nhân Trần Tức Viễn chia tay với ngươi, ngươi biết không?"

Lý Tư Văn móc ra khăn tay, đè đè khóe mắt, hốc mắt lập tức đỏ, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của nàng tràn ngập nước mắt, lại có một phong tình khác.

Lý Tư Văn nức nở: "Ta đoán hắn có người khác, Trần Tức Viễn chiếm thân thể của ta, lại không muốn phụ trách, nam nhân luôn là có mới nới cũ."

"Ngươi đoán không sai, hắn thật thích người khác." Diệp Sở khẳng định suy đoán của Lý Tư Văn.

Diệp Sở dừng một chút, để Lý Tư Văn tiêu hóa chuyện này, sau đó mới nói chuyện của Diệp Gia Nhu với nàng, như vậy thì hiệu quả sẽ khiến nàng càng vừa lòng.

Vừa dứt lời, Lý Tư Văn liền dùng khăn lau nước mắt, xem ra nàng thật sự không đoán sai, tên Trần Tức Viễn này lòng lang dạ sói, nam nhân thối thích trêu hoa chọc cỏ, quả nhiên bạc tình quả nghĩa.

Hắn vì một nữ nhân mới quen bên ngoài, liền vứt bỏ nàng đang mang thai.

Dưới cái nhìn của Lý Tư Văn, nữ nhân bị Trần Tức Viễn thích kia khẳng định không phải thứ tốt, có bản lĩnh câu dẫn nam nhân.

Sau khi nhìn Lý Tư Văn càng hận Diệp Gia Nhu và Trần Tức Viễn, Diệp Sở lại tiếp tục châm ngòi thổi gió: "Trần Tức Viễn đối xử với nữ nhân kia rất tốt, khăng khăng một mực, mỗi ngày đều đuổi theo nàng chạy."

Diệp Sở nghĩ thầm, Diệp Gia Nhu quen làm bộ làm tịch trước mặt ngưòi khác, không biết bị Lý Tư Văn ngáng chân một chút sẽ như thế nào. Nhưng mà, hiện tại thủ đoạn của Lý Tư Văn cao hơn Diệp Gia Nhu nhiều.

"Có thể nói cho ta biết thân phận của người nọ không? Ta thật không cam lòng." Lý Tư Văn cắn cắn môi dưới.

Lúc Trần Tức Viễn yêu nàng cũng chưa để bụng như vậy, nếu Trần Tức Viễn thành công theo đuổi nữ nhân kia, không biết nàng sẽ được sủng thành bộ dáng gì.

Nếu chuyện này dừng ở trên người người khác, nàng còn có thể giả tình giả ý nói một câu tốt.

Nhưng là nàng rơi vào kết cục này, còn mang thai, dựa vào đâu mà nàng phải hạ thấp mình!

Lý Tư Văn siết chặt tay vịn dựa, liền móng tay có chút đau đớn, nhưng nàng lại không chút để ý. Hiện tại nàng chỉ muốn biết thân phận của nữ nhân kia, hung hăng trừng phạt đôi nam nữ chó má này.

Dù sao nàng đã không có thanh danh tốt, hiện giờ mang thai còn phải tránh ở bên ngoài. Nàng cũng không dám về quê, sẽ bị phụ mẫu bán cho lão nhân làm di nương mất.

Thời điểm sinh con, ai có thể giúp nàng chứ? Cho nên nàng cần phải tìm một lối thoát cho bản thân.

Nếu nàng không sống tốt, như vậy liền kéo Trần Tức Viễn và nữ nhân mà hắn che chở mọi cách kia cùng xuống địa ngục đi.

Tại một khắc này, lửa giận của Lý Tư Văn đến đỉnh điểm.

Chờ Lý Tư Văn bình phục cảm xúc một chút, Diệp Sở lại nói: "Nàng gọi là Diệp Gia Nhu, là học sinh Trung học Tín Lễ."

"Theo ta biết, Trần Tức Viễn đã tỏ tình với nàng ở cửa trường học, nhưng bị Diệp Gia Nhu từ chối."

Lý Tư Văn thầm hận: "Tốt cho một cái Diệp Gia Nhu, chẳng lẽ bởi vì nàng là nữ sinh kiều tiếu, khả nhân, liền có thể tùy ý xoa viên niết bẹp* ta, đúng là không biết xấu hổ."

*xoa viên niết bẹp: chèn ép.

Diệp Sở nói tiếp: "Ngươi ôm hài tử đi nháo trước cửa nhà Trần Tức Viễn, cũng chỉ là vai hề thôi, mẫu thân của hắn chỉ cần động tay chân một chút là có thể áp chuyện này xuống."

Lý Tư Văn vội vàng hỏi: "Nhưng gia cảnh của ta không tốt, nếu Trần gia muốn làm như vậy, ta cũng không có biện pháp, không biết có phương pháp càng tốt hơn không?"

Diệp Sở: "Kỳ thật cũng không khó, nếu ngươi có thể dứt khoát hành xử, như vậy thì tất cả tự nhiên đều dễ làm."

"Chỉ cần ngươi nháo lớn việc này, nháo đến mức cả thành đều biết, thì Trần Tức Viễn và mẫu thân của hắn không những phải rước ngươi vào cửa, mà còn sẽ bởi vì áp lực của dư luận mà cho ngươi vị trí chính thê."

Nghe xong Diệp Sở nói, trước mắt Lý Tư Văn sáng ngời.

Theo tính của Chiếu Trần Tức Viễn, cùng lắm cũng chỉ cho nàng làm di nương, cho dù vào cửa, cũng không được hắn sủng ái, như vậy nên nhân lúc này kiếm đến một ít ích lợi.

Trần Tức Viễn vô cùng tự luyến, cũng rất coi trọng mặt mũi. Trước giờ mẫu thân hắn luôn cường thế, thời điểm biết nàng và Trần Tức Viễn kết giao, vẫn luôn cảm thấy nàng không lên được mặt bàn, lấy không ra tay.

Còn liên tục tìm mấy cô nương môn đăng hộ đối cho Trần Tức Viễn đi xem mắt. Nàng* cũng không nghĩ, nếu không phải là Trần Tức Viễn dễ dàng khống chế, nàng* cũng đã leo lên cành cao thì sao những cô nương tốt sẽ coi trọng hắn?

*mẫu thân của Trần Tức Viễn.

Lý Tư Văn âm thầm quyết định, nàng nhất định dốc hết sức lực mà làm hỏng thanh danh của Trần Tức Viễn, như vậy, trừ bỏ nàng hu tôn hàng quý gả cho hắn, còn có người trong sạch nào sẽ đem nữ nhi nhà mình đính hôn cho hắn cơ chứ?

Diệp Sở nói: "Đồng dạng đều là ép Trần Tức Viễn khuất phục, kết quả của nháo nhỏ và nháo lớn lại kém nhau rất nhiều, ngươi nói đi?"

Trần Tức Viễn và Diệp Gia Nhu đều không phải thứ tốt, Diệp Sở liền thay thế ông trời trừng phạt bọn họ một chút. Chỉ là bôi xấu họ một chút, lại không phải lấy mạng bọn họ.

Diệp Sở cười, mang theo chút khinh thường, châm chọc.

Lý Tư Văn lại hỏi: "Cụ thể là ta phải làm cái gì, ngài có thể nói kỹ càng, tỉ mỉ cho ta không?"

Lý Tư Văn không rõ chuyện khác lắm, nhưng nàng khẳng định nữ nhân trước mắt này muốn chỉnh Trần Tức Viễn và Diệp Gia Nhu, nhưng như vậy cũng đủ rồi.

"Ngươi chỉ cần nháo lớn chuyện này, càng lớn càng tốt, ngươi khẳng định sẽ làm được chuyện tiếp theo, không cần ta dạy."

Dừng một chút, Diệp Sở nói tiếp: "Ta chỉ nhắc nhở ngươi một sự kiện, Diệp Gia Nhu thích nhất làm bộ đáng thương, ngươi có thể về nhà nghĩ đối sách thật tốt, ta chờ tin tức tốt của ngươi."

Hôm nay tới thật giá trị, tuy người ở sau bình phong không thấy rõ nàng, nhưng Lý Tư Văn vẫn đứng dậy, nhoẻn miệng cười với người đó, nói cám ơn.

Trong lòng Lý Tư Văn đã có chủ ý, đang muốn rời đi, lại không nhịn được sự tò mò, nhỏ giọng ôn nhu hỏi một câu: "Ta có thể hỏi vì sao ngươi giúp ta sao?"

Diệp Sở không lập tức đáp lời, nàng không chút để ý mà nghịch tóc: "Ta chỉ là một người chán ghét Diệp Gia Nhu, hy vọng ngươi đừng khiến ta thất vọng."

Lý Tư Văn rời đi tửu lâu Nga Mi, ôm bụng cười.

Nàng đi vào Thượng Hải, làm tiểu tình nhi của Trần Tức Viễn, sống ngày lành đã quen. Hiện giờ, nàng không tìm được công tác, chỉ sống bằng tiền Trần Tức Viễn cho lúc trước.

Nàng không nghĩ về quê làm di nương của lão nhân.

Hiện tại, thật đúng là có một chiêu số tốt chân chính.
Bình Luận (0)
Comment