Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 38

Lục Hoài thu hồi ánh mắt trên tờ giấy, hắn nhìn về phía Chu phó quan: "Hiện tại tiểu hài tử kia còn ở cửa sao?"

Chu phó quan gật đầu: "Ta lập tức gọi hắn tới."

Trước khi đứa bé kia được mang vào, đã có người kiểm tra triệt để một lần. Trên người hắn không có một món vũ khí nào, trừ bỏ trong túi còn giữ mấy viên đường, liền không có những thứ khác.

Sau khi đảo đảm đứa nhỏ này không gây nguy hiểm, Chu phó quan đưa hắn vào.

Khi tiểu hài tử vào thư phòng của Lục Hoài, không hề ngạc nhiên nhìn khắp nơi, ngược lại biểu hiện thật trầm ổn. Hắn hơi cúi đầu, cũng không nhìn thẳng vào mắt Lục Hoài.

Này đó đều là người kia dạy hắn. Tiểu hài tử biểu hiện càng có thành ý, cuộc đối thoại này càng thuận lợi.

Từ lúc hắn vào, Lục Hoài liền quan sát hắn. Tiểu hài tử nhìn qua sớm đã chuẩn bị tâm lý, cho nên mới có bộ dáng không chút hoang mang.

Nếu là hài tử bình thường, sẽ không có tâm tính như vậy. Ánh mắt của người hảo tâm kia thật ra không tồi, có thể tìm hài tử như vậy tới truyền tin.

Tiểu hài tử đứng ở giữa thư phòng, cúc cung với Lục Hoài: "Chào Ngài."

Ngữ khí của Lục Hoài nhàn nhạt: "Ai phái ngươi đến đây?"

Tiểu hài tử: "Một người xa lạ."

Lục Hoài lại hỏi: "Người nọ có nói gì với ngươi không?"

Tiểu hài tử gật đầu: "Có."

"Nàng nói, ngài không cần để ý thân phận và giới tính của nàng. Đấy chẳng qua chỉ là một người hảo tâm thôi."

Sau khi nghe được trả lời, Lục Hoài chợt cười, người nọ giống như sớm đã biết hắn muốn hỏi cái gì. Xem ra người nọ đã chuẩn bị vẹn toàn.

Lục Hoài nhìn về phía đứa bé kia: "Còn có lời gì cần ngươi nói sao?"

Tiểu hài tử nói chuyện ngữ khí nghiêm trang: "Tin hay không, là chuyện của ngài. Hy vọng ngài lấy đại cục làm trọng."

Lục Hoài nao nao, hắn như suy tư gì mà nhìn kia tờ giấy. Nếu chuyện trên tờ giấy là thật, thì đích thật cấp bách.

Mỗi một vấn đề của Lục Hoài đều bị Diệp Sở đoán chuẩn, tất cả câu trả lời của tiểu hài tử đều trải qua chuẩn bị, hỏi hắn cũng không hỏi ra thứ gì tới.

Đợi tiểu hài tử rời đi, Chu phó quan hỏi: "Cần cho người đi theo sao?"

Lục Hoài vẫy tay: "Không cần."

Người hảo tâm kia thông minh như vậy, sẽ không để hắn truy tung đến một chút dấu vết.

Sau lại, tiểu hài tử trở về chỗ cũ, rốt cuộc tìm không thấy tung tích của Diệp Sở. Nhưng người bán kẹo hồ lô vẫn còn ở đó, hắn tặng tiểu hài tử một que hồ lô, nói là người hảo tâm kia cho.

Thư phòng Phủ Đốc Quân, Lục Hoài và Chu phó quan đang thảo luận về nội dung trên tờ giấy kia.

Năm ngày sau, sẽ có một chiếc xe tư vận chuyển súng ống đạn dược rời đi Thượng Hải.

"Ngươi cảm thấy chuyện này là thật hay giả?" Lục Hoài gõ gõ tờ giấy kia.

Chu phó quan: "Nếu là người khác thử......"

"Ân." Lục Hoài nhàn nhạt đáp, "Cũng có thể là kế điệu hổ ly sơn."

Lòng nghi ngờ của Lục Hoài rất nặng, nếu "Người hảo tâm" kia cố ý truyền tin cho hắn, kỳ thật là vì che dấu một sự cố khác.

Chuyện này không thể lộ ra, nhưng Lục Hoài cần thiết chuẩn bị sớm.

"Ngươi đi mời Cảnh Sát Trưởng theo."

"Vâng, Tam thiếu."

Chu phó quan lái xe, rời đi Phủ Đốc Quân.

***

Tuy Diệp Sở đã không ra cửa nhiều ngày, nhưng vẫn yên lặng chú ý chuyện của Lục Hoài.

Lúc đi học, nàng cũng đã phát hiện, cảnh sát trên đường phố nhiều hơn lúc trước một chút, tựa hồ có người đang làm gì đó.

Trong lòng Diệp Sở thật cao hứng, nàng biết Lục Hoài đã bắt đầu hành động.

Bởi vì nàng cực kỳ rõ ràng, Lục Hoài sẽ lấy an nguy của dân chúng làm trọng, mặc dù hắn không tin tờ giấy của nàng, cũng sẽ âm thầm chuẩn bị.

Đời trước, chuyện buôn lậu súng ống đạn dược thật sự gây ầm ĩ lớn tại Thượng Hải.

Khi đó, không ai ngờ sự cố này sẽ phát sinh bất thình lình như vậy. Lúc cảnh sát phát hiện, kẻ bắt cóc đã chuẩn bị chu toàn.

Diệp Sở nghĩ tới tin tức lúc đó, rất nhiều cảnh sát bị thương, thậm chí có vài người còn mất mạng.

Nàng và Lục Hoài ở chung lâu như vậy, cho nên nàng biết, Lục Hoài làm việc nghiêm cẩn, hắn cơ hồ không có lúc thất thủ. Trừ bỏ......

Diệp Sở lắc lắc đầu, đè ép hồi ức bỗng nhiên hiện lên xuống.

Dù sao hiện tại, những người vô tội đó sẽ không bị liên lụy.

......

Diệp Gia Nhu và Tưởng di nương bởi vì tham lam mà nhận hậu quả xấu.

Diệp Gia Nhu này rất coi trọng mặt mũi, nàng xin nghỉ mấy ngày, nói là bị bệnh ở nhà, không thể đi học. Đương nhiên, bệnh của nàng, ai cũng biết.

Tưởng di nương cũng gắt gao trông coi nhà ở của bà, như thế nào cũng không ra. Thể diện của bà đều bị Diệp Gia Nhu mất hết, lại bị Diệp lão phu nhân nhục nhã một phen, tất nhiên là không muốn gặp người.

Không có hai người chướng mắt này, đã nhiều ngày Diệp Công Quán vẫn luôn thật an tĩnh.

Chủ nhật, mẫu thân Tô Lan đi nói chuyện phiếm với phu nhân của công quán ở cách vách, Diệp Sở vô cùng cao hứng mà ngồi ở phòng khách.

Bởi vì bên tai thanh tịnh, Diệp Sở một người cũng không cảm thấy nhàm chán.

Phòng khách cực kỳ yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên liền có vẻ có chút chói tai. Bên này không có người, Diệp Sở liền nhận điện thoại.

"XIin chào, ta tìm Diệp Nhị tiểu thư." Đàu kia truyền đến thanh âm của Đinh Nguyệt Toàn, bởi vì là lần đầu tiên gọi cho Diệp Công Quán điện, thanh âm của nàng có chút co rúm.

Diệp Sở cười: "Là ta."

Đinh Nguyệt Toàn lập tức liền thả lỏng: "A Sở, gần nhất có rảnh sao? Ta muốn mời ngươi ăn một bữa cơm."

"Lần trước ngươi đã mời ta ăn rồi, vẫn là ta mời ngươi ăn đi." Diệp Sở nói, "Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay ngươi có thời gian sao?"

Đinh Nguyệt Toàn vội gật đầu: "Có nha, đi dạo phố được không?"

"Được."

"......"

Diệp Sở và Đinh Nguyệt Toàn hẹn sẵn thời gian gặp mặt xong, liền cúp điện thoại, chuẩn bị về phòng đổi quần áo ra cửa. Nàng mới vừa đi tới cửa, kết quả, điện thoại lại vang lên.

Đại khái là Đinh Nguyệt Toàn có cái gì chưa nói xong, muốn tiếp tục nói. Diệp Sở cho rằng lại là Đinh Nguyệt Toàn gọi tới, liền tùy ý nghe điện thoại, còn chưa mở miệng, đầu kia liền truyền đến thanh âm của một người nam nhân.

"Ta tìm Diệp Tam tiểu thư." Tựa hồ tưởng là nha hoàn của Diệp gia nhận, ngữ khí của hắn mang theo một chút ngạo mạn, nghĩ là người tự tin, đường hoàng.

A, thanh âm này thật quen tai.

Diệp Sở nhướng mày, là Trần Tức Viễn. Đều ra việc này, trong lòng hắn còn nhớ Diệp Gia Nhu đâu.

Diệp Sở cười châm chọc, không biết hắn tìm Diệp Gia Nhu làm cái gì, nói không chừng vẫn còn niệm tưởng. Trần Tức Viễn thật là một mảnh si tình a.

"Ngươi tìm Gia Nhu làm gì?" Diệp Sở mở miệng, "Hiện tại nàng không có thời gian gặp ngươi."

Trần Tức Viễn nhận ra giọng nói này, không khỏi lạnh sống lưng, hắn vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng bị Diệp Sở nhục nhã ở tiệm cơm Tân Thành lúc trước.

Xong rồi, Diệp Sở đã biết chuyện của hắn, nói không chừng lại muốn tìm biện pháp tra tấn hắn.

Trần Tức Viễn sợ tới mức lập tức dập điện thoại.

Diệp Sở: "......"

Nàng gặp qua người sợ hãi, lại chưa thấy qua sợ hãi như vậy.

Diệp Sở trở về thay một quần áo hơi dày, liền ngăn cản một chiếc xe kéo, đến đường Brown hẹn với Đinh Nguyệt Toàn.

***

Ở một đầu khác của đường Brown, xuất hiện một nam tử vô cùng thanh tuấn, bên người có một đám người đi theo. Hắn đi không nhanh không chậm, chậm rì rì, phảng phất không thèm để ý bất cứ chuyện gì.

Hành động của hắn giống như quý công tử ưu nhã, không ai có thể nhìn ra đó là thủ lĩnh cực kỳ tàn nhẫn, không chuyện ác nào không làm của Hồng Môn.

Kiều Lục gia.

Người Thượng Hải đều biết Kiều Vân Sanh là một kẻ không có trái tim. Cố Bình là thuộc hạ đắc lực nhất của Kiều Vân Sanh, hắn hẳn có thể đoán được tâm tư của Lục gia.

Chỉ cần việc nhỏ giết người này, đều có thể làm sạch sẽ lưu loát.

Cố Bình đi theo sau Kiều Vân Sanh, hắn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa, sau khi suy tư liền mở miệng: "Lục gia."

Kiều Vân Sanh không chút để ý mà liếc Cố Bình một cái: "Như thế nào?"

Cố Bình: "Lục gia, Thẩm Cửu từng mời nữ tử phía trước uống trà."

Người Cố Bình chỉ vào đúng là Diệp Sở.

Bởi vì lần trước, khi Kiều Vân Sanh thấy Diệp Sở, thuyền của hắn đã đi rất xa. Hắn cũng không thấy rõ mặt của nàng, Cố Bình tự nhiên cũng không biết nàng là cô nương trên bến tàu kia.

Kiều Vân Sanh nheo mắt, trước nay hắn chưa từng nghe nói Thẩm Cửu tương đối thân cận với nữ nhân nào, Thẩm Cửu cư nhiên sẽ mời nữ nhân uống trà?

Thật là hiếm lạ.

Kiều Vân Sanh chậm rãi nói: "Tiếp tục nói."

Cố Bình thấy Lục gia có hứng thú với chuyện này, liền nói.

"Khoảng thời gian trước, người của Thanh Hội đi Trung học Tín Lễ gặp nữ tử này, tổng cộng gặp hai lần."

"Lần đầu tiên nữ tử kia từ chối Thẩm Cửu."

Nghe đến đó, khóe miệng của Kiều Vân Sanh lộ ra một tia cười nghiền ngẫm: "Thẩm Cửu bị từ chối?"

Cố Bình nịnh nọt nói, "Lục gia, Thẩm Cửu chính là kẻ vô dụng, liền một nữ nhân cũng không mời được."

"Lần thứ hai Thanh Hội thay đổi một nhóm người đi mời nữ tử kia." Cố Bình nói tiếp, "Lần mời thứ hai thanh thế của Thanh Hội rất lớn, sau đó, nữ tử này mới đồng ý."

"Lục gia, ngài nhìn, nữ tử kia liền ở phía trước."

Kiều Vân Sanh nhìn theo ngón tay cuat Cố Bình, Diệp Sở vừa lúc xoay người. Hắn chỉ nhìn thấy bóng dáng của nàng.

Tóc dài đen như mực khoác ở sau tai, chỉ nhìn bóng dáng, cũng đã vô cùng thanh lệ.

"Lục gia, có cần tiểu nhân giáo huấn nàng một trận hay không?"

Cố Bình theo bên người Kiều Vân Sanh đã lâu, tất nhiên biết Lục gia không thích Thẩm Cửu. Thẩm Cửu mời nữ nhân kia uống trà, khẳng định là coi trọng nữ nhân kia, Cố Bình đương nhiên nghĩ giáo huấn nàng một trận, làm Thẩm Cửu khó chịu.

Kiều Vân Sanh nhướng mày, không ngờ Thẩm Cửu vì nữ nhân này mà tốn nhiều tâm tư như vậy. Vừa mời lại thỉnh, tính tình của nữ nhân này thật rất lớn.

Kiều Vân Sanh chưa bao giờ để ý suy nghĩ của người khác, huống chi, nữ nhân đối với hắn mà nói, chỉ là đồ chơi. Thẩm Cửu cẩn thận đối xử với nữ nhân này như vậy, thật làm hắn có chút ngoài ý muốn.

Kiều Vân Sanh nhìn bóng dáng của Diệp Sở, trầm mặc vài giây, Cố Bình thay đổi suy nghĩ liên tục, nghĩ xem Lục gia có coi trọng nữ nhân này hay không.

Cố Bình chuyển chủ đề: "Lục gia có hứng thú với nàng sao?"

Cố Bình cảm thấy hắn đoán trúng ý tưởng của Kiều Vân Sanh, trong lòng vui vẻ, đang chuẩn bị nói nhiều vài câu.

Giây tiếp theo, lại thấy Kiều Vân Sanh lười nhác mà giơ tay.

"Hiện tại không cần."

Kiều Vân Sanh cảm thấy, Thẩm Cửu độc thân nhiều năm như vậy, đại khái là đụng tới nữ nhân liền cảm thấy mới mẻ đi. Hắn không cho rằng, ánh mắt của Thẩm Cửu sẽ tốt đến đâu.

Tính tình của Thẩm Cửu không đứng đắn như thế, ai biết sẽ đối xử tốt với nữ nhân kia bao nhiêu.

Cố Bình thấp giọng trả lời: "Vâng, Lục gia."

Mà bên chỗ Diệp Sở, nàng đã chú ý tới đám người Kiều Vân Sanh rời đi. Khóe miệng nàng hiện lên một chút ý cười, bước nhanh đi đến một tiệm quần áo, tìm được Đinh Nguyệt Toàn.

"Ngươi yên tâm, Kiều Lục gia đã đi rồi."

Thân thể căng chặt của Đinh Nguyệt Toàn lúc này mới thả lỏng xuống.

Phía trước, Diệp Sở và Đinh Nguyệt Toàn đang xem quần áo, đột nhiên nghe được có người nói Kiểu Lục gia của Hồng Môn đang ở gần đây.

Bởi vì Đinh Nguyệt Toàn từng đắc tội Kiều Lục gia, Diệp Sở lo lắng hắn sẽ gây bất lợi cho nàng.

Diệp Sở và Đinh Nguyệt Toàn thương lượng, để nàng trốn trong tiệm quần áo, đợi bên ngoài an toàn, lại đi ra.

Đinh Nguyệt Toàn đã chọc giận Kiều Vân Sanh, nếu nàng muốn tiếp tục ở Thượng Hải, không có khả năng tránh chạm mặt với Kiều Vân Sanh. Đã như vậy, không bằng tìm một chỗ dựa.

Có những ai có thể bảo đảm nàng thoát khỏi thuộc hạ của Kiều Lục gia?

Diệp Sở trầm tư, thực nhanh liền nghĩ tới đối thủ một mất một còn của Kiều Lục gia - Thẩm Cửu.

Diệp Sở nhớ rõ, đời trước, Thẩm Cửu vẫn luôn không lập gia đình, bên người cũng không có bạn gái. Lục Hoài từng nói với nàng, trong lòng Thẩm Cửu có một người khôg thể quên được.

Thẩm Cửu ngày thường không đứng đắn, nhưng tâm địa vẫn là thiện. Càng miễn bàn trong lòng hắn chứa ánh trăng sáng, đối với nữ tử khác đều không có ý tưởng gì.

Cho nên tính cách đơn thuần như Đinh Nguyệt Toàn, đi hát ở Đại Đô Hội vừa vặn tốt. Thẩm Cửu sẽ không thích Đinh Nguyệt Toàn, Đinh Nguyệt Toàn cũng không phải chịu người làm nhục.

Diệp Sở từng nghe Đinh Nguyệt Toàn hát, giọng của nàng quả nhiên tốt, thanh âm giống như hoàng oanh xuất cốc, không giống với Bến Thượng Hải phù hoa này.

Nhưng nếu muốn cho Đinh Nguyệt Toàn đi hát ở hội sở Đại Đô Hội, thì cần chậm rãi mưu hoa mới được.

Diệp Sở thu liễm thần sắc, cùng Đinh Nguyệt Toàn rời đi tiệm quần áo. Trên đường các nàng đi đến ga tàu điện, gặp được một người mày ủ mặt ê.

Đấy lại là Trần Tức Viễn gọi điện tới Diệp Công Quán phía trước.

Diệp Sở cong môi cười, nhớ tới đời trước Trần Tức Viễn trong tối ngoài sáng ngáng chân nàng thay Diệp Gia Nhu, Diệp Sở liền cảm thấy hắn xứng đáng.

Nàng biết rõ, Trần Tức Viễn không những không lại có quan hệ với Diệp Gia Nhu, hắn còn kết hôn với Lý Tư Văn đâu.

Lúc trước, Lý Tư Văn mang thai, tới tìm Diệp Gia Nhu, chỉ trích Diệp Gia Nhu đoạt nam nhân của nàng, khi dễ thai phụ, làm Diệp Gia Nhu hiện tại còn không dám ngẩng đầu.

Tra nam tiện nữ tự nhiên không có kết cục tốt.

Diệp Sở nghĩ như vậy, đưa Đinh Nguyệt Toàn lên tàu điện xong, liền tự ngăn cản xe kéo về nhà.

Chờ đến khi Diệp Sở rời đi đường Brown, Trần Tức Viễn vẫn tiếp tục mày ủ mặt ê.

Gần đây, Trần Tức Viễn vẫn luôn cảm giác bầu không khí công tác trở nên quái quái, ánh mắt mọi người nhìn hắn cũng luôn ý vị, sâu xa.

Chuyện xảy ra ở cửa Trung học Tín Lễ, Trần Tức Viễn đúng là một chút cũng không biết.

Diệp Gia Nhu mất mặt, tự nhiên sẽ không chủ động nhắc đến với Trần Tức Viễn. Mà Trần Tức Viễn chỉ cảm thấy thái độ của Diệp Gia Nhu với hắn càng ngày càng xa cách.

Mỗi lần Trần Tức Viễn đi trường học tìm Diệp Gia Nhu, luôn bị Diệp Gia Nhu lấy lý do đang học tập, đang vội thoái thác, ngay cả mặt cũng không thấy được.

Tuy mỗi lần hắn đi Trung học Tín Lễ Trung Học tìm người, các bạn học đều hết sức nhiệt tình với hắn, một đám muốn giúp hắn truyền tin.

Cho dù Trần Tức Viễn tự nhận mị lực của hắn rất lớn, kia cũng không đến mức học sinh cả trường đều ái mộ hắn đi, xem ra hắn cao điệu theo đuổi Diệp Gia Nhu làm tất cả mọi người đều hâm mộ.

Một ngày, Trần Tức Viễn xong việc, đi vào một tiệm cơm, chuẩn bị tùy tiện gọi vài món thức ăn lấp đầy bụng. Đột nhiên có một thanh âm quen thuộc gọi hắn một tiếng.

"Trần Tức Viễn, ngươi tới bên này đi, ta lập tức liền ăn xong." Người gọi là đồng nghiệp của Trần Tức Viễn - Lưu Thành, hắn nổi danh là miệng rộng trong nhóm đồng nghiệp.

Cảm giác của Trần Tức Viễn với Lưu Thành cũng không tốt, tuy hắn muốn giả vờ không nghe được, nhưng chỗ ngồi trong tiệm cơm thật sự đã đầy, chỗ trống duy nhất chính là bàn của Lưu Thành.

Trần Tức Viễn không tình nguyện mà ngồi vào trước mặt Lưu Thành. Hắn gần đây đang buồn rầu vì không gặp được Diệp Gia Nhu, trên mặt toàn là sắc thái sầu khổ.

"Trần Tức Viễn, như thế nào mà biểu tình của ngươi không tốt lắm, nghe nói ngươi phải làm phụ thân rồi, ta liền trước tiên chúc mừng ngươi, khi nào kết hôn nhớ mời ta uống rượu mừng."

Một đống chữ từ trong miệng Lưu Thành nhảy ra, nhưng tổ hợp ở bên nhau, sao Trần Tức Viễn lại hoàn toàn nghe không hiểu đâu?

Phụ thân? Ba ba?

Hắn không phải còn chưa đưa Diệp Gia Nhu tới tay sao, tự nhiên cái gì cũng chưa làm, hài tử từ đâu ra?

Duy chỉ Lý Tư Văn có khả năng sinh hài tử của hắn, đã sớm thu tiền của hắn, xóa sạch hài tử rồi, tiền vẫn là hắn tự tay đưa, lời nói cũng là hắn chính miệng nói.

"Ta ăn xong rồi, đi trước, ngươi từ từ ăn." Lưu Thành lau miệng, chuẩn bị đứng lên rời đi.

Trần Tức Viễn lấy lại tinh thần, nhanh chóng duỗi tay ngăn lại: "Từ từ, ngươi trước nói rõ ràng, khi nào thì ta có hài tử, ta hiện tại chính là độc thân!"

Lưu Thành đột nhiên bị giữ chặt cũng ngẩn người.

"Không ít người trong đơn vị đều biết, chính là Lý Tư Văn kia, mấy ngày trước nàng đi Trung học Tín Lễ tìm nữ tử nào đó, nói là đã mang thai với ngươi, lập tức liền kết hôn."

Ba chữ Lý Tư Văn này tiến vào trong đầu Trần Tức Viễn, hắn liền biết việc hắn phải làm phụ thân này thật không thể lại thật.

Đều do hắn sơ ý, sợ mất mặt, chỉ cho Lý Tư Văn một số tiền, không nghĩ muốn xem nàng phá thai, hiện tại việc này nháo đến không nhỏ, này càng mất mặt.

Còn may Trần Tức Viễn bắt được mấy từ của Lưu Thành, Trung Học Tín Lễ, nữ tử nào đó.

"Lý Tư Văn đi Trung Học Tín Lễ tìm ai? Nữ tử kia tên gì?" Trần Tức Viễn liên tục đặt câu hỏi.

"Hình như là họ Diệp, ngươi muốn biết, ta có thể giúp ngươi hỏi thăm." Hai mắt của Lưu Thành tỏa sáng, nhìn Trần Tức Viễn.

Trần Tức Viễn liên tục xua tay: "Đừng đừng đừng, ta cái gì cũng không muốn biết, ngươi không phải phải về nhà sao, ngươi đi nhanh đi."

Lưu Thành mang theo vẻ mặt tò mò đi xa, Trần Tức Viễn ôm đầu, đặt cái trán lên bàn.

Hắn đã biết, cái gì cũng biết, cái gì hài tử, cái gì làm phụ thân, cái gì kết hôn, còn có thái độ của Gia Nhu với hắn gần đây.

Trần Tức Viễn hiểu rõ, tất cả đều là Lý Tư Văn giở trò quỷ.

Cái này, hắn hoàn toàn không có mặt mũi đi tìm Diệp Gia Nhu, nhiều người biết Lý Tư Văn mang thai con của hắn như vậy, nếu hắn không rước Lý Tư Văn vào cửa, nước miếng của mọi người cũng sẽ khiến hắn chết đuối.

Gia Nhu, thế này ta hoàn toàn mất đi nàng.

Trần Tức Viễn cúi đầu khóc, nước mắt rơi vào trong chiếc chén trước mặt hắn.

Người chịu đả kích nhất không phải Trần Tức Viễn, mà là mẫu thân của hắn, Trần phu nhân.

May mà sau khi Trần Tức Viễn được đến tin tức, không có lập tức nói cho Trần phu nhân, bằng không như thế nào bà sẽ được một kinh hỉ lớn trước mắt bao người.

Một vị phu nhân nhà giàu trước nay không hợp với bà cố ý hẹn mọi người trong vòng, cùng đi nghe chuyện xưa.

Trần phu nhân còn thầm nghĩ, sao người này lại đột nhiên xum xoe. Thì ra muốn vạch trần chuyện Lý Tư Văn mang thai trước mặt mọi người, khiến bà nan kham.

"Trần gia phu nhân, nghe nói ngươi lập tức liền thăng cấp làm nãi nãi, khi nào hài tử đầy tháng nhớ gọi chúng ta, mọi người cùng dính chút không khí vui mừng."

Đều nói nhi tử giống mẫu thân, biểu tình của Trần phu nhân sau khi nghe những lời này cùng Trần Tức Viễn khi chịu kinh hách, không chút khác biệt.

Trần phu nhân không ngốc như nhi tử của bà, bà vừa nghe liền rõ loanh quanh lòng vòng bên trong, còn không phải là Trần Tức Viễn làm lớn bụng người khác, còn bị người phát hiện sao?

Chẳng qua, da mặt dày như Trần phu nhân cũng sẽ không thừa nhận, nàng hắng giọng nói: "Lưu phu nhân, ngươi cũng không thể nói miệng mà không có bằng chứng, ai biết dã nữ nhân kia muốn leo lên Tức Viễn nhà chúng ta, các ngươi biết Tức Viễn trước nay thật ưu tú."

Vị phu nhân kia không muốn buông tha Trần phu nhân như vậy, nàng cầm lấy khăn, che miệng cười cười.

"Ai u, Trần phu nhân đừng vội phủ nhận, người ở đây người đều biết, hài tử trong bụng Lý Tư Văn kia nhất định là của Tức Viễn nhà ngươi, nhi tử của ta - Lưu Thành chính là nghe Trần Tức Viễn chính miệng thừa nhận."

Trần phu nhân ngây dại, vốn cho rằng chỉ có Lưu phu nhân biết, nào ngờ mọi người đều đã biết hết, chả trách ánh mắt của bọn họ nhìn bà đều mang theo trào phúng.

Giờ phút này bà cảm giác giống như rõ ràng cho rằng bản thân mặc một bộ quần áo xinh đẹp ra cửa, nhưng mọi người lại nói cái gì cũng không mặc.

Trần phu nhân bị mọi người biết hết bí mật, bà hận không thể có cái khe hở để chui vào. Bà và Trần Tức Viễn giống nhau, rất coi trọng mặt mũi, hiện tại bà chỉ nghĩ lập tức về nhà, chất vấn Trần Tức Viễn một chút.

Mặt của Trần phu nhân đỏ thấu, lỗ tai cũng đỏ hoàn toàn. Nhưng Trần phu nhân vẫn vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng như cũ, phải tìm bãi về cho bản thân.

"Các ngươi chỉ nghe lời nói của một phía, nhi tử của ta ta hiểu rõ, về sau miệng của các ngươi sạch sẽ chút, lại nói bừa ta liền tìm cảnh sát bắt các ngươi."

Phóng lời tàn nhẫn xong, Trần phu nhân vội vã rời đi hiện trường.

Cuối trò khôi hài, Lý Tư Văn rốt cuộc được đến thứ nàng muốn nhất, vị trí chính thê của Trần Tức Viễn.

Tuy trái tim của Trần Tức Viễn không ở trên người nàng, thì tính sao, nàng muốn vốn dĩ liền không phải này đó. Lại nói, hiện tại toàn Thượng Hải, người biết chuyện này cũng không ít. Trần Tức Viễn còn có thể thông đồng ai?

Hơn nữa Lý Tư Văn đã nếm tới ngon ngọt, chỉ cần Trần Tức Viễn có chút quá phận, nàng liền khiến hắn lại mất mặt một lần.

Dù sao thanh danh của Trần Tức Viễn sớm đã thối, Lý Tư Văn không ngại lại dẫm thêm một chân lên đấy.

Trần gia, Lý Tư Văn thỏa mãn vuốt bụng, nằm trên ghế nằm trong sân.

"Bảo bảo ngoan, hôm nay phụ thân con về hơi muộn, mấy ngày nữa chúng ta lại đi đơn vị của hắn xem hắn, con có chịu không?"

Đời trước, Lý Tư Văn cũng tự nỗ lực gả cho Trần Tức Viễn. Đời này, đóa bạch liên đẳng cấp cực cao này càng nhanh mà bắt được thứ nàng muốn.

***

Mấy ngày tới, bầu không khí của Phủ Đốc Quân dị thường khẩn trương.

Tuy Lục Hoài đã được đến tin tức của Diệp Sở, nhưng hắn không rõ chuyện kia rốt cuộc là thật sự nhắc nhở, hay chỉ là điệu hổ ly sơn.

Cho nên, Lục Hoài và Cảnh Sát Trưởng thương lượng tốt, trong tuần, đề cao an ninh của Thượng Hải.

Năm ngày sau, sự kiện mà Diệp Sở nói quả nhiên xảy ra. Lục Hoài sớm có chuẩn bị, nhân viên của bọn họ cơ hồ không có thương vong.

Nội dụng trên tờ giấy hoàn toàn không chút sai lệch, đích xác có một chiếc xe muốn mượn danh nghĩa đưa hàng hóa rời đi Thượng Hải, kỳ thật là bí mật vận chuyển súng ống đạn dược.

Cảnh Sát Trưởng cực kỳ cao hứng, lần hành động này, tổn thất của bọn họ ước chừng bằng không.

Thần sắc của Lục Hoài không rõ, một mình trở về Phủ Đốc Quân. Hắn hiện tại có thể tạm thời xác định người hảo tâm này không có địch ý, nhưng trong lòng vẫn có hoang mang.

Lục Hoài đang ngồi trong thư phòng, nhìn tờ giấy Diệp Sở cho hắn.

Ngón tay của hắn nhẹ nhàng xẹt qua tờ giấy trắng, ba chữ phía trên hiện rõ trước mặt hắn.

Đời trước, sau khi Diệp Sở cứu Lục Hoài, điều kiện duy nhất của nàng là muốn hắn dạy nàng cách tự bảo vệ. Cho nên, bọn họ kết hôn giả 5 năm, Lục Hoài dạy nàng rất nhiều bản lĩnh.

Lúc Diệp Sở vừa mới bắt đầu học thay đổi kiểu chữ, nàng vẫn luôn mang theo thói quen lúc trước, lại không thể viết ra kiểu chữ khác được.

Diệp Sở khổ luyện thật lâu, vẫn viết không tốt. Lục Hoài vẫn luôn ở bên nhìn, hắn dò tay ra một chút, rồi lại ngừng lại.

Lục Hoài gọi một tiếng: "Diệp Sở."

Diệp Sở ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong tay còn cầm bút máy. Thư phòng đầy viên giấy, đương nhiên kia đều là giấy hỏng đã viết nhiều chữ lên.

"Dựa theo tốc độ này, có lẽ tới sang năm ngươi cũng không học được."

Diệp Sở nhìn giấy hỏng trên bàn, trong lòng cảm thấy xác thật như vậy. Lúc trước học khác còn có thể, nhưng loại này là muốn trừ tận gốc một ít thói quen.

Thực sự khó làm.

"Nếu ngươi muốn nhanh lên học được, chỉ có thể nghe ta."

Diệp Sở gật gật đầu, Lục Hoài đã đi tới. Tay của hắn nhẹ nhàng đặt trên bàn, cách tay của nàng rất gần.

Lục Hoài hỏi một câu: "Có thể sao?"

Diệp Sở gật gật đầu.

Đó là lần đầu tiên hắn chạm vào tay nàng trong lúc lén ở chung sau khi kết hôn giả.

Ở bên ngoài, mỗi cử động của bọn họ đều bị người nhìn, mặc dù có tiếp xúc tứ chi, kia cũng là diễn kịch.

Mà trong thư phòng Phủ Đốc Quân không có người khác, chỉ có Diệp Sở và Lục Hoài hai người.

Lúc ấy Lục Hoài cũng không có tình cảm khác với Diệp Sở, hắn từ trước không thích người khác đụng vào, nhưng diễn kịch với Diệp Sở lâu rồi, hắn cũng không kháng cự nàng.

Ngày Lục Hoài dạy nàng viết chữ, thời tiết cũng thật đẹp. Bên ngoài Phủ Đốc Quân, ánh nắng ngập sân, mà thư phòng cực kỳ yên tĩnh.

Nơi này, chỉ có hắn và nàng, còn có ánh nắng sáng ngời, thanh triệt.

Ngón tay của Diệp Sở tinh tế.

Ngón tay của Lục Hoài thon dài.

Tay của hắn bao bọc lấy tay của nàng.

Hai người đều có chút khẩn trương. Có lẽ diễn kịch trước mặt người ngoài lâu rồi, bọn họ thật nhanh liền thích ứng. Chẳng qua là một lần học tập thôi.

Diệp Sở ngồi bên cạnh bàn, Lục Hoài nhẹ nhàng dựa thành ghế, hắn nắm tay nàng, nghiêm túc bắt đầu dạy nàng thay đổi chữ viết như thế nào.

Hắn dạy nàng trước viết chữ thứ nhất.

Hai chữ được viết lên trang giấy trắng, là chữ viết riêng biệt của Lục Hoài.

Diệp Sở.
Bình Luận (0)
Comment