Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 40

Nhà hát ở gần đây vừa mới ra vở kịch cực hay, cảm xúc của học sinh đều cao hơn.

Vì để học sinh trường Trung Học Tín Lễ cũng cảm thụ một chút bầu không khí hài kịch, hiệu trưởng để các lão sư mang từng nhóm học sinh đi Nhà hát xem kịch.

Chẳng qua, học sinh muốn đi xem kịch đều phải theo sát lão sư, không thể tự chủ trương, nơi nơi chạy loạn.

Học sinh khẩn trương học tập, lại tìm được việc làm. Trước một ngày xem kịch, tất cả mọi người đều dị thường vui sướng, mọi người có thể cùng nhau đi ra ngoài chơi, giống như tụ hội vậy.

Các lão sư tập hợp tất cả học sinh sắp đi ở cổng trường, điểm danh xong liền đi Nhà hát Quốc Thái, đơn giản là Nhà hát cách không xa, bây giờ đi vừa kịp.

Tâm tình của đoàn người rất tốt, đi tới đi tới cũng đến.

Không khéo là, Diệp Sở và Phó Điềm Điềm, vừa lúc cùng Diệp Gia Nhu và Nghiêm Mạn Mạn ở một nhóm.

Tuy dọc theo đường đi Nghiêm Mạn Mạn đối với Diệp Gia Nhu mắt không phải mắt, cái mũi không phải cái mũi, cố ý gây sự, nhưng cũng đi được đến cửa Nhà hát.

Nhà hát Quốc Thái là nhà hát tốt nhất toàn Thượng Hải, không ít trò hay đều sẽ trình diễn ở chỗ này.

Trước cửa Nhà hát có không ít người bán hàng rong, hạt dưa, đậu phộng, các kiểu ăn vặt đều có. Người bán hàng rong vừa thấy nhiều học sinh như vậy, lập tức bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ đồ ăn quán mình.

Phó Điềm Điềm trước nay thích ăn vặt sao có thể bỏ qua, nàng lôi kéo Diệp Sở chen vào quán, chọn lựa đồ ăn vặt nàng muốn.

Bụng của Diệp Sở còn có chút no, không chuẩn bị mua, vừa vặn có tay không giúp Phó Điềm Điềm cầm đồ ăn ăn.

"A Sở, đi xa như vậy, chả trách ta hơi đói bụng, hiện tại mua nhiều chút, vừa vặn để lúc xem kịch ăn."

Diệp Sở nghĩ trường học cách chỗ này không xa, cách Nhà hát Quốc Thái chỉ có một đoạn, nàng vẫn quyết định không vạch trần Điềm Điềm.

Vẫn là ăn nhiều một ít sẽ có sức lực.

Bên cạnh các nàng có một người cũng mua đồ ăn vặt, đúng là Nghiêm Mạn Mạn. Nghiêm Mạn Mạn đầu tiên nhìn các nàng một cái, theo sau bị đồ ăn trên tay Diệp Sở và Phó Điềm Điềm dọa sợ ngây người.

"Mỗi ngày ngươi đều ăn nhiều như vậy, khó trách không gầy đi được." Nghiêm Mạn Mạn kiêu ngạo ưỡn ngực, tuy nàng gầy, nhưng cũng không ảnh hưởng đến bộ phận nào đó phát dục.

Nàng cảm thấy nàng thật đúng là tiểu thư danh viện đẹp nhất Bến Thượng Hải.

Tuy Nghiêm Mạn Mạn không có ác ý với Điềm Điềm, nhưng nàng trước sau không đổi được loại ngữ khí này, luôn khiến người giận như vậy.

Phó Điềm Điềm nhìn động tác của Nghiêm Mạn Mạn, bĩu môi. Nàng nhét đậu phộng vào trong miệng, nhai cả vỏ lẫn hạt, đồng thời dỗi lại Nghiêm Mạn Mạn.

"Thân thể nhỏ bé này của ngươi ở dưới tay ta ngay cả một chiêu cũng không đỡ được."

"Trước ngực có hai khối thịt ghê gớm sao?" Phó Điềm Điềm quét mắt một cái, "Tiểu Hoa nhà ta cũng có."

Ân, tiểu Hoa là một con chó cái mà Phó Điềm Điềm nuôi, vài ngày trước nha, còn mới sinh một đám chó con.

Nghiêm Mạn Mạn khinh thường: "Phi phi phi, có người còn không có đâu."

"......"

Nghiêm Mạn Mạn và Phó Điềm Điềm có qua có lại cãi miệng, cầm đồ ăn vặt vào đến cửa Nhà hát.

Nhóm học sinh ở trên đường ríu rít không yên, nhưng vào trong Nhà hát, vẫn nhỏ giọng xuống một chút.

Rốt cuộc, bọn họ không bao hết nhà hát, trong nhà hát còn có người khác đâu.

Tuồng chưa mở màn, chỗ ngồi khán phòng cũng đã có một ít người ngồi, có vẻ như mọi người đều rất chờ mong vở kịch này.

Diệp Sở tự nhiên là muốn ngồi cùng một chỗ với Phó Điềm Điềm, các nàng tìm vị trí ngồi xuống, ở gần kề nhau.

"Tỷ tỷ." Thuốc cao bôi trên da chó, lại dính người Diệp Gia Nhu này lại muốn dán lên, ngồi vào bên cạnh Diệp Sở.

Diệp Gia Nhu cũng không phải bởi vì phạm tiện, mà là nàng hiểu được, nhân duyên của Diệp Sở rất tốt, rất nhiều người đều nguyện ý nói chuyện với nàng.

Diệp Gia Nhu muốn vớt một ít chỗ tốt từ trên người, chẳng qua hiện tại vẫn luôn bị Diệp Sở phòng bị thôi.

Diệp Sở bị thanh âm nũng nịu của Diệp Gia Nhu ghê tởm một chút, Phó Điềm Điềm nghiêng đầu về phía bên cạnh Diệp Sở, vẫy vẫy nắm tay với Diệp Gia Nhu, người này có phiền hay không.

Không chờ Phó Điềm Điềm phát tác, Nghiêm Mạn Mạn liền đi đến trước mặt Diệp Gia Nhu, từ trên nhìn xuống nàng, sửa sang lại quần áo trên người, gương mặt mang theo khinh thường.

"Tránh ra, ta muốn ngồi ở vị trí này." Nghiêm Mạn Mạn vẫy vẫy tay, tỏ vẻ muốn Diệp Gia Nhu dịch ra.

Từ sau yến hội của Nghiêm Mạn Mạn, nàng liền chán ghét Diệp Gia Nhu, luôn muốn tìm cơ hội mắng vài câu.

Bởi vì tính của Nghiêm Mạn Mạn cũng không hư, cho nên nàng chỉ dùng miệng dỗi Diệp Gia Nhu thôi.

Nghiêm Mạn Mạn thay đổi, Diệp Gia Nhu cũng nhìn ở trong mắt. Nàng âm thầm kêu khổ, ba người nàng ghét nhất trong trường học đều ngồi ở chỗ này, thật là khiến người sốt ruột.

Tuy Nghiêm Mạn Mạn đã nói, nhưng Diệp Gia Nhu không lập tức đứng lên, mà lựa chọn giằng co theo lý với Nghiêm Mạn Mạn.

Diệp Gia Nhu rõ ràng chủ động thông đồng Dương Hoài Lễ, lại cảm thấy là nhà trai lì lợm la liếm theo đuổi nàng. Nàng cảm thấy nàng cũng không sai, Nghiêm Mạn Mạn không thể bởi vậy mà trách nàng.

"Nghiêm đồng học, ngươi năm lần bảy lượt khi dễ ta, ta liền nhịn, nhưng ta đã ngồi chỗ này, ngươi không thể bắt ta đi." Diệp Gia Nhu dịu dàng nói.

Diệp Gia Nhu nhân cơ hội xoa xoa đôi mắt, đôi mắt lúc này nổi lên một tầng sương mù: "Bên kia có nhiều chỗ như vậy, vì sao ngươi phải ngồi chỗ của ta? Ngươi rõ ràng là nhằm vào ta."

Nghiêm Mạn Mạn đứng cao, khí thế tự nhiên cũng mạng hơn một ít, nàng vươn chân, chen vào giữa Diệp Sở và Diệp Gia Nhu: "Ngượng ngùng, ta chính là cố ý nhằm vào ngươi, ta muốn chỗ này, ngươi không giữ được!"

Diệp Gia Nhu xoay người nhìn Diệp Sở: "Tỷ tỷ, ngươi liền nhìn muội muội của ngươi bị khi dễ như vậy sao? Ta ngồi ở đây trước, nàng dựa vào cái gì mà muốn cướp đi."

Mặt ngoài Diệp Gia Nhu giả vở khóc, kỳ thật trong lòng lại đang tính kế, lời trong lời ngoài của nàng đều đào hố cho Diệp Sở.

Hừ, ta liền xem Diệp Sở ngươi có còn dám giáp mặt phản bác hay không, lúc này Diệp Sở nhưng là không tìm được chỗ hở nào. Chẳng lẽ ngươi còn có thể nói nãi nãi muốn ta nhường chỗ cho người khác sao, không có đâu.

Diệp Sở không chút hoang mang thả lỏng thân thể, lưng dựa vào ghế chỗ, buông tay.

"Gia Nhu, nói chỗ này là của ngươi, đã là không đúng rồi, ban đầu Mạn Mạn đi toilet, nhờ chúng ta giúp nàng trông chỗ một chút, ngươi liền không quan tâm mà ngồi xuống, ta còn chưa kịp mở miệng đâu."

Dù sao chỗ này không ai thấy, Diệp Sở thích nói như thế nào liền nói như thế nào.

Muốn nói ai có năng lực lật ngược phải trái nhất, đương nhiên là Diệp Sở, Diệp Gia Nhu còn phải về nhà luyện cái mấy năm lại trở ra đi.

Diệp Sở mặt không đổi sắc mà nói dối khiến Nghiêm Mạn Mạn cả kinh, ngay sau đó nàng cười tươi như hoa.

Nghiêm Mạn Mạn vốn cũng không ưa Diệp Sở, nhưng hiện tại người nàng ghét nhất là Diệp Gia Nhu, đều nói kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu.

Diệp Sở là tỷ tỷ của Diệp Gia Nhu, nhưng lại không giúp muội muội của nàng, ngược lại đứng về phía mình. Nháy mắt tâm lý của Nghiêm Mạn Mạn liền biến hóa.

Tuy thái độ của Nghiêm Mạn Mạn đối với Diệp Sở vẫn kiêu căng ngạo mạn, vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà tới gần Diệp Sở.

Lúc trước nàng còn không rõ vì sao có nhiều người thích Diệp Sở như vậy, Nghiêm Mạn Mạn cũng bởi vậy mà ghen ghét Diệp Sở, hiện tại lại ở chung, nàng cảm thấy con người của Diệp Sở vẫn rất không tồi.

Đương nhiên những lời này, Nghiêm Mạn Mạn cũng chỉ nghĩ ở trong lòng thôi.

Nghiêm Mạn Mạn vốn vô cớ gây rối lại tìm được lý do chính đáng rồi, càng tự tin hơn: "Được rồi, Diệp Gia Nhu ngươi có thể rời đi, ngươi chiếm chỗ của ta, ta đại nhân có đại lượng, liền không so đo với ngươi."

Diệp Gia Nhu nhìn ba người Diệp Sở một cái, đáy mắt hiện lên hận ý. Nàng rời đi chỗ này, đi chỗ khác.

Các nàng chính là cảm thấy nàng được nam nhân hoan nghênh, mới không ưa nàng. Diệp Gia Nhu cho rằng, nàng ưu tú như thế, có lẽ cả đời cũng không thể tiêu trừ sự ghen ghét của những nữ nhân khác.

Nhưng không có biện pháp, Diệp Gia Nhu cũng không thể chọn, chỉ có thể chạy chậm đi chỗ khác, một chút cũng không tình nguyện.

Hao hết sức lực được đến đồ vật tóm lại là không tồi, Nghiêm Mạn Mạn đặt mông ngồi xuống bên cạnh Diệp Sở, tuy Diệp Sở giúp nàng nói chuyện, nhưng nàng vẫn không mềm giọng trước mặt Diệp Sở.

"Ta ngồi bên cạnh ngươi là không nghĩ nhìn thấy Diệp Gia Nhu, không phải bởi vì khác, ngươi biết đến." Nếu xem nhẹ đôi tai đỏ rực của Nghiêm Mạn Mạn, có lẽ lời này càng có sức thuyết phục.

Diệp Sở sửng sốt, Nghiêm Mạn Mạn đáng yêu như vậy, Diệp Sở đột nhiên nổi lên tâm tư muốn trêu Nghiêm Mạn Mạn.

"Nga --" Diệp Sở kéo dài âm cuối, tỏ vẻ hiểu rõ, "Ta hiểu."

Biểu tình của Nghiêm Mạn Mạn cứng đờ, quay đầu liền nhìn thấy Diệp Sở cười, nàng cười doanh doanh mà nhìn phía Nghiêm Mạn Mạn.

Nghiêm Mạn Mạn không nhịn được mà nổi bão trong lòng, ngươi hiểu cái gì, tự ta còn chưa hiểu đâu.

Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Nghiêm Mạn Mạn vẫn chưa mở miệng. Nàng lung tung trả lời, liền quay đầu đi.

Nghiêm Mạn Mạn không sợ trời không sợ đất, ngay cả ở trước mặt Dương Hoài Lễ, người nàng thích, cũng chưa thả mềm tính tình, lại lần đầu tiên lúng túng trước mặt Diệp Sở, ngoan ngoãn giống như một con thỏ.

Khi Diệp Gia Nhu tìm được chỗ trống, kịch đã mở màn, nàng chưa kịp cong eo xuống, đưa tới người xem ở đằng sau oán giận một trận.

Sau khi ngồi xuống, Diệp Gia Nhu đã sớm mồ hôi đầy người, nàng móc khăn tay ra, mềm nhẹ đè đè lên mặt, lúc này mới nhìn lên sân khấu.

Vẻ mặt của Diệp Gia Nhu vốn còn tức giận, lúc này miệng nhỏ của nàng lại khẽ nhếch, lập tức bị vở kịch trên sân khấu mê mắt.

Sân khấu đang trình diễn kịch, nữ chính là diễn viên đang nổi tiếng, nàng đang diễn đến đoạn thương tâm, oán hận vận mệnh của mình bất công, nhưng lại kiên cường đấu tranh.

Nữ chính diễn khóc thật đẹp, tuy khóc lóc, nhưng bộ dáng nước mắt không ngừng không có vẻ chật vật, ngược lại lộ vẻ khiến người thương tiếc, đáng thương.

Diệp Gia Nhu nhìn không chớp mắt, trong mắt chỉ còn lại nữ chính trên sân khấu.

Diệp Gia Nhu một hồi thở dài, một hồi mỉm cười, một hồi vỗ tay nhỏ, bộ dáng nhập diễn như thế chọc đến nữ học sinh ngồi bên cạnh nàng không tự giác mà nhìn về phía nàng.

Người này là xem diễn xem đến ngây ngốc sao?

Nhưng lúc này Diệp Gia Nhu cũng không quan tâm này đó, nàng nghĩ thầm, nếu nàng có thể giống như nữ chính trên sân khấu thì tốt rồi.

Điều nàng không muốn nhất chính là sinh hoạt bình bình đạm đạm, nàng chân chính muốn là nhân sinh sặc sỡ, loá mắt.

Diệp Gia Nhu càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng, nàng cho rằng nàng xinh đẹp hơn nữ diễn viên trên sân khấu nhiều, càng làm cho người đau lòng.

Từ Trần Tức Viễn đến Dương Hoài Lễ, những nam nhân đó đối với nàng chỉ là hòn đá kê chân cho nàng được đến phú quý, trở thành người trên người.

Chỉ có lợi dụng, không có cảm tình.

Diệp Gia Nhu nhíu mi, suy nghĩ loạn đến không được, nàng ảo tưởng nàng được phủ thêm thân phận nữ minh tinh nổi tiếng, được mọi người vây quanh.

Mỗi người đều thích nàng, hâm mộ nàng, trở thành một nữ chính chân chính.

Chỗ khác, Diệp Sở nâng má, ngơ ngẩn nhìn trên đài.

Kỳ thật nàng không quá thích xem kịch, thật cảm thấy có chút nhàm chán.

Trên đài trình diễn lâu như vậy, nhưng đại bộ phận thời gian, Diệp Sở đều là đang ngẩn người.

Chuyện xưa của người khác lại đẹp cũng chỉ là chuyện xưa, trước mắt, đối với nàng, sống tốt cuộc sống của bản thân mới là quan trọng nhất.

***

Một nơi khác, trước khi kịch mở màn trước, Lục Hoài đang xem Diệp Sở.

Lục Hoài thu tay đặt trên lan can, chắp ở sau người, nhưng lại trước sau đứng tại chỗ, không dời đi bước chân.

Nhìn từ trên xuống dưới, có vẻ như nhìn rõ hơn chút. Diệp Sở và mấy nữ học sinh cùng nhau đi tới, ngẫu nhiên nói mấy câu, nhìn thái độ của người khác với nàng, Diệp Sở giống như rất được mọi người hoan nghênh.

Lục Hoài có chút ngoài ý muốn, khóe miệng không nhịn được mà ngoéo một cái. Diệp Sở ở bên ngoài cư nhiên là dạng tính tình này, nếu nhìn từ việc nàng và hắn giao thủ, thật là có chút không nhìn ra tới.

Lục Hoài nhìn thấy Diệp Sở và một nữ sinh nổi lên tranh chấp, căn cứ phía trước hắn điều tra về Diệp Sở, người kia hẳn là muội muội cùng cha khác mẹ của nàng, Diệp Gia Nhu.

Lục Hoài cũng không nhiều nhìn nàng một cái.

Thời gian mở màn càng gần, Diệp Sở ở dưới tới bao lâu, Lục Hoài liền đứng bên cửa sổ bấy lâu.

Cửa phía sau mở "Kẽo kẹt" một tiếng, Thẩm Cửu lớn giọng vang lên.

Thẩm Cửu: "Ngươi nhìn cái gì, nhìn mê mẩn như vậy, phía dưới có cái gì đẹp sao?"

Thẩm Cửu cố ý nói như vậy, hắn biết rõ, học sinh trường Trung Học Tín Lễ tới xem hài kịch. Hắn biết Lục Hoài đang xem cái gì, nhưng hắn chính là giả vờ không hiểu.

Thẩm Cửu vừa đi đến liền nhìn thấy Lục Hoài cúi đầu nhìn phía dưới, biểu tình chuyên chú, giống như còn mang theo chút ý cười.

Nha, có thể làm Lục Hoài cảm thấy hứng thú như vậy nhất định là Diệp Nhị tiểu thư. Thẩm Cửu lập tức liền hưng phấn, ba bước cũng thành hai bước mà xông lên trước.

Thẩm Cửu dừng chân trước lan can, đầu dò ra ngoài cửa sổ, không ngừng nhìn khắp nơi.

Khi cánh cửa vừa mở ra, ý cười bên khóe miệng Lục Hoài thu lại. Lúc Thẩm Cửu hỏi hắn, hắn cũng không lập tức lên tiếng.

Thẳng đến lúc Thẩm Cửu duỗi đầu ra bên ngoài, Lục Hoài mới xoay người, thu hồi tầm mắt.

Hắn vừa đi về chỗ ngồi, vừa nói: "Đừng náo loạn, kịch lập tức liền bắt đầu."

Lục Hoài vừa dứt lời, đèn trên đỉnh đầu liền tối lại, khán phòng lâm vào một mảnh bóng đêm, mà Lục Hoài đã ngồi xuống chỗ của hắn.

Thẩm Cửu chưa từ bỏ ý định, vẫm híp mắt nhìn xuống phía dưới, vừa rồi có ánh sáng còn không tìm được, càng không nói trong bóng tối có thể nhìn thấy.

Thẩm Cửu không nhìn thấy tiểu nha đầu của Diệp, hắn có chút không cao hứng.

Bởi vì đèn tắt, Thẩm Cửu thật sự không nhìn rõ tình hình khán phòng, đành phải ngồi vào bên cạnh Lục Hoài, vội vàng dò hỏi: "Vừa rồi ngươi đang nhìn cái gì?"

Thẩm Cửu biết rõ cố hỏi, biết rõ Lục Hoài mạnh miệng, càng muốn buộc hắn mở miệng.

Lục Hoài nhìn chằm chằm trên đài, giống như đang nghiêm túc xem kịch. Thẩm Cửu hỏi, đầu của hắn cũng không quay lại.

"Không có gì." Không nhiều hơn, ít hơn một chữ.

Thẩm Cửu mới không tin Lục Hoài nói, bên dưới không có gì, đầu gỗ không thú vị Lục Hoài ngươi lại có thể nhìn chăm chú như vậy.

Theo như Thẩm Cửu ở chung với Lục Hoài nhiều năm như vậy, Lục Hoài cũng không phải là người hay để bụng chuyện khác, ngoài miệng hắn nói không có, nhưng Thẩm Cửu biết phía dưới khẳng định có Diệp Sở.

"Ngươi gạt người, ngươi lừa ai cũng đừng nghĩ lừa ta, mau nói! Phía dưới rốt cuộc có cái gì?" Thẩm Cửu truy hỏi kỹ càng sự việc.

Thẩm Cửu giọng lớn, ồn ào đến lỗ tai của Lục Hoài thấy đâu. Chờ Thẩm Cửu kêu xong, Lục Hoài mới quay đầu nhìn hắn.

Lục Hoài: "Ngươi suy nghĩ nhiều quá."

Thẩm Cửu nóng nảy: "Ngươi không nói, ta lập tức liền đi xuống, tìm một đám lại tìm, ta liền nói Lục Tam thiếu ở trên lầu rình coi."

Xem ngươi có nói hay không, Thẩm Cửu đắc ý trong lòng.

Lục Hoài a một tiếng, cười lạnh: "Nơi này không cao, ngươi hiện tại có thể nhảy xuống."

Thẩm Cửu tức giận đến cái trán phát nhiệt, nặng nề mà hừ một tiếng, tỏ vẻ hắn tức giận. Nhưng Thẩm Cửu tính sai rồi, Lục Hoài mới không quản tính tình nhỏ của hắn.

Lục Hoài nhìn khán phòng phía dưới, đã rơi vào một mảnh bóng tối.

Mọi nơi trong Nhà hát đều tối, chỉ có sân khấu có ánh sáng. Nguồn sáng đó cũng không thể chiếu sáng khán phòng, chỉ có thể mơ hồ nhìn đến bóng người.

Lục Hoài nhàn nhạt nhìn lướt qua, cái gì cũng không thấy.

Nhưng hắn biết, Diệp Sở ở nơi đó.

Nàng còn nghiêm túc mặc đồng phục, giả vờ đến ngoan ngoãn, an tĩnh.

......

Kịch diễn được một nửa, Thẩm Cửu mới vừa rồi còn nổi giận cũng xem mê mẩn, một chút cũng không rảnh phản ứng Lục Hoài bên cạnh, lo chính mình vui sướng.

Lục Hoài có chút phiền lòng, diễn lâu như vậy, hắn cũng không xem vào được một chút, không biết có gì đẹp. Hắn nhìn mắt Thẩm Cửu, lại nhìn bộ dáng như si như say của Thẩm Cửu, lắc lắc đầu.

Lục Hoài đứng lên, đi ra ngoài cửa, không khí bên ngoài lạnh lẽo, hắn khép cửa lại.

Bởi vì Thẩm Cửu nhập diễn sâu, Lục Hoài đứng dậy đi bên ngoài cũng không phát hiênn. Thẩm Cửu vẫn rung đùi đắc ý, tự tiêu khiển tự vui vẻ.

Lục Hoài tìm chỗ hành lang thanh tịnh, dựa vào trên tường. Đứng ở xa, thanh âm biểu diễn loáng thoáng mà truyền tới, giống như bị bịt kín một tầng sa, nghe không rõ.

Trên hành lang có cửa sổ, Lục Hoài dừng ở bên cửa sổ, gió đêm từ từ thổi qua khiến tâm tình bực bội của Lục Hoài có chút bình tĩnh lại.

Lục Hoài từ túi áo móc ra bật lửa, lúc có lúc không mà đánh, ngọn lửa lúc sáng lúc tối, bị gió thổi qua, run nhè nhẹ trong không khí.

Diệp Sở bên kia, nàng cũng không có tâm tư muốn xem kịch.

Không khí trong khán phòng vẩn đục, trần đầy hơi thở hô hấp. Diệp Sở nói mấy câu với Phó Điềm Điềm, đi đến toilet.

Từ toilet ra tới, Diệp Sở không lập tức trở về, mà đi đến chỗ không có người hít thở không khí.

Khán phòng tương đối phong kín, người bên trong lại nhiều, hơi thở hỗn độn. Cho nên, chỗ cửa sổ mới có không khí mát lạnh.

Tiếng bước chân của Diệp Sở rất nhẹ, nhưng trên hành lang an tĩnh vẫn tạo chút tiếng vang.

Đi được một nửa, Diệp Sở phát hiện có một người đang đứng giữa hành lang. Hắn cúi đầu, tay đút trong túi quần, không thấy rõ mặt, chỉ có ngọn lửa của bật lửa chợt lóe chợt lóe.

Nhìn thấy trên hành lang có người, Diệp Sở lập tức liền chuẩn bị bước chân rời đi, lúc này, người nọ quay đầu, nhìn về phía Diệp Sở.

Tuy người nọ đứng ngược sáng trong bóng đêm, ngũ quan mơ hồ, nhưng Diệp Sở vẫn nhận ra.

Là Lục Hoài.

Không lâu trước đây, Diệp Sở vừa mới truyền tin cho Lục Hoài. Hắn tin lời nàng, thành công tránh thương vong một lần.

Nhưng mà, Diệp Sở lần đầu tiên làm chuyện như vậy, khó tránh khỏi có chút chột dạ. Tâm tư của Lục Hoài kín đáo, nàng luôn cảm thấy lo lắng.

Nếu Lục Hoài không nhìn thấy Diệp Sở, Diệp Sở liền tính toán không tiến lên. Nhưng trong nháy mắt Lục Hoài nhìn thấy Diệp Sở, liền xoay người, ý tứ thật rõ ràng.

Lục Hoài đã nhận ra Diệp Sở, hắn đang chờ Diệp Sở đi qua.

Hành lang tối tăm, Diệp Sở khựng bước chân, nàng đang suy xét rốt cuộc có cần đi qua hay không. Cho dù Lục Hoài nhận ra nàng, nhưng nàng không biết người nọ là Lục Hoài, về tình cảm có thể tha thứ.

Diệp Sở đang do dự không quyết, Lục Hoài quả nhiên nhìn ra tâm tư của nàng, trầm giọng nói.

"Lại đây."
Bình Luận (0)
Comment