Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 126


Từ lúc Vương Văn Tuấn tranh chấp đến động thủ với Viên Vinh Cử, mấy giáo viên có mặt ở trong văn phòng vẫn luôn khuyên can, có điều họ chỉ đứng rất xa chứ không dám tiến lên.

Bởi vì Chung Ý Thu, giao tình giữa Lý Hoành Phi và Vương Văn Tuấn cũng không tệ lắm, từ lúc bọn họ đứng lên đẩy ghế là hắn đã muốn kéo Vương Văn Tuấn ra, không ngờ chuyện càng lúc càng lớn.
Viên Vinh Cử là người nhà của chú Nghĩa, bao gồm cả nhà Viên Thúy Thúy, gia tộc này cơ hồ chiếm hơn một nửa Viên gia trang.

Tuy trải qua nhiều thế hệ, họ đã chia thành các gia đình nhỏ, ngày thường không thân thiết gì mấy, nhưng lòng trung thành vẫn rất cường liệt, hơn nữa tổ tiên có thế lực, nhóm hậu bối cũng rất hoành hành, đừng nói là Viên gia trang, đến cả đại đội Đức Doanh cũng rất kiêng kị người của Viên gia trang.
Mấu chốt nhất chính là gia tộc này không chỉ có nhiều người, mà còn có rất nhiều đàn ông, sức lao động nhiều, có tiền có văn hóa, đây mới là nguyên nhân mà mọi người không dám chọc vào.
Vương Văn Tuấn và Chung Ý Thu là người bên ngoài, không hiểu việc này cho nên không sợ bọn họ, nhưng Lý Hoành Phi lớn lên ở đây, nghe nói qua, cũng từng chứng kiến rất nhiều lần rồi.

Trước kia ở trong thôn họ có người nảy sinh xung đột với người của Viên gia trang, sau đó toàn bộ ba mươi mấy thanh niên trai tráng trong Viên gia trang buổi tối kéo nhau tới thôn họ kiếm người, đập nát nhà người đó luôn.
Lý Hoành Phi có hơi sợ, nhà hắn ở trong thôn không tiền không thế, càng không dám gây chuyện, cho nên hắn vẫn luôn đứng giữa khuyên giải, không hỗ trợ.

Nhưng khi Viên Vinh Cử đá Chung Ý Thu, nháy mắt hắn không còn bình tĩnh nữa, xông lên đứng ở bên cạnh Chung Ý Thu, đề phòng Viên Vinh Cử lại động thủ.
Lúc Vương Văn Tuấn cầm cái ghế dựa nổi giận thét lên, Lý Hoành Phi kinh ngạc, cả thân đầy mồ hôi lạnh, tay mắt lanh lẹ nhảy ra ngoài, duỗi tay ngăn cản, vậy nên ghế dựa mới nện lên cánh tay hắn rồi mới rơi xuống, làm lực ném giảm hơn phân nửa, lúc rớt xuống vai Viên Vinh Cử đã nhẹ hơn rất nhiều.
Viên Vinh Cử vừa mới chuẩn bị thẳng lưng lại bị đánh quỳ rạp trên mặt đất.
Cánh tay bị đau như vừa bị cắt, hốc mắt Lý Hoành Phi đỏ ửng, mặt mày nhăn nhó, hét to: A —— a…
Chung Ý Thu không rảnh lo cái bụng đau của mình, cất bước tiến tới nâng cánh tay hắn lên, vội vàng dặn dò nói, “Ngàn vạn lần đừng nhúc nhích!”

Nói xong cậu lại vội vàng quay đầu kêu Vương Văn Tuấn, “Anh mau đi tìm Lục Tử, mượn xe đưa cậu ta đi bệnh viện!”
Cổ và mặt Vương Văn Tuấn đỏ bừng, đôi mắt cũng hồng hồng, vừa tủi thân vừa phẫn nộ, giống như sư tử con bị chọc giận.

Nghe xong Chung Ý Thu nói cũng phản ứng không kịp, ngơ ngác đứng thở hổn hển, Viên Bảo Lâm đứng bên cạnh chạy ngay ra cửa, nói, “Để tôi đi kêu Lục Tử.”
Cánh tay Lý Hoành Phi sưng lên, Chung Ý Thu đoán là bị gãy xương rồi.
Cậu và Trịnh Tiểu Bình đỡ Lý Hoành Phi ngồi dậy, cẩn thận đưa hắn tới cái ghế để ngồi xuống, Chung Ý Thu xé miếng bìa cứng từ quyển sổ tay ở trên bàn, tính cố định cổ tay giúp hắn, mới vừa chạm đến làn da mà Lý Hoành Phi đã la đau, làm Chung Ý Thu không dám đụng vào.
Viên Vinh Cử được Lão Cao kéo dậy, lập tức xoay người xông lên nắm chặt nắm tay vung tới mặt Vương Văn Tuấn, gã mới vừa có động tác là Chung Ý Thu để ý ngay, nhưng không kịp ngăn trở, nên cậu dùng hết sức lực hô to một tiếng, “Chạy mau!”
Một tiếng thét này làm Lý Hoành Phi thiếu chút nữa té ngã từ trên ghế xuống đất, mấy tấm cửa sổ không chắc chắn run lên lên bần bật, Vương Văn Tuấn còn đang ngây ngốc, thân thể trực tiếp lướt qua đại não nhận được mệnh lệnh, xoay người chạy như điên ra cửa.
Viên Vinh Cử cũng bị một tiếng thét này dọa ngốc nửa phút, chờ tỉnh táo lại đuổi theo thì Vương Văn Tuấn đã chạy không còn bóng đâu……
Trò khôi hài xấu hổ vừa buồn cười đến đây là kết thúc.
Đợi nửa giờ sau Lục Tử lái máy kéo lại đây, còn chưa vào cổng trường đã lớn tiếng, “Thu Nhi! Thu Nhi! Ai đánh cậu?”
Học sinh còn đang ở trong lớp, Chung Ý Thu vội chạy ra ngăn lại không cho hắn kêu, vẫy tay bảo hắn đi ra ngoài, rồi về lại văn phòng chậm rãi đỡ Lý Hoành Phi ra xe.
Trịnh Tiểu Bình và mấy giáo viên khác muốn theo cùng, nhưng Chung Ý Thu không cho.

Hiện tại còn sớm, buổi chiều còn có ba tiết dạy nữa, cậu và Lý Hoành Phi đều rời đi, thì lớp 2 sẽ phải nghỉ học, nên cậu nhờ Trịnh Tiểu Bình và Viên Bảo Lâm dạy thay giúp mình.
Đến bệnh viện chụp hình xương, không quá nghiêm trọng, lệch một miếng chút xíu, nhưng vẫn cứ bó thạch cao để cố định, thoạt nhìn rất là dọa người.

Chờ xử lý xong xuôi Chung Ý Thu mới nhớ tới trên người mình cũng có thương tích, dọc đường đi cậu lo lắng đề phòng nên quên mất cả đau, lúc này ngồi xuống mới cảm giác được bụng truyền tới cơn đau.

Lý Hoành Phi nghe cậu nhẹ nhàng hít sâu, dựa vào tường hữu khí vô lực nói, “Anh tìm bác sĩ khám đi.”
Chung Ý Thu: “Lục Tử lấy thuốc rồi, chờ anh ấy trở lại rồi tính.”
“Anh đi đi, một mình em không sao đâu.”
Chung Ý Thu lắc đầu, cởi cái áo sơ mi ngoài lau mồ hôi trên trán cho Lý Hoành Phi, than nhỏ nói, “Cậu chắn làm gì để chịu tội lớn vậy chứ.”
Lý Hoành Phi hiện tại không cảm giác được cánh tay đau, bởi vì hắn cảm thấy toàn thân đều đau, gian nan nở nụ cười khổ, nhỏ giọng nói, “Nếu hôm nay ghế dựa nện lên người Viên Vinh Cử thật, thì gã chắc chắn sẽ bị thương nặng, tuy Vương Văn Tuấn thắng cũng hết giận, nhưng sau này thì sao? Người nhà Viên Vinh Cử nào buông tha cho các anh? Bị bọn họ đánh hội đồng một lần thì thôi, chỉ sợ phiền toái không dứt điểm.”
Chung Ý Thu không hiểu logic này, tức giận nói: “Chẳng lẽ bọn họ là ác bá à? Vô pháp vô thiên vậy!”
Lý Hoành Phi hơi hơi nhắm mắt, bất đắc dĩ nói, “Năm ngoái Tiêu Minh Dạ đá Viên Vinh Cử một chân, anh nghĩ gã buông tha à? Nếu người đó không phải là Tiêu Minh Dạ, mà là người khác, thì mười mấy anh em trong nhà Viên Vinh Cử đã sớm tìm tới tính sổ rồi.

Bọn họ sợ Tiêu Minh Dạ, nhưng hiện tại anh ta không ở trường học, cũng không có khả năng mỗi ngày đi theo bên cạnh anh, nên Viên Vinh Cử tìm cơ hội trả thù đó.”
Chung Ý Thu không phục, “Gã thì biết cái gì, đánh nhau à? Tôi thấy gã làm gì có bản lĩnh, đến cả Vương Văn Tuấn còn đánh không lại nữa mà!”
Lý Hoành Phi bị cậu chọc cười, làm vết thương càng đau, cười khổ nói, “Không phải một mình gã, anh chưa thấy nhóm người làm càn ở nông thôn đâu, Viên Vinh Cử có hơn mười tám anh em họ hàng gần xa, chú Nghĩa đứng thứ bảy, gã đứng hàng mười một, đa số là thanh niên trai tráng, ở trong thôn không ai dám chọc bọn họ hết.

Cho nên anh biết vì sao ở nông thôn nhất định phải sinh con trai không? Không chỉ là vì nối dõi tông đường, mà phần nhiều là vì có đàn ông nhiều, thì thế lực của một gia tộc mới hùng mạnh.”
Chung Ý Thu không thể chấp nhận lý luận này, “Những người này không biết nói lý à? Ít nhất chú Nghĩa sẽ không thông đồng làm bậy với họ.”
Lý Hoành Phi nói không rõ, mà Chung Ý Thu cũng không trưởng thành ở trong hoàn cảnh này, nhất thời rất khó để cậu lý giải quy tắc sinh tồn này.
Sau khi Lục Tử trở về, Chung Ý Thu mới đi tìm bác sĩ khám bệnh, cậu vốn không chú ý, còn tính toán làm sao để gạt Tiêu Minh Dạ, nhưng lúc nhấc quần áo lên mới phát hiện mình không có khả năng giấu được.
Da cậu vốn đã trắng, hiện tại bên trái cái rốn là dấu tay năm ngón rõ ràng, càng có vẻ đặc biệt chói mắt, bác sĩ duỗi tay đè đè làm cậu đau đến nhe răng trợn mắt, bác sĩ bĩu môi chê cậu làm màu, cuối cùng chỉ kê một lọ thuốc xoa.

Chung Ý Thu áy náy với Lý Hoành Phi, rốt cuộc chuyện này không liên quan gì tới hắn, chỉ vì giúp bọn họ mới bị thương.

Cậu muốn đưa Lý Hoành Phi về nhà, thuận tiện nói lời xin lỗi giải thích với nhà hắn, vậy mà Lý Hoành Phi xua xua tay nói không cần, bảo cậu về nhà xem Vương Văn Tuấn làm sao rồi.
Vương Văn Tuấn nghe xong Chung Ý Thu “Sư tử hống” không đầu không đuôi bỏ chạy, ra khỏi cổng trường mới bừng tỉnh.

Y không hề sợ Viên Vinh Cử, buổi chiều còn tính toán trở về dạy học, nhưng về nhà rửa mặt chiếu gương mới phát hiện mặt có chút sưng đỏ, Viên Vinh Cử làm việc nhà nông, tay thô ráp nhiều lực, hơn nữa lúc ấy gã cố ý tát lên mặt, tuy đã né tránh, nhưng cổ và mặt vẫn bị đánh đỏ.
Vương Văn Tuấn không sợ đánh nhau chỉ sợ xấu, trốn ở trong phòng cả một buổi trưa.
Hôm nay chú Nghĩa lên trấn dự họp, trở về nghe kể thì tức giận muốn mắng người, ông đương nhiên biết Viên Vinh Cử là dạng người gì, không thể tưởng được gã dám đánh giáo viên ở ngay trong trường học!
Viên Vinh Cử là con trai của chú sáu của chú Nghĩa, từ nhỏ tính tình táo bạo tính cách hung ác, ở nhà đánh vợ đánh con, ở trường đánh học sinh.

Nông thôn dùng cách xử phạt thể xác với học sinh là chuyện bình thường, phụ huynh cũng cho rằng giáo viên nhẫn tâm đánh đập là dạy dỗ tận tâm.
Nhưng mấy năm trước lão đã vi phạm một lần.

Lúc ấy một học sinh trong lớp bị Viên Vinh Cử tát một cái dẫn đến chảy máu mũi, trẻ con trong thôn được nuôi dạy sơ sài, chảy máu mũi tùy tiện lấy giấy lấp kín là được, ai ngờ đứa trẻ này chảy máu như nước tràn bờ đê! Viên Vinh Cử cũng có chút sợ, kéo dài hết một tiết mà thấy không xong mới dám nói với hiệu trưởng Trịnh! Hiệu trưởng Trịnh sợ hãi, cùng chú Nghĩa đưa học sinh đến bệnh viện, bác sĩ nói chậm trễ một chút nữa thôi thì máu sẽ chảy hết, kiểm tra một hồi mới phát hiện ra đánh trúng mạch chủ.
Hiệu trưởng Trịnh đã nghiêm khắc cảnh cáo Viên Vinh Cử, gã cũng đáp ứng về sau sẽ khắc chế.

Nhưng cách sử phạt bằng thân thể như thế này được rất nhiều giáo viên đồng tình, không ai phản đối.
So với hành vi sỗ sàng của Viên Vinh Cử, Chung Ý Thu càng lo lắng với tình trạng thân thể của mình hơn.

Cậu tắm rửa xong nằm ở trên giường, lặp đi lặp lại lời mở đầu với Tiêu Minh Dạ, rồi lại cảm thấy tủi thân, muốn tìm Tiêu Minh Dạ tố khổ.
Tiêu Minh Dạ hôm nay trở về tương đối sớm, vừa đến 9 giờ bên ngoài đã vang lên tiếng xe máy.

Chung Ý Thu cảm thấy yêu đương thật thần kỳ, chẳng sợ chưa thấy người Tiêu Minh Dạ, chưa ngửi được mùi Tiêu Minh Dạ, chỉ nghe được tiếng xe máy thì thân thể đã cảm nhận được, nó nhảy nhót như bị điện giật vậy.
Cậu muốn ngồi dậy, vừa mới động đậy đã động tới cái bụng đau, đành phải quy quy củ củ nằm xuống.
Tuy rằng đã vào hè, nhưng buổi tối vẫn có chút lạnh lẽo, vậy mà Tiêu Minh Dạ chỉ mặc một cái áo tay ngắn màu đen, dáng vẻ đẩy cửa tiến vào như là lãng khách tiêu sái, mạnh mẽ.
Chung Ý Thu mê muội, nhìn hắn ngây ngốc cười rộ lên.
Tiêu Minh Dạ hồ nghi nhìn cậu —— thời gian còn sớm cậu còn chưa ngủ, không có khả năng thành thành thật thật nằm ở trên giường đâu!
“Bị gì vậy?” Tiêu Minh Dạ hỏi.
Chung Ý Thu cợt nhả trả lời, “Nhớ anh.”
Tiêu Minh Dạ kiềm chế trái tim hưng phấn, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đánh giá.
Chung Ý Thu chột dạ, ngượng ngùng thúc giục nói, “Anh mau đi tắm rửa, hôm nay em muốn giúp anh……”
Tiêu Minh Dạ: “……”
Chung Ý Thu như một đứa trẻ, phát hiện chuyện gì mới lạ là tràn ngập thăm dò, một hai phải nghiên cứu rõ ràng mới được.

Tựa như lúc cậu thích một món đồ ăn nào đó, có thể liên tục ăn cả tháng liền, mỗi ngày ăn một chút, cho đến khi ngán mới thôi!
Tiêu Minh Dạ đương nhiên cầu mà không được, không biết mệt mỗi ngày cho cậu “Thăm dò”, rồi cũng lo lắng ngày nào đó cậu sẽ ngán mình.
Tiêu Minh Dạ tắm rửa xong còn chưa mặc quần áo, Chung Ý Thu vuốt làn da lành lạnh của hắn muốn nói rồi lại thôi, môi dán lên như có như không khẽ hôn.
“Rốt cuộc là làm sao?” Tiêu Minh Dạ mở bàn tay to nắm lấy cằm cậu, đẩy môi cậu ra, để lộ đầu lưỡi đỏ thắm.
Chung Ý Thu cảm thấy nước miếng chảy hết ra ngoài, tránh né chui đầu vào ngực hắn nói: “Em nói anh đừng giận nhé.”
Tiêu Minh Dạ lộp bộp trong lòng một chút, đoán đó chắc chắn không phải là chuyện tốt, xụ mặt lạnh giọng nói, “Không được!”
Chung Ý Thu: “……”

Bình Luận (0)
Comment